Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Nguyên Hạ Lê Nguyễn’

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

.

Những giọt mưa triền miên rơi rơi mãi …Sau hai trận tuyết phủ đầy, những chồi xanh đang ẩn mình chờ nắng mới.

Thời tiết năm nay lạnh giá hơn nhũng năm qua …Thành phố Atlanta ,ngập tràn trong giá buốt ….cái cảm giác gây gây lạnh của những ngày đông tháng giá phủ tràn lên nơi tôi đang sinh sống .

..Bây giờ là cuối tháng Giêng, còn đúng hai tuần nữa là ngày Tết Nguyên Đán của dân tộc tôi ..

.Cái cảm giác lạnh giá làm tâm hồn mỗi người thêm lạnh lẽo …hay do chính nội tâm tôi cảm nhận trước mọi người …ngoài trời mưa vẫn từng cơn trút xuống vạn vật, và đến tuần sau là tiết trời lại bình yên theo mong đợi của những người chờ Tết.

Lòng tôi chạnh nhớ đến những ngày sắp Tết nơi quê nhà …Cũng những ngọn gió hiu hiu …những giọt mưa phùn mát dịu bắt đầu cho một sắc xuân…

Đâu đây…những giọt mưa phùn còn sót lại ,rớt rơi trên cành cây ngọn cỏ , những chồi non còn ẩn mình ngóng đợi nắng xuân sang

.Ngọn gió heo may của những ngày cuối đông cỏn rơi rớt …cảnh vật sau con mưa sẽ tưng bừng rộn rã .hai tuần nữa mọi vật lại bình yên.

Những ngày mưa phùn ,gió bấc đã qua rồi nhường chỗ cho những ngày nắng ráo ,vạn vật chuyển mình để chờ đón chúa xuân..

Thời khắc này làm nôn nao những người sống tha phương, hồi ức trở về trong trí nhớ già nua của người xa xứ…Tất cả hiện rõ như mới hôm qua…trong trí nhớ già nua của chính tôi.

Những ngày giáp Tết ở quê tôi ,đất Bình định dấu yêu hiện ra trước mắt tôi..

Những.ngày xa xưa ấy tôi còn nhớ mãi:

Ôi cảnh tượng thần tiên này làm sao tôi quên được …Ở quê tôi thường bắt đầu dậy lên từ ngày 23 tháng chạp ,tức ngày đưa ông Táo về trời …

Tiếng pháo bắt đầu râm ran từ sau giờ ngọ ,hầu như nhà nào cũng chuẩn bị một phong pháo để tiễn chân ông Táo..

Thường các chủ buôn giàu có thì mâm cao ,pháo tràng ,heo quay, gà luộc….Còn cỡ trung cũng sắm chiếc đầu heo, nồi cháo vịt, ,mâm chè …Với kẻ cùng đinh thì cũng ráng mua bình bông,nải chuối , đĩa thèo lèo…

Mọi nhà đều nổ ran tiếng Pháo tiễn chân Ông táo lên trời…hoài mong người đẹp lòng báo cáo thành quả của mỗi gia đình trong suốt một năm …và mong ơn trên phù hộ cho năm sau mỹ mãn hơn năm cũ.

Các học trò xa nhà lũ lượt trở lại nhà sau một năm xa cách.

Khách tha phương lo gom góp chút tiền gởi về nhà …

Nghoảnh lại, mới hay đã qua hết một năm phiêu bạt …

Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan

Trong lúc gần xa ,pháo nổ ran

Giũ áo Phong sương trên gát trọ

Lặng nhìn thiên hạ đón Xuân sang …

(Thế Lữ)

Bây giờ chúng ta đang chờ đón một cái Tết tha phương ..

.Ngoài kia ,các chợ Tết đã bày bán những hàng hóa xanh xanh ,đỏ đỏ ,những cành mai,cành đào được kết bằng vải lụa hay nylon ,rực rỡ ,vô hồn do bàn tay con người chế tạo …

Hệt như tâm hồn ai dở dang dậy lên một chút bâng khuâng buồn …

Cát bụi tung trời ,đường vất vả .

Còn đời nhưng hãy tạm dừng chân

Tưởng rằng trong chốn xa xăm ấy

Chẳng biết vui buồn đón gió Xuân

(Thế Lữ)

TẾt năm xưa nơi quê nhà là dịp để gia đình đoàn tụ ,mọi người đi làm ăn ở phương xa ,các học sinh đi học xa nhà

Bao người náo nức trở về nhà ăn tết với người thân ,gặp lại cha mẹ ,anh em ,bạn cũ ,Cô láng giềng mỏi mắt chờ mong

.Bao mong đợi hẹn hò ,chỉ mong cho mau đến tết

Bây giờ một mình trên đất khách , Tôi không hề có cái cảm giác mong đợi người thân trở về trong ngày giáp tết, ,không còn thấy cái cảnh chạy kiếm tiền gởi cho con trẻ về xe ,trở về mái nhà thân yêu sau bao tháng ngày xa cách …

Không còn nữa cái cảm giác xôn xao khi ngồi trên chuyến tàu đêm mong cho quãng đường ngắn lại’ cái cảm giác của người thiếu phụ xa quê, hàng năm đưa các con về nhà mẹ ăn Tết…

…Chặng đường dài từ Ga Bình triệu đến ga Diêu trì… đi qua những làng mạc xơ xác mái rạ ,những thôn xóm ẩn mình sau lũy tre xanh ,những mùng mền chiếu gối …được đem ra giặt giũ “tất niên” ,

Vẳng từ xa tiếng kêu eng éc của chú heo thịt béo tròn…nay bị đem ra xẻ thịt ,vài nhà đậu tay nhau, chia nhau mấy cân thịt heo để gói bánh chưng , bánh tét.

,Trong sân nhà vài người cùng nhau chùi lại mấy bộ Lư đồng ,ấm tích ..xa xa vài kẻ đang sửa lại bờ giậu,luống hoa vạn thọ ,,Cắt tỉa mấy cành mai vàng, thược dược, đủ mọi sắc màu rực rỡ sân trước, vườn sau, Tôi lặng lẽ gói ghém nỗi háo hức khi trở lại mái nhà xưa khi mỗi lần Tết đến.

+++

Hàng năm cứ gần ngày Tết đến ,ngoài việc chuẩn bị \bánh mứt ,dưa món ,gói bánh chưng, bánh tét ,Bì nem ,Chả lụa, bánh khô, bánh nổ..

Mẹ tôi còn chuẩn bị cho mỗi đứa con một vài bộ quần áo mới, đôi guốc hoa hoè xanh đỏ ,chiếc vòng đeo tay cùng đôi bông tai óng ánh….là tất cả niềm mong đợi của những đứa trẻ trang lứa với tôi ở thời gian xa xôi ấy , nỗi háo hức mong đợi của đám trẻ nhà quê thuở ấy…là tuổi thơ của chị em tôi.

Khi tiếng pháo giao thừa nổ râm ran …Sau khi đã cúng giao thừa …Thời khắc thiêng liêng bắt đầu năm mới

Mẹ tôi len lén tháo cẩn thận từng chiếc hoa tai lóng lánh đeo vào cho từng đứa con …đặt bên gối mỗi đứa bộ đồ xếp thẳng nếp còn thơm mùi mực in của vải ,đặt dưới chân giường đôi guốc mới vẽ hoa hòe ,hoa sói …

Sáng mồng một… chúng tôi chỉ đặt chân lên nó vài lần trong ba ngày tết ,rồi sau đó “chân đất vẫn hoàn chân đất”

…Chúng tôi thừa biết là từ lúc đó những phẩm vật mẹ tôi dày bao khó khổ mới có được …chúng tôi vờ như đang ngủ say, trong niềm vui bất tận.

Mẹ mua guốc mới ướm vào chân con

Con đi lướt thướt trên giường .

Đợi ngày mồng một ra đường mới tinh .

( Thơ Nguyễn Bính)

Sáng mồng một …Chúng tôi dậy thật sớm mặc vội vàng bộ cánh mới tinh ,chân đi guốc mới ,hoa tai ,vòng tay mới …tất cả đều mới ..

.Vọng từ xa ,,,tiếng pháo vẫn nổ râm ran ..chúng tôi chạy sang cửa các nhà trong xóm tìm nhặt những viên pháo sót nhét đầy túi áo…chạy tìm người đốt hộ..”.vì chúng tôi là con gái “…

.Rồi bọn trẻ chúng tôi, hoan hỉ nhận những phong bao lì xì màu đỏ thắm sau khi làm xong thủ tục

“Lí nhí chúc Xuân ông bà ‘”…

Ba ngày Tết sắp qua mau khi thấy mẹ tôi chuẩn bị “Cúng đưa” ,

Tối ba mươi Mẹ tôi đã nấu nướng mâm cỗ thịnh soạn để :

“làm lễ rước ông bà” ,trong ba ngày này ông bà ,những người đã khuất về ăn Tết với con cháu, ngày nào cũng “cúng cơm bữa ” ngày hai bận

.. Mồng ba Tết, mẹ tôi chuẩn bị đưa ông bà ,đồng thời tiễn những bà con ở các vùng quê về Qui Nhơn chơi tết…,sau bữa cơm này họ trở về quê …

Thường sáng Mồng Ba tết, mẹ tôi đi chợ mua thêm cái chân giò heo nhiều nạt ,con gà mái tơ ,mấy trái khổ qua nhồi thịt ,Đĩa chả trứng vịt cuộn tròn làm chả đỏ chả đen( chả khoanh tròn có nhiều thứ bên trong)

…Con gà sẽ được luộc vùa chín tới, chặt miếng xếp vào đĩa ,cái chân giò nấu với bún Tàu ,bát canh khổ qua nhồi thịt ( món khổ qua luôn phải có ),

Mang ý nghĩa “Cho cái khổ qua đi”…

Thêm món lòng gà xào bánh tráng …

Trong các món trong bữa cơm này tôi thích nhất là món này : tôi sẽ kể sơ cho các bạn cùng quê hương Bình Định có nhớ về món ăn này không ???Lòng gà xào bánh tráng …món ăn nhớ đời mà chắc là không một người dân xứ “nẫu” nào trong chúng ta có thể quên được

Lòng gà được xắt nhỏ , ức gà và chén tiết gà đã luộc :Ướp gia vị gồm củ hành tím ,nước mắm ngon ,chút đường ,tiêu …Bánh tráng mỏng bẻ nhỏ ,Chảo dầu phộng khử thơm với hành tím,xào chín mớ lòng Gà ,vớt ra ,cho thêm dầu vào chiên dòn tan mớ bánh tráng với số lòng Gà đã chín tới ,cháy sém ,vàng ươm ,quyện với mùi hành ngò, tiêu tỏi ,trút ra đĩa ăn nóng ,Giòn tan ,vị cay cay của tiêu đen ,thoảng chút đậm đà của nước mắm ngon ..

.Ôi sao mà ngon quá là ngon ,chúng ta không cần phải ăn nhiều món trong buổi cúng đưa nhà Mẹ tôi ,chỉ cần ăn một món “lòng gà xào bánh tráng ‘ của quê tôi …tôi nghĩ cũng có vài anh xa xứ muốn làm rể cho một nhà người Bình Định

Có lẽ tôi là một người đã được sinh trưởng và lớn lên ở nơi chốn này nên tất cả những tập quán ,đầy tràn niềm luyến nhớ về xứ sở mình nên cảm nhận thế thôi????

,Những món ăn bình dị của xứ sở tôi …chỉ có thế thôi, nhưng,sao mà ngon quá ,sao mà nhớ quá ,sao mà ngậm ngùi nhớ tiếc biết chừng nào mới thôi …. Và nhớ là không quên “nướng hai cái bánh tráng trước khi thắp hương”

+++

Giờ đây nơi chốn xa xăm này ,sống giữa quê người với những phong tục dị biệt …mỗi năm chúng ta được hưởng hai cái tết :Tết Tây và Tết ta

T ất cả những người Việt xa quê cũng cố gắng tập cho con cháu nhớ về CỘI NGUỒN …Hằng năm ,chúng ta cũng sắm về những hàng hóa giống hệt những thứ mà ngày xưa chúng ta từng mua sắm khi mỗi khi Tết đến

,Những chậu cúc vàng nở rộ ,những bánh mứt gói kín đủ màu ,đi qua các cửa hàng quần áo ,chúng ta không phải chen lấn mua cho các con những bộ quần áo mới ,không còn được nhìn thấy con trẻ mừng rỡ khi mặc quần áo mới ,không rộn ràng khi mỗi lần tết đến…

Giờ đây mỗi lần tết đến …

Tôi cũng quen với những thói quen muôn thuở …xếp vào xe tất cả những món quen dùng cho ngày tết ,Tất cả nhũng phẩm vật của một lần mừng xuân mới mà không cần ki cóp từng đồng ,không cần phải tính toán khi mua sắm ,nhưng làm sao còn có được những cảm giác hoan hỉ của những ngày xa xưa ấy …nhưng không có được niềm vui rộn rã của năm xưa…những con , những cháu ở trời Tây không như những đứa trẻ nhà quê ..của thuở năm xưa.Nhiều lần Tết đến mà rơi vào ngày giữa tuần…thì cũng chỉ mình tôi bên mâm cơm ngày Tết…

+++

Tấm lòng của người xa xứ là sự quan tâm đến người thân còn lại bên kia bờ đại dương : góp nhặt từng đồng gởi về cho người thân vui tết…nhiều khi số tiền gởi về :bằng năm, bằng mười số tiền họ mua sắm cho gia đình họ vui tết bên này…không biết có ai hiểu thấu tấm lòng của kẻ tha phương khi mỗi lần Tết đến????

Nỗi nhớ nhung, tấm lòng của kẻ xa nhà thật đằm thắm mà bao người bên kia thấu hiểu: ..nhiều người ki cóp hàng bao nhiêu năm, chỉ đủ chi tiêu cho một lần về quê mình ăn tết, họ trở về với đầy đủ những quà cáp cho người thân…bao hoan hỉ, hay trách cứ của những người được nhận, ( đôi khi còn bị phiền trách vì phẩm chất món quà và đồng tiền chưa như ý họ…)

Nhưng có ai thấu cho kẻ “tha phương cầu thực”, cũng nuốt bao cay đắng , tích góp bao năm cho một lần trở về cố xứ….

Hạnh phúc ngập tràn khi được trở lại quê hương, trở lại mái nhà xưa …sau bao tháng năm xa cách…bao ngày tháng gom góp chắt chiu :” Cho một chuyến về thăm, cho một lần trở lại quê nhà”.

Rồi…khi trở lại…Sau khi bước vào bên kia cánh cửa của sân bay…một lần cuối bị hoạnh hoẹ của nhân viên phi trường đất mẹ…lại bị lột sạch những đồng tiền còn lại…Khi bình yên trong lòng thân bay suốt mấy chục giờ bay xuyên qua nửa vòng trái đất, trở về với công việc, trở về với những lo toan cho hết một kiếp người…

Mai vàng bên ấy

đã

nở

chưa???

Tuần sau là đúng hăm ba

Nhớ đưa ông Táo về thưa Ngọc Hoàng

Bao năm lạc bước chân hoang

Những con chim lạc tha phương chưa về

Đường xa vạn dặm sơn khê

Những mong đón Tết quê nhà dấu yêu

Tha phương

nhớ

Tết

năm xưa…

quê

mình …

———————

Atlanta , Những ngày nhớ Tết

Read Full Post »

Sương rơi

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

.

Sương mù giăng lối sáng nay.

Mịt mù chiếc bóng

Buồn loang loáng buồn

.

Ngửng đầu hứng giọt mưa tuôn.

So đôi vai cóng

Dỗi hờn bàn tay.

.

Chiều nay trời trở heo may

Gió đùa tóc rối…

Bạc màu thời gian

.

Đời người sao quá gian nan

Đôi con mắt ướt

Nụ cười lặng câm

.

Hết đông…trời sẽ sang xuân

Chân mau bước vội…

cuối trời xa xăm

.

Thời gian còn lại bao lăm

Nghoảnh đầu nhìn lại

Sương rơi mịt mùng…

———-

Atlanta ngày 16 tháng Giêng, một ngày lạnh nhất …nơi này

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Read Full Post »

Cánh chim di

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

Những ngày tháng hạ rồi cũng qua nhanh khi những đứa bé được cha mẹ chuẩn bị cho những bộ quần áo mới, những tập vở tinh khôi để bước vào niên học mới.

Tháng Tám luôn bắt đầu niên học mới ở nơi này, khác với quê tôi ngày xưa niên học mới bắt đầu thừ tháng Chín…

Sáng hôm nay con đường quen thuộc mọi ngày lại có thêm bóng dáng của người đàn bà mặc chiếc áo màu xanh lá mạ non đứng chỉ đường cho đám nhỏ tung tăng trở lại trường..

.Mùa hè đã qua nhanh vậy sao???các cháu tôi đã trở lại trường sau hai tháng Hè ngơi nghỉ.

Buổi sáng nào , tôi vẫn còn nhìn thấy con chim Robin đàng sau nhà vẫn chạy ra vào bên chiếc nhà gỗ sơn màu xanh đỏ, vẫn hót vang bên ngôi nhà bé xíu mà chủ nhân đã dọn dẹp sẵn chào đón chim trở về sau mùa đông giá, những con chim màu vàng nâu, có một mảng yếm màu hoàng yến đeo trước ngực như dải yếm đào của cô gái Bắc quê tôi…

.Mỗi buổi sáng ngồi bình yên bên ly cà phê sángsau khu vườn nhà còn đẫm sương , hình ảnh thân thương nhất trong tôi vẫn là hình dáng nhỏ nhắn của con chim Robin mà tôi đã nhìn thấy nó từ hai năm qua…

Khi tôi dọn đến căn nhà này, hình ảnh thân thương nhất cho tôi mỗi buổi sáng vẫn là nó, nhảy nhót líu lo, cất tiếng ríu rít như mời gọi những bạn bè thân quen , nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng con chim nào khác bay về…

Qua mùa sau, tôi bắt đầu để ý đến nó như một thân quen không thể thiếu, tôi tìm mua một cái nhà lớn hơn, sơn màu thắm tươi hơn….Và hàng bao sáng ngồi chờ bóng chim về mỏi mắt, tai chờ , dạ trông ngóng.

Niềm vui đến với tôi khi một buổi sáng nào chợt nhận ra đôi chim đã trở về của đầu mùa hè năm ấy, không phải một con mà là hai con…thật là tuyệt vời khi nhìn thấy hai cái trứng màu xám nằm giữa mấy mảnh rơm khô giữa bộn bề những sợi lông óng ả…

Một gia đình bé nhỏ thành hình, một niềm vui nhân rộng trong âm hưởng của một bản đồng ca khi mỗi sáng lặng thầm trong niềm vui sẻ chia ấm áp bốn con chim làm bầu bạn trong những sáng tinh khôi.

Rồi những ngày chớm Thu, khi những đợt gió heo may về ve vuốt bờ cỏ úa, khi ngọn gió thu làm rơi rớt những chiếc lá phong trên bờ cỏ, khi những con sóc vẫn tung tăng nhặt những trái chín của cây hồng giòn sau nhà…gia đình chim đã biến mất tự bao giờ, chúng ra đi mà không hề báo cho người bạn già thinh lặng ngắm nhìn sẻ chia với chúng từng viên thóc, hột đậu be bé mỗi ngày, không cả một lời giã biệt…thật thế sao chim ?

Tôi lặng thầm đem cất chiếc nhà bé con của gia đình chim vào một xó, chuẩn bị cho mùa nắng ấm năm sau….gia đình chim không biết bay về trốn lạnh ở nơi đâu???xứ sở nào cho chim đến, phố phường nào đón bước chim di.

Sáng hôm nay vẫn một ngày bắt đầu bằng ly cà phê lặng thầm buổi sáng, lười nhác lãng quên, tiếc nuối bâng quơ, nhớ man mác tiếng chim kêu ríu rít, chỉ còn chăng chút gió heo may xua đuổi những cánh chim đi tìm nơi trốn lạnh, chỉ còn gió và sự trống vắng lặng thầm trong nỗi xáo xác khôn nguôi

Thời tiết thay đổi, tuổi già chất chồng cũng thay đổi theo trời nắng bỗng mưa sa…những cơn ho khan tìm về và hai bàn tay lạnh cóng…tôi nằm miệt mài giữa chăn gối bộn bề…và he hé bên trong cửa sổ nhìn ra khu vườn mỏi mắt….

Gió về đâu sau những cánh chim di

Hình hài em tôi không sao kịp nhớ

Giấu vào tim cùng ánh mặt trời

Buổi sáng nào

Ly cà phê một mình ngọt đắng

Chợt trời chiều khuất nẻo nắng xưa

Những con đường nửa quên nửa nhớ

Cánh chim di không nhớ tuổi tên

Chim đi không gởi một câu chào

lặng thầm tôi nhắn lời hỏi chim

Biết chăng vườn cũ kẻ ngóng tin

Chờ nghe tiếng hót …mong tin trở về

Rồi từng năm khi bắt đầu cơn nắng hạ, nắng chói chang, mặt trời vút lên cao…

Tôi lại sẽ hoan hỉ treo lên ngôi nhà nhỏ đón đôi chim thân quen về trú ngụ, vẫn ríu rít khúc hoan ca mỗi sáng cùng nắng mai, nhưng không thể nào nhận ra em…

Có phải là em của mùa năm trước, không thể nào phân biệt khuôn mặt của những bóng chim di.

Tôi vẫn hằng mong cho mùa hạ qua thật chậm cho những ngày nắng nóng mãi thật dài ra để mỗi ngày được nhìn gia đình chim ấm áp trong ngôi nhà thầm lặng, cho buổi sáng nào tôi cũng được dõi bóng đôi chim tự tình bên nhau, mong cho mùa Thu chậm trở về và mùa Đông giá thôi quay lại,

Tôi muốn thay đổi cả thời tiết của bốn mùa mưa nắng, không còn muốn nhìn thấy một chớm Thu về và lạnh giá của mùa Đông.

Trong cái huyễn hoặc của tiết trời trở gió, trong sợi heo may, tôi chợt ngậm ngùi thương xót và bỗng nhớ mãi cánh chim di, có phải là những cánh thiên di trong truyền thuyết, bay bổng giữa trời xa tránh cái lạnh mùa Đông ở nơi đây…có phải chim bay về nơi cố xứ trong sự mong ước , hoài niệm của một hồi ức nhỏ nhoi.

Chim bay về bến sông xưa

Đò chiều gát mái

cát vàng buồn tênh

Lặng thầm con nước triều lên

Chim về cõi ấy

Trốn cơn gió cuồng

Những mùa hạ trở về, những cánh chim lại quay về nơi nắng ấm xưa…nhưng có một thời gian chờ mỏi mòn mà chim không trở lại, ngôi nhà chim bé nhỏ vắng mãi bóng chim di…những cánh chim di bây giờ cũng giống con người…vẫn yếu hèn và trốn chạy, hững hờ và lạnh lẽo tựa mùa đông giá đến từng năm…và trong sâu thẳm của tâm linh, chim có biết rằng cũng có một sinh linh đang lặng thằm trong nỗi nhớ bóng chim di với tâm tình sâu lắng một tình thâm.

Bóng thiên di dãy chết giữa trời đông khi không đủ sức bay qua hết đại dương để tránh cơn cuồng nộ, buồn thương thay cánh chim di đơn lẻ giữa cuồng phong. bóng chim thì mịt mù xa thẳm cõi nhân gian.

Con người khi đã bay xa …có mấy ai tìm về chốn cũ…còn bóng chim thì biết nẻo tìm về ???

Tại sao và tại vì sao??? Tôi bỗng chợt so sánh giữa con người và những cánh chim trong nỗi buồn man mác vào một sáng chớm thu nơi chỗ của mình.

Atlanta( Những ngày tháng Tám)

NGuyên Hạ_ Lê Nguyễn

Read Full Post »

Hư vô

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

Ngôi nhà tĩnh lặng và chìm khuất trong hàng cây xanh mướt lá thông, thấp thoáng sau những bóng cây , hàng ngày tôi vẫn nhìn vào và muốn vào “khám phá”..

.Không gian luôn u tịch, những bông hoa dại mọc đan xen dưới những gốc thông vững chải, xa xa là một hồ nước nhỏ lao xao bóng nắng, gờn gợn xôn xao nhẹ nhàng vào lúc chiều tà., hai hàng liễu ( willow weeping) luôn xoã tóc từng ngày một cách u buồn và cam chịu.

Vẫn luôn thu hút mắt nhìn của kẻ qua đường vì vẻ cấu trúc của ngôi nhà thật tinh tế và thu hút, đan xen giữa những gốc cây chìm khuất.thật thơ mộng và ảm đạm , nhuốm một chút buồn phảng phất

Hàng ngày tôi đã từng đi qua ngôi nhà ấy hai bận…không biết đã từ bao nhiêu năm qua, ngày tháng nào trong những năm tháng qua tôi đã từng nhìn thấy nó …Sự tò mò nhân rộng khi tình cờ một lần nghe qua tai mình rất nhẹ về câu chuyện ‘căn nhà có ma”, vào một buổi tiệc đầy tháng của cháu nội một người bạn già mới quen. và được biết ngôi nhà đã rao bán từ rất lâu…nhưng vẫn chưa bán được.

-Từng đêm , những ngôi nhà lân cận…vẫn nghe tiếng đọc kinh vang rền trong ngôi nhà ấy vọng ra.

_ Căn nhà bỏ hoang cả chục năm nay…từ khi bà già chủ căn nhà chết từ bao giờ trong nhà.

_ Thỉnh thoảng người chung quanh xóm vẫn nhìn thấy bà già ngồi trên ghế đá sau nhà vào mỗi buổi chiều sẫm tối…

_Khi thời tiết đổi mùa, những chậu hoa trước nhà được thay đổi theo mùa …mà không thấy ai mang tới…

Những mẫu tin góp nhặt được về ngôi nhà mà bấy lâu tôi vẫn thường tò mò muốn biết và đôi khi muốn vào thăm và có lúc mơ mộng mình sẽ là chủ nhân ngôi nhà cổ kính và trầm mặc một cách đáng yêu ấy.

Trong quá khứ của cuộc đời tôi, từ tấm bé đã mơ ước trong cuộc sống tương lai của đời mình…; Tôi sẽ cố gắng tạo cho mình có một chỗ cho mình thật tươm tất, sẽ dùng hết cả sức lực, cần cù, lao động cật lực, vận dụng khả năng có được để tự tạo cho mình một chỗ của mình theo sở thích của mình…và như có một thôi thúc vô hình tôi vẫn muốn vào xem ngôi nhà ấy bên trong.

“Con người sống có căn nhà…Chết có ngôi mồ”

Đó là nơi chốn đi về của mình…điều mơ ước của tôi quá là bé nhỏ đối với những người may mắn khác, nhiều người may mắn lắm, khi sinh ra đời đã ‘ngậm chìa khoá vàng’ mở bao cánh cửa sáng trưng nơi cõi nhân gian, thừa hưởng nhà cao cửa rộng từ cha mẹ, hay khi thành gia thất gặp được lắm sự hên may, có được tấm chồng tốt, được cung phụng bao vinh hoa phú quí …Đó là những dữ kiện thật “xa xỉ” và không có trong tự điển cuộc đời tôi…

Cuộc sống cuộc đời cô gái xuất thân khó khổ như tôi…chỉ biết gắng sức thay đổi cuộc khó nghèo bằng khối óc kém thông minh chỉ còn chút kiên trì và nhẫn nại…Nhưng có lẽ ông Trời cũng không phụ lòng kẻ khó nghèo…Có lúc tôi vẫn nghe vẳng bên tai lời người vọng từ thinh không :

” Không ai nghèo ba họ, không ai khó ba đời”…

Hình như chỉ đời mẹ tôi là khó nghèo…Nay đến đời tôi ???

Vậy ra tôi phải cố gắng vượt qua khó nghèo, may ra đến đời con cháu tôi…thế hệ thứ ba thứ tư …

Ắt sẽ khá hơn chăng???

+++

Thời gian nền kinh tế Mỹ bị khủng hoảng, công việc làm ăn của người Mỹ xuống trầm trọng, Sau ngày ông Tổng thống da màu bước lên cưu mang một sự lũng đoạn của các vị tổng thống trước…công việc làm mất đi, bao nhiêu người mất việc, những người da đen xung quanh xóm nghèo nơi mẹ con tôi sinh sống, họ không còn việc làm, xin trợ cấp chính phủ hoặc di dời sang vùng khác, những ngôi nhà cũ giao trả lại cho Ngân hàng, họ bỏ lại một mớ rát rến, hoang tàn cho vùng đất nghèo chìm khuất sau những hàng thông xanh màu lá mà không chút hương hoa…

Thời điểm này cũng chính là cơ hội những người Châu Á cần cũ nhẫn nại, ki cóp một chút tiền, vàng , chắt chiu mội tháng, bấy giờ họ đổ ra mua lại những căn nhà của nhà Băng lấy lại của những người mất việc, giá cả chỉ bằng một phần tư giá cũ…một cơ hội cũng là một thời cơ của đám dân nghèo “tha phương cầu thực”.

Sau nhiều lần dừng xe lại và đi vòng quanh ngôi nhà …Tôi rất thích cách cấu trúc riêng của ngôi nhà này( Có lẽ do chủ nhân mua đất và tự xây dựng theo ý thích của họ, đàng sau nhà có một hồ nước nhỏ trồng nhiều hoa và những cây liễu xoã tóc bên hồ, cảnh vật thật nên thơ…

Một buổi chiều cuối tuần, khi đi ngang qua ngôi nhà, tôi dừng xe lại vì thấy đàng sau chiếc ghế đá bên hồ có một người lom khom trong chiếc áo màu xám nhạt, vui mừng tôi mau bước ra …định xin vào coi bên trong…Một luồng gió mát lạnh thổi thốc vào mặt, dụi mắt nhìn lại chiếc ghế đá và người áo xám không biết đã đi đâu tự bao giờ….Cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ úp chụp lên tôi…chui vào xe định thận lại, tôi trở về nhà khi bóng đêm vừa xuống vì là những ngày cuối năm nên bóng đêm xuống nhanh…

Sang mùa Xuân năm sau…khoảng tháng ba, khi cảnh u tịch và lạnh giá của mùa Đông đã nhường cho những bông hoa muôn màu khoe sắc thắm , tôi lại nhìn thấy nhiều hoa vàng nở rộ trước ngôi nhà ấy…Tôi lại muốn vào coi bên trong và muốn biết giá cả thế nào???

Tôi nhờ người Agent hay đưa tôi đi coi nhà, Cửa mở…một con mèo đen to sụ từ trong phòng khách phóng ra…người agent chỉ đứng ở cửa nhìn vào…tôi như bị một sức hút kỳ bí nào thôi thúc, tôi bước vào hai phòng ngủ lớn, nệm giường vẫn tinh tươm như có người đang ở, tất cả được phối giữa hai màu xám nhạt và hồng sẫm đan xen, nhẹ nhàng và thanh thoát, phòng khách và nhà bếp thông nhau nên rất rộng và tất cả đồ dùng trong bếp và ghế bàn thật sang trọng và sạch sẽ như có người đang vào ra mỗi ngày…

Đặc biệt nhất là căn phòng phía sau( có lẽ là family room, chạy dài theo chiều dài căn nhà , có nhiều cửa sổ nhìn ra hồ nước phía sau, hai bên trồng rất nhiều hoa đủ màu sắc…Điểm rất lạ là tất cả đều sạch sẽ và sáng đẹp như có người chăm sóc mỗi ngày…)

Tôi mãi mê nhìn ngắm những kệ sách đầy ắp và xếp rất ngăn nắp trên những ngăn tủ làm bằng gỗ quí, bóng loáng, trên chiếc bàn viết rộng , một chiếc đèn đọc sách rất đẹp bên cạnh một bình hoa giả nhưng màu sắc thắm tươi như hoa thật…Khung ảnh nhỏ của chủ nhân : hai vợ chồng người Mỹ trắng và một đứa bé gái dễ thương…trên tường treo ảnh gia đình …

Tôi lặng nhìn ảnh người đàn bà tóc bạc trắng khoát chiếc áo choàng màu xám nhạt…Tôi cảm nhận rất quen….hình như tôi đã từng gặp bà ta đâu đó…không nhớ nổi.

Trên bàn viết đang có một cuốn sách dày cộm đang lật mở và có ngăn một vật ngăn là một cánh hoa mỏng…tò mò tôi muốn kiếm một cái ghế để đọc thử trang sách đang lật mở…tuyệt nhiên không có chiếc ghế nào cả…Tôi bước ra cánh cửa ngăn phòng đọc sách và phòng khách, bỗng tôi nghe như cuốn sách trên bàn tự nhiên đóng lại…quay lại nhìn , mới hay cuốn sách dày có bìa đỏ và in chữ vàng DIARY…

Một cảm giác ớn lạnh chạy dài theo sống lưng khi tôi bước ra khỏi cánh cửa của ngôi nhà…tiếng đập mạnh của cánh cửa phòng đọc sách đóng sập lại sau lưng tôi như có bàn tay ai đó đóng lại một cách mạnh mẽ vì giận dữ…

Khi ngồi trên xe để hoàn hồn lại…Người Agent mới khuyên tôi ;

– Cô không nên mua ngôi nhà ấy, căn nhà ấy đã được ghi vào danh sách những căn nhà có ma của thành phố này.

– Căn nhà này được xây cách đây 70 năm và một đời chủ, người chồng chết cách đây 15 năm, và người vợ chết trong nhà cách đây 6 năm, lúc ấy bà cũng ngoài chín mươi. bà ngồi chỗ bàn đọc sách và chết ở đó,

-Người con gái của bà chủ nhà cũng đã ngoài bảy mươi …Ở cách chỗ mẹ 3 giờ lái xe, chỉ đến lo lễ tang

cho mẹ và rao bán nhà hoặc cho mướn…nhưng chưa ai dám mua …vì những hiện tượng mà cô đã thấy.

_ Mỗi lần có người đòi vào coi căn nhà này, tụi cháu chỉ đứng ngoài cửa chứ không dám vào, thấy cô thích quá nên đưa cô đi cho cô vui…

Tất cả đều huyền bí , chưa ai biết rõ vì sao những bông hoa vẫn được chăm sóc và thay đổi giống hoa theo từng mùa trong năm???

+++

Sau lần vào thăm căn nhà ấy, mỗi lần nghĩ đến căn phòng đọc sách và cuốn sách đóng lại, cùng cánh cửa đóng mạnh sau lưng…tôi cứ bần thần và nghe lạnh ở sống lưng…Từ đó mỗi buổi chiều về tôi không còn đi qua con đường ấy nữa…

Cuộc sống của những người già ở đây là thế…không giống như ở xứ sở mình, khi cha mẹ già là phải nương tựa vào con cái…Cuộc đời của mỗi con người như một trang sách lật mở từng trang…trang cuối cùng khép lại mới hay : cuộc sống này cũng chỉ là ” hư vô’…

Cũng có những người già, không tự lo cho mình được nên vào các viện dưỡng lão…Bốn mùa đi qua trong âm thầm tiếc nhớ một thời quá vãng…

Chiều Thu lá rụng đầy sân

Buồn thơ thẩn nhặt gói vào cõi riêng

Hoàng hôn mấp mé bên thềm

Một cơn gió cuốn…mộng tìm hư vô

Bài Tháng Bảy…

Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn

Read Full Post »

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

.

Năm tháng nào đã đi qua trong cuộc đời của mỗi con người cũng bằng nhau với từng ấy phút giây quay tròn trên mặt kim đồng hồ, bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông rõ rệt.

Mới ngày hôm qua, con đường tôi đi qua mỗi ngày còn sướt mướt những giọt mưa, Sáng hôm nay nắng vàng chói chan trên bờ cây trơ trụi lá…

Sáng nay những nụ hoa trắng tinh tuyền màu trắng tinh khôi từng chùm và hồng thắm đã rộn ràng trên những con đường quen thuộc theo bước chân tôi;

Hoa Dogwood lại về trong nắng ấm rộn ràng khắp lối

Mùa Đông giá sắp qua nắng Xuân tràn khắp nhà Theo ý nghĩa huyền thoại của loài hoa này… khi hoa Dogwood trở về phố phường :” biểu thị cho mùa Phục sinh sắp đến. “

Ôi những cánh hoa lung linh nở rộ, bốn cánh chụm vào nhau rung rinh trong nắng mới như một đàn bướm đáp nhẹ nhàng trên những cành cây trơ trụi.

Nhắc cho mọi người biết rằng mùa Đông giá sắp qua mau… Hoa tan tác từng cánh rơi xuống nhường cho màu xanh mơn mởn của lá non…Cảnh đẹp như trong thần thoại..

Cũng thời khắc nầy trên đất nước tôi, Những rộn ràng của ngày Tết, mùa Xuân cũng đang giã từ, những cánh mai vàng cũng đang từ từ rơi vãi xuống cội nhường chỗ cho chồi non của lá xanh màu. Cứ mỗi lần mùa Xuân trở lại…lòng tôi cứ quay quắt nhớ nhà cho dù đã xa mái nhà xưa gần hơn ba thập kỷ…

Tuổi già sầm sập đến, mỗi lần đưa tiễn một người quen ra đi…Những lần đối diện với “Cuộc sống và sự chết”, từ lúc nào ta chợt bảo mình biết rằng : cần phải dọn dẹp cho mình một con đường đi thanh thản đến cõi bình yên của tâm hồn… Tất cả những chuyện xưa xa lơ xa lắc bỗng hồn nhiên trở về và bỗng dưng ta muốn nhìn lại những nơi chốn cũ, dấu tích xưa.

Bao năm lưu lạc xứ người ta,

Thêm một Xuân sang lại nhớ nhà

Nhớ cánh mai vàng, bông cúc nở

Quê nhà Tết đến rộn ràng vui.

Năm nào cũng vậy, cứ mỗi lần Tết đến những kỷ niệm thật xa xưa, từ những ngày bé dại hay những ngày mới lớn của tuổi trăng tròn hay hơn một chút nữa…Luôn hiện ra trong tâm trí tôi như mới xảy ra hôm qua, hôm kia hay tháng trước, năm trước…nhưng thực tế cũng đã hơn bốn , năm thập kỷ đã qua trong cuộc đời. sự trăn trở khi một mình đối diện với nỗi buồn lòng canh cánh nhớ quê hương da diết.. Biết bao kẻ tha phương đều muốn trở lại chốn xưa, ai cũng muốn trở về nơi chốn cũ, thành phố cũ đã nuôi nấng tôi qua bao năm tuổi thơ, nhìn thấy tôi lớn lên và giã biệt tôi khi tôi đành đoạn ra đi…tôi trở lại thăm Qui nhơn khi xác thân còn nguyên vẹn và hứa sẽ trở về nằm bên quê hương khi nhắm mắt xuôi tay. Và tôi đã trở về với quê tôi, gặp lại những người thân , những bạn bè, những con đường, những góc phố, những cát biển, những thông xanh….tất cả những dấu yêu xưa mà tưởng chừng như tôi sẽ không bao giờ gặp lại, tôi đã nói lời cám ơn tất cả, cám ơn chỗ ngồi bây giờ vẫn còn nguyên vẹn cho tôi ngồi viết lại những hồi ức này trong hạnh phúc và niềm thương cùng hai tiếng “tạ ơn”.

Quãng vắng, tường soi tóc đổi màu

Cuộc đời, quán trọ khó gặp nhau

Chẳng có tương phùng, đà ly biệt

Nhốt ưu tư, giấu nếp cắt buồn đau

**** Cuộc sống đã đi qua với từng ấy những vui buồn, hối hả , những bương ba khổ hận, những bất chợt bâng quơ…vẫn luôn sống lại trong tâm trí tôi vào những lúc trà dư tửu hậu, và sau những cơn đau thể xác thập tử nhất sanh,

Hôm nay bên ly cà phê nóng một mình trong chút không gian trầm mặc và tĩnh lặng của riêng tôi, nó gần gũi và giàn trãi trong tâm trí như một khúc phim quay chậm…triệu chứng của tuổi già đang hiện hữu vì rằng :

” người già hay lui về quá khứ”…

Ai đã từng đối diện với phút từ ly mới biết quí phút giây hội ngộ. Ở đó là quê hương dấu yêu của riêng tôi……

Trở về thành phố cũ đã một thời ghi dấu chân tôi.nơi đã in bao dấu chân tôi. Qui nhơn của tôi đó: Thành phố mà tôi lớn lên với cát khô, gió biển, thành phố có bãi biển chạy dài bao bọc xung quanh, ở đó biển và cát đã nhìn thấy tôi lớn lên qua biết bao hai mùa mưa nắng, thành phố đã cho tôi những ngày đầu tiên biết buồn khi mùa thu đến, thành phố đã có trong tôi những xao động buổi yêu đầu, những mối tình học trò, những mắt liếc môi cười của một thời con gái.Ở đó có ngôi trường Trinh Vương đã nhận mặt ra tôi từ lúc tôi bước chân vào trường trung học và ở đó đã cho tôi nhiều bạn bè dấu yêu xinh đẹp và bây giờ các bạn bè tôi cũng đã là những người con gái tài ba bay xa khắp bầu trời sánh vai cùng nhân loại. Ở đó tôi đã từng có những lần nhận thư tình của các chàng trao thư hò hẹn, những lần đón đưa với nỗi thập thò ngượng nghịu làm duyên, và những vụng dại đầu đời thật ngây thơ vô tội., thương yêu lắm, tôi đã cố sức qua mấy chục giờ bay để trở lại chốn xưa, cũng mong gặp lại một người ” Mà tôi muốn gặp và chỉ để nói lời cám ơn anh”…Nhưng khi gặp lại tất cả không như tôi mộng tưởng…Tôi thầm trách mình bội bạc và vô tâm …lãng quên và từ bỏ cảm xúc khi đối diện người xưa….

Những con đường ngày xưa đếm bước chân nhau, nhiều ngã đến trường…bây giờ đã thay đổi mọi cảnh cũ và khi trở về gặp lại ” cố nhân”…Cảm xúc nào không còn lại một chút nào rung động xôn xao như khi mỗi lần ” hồi tưởng ” …Giây phút trùng phùng trôi tuột theo những kẽ tay rớt xuống bàn chân tôi tê cóng…

Tôi trở về ” chỗ của mình” trong nỗi bàng hoàng và tâm tư luôn trĩu nặng một niềm riêng không rõ nét…

+++Còn một tuần nữa là đến ngày lễ Phục Sinh, một ngày lễ lớn trong năm nơi xứ người…

Bên ngoài cánh cửa đã xôn xao những bông hoa trắng tinh tuyền và màu hồng thắm của những cánh hoa báo hiệu cho mùa Phục Sinh….màu hồng thắm của những bông hoa bốn cánh chụm vào nhau hệt những cánh bướm hồng nơi đất lạ …

Tôi mỉm cười xua đi những vấn vương xưa l…Chân bước ra vườn bên những bông hoa còn tắm chút hơi sương sớm

Atlanta ( Ngày đầu của Tháng Tư 2023 )

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Read Full Post »

Con heo đất

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

.

Hai mẹ con Nhi lầm lũi co ro trong cái lạnh se da của gió đông vào mỗi sáng tinh mơ, khi mọi người còn yên giấc, sáng nào cũng vậy cứ đúng bốn giờ sáng là hai mẹ con rời nhà đi về hướng chợ lớn, ở đó có sạp hàng của mẹ, nguồn sống hàng ngày của mấy mẹ con, cho dù mưa bão giá rét tới cỡ nào bà Năm cũng không hề bỏ bữa chợ

Thỉnh thoảng vài con chó ngái ngủ trong các nhà dọc theo con đường hai mẹ con đi qua đi qua chạy ra sủa vang, hậm hực …rồi khi bước chân hai mẹ con đi xa …chúng lại chui vào nhà trốn mất.

Con đường đến chợ khoảng hai cây số nhưng để cho quãng đường ngắn lại, theo thói quen mỗi ngày …bà Năm luôn kể cho con gái nghe bao mẫu chuyện về cuộc đời bà, những chuyện xa lơ xa lắc đã xảy ra trong cuộc đời gian khổ đã qua, những người thân quen hay cả chuyện hàng xóm…có những câu chuyện mà bà Năm kể đi kể lại nhiều lần mà Nhi vẫn thích nghe, và những bước chân như không còn tê cóng vì gió lạnh , con đường trước mặt không còn dài ra dưới chân.

Đến chợ, hai mẹ con khiêng những thùng hàng gởi trong những lô hàng trong khuôn viên chợ, những lô hàng có cửa sắt kéo, mỗi chiểu khi tan buổi chợ hai mẹ con lại thu vén hàng hóa vào trong những chiếc thùng tôn và đem gởi lại, tiếp nối ngày qua ngày.

Sau khi bày biện đâu đó giúp mẹ và chuẩn bị rời chợ để đến lớp, bà Năm đã chuẩn bị cho con gái bữa ăn sáng mỗi ngày, có khi là tô bún cá nóng hổi, có khi là tô cháo lòng hay đĩa bánh ướt còn bốc khói.

Hôm nay trước mặt hàng của mẹ có người chạy chợ dọn một gian hàng bán những con heo đất và những tượng thờ cúng đúc bằng đất nung sơn đủ màu chói lọi.

Nhi mãi đứng nhìn một gian hàng bán những con heo đất sơn xanh đỏ rất ư là đẹp mắt, những ông thần tài bé xinh , những ông địa bụng bự được sơn vàng sơn đỏ, những bạn hàng chen vào lựa chọn vì thỉnh thoảng gia đình này tận miền Nam đem hàng hóa ra bán vài ngày ở đây rồi lại chạy chợ khác, có khi hàng năm họ chỉ đến đây một vài lần.

Mãi mê nhìn ngắm mấy con heo đất sơn đủ màu xanh đỏ, hai cái má núng nính, hai con mắt được vẽ những sợi mi dài và cái nơ trên cổ trông điệu đàng làm sao.

_Gần tới giờ vào học, con ăn mau lên kẻo trễ

_Mấy con heo đất đẹp quá, sao họ có thể làm đẹp như vậy?

_Con thích lắm sao? nhưng con heo đất là để dành tiền, con có muốn để dành tiền để sau mùa thi đi Huế hay SaiGon thi đại học không ?

_ Mẹ cũng nghĩ như con sao?

_Mẹ cũng đang lo không biết đào đâu ra tiền cho con đi thi các nơi khác khi con thi đậu.

_Thôi cứ tới đâu hay tới đó mẹ ạ, lo xa quá mệt lắm.

Trện đường đến lớp Nhi vẫn nghĩ mãi về con heo đất mũm mĩm với chiếc nơ bé xinh trên cổ…ôi sao mà nó xinh thế.

***

Ngồi trong lớp mà tâm trí Nhi cứ nghĩ mãi về con heo đất và những đồng tiền bé mọn mỗi ngày Nhi sẽ xin mẹ cho vô bụng nó mỗi ngày…Rồi sau mùa thi năm tới Nhi sẽ đập ra …Một món tiền lộ phí cho Nhi lên đường ứng thi vào trường đại học…

Trên đường từ trường đến chỗ mẹ, mấy lần suýt đâm vào những người xung quanh vì Nhi đi quá vội.

vừa đến trước gian hàng mẹ mà không còn nhìn thấy những món đồ xanh đỏ của người bán heo đất…

Lòng Nhi như chùng xuống…bà Năm nhìn con thương cảm .

_Mẹ đã mua cho con một con heo đất đẹp nhất kia rồi, màu đỏ con có thích không?

_ Cám ơn mẹ, màu nào con cũng thích.

_Từ nay mỗi buổi chiều khi ra dọn hàng con lấy chút tiền bỏ vào đó, để dành làm lộ phí cho con đi thi.

một lần bỏ ra một số tiền lớn mẹ chạy không ra.

_ Dạ, con biết rồi.

Tay mân mê hai chiếc má phinh phính của chú heo đỏ với chiếc nơ trắng xinh vẽ đơn sơ ở cồ và chiếc lỗ hình chữ nhật trên lưng mới xinh xắn làm sao…để mở hàng Nhi lựa một đồng bạc giấy còn mới , xếp vuông vức cho vào cái rãnh chữ nhật trên lưng của nàng heo con, Nhi thấy sung sướng lạ kỳ với bao niềm vui nhân rộng.

Rồi từng ngày …trước khi thu dọn hàng giúp mẹ Nhi lại cẩn thận xếp một đồng bạc thật khéo léo bỏ vào, nuôi cho heo chóng lớn nhưng cũng tùy buổi chợ, hôm nào nghe mẹ than là buổi chợ ế hay một ngày mưa dầm…ngày ấy coi như con heo nhịn đói chờ đến hôm sau.

Thường mỗi buổi sáng trước khi bước chân ra khỏi nhà , bà Năm dặn con phải đi sau, bà đi trước một quãng…

Hễ hôm nào gặp người đàn ông quét đường đi ngược chiều với bà là coi như một ngày tốt đẹp, mua may bán đắt.

Nhưng cũng có bữa gặp người đàn bà đi ngược lại với hai mẹ con …lòng bà Năm buồn lắm vì cho rằng hôm ấy sẽ không đắt hàng…

Ngày ấy Nhi cũng không tin về những điều này nhưng thấy mẹ tin tưởng như vậy nên cũng tin theo cho mẹ vui, nhưng vẫn không tin là gặp đàn bà, con gái là “Xui xẻo”.

Trong lúc đang chưng dọn hàng hóa mà có người trả mua thì giá nào cũng bán, nhiều khi chỉ huề vốn hay lời chút xíu cũng bán luôn….cốt là mở hàng cho mau mắn là cả ngày ấy sẽ đắt hàng và ngược lại.

Trong suốt những tháng năm đi bên mẹ Nhi đã được mẹ kể cho bao nhiêu câu chuyện, những thế thái nhân tình cũng có, những buồn vui trong cuộc đời mẹ đã đi qua, nhưng không mấy khi có chuyện gì vui, mà sao chỉ là những tai ương, đói nghèo cơ cực…Thỉnh thoảng Nhi phải nhắc mẹ.

_Mẹ ơi chuyện ấy buồn lắm và con đã nghe rồi.

_ Mẹ ơi, sao số mẹ cực khổ quá, không biết sau này đời con có cực như mẹ không ?

_Mẹ mà cực gì đâu con, có nhiều người còn khổ hơn mình nữa đó con, họ còn không có nhà ở, không con cái, không nơi nương tựa, không được học hành, mẹ con mình là được rồi đó con.các con là một gia tài lớn của mẹ.

_Dạ, con biết rồi, mai mốt con thi đậu…làm có nhiều tiền không cho mẹ đi buôn bán khổ cực nữa.

_Ừ , ráng học giỏi , sau này làm bàn giấy như người ta cho sung sướng tấm thân.

Trong tâm tư mộc mạc của mẹ Nhi ngày ấy là chỉ đi làm bàn giấy, tức là làm văn phòng là sung sướng no đủ, không chạy chợ , buôn bán ế ẩm là sung sướng hơn người và hy vọng sau này con của bà cũng được như vậy.

Nhưng thực tế chỉ vì vốn liếng ít ỏi nên bà Năm chỉ bán những món rẻ tiền, phục vụ cho những người nghèo nên không kiếm được những món tiền hời, nhưng nếu có nhiều vốn và buôn bán những thứ có giá trị hơn thì sẽ thu hoạch khá hơn…gánh hàng hóa thì bé xíu lại phải lo cơm gạo cho mấy đứa con ăn học, làm sao mà khá nổi với thời buổi khó khăn bấy giờ.

Nhiều lần kiểm lại số hàng hóa ít ỏi của mẹ mà sổ nợ của bạn hàng gần hết Nhi cứ thót ruột buồn lo nhưng không làm sao giúp mẹ chỉ biết ráng học và giúp mẹ trong mọi công việc.

***

Những ngày gần giáp Tết…Hai mẹ con lại ráng dậy sớm hơn để chuẩn bị bán Tết và kiếm thêm thu nhập chi tiêu trong dịp Tết…thời gian này bà Năm cho thêm những đồng tiền khá hơn cho con bỏ vào con heo để chuẩn bị cho mù hè năm tới…mỗi ngày Nhi lắc thử thấy đã nặng thêm với niềm vui …Ôi, đồng tiền góp nhặt bằng công sức của hai mẹ con.

_Chiều nay sau khi cúng tất niên xong con kiểm lại hàng còn lại cho gọn ghẽ để đem gởi nghen con.

Bao nhiêu tiền bán được mẹ mua lại số hàng tồn với giá rẻ để sang năm có bán.

_Dạ, mình nghỉ mấy ngày hở mẹ?

_Năm nào cũng tới mùng sáu là mẹ khai hàng

_Vậy con đem con heo đất của con về nhà nghen mẹ, nay nó cũng mập hung rồi.

_ Hay đem về kiểm coi được bao nhiêu rồi đổi tiền chẵn bỏ vào có chỗ bỏ tiền lẻ tiếp.

_Dạ con cũng nghĩ vậy, con cũng muốn biết hơn một năm ny con để dành được bao nhiêu?

Đêm giao thừa năm ấy Nhi đã đập con heo đất…

Những đồng bạc giấy còn mới được xếp gọn gàng chen chúc nhau trong bụng con heo đất, được mấy chị em Nhi trang trọng xếp lại và vuốt cho thẳng nếp và phân theo từng loại, đếm tới đếm lui qua tận đến giao thừa, đếm tiền mãi sang mồng một .

Không năm nào mà mấy mẹ con đón giao thừa vui nhộn như năm ấy chỉ vì những đồng tiền nhỏ nhoi góp nhặt hơn một năm với một hoài bão thật to lớn và một niềm hy vọng vô biên.

Niềm vui được nhân rộng hơn khi mấy chị em nhận những đồng tiền mừng tuổi của mẹ, tuy ít ỏi nhưng cũng được Nhi xếp vào chung với số tiền trong con heo mà Nhi đang có được…cả một gia tài mà chưa bao giờ Nhi nhìn thấy từ lúc lớn khôn…với số tiền này sẽ giúp Nhi có phương tiện ra Huế thi vào trường đại Học, vào Sài gòn ghi danh vào một trường nào mà Nhi sẽ chọn…Hay đi Đà Lạt học…V.V…và V…V…

Chỉ một chút tiền bé mọn mà Nhi đã dệt cho mình biết bao mộng đẹp trong mùa Xuân năm ấy…

Ba ngày Tết trôi nhanh …niềm vui và nỗi háo hức , chờ mấy hôm mẹ đi bán lại sẽ mua cho Nhi con heo khác và số tiền này sẽ đổi thành những đồng tiền lớn hơn hay mở một trương mục ở ngân hàng với tên trương chủ là mình….

Nhi bềnh bồng trong hạnh phúc với những mộng đẹp và nụ cười trong giấc ngủ .

Rạng sáng mồng năm….Mọi người chuẩn bị đi dự lễ mồng Năm ở Phú Phong…

Tiếng gõ cửa nhà ai hay nhà Nhi không rõ…Những tiếng gọi dập dồn…thúc hối

_Chị Năm ơi, dậy mau, chợ cháy hết rồi.

_Cháy ở đâu???

_Cháy đâu từ lúc nửa đêm, chỗ mình không còn gì nữa cả

_Không biết chỗ mình gởi hàng có sao không ?

_Tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn, mau chạy xuống coi.

_Trời ơi, tai ương đổ xuống nữa rồi

Mấy mẹ con Nhi vừa chạy về hướng chợ, vừa khóc tỉ tê…Bao nhiêu hàng hóa gởi ở chợ là cả một gia tài bé mọn của gia đình, sau khi bán Tết, Mẹ Nhi đã mua thêm một số hàng hóa của những người bạn hàng chở từ Saigon ra chậm nên bán rẻ hơn giá thường, bà Năm đã mua sẵn và gởi ở chợ để chuẩn bị mồng Sáu Tết là khai hàng…

Nhìn quang cảnh xáo xác của ngôi chợ điêu tàn, tan tác không còn một dấu vết gì của một sự sinh tồn, những tro than và những rác rến , những đổ nát tan hoang…Mấy mẹ con ôm nhau khóc ròng và trở về nhà trong sầu thảm, đau thương.

Để ổn định lại cuộc sống, bà Năm cũng vay mượn của bà con và góp nhặt những gì có thể kiếm được để tạo lại một gánh hàng làm độ nhật…món tiền của Nhi mới dành dụm được từ con heo đất là một cứu tinh cho mẹ mà Nhi nài nỉ mẹ nhận lại để mua thêm hàng hóa…

Những ngày kế tiếp nhìn mẹ vất vả hơn vì thiếu vốn và phải chuyển bán những món hàng rẻ tiền hơn, Nhi không dám xin mẹ cho mình nuôi heo đất nữa và mùa hè năm ấy…Nhi cũng đậu Tú tài, nhưng không dám mở môi xin mẹ cho đi bất cứ vùng nào như dự tính…

Thỉnh thoảng Nhi cũng tiếc nhớ con heo đất và mộng ước không thành …nhưng cũng cam chịu và không hề đòi hỏi gì thêm vì biết mẹ cũng trăm cay ngàn đắng vì không lo được cho con đủ đầy như chúng bạn.

***

Qua bao nhiêu năm tháng trôi qua trong cuộc đời…mỗi lần nhìn thấy con heo đất bày bán trong cửa hiệu, hay các chợ trời của người Hoa, Nhi vẫn muốn mua về làm quà cho con cháu, và thương mến nó biết bao, những con heo đất luôn là món quà lập đi lập lại nhiều lần cho những người thân nhưng người nhận không hiểu vì sao ???

Những con heo đất bây giờ được tân trang bóng bẩy hơn, trên lưng vẫn có cái rãnh chữ nhật để bỏ tiền và dưới bụng lại có thêm một cái cửa sổ tròn để rút tiền ra theo ý muốn chứ không cần đập bỏ như ngày trước.

Hình thức con heo đất ngày nay trang nhã hơn con heo đất của Nhi ngày xưa, tuy hai chiếc má vẫn phinh phính dễ thương, hai má tô hồng, môi son đỏ thắm và vẫn chiếc nơ điệu đàng muôn thuở.con nào cũng xinh quá là xinh.

Trên bàn viết Nhi luôn có sự hiện diện của nó như nhắc mãi cho Nhi một mơ ước không thành và nhớ hoài về người mẹ thân yêu nay đã không còn.

Mỗi ngày Nhi đều bỏ vào con heo đất mấy đồng tiền kiếm được…như để gợi nhớ cho mình một kỷ niệm dấu yêu…Khi bỏ những đồng tiền vào con heo đất bây giờ , Nhi không nghĩ là những đồng tiền ấy để làm chi…thỉnh thoảng lấy ra gởi về quê nhà tặng các bạn bè nào cần giúp đỡ.hay mua quà cáp khi mỗi bận về thăm quê nhà.

Sau khi những đồng tiền ấy rung rinh trong bụng con heo và cần lấy ra thì cũng có những việc cần làm với những đồng tiền bé mọn ấy, cũng chỉ một chút nhỏ mọn để giúp người, gởi biếu những người nào cần giúp đỡ…cũng chính cái tâm của Nhi là giúp người , tưởng nhớ về người mẹ thân thương.

Một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời và nhắc cho Nhi nhận ra rằng chớ nên kỳ vọng vào bất cứ điều gì quá đỗi…Khi sự việc không thành như ý nguyện lại cưu mang một nỗi thất vọng vô biên..

.Con heo đất đập ra để giúp mẹ trong cơn khó nghèo cơ cực và ngưỡng cửa trường đại học xa mờ trong cuộc đời..

.Sau đó Nhi đã lặng lẽ bước chân lên xe hoa giã từ những mơ ước đầu đời…Bước vào những “‘giông gió cuộc đời từ buổi ấy.”

Ôi tuổi thanh xuân và những mơ ước không thành làm thay đổi vận mệnh một cuộc đời …

Ôi con heo đất và những ngày tháng lặng thầm bên bóng mẹ.

Atlanta ( Tưởng nhớ Mẹ và những mơ ước ngày mới lớn)

Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn

Read Full Post »

Tắm sông

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

31726_1256443960

Tiếng hát ru con của cậu Chín tôi văng vẳng bên tai, nghe buồn quá là buồn, tiếng ru con của người đàn bà nghe đã buồn, nhưng tiếng hát ru của người đàn ông nghe còn não nuột hơn du tôi vào giấc mộng :
– Bậu ơi, đững lấy chồng xa, chim kiu vượn hú…biết nhà má đâu …
_ Mượt ai nói ngã, nói nghiêng….lòng tui vẫn vững như kiềng ba chưn… (more…)

Read Full Post »