Cao Thị Hoàng

Tranh Lê Thiết Cương
1.
Thường lệ , cứ đến ngày lễ Phật Đản , trời đổ mưa và vạn vật tươi mát . Năm nay ,rất khác – phải nói là rất khác – nóng bức một cách lạ thường : Nắng cháy da người , đồng ruộng khô khốc , dông gió bất chợt gây thiệt hại nặng nề cây trồng và vật nuôi cho nhà nông . Hình như cơ trời có một cái gì đó biến đổi . Hân ngồi bờ ruộng , nhìn năm công dưa hấu tan hoang sau cơn dông buổi chiều hôm trước , buồn thúi ruột . Trúng mùa bông , thất mùa dưa . Rủi may , may rủi ,người lương thiện chẳng biết đâu mà lường .
– Giờ nầy , sao chưa về Út Hân ?
Ừ , trời sắp sụp tối rồi . Út Hân giật mình . Chị Ba Tuyết hỏi là hỏi vậy , chớ giờ nầy chị đã về đâu .
Nắng dịu dần và mặt trời lết qua rặng trâm bầu cuối xóm . Trời đứng gió . Chị Ba Tuyết bỏ thúng xuống , ngồi bên Út Hân .
Chị Ba Tuyết lớn hơn Út Hân gần con giáp . Chị có đôi mắt buồn buồn như khói bếp . Có lẽ , đôi mắt ấy đã hãm đời chị ? Nhiều lần Út Hân thắc mắc hỏi chị :
– Mấy ông cán bộ trên huyện dạm hỏi chị , sao chị không đi lấy chồng ?
Mỗi lần hỏi như vậy , chị Ba Tuyết cú đầu Út Hân .
– Sao em không đi lấy chồng ?
– Có ma nào dạm hỏi mà em đi lấy chồng ?
Hai chị em cười rung rinh nắng chiều .
Chị Ba Tuyết con gái đầu lòng của bác Bảy Bộ . Hồi ấy , chị là cô gái đẹp nhất xóm , nhà nào gã con cũng mượn chị đi phù dâu . Lần đi phù dâu chị hai Sánh về miệt Hòn Chông , chị quen anh Năm Khoa đi phù rễ . Theo lời chị kể , anh Năm Khoa sinh viên Đại Học Cần Thơ , thuộc hàng điển trai , thêm cái miệng có duyên và lời thủ thỉ thì ngọt ngào , khi nói nghe hay như hát . Một thời , chị chết mê , chết mệt . Má chị biết chuyện , nhiều lần rầy rà , can ngăn . Má nói : không xứng đâu
con , tốt mả rã đám ! Suốt bốn năm dài , tuần nào anh Khoa cũng về thăm và hẹn nhau ra chòi giữ rẫy .Anh đi , chị thương nhớ anh không chịu nỗi : đứng cũng nhớ , ngồi cũng nhớ , ăn cũng nhớ và ngủ càng nhớ… Nhớ đến cháy lòng ! Chị quyến
luyến hơi thở của anh , chị thèm được vuốt ve , mơn trớn , thèm nghe tiếng thầm thì của anh như tiếng nước róc rách chảy len lõi qua từng khe đá . Có điều , mỗi khi anh chạm và úp mặt vào chốn ấy … thì phản xạ tự nhiên của chị ngăn lại , mặc anh hờn giận , chị nhất định không cho .
Hân tò mò , hỏi :
– Sao kỳ vậy chị ? Chị không thích ?
– Tau chưa thấy đứa nào ngu như mầy . Thích chớ , sao không thích . Thật lòng thì chị phải nói thèm khát mới đúng . Cổ họng chị khô , chị nuốt nước bọt liên hồi … Chị cố kềm chế và quyết liệt ngăn chặn sự xâm lấn của anh ,vì má từng dặn dò : chốn ấy… chứa cái ” đáng giá ngàn vàng ” , con phải giữ như giữ nhân cách , phẩm giá của mình . Duy nhất , chỉ dâng hiến cho người cùng con thành gia thất .
Im lặng giây lát , chị Ba Tuyết nói :
– Ở đời , cần có cái để mình ngăn , sợ chẳng có gì để ngăn mới đáng xấu hổ .
2.
Anh Năm Khoa thất nghiệp sau khi ra trường . Chị nghe người ta nhỏ to : có tiền lo lót , họa hoằn mới xin được việc . Lo bao nhiêu thì chị không biết , chỉ biết phải có tiền . Lén má , chị gom 5 chỉ vàng dành dụm bảy năm làm của riêng , bán lấy tiền giúp anh chạy việc .
Một hôm , Năm Khoa hẹn chị ra chòi rẫy có chuyện gấp .
– Chiều mai , chú Mười Mén mời hai đứa mình dự tiệc mừng anh tốt nghiệp
đại học .
Năm Khoa chưa dứt câu , chị cắt ngang và ngạc nhiên :
– Anh tốt nghiệp ra trường hơn một năm rồi , đãi với đằng gì nữa ? Mắc mớ gì lão Mười bỏ tiền để tiệc với tùng mừng anh ?
Năm Khoa ngọng nghịu , biện giải :
– Thì người ta quý mình .
Chị cãi lại :
– Thân phận hai đứa mình có ra chi mà quý ?
Chị nghiêm giọng :
– Anh dấu em điều gì ?
Năm Khoa gải đầu , xẻn lẻn :
– Không dấu gì em , anh đưa số tiền của em cho chú Mười để lo giúp bữa tiệc và phong bì cúng bề trên vào tối mai . Bề trên hứa : xong xuôi sẽ nhận anh vào làm việc ở Công Ty Xuất Nhập Khẩu huyện Hà Tiên .
Năm Khoa ngừng lại , dò xét thái độ của chị , nói tiếp :
– Trước sau gì rồi , mình cũng sẽ là của nhau . Em dự tiệc , anh sung sướng và hãnh diện với mọi người về sắc đẹp của em . Và , biết đâu nhờ vậy , anh được bề trên quan tâm đặc biệt .
Năm Khoa bồi thêm lời nịnh nọt :
– Tuyết ơi , tụi mình là một cặp đôi hoàn hảo !
Một ý nghĩ hạnh phúc thoáng qua : từ lâu anh hứa , có việc làm ổn định sẽ cưới em . Chị mừng rơn trong bụng , nhưng vẫn hỏi gặn để khẳng định điều xác tín :
– Anh nói thiệt chớ ?
– Thì thiệt chớ sao !
Năm Khoa ôm hôn chị ngấu nghiến . Nhột quá , chị đẩy anh ra .
– Hôm nay , anh sao hung vậy ?
– Thì mừng chớ sao !
– Anh ơi , em cũng vậy .
Chị hôn anh như mưa bấc , mù trời !
Trước khi rời khỏi chòi rẫy , anh đưa chị chai nước hoa hảo hạng , dặn chị tắm gội sạch sẽ , mặc quần áo mới , xịt nước hoa … Chị cảm nhận trong lời anh có điều gì bất thường , khác lạ . Nhưng niềm vui anh có việc làm , sự háo hức dâng tặng anh cái ” đáng giá ngàn vàng ” sau ngày cưới , làm chị không mấy quan tâm . Chị như cá cắn câu , xiêu lòng và nhận lời .
Lần đầu chị uống rượu – uống rượu vì anh – bề trên trạc tuổi 50 , thân hình vạm vỡ , hộ pháp , râu ria tua tủa trên khuôn mặt dữ dằn , hắn chìu chị vượt mức xã giao . Anh năn nỉ chị uống cho hắn vui lòng , hắn thúc ép chị uống ” tình thương , mến thương ” thì mới nhận lời giúp đỡ anh . Hắn dõng dạc tuyên bố : em uống mà anh coi được , tuần lễ sau thằng Khoa có việc làm . Vì yêu anh , chị cố hết sức đưa rượu vào bụng mình . Uống thêm mấy ly rượu mạnh do bề trên nài ép , chị không còn
biết trời đất gì nữa .
Mọi giác quan của chị bị tê liệt bởi rượu và cơn buồn ngủ chập chờn ,.. Chị mê đi cho đến lúc cái cảm giác lạ kỳ hừng hực ập xuống cơ thể chị . Cái khoái cảm lẫn đau thốn , vừa muốn vừa không , vừa đưa vừa đẩy . Chị bất lực trước đôi môi háo hức và mạnh mẽ , tách rời đôi môi mím chặt của chị .Cái hôn cuồng bạo của một người xa lạ không phải của Năm Khoa. Ngăn nhưng không cưỡng được , nước mắt chị trào ra cùng thân thể lồ lộ , trần truồng , giãy giụa theo từng động tác mà hắn rất thành thục trong thực hiện . Đôi lúc , hắn tàn nhẫn thóc mạnh , chị giật bắn người bật thành tiếng rên , âm thanh phát ra ma quái . Người chị nóng dần lên – không phải cái nóng do thân xác hắn quấn chặt thân xác chị – mà cái nóng hừng hực bản năng – giờ thì chị không có ý thức phản kháng hoặc đồng tình .
Hắn thúc dữ dội , cơ bụng chị co giật liên tục và mãnh liệt theo nhịp thúc của hắn . Toàn thân chị run lên bần bật , chị cắn răng cố kềm hãm cái cảm giác rất lạ lẫm đang lăm le bùng nổ .
Thân thể chị hoàn toàn thuộc về hắn , cái thân thể thơm tho suốt mấy chục năm , cái chốn ấy ” đáng giá ngàn vàng ” mẹ dặn , giờ đây đã thực sự phản bội chị . Nó chìu chuộng đam mê , nó vô thức đồng cảm , đồng điệu với hắn , nó xô chị té sấp vào dòng cảm giác sâu thẳm , mang theo cơn địa chấn từ bụng chạy rần rật lên hai bầu ngực và hiên ngang thẳng
tiến vùng óc . Chị ngất đi !
Chị vĩnh biệt thì con gái , bước vào đời đàn bà trong bóng đêm của bữa tiệc tối bồng bềnh , khủng khiếp .
3.
Sau nầy , chị mới hiểu ra mọi lẽ .
Mười Mén uống nửa ly rượu , nửa ly còn lại đẩy qua năm Khoa .
– Mầy có chắc con Ba Tuyết còn trinh không ? Lỡ nó mất trinh rồi ,tau với mầy sẽ thúi hẻo với bề trên . Chết chớ không giỡn chơi nha con . Thời buổi , đàn bà , con gái , hãnh diện tranh nhau trần truồng cho tụi Chệt,tụi Xì thẩu lựa mua như mua gà vịt … Không dễ dàng gì giữ trinh tiết .
Năm Kha nói cứng :
– Chuyện gì , chớ chuyện đó con đảm bảo với chú : một trăm phần trăm !
– Mầy lấy cái gì đảm bảo : một trăm phần trăm ?
Mười Mén rót thêm rượu , vừa cười , vừa nheo con mắt lé :
– Ê , chú em . Đừng ” một trăm em ơi , chiều nay một trăm phần trăm ” mà ca sĩ Mai Lệ Huyền hát với Hùng Cừơng nha mậy !
Năm Khoa ngà ngà say , giọng nhừa nhựa , tâm sự .
– Cháu và ba Tuyết yêu nhau đến nay đã bốn , năm năm . Yêu cái thời em nó bước qua tuổi 16 . Cháu làm gì cũng được , thậm chí cỡi truồng nằm với nhau . Nhưng khi chạm vào chốn ấy … không thể được . Tuyết
nói mẹ dặn : cái ” đáng giá ngàn vàng ” nằm trong đó , em chỉ dành cho chồng đêm tân hôn . Nhiều khi cháu ngặt mình muốn chết . Tuyết nói không là không .
Thật ra , năm Khoa rất lo ngại , bao lần chưa dám táo bạo thực hiện mưu kế do Mười Mén vạch ra . Năm Khoa thuộc lòng câu truyền miệng của mấy đứa bạn hồi học Cần Thơ : ” liều ăn nhiều ! ” . Phải biết nhẫn tâm , vô đạo , mới mong đạt được quyền lực , giàu sang . Mười Mén thường nói khi uống rượu : sống theo đạo , không gạo mà nấu . Ngẫm nghĩ thực tế cũng đúng
thiệt : nhà mình với nhà em Tuyết sống theo đạo , lương thiện , tử tế với mọi người , nghèo vẫn nghèo , mạt vẫn mạt .
Mười Mén lõi đời , đọc được tâm trạng của năm Khoa .
– Mầy sợ à ! Có gì mầy sợ ? Chuyện chỉ có mầy và tau biết . Sếp làm xong là quên . Kỳ nầy chú mầy gặp may . Sếp cần xả xui lấy số má hên để thoát nạn . Tụi Chệt Chợ Lớn bày : giải hạn phải kiếm gái đồng trinh phá ! Sếp bí mật nhờ tau . Nói vậy chớ bí mật cái con mẹ gì , mấy chả chơi rần trời đất .Quyền lực ,tiền bạc là trên hết . Thương chú mầy nghéo khó , lo học hành , tau giúp vậy thôi . Chần chừ thì tau giúp đứa khác , thiếu gì chú em .
Năm Khoa ngồi im , rịn mồ hôi trán . Mười Mén vừa thuyết phục , vừa tấn công :
– Mầy đưa tau số tiền đủ mua 5 chỉ vàng nữ trang thiếu tuổi , chỉ là tiệc nhậu chào sân và một ít tiền lộ phí cho sếp . Tau làm sao ” sái đậu thành âm binh ? ”
Năm Khoa nói lơ mơ :
– Nhưng mà … cháu thấy tội nghiệp em nó quá ! Tuyết giữ gìn , bảo vệ chỗ ấy…là dành cho con . Chú Mười ơi , tội lỗi !
Mười Mén quắc mắt :
– Thì tau có ép mầy đâu ? Tau được cái thá gì ? Thằng bề trên nó ăn , tau đổ vỏ chưa chắc có .
Mười Mén dịu giọng :
– Cháu à , người ta sòng phẳng với mình . Cháu muốn có việc làm , người ta cần giải hạn . Trao qua , đổi lại vậy thôi . Con Tuyết giữ chốn ấy … cho cháu ăn , cháu không ăn thì nhường kẻ khác . Rồi cháu sẽ ăn cái khác ngon hơn ,bổ béo hơn . Chú chẳng tin cháu sợ ” tội lỗi ” . Thằng có chữ thời buổi nầy , đa phần” mặt dầy , tim đen ” . Cháu thuộc thằng có chữ , mà sợ tội lỗi ,chú chết liền !
Năm Khoa gục gật , đuối hơi . Mười Mén trở giọng bồi tiếp :
– Mầy muốn đi làm cán bộ nhà nước , đúng không ? Mầy không đủ tiền chạy , đúng không ? Mầy xuất thân dân đen , thuộc thành phần cùi bắp , đúng không ? Mầy … mầy không có gì hết , chỉ có cái bằng Cử Nhân với 4 năm đeo bám , cộng 12 năm mài đít quần ở Trung Học và Tiểu Học . Tưởng như vậy là có thể làm tôi tớ được sao con ?
Mười Mén cười khanh khách :
– Xưa rồi Diễm !
Như để thuyết phục thằng cháu ” gà mờ ” , Mười Mén chỉ ra cho năm Khoa thức tỉnh .
– Sếp từ rừng ra , ghi lý lịch lớp 2 ( lớp tư ) từ hồi còn mồ ma của Pháp . Vài năm sau , Sếp ghi tốt nghiệp Phổ Thông Trung Học ( hệ tại chức – 1 năm , 3 lớp ) .Lụi hụi năm rồi , Sếp học 6 tháng đổ Tiến Sĩ ( Trường Đại Học Quốc Tế Thái
Bình Dương ) của Mỹ . Lạ một điều , Sếp không biết một chữ tiếng Anh để lận lưng lòe thiên hạ . Vậy thì , cái mảnh bằng Cử nhân quèn của chú mầy có nhằm nhò gì trong cái chợ trời chữ nghĩa bát nháo nầy . Mười Mén dừng lại lấy hơi và uống tiếp năm Khoa nửa ly còn lại .
– Nhân viên , công chức ngày nay đủ đồ chơi về bằng cấp . Muốn bằng gì , có bằng đó . Bằng giả , bằng thật – kiến thức giả – nhóc trong các cơ quan công quyền . Suy cho cùng , chỉ có cơ quan công quyền mới chứa các thứ bằng mắc dịch đó . Ngoài xã hội dân sự , đố thằng cha nào dám xài .
Mười Mén kết thúc :
– Mầy phải biết sống tùy thời . Trong cái thời ” đa kim ngân phá luật lệ ” và cái chuẩn mực quái thai đặt ra bất thành văn : nhứt hậu duệ , nhì tiền tệ , ba quan hệ , bốn trí tuệ … thì chú mầy đương nhiên bị loại ra khỏi vòng ” nhờ ơn mưa
mốc ” , dù ” cố đấm ăn xôi , xôi lại hẩm ” .
Năm Khoa lo lắng :
– Tuyết chống cự , la làng thì sao ? Hoặc gia đình Tuyết thưa kiện tùm lum , tính thế nào chú ?
Mười Mén đứng dậy , bỏ ra nhà sau .
Trời trưa oi bức , nóng hừng hực . Năm Khoa đổ mồ hôi nhễ nhại , bức rức .Mười Mén từ nhà dưới bước lên cười bí hiểm . Thực ra , chẳng phải Mười Mén thương yêu , giúp đỡ gì cho năm Khoa . Số là , biết năm Khoa đang chạy đôn ,chạy đáo tìm việc làm để cưới con ba Tuyết . Mười Mén kẹt lô hàng buôn lậu gần tỷ bạc ở cửa khẩu Xà Xía ( Hà Tiên ) . Nhờ Sếp giải tỏa , Sếp bảo : muốn giải tỏa lô hàng , phải có gái trinh cho Sếp phá giải hạn . Việc tùng việc , Mười Mén tranh thủ chớp thời cơ viết kịch bản , sử dụng diễn viên có sẵn , bằng tay nghề của kẻ ” đầu trộm , đuôi cướp ” , Mười Mén thừa sức dàn dựng và đạo
diễn . Đồng thời , khi Sếp cưỡng hiếp con Tuyết thì cùng lúc đó thằng Năm Khoa cũng lõa lồ ôm con út tật nguyền – con của lão – trong phòng . Rượu và thuốc kích dục ( mua ở Miên ) , một ít thuốc gây mê sẽ giúp Mười Mén thực hiện hoàn hảo kịch bản . Vừa giải tỏa được lô hàng , vừa được thằng rễ điển trai và tốt nghiệp Đại Học – cái dòng họ lão không có – . Lão tính toán chi li thời gian cho Sếp , cho Năm Khoa . Lão tính từng động tác diễn của hai diễn viên chính : Năm Khoa và Ba Tuyết , cùng khởi tiệc và rã hàng nhau khi tiệc tàn .
Mười Mén chia liều lượng và sắp đặt : Sếp cưỡng hiếp xong sẽ lên xe hơi ra về . Nửa tiếng sau , thuốc kích dục trong người của con Tuyết sẽ không còn tác dụng . Ba Tuyết tỉnh hẳn , xấu hổ , nhục nhã , sự dơ bẩn tâm hồn , thể xác sẽ làm Ba Tuyết trốn chạy ngay khỏi hiện trường . Và , chắc chắn cắn răng , im lặng không dám hé môi . Lúc ấy , Năm Khoa còn
trần truồng như nhộng , rượu và thuốc mê làm cho Năm Khoa phải gần sáng mới tỉnh . Dấu vết Sếp cưỡng hiếp Ba Tuyết , biến thành dấu vết Năm Khoa cưỡng hiếp cô gái út tật nguyền của lão . Lúc ấy , lão và người nhà ra tay bắt Năm Khoa tại trận . Đương nhiên , Năm Khoa là rễ nhà lão ,
Năm Khoa được Sếp giúp vào ngạch công chức .
Thời cuộc bây giờ , muốn có cuộc sống ổn định , giàu sang , không chi bằng bám vào nhà nước .
Mười Mén ngồi gần Năm Khoa .
– Mầy sợ con Tuyết chống cự à ! Sức đâu chống cự ? Dù có chống cự đi chăng
nữa , cũng chỉ chống cự giây phút đầu tiên thôi – khi mà lý trí còn hoạt động –
Nhưng , đến lúc bản năng trổi dậy , chú mầy yên tâm , con Tuyết sẽ thống cảm
và thống khoái , hợp cùng Sếp thành bản giao hưởng tình yêu tuyệt vời đấy !
Sau đó , nó sẽ cảm ơn mầy và nó chợt ngộ ra : mầy là thằng đàn ông ngu rất
ngu ! .Thưa kiện ? Thưa ai , kiện ai ? Nó trải qua tuổi 20 rồi , con ơi ! Nhục làm
sao dám kiện thưa ? Im lặng là thượng sách !
Mười Mén hớp một hớp rượu , cười đắc chí, nói thầm trong bụng :
– ” Con kiến mà đi kiện củ khoai ” , Sếp bỏ tù rục xương . Yên tâm đi thằngcon rễ của tía !
4.
Đời chị chẳng khác gì người ra biển khơi vào mùa gió chướng . Tay lái phải vững và nhịp nhàng với lật buồm nương gió : khi lật buồm phải , lúc lật buồm trái và phải biết xả gió khi buồm đã no . Mùa gió chướng ở quê nhà mà thiên hạ thường gọi gió mùa đông bắc , nó dâng mặn tràn vào vùng ven biển phá hoại mùa màng , nhưng không có nó thì cũng không được . Vạn vật dường như cần có nhau , tương tác nhau , lợi hại đều quyện vào nhau , thúc đẩy nhau .
Sau khi bị cưỡng hiếp , chị lê bước về nhà lúc nửa đêm về sáng . Chị không dám gọi má mở cửa , nằm một mình ngoài cây rơm với đôi trâu bạn cày của chị . Sương khuya làm chị tỉnh táo , chị không oán hận ai – kể cả anh Khoa – người mà chị yêu hơn mạng sống của mình . Chị lầm lủi sống , chấp nhận trả cái ” đáng giá ngàn vàng ” cho một mối tình vụng dại , bị tình nhân vô cảm bán đứng khi trái tình yêu đã vào độ chín mùi .
Mấy chục năm qua , hình ảnh anh Khoa mờ nhạt dần và chị quên mất . Chỉ có hắn , chị không thể quên . Hắn đi theo cuộc đời chị , dường như chị ở đâu , hắn ở đó , chẳng khác bóng với hình . Chị cố quên , hắn càng tăng nỗi nhớ . Nhiều đêm thao thức một mình , chị rạo rực bởi mường tượng ra những động tác biểu diễn rất điệu nghệ của hắn , trên thân thể chị với bao
cảm xúc bồng bềnh , mơ hồ … Từ chống cự quyết liệt , không hiểu vì sao chị chuyển sang hợp tác với hắn . Hợp tác một cách nhiệt tình ? Càng tuổi về chiều , chị càng mong được gặp lại hắn – dù chỉ gặp một lần – Chị mâu thuẫn với chính mình chăng ? Chị không thể lấy chồng , bởi hắn đã vào tận chốn ấy… cướp phá cái ” đáng giá ngàn vàng ” của chị . Dù hắn cướp hay chị tự nguyện dâng hiến , chị vẫn coi hắn là “chồng” ,vì mà đã dặn rất nhiều lần rằng cái ngàn vàng chỉ duy nhất chỉ có chồng được hưởng!
Chị ở vậy ở vậy nuôi mẹ già và đàn em nhỏ .Và thật thẳm sâu trong lòng. chị vẫn thầm mong được gặp hắn,dù cảm giác đau đớn tủi nhục vẫn còn ám ảnh cả cuộc đời chị . Liệu cái cảm giác đó có bất thường không,có bệnh hoạn như đánh giá của người đời không, chị vẫn không lý giải được !
Chị căm hận Năm Khoa , căm hận chính mình , căm hận hắn ,
nhưng căm hận nhứt là chị không quên được hắn !
Hân thương chị , an ủi chị những đêm buồn canh rẫy .
– Chị ơi , mất trinh còn nết , vẫn hơn còn trinh mà lê lết theo tiền !
Nghe Hân nói , chị thường cằn nhằn , cự nự :
– Chuyện ai ,người nấy biết cưng ơi …
Chị Tuyết kéo Hân đứng dậy , nói bâng quơ :
– Có những cái mình thấy rất rõ , muốn đoạn tuyệt mà không
đoạn tuyệt được , nó tiềm ẩn trong tâm hồn cho đến chết !
… Hân thắc mắc và tặc lưỡi :
– Ừ hén ! Cái gì ghê gớm khiến chị thiếu tự tin , thiếu can đảm
đoạn tuyệt ký ức đau khổ và kinh khủng ấy ?
Đọc hay dù chưa đến mức hoàn hảo nhưng có nhiều đoạn diễn tả tâm trạng rất xác thực. Nhưng sao nó nghe cái “mùi” của chuyện tình Lan và Điệp.
Lần đầu tiên đọc trang này. Mình cũng là người xứ Nẫu Bình Định
Viết ghê thật.
Magiamsinh ơi ,
châm chước cho em !
Mong Magiamsinh châm chước .
Chúc vui .
Táo bạo và cũng rất tâm huyết
Cảm ơn BDang có lời nhận xét tế nhị và động viên em .
Cảm ơn BDang .
Chúc vui .
Cao Thị Hoàng đã nói về triết lý Thiền sâu sắc hơn bất cứ tác giả Phật giáo nào mà tôi được biết. Không dám so sánh Hoàng với Osho hay Krisna, nhưng viết như thế cũng đủ để làm người đọc rơi rụng trước tiếng khóc của cõi nhân gian rồi…
Anh Phan Cát Tường ơi ,
Về Thiền , em ” tù mù ” lắm .
Cảm ơn anh đã đọc truyện của em .
Những câu chuyện kể của CTH bao giờ cũng tạo sự hào hứng,lạ lẫm cho người đọc,dù nó chưa thật hoàn chỉnh,bỡi khả năng tiếp cận những vấn đề nóng và bức bối trong xã hội của cô,dưới lăng kính một người nông dân bình thường,nhìn ngắm và suy gẫm.
Anh Sông Hà Thanh ơi ,
Mấy lời anh nhận xét chính xác , rõ là em bị hạn chế rất nhiều mặt ,
biến động xã hội chạy nhanh hơn trí tuệ em nghĩ .
Em viết có tính cách gợi mở và cũng chỉ dám gửi Xứ Nẫu để anh chị đọc vui . ngư
Má thường nói với em : Nẫu có tấm lòng văn chương .
Cảm ơn anh .
Ôi chao ơi Cao Thị Hoàng !
Maimaiyeuthuong ơi ,
xin đừng ” ôi chao ! ” em mắc cỡ .
có gì chưa hợp lý , chưa chuẩn giúp em .
cam3o7n Maimaiyeuthuong .
Ở truyện này , Cao Thị Hoàng đi sâu vào tâm trạng nhân vật hơn những truyện trước. Đoạn văn từ: “…Mọi giác quan…đến…Chị ngất đi…” là một mô tả tuyệt vời! Tôi cho rằng rất khó để diễn đạt những mâu thuẩn, những cảm xúc đối nghịch nhau , diễn ra cùng lúc trong một con người, cái trạng thái lơ lững mà chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận hết được…Tôi thực sự cảm phục điều này!
Còn một chi tiết nhỏ, theo tôi là không hợp lý: “…Thời buổi , đàn bà , con gái , hãnh diện tranh nhau trần truồng cho tụi Chệt , tụi Hàn , lựa mua như mua gà vịt …”. Mấy chục năm trước chưa có…! Mười Mén sao nói được câu này!…
Cảm ơn Cao Thị Hoàng về một truyện ngắn hay. Chúc bạn vui và viết đều tay.
Cảm ơn anh Hải chỉ ra điều sai sót ” chết người ” ,
Em sẽ lưu ý và sửa ngay .
Hay ,nhưng nếu gọn ghẻ lại một tí thì hay hơn
hoàng sẽ gọt dũa cho ” gọn nhẹ ”
cảm ơn bạn góp ý , giúp đỡ .
Chào Chị Cao thị Hoàng!”Cưỡng hiếp”Đọc nghe nóng như hơ..Đúng là Văn khác Thơ.Nó tỉ mỉ từng chân tơ kẻ tóc.Hai cái cưỡng đoạt ức hiếp .Giống và khác cho hai kẽ Bị và Được.Điểm giống:Cả hai bị tác động của thuốc Mê Điểm khác:Kẽ Bị -Vô tình trở thành nạn nhân-Bị người yêu bán đứng..Kẽ Được-Cố tình hành động đạt mục đích vì danh lợi.Và điểm nhấn chính rất quan trọng Viết về cảm xúc của cô thiếu nữ, ở tuối quá thì…Sau vụ việc…Cái tồn đọng là sự tổn thương trái tim tình yêu!Thể xác với nỗi đau kỳ lạ…. Từ cái xúc cảm không thể lý giải?!Và có người một khi ”Dấu ấn không phai” bị trầm cảm đến hết đời!.Cho nên có nhiều trường hợp..Càng đau càng nhớ càng thù hận dai là vậy!Chuyện tình cảm tâm lý phức tạp phải không Chị Hoàng?Chờ đọc tiếp bài viết sau nói về kẽ Được….Cảm ơn Chị rất nhiều..
Hoàng cảm ơn những phân tích của aitrinhngoctran sau khi đọc ” Cưỡng hiếp ”
Chúc bạn vui khỏe .
Hay và lạ
muaha ơi ,
trời oi bức lạ thường , quê em nước mặn tràn vào tàn phá ruộng vườn .
ông trời đang cưỡng hiếp trần gian .
cảm ơn muaha .
Hay và độc
Cảm ơn kan có lời khen động viên em .
Tựa nghe ghê thiệt nhưng đọc lại thấy hay.
Anh Vũng Chua ,
Người mặt mày dữ tợn , ăn nói bạt mạng … đôi khi , lại là tâm Phật
Kẻ mặt mày thơn thớt nói cười , đệ đệ , huynh huynh … đôi khi , tâm Xà .
” Tựa ghê thiệt … đọc lại thấy hay ” , anh nói vậy là mát bụng em , rồi đó !
Cam ơn anh Vũng Chua .
Rất vui đã được gặp lại nữ sĩ Cao Thị Hoàng trong một câu chuyện ” đắng lòng”, cười ra nước mắt! Hiện thực trong đó nhức nhối đến lạ lùng. Nó đâu chỉ là bi kịch riêng của một con người, một thân phận? Tôi suy nghĩ nhiều với các ý kiến của tranthicotich, của anhuy,, của Miên , Dang Thanh và một vài bạn còm khác nữa. Quả nhiên, là Sex mà không Sex! Bời vì, ” Ở trong còn lắm điều Hay…” Giống như lời mà Thúy Kiều được nghe mẹ Tú Bà chỉ giáo, dạy dỗ khi mới chập chững Vào Đời. Và, dĩ nhiên , không thể quên những phân tích thú vị của nhà thơ Triệu Từ Truyền nữa chứ! về câu chuyện đời của chị ba Tuyết? trong câu chuyện này…
Chào anh Văn ,
Em cảm ơn những lời bình của anh .
Thật ra , đối với em , được anh chị quan tâm đọc và cho ý kiến
là em mừng lắm .
Chúc anh Văn vui khỏe .
Hay,nhưng chẳng lẽ dung túng cho cưỡng hiếp
tuananh ơi ,
người tử tế thời nào cũng không dung túng Cưỡng hiếp ,
than ôi ! trời cao đất rộng , chị Ba Tuyết không thoát khỏi
sự cường hiếp , khi người thân thiết nhất của mình ( Năm Khoa ) đã đồng lõa
với kẻ cưỡng hiếp chị .
cảm ơn tuananh .
Đọc chậm rãi : vừa đọc , vừa suy nghĩ , mình rất thú vị những gì Hoàng viết ,
nhất là câu nói của nhân vật Hân ở phần kết câu chuyện Cưỡng hiếp .
Theo mình , Hoàng xứng trở thành nhà văn nữ ở Nam Bộ .
Một lần nữa em cảm ơn chị lê thị định tường .
Chúc chị vui khỏe .
Truyện vừa hiện thực vừa đa nghĩa .
Cháu cảm ơn nhận xét của chú Sino .
Chúc chú vui khỏe .
Đọc cũng hấp dẫn
Em cảm ơn Mylang .
Chúc vui .
Hoàng th. th. ;
Triệu Từ Truyền rất mừng vì bút pháp truyện ngắn của em đã nâng lên khá cao mà vẫn giữ bản sắc Cao thị Hoàng, nhân vật được em diễn tả chân thật tâm lý ; về ngôn ngữ có những câu hay như thơ (cô đọng và hình tượng) như: “ Hai chị em cười rung rinh nắng chiều .” “ Chị hôn anh như mưa bấc , mù trời !” ….
Anh xin lỗi, muốn cảm nhận truyện Cưởng Hiếp theo luận thuyết Tương Tác của TTT nên sẽ tiếp cận như vầy:
1/ Tương tác quyền lực lấn áp, không chế tương tác bản năng và tương tác tri thức. Năm Khoa là người có học ,có tri thức biết thế nào là phải trái, lại yêu Ba Tuyết tha thiết ,lấy bản năng đẹp ( tình yêu) chế ngự được bản năng tầm thường nên không phá trinh người yêu dù đã yêu nhau khá lâu, thế mà hai tương tác này không vượt lên quyền lực xấu xa, đến nỗi bán người tình để đổi lấy “sự nghiệp”. Có đúng vậy không? Nên theo Triệu Từ Truyền thực chất đây là một vụ “cưỡng đoạt”, dùng quyền lực và thủ đoạn (có tổ chức) để cướp cái đáng giá ngàn vàng, và cướp cả nhân cách của năm Khoa, con buôn đã nhấn chìm kẻ sĩ xuống bùn.
2/ Ba Tuyết đôi khi hồi tưởng bị hiếp của kẻ có quyền lực là đương nhiên, vì sự cố xãy ra lại có sự đồng tình của Năm Khoa, người yêu đầu đời, Ba Tuyết giữ gìn cho ai nữa, ý nghĩa thiêng liêng của tình dục bị Năm Khoa xóa đi để nhường lại cho nhục dục mà thôi. Theo TTT không hề có học thuyết Freud ở đây.( cho rằng tình dục chi phối hành vi con người)
3/ Không may ở đây là tương tác tâm linh vắng mặt, cho nên các nhân vật gây ra cái ác không hề có lương tâm, nó thể hiện câu nói “ thời suy quỷ lộng”.
Hoàng ơi, em là nhà văn có tài nên phản ánh hiện thực rốt ráo, khái quát cao. Anh buồn vì mình vô tình góp phần tạo ra một bối cảnh xã hội như thế! Anh khóc khi thấy các bạn trẻ phải xuống đường vì Lãnh hải bị xâm lược, anh ngỡ rằng tuổi trẻ của mình là lần đấu tranh cuối (40 năm trước) cho Tổ Quốc mãi mãi thanh bình. Anh cũng khóc vì truyên ngắn của em làm anh nhớ lại lúc còn làm việc không đủ sức dẹp bỏ được hết bất công, vô luân. Chúc em vui khỏe và khắc phục sớm vụ dưa hấu vừa qua!
( Đừng giận vì anh góp ý chậm , người tri kỷ ơi!) TTT
Anh thân thương ,
Mấy hôm rày , em lo ” sốt vó ” , không biết anh ra sao mà bặt tin .
Giờ thì em ” nhẹ nhỏm ” và rất vui đọc những câu chữ anh viết .
Vâng , 3 ý của anh gợi mở , chính là 3 mệnh đề khởi nguyên tương tác :
bản năng , trí tuệ , tâm linh … trong càn khôn , mà ở đó – con người –
là hữu thể bị tương tác ” tàn nhẫn ” nhất , để trở thành Kiếp Người ( ? )
Thật lòng , em chỉ đơn thuần viết về câu chuyện chị Tuyết – người
phụ nữ có nhan sắc một thời – Rõ là ” hồng nhan bạc phận ” .
Những đêm hiu quạnh , hai chị em nằm ” chèo queo ” bên nhau , chị kể
cuộc đời chị và ” khích ” em viết thử coi . Viết xong , chị đọc lại và sửa
theo đúng tâm trạng cùng cảm xúc thật của chị . Chị đánh máy gửi Xứ Nẫu .
Chuyện là vậy , đó anh !
Nhưng khi câu chuyện ra công chúng , nó đã được ” tương tác ” ( ? ) bởi
bạn đọc và truyện Cưỡng bức – hay Cưỡng hiếp – không là của con nhỏ Hoàng nữa !
Và thưa anh của em , tự thân nó đã chứa nội hàm đa nghĩa .
Vui là chính , mong anh và các anh chị , bạn bè góp ý thêm để em viết tốt hơn .
Anh giữ gìn sức khỏe .
Chúc vui .
Theo anh, Hoàng không nên để bất kỳ ai tùy tiện sửa bài viết. Em không nói anh cũng cảm thấy, vì từ Cưỡng Hiếp không phản ánh đúng nôi dung của truyện ngắn. Đọc giả còn cảm nghiệm phía bên ngoài lời chữ(ý tại ngôn ngoại). Anh nhờ nhiều bạn giúp phương pháp tự trị bênh như Anh Trần Bảo Đinh, Hoàng Yên Di, Ngô Đình Hải……nên sức khỏe phục hồi dấn. Chúc em tự tin và viết tiếp, cám ơn em đã “sốt vó” và “nhẹ nhỏm” vì người tri kỷ!
Anh Truyền thân thương ,
Cố gắng trị bệnh và giữ gìn sức khỏe .
Có anh , có anh chị văn chương giúp đỡ ,
em tự tin và tiếp tục viết những chuyện xảy ra quanh mình .
Chúc anh vui khỏe .
Anh Truyền ơi ,
Anh đỡ đau chưa ? Rán tịnh dưỡng . Sức khỏe trên hết !
Khi nào bất chợt nhớ … làm thơ tặng em .
Anh Hải vừa chỉ ra chỗ sơ suất chết người trong cưỡng bức .
Chúc anh vui .
Anh đang ở Lâm Đồng một mình, viết tiếp luận đề, huyết áp hơi cao và ngủ không sâu. AnhTrần bảo Định biết tin, bảo anh đừng viết nghiên cứu nữa sẽ bệnh thêm, mà nên làm thơ thôi Em yên tâm, anh còn sống lâu để trả nợ tình người và tinh văn chương. Anh đang làm thơ cho H. đây. Chúc an vui!.
Anh th . th ,
Vậy là , em yên tâm .
Chúc anh vui khỏe .