Văn Công Mỹ
Tuấn lơ ngơ bước đi trên những đoạn phố ngắn, đầu óc lan man nghĩ. Trong khi chuyện bận tâm sáng nay là tìm mua bằng được dàn âm thanh cho cái quán café thì cái đầu cứ nghĩ lung tung về chuyện thay thay đổi đổi của cuộc đời. Ừ, cũng chính cái sự đổi thay mà anh đang suy nghĩ nó dẫn đến cái việc sáng nay anh phải đi tới đi lui nhiều bận trên cái khu chợ trời nổi tiếng của thành phố này.
Coi, cách đây bốn năm đang ngon lành với một công việc có chút bổng lộc ở một công ty xuất nhập khẩu. Vợ đang là biên tập viên truyền hình tỉnh nhà. Thêm thằng con trai sáu tuổi kháu ra phết. Thêm nữa, cơ quan cho miếng đất, chạy vạy cất được cái nhà rõ lớn. Thêm nữa, cùng với gia đình đang kinh doanh hai cái quán café to, thu nhập hàng tháng ổn. Ngày nọ nhận cái thư của ông anh vợ : “Hai tháng nữa gia đình anh xuất cảnh theo diện HO. Tụi em không vào thì anh bán cái nhà cho người khác.”
Coi, cái này giống như ông trời sắp. Đã từ lâu vợ thường hay nói ra miệng cái mơ ước đời mình là phải được sống ở cái thành phố hoa lệ ấy mới thỏa đời, ngặt nỗi không có cái nhà để an cư. Nay giống như cầu được ước thấy. Bạn bè, người thân té ngửa khi chứng kiến vợ chồng con cái bỏ hết nhà cửa, công ăn chuyện làm dắt díu nhau hành phương nam với bốn chỉ vàng lận lưng.
Coi, không là thay đổi thì là gì? Ngày đặt chân vào cái thành phố náo nhiệt này vợ chồng đèo nhau trên cái cúp cà tàng mượn của ông anh ban ngày đi khắp chốn để tìm cơ hội, để đêm về dưới mái nhà lợp tôle hăm hở cùng nhau thêu dệt ước mơ. Thằng con trai thôi chấp nhận nhà mình chưa có ti vi thì sang nhà hàng xóm coi ké con ạ. Suốt hai tuần phơi nắng đen nhẻm cả người cuối cùng với chừng đó vốn liếng chỉ đủ sang được một cái quán café nhỏ xíu ở trong góc một cái chung cư đã xuống cấp. Ấy vậy mà trời thương, thức khuya dậy sớm kì cà kì cục mỗi ngày mười sáu, mười bảy tiếng đồng hồ pha pha chế chế, hàng tháng cũng còn dư được … nửa chỉ ! Và chắc hẳn với cái bầu máu nóng hực, với cái độ sung sức của tuổi ba lăm hồi đó vợ chồng xem chuyện đầu tắt mặt tối ấy nhẹ tợ lông hồng. Rồi một ngày đẹp trời nọ thản nhiên như không cả hai lao vào một đám sình hóc hẻm ven sông, quần quật ngày đêm như đứa khùng lôi đất lôi cát , kéo tranh tre nứa lá về mở thêm cái quán café nữa! Ôi trời, cái hóc bà tó này đẻ ra vàng. Khởi đầu chỉ dám bày ra trăm ghế vậy mà sáu tháng sau mỗi đêm cuối tuần ngàn chỗ không đủ cho cái đám loi choi từ khắp nơi kìn kịt đổ về. Cũng phải thôi, hồi ấy ở cái thành phố mười triệu dân này đâu đếm được đầu ngón tay những quán café khá nổi 343, Báo Chí, Lầu Phượng…so với đằng này sông nước hữu tình, gió mát trăng thanh, là dưới cơ thấy rõ. Quán mang tên tây đàng hoàng, Moon Light, nghe cũng kêu. Rồi mấy thằng nhóc dân chơi đòi nghe nhạc tuyển này nọ, vợ lưu ý chồng đi kiếm cho bằng được dàn máy xịn đem về “dập” cho nó đã.
Miên man nghĩ, chân dừng ở cái tiệm khá lớn chứa đầy những đầu disk, amply, loa… Đang nghe Tuấn kể lể dông dài, thằng chủ tiệm cắt ngang: “ Thôi, tui hiểu rồi. Đồ ông kiếm chỉ có một thằng ở khu này mới take care được!” . Từ đó Tuấn biết Lão Mập.
Lão Mập xởi lởi, thân thiết như đã quen biết từ lâu cười hề hề hỏi Tuấn: “Sao, ông anh kiếm hàng gì?”.Tuấn chưa nói hết câu, lão tới luôn: “ Quán của anh phải chơi pre-power !”.Trời đất, hồi giờ nào quan hệ với mấy ông anh có tiếng chơi đồ dữ, Tuấn nhớ tháng trước mấy ổng khoe bữa nay mới sắm được cái Sansui 500, cặp loa Pionner 2500, cặp bass ba tấc nghe nhức nhối luôn. Lão Mập nghe vậy cười rổn rảng: “Chỗ của anh mà khiêng mấy cái đó về thì nghe như dế nó kêu”. Lần đầu tiên Tuấn biết cái pre-power, cái mixer mười tám cần, và dàn loa JPL với những cái loa bass bốn tấc. Theo lẽ thường cũng cò kè bớt một thêm hai, Lão Mập nói: “Dứt giá năm nghìn, ông anh cứ đem về xài khi nào có tiền, trả!”.Nghĩ cũng lạ, lão tuổi nhâm thìn mà cứ kêu Tuấn bằng anh xưng em ngọt xớt: “Giờ anh em mình qua bên kia uống café”.
Quán café tọa lạc ngay góc đường chính của thành phố mang bảng hiệu tiếng Ý. Lão Mập giải thích: “Nói theo tiếng Mỹ là Hello ấy mà”. Khách khứa đa phần là đám Tây: ba lô có, nhân viên văn phòng có. Thêm một vài chàng Việt kiều da mặt trắng bóc, râu ria tỉa tót khéo léo đi kèm là mấy em gái mắt sáng như nai, chân dài bước chậm rãi. Máy lạnh thả hơi lạnh ngắt. Không khí sực nức mùi nước hoa hàng hiệu. Tiếng nhạc êm như ru. Không gian ấy làm con người ta như sống chậm lại : ăn, uống, nói, đi…và tự thấy mình sang cả hẳn! Nói nào ngay, tuy là tiếng đã bốn năm sống ở cái hòn ngọc viễn đông này nhưng Tuấn cũng chỉ quanh quẩn ở cái chung cư nghèo nàn cất từ thời ông Thiệu. Trước có la cà quán xá thì cũng mấy cái quán thời thượng, chủ yếu là ngồi để… học nghề. Tiền thì có leng keng trong túi nhưng ngó mấy cái quán máy lạnh khu trung tâm thấy ngài ngại đố dám bước vào, nói chi cái kiểu Lão Mập cợt nhả xí xô xí xào với mấy thằng Tây, rồi vỗ vai bồm bộp như quen mấy gã Việt kiều từ kiếp trước. Tuấn thoáng nghĩ phải đưa vợ con đến nơi chốn này nhân ngày sinh nhật của vợ mình, và mỉm cười hình dung vợ con diện đồ đẹp thật đẹp đang khép nép, ngơ ngác đi bên cạnh mình. Lão Mập sành sỏi , quen thuộc kêu thằng nhóc phục vụ : “ Cho ông anh này một phần tái vừa, còn tớ…như cũ !”. Tuấn cũng ráng làm mặt tỉnh, cơn run lúc nãy khi mới bước vào đã hết khi anh ngồi trên chiếc ghế nệm bọc da êm ái. Sự tự tin của người có tiền nhanh chóng quay lại trên dáng ngồi vắt chéo chân, Tuấn giả bộ bàng quan ngó lung ra đường. Những cô gái bước đều đều ngoài nắng trưa, cao ráo, dấu vẻ đẹp tây phương trong cặp mắt kính đen che gần hết khuôn mặt. Những gã đàn ông quần áo thẳng tắp vội vã vừa đi vừa nói chuyện lắm lúc như muốn đâm sầm vào nhau. Họ đi nhanh trông y như trong cuốn phim Mỹ mà Tuấn mới coi đêm qua. Hồ như có một thế giới khác, khác nhiều so với cái thế giới chung cư mà Tuấn đang sống. Hết nhìn ra đường, Tuấn vờ lơ đãng ngó xung quanh rồi kín đáo nhìn xuống chân mình mang đôi dép mới tinh vợ mới sắm tuần trước thấy có cảm giác ngượng ngượng…
Thằng nhóc nghiêm trang đặt dĩa thịt bò to quá khổ trước mặt Tuấn.Miếng thịt dày cháy xém bốn cạnh vuông vức. Tuấn lóng ngóng với bộ dao nĩa sáng loáng trong tay. Ừ nhỉ, ngon thật, mà thơm nữa. Tuấn vừa nhai vừa gật gật đầu khi Lão Mập miệng nói cho biết đây là thịt bò nhập khẩu, tay lão dùng nĩa xoắn xoắn mấy sợi mì, gật gù : “ Quán này em khoái nhất món mì Ý”. Bữa ăn thật lạ và ngon. Bộ dạng no đủ, lười biếng, Tuấn khoan khoái ngả người trên chiếc ghế rộng nhấm nháp tách café nhỏ xíu nổi bọt trắng xóa điểm thêm chút sô cô la ở giữa. Tuấn lơ mơ buồn ngủ, tai nghe đều đều giọng Lão Mập kể những chuyện buồn vui của cái thời mới mở cửa ở thành phố này. Loáng thoáng những âm thanh như xé gió của thứ ngôn ngữ lạ hoắc ; có những tiếng dỡn hớt kìm nén của một đám tây ta lẫn lộn ở trong cùng góc quán…
Không uống chút rượu nào nhưng đầu óc Tuấn lâng lâng, lảo đảo khi ngồi trên chiếc Dream phóng nhanh về nhà giữa buổi trưa tháng tư nắng chói chang, gay gắt trên đầu. Trong cái hanh hao, ngột ngạt, ầm ào trên đường, giật mình Tuấn có một cái cảm giác rõ rệt là mình vừa mắc một lỗi lầm khi nhớ lại lời nhắn của vợ sáng nay: “ Trưa, em và con chờ anh về ăn cơm. Có món thịt heo kho Tàu với dưa cải chua đấy !”.

Có những bước ngoặt mở ra những con đường mới, thênh thang hơn, phải không a Mỹ? Chuyện của a như lời thủ thỉ tâm tình mà có nội lực của một cây bút truyện ngắn đó nha…Chờ đọc nhiều truyện mới của a.Chúc a chị luôn hạnh phúc…
Lần sau là phải có mặt nhé, ALV.
Cứ bước từng bước ngoặt này rồi bước qua bước ngoặt khác….Tuấn ơi!
Thâu,stop ! Ngoặt tới, ngoặt lui chắc…chít !
Cuộc đời sao có người may mắn thế !!!!!!!!!!!
Thì cũng giống Alibaba vậy !
Văn Công Mỹ trở thành tiểu thuyết gia hồi nào vậy ta ?
Mới tức thì đó nẫu wơi ! Đùa thôi, chỉ là hí hoáy chút thôi mà. Đừng kêu là ttg, méc cỡ lém.
Ai trong đời cũng có “Bước ngoặt” không thể biết trước, rất bất ngờ,quan trọng là mình phải : Cố gắng + May mắn chắc chắn sẽ Thành Công thôi Văn Công Mỹ hén ?
Sau bao nhiêu năm làm việc Tuấn nhìn lại những thành quả của mình gặt hái được ngày hôm nay : các con nên người thành đạt yên bề gia thất, vợ chồng thương yêu hạnh phúc là quí nhất phải không Văn Công Hoa Kỳ nhỉ,
cảm ơn bài viết rất xúc tích, ngắn gọn mà hay lắm đó Mỹ, chúc em vui, khỏe, may mắn nhe.
Cảm ơn chị rất nhiều. Sau bao nhiêu năm….cuối cùng có thêm bạn bè thân ái nữa mới đủ chị há.
Văn Công Mỹ…thơ thì lãng đảng mùi thiền…truyện thì nghiêng nghiêng tả chân rất thực !
Tham gia Xứ Nẫu chơi đi anh.
Một tự truyện về cái bước ngoặc thật đáng nhớ ! hay lắm chúc mừng nhe VCM !cứ thế mà tiến….
Cố lên, cố lên hở chí
Chào buổi sáng! Đọc lại ” Bước Ngoặc” – đúng là “bước ngoặc” của cuộc đời lắm diều bát ngờ & nhân duyên khó biết! Tuy vậy – sự thành tâm vươn lên để đạt điều ước mong, chính là ở tấm lòng kiên định & an vui & tùy duyên…Câu chuyện về mình – mà cũng là …về cuộc sống chung quanh, rất đáng suy gẫm! Lối tự thuật mới, lối cuốn – thật ….có duyên! Xin cbia sẻ cùng bạn hiền & chúc ngày mới an lành nhé! MVL ( A! có nhớ chuyễn giúp gã này lời chia vui chiều qua?)
Chuyển liền anh ơi và được nghe chút chút lời…tâm sự.
Một tự truyện đáng nhớ và một Bước Ngoặt khó quên, phải không em trai?
Làm sao mà quên được, anh?
Bước ngoặt…nhưng may mắn,anh Mỹ hén !
Cũng nhờ ơn trên phù hộ, Thúy Loan ạ.
Mần thơ hay ,dziết dzăn cũng…hay!Anh Dzăn Công giỏi ghơ!hơ..hơ..hơ!
Hơ hơ hơ, Phàn Lơ Wơ wơi, tối nay zui lém !
Đời người ai cũng có cái “Bước ngoặt” cả.
Anh em QN lứa lở cở 75 có mặt ở SG, đa phần là hết đất sống , thôi đến SG kiếm cơm. Có liều và đầy tự tin mới dám đến SG để kiếm sống, còn cho chắc cú đã có cơm ăn, nhà ở và 1 công việc ổ định thì không dám đến SG.
Bước ngoặt nào cũng sống mãi cùng ta.
Những Bước Ngoặt nhớ đời hở, Hùng !
Giữa Tuấn và Lão Mâp sao kh6ng cho xen vào môt nhân vật cô hồn
lừa gạt .Thêm mắm thêm muối cho gay cấn,tạo phản diện cho câu chuyện,phải không hiền hữu?
Cảm ơn anh trai góp ý. Em cũng không dám…tham. Sáu Nẫu đang giữ của em một nhân vật cũng quen lắm trong CHẠM VÀO GIẤC MƠ đó anh. Chiều nay gặp lại anh.
Wả ?! Sao em đọc truyện này em thấy giống ” bước ngoặt ” của anh láng giềng nhà em dzữ dzẫy anh Văn Công Mỹ ?!
Công nhận anh nhiều tài gơ ! Em cũng muốn làm nhà …văn mà loay hoay hoài hổng biết viết cái dzụ gì ….hì hì ….
Chúc anh tiếp tục sáng tác thơ , văn và …” nẫu ” tiếng ” tàn ” cầu nghen ! hi hi ( Cấm …la à )
Lanh chanh chút nhe Văn Công Huê Kỳ.
Yến Du diết dề con chim hoàng yến là ngon ăn. Cái dzụ nầy coi bộ hấp…hành.
Ừ nhỉ, viết về…chim thì viết miệt mài hổng hết.
Xóm chùa là lảo nào mà chuyên đâm thọc quá, có Yến Du nói là nhảy ào vô.
Mấy hôm rày máy hành quá không vào coi quý quynh được. Đến nổi NO nói anh đập nó cho rồi.
Xóm Chùa là lão Chúa Xòm đó huynh Cào Lu quơi. chiều nay anh em mình cào lão nha, ha ha….
Chào Văn Công Mỹ,
Hình như lúc đó bạn và lão Mập ghé quán Ciao góc Nguyễn Huệ và Nguyễn Thiệp?
TB quen biết lão Mập khá lâu, sau này nói chuyện với bạn mới biết chuyện này đúng là trái đất này nhỏ thật.
Một câu chuyện rất thật, giống như tính cách của Văn Công Huê Kỳ. Mến.
Đúng y cái quán đó. Nhiều kỷ niệm lắm. Chiều nay gặp lại.
@ Xin mở hàng nhe Văn Công Mỹ.
Có lẽ là một tự truyện của anh về thời gian khởi nghiệp ở Sài Gòn như nhân vật Tuấn tự sự “bốn năm ở hòn ngọc Viễn Đông”. Cũng giống như truyện trước “Bước ngoặt” chắc không hư cấu nhiều, giống như anh kể chuyện với bạn bè trong lúc nhàn đàm. Chúng ta cũng thường bắt gặp phong cách tương tự của những cây viết “cây nhà lá vườn” của xunau.org. Chả sao, người ta “hát cho nhau nghe” thì chúng ta “viết cho nhau đọc”.
Trong truyện có hai nhân vật chính: Tuấn và Lão Mập. Dưới ngòi bút của VCM, cả hai đều tiêu biểu: Tuấn đậm nét anh chàng Miền Trung đang ký cóp ngoi lên giữa đất Sài gòn, tính cách 100% dân củ mì, y chang món thịt kho tàu. Lão Mập chính hiệu anh Hai Sài Gòn, sòng phẳng nhưng hào phóng, đã cho mua chịu, còn đãi một chầu ở Ciao trên đường Đồng Khởi (?).
Tôi chịu những người như Lão Mập và luôn khoái món thịt heo kho Tàu mà bà nội tôi cho ké hồi còn bé.
Và tôi cũng chịu lối kể chuyện của “nhà thơ/nhà văn” cây nhà lá vườn của phe ta. Ai bảo “em hát chị khen hay” cũng chả sao.
Anh mến,
Có những điều mà thơ không với tới được. May thay những lúc “tịt” thì mình chuyển sang hí hoáy viết. May hơn nữa là được mấy ông anh “cầm tay chỉ việc”. Điều cảm động là các anh NT, MVL, TVD rất chân tình…sửa cho từng lỗi chính tả, văn phạm. Ngoài việc chuyên môn của các anh, vốn sống cuộc đời các anh quá dày. Như anh chẳng hạn, dễ gì giấu được chuyện gì?
Hy vọng, nhờ sự “dìu dắt” của các anh, thằng em này có đủ can đảm viết lít nhít kể chuyện tầm phào cho bà con Xứ Nẫu nghe chơi.
Chào VCM,
Ai cũng có nhiều “bước ngoặt”: Có người gọi “bước” …là định mệnh.
“Bước”này của VCM là chuyện làm ăn sinh sống. Từ biển vô sông. Còn một “bước” nữa, quan trọng hơn nhiều,”bước” gặp 1/2 VCM. chắc sẽ có nhiều chi tiết li kỳ và hấp dẫn. Bao giờ 2 bạn đem ra trình làng đây?
chúc vui vẻ, thành công và hạnh phúc.
TVD
TB: Nói nhỏ nhé, bữa thịt…”Sư tổ ” hôm qua thật tuyệt.
Bước gặp 1/2 đó, đúng như anh nói cũng khá li kỳ ( còn hấp dẫn không chưa biết, hi hi) đủ mùi đủ vị nghe anh.
Ừ, em cũng thì thào anh biết bữa thịt “sư phụ”…đã thiệt.
Tui thấy có thấp thoáng nhân vật nữ nhưng không kém phần quan trọng nữa đó anh Thuận Nghĩa ơi!
Cám ơn tác giả đã tái hiện cho thấy một đoạn đời của kẻ tha phương với lối tự sự rất là gần gũi chân tình!!! Chò xem những đoạn tiếp theo!…
Chiều nay O. có “đồng bọn” rối đó. Hắn thì không dám xơi thịt…sư phụ.
Dạo nầy tui ăn chay, làm sao đây? Nhất là thịt phe ta. Không tu thì khổ, mà tu thì …lỗ.
Wả ? Chào đi ngủ trưa rùi mà sao …sao còn ở đây dzậy Xóm Chùa ?!!!
@ Đông Oanh à!
Sau sự nghiệp của đàn ông luôn có bóng một phụ nữ – thậm chí hai, ba, bốn,…Tôi thì không vì tôi núp sau bx.
Tự truyện này chắc là còn dài dài nữa chứ bạn ta? Văn gãy gọn và có nội lục lắm! Chúc mừng nghen.
Nhớ cái hẹn chiều nay nhé, bạn mình.
Chưa biết sao đây. Xơi thịt đồng loại và đồng môn của mình tậu wá VCM ui!
Ông với Đông Oanh ngồi chung một chỗ để xơi Giò Heo.
Nói dzậy chớ không phải dzậy đâu à nghen… Hì hì.