Nguyễn Đông Nhật
kính tặng anh Tường Linh & anh Tần Hoài Dạ Vũ
.
Thì vẫn muôn trùng vẫn gió lay
Cay chua dâu bể bạc chân mày
U minh chìm nổi triền miên giấc
Trong trận cờ ma loạn dấu giày
Ai hỏi ngàn câu trên biển lớn
Can chi thân gởi chốn lưu đày
Đời soi huyễn mộng gương như chém
Chữ nghĩa tan theo nắng cuối ngày
Trí bạc xem ra đành phận mốc
Mờ mờ qua lối huyệt mù say.
*
Ra đi. Âm vọng đầu sông sáng
Khóc lịm hài nhi giập sóng lầy
Ta bước lên đường như phải bước
Từ vô lượng kiếp giạt về đây
Nặng cùng chín chữ thầm trong máu
Tát cạn sông đền chửa mảy may
Tóc trắng bên trời cha mẹ yếu
Mà lưu lạc rã cánh bèo mây
Đành cam bất hiếu lòng pha giấm
Hồn gởi điêu linh lệ thấm dày
Ngút ngút quê nhà sương khói nghẹn
Không về, ai đợi mỏn niềm tây
Lửa bom đã lấp biền dâu sém
Vườn cải hoa bầm lạnh dấu tay
Lịch sử cười điên cơn mất trí
Xé đời tươi máu có ai hay?
“ Ngàn năm mảnh đất đan trong kén ” (1)
Tàn nửa dòng thơ, lạc bướm bay.
*
Ra đi. Mơ dựng lời vui mới
Cho ngát mùa lên xanh sắc cây
Cho bếp nhân quần reo lửa ấm
Hát cùng giấc mộng khúc ca say
Đâu hay máu chảy ra ngoài máu
Dìm nát tim yêu cuộc thế bày
Ước nguyện phai màu tan ảo ảnh
Trách lòng chưa tỏ cuộc cờ ngây
Nghìn xưa rồi những nghìn sau nữa
Danh lợi cuồng tâm trái đất quay
Gió hú đêm trường trăng lạnh khóc
Ai đem xương trắng dựng lầu mây ?
Ai cười xé lụa hờn sông núi ?
Ai hỡi ? Lầm chôn kiếp đọa đày !
*
Giận trời, mây cứ điềm nhiên trắng
Tiếng chó tru ma rợn óc lầy
Được mất còn chi ngoài rách nát
Thôi đành che mắt ướt trong tay
Đời ơi ? “… một chấm nhân sinh nhỏ
Mong mỏi gì hơn ở kiếp này ” (2)
Biết thế nên vui cùng nước mắt
Ơn người mong trả giữa niềm cay
Thời gian. Xin giữ đền tơ tóc
Vinh – dự – tang – thương một cõi này
Trái đất già nua mà mới mẻ
Âm thầm ngậm đắng vết thương vay
Ra đi, ngày chật vô tình rộng
Lá hát rung đều nhịp nước mây
Ra đi. Thiên địa trầm ngâm thức
Câu hỏi không lời dạt cỏ cây.
1 – 2001
(1) : Qui ẩn, về đâu ? Thơ Tần Hoài Dạ Vũ.
(2) : Khúc ca qui ẩn. Thơ Tường Linh
Mê cung
Lỡ cuộc hào hùng sống lắt lay
Ảo cuồng tiêu lực để ăn mày
Đảo điên tàn cuộc say mê tỉnh
Đồng trụ ngàn năm ngặt dấu dày
Sóng vỡ cát vàng trôi biển lớn
Ngàn năm khí phách họa lưu đày
Đối gương che mặt sao đành nhể
Nuốt hận ngàn năm chắc có ngày
Ngập ngụa xênh xang trơ mặt mốc
Hư từ lạc lối mịt mù say
*
Hồ quang mộng mị chùm sao sáng
Ngán ngẩm mê cung ngập lụn lầy
Nẻo lạc gieo neo sao nỡ bước
Kiến vòng miệng chén nhẽ nào đây
“Trăng treo đầu bạc gươm mài đã”
Quá khứ mơ hồ cuộc rủi may
Nẻo tỉnh đường mê ai có biết
Ai vươn bão gió mịt mù mây
Gió sương sương gió còn bao nữa
Chất ngất tai ương cũng đã dày
Phù Đỗng vươn vai mau đứng dậy
Chiều trời sẽ lặn áng non tây
Cơn mê ai tỉnh ai còn biết
Hay cứ mặc đời mãi trắng tay
Ngáo đá phê đời trong ảo ảnh
Ngậm ngùi ô nhục có ai hay
Cuộc đời đốt ruỗng trong lùm kén
Trôi nổi giữa dòng mây gió bay
*
Tương lai mở cửa đường sương mới
Đồi núi sáng bừng xanh mỗi cây
Trời mãi bình minh đời mãi ấm
Mở trời ước vọng với mơ say
Ai đâm tim đỏ sòn son máu
Dúi nẻo mê cung giục giã bày
Tàn cuộc hư đời tan mộng thực
Sao còn mông muội mãi ngơ ngây
Ngàn năm gieo hận còn chưa tỉnh
Bao nỗi sầu thương mãi quắt quay
Xương máu thấm dày trên tấc đất
Mơ màng tơ tưởng tận cung mây
Hồn thiêng sông núi bao giờ tỉnh
Thoát nạn đau thương vạn kiếp đày
*
Thắm tươi biên giới hoa Ban trắng
Bỗng chốc tang thương óc lụn lầy
Bè bạn thâm sâu đâu dễ biết
Tàn đời không chỉ trắng đôi tay
Với ma áo giấy, cà sa Bụt
Chớ họa tan thương kiếp nạn này
Xương trắng phơi lầy chan máu đỏ
Ngàn năm chua chát mảnh đời cay
Ngây ngô lấp lánh đường vô ngã
Tức tưởi thê lương ở kiếp này
Lịch sử ngàn năm ghi dấu ấn
Mơ hồ đích đến mộng tà vay
Vẽ mơ đi thẳng đường mê muội
Lạc rốn lũ cuồng mịt gió mây
Chọn đỉnh non cao trăng thắm lộng
Có ngờ lạc lối hút rừng cây…
Chào Anh Nguyễn Đông Nhật!Khóc giùm một kiếp nhân sinh!Buồn như ngọn gió quanh mình thở ra…Một làn hơi nhẹ xót xa….Ra đi.Thầm lặng.Người ta..Quy khứ -Về đây….Thơ buồn!!!
Vui vì được các bạn chia sẻ…nỗi niềm. Nỗi niềm, thì ai mà chẳng có? Còn nói rằng vui, thì, có những người, gặp nhau 10 năm, mà vẫn xa. Và tuy chưa gặp nhau, nhưng chũng ta là bạn cả, phải không? Bài này viết lâu rồi, vài người bạn, khi đã “sương sương” , có đem ra đọc chơi, cho thêm 1 tí “men”, cho đời nó “đậm” thêm chút đắng ấy mà. Hi. Rất vui, thiệt tình vui.
Thân mến
“gió hú đêm trường trăng lạnh khóc.
ai đem xương trắng dựng lầu mây?
…
được mất còn chi ngoài rách nát
thôi đành che mắt ướt trong tay.”
Một bài ca đầy uất nghẹn!
Chuc mung anh Nguyen Dong Nhat duoc ket nap hoi nha van VN nhe
Sao mà muộn vậy,thơ anh nỗi tiếng lâu rồi mà
Chính vì vậy mà thơ mới bể dâu
Anh Nhật ơi anh đang phiêu bạt nơi mô ?
Về Quảng rồi.
Có lẽ là thơ của một người đã từng trãi qua nhiều dâu bể cuộc đời
Chữ nghĩa tan theo nắng cuối ngày- một câu thơ. thật hay
Ra đi rồi đến lúc cũng phải qui khứ !
Thơ như nuốt lệ vào trong
VIET HAY SAU SAC VA NHIEU NOI NIEM
Ru ta…ngậm ngùi !
Hay !
vần điệu bài thơ hơi lạ,khẩu khí bài thơ thì ngút ngàn
Cuộc đời cũng chỉ là huyễn mộng phải không anh ?