Một người đàn ông gặp Chúa và thỉnh cầu: “ Lạy Chúa, con rất muốn biết thế nào là Thiên Đường và Địa Ngục”. Chúa dắt ông ta đến trước hai cánh cửa.Ngài mở một cánh cửa và bảo ông ta nhìn vào bên trong. Ông ta thấy, một chiếc bàn tròn thật lớn, giữa bàn bày rất nhiều thức ăn, mùi thơm phưng phức làm ông ta thèm chảy nước miếng. Nhiều người ngồi quanh bàn, nhưng trông họ gầy gò, nước da xanh tái, bệnh hoạn. Họ có vẻ rất đói. Trên cánh tay họ gắn những chiếc muỗng nhưng cán rất dài. Họ có thể với lấy thức ăn nhưng vì cán muỗng dài hơn cánh tay nên không thể đưa thức ăn vào miệng .
Người đàn ông rùng mình khi nhìn thấy đau khổ của họ .
Chúa phán : “Con vừa nhìn thấy Địa Ngục”
Sau đó Chúa dẫn ông ta đến chiếc cửa thứ hai. Chúa mở cửa. Quang cảnh mà người đàn ông nhìn thấy vẫn giống như lần trước. Có một chiếc bàn thật lớn bày biện nhiều thức ăn làm ông ta chảy nước bọt. Nhiều người ngồi quanh bàn có những cánh tay gắn những chiếc muỗng cán dài. Nhưng lần này ông ta thấy mọi người đều khoẻ mạnh và vui vẻ nói cười.
Chúa phán “ Đây là thiên đường”
Người đàn ông ngạc nhiên, “Lạy Chúa, con không hiểu!”
– “Đơn giản thôi”, Chúa trả lời, “những người này biết là cán muỗng quá dài, không thể tự đút ăn cho mình được…Tuy nhiên họ có thể đút thức ăn cho người ngồi cạnh mình. Bởi vậy họ đã thực hành việc người này đút thức ăn để nuôi người kia.
Chúa tiếp: “ Con biết không, ta còn muốn nói thêm một điều này nữa… Trên trái đất này có đủ thức ăn để thoả mãn nhu cầu của tất cả nhưng không thể thoả mãn lòng tham lam của một nhóm người. Những ý nghĩ của chúng ta, dù có tốt lành đến đâu cũng chỉ là những viên ngọc giả nếu nó không được biến thành hành động. Con phải là sự thay đổi mà con muốn nhìn thấy điều đó xảy ra trên thế giới[1]”
Trương Văn Dân
( Tuyển dịch từ tiếng Ý )
[1] Mahatma Gandhi

Truyện lồng trong truyện rất độc đáo anh Dân ơi
Cảm ơn anh Trương Văn Dân câu chuyện Thiên Đường & Địa Ngục hay và sâu sắc lắm.
Thiên Đường & Địa Ngục sao náo nhiệt quá vậy .
Ngắn gọn,hay.
Cuối tuần này sẽ lùng mua một cuốn coi chơi.
Một chuyện ngắn hay và sâu sắc ,đáng để ta suy nghĩ mà có cuộc sống tốt đẹp hơn. Đọc các “còm” thật thúi vị.Cám ơn anh TVD và tất cả mọi người .
Xin lỗi gõ nhầm :Đọc các “còm” thật thú vị.
Hà hà Nguyễn Tiết ơi,khỏe không ?
Đọc văn chính luận làm cái đầu vất vả, XC xin kể chuyện vui để thay lời bình:
(1) Chuyện Việt Nam:
Trước năm 1975, có phóng viên nọ phỏng vấn một bác cyclo.
– Thưa bác, bác đạp cyclo quá cực nhọc, nhưng …để làm gì ạ?
– Thì để kiếm tiền. Bác cyclo cố không mắn gã phóng viên hỏi “dớ dẩn”.
– Vâng. Nhưng kiếm tiền để làm gì, thưa bác?
– Để có cái ăn…
– Ăn để làm gì?
Bác cyclo lúng túng, suy nghĩ giây lát, bác đáp gọn:
– Để…để đạp cyclo…
Bình: cái vòng nghèo đói lẩn quẩn.
(2) Chuyện Mỹ.
Một tỷ tỷ phú Mỹ, sau thời gian làm việc cật lực, làm một chuyến du lịch hideaway để phục hồi. Anh ta đến một đảo vắng để nghỉ ngơi, tắt hết Mobile phone, computer, và cũng không mang theo tùy tùng đông đảo kể cả “chân dài”. Một sáng, anh ta xách cần câu đi dọc bờ biển hoang vắng cát trắng phau, thấy một ngư dân địa phương đang ngồi câu cá. Anh ta hỏi:
– Câu được nhiều không bác?
– Vừa đủ tiền chợ. Anh ngư dân mãi chăm chú câu, chẳng nhìn mặt quý ông đang hỏi mình.
– Tính ra tiền là bao nhiêu?
– Vài …dollars Mỹ. Bác nhẩm tính từ tiền địa phương ra US$.
– Chúa ơi, sao hẻo thế. Ông tỷ phú chợt nghĩ ra điều gì đó thú vị hỏi dồn: ai là chủ bãi cát nầy?
– Tôi. Chi vậy?
– Tôi đề nghị ta hợp tác với nhau. Bác có bãi cát, tôi có vốn và kinh nghiệm kinh doanh, ta hợp tác nhau phát triển một resort tầm cỡ…đảm bảo sẽ hốt bạc, bác sẽ giàu to…
– Giàu để làm gì? Bác ngư dân “dớ dẩn” hỏi.
– Chúa ơi. Đến lượt nhà tỷ phú lúng túng tìm một câu trả lời phù hợp với trình độ bác ngư dân “lạc hậu”. Cuối cùng, ông ta nói;
– Thì như tôi đây, bác thấy đó. Sau thời gian lao tâm khổ tứ kiếm nhiều tiền, tôi đến đảo vắng nầy để nghỉ ngơi, câu cá…
Bác ngư dân cười tỉnh:
– Thì…tôi cũng đang nghỉ ngơi, câu cá đây, đâu cần làm giàu như ông cho mệt…
Bình: liên hệ chỉ số hạnh phúc GNH?
“Bàn tay nhỏ dưới mưa”
Trích đoạn 2-tiếp theo
từ trang 246- 351
” Cuộc tranh luận đang sôi nổi thì bác Thuận đến. Ông bác sĩ già xem ra thoát tục, chẳng có gì trên cõi đời này làm ông vội vã,
– Bác đi ngang, ghé thăm Gấm xem có khỏe hay không thôi. Tới đây, thấy đang ngồi hóng chuyện, chắc là khỏe rồi ! Các anh cứ tiếp tục đi…, Bác Thuận từ tốn.
Lâm hào hứng vào cuộc tiếp…
– Họ nghèo, nên phải kiếm miếng ăn. Họ chưa hiểu hết những gì chờ đợi họ nếu được gia nhập vào “thiên đường” ở nước người. Nhiều người Việt sống lâu năm ở Mỹ và các nước Tây phương đều đang vỡ mộng. Họ có nhiều thứ hơn xưa: điện thoại di động, xe hơi, cao ốc…mà so với thời trước đời sống căng thẳng và thiếu hạnh phúc. Quốc vương Thái Lan mới đây cũng phát biểu: “Là một con hổ không quan trọng. Điều quan trọng là có một nền kinh tế có thể cung cấp đủ để ăn và sống”.
– Nhưng chúng ta không thể tự cô lập mình. Cần phải làm giàu. Và phải thoát cảnh nghèo đói
– Thì đúng thôi! Ngay cụ Khổng ngày xưa cũng quan tâm đến chuyện làm giầu, có lúc còn khuyến khích : “Ở một nước có đạo lý mà mình nghèo hèn thì đáng xấu hổ ; ở một nước không có đạo lý mà mình giầu sang thì đáng xấu hổ ”. Bác Thuận tiếp lời.
– Hay quá! Đúng quá. Nghèo cũng là một cái tội. Hưng như được tiếp sức.
Bác Thuận trầm ngâm một lát rồi nói như tâm sự :
– Nhưng nếu sống chỉ chạy theo vật chất là sai lầm. Hạnh phúc là sống bình an. Có lẽ vì thế mà nhiều nước đang xét lại sự phát triển của mình và nghiên cứu kinh sách Phật giáo và triết học Đông phương.
Suốt buổi, đây là lần đầu tiên anh lên tiếng: “ Theo con, đây là quyết định đúng đắn. Cần phải dừng lại và suy ngẫm. Chúng ta đang quá đà.”
– Chẳng những cần mà còn phải nữa. Hiện nay chúng ta đang bước vào giai đoạn cuối của thời đại kỹ nghệ đặt căn bản trên các nhiên liệu hoá thạch, trên dầu lửa, trên các loại khí đốt thiên nhiên. Nghĩa là nguồn năng lượng làm chuyển động nền văn minh kỹ thuật của các thế kỷ trước đang bắt đầu tàn lụi. Và chúng ta sắp bước vào một kỷ nguyên mới.
– Vì dầu lửa sẽ hết?
– Đúng! Ai cũng biết là nguồn nhiên liệu này có hạn. Có hạn không có nghĩa là cạn kiệt, dưới lòng đất chỗ nào cũng có, nhưng để khai thác có hiệu quả kinh tế thì từ nay sẽ càng ngày càng khó. Đã rất xa cái thời đào đâu cũng thấy dầu tràn. Vì chúng ta đã đào khắp nơi, trong lòng đất, dưới đáy biển.
– Không nhiên liệu là bế tắc. Nay mai chắc sẽ thấy người kéo xe xuất hiện trên đường phố quá! Mà tại sao con chưa thấy nước nào có hành động cụ thể?
– Vì lòng tham và ích kỷ. Chúng ta đang sống như không cần tương lai. Chúng ta sống như chỉ muốn hiện tại không bao giờ kết thúc. Với phương tiện hiện nay, sự vùi đầu dưới cát của các nước Âu Mỹ không thể đổ lỗi tại thiếu tiền hoặc thiếu kiến thức. Cái thiếu lúc này là một chữ Tâm làm nền tảng cho những tư duy và hành động
– Vậy theo ý bác thì tương lai sẽ ra sao? Chúng ta sẽ phải làm gì?
– Bác nghĩ là thế giới này cần tạo một cuộc cách mạng mới, một cuộc cách mạng kỹ nghệ thứ ba. Mục đích là loại bỏ nguồn năng lượng dựa vào nhiên liệu hoá thạch và triệt để sử dụng năng lượng tái tạo trong thế kỷ XXI. Con thấy không, mặt trời ngày nào không soi sáng thế giới. Mỗi ngày gió đều thổi vi vu trên khắp địa cầu. Từ bất cứ nơi nào trên thế giới chúng ta đều có nguồn hơi nóng dưới lòng đất và biến nó thành năng lượng không khó. Nếu sống ở vùng quê, chúng ta có thể sử dụng những phế phẩm của nông nghiệp và lâm sản. Nếu sống ở vùng biển chúng ta có thể khai thác chuyển động của sóng. Chúng ta còn có thể biến các thứ rác thải thành năng lượng. Trí tuệ nhân loại phải hướng về điều này thay vì làm điện thoại di động, TV, xe hơi, computer… đời mới. Và đây mới là sự thách thức cho tương lai. Bắt buộc. Mọi quốc gia thành viên đều phải tham gia . Ngoài ra chúng ta còn phải hợp lực đối phó với sự biến đổi khí hậu, điều này không chỉ có nghĩa là trái đất nóng dần lên mà còn phải quan tâm đến chế độ mưa nắng đổi thay và nền sản xuất nông phẩm nhiều nơi bị tàn phá.
-Ý tưởng tuyệt vời !
Anh reo lên. Còn anh Hưng và hoạ sĩ Lâm dường như bị lôi cuốn về những ý kiến của bác.
– Nhưng có lẽ thay vì gọi là cuộc cách mạng, bác thấy nên gọi là “cuộc tiến hoá mới của loài người”. Bác hy vọng là các thế hệ tiếp nối sẽ biết là chúng ta đang đi trên con đường sai lạc và phải đổi chiều. Rất tiếc là hiện nay mỗi cá thể đều bị trói buộc bởi những chính sách thối nát, những ràng buộc vào sự giả dối của các hệ thống ngân hàng và phải chấp nhận tất cả những gì mà các chính khách và giới tài chính đang lũng đoạn và áp đặt.
Bác quay sang anh, “Bác vừa dịch một tiểu phẩm từ email của một người bạn từ Ý gửi qua. Thấy hay, nên đến đây, vừa thăm Gấm, vừa đưa cháu, xem có báo nào thích thì đăng. “Bác già rồi, tranh luận không còn sôi nổi như mấy anh chị, thôi thì nói chuyện ngụ ngôn cho ngắn gọn”, giọng ông già hóm hỉnh
Bác rút trong túi áo mảnh giấy gấp tư đưa anh, nhưng Hưng chồm sang, cầm lấy và đọc to :
Thiên Đường & Địa Ngục
Một người đàn ông gặp Chúa và thỉnh cầu: “ Lạy Chúa, con rất muốn biết thế nào là Thiên Đường và Địa Ngục”. Chúa dắt ông ta đến trước hai cánh cửa.Ngài mở một cánh cửa và bảo ông ta nhìn vào bên trong. Ông ta thấy, một chiếc bàn tròn thật lớn, giữa bàn bày rất nhiều thức ăn, mùi thơm phưng phức làm ông ta thèm chảy nước miếng. Nhiều người ngồi quanh bàn, nhưng trông họ gầy gò, nước da xanh tái, bệnh hoạn. Họ có vẻ rất đói. Trên cánh tay họ gắn những chiếc muỗng nhưng cán rất dài. Họ có thể với lấy thức ăn nhưng vì cán muỗng dài hơn cánh tay nên không thể đưa thức ăn vào miệng .
Người đàn ông rùng mình khi nhìn thấy đau khổ của họ .
Chúa phán : “Con vừa nhìn thấy Địa Ngục”
Sau đó Chúa dẫn ông ta đến chiếc cửa thứ hai. Chúa mở cửa. Quang cảnh mà người đàn ông nhìn thấy vẫn giống như lần trước. Có một chiếc bàn thật lớn bày biện nhiều thức ăn làm ông ta chảy nước bọt. Nhiều người ngồi quanh bàn có những cánh tay gắn những chiếc muỗng cán dài. Nhưng lần này ông ta thấy mọi người đều khoẻ mạnh và vui vẻ nói cười.
Chúa phán “ Đây là thiên đường”
Người đàn ông ngạc nhiên, “Lạy Chúa, con không hiểu!”
– “Đơn giản thôi”, Chúa trả lời, “những người này biết là cán muỗng quá dài, không thể tự đút ăn cho mình được…Tuy nhiên họ có thể đút thức ăn cho người ngồi cạnh mình. Bởi vậy họ đã thực hành việc người này đút thức ăn để nuôi người kia.
Chúa tiếp: “ Con biết không, ta còn muốn nói thêm một điều này nữa… Trên trái đất này có đủ thức ăn để thoả mãn nhu cầu của tất cả nhưng không thể thoả mãn lòng tham lam của một nhóm người. Những ý nghĩ của chúng ta, dù có tốt lành đến đâu cũng chỉ là những viên ngọc giả nếu nó không được biến thành hành động. Con phải là sự thay đổi mà con muốn nhìn thấy điều đó xảy ra trên thế giới ”
– Tuyệt vời quá!
Bác Thuận nhìn chúng tôi và nói thêm :
– Bác nghĩ, cuộc cách mạng duy nhất là cuộc cách mạng nội tâm. Cuộc cách mạng chuyển hoá lòng tham, giận dữ thành nhân ái, thân thiện với người và với thiên nhiên. Con người không thể sống bình an và hạnh phúc khi dùng cái ác làm phương tiện.
Bác ra về, nhưng chúng tôi ai cũng trầm ngâm về câu chuyện chiếc muỗng dài… ”
…
chúc các bạn vui vẻ
TVD
Được đọc trích đoạn tt BTNDM của anh Dân thích lắm ! Trà xanh mới mua được sách . ( mua online qua Phương Nam book ). Mỗi tối sẽ thả hồn vào tiểu thuyết của TVD .
“Bàn tay nhỏ dưới mưa ”
trích đoạn 1-từ trang 340-346
Đây là đoạn Gấm biết mình bị bệnh nan y… và người tình của cô sau tai nạn đã trở về :
“…..Chủ nhật chúng tôi chỉ muốn nằm nhà bên nhau. Quỹ thời gian sống còn được bao lâu? Nhưng bè bạn lại đến chơi. Sao anh lắm bạn thế nhỉ? Anh hiếu khách, nên bạn bè thường đến chơi chuyện trò rôm rả. Ông nào cũng hăng, từ tranh luận đến tranh cãi đủ chuyện trên trời dưới đất, chuyện kinh tế, xã hội, môi trường, từ chuyện hôm nay đến chuyện cả ngàn năm sau.
Hai khách hôm nay, một là anh vợ, họa sĩ Lâm, một là em rể, thương gia Hưng. Anh vợ em rể, nhưng xưng hô mày tao thoải mái. Họ là bạn thân từ hồi trung học. Hình như anh Hưng vừa đi chơi golf về, trên đường về tiện ghé chở anh Lâm và họ tranh luận điều gì đó trên đường đi chưa đã, nên ghé đây cãi tiếp.
Anh thích những buổi tranh luận như thế, thường kiên nhẫn lắng nghe, đôi khi chen vào…
Tôi đứng dậy pha cà phê, anh ngả mình trên ghế nghe các bạn đang mải câu chuyện, thỉnh thoảng liếc sang như thể anh là trọng tài
– Kinh tế phát triển. Tao thấy bây giờ đời sống tốt hơn xưa nhiều, Hưng ngồi vắt chân chữ ngũ, nhấp nhấp ly cà phê…
– Chưa chắc đâu, Lâm thủng thỉnh, Hồi trước, gần nhà tao có ông công chức quèn đi làm, vợ ở nhà trông con, nội trợ, vậy mà họ vẫn sống, ba đứa con đều con tốt nghiệp đại học, thành đạt cả. Bây giờ cuộc sống tăng lên, nhưng mấy ai đã làm được thế? Chồng là kỹ sư, vợ là nhà giáo, cả hai đều đi làm, nuôi một đứa con còn thấy chật vật. Không ai dám bỏ việc.
– Cái giá của tăng trưởng là phải thế. Đời sống cao hơn, nhiều vật chất hơn, nhiều tiện nghi hơn. Phải xài tủ lạnh, máy lạnh, máy DVD, karaoke, computer, internet,… Mấy cái tiện nghi của thời đại thông tin này, bộ bỏ qua không xài à? Muốn thụ hưởng, phải có tiền. Muốn có tiền phải đi làm, chồng đi làm không đủ, vợ cũng đi làm. Con cái hả? Cho đi học trường quốc tế. Có tiền là xong tuốt. Chẳng lẽ hàng xóm hưởng thụ mấy cái tiện nghi đó, còn mình thì nhắm mắt à ? Thời buổi cạnh tranh mà!.
– Đồng ý, nhưng tại sao lại phải cạnh tranh? Chẳng lẽ không có lối sống nào khác sao? Ai cũng làm việc quần quật với nhịp độ kinh khủng để sản xuất ra cái mobile phone đủ model, mà tiện ích có khi người dùng cũng chưa biết xài hết. Rồi đến lượt người khác cũng phải đầu tắt mặt tối mới có thể mua nổi mobile hiện đại đó. Đây là cách sống dựa vào vật chất.
– Mày hoài cổ. Cứ hay phê phán đời sống mới. Có thấy đầu tư nước ngoài vào nhiều hơn không?
– Thấy chứ. Đầu tư nhà máy ở Việt nam là…bèo, chỉ cần mang dây chuyền cũ, công nghệ lạc hậu cũ, không biết bán cho ai, qua Việt Nam hợp tác liên doanh là làm giàu đủ rồi, định giá công nghệ cũ cao, công nhân rẻ, quảng bá thương hiệu…Không giàu to à?
– Họ có đóng thuế cho ta mà!
– Thuế? Lâm cười lớn. Thất thoát lớn ông bạn ơi. Không ít doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đã khai giá nguyên liệu nhập khẩu từ nước ngoài cao hơn giá mua thực tế để tăng chi phí, dẫn đến thua lỗ để khỏi phải nộp thuế thu nhập doan nghiệp. Nhiều doanh nghiệp khai lỗ mấy năm liền để tránh thuế nhưng liện tục mở rộng quy mô sản xuất.
– Chắc cũng có chuyện này, nhưng nghĩ cho cùng, chẳng lẽ chúng ta ngồi im nhìnViệt Nam nghèo đói mãi? Cũng phải tạo công ăn việc làm cho người dân chứ.Tao nghĩ là muốn hiện đại để bắt kịp Singapore, Hàn Quốc, Đài Loan chúng ta cần phải dựa vào nước ngoài và viện trợ quốc tế. Dĩ nhiên phải trả một cái giá nào đó. Không ai cho không cái gì.
– Việc làm hả? Hiện đại hóa để bắt kịp người ta hả? Muốn thế phải khởi đầu từ công nghệ mới, năng suất hơn, giá thành rẻ hơn, chứ không phải từ công nghệ lạc hậu. Đó là lợi thế của thằng đi sau, mày hiểu không? Đó là chưa nói đến môi trường, công nghệ lạc hậu sản xuất bột ngọt, men bánh mì,… thải ra môi trường cả đống chất độc hại. Giải quyết nước thải ở mấy quốc gia đó, có mà đẩy giá thành sản phẩm lên đến tuyệt đỉnh. Thôi mang qua Việt Nam sản xuất cho thoải mái, luật môi trường còn lỏng lẻo, viên chức nhà nước cũng lỏng lẻo luôn…Không sướng à? Còn ô nhiễm môi trường, đâu cần đến thế hệ sau mới thấy. Tôm cá chết đầy sông, trồng trọt cái gì thì thua cái đó, nuôi heo nuôi gà cũng thua luôn, mày không thấy à? Vậy đâu là mục tiêu của phát triển ? Để con người hạnh phúc hơn hay để họ bị lệ thuộc nhiều hơn ?
– Mầy cũng có lý, nhưng không thể phủ nhận giá trị tăng trưởng. Những năm vừa rồi, thu nhập bình quân đầu người đã tăng nhiều lần
– Đừng vận dụng quá khứ đói khổ, so sánh với những năm tháng cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc để nhấn mạnh đến thành tựu chứ ông bạn. Đồng ý là mặt bằng có tăng, nhưng cũng phải xét đến các khía cạnh khác nữa.Vì nếu không trừ những thiệt hại đối với nông, ngư, môi trường, số tiền phải chi trả cho bệnh viện để chăm sóc các vấn đề nảy sinh như sức khỏe, thì chưa đủ. Tao sợ rằng chúng ta tăng trưởng theo mẫu hình : đổ tiền ra đầu tư, sản xuất vô độ, huỷ hoại môi trường. Trên mặt báo không thiếu những câu chuyện cầu không ai đi, cảng không ai đến, sân bay không ai dùng, hàng đống biệt thự sang trọng bỏ không. Đừng có hù tao, GDP tăng trưởng 7-8% , thu nhập đầu người một hai ngàn đô la. Tăng trưởng và phát triển khác nhau xa…
– Khác chỗ nào?
– Tăng trưởng càng cao, của cải xã hội càng nhiều, phân hóa giàu nghèo càng tợn. Của cải chỉ chui vào túi một nhóm người. Đâu là an sinh xã hội? Đâu là phúc lợi mà người dân được hưởng? Cá nhân trong cộng đồng có điều kiện tiến thân như nhau không? Hay con bác sãi chùa thì cứ tiếp tục quét lá đa cho được việc… Một quốc gia phát triển hay không là ở chỗ đó đấy. Còn ỷ vào viện trợ quốc tế hả? Xin lỗi… Chơi dao hai lưỡi, quờ quạng là phá sản như chơi…
– Phá chỗ nào?
– Tao cho mày một thí dụ của Philippines. Ngân hàng thế giới và Quỹ tiền tệ quốc tế viện trợ cho nước này với yêu cầu mở cửa thị trường cho hàng hóa và vốn đầu tư nước ngoài. Họ khuyên Philippines tập trung sản xuất quần áo, giày dép, hàng điện dụng, nói chung là các ngành thâm dụng lao động, cần nhiều nhân công và kỹ thuật không cao. Nói thì nghe ngon, nhưng sau khi phá giá đồng pesos, để dễ xuất khẩu, xuất qua mấy nước giàu, một hai năm đầu còn trôi chảy, về sau, tưởng ngon, xuất nhiều thì những mặt hàng này bị cạnh tranh khốc liệt với các nước Pakistan, Thổ Nhĩ Kỳ, Thái Lan…cũng đang nhận viện trợ và được khuyên sản xuất các mặt hàng tương tự. Thế là hàng ứ đọng. Kẻ bán nhiều mà ít người mua, thế mà sau đó các ông nhà giàu cho vay còn kiếm chuyện, lập hàng rào kỹ thuật, áp thuế chống phá giá… như ngón đòn ác hiểm đá vào hạ bộ. Gục. Nhiều doanh nghiệp đã “chết”, hay trên bờ vực phá sản. Đầu tư nước ngoài đổ vào, ai mà không sướng, tiền bạc rủng rỉnh, tiêu xài hàng cao cấp nhập khẩu, xe hơi, nước hoa,… Đến giai đoạn trả nợ bằng đô la , mới khốn khổ. Xuất không được lấy gì trả nợ? Phá giá đồng tiền nữa để dễ xuất hàng, thì dân khổ. Việt Nam có rơi vào trường hợp của Philippines hay không thì tự mày đoán ra… Quẹt gas, xe đạp mà tụi Châu Âu còn áp thuế chống phá giá muốn nín thở, nói gì đến hàng thực phẩm tôm cá, giở chiêu đánh phá giá mà mày còn lỳ đòn hả? đánh luôn tiêu chuẩn an toàn thực phẩm…là sụm ngay. Có Chúa mới hiểu thế nào là “an toàn thực phẩm tuyệt đối” kiểu Châu Âu.
– Thì nước nào chẳng có chính sách bảo hộ mậu dịch. Mình phải biết luật chơi chứ!, Hưng chống chế
– Trước khi nhận đầu tư từ ngoài, phải biết dự đoán và bảo vệ mình.Tao thấy nền kinh tế hiện nay rất mong manh, dễ vỡ. Hiện nay chỉ số giá tiêu dùng cao hơn tốc độ tăng lương thì chất lượng nằm ở đâu ? Người dân không cần biết kinh tế tăng bao nhiêu; người ta chỉ biết lương mình trước đây mua được 200 tô phở, sau vài năm chỉ còn mua được 150 tô. Đấy là chưa kể giá nhà đất. Một người bạn của tao hai năm trước dành tiền mua một căn hộ 60 m2, còn thiếu một 100 triệu ; năm nay cũng căn nhà khu đó, cần phải thêm 300 triệu mới mua được. Vậy về mặt xã hội, căn hộ 60 m2 đất vẫn chỉ là 60 m2, có tăng thêm được chút nào đâu!
Nếu phát triển kiểu này thì không thể nào xuất khẩu ra thế giới và kiếm tiền của người mà chỉ có thể trấn lột dân nghèo.
– Mầy rắc rối. Suy nghĩ nhiều quá! Đời sống cao hơn thì cứ làm giàu đi. Hãy hưởng thụ.
– Không! Tao nghĩ tăng trưởng kinh tế cần phải đi đôi với phát triển xã hội. Có nơi như Bhutan không nhắc đến tăng trưởng mà nói đến chỉ số hạnh phúc GNH .
– Nữa! Lại tự làm khổ mình. Này nhé, về chuyện này tao thấy nghịch lý : Nhiều quốc gia có chỉ số hạnh phúc vượt trội so với các quốc gia tiên tiến có nền kinh tế phát triển, nhưng người dân tại các quốc gia có chỉ số hạnh phúc cao vẫn có nhu cầu tìm đến và xin định cư ở những quốc gia có chỉ số hạnh phúc thấp. Hàng ngày có bao người sắp hàng trước sứ quán các nước phương Tây!
– Họ nghèo quá nên trước hết phải kiếm lấy miếng ăn….
Hay quá anh Dân ơi
Hello Gà Con! Thấy quen quen, lâu quá không gặp. Để Rong ngắm Gà Con có lớn chút nào không, mà sao ‘chit chat’ dạo này nghe thấy hay hơn đó hihih. Sắp hoàn thành luận án cho Ph.D chưa? Cho Rong xin bắt tay một cái đi để cảm ơn cho ‘lần trước’.
Sao ông Lâm hổng ra tranh cử chức Bộ trưởng Bộ kinh tế cho dân nhờ hè ?! Uổng quá à !!! hic…
Ông Lâm nào hả Nị? Ai dám ăn hiếp Nị dậy? Sao Nị khóc. Con mèo dạo này có thường la gào ban đêm không? Nị khỏe chứ.
Lâm làm hoạ sĩ của anh Dân đó mờ !
Nị tiếc ông Lâm hông làm Bộ trưởng Bộ kinh tế nên Nị …hu hu hu
Con mèo của Nị ban đêm nó ngáy khò khò hổng có la gào như mấy con mèo khác đâu ! hi hi …Gio61ng Nị , ăn dzà ngủ …tốt ! hi hi …Rong à …
giống ! ( sorry )
Thiên đường và địa ngục ai cũng nghe nói. Nhưng chưa chắc biết . Hóa ra nó rất gần . Ở ngay bên ta , trong ta . Có lẽ đây cũng là những triết lý rất trăn trở của đời sống mà nhà văn muốn chia sẻ với độc giả.
Cảm ơn TVD .
Địa ngục nè….
Thảo Ly giao hàng xong chưa mà phe “hàng” sớm thế….
Tranh minh họa thấy đẹp quá nhưng không biết họa sĩ vẽ Thiên Đường hay Địa Ngục ?
Phồn thực quá huynh ơi !
Ông Ba Phải của nhà văn Mang Viên Long là một cư dân tiêu biểu của Địa Ngục.
Cám ơn Trương Văn Dân. Truyện thật ngắn mà giàu ý nghĩa, hàm ngụ sâu xa. Có cảm tưởng như đang đọc một truyện ngụ ngôn của Esope! Thiên đường và Địa ngục hóa ra chỉ như hai mặt của cùng một vấn đề. Hai ý niệm tương đối của thế giới tương đối. Là Thiên đường khi con người còn nghĩ tới người khác, nhận ra người khác cũng đANG HIỆN DIỆN QUANH MÌNH. Và Địa ngục hình thành một khi mỗi con người chỉ biết có mình, và không còn nghĩ tới một ai khác? Chưa kể, lắm khi Địa ngục cũng chính là tha nhân(!). Địa ngục được dệt nên bằng bao dự tưởng kế hoạch tuyệt vời tốt đẹp nhưng không bao giờ có cơ trở thành hiện thực? Hình ảnh nào là hình ảnh của xã hội hôm nay?
Cảm ơn anh Cao Quảng Văn đã làm sáng nghĩa hơn cho bài viết.
Bài này chắc anh đã đọc trong tiểu thuyết “Bàn tay nhỏ dưới mưa rồi.”Cùng một hoàn cảnh nhưng nó là địa ngục hay thiên đường là do suy nghĩ của chúng ta, vì ” chuyển được tâm là chuyển được thế giới…”
Hình ảnh của hã hội hôm nay?… quá nhiều vật chất… quá nhiều quyến rũ, cám dỗ được tung hê bằng những phương tiện mới, kỹ thuật mới…. marketing, quảng cáo…nhiều khi cổ vũ cho cái xấu… làm chúng ta lạc hướng, không nhìn, hay nhìn mà không thấy chính mình… để tự hỏi là chúng ta THẬT SỰ cần gì…
chúc anh vui,
TVD
Bài dịch của anh TVD rất có ý nghĩa trong cuộc sống. Hình ảnh Thiên đường và Địa ngục Chúa đã chỉ ra để cho ta hiểu hiểu hơn trong hành động.
Từ ý anh Nam Thi một gia đình tốt là một thiên đường, một cộng đồng tốt là một thiên đường.
Bạn hãy cầm cái muổng dài mà bón cho các bạn nhưng hổng có ai bón lại cho bạn hết. Ấy chết… biết làm sao…. ( nói vui thâu)
” thiên đường địa ngục ” tôi đã đọc rồi.. đó là 1 trích đoạn
ơ trang 350-trong t.thuyết BTNDMưa. Tác giả đã lồng câu chuyện này trong một đối thoại về tăng trưởng kinh tế trong xhội hôm nay. thật hấp dẫn, dọc xong là giựt mình và suy ngẫm về hàm lượng trí tuệ và kiến thức trong đó.
Yêu cầu tác giả TVD nếu có thể trích đoạn này để bà con xunau cùng đọc.
“Bàn tay nhỏ dưới mưa ” hôm nay NTT đã có tập truyện rồi xin cảm ơn anh TVD.( không ngờ Thiên đường địa ngục là một trích đoạn trong BTNDM)
Chào Sống đẹp . Ý của bạn hay quá. yêu cầu tác giả gửi thêm trích dọan . Sđẹp làm em tò mò quá! Cũng nghe nhiều bạn nói là tiểu thuyết BÀN TAY NHỎ DƯỚI MƯA rất hay mà chưa dọc. tôi sẽ mua on line qua phuongnambook.
cảm ơn Sống đẹp và Trà Xanh… Thấy các bạn vào bình luận vui quá và thể theo yêu cầu của các bạn tôi xin trích 1 đoạn trong “Bàn tay nhỏ dưới mưa”… đoạn trích hơi dài nhưng hy vọng làm sáng nghĩa hơn những điếu má chúng ta quan tâm…
Chúc các bạn vui
TVD
Trang web mình giới thiệu tiểu thuyết này nhiều lần rồi…songdep ơi
Thiên đường….Địa ngục….
Hi….hi…Nhìn xuống là thiên đường, nhìn lên là địa ngục.
Ngắn nhưng hay.
Truyện anh Dân viết lúc nào cũng sâu sắc!Cám ơn anh đã cho chúng ta thấy Thiên Đường trong tầm tay!Cho PLH gửi lời thăm chị anh nhé!
* Vậy là tôi đã ở thiên đường rồi.
Năm đầu có mặt trên cõi đời nầy mẹ tôi cho tôi bú. Mẹ thiếu sữa, tôi được bồng đi bú dạo hàng xóm vì thời đó không có sữa bò. Khoảng sáu bảy tháng tuổi, chị tôi cho tôi ăn dặm bằng chiếc muỗng gáo dừa vì thời đó không có muỗng kim loại hay chất dẻo. Khi tôi đã biết tự cầm chén đũa để ăn mẹ và các chị thường gắp thức ăn bỏ vào chén tôi, họ nhường món ăn ngon, phần cơm không độn cho tôi vì thời đó thiếu đủ thứ…
Theo cái mô thức Thiên đường mà Chúa đã chỉ, có lẽ tôi đã sống ở Thiên đường rồi mà không nhận ra. Và nay thì Thiên đường ấy đã mất.
Sau nầy, có lẽ thỉnh thoảng tôi cũng được ở Thiên dường. Như lần tôi nằm bịnh viện, vợ tôi dùng thìa đút cháo cho tôi. Rồi, trong những lần “lắc kiu” vói bà con xunau, tôi cũng thường được bạn bè gắp thức ăn bỏ vào chén và nhắc tôi ăn vì mỗi khi nhậu tôi “quên” ăn. Còn cái vụ châm bia đầy ly thì vô biên. Ôi, đó là Thiên đường mà tôi cũng vô tình không nhận ra.
Con cảm ơn Chúa đã chỉ cho con thấy Thiên đường, mặc dù con là người ngoại đạo. Amen.
Dzậy là Nị cũng chạm phải Thiên Đường rùi mà không hay ! Đi dự họp mặt ngồi gần Sáu Nẫu dzí anh NOBITA được ga – lăng hết mình , thức ăn đầy chén …hi hi …
Còn phải gắp bỏ lại cho anh NO dzà Sáu Nẫu mới gọi là đã ở Thiên Đường nghen !!
Không ai nhắc đến tui hết. Địa ngục …
Hi hi,anh chai được ở thiên đường vì đã có những thằng em “tạo” ra thiên đường,phải hôn? Vì “trong những lần “lắc kiu” vói bà con xunau, tôi cũng thường được bạn bè gắp thức ăn bỏ vào chén và nhắc tôi ăn vì mỗi khi nhậu tôi “quên” ăn. Còn cái vụ châm bia đầy ly thì vô biên.”
@ VC Hê Kỳ thân mến,
Ở Thiên đường – ngay cả Thiên đường tại thế – người ta luôn vừa cho vừa nhận, cho trước nhận sau. Đó không phải là sự đổi chác mà là chia sẻ, nhường cơm sẻ áo, ở quy mô xã hội là tái phân phối thu nhập, là diều tiết sao cho…ai cũng có thiên đường chút chút, chứ không phải kẻ thiên đường, người địa ngục.
Nói cường điệu một chút: chúng ta cố tạo Thiên đường cho nhau, những TĐ nho nhỏ “tích hợp” lại sẽ có TĐ lớn hơn, cứ thế….
chào anh Nam Thi,
Lời còm của anh lúc nào cũng dí dỏm nhưng có nhiều ý nghĩa.
Còn thiên đường ngày nay, mất không chưa biết, nhưng thực là khó đến: Ngày xưa cuộc sống đơn giản, mỗi chúng ta chỉ có một con đường để phải đi thôi…nhưng hôm nay lúc nào chúng ta cũng đứng trước ngả năm, ngả bảy, có vô vàn chọn lựa… thật khó biết con đường này, lối đi nọ sẽ dẫn về đâu…
đời sống thật phức tạp, sự cạnh tranh khốc liệt, sự chia sẻ cũng mất…không còn ai cho bú sữa “chùa” nữa đâu anh, người ta sẽ bán, và giá rất cao….để bù chi phí…marketing…
Thiên đường xưa …còn đâu?
@ TVD
Từ trưa đến giờ tôi nghĩ mãi về ẩn dụ của những cái muỗng dài. Với những cái muỗng ấy người ở địa ngục không thể tự xúc và đưa thức ăn vào miệng mình được, ngược lại, những người ở Thiên đường có thể hợp tác với nhau, người nầy xúc và đút cho người kia. Suy ra, TĐ là biết cho và sẽ nhận lại. Con người có những giới hạn nên cần có nhau, cần hợp tác với nhau. Có phải vậy chăng?
Tôi cũng biết thời đại nầy nhiêu khê lắm, nhiều ngả tư, ngả bảy lắm nhưng tôi tin con người càng mong muốn và có khả năng hợp tác với nhau để đối phó với những thách thức, hiểm họa từ thiên nhiên và con người: sự biến đổi khí hậu, bom nguyên tử, bệnh AIDS, …nhưng cũng rõ ràng Địa Ngục đồng thời cũng trở nển ghê gớm hơn…
Thôi, chuyện lớn quá, bàn làm sao hết. Nhớ gắp thức ăn cho Elena nhé vì có lẽ “nàng” không thạo dùng đũa tre bằng nỉa và thìa. Một TĐ nhỏ của bạn.
Vậy là Thiên Đường và Địa ngục ở bài viết này hoàn cảnh không có gì khác nhau mà chỉ khác ở suy nghĩ , hành động …của con người mà thôi !
Đây cũng là những suy nghĩ về chấp ngã và vô ngã trong đạo Phất .
Truyện ngắn nhưng ý nghie4 sâu sắc , hay !
sorry : ý nghĩa
Em vừa Quàng Bình vào Nha trang hôm qua
đt cho A Hiếu Tân nói là mấy anh em gặp nhau ở TP HCM và một tháng gặp một lần thì tốt quá. Em cũng mong như vậy. Nếu được thì em sẽ vào tham gia cho vui.
Bài quá hay . Cuộc đời chỉ thay đổi cách xử sự là từ địa ngục thành thiên đường .Đó là hàng động , còn trong ý nghĩ chắc cũng thế, chỉ thay đổi cách nghĩ là ta thay đổi được tất cả phải không anh.
Chúc Anh va Elena vui vẻ nhé. Cho Duyên gửi thăm . Hẹn gặp lại Nha trang.
Từ Sâm
Chuyện này cũng như …muốn ăn gắp bỏ cho người…phải không ?
Hiện nay ở ta cũng có tân…thành ngữ :”sống tử tế với nhau “;có phải thế không hở quý vị ?
Muốn ăn gắp bỏ cho người
Gắp qua gắp lại sẽ rơi ( vô) chén mình .
Phải không bác mửa duồng?
May…hay…chưa phải làm lễ sửa tên…Cảm ơn lemongthang nhiều
@.Anh Nam thi ơi !!!!!
Đã ở thiên đường thì không phải ăn cháo lú , mà không ăn cháo lú thì không phải bị quên ,mà không quên thì bài thơ mà các đệ tử gắp cho anh hôm ngồi ở quán 64 sao không trình ra ?
@ Không ăn cháo lú nhưng bấm lộn lịnh delete rồi. Ôi mắt với mũi…địa ngục. What the Hell !
Cám ơn anh TVD,
truyện càng ngắn càng hay !
Lạy Chúa! Amen. Cảm ơn nhà văn cho một ‘Tuyển dịch’ hay. Chúc nhà văn TVD luôn có được nhiều hồng ân của Chúa. Nhưng đi lễ nhà thờ ở VN có khác và cũng khó quá nhỉ!
Lòng vị tha, họ có thể đút thức ăn cho người ngồi cạnh mình..ước gì trái đất này cũng từ căn nguyên đó mà đẹp hơn..nhưng cũng trừ những người há miệng chờ sung, rắc rối quá..thôi thì bài học tha nhân là bài học ghi nhận và thực hiện..bài dịch của a.Dân cho ta thêm điều thiện.
Thiên Đường & Địa Ngục hai bên, ai khôn thì dại ai dại thì khôn ( một câu đồng dao mà lúc bé em hay nghe mà không hiểu … ). Bây giờ thì lại được đọc một mẫu truyện ngắn sâu sắc vô cùng
Chắc anh TVD mới nghe cha giảng bài ngụ ý này ngày chủ nhật hôm qua…
Con phải là sự thay đổi mà con muốn nhìn thấy điều đó xảy ra ….(chung quanh ta)
là hạnh phúc lắm rồi…. hay quá anh Dân ơi!
Em đọc bài dịch của anh rất hay, sâu xa, thâm thúy …. và bức tranh lại càng đẹp.
Chúc anh chị ngày đầu tuần nhiều niềm vui bên bè bạn nhé!
Chao Chulanbinhdinh,
Tết vừa rồi về Qui Nhơn … cứ ỷ y là Sáu Nẫu, Kim Loan và Kim Chi cùng về nên đã không xin số điện thoại của các bạn ở Quy Nhơn (Chulanbìnhdinh, WHWH, Đình Thậm, Tư Thục…) để liên lạc…tiếc quá. hẹn dịp khác vậy.
Số đtdđ của Dân là : 0903.783075
chúc các bạn vui vẻ, và tháng 3 này nếu có dịp về lại QN sẽ thông tin nhé.
TVD
Cảm ơn anh vì đã cho số điện thoại, em add rồi, hẹn gặp anh chị sau nhé!
@- TVD:
– Cảm ơn Anh , TUTHUC mới đọc Tác phẩm “Bàn tay nhỏ dưới mưa” của Anh , chưa hiểu hết ý ” Nội hàm” …., hơn nữa trình độ “gõ” bàn phím còn yếu nên hạn chế ” có mặt” sau những Bài viết của các Anh chị..
-TUTHUC đã gọi cho anh rồi đó !
Sâu sắc và ý nghĩa.
Truyện ngăn ngắn hay lắm anh Dân ui!
Ngắn gọn nhưng ý sâu, Hay đấy anh Dân !
Nhóm người ở bàn dấu quá tham lam nên thiểnr cận ! ( đẫn đến ngu trong hành động),
Ngắn gọn nhưng ý sâu, Hay đấy anh Dân !
Nhóm người ở bàn dấu quá tham lam nên thiieenr cận ! ( -> ngu ytong hành động),
Đây Chúa nói tiếp kia mà :
“ Con biết không, ta còn muốn nói thêm một điều này nữa… Trên trái đất này có đủ thức ăn để thoả mãn nhu cầu của tất cả nhưng không thể thoả mãn lòng tham lam của một nhóm người. Những ý nghĩ của chúng ta, dù có tốt lành đến đâu cũng chỉ là những viên ngọc giả nếu nó không được biến thành hành động. Con phải là sự thay đổi mà con muốn nhìn thấy điều đó xảy ra trên thế giới[1]”
hello Dan Truong Van morning !