Nguyễn Thái Dương
1
Không một ai trên đời này
Có thể cất kỹ điều gì, kể cả niềm im lặng
Tôi làm thơ vì cả một trời riêng tư kia
Giấu không được trong lòng
2
Bao nhiêu vẹn nguyên trong cõi người ta
Chẳng phải sao, đã khởi từ rạn vỡ?
Hãy đánh cược với nhau đi,
Rằng bến bờ tin yêu, nếu không có cội nguồn là nghi hoặc được trải nghiệm
Sẽ chẳng có cánh buồm quạnh hiu nào chịu buộc chặt dây neo…
3
Thử hình dung biển: sóng không còn ngọn nào chồm vô bến
Thử tưởng tượng trời: mây không chuyến nào đưa
Khoảng khắc ấy, đâu dấu than để hồi âm dấu hỏi:
Sóng có sinh thành vần? Mây có tạo hình thơ?
4
Trách con thuyền neo bến dây dưa
Sóng ngoài khơi cứ chồm lên không phận
Trách niêm luật buộc ràng, câu thơ đành thất vận
Muốn súc tích một lời gì, sợ chữ nghĩa bâng quơ…
5
Chưa không gian nào vừa vặn một câu thơ
Dẫu là câu thơ dè sẻn từng chữ một
Em không chịu mênh mông trước lòng anh hàm súc
Lời trần tình đành nương chốn thơ ngây
6
Chưa ngọn cỏ nào giấu được hạt sương khuya
Ngọn cỏ nằm, sương hạt lên hư ảo
Tiếc anh chẳng làm gì cho em giấu
Dẫu vô hình hơi thở một làn thơ…
7
Chân trời ơi, xin gửi trọn giấc mơ
Nơi đêm qua tôi điếng hồn trước sự cố trụy thai
của bài thơ chưa đủ tháng
Nơi con đò thơ tật nguyền sợ phút giây mắc cạn
Nơi cánh đồng thơ ngày hè lo mùa hạn hán…
Biết chân trời cứu vãn được gì không?
Có gì đó vừa bùi ngùi,xa vắng,vừa thanh thoát tinh tế
Tứ thơ khá mới mẻ, giàu ý nghĩa nhân sinh, chuyển tải những triết lý sâu xa mà nhẹ như không.
Mấy liên khúc thơ thật hay
Tho nhieu y hay ,sau sac
Những khổ thơ vừa mênh mang vừa ẩn dấu bên trong biết bao nhiêu chiêm nghiệm
Cánh đồng thơ,mùa gặt rất mới phải không anh Dương ?
Những tiếng thơ trầm tư như tiếng lòng
Thơ của thời gian và sự suy gẫm
Một bài thơ hay,đầy suy tưởng