Hiếu Tân
Đức Phật đang thuyết pháp tại vườn Cấp Cô Độc. Có hơn ngàn thiện nam tín nữ ngồi nghe. Ngài ngồi tọa thiền, nét mặt tươi sáng, an nhiên tự tại, điềm đạm hư vô. Không khí trang nghiêm và tĩnh lặng. Thốt nhiên từ đâu hiện ra một người con gái đẹp, bụng chửa vượt mặt, đầu tóc rũ rượi, nét mặt thảng thốt và bấn loạn, lao đến bên ngài lăn lộn khóc lóc dưới chân ngài. Các đại đệ tử ngồi gần đứng lên bảo vệ đức Phật, nhưng không ai dám chạm vào cô ta. Nghe lời lẽ của cô ta, lúc gào thét đứt hơi lúc nỉ non kể lể xen giữa tiếng khóc, mọi người sửng sốt chết lặng. Ngài ơi sao ngài nỡ bỏ mẹ con em.. em đã gần đến ngày nở nhụy khai hoa.. ngài đừng giả vờ là không biết em.. ngài còn nhớ những đêm ân ái mặn nồng ngài đã hứa hẹn thế nào… em đi tìm ngài khắp chốn mà nay ngài quyết dứt tình không ngó đến em, hu hu hu…
Đức Phật lúc đầu nhìn nàng hỏi “người này là ai” nhưng sau khi nghe cô ta khóc lóc kể lể, ngài làm thinh, nét mặt ngài hiện lên cái ý “thôi ta hiểu rồi.” Ngài vẫn ngồi thiền, nét mặt trở lại tươi sáng, an nhiên tự tại, điềm đạm hư vô.
Đám đông lúc đầu lặng đi, ngơ ngác, rồi xôn xao, rồi hỗn loạn. Nhiều người chụm đầu lại, bàn tán, hoang mang. Ở cuối vườn một nhóm người đứng lên hung hăng chửi bới, mạt sát đức Phật không tiếc lời. “Đồ giả dối”. “Đồ dối trá, dâm ô. Nó lừa tất cả chúng ta” “Lôi cổ nó xuống, đánh bỏ mẹ nó đi” Đám này hung hăng náo loạn một hồi, rồi cười gằn kéo nhau đi.
Phần lớn các thiện nam tín nữ vẫn ngồi im chăm chú nhìn lên đức Phật. Ngài vẫn ngồi thiền, nét mặt tươi sáng, an nhiên tự tại, điềm đạm hư vô.
*
* *
Phật bảo Anan:
Nầy Anan, ta đã đọc “Truyện Đức Phật” con viết. Trong đó có chuyện “Người đàn bà chửa” ta không thích đoạn con viết thêm vào: “các đệ tử đưa chị ta ra ngoài, ả ta vùng vằng, dằng co thế nào áo bị tung ra, những mảnh gỗ độn trong bụng chị ta rơi ra lủng củng…” Điều đó có thật đâu. Con nói ta nghe điều gì xui khiến con bịa đặt ra như thế?
Lạy đức Chí tôn, con căm tức kẻ dựng chuyện vu khống người ..
Con căm tức ư?
Thưa đức Chí tôn, lẽ ra con không nên như vậy. Con đã tức giận. Con đã tọa thiền ba ngày để xóa đi cơn giận đó. Nhưng người đàn bà ấy là giả dối, mụ ta bị bọn thầy tu Bà La Môn mua chuộc và ép buộc bôi nhọ Thầy, làm mất uy danh của Thầy.
Thế ra con nghĩ ta có thể bị bôi nhọ ư? Ta có thể bị mất uy danh ư?
Thưa đức Chí tôn, uy danh của Thầy sáng vằng vặc như trăng rằm, không gì làm hoen ố được. Nhưng bọn Bà La Môn đi tung tin rêu rao khắp thành, khiến dân chúng hoang mang. Nhiều thiện nam tín nữ đức tin chưa dày..
Đức tin của họ là chuyện của họ. Còn con, con thấy lòng tin của con thế nào?
Muôn lạy đức Chí tôn, sao người lại hỏi con thế? Con tuyệt đối tin ở Thầy, không bao giờ có chút tơ vương hồ nghi. Con làm tất cả để mọi người cũng tin như con.
Con không làm được đâu. Con có thể làm mọi việc để ép họ tin theo con, kể cả việc bịa đặt thêm câu chuyện để thanh minh cho ta. Nhưng lòng tin của họ đến với họ bằng con đường khác.
Bẩm đấng Giác Ngộ…
Câu chuyện con bịa ra vụng về lắm. Ai lại nhét gỗ vào bụng để giả có mang, người ta thường độn giẻ chứ. Và bó cho thật chặt, như thế không thể rơi ra được. Nhưng con lại cần nói là gỗ để có thể rơi ra được, và như vậy để chứng minh ta trong sạch. Tại sao phải cần chứng minh đến thế? Con hiểu tại sao không: vì con chưa hoàn toàn tin ta.
Muôn lạy đức Chí tôn, con tuyệt đối tin ở Thầy.
Con không thể tuyệt đối tin được, con chỉ tin tương đối thôi.
Muôn lạy đức Chí tôn, con…
Con có nghĩ câu chuyện người đàn bà ấy nói là thật không? Cô ta có chửa thật đấy chứ!
Bẩm lạy đức Chí tôn, con biết thầy không bao giờ làm như thế. Con thề ..
Con không thể biết ta không làm điều gì, vì con chỉ có thể biết ta đã làm gì thôi. Việc ấy, ta có làm hay không làm, chỉ có hai người biết mà thôi. Ta, và người đàn bà ấy.
Bẩm thầy, người là đức Phật chí tôn, con tin người không bao giờ còn có thể bị sắc dục cám dỗ.
Con tin ta là vì con biết ta, biết những lời ta nói và việc ta đã làm, và lòng tin là cái biết ấy mở rộng ra, đến những việc ta sẽ làm hay sẽ không làm trong hoàn cảnh nào đấy. Những người khác có thể chưa tin ta, vì họ chưa biết ta. Đó là việc của họ. Lòng tin ấy là việc của họ, nó cần cho họ, không phải cho ta.
Con không phải là người loạn trí, vậy thì, khi con làm gì, con biết là con làm. Con không làm, chỉ mình con biết là con không làm. Nhưng để cho người khác tin là con không làm việc đó, thì cần có chứng cớ, ngoại phạm chẳng hạn, cần phải chứng minh, thanh minh. Lòng con trong sáng. Niềm tin của con vào sự trong sáng ấy là cần đối với con hay là điều tiếng bên ngoài cần hơn? Ta vẫn dậy con đừng băn khoăn về dư luận mà phải hiểu và tin vào việc mình làm. Bỏ qua dư luận, nhưng chỉ khi con tin tưởng mãnh liệt vào cái hay, cái đúng, cái đẹp của con đường con đi, những lời con nói, những việc con làm. Khi đó, những lời ngợi ca không làm con hư hỏng, những lời chê bai đả kích không làm con gục ngã..
Thưa Thầy, con đã hiểu.
VT, 01/02/2012

Truyện của Hiếu Tân lúc nào cũng thế, không chỉ đọc mà phải “ngẫm”, càng ngẫm càng thấy thấm.Không phải cây bút nào cũng đạt được đến điều đó, đôi khi sức hấp dẫn của câu truyện được tạo nên từ chính những điều khó hiểu.
Cảm ơn tất cả các bạn đã ghé thăm và không quản đau đầu. Mấy ngày rồi qua thăm một xứ mà 95% dân theo Phật, thấy hiểu và mến trọng họ hơn . Mà cũng nhớ và thích Xứ Nẫu mình hơn nữa. Kỳ thế!
Đức Phật ơi sao con khổ quá !
HCC ơi khi nào bạn buồn cứ vào trang này và chia sẻ cùng mọi người. Chúc bạn vượt qua những khó khăn hiện tại
Thân ái
Đúng như thế, khi nào buồn mình lại nhớ đến trang xunau, vào đây mình được chia sẻ, được động viên..thấy cuộc đời tự nhiên thi vị hơn. Cám ơn xu nau nhé.
“Tại sao phải cần chứng minh? Lòng tin của họ đến với họ bằng con đường khác”
“Chỉ khi con tin tưởng mãnh liệt vào cái hay cái đẹp cái đúng của con đường con đi, những lời con nói, những việc con làm. Khi đó lời ngợi ca không làm con hư hỏng, những lời chê bai đả kích không làm con gục ngã”
Truyện viết về lòng tin của con người thật hay và sâu sắc.
Một bài viết hay , có ý nghĩa sâu sắc.
Một bài viết thật bổ ích . Cám ơn Hiếu Tân
Đọc câu chuyện này biết là hư cấu nhưng tự dưng tôi cảm thấy hiểu và kính trọng đức Phật hơn . Sao vậy ta ?
Tui cũng dậy !
Truyện viết có vẻ khô khan nhưng nhiều ý nghĩa
Đọc truyện của tác giả này phải căng đầu ra mà ngẩm với nghĩ !!!!!!!!
Tôi nghĩ nếu chúng ta nhìn Đức Phật dưới góc độ một nhà tư tưởng thì sẽ có nhiều góc nhìn lí thú hơn. Cái nhìn của Hiếu Tân cũng là một hướng mở
Một câu chuyện vừa đơn giản vừa rất thâm thúy
Con không thể tuyệt đối tin được, con chỉ tin tương đối thôi. …hình như sức nặng của câu chuyện nằm ở chỗ ni ?
Ha ha đúng rồi !
Cám ơn tất cả! Nói đến Phật, Xứ Nẫu mình vui quá. HT tạm biệt, sang thăm xứ Phật 6 ngày. Hẹn gặp lại, vui hơn!
Cùng ý với Đình Thậm :
Niềm tin bị lung lay nên suy nghĩ hoang mang ….
Câu chuyện là một suy gẫm về niềm tin của mỗi người .
sẻ thích cả hai nhân vật trong truyện: Sư Thầy và Anan
Anan dễ thương, ngây ngô … vì lòng yêu tin nên bảo vệ Thầy bằng cách : viết về “mụ đàn bà bụng to kia …. nhét gỗ vào bụng..” ….
đọc , sẻ tưởng tượng ra vẻ lúng túng, sợ thầy la mắng của Anan… nên thấy câu chuyện dễ thương lắm, dù đây nói về nhà Phật nghiêm trang ..
Đúng ra trên mạng (online) và ở ngoài đời (offline) như nhau; không có gì gọi là ảo (giả) trên mạng và không có gì gọi là thật ở ngoài đời.
Trên hai khía cạnh (về hai mặt về hai phương diện) chúng ta có thể xét như nhau như lời Phật dạy: sắc sắc không không = có mà không,
không mà có. Vì vậy suy ra ta có: ảo ảo thật thật = ảo mà thật, thật mà ảo = hư vô = có mà không, không mà có (theo quan niệm của đạo
Phật về thế giới) = hư không*.
Kết luận: Bởi lẽ đó ta phải cẩn trọng trong mọi mặt mọi việc khi ta online hoặc offline (có thể nói online quan trọng hơn).
* Hư không (tiếng Latin: Vanitas – “Hư không, sắc sắc không không”)
Trích trong my Research về Thiền và Khoa học (For your information only, no question about it)
Sẻ không hiểu gì hết, nhưng cũng cảm ơn Rong Biển nhiều lắm! chắc là Rong Biển muốn gửi bức thông điệp này đến ai phải không….
sẻ cũng thấy giữaa online và offline không khác biệt mấy, chỉ có điều offline thấy được hình dạng con người nên sống động hơn tí, chỉ vậy thôi.
chúc bạn vui nhé.
Tương lai nếu có chiến tranh xảy ra trên mạng thì ở ngoài (ở đâu đó trên hoặc cả thế giới) cũng bị tiêu tùng theo luôn. Lúc đó sẻ nâu có cánh sẻ bay lên thiên đàng, rong không có cánh rong lặn xuống âm phủ. Vậy là xong khỏi bị chết. Chúc bạn vui nhé.
Chào Hiếu Tân! Tôi nhớ câu: “…Được sanh làm người khó! Làm người được gặp Chánh Pháp ( Kinh Phật dạy) – càng khó hơn (..) ” – Cám ơn HT đã tạo duyên cho bà con XN được ” gặp” Phật nhé! Nhưng – HT ơi! – “gặp” Phật ( đọc kinh & thuộc kinh. đi chùa v v v) – mà cái Tâm không an tịnh & trong sáng ( mà ngược lại…) – thì uổng phí một kiếp người trăm ngàn năm chờ đợi “rùa mù chui vào lổ ván nổi trôi trên biển cả” – phải không? Chúc HT & Gia đình An Lành! MVL
Cảm ơn anh Mang Viên Long
Tôi YÊU Phật
Ai hỏi tôi tại sao tôi yêu Phật
Vì Ngài tìm ra được Chân lý thật!
Ai hỏi tôi tại sao tôi kính Phật
Tâm tịnh dưới bồ đề
Tìm ra được sự thật
Vậy thôi…
Ai hỏi tôi tại sao tôi quý Phật
Thương tất cả vạn vật
Yêu tất cả loài người
Vậy thôi…
Ai hỏi tôi tại sao tôi lạy Phật
Vì Phật là nhiệm mầu
Thấy được ý chúng sanh
Hết…
Cảm ơn nhà văn Hiểu Tân for bài viết.
@Quán thế âm (đoạn 4)? Lạy cũng được, không lạy cũng ok. Phật đâu có chấp.
Cảm ơn Rong Biển. Ý của bạn là ý của mọi người. Chúng ta yêu Phật. Tôi yêu phật tính trong mỗi con người, tôi đi tìm Phật trong tôi. Bài thơ của bạn rất hay, mà có thể là một bài kệ đó.
Bài thơ : Tôi YÊU Phật của Rong Biển hay quá , chỉ vậy thôi mà bao gồm được tôn ý của Đức Phật với lòng kính yêu và ngưỡng trọng vô cùng
Chịu thôi, chịu thôi..con người quá nhỏ …tự không được phải cần “trợ” cứ thế mà làm..ai cứ vỗ thì vỗ..tự cháy không đốt cũng cháy…hoặc không gây cháy cũng thế..lan man, lãng mạn
Đức Phật giác ngộ rồi mới gặp Thị Mầu. Thị Kính gặp Thị Mầu rồi mới trở thành Đấng Giác Ngộ. Chân lý là đường vòng chăng?
“Đừng băn khoăn về dư luận mà phải hiểu và tin vào việc mình làm”. “Tuệ” chưa đủ đô mà “tin tưởng mãnh liệt” thì sẽ ra sao đây? Sai lầm không phải là yếu tính của con người sao? “Đừng băn khoăn về dư luận” thì được, nhưng “bỏ qua dư luận” thì e rằng mất cơ hội phản tỉnh.
Lời ca ngợi không làm hư hỏng, tiếng chê bai không làm ngã gục. Đó là đức tính của người quân tử. (“Kẻ khen ta mà khen sai là kẻ thù của ta, kẻ chê ta mà chê đúng là thầy ta”).
Hay qua anh Hieu Tan oi,nhung truyen ngan cua anh bao gio cung phai lam toi suy nghi suot ca ngay moi hieu ben trong anh dinh noi dieu gi,gui gam dieu gi
Hình như tác giả đến với Phật Giáo qua cái nhìn của nhà mác-xít với lối lập luận duy vật biện chứng, trong những đối thoại giữa Đức Phật và A Nan.
Ví dụ về cái biết và đức tin, tác giả cho rằng đức tin là sự phát triển của cái biết.Điều này hoàn toàn sai.Cái biết xuất phát từ Thức, đức tin thành hình từ Tâm.
Có những người không biết gì cả nhưng họ vẫn có niềm tin sâu sắc vào Phật.
Có vài chỗ tác giả đã dùng sai chữ, ngồi tọa thiền, điềm đạm hư vô…
Nhưng, Phật Pháp bất ly thế gian pháp, đến bằng con đường nào cũng tốt, chỉ mong đừng hiểu sai và gán ghép cho đức Phật những lời ngài không hề nói.
Cảm ơn tác giả Hiếu Tân.
Viết về Đức Phât nhưng không phải nói về Đức Phật. Nói về Đức Phật nhưng không hẳn viết về Đức Phật
Hay lắm Áo tím ơi. Khi nói “Con tin ta vì con biêt..” rõ ràng Đức Phật là người không có tín ngưỡng. Ha ha!
Tôi nghĩ đây chỉ là truyện ngắn anh Lữ Vân ơi,và tác giả cũng có quyền hư cấu,vấn đề là không được đi quá xa tinh thần của thiền học Phật giáo
Ai cấm nhà marxist nghiên cứu về Phật? Phật đâu có dựng bản cấm nào? Cũng như ai cấm Lữ Vân hiểu chút ít về duy vật biện chứng. Chấp chi vậy. Theo tôi, không nên dùng những từ “hoàn toàn sai” trong tranh luận. Khi nói những từ ấy thì người nói đã thiếu “chính tư duy” rồi, chưa kể những cái “chính” khác.
Chấp chi vậy ?
Chính xác ! Tôi rất tán thành quan điểm này.
Không phải mình ngại tranh luận, hoặc không có khả năng tranh luận. Nhưng vấn đề là liệu có cần thiết không ?
Chuyện gì có thể đơn giản được thì … cười với nhau cho khỏe !
Dự báo “mệt” của TN cũng chính xác đó chớ !
Hoan hô anh Tú
Cười với nhau cho khoẻ! HT tâm đắc nhất ý này. Nếu truyện có khíên cho ai đó vẩn vơ suy ngẫm đôi chút, Tg thấy vui vì có người cùng suy ngẫm với mình, còn nếu gây nhức đầu thì đó là tác dụng ‘ngoại ý’ tác giả.
Đồng ý với bác Tú Gàn & THuận Nghĩa :
“Chuyện gì có thể đơn giản được thì … cười với nhau cho khỏe !
Dự báo “mệt” của TN cũng chính xác đó chớ !”
Đề nghị Lữ Vân viết chuyện đề về Phật cho anh em đọc hiểu thêm he..he!
Cám ơn VTT. & Lư Văn về những nhận định và luận bàn. HT không hiểu gì về Duy thức và Thiền, chỉ biết viết ra những gì mình nghĩ. Tôi cho rằng văn chương mà thuyết (đúng) về một lý thuyết nào đó là.. hỏng..Nếu có lời nào đó của Phật trong truyện mà không đúng tư tưởng Phật, thì đó là lỗi tại tôi, rất mong các phật tử xá lỗi.
LỮ VÂN, nhà thơ, nhà lý luận – chứ không phỉa LƯ VĂN, ông HT à.
Vâng, cám ơn Cumi
Thấy tên tác giả Hiếu Tân, tôi tự nhủ: sắp đau đầu đây. Văn chương thời @ thường dễ đọc, dễ hiểu, riết đâm quen, nên chi thấy HT là “mệt”. Thôi thì ráng đọc và cố ngẫm nghĩ về “thông diệp” của tác giả.
Đọc đến câu cuối ” Dạ, thưa thầy, con đã hiểu”. Tôi tự hỏi: “Mình hiểu cái gì nhỉ?”.
“Mầy tự hiểu mầy đi”, Tây có câu như thế. Hiểu mình khó thiệt. Thiệt khó. Nhưng rồi ai cũng phải cố hiểu mình, tự xác tín, tự khẳng định mình.
Bước đầu “ngộ” đến đó. Mai, tôi sẽ đọc lại để xem có “hiểu” thêm chút gì không. Nhé, HT.
A Thuận Nghĩa có lý. Đọc truyện ngắn của Hiếu Tân “nhức đầu” vì đa nghĩa. Tầng tầng lớp lớp. Giống …củ hành!
Bóc hết lớp này lại có lớp khác, tưởng giống nhau, nhưng không phải. Bởi, hôm nay đọc,cảm nhận thế này, mai đọc lại, thấy khác. “Hiểu” là hiểu thế nào? như “đã” hiểu hôm qua, hay “sẽ” hiểu ngày mai? đặt câu hỏi là phải ngồi suy ngẫm. ngẫm đi, ngẫm lại. và chợt liên tưởng sư huynh Hiếu Tân viết truyện ngắn như TCS viết nhạc. Bác học bình dân gì cũng tưởng mình…hiểu, nhưng mỗi người …đều…”hiểu” một cách. ai cũng “thấy” qua lăng kính kinh nghiệm và kiến thức của mình.
anh Hiếu Tân ơi….em đọc rồi…mà chưa…”thật” hiểu!
TVD
Bạn đừng quan trọng quá. Sẽ hiểu ngay thôi mà. Về VN chưa mà có mặt nhanh vậy. Gặp nhau nhé
câu chuyện và thật thâm thúy.
lâu rêu mới được đọc những câu chuyện về nhà Phật, về sự giác ngộ hay như thế này…và chợt nhớ …”đường xưa mây trắng” ….
cảm ơn Tác Giả Hiếu Tân, rất mến mộ.
HT cũng mến mộ ‘đường xưa mây trắng’ lắm đó. Ít ngày sau khi viết truyện này, HT trao đổi với Trương Văn Dân: câu chuyện về người đàn bà này HT đã đọc ở đâu đó, nhưng không nhớ ở đâu. Thử mở Đường xưa mây trắng ra xem, trúng phóc, thấy có ngay ở đó. Sau nói chuyện với một anh bạn có đề cập đến thầy N.H., thấy cũng lắm thị phi, quá nhiều mũi tên làn đạn. Nghĩ ngậm ngùi.
Cám ơn Rêu nhiều nhé
HT
Đọc rồi ngẫm nghĩ: Ai hiểu được con người của ta là bạn ta, ai không hiểu được con người của ta ta không phải là bạn ta.
Những người KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ hiếu ta thì cũng không bao giờ là bạn được. Hy vọng rằng những người CHƯA kịp hiểu nhiều hơn, đó là những người bạn tiềm năng. Qua đây, mình là bạn, Hoa nhé, he he!
HTG dư một chữ ta xin bỏ qua chữ ta của bạn thiếu đó. Hê hê !bạn mà!
Hôm rồi (8/6) cùng mấy anh em XN đến thăm nhạc sĩ Tô Hải ở bệnh viện. Chị Ái kể có em h/s từ Quảng (không nhớ Nam hay Ngãi) vô thăm vì ngưỡng mộ nhạc sĩ, chị xuýt xoa :một em bé 16 tuổi, mới học lớp 11 mà đã hiểu biết và nhiệt huyết đến thế. Chị cũng kể có một nha sĩ được giới thiệu blog Tô Hải, anh ta nói có đọc nhưng KHÔNG HIỂU GÌ HẾT! Điều chắc chắn là bác sĩ nha khoa trình độ cao hơn h/s lơp 11. Hiểu hay không hiểu, là duyên.
Cảm ơn Hiếu Tân về một câu chuyện rất gần gũi hôm nay…
Nhận xét của bạn là một phát hiện đối với HT. Cám ơn bạn nhé
Đọc thấy “bụng to” nghĩ là bịnh, té ra hổng phải, mà là “có bầu”…hehe !
Về mặt văn chương TG không dám lạm bàn (vì không trong nghề !) nhưng trên bình diện thực tế thì giữa “ngộ” và “hành” không hề đơn giản, “ngộ” được chưa chắc đã “hành” được và ngược lại, “hành” được chưa phải đã thể hiện “ngộ” … Có lẽ vì thế nên Đức Phật cũng thừa nhận : Đời là bể khổ ! Và sự xuất hiện của Phật, của Chúa, của Thượng Đế (nếu có) … cũng chỉ vì lẽ đó.
Cảm ơn anh Hiếu Tân đã đem đến những giây phút suy gẫm cần thiết !
Cảm ơn anh Tú vì suy gẫm. Với nhiều người viết, trong đó có HT, viết là suy gẫm, và tìm người cùng với mình suy gẫm. Với HT suy gẫm cũng là một loại hạnh phúc ở đời.. .
Thông thường, đàn bà mà “bụng to” khiến người ta nghĩ ngay là có chửa, có bầu, nhưng không nói có bầu mà nói “bụng to” thì nghe thô thiển. Tuy nhiên trong truyện người này đâu phải có bầu, bởi vậy tác giả cũng không thể tiếp tay cho cô ta để lừa bạn đọc, ngay từ cái tựa đề. Người viết chỉ được quyền nói cái thấy trước mắt, còn thật ra đằng sau nó là cái gì thì còn lắm nhiêu khê. Phải vậy không anh Tú Gẫm, ấy chết, hổng bít tên anh phải vậy hông?
Đời là bể khổ, chúng sinh nào cũng lăn lộn trong bể khổ, vượt qua bể khổ là qua … đời vậy!
Cũng có khi chưa vượt qua được tí tẹo nào thì đã qua…đời rồi!
Đồng cảm với daodaophuoc, hì hì …
Cám ơn anh Hiếu Tân,
Việc ấy, ta có làm hay không làm, chỉ có hai người biết mà thôi. Ta, và người đàn bà ấy.
Quả đúng như vậy!
Như thị ngã văn !
Cảm ơn lemongthang. Tâm đắc vậy thay!
Truyện của Hiếu Tân thật là đa nghĩa
Khi viết, chỉ viết những gì đang nảy ra trong đầu mình. Bởi vậy, nhận xét của bạn thật đáng quí, vì HT mong đạt được điều này .
Thưa Thầy, con đã hiểu.
THƯA ANH , EM ĐÃ HIỂU !!!!!!!!!!!!!!!
Vậy cám ơn em nhé, he he! Tìm được một người hiểu mình đâu dễ nhì, kể cả Đức Phật cũng thế thôi.
Chào Thanh Huy,
Với CHÚ HT có lẽ nên xưng hô như nì: Thưa chú, EM … hõng hiểu !!!!!!