Thơ Lê Văn Hiếu
Vẫn ngọn đèn sông Hoài,
Vẫn giọng nói sông Hoài .
Chỉ có mái ngói là rất cũ
Chỉ có cánh cửa là rất cũ .
.
Trên bậc cầu thang già nua
Bước chân chúng mình còn quá trẻ ,
Bây giờ mình đi lên ,đi lên .
.
Anh với sông Hoài có nỗi nhớ
Anh với sông Hoài có cơ duyên
Gặp nhau từ trên núi ?
.
Những đêm nằm nhắc chuyện quê hương
Bước chân tảo tần của mẹ
Những món ăn ngon của mẹ.
.
Trái Ớt này xé lưỡi mà thương
Cộng rau thơm nồng này nữa
Những vị này không lạ .
.
Anh không là người sông Hoài
Không là người phố Hội như em
Can cớ gì , ứa nước mắt mà thương ?
.
Thương ngọn đèn lồng sông Hoài,
Thương giọng nói sông Hoài,
Thương cả hồn của sông Hoài – rất cổ !
.
Viết thật cảm động
Thơ như xoáy vào nỗi nhớ
Mấy dòng mà như lột tả được cái thần khí của đất và người Hội An
Can cớ gì , ứa nước mắt mà thương ?
_______
Tình như vậy thật đong đầy !
Anh không là người sông Hoài
Không là người phố Hội như em
Can cớ gì , ứa nước mắt mà thương ?
._______
Khổ thơ hay quá,nhất là câu cuối
Đọc Sông Hoài lâng lâng hoài cảm!
Thương cả hồn của sông Hoài – rất cổ !
Xúc động lắm bạn.
Bep khong biet song Hoai, nho LVH ma hieu va thuong them mot dong song que huong Viet.
Cam on tac gia that nhieu nghen.
Viết thật xúc động,thì ra quê mình cũng đẹp thật,đẹp vô cùng
Mình cảm ơn Đất và Người của Sông Hàn đã cho mình cảm xúc …mình yêu lắm miền quê này !
Sông Hoài trong thơ,thơ mộng,bình an
Thương ngọn đèn sông Hoài
Thương giọng nói sông Hoài
Thương cả hồn của sông Hoài ….Chăng ?
Chào Anh Lê văn Hiếu!Sông Hoài buồn muôn thuở vì thương..Điêu linh Đất Mẹ bể dâu đoạn trường!Nghĩa tình thấm đẫm quê hương.Sông Hoài mê miết chảy trong nỗi buồn..
Vùng đất nào chẳng ẩn chứa những đắng cay khổ nhọc và vui buồn …nhưng cũng từ đó thấm đẫm tình người ..đầy những ngọt ngào mà mình đêu trân quý …
Mình cảm ơn Aitrinhngoctran đã cảm thông và chia sẻ …!
Vẫn nhớ mãi một Hội An bình yên,êm đềm,cám ơn tác giả đã khơi gợi kí ức đẹp về một vùng đất.
LH cảm ơn anh Vân Hạc , mong anh vui !
Chỉ mấy câu mà lột được cái tình của một vùng đất
Vì Trái Ớt cay xé lưỡi mà Thương …! Phải không Song Hương ?