Lê Đức Vũ
Nhân tiện ngày giỗ má tôi,cả nhà tôi vợ chồng con cháu về quê đầy đủ,đặc biệt là dzới sự cho phép của bà Phó giám đốc,tôi sẽ nói nguyên nhân nào mà bỗng dưng nghĩ dạy rồi ra sản xuất loại bánh độc đáo này
Đầu tiên,phải nói trứơc ,do ở trong hẻo sâu nam bộ lâu ngày nên tôi nói chuyện kiểu “tưng tửng” như bác Ba Phi,chứ khôngcòn kiểu nói chuyện “chát bụp” như anh em nẫu mình thường nói. Phải nói trước như vậy để anh em mình không phàn nàn sao cha này cứ …cà rề,cà rà…
Hồi nhỏ tôi ham học đánh bi da,học đờn ca hơn học chữ nên mãi vẫn không qua được tú tài một;phứơc chủ may thầy nhà nước bỏ thi tú tài một,và tôi nghiễm nhiên đựơc lên lớp mười hai .Rồi lệnh đôn quân tôi được mang quai chảo (chuẩn uý) và đóng quân tại Bến tre. Sau nhiều lần di chuyển ,tôi được cho chốt cầu Bà em dưới cầu Chẹt sậy. Trung đội trưởng nắm mưòi lăm em giữ cầu Chẹt sậy còn tôi mang hai em qua chốt cầu Bà em, cách cầu Chẹt sậy gần hai cây số
Nghe đồn cầu này do ngừơi chủ đất ở bên kia cầu tự làm thay cho cầu khỉ, nhưng ở xứ này cầu mà xe đạp chạy qua được thì với ngừơi dân ở đây cho là hoành tráng lắm; khi mới về tôi có qua nhà ,trước là làm quen và sau là đánh tiếng xin mấy ổng đừng có đánh sập cầu. Các bạn có biết bà chủ đất nói sao không?-“tui sợ mấy ông phá thì có chứ ở đây có ai dám phá đâu”
Thế là như cá gặp nước ,tôi đóng quân cho tới ngày giải phóng,vẫn mang quai chảo luôn tù tì ba năm.
Trước ngày giải phóng, bà chủ đất có động viên tôi đừng làm gì và cũng đừng đi đâu; tôi có nói “má cứ yên tâm, gần ba năm , ba anh em chúng con ở đây đâu có thù oán gì với ai, và cũng chưa bắn phát súng nào”. Bà chỉ ừ rồi bỏ đi
Thống nhất đất nước, tôi được cải tạo tại chỗ, việc cũng lai rai, hết đào mương lại trồng dừa quanh xã Lương Quới . Ốc hết ngày này qua tháng nọ
Một hôm má tôi vào thăm và có cho mấy ràng bánh tráng nước dừa của xứ mình, phải nói là quá …đã vì xứ này có thứ này đâu
Thường gần cuối chiều anh em bao việc cho tôi; còn tôi thì đi kiếm mấy bặp dừa khô đốt lửa nấu ấm nước, nướng bánh tráng, khi nướng bao giờ tôi cũng chừa góc tư bánh nướng cho cháy, bỏ vào ấm nước thay trà
Trời xui đất khiến thế nào, hôm đang nướng bánh, ông trưởng trại đi kiểm tra ngang qua, ổng kêu
-“đứa nào nướng cái dzì mà thơm dzữ ta”,
tôi chưa kịp dọn dẹp thì ổng đã đứng sau lưng , tôi lúng túng chưa biết tính sao thì ổng nói luôn
-“dzụ này mới à nghen! thôi làm tiếp cho xong, chút nửa xong nhớ kêu tui tham gia dzới nghen”
Hú hồn…tưởng phen này tiêu đời, ai ngờ…
Khi anh em tụ tập ,ăn bánh uống nứơc “trà” tôi kể lại nguồn gốc bánh tráng dừa xứ nẫu , ổng chưng hửng vì Bến tre cũng xứ dừa mà hổng thấy món này, đặc biệt là món trà… bánh tráng dừa
…
Được vài hôm thì cô quản giáo cũng tham gia…” sinh hoạt cuối chiều”. Ban đầu thì chỉ ăn bánh uống trà, riết rồi bảo tôi bày cách nứơng bánh ,pha trà…bánh tráng dừa , thế là tôi phun toàn bộ…bí kiếp, và nhanh chóng gửi thư về nhà xin má tôi vài chục ràng bánh
Thế là sau đó tôi đương nhiên làm “sư phụ”, việc nướng bánh pha trà đã có “đệ tử” lo liệu
Tôi còn một bài dạy cho “đệ tử” nữa là nằm ngữa trên nước, một việc mà ngoài mình hình như ai cũng làm được mà ở đây coi như một hiện tượng lạ
Chuyện gì đến sẽ phải đến…
Hơn tháng sau, ông trưởng trại kêu tôi lên văn phòng cho học một bài…giáo huấn; nào là quan điểm, nào là nguyên tắc, nào là…trời ơi nhiều quá làm tôi lùng bùng lỗ tai không nhớ nỗi…Cuối cùng ổng cho tôi nói một câu (và chỉ một câu thôi), tôi nhận hết nhưng chuyện của tôi với cô quản giáo thì tôi không đồng ý vì tôi có làm gì mà phải mang tiếng dụ dỗ…
“-Đúng là ông tên Dzụ thiệt mà, tên nào tính ấy”
( Má ơi! ông này đổi tên con rồi! )
-“Thưa , tôi tên Vụ là …con quay chứ không phải là dụ dỗ”
-“Tên gì mà nói muốn trẹo quai hàm, thôi thì trong nam này “vụ” hay “dzụ” cũng như nhau, mà nói nhỏ này, cuối tuần mang nải chuối, con gà dzới chai rượu qua nhà bà chủ đất xin đổi tên đi”
Tưởng ông này …kiếm chuyện , nhưng tôi vẫn răm rắp thi hành
Khi qua nhà bà chủ đất tôi mới chưng hửng, các bạn có ngờ rằng ông trưởng trại là chồng và cô quản giáo là con của bà chủ đất ?
Thế là nải chuối, con gà và chai rượu được bày ra làm lễ sửa tên và cho phép tôi được dạy “đệ tử” thoải mái…
Cũng nên nói rõ hơn về “cô quản giáo” một tí để các bạn dể hình dung.
Ông trưỏng trại khi chuẩn bị rút vô sâu thì bà chủ đất đang có bầu, thế là ổng làm cây cầu trong vòng một tháng với sự giúp đỡ của anh em trong họ và bạn học, hai ngày sau khi cầu xây xong thì “cô quản giáo” ra đời
Nghe kể lại rằng , thiên hạ khi sinh ra ai cũng khóc, nhưng lạ là từ lúc sinh cho tới đầy tháng cô này chẳng khóc tiếng nào, khi nào đói thì ọ ẹ một tiếng bà chủ đất biết ý mà cho …bú…
Lớn hơn một tí thì toàn chơi với con trai , toàn những trò bạo lực làm nhiều khi bà chủ đất chịu không thấu vì bị hàng xóm sang mắng vốn (sau này cổ chỉ chơi với những ai đồng ý giao ứơc “có chơi-có chịu”)
Mười hai tuổi, cổ nói với bà chủ đất cho đi với tía, bà chủ đất nói kiểu nào cũng không đựoc, đuối lý bà hỏi môt câu
-Dzậy chớ mầy đi rồi tao lấy cớ gì nói dzới thiên hạ đây?
– Thì …má cứ nói con theo… trai rồi, mà chiều nay má ra đầu cầu la lớn dzí thiên hạ là con mới ti tuổi đầu mà đã …yêu đương rồi má hén! (trời đất…đúng là gan lỳ tướng quân…)
Sau bửa làm lể “sửa tên” của tôi xong, cổ có giao ứơc rằng thương cổ rồi thì cấm , chớ léng phéng, cổ mà biết đựoc là…thiến. Cô nào mà xớ rớ là cho ăn dao ngay, tù cũng chịu…
Có một chuyện là hồi tôi đang dạy ở trường cấp 1, có một cô phụ huynh đến năn nỉ tôi cho roi cho vọt với thằng con ngổ ngáo, ba nó đã chết và không ai dạy được, nó chỉ phục ông thầy mà nó cho là… thần tượng …ấy là tôi. Nói thế nào cũng không được , đến khi tôi tiễn cô ấy về thì bỗng dưng cô ấy nắm tay tôi … năn nỉ tiếp…ngờ đâu bên kia cổng trường…cô quản giáo nhìn thấy được …thế là một pha náo loạn trước hiên…trường…tôi kéo tay cô phụ huynh chạy trước, cô quản giáo cầm dao rượt theo sau, thầy hiệu trưởng và học sinh chạy sau rốt hò reo vang cả một góc trời…(và sau đó gia đình tôi nổi tiếng khắp tỉnh, nghe nói chuyện còn được đăng báo…nhưng tôi nào mà còn tâm trí để đọc)
Cô quản giáo của tôi cũng không đến nỗi nào, so với hoa hậu chắc cũng…kẻ tám lạng người nửa…phân, nhưng với tôi là…nhất hạng. Nói vậy chứ chưa thấy ai chắc dạ, môt…một….hai…hai như cổ, chuyện gì mà thấy nằm ngoài khuôn phép là chúng tôi đều xin phép nhau trước; cứ ừ với nhau một tiếng trước rồi hãy làm. Tôi dám khẳng định rằng ở đây không ai sướng bằng tôi, cơm nước, rượu chè, bè bạn, giổ quảy đều một tay cổ lo liệu, tôi đi làm về chỉ lo dạy dỗ hai thằng con, chăm sóc mảnh vườn cho đàng hoàng là đủ. Ừ thì cũng kể thêm một chuyện nửa để các bạn biết rõ về cổ
Năm rồi,mấy đứa bạn hồi còn học phổ thông, kiếm cớ để anh em gặp nhau chương trình đó có tên là “Cường Để Qui nhơn 1234567…” , hổng tin mấy bạn cứ dzô google gõ là thấy liền, các cô là bạn bè chung lớp còn mấy tay kia đa phần là lớp dưới , tôi xin phép cổ đồng ý rồi, mấy hôm sau thì có thiệp đám cưới của đứa cháu ở trên Pleiku cũng cận ngày, thế là tôi năn nỉ cổ thế nào cũng không chịu đi, viện cớ là “ không có tui , đám cưới cũng không mất dzui, chứ họp mặt mấy bạn của ông mà có tui thì…rách …dziệc…”; bửa đó sau khi lo liệu xe cộ, áo quần tiền bạc , quà cáp…khi tiễn tôi lên đường cổ còn cười tươi làm tôi muốn kéo cổ lên xe đi luôn, đến khi cổ liết mắt một cái làm tôi nổi cả dza gà…mới chịu dzọt ga…
Đó, hai thằng con của tôi đó , hồi nhỏ cũng chơi đùa phá phách uýnh lộn u đầu sứt trán, máu me tơi bời ban đầu còn về mét mẹ, bị phán cho một câu “có sức chơi, có sức chịu đứa nào mét là bị đòn à nghen!”, đến giờ thành đạt ,vợ con đầy đủ, ra đường nói thiên hạ nghe răm rắp nhưng về đây vẫn vòng tay thưa tía thưa má nghiêm chỉnh
Mà tôi cũng chưa thấy ai thông minh, siêng năng mà ham học như cổ: hồi mới giải phóng cổ chưa xong lớp bốn mà tôi làm “sư phụ” có một năm, cổ thi đậu luôn trung học cơ sở, (và cũng bắt tôi học rồi tốt nghiệp phổ thông năm đó), rồi vác bụng bầu lên thành phố học ở trường Bổ túc Công nông tận Thủ đức; thằng Lán ruồi mới đầy tháng ,gửi nhờ bà ngoại trông chừng để lên thành phố ,thi đậu luôn phổ thông .Sau đó hai vợ chồng đùm túm nhau lên thành phố tôi vào học ở Đại học Sư phạm còn cổ học bên Học viện Hành chánh; nào chồng nào con mà học hành ngon ơ
Còn đây mới là cái hay nè! Khi tôi tốt nghiệp xong, trong thời gian chờ chuyển trường mới cho đúng bằng cấp , cổ rủ tôi – “thôi anh trả xong nợ rồi bây giờ anh dẫn tui dzí thằng Lán ruồi dzìa báo cáo dzới xứ …Nậu”. (Trời !!! có thằng chồng nào mà không đồng ý?)
Thăm xứ …Nậu về thì cổ sắm luôn lu, vại, chảo lớn rồi bắt tôi nghâm gạo, nạo dừa…còn cổ làm bánh tráng …Dzừa; thì ra về xứ Nẫu có năm hôm mà cổ đã ra tận Tam quan ăn cắp bí truyền làm bánh tráng dừa
Và cũng nhờ nghề tay trái này mà mấy năm bao cấp, nhà tôi có của ăn, của để…
Hì…hì… thì để từ từ tôi nói rõ…thời đó còn ngăn sông cấm chợ nên gạo xứ này cũng dư…ăn, mà bánh phồng thì làm bằng nếp chứ có ai làm bằng gạo đâu; cho nên làm bánh tráng dừa không đụng…hàng, làm xong, gửi xe đò mang lên thành phố cho mấy chú sinh viên bán, sướng cái là mang gạo thì coi chừng bị mấy ông quản lý thị trường tịch thu, chứ bánh tráng thì…dzô tư đi…Các bạn thấy cổ tính tài không? Lâu lâu cổ gửi mấy bánh cho hàng xóm, rồi cho bạn bè nói là đặc sản của má chồng gửi dzô ăn lấy… thảo…Ai mà biết được; có ai ngờ bánh tráng dừa Tam quan được …sản xuất ở Bến tre đâu. Mỗi lần có ai muốn có hàng …độc thì chạy tới năn nỉ cổ để lại, có bao giờ cổ tính tiền đâu, bạn bè của nhà tôi mỗi lần đến thăm hay nhậu nhẹt , đầu tiên phải ăn miếng bánh tráng dừa nướng, uống ngụm “trà” bánh tráng dừa, phải nói là “dzô địch thiên hạ” không đâu ở xứ này có…
Còn hai thằng con của tôi nữa; hồi có bầu đứa lớn, ai cũng bảo là con gái, nên cả nhà đều nhất trí là đặt tên Lan như tên cổ, hôm gần sinh hai vợ chồng rủ qua lán thăm “ông trưởng trại” , ngồi chưa nóng chỗ thì cổ la mắc đẻ…may mà lúc ấy có cô mụ gần bên chứ gặp lúc nước ròng, ghe mà chở lên được đến bệnh viện tỉnh gần mười cây số thì …toi; lúc sinh ra không biết ruồi ở đâu mà bu dữ quá , thế là ổng phán luôn: – “tưởng mày là con gái thì đặt tên Lan , chứ mày là con trai, lại sinh nhằm trong lán của tao, sinh ra lại có ruồi đến chúc mừng, thôi thì tao phán luôn, mày tên là Lán, biệt danh là …Lán ruồi…Hà…hà…tên này độc à nghen!!!”
Thằng thứ hai thì đã có tên Biển, trai gái gì cũng không sợ đổi tên, vậy mà khi ổng tới thăm, ruồi ở đâu tới bu vào mặt thằng nhỏ, -“bệnh viện mà cũng có ruồi thì khỏi nói, tao cho mày cái tên Ruồi biển luôn…”
Hai thằng nhỏ nghịch như quỷ, không sợ ai- ngoài má nó với “ông trưởng trại”- nhưng lại thích chơi với ông ngoại hơn vì ổng cho chúng thoải mái, một bửa chơi thế nào mà ổng kêu thằng Lán lại ,bắt đứng nghiêm rồi hỏi:
-“Mày kêu tao là gì mà tao nói mày không nghe , hả!!!”
Thằng nhỏ đứng nghiêm, mếu máo trả lời:
-“Dạ…ông…Kẹ…”
Trời đất…ổng cưòi như chưa bao giờ được cưòi, và từ đó cả nhà tôi kêu ông trưỏng trại là…ông Kẹ
…
Thôi, bây giờ dzô chuyện chính đi…
Năm kia , cô quản giáo nghỉ hưu, mới chân ướt chân ráo thôi việc ở chính quyền chưa được mấy ngày; cổ bàn với tôi mở công ty sản xuất… bánh tráng dừa xuất khẩu. Tôi hết hồn vì bánh tráng dừa mà xuất khẩu thì xưa nay chưa có ai làm, xứ mình ai có bà con ở nước ngoài gửi cho người ta ràng bánh đã là khó khăn, chưa nói tới việc tiêu thụ như thế nào, sản xuất kiểu thủ công như ngoài mình mà đòi xuất khẩu thì có mà ăn…cám
Các bạn biết cổ giải thích làm sao không?
-“Anh không để ý, để tứ gì hết. Đây là trăn trở của anh trên bàn…nhậu; em thấy anh có lý nên mới tìm tòi nghiên cứu, kinh nghiệm làm bánh nướng thì mình có rồi, kinh nghiệm làm bánh phồng thì Bến tre ai cũng làm được, em có nhờ mấy bạn làm sao cho nó mềm để dể chuyên chở và bảo quản thì cũng được luôn, rồi quy cách đóng gói như anh muốn, trứơc mắt mình sản xuất hai loại bánh, cứng và mềm quy cách như bánh qui Kinh Đô hoặc mấy loại sẵn có, trên bao bì mình in giới thiệu luôn kiểu bánh truyền thống nhưng nhỏ hơn để ngưòi ta tìm hiểu vì xứ người ta đâu dễ tìm lò nướng nên phải nướng trên lò vi sóng, để ai muốn thì mình sản xuất, em có nói chuyện với tía má, ổng bả ủng hộ cho mình lấy lán làm xưởng lấy nhà làm văn phòng, hùn vốn làm ăn, còn chuyện quảng bá thương hiệu thì hôm trước anh Hai làm tham tán bên Mỹ về chơi, em đem chuyện ra bàn , ảnh ủng hộ hết mình hứa sẽ hổ trợ ở Mỹ rồi nhờ mấy người bạn bên Anh giới thiệu vào món trà trưa…,Ảnh còn dẫn lên tỉnh uỷ giới thiệu, ai cũng ủng hộ cả. Trứơc mắt, vốn mình còn ít thì chỉ sản xuất qua Mỹ thôi, khi nào đủ sức thì làm lớn kể cả sản xuất trong nứơc cạnh tranh với bánh Tam quan ; hai thằng Lán với Biển cũng đồng ý nghĩ việc để về cùng làm ăn. Bây giờ chỉ còn anh ,gật đầu là em tiến hành liền. Anh tính sao?”
Trời đất!!! tôi quá sức sửng sốt vì chuyện lớn như vậy mà bấy lâu cổ âm thầm làm một mình, bây giờ gần như hoàn hảo mới nói một mạch rồi cho tôi …quyền quyết định. Mà còn sững sốt hơn vì gần bốn mươi năm chung sống, đây là lần đầu tiên cổ anh…anh…em…em…với tôi ngọt x…ớ…t…
-“Em là nhất hạng , em tính hay quá rồi! anh không thấy chỗ nào thiếu, thôi thì em cho anh nghĩ hưu sớm rồi cho anh tham gia cái dzụ này dzới nghen!!!”
Cổ ôm hun tôi cái chụt thật kêu rồi tựa đầu vào ngực tôi và gật đầu
Thế là tôi tổ chức đại hội cổ đông…gia đình, rồi lập luôn công ty như ngày nay…
Thằng Lán thằng Biển đâu!!! Má bây chắc là mắc cở rồi; thôi thì hai đứa lấy bánh ra đãi quý Chú quý Bác đi mấy con!!!

[…] Lê Đức Vũ Bây giờ mới được ngồi một mình sau khi tạm biệt gia đình đứa cháu ngoại, dưới bóng cây bò cạp rủ những chùm hoa vàng tươi, một bình trà và quyển sách… ông cảm thấy lòng thanh thản, đôi nét tự hào vì cuộc sống đã tặng ông một gia đình hoà thuận, con cháu đề huề, đứa nào cũng hiếu thảo, cháu chắt ngoan hiền, bên cạnh người bạn đời hiểu tính khí ông từ cái nhíu mày, đến cái bá vai… Nhìn quanh vườn cây, một hợp tác xã kiểu mẫu không hơn không kém, lối dọc là hàng chè tàu do vợ ông trồng, ông cắt tỉa; dãy hoa hồng cặp tường nhà do hai cô cháu dâu vun xới; phía sau nhà là trang trại lan do hai thằng cháu ngoại trang bị, sau bếp là phòng thí nghiệm nho nhỏ của anh con rể sắp đặt… Căn nhà nhỏ với hai vợ chồng già, lâu lâu vào dịp lễ tết mới rộn ràng tiếng cười nói, hay tiếng í ới chơi đùa gọi nhau của sắp trẻ, còn thường ngày, chỉ có hai vợ chồng ông, người ở vườn sau chăm sóc lan, người vườn trước cắt tỉa; khi thì vợ ông ở trong bếp lo nấu ăn, còn ông chui vào phòng thí nghiệm với những chai lọ… Nói là phòng thí nghiệm cho oai theo ý anh con rể, chứ ông có biết thí nghiệm, thí nghiếc gì cho cam, lâu lâu ông cất một mẻ tinh dầu sả đem bán cho các nhà hàng làm nước hoa; nhưng rồi cuộc sống cứ ép tới, ép mãi nên ông tự nấu rượu để uống, và cũng đủ dùng khi khách khứa, giỗ chạp, tính ra rượu ông nấu mắc hơn ngoài chợ rất nhiều, nhưng được cái là tự tin, uống không bị…ngộ độc hay nhức đầu khi quá chén Thời trai trẻ của ông chỉ biết rượu Gò Đen, mấy khi hội hè mới được nếm rượu Phú Lễ, hay khi anh em bạn đến thăm tặng cho chai Xuân Thạnh hay chai Làng Vân đã là nhất trần đời, vậy mà tới khi ông lên chức…sui thì chị sui biếu cho chai Bàu Đá thì ông thấy đời ông có chai Bàu Đá là… nhất hạng Nhớ lần đầu tiên chị sui thăm nhà biếu cho chai rượu, cái chai lít trong veo nút bằng nút chuối, mở nút ra hương thơm ngát mũi, nhà trên nhà dưới đều ngửi thấy mùi, nhấp thử một hớp…Uý cha mẹ ơi!!!…rượu gì mà ngon quá cỡ, uống vào rượu trôi đến đâu biết đến đó, cái nóng rần rần trôi từ cuống họng rồi từ từ ran xuống tận chấn thuỷ, ông ngồi ngớ ra một lúc thật lâu mà cái cảm giác ấy vẫn còn, kèm theo cảm giác lâng lâng của rượu mạnh, mà từ khi biết uống rượu,lần đầu tiên ông mới cảm nhận được đâu là rượu ngon Thế là từ đó về sau, quà quê của chị sui gửi vào chỉ là chai Bàu Đá…và ông coi đó là món quà độc nhất vô nhị của tình sui gia. Ông cũng không dám uống thường vì sợ… hết, và rồi vợ ông cất kỹ, chỉ khi nào có khách quý, bằng hữu chi giao thì ông mới rót cho mỗi người một chung lật đật gọi là… Một lần anh con rể về quê họp mặt bạn bè, khi vào cũng như mọi lần là can Bàu Đá 5 lít tặng tía vợ, nhưng lần này còn kèm theo mấy can nước to bự xự với mấy ký men xếp lớp lang rồi nói “Con mang ít nước lấy từ bàu đá ngoài thôn Cù Lâm, với mấy loại men, tía nấu thử coi cái nào hợp với gu của tía, lần sau con gửi mua tiếp loại men đó cho tía, còn nước thì mình có thể lấy nước giếng bơm hay nước mưa nấu thử xem sao, chứ người nấu rượu cung cấp cho má con chết lâu rồi, mà con cháu không ai theo nghề, con vô tận trong thôn Cù Lâm mua rượu về cho tía mà tía còn chê thì con không biết làm sao cho tía vừa lòng…” Được, nấu rượu thì ông cũng có nghề từ mấy chục năm trước, mầy muốn thử ông ư?, nấu thì nấu…Thế là hai cha con xoay trần ra, nào là nấu cơm, nào là ủ men rồi …cất rượu…hết mẻ nọ đến mẻ kia, hết loại men này đến loại men khác, hết chế độ nhiệt này đến chế độ nhiệt khác…rồi pha với rượu nếp, rượu sắn, rượu rỉ đường,kể cả rượu đậu xanh; Cứ hùng hục… hùng hục làm…mà sao khi uống vào không giống ai, nó cũng nồng mùi rượu, cũng mạnh như cồn cũng phảng phất hương thơm của rượu Bàu Đá mà sao không giống như rượu của chị sui gửi tặng, không biết còn khâu nào mình chưa thử ? có bí kíp độc chiêu nào mà mình chưa biết. Mà cũng may, mấy chai rượu của chị sui cho chai nào cũng còn, chí ít cũng góc tư để mà nếm, để mà so sánh chứ không cũng khó nói cho đặng với ông rể quý Một hôm, hai cha con đang ngồi bàn luận thì vợ chồng con cái thằng Ruồi Biển lên thăm, thường thì nó không được hóng chuyện vì phép tôn ti trật tự trong nhà, đến bữa cơm nó mới xin phép cho…uống thử rượu của bà nội với rượu của ông ngoại…một không khí u trầm cả căn phòng ăn vì đây là lần đầu nó có ý tưởng vượt khỏi với ước lệ của gia đình ông vì dám đòi uống rượu quý độc nhất vô nhị của ông, vợ ông đỡ lời… “Thì cứ cho cháu thử xem sao, dầu gì nó cũng lớn rồi, cũng từng tiếp khách với thiên hạ, biết đâu nó phân tích được cái thiếu của hai cha con ông thì sao ?” Đích thân ông mang rượu ra, từ rượu của chị sui tặng đến rượu của ông rể quý mang về,dĩ nhiên không quên rượu của mình nấu; thằng Ruồi Biển lấy ra ba cái chung và một ly nước lạnh, rồi rót rượu, nó e dè rót phần ba chung, rồi lắc, rồi ngửi, rồi lắc, rồi nếm, rồi tợp, rồi… khà và không quên súc miệng sau mỗi lần thử từng loại một, như một người sành rượu Không khí yên lặng bao trùm…mọi con mắt đổ dồn vào thằng ranh con mới…nứt mắt, kể cả con Xoài tượng thường ngày miệng liến thoắng thì nay cũng ngồi im, cúi gầm mặt, không dám hó hé. Nét mặt đăm chiêu nhưng rồi cuối cùng thằng Ruồi Biển cũng lên tiếng: “Rượu ngon thiệt, không bỏ công ông ngoại cất giữ bấy lâu, uống vào rượu đi đến đâu biết đến đấy, mà cũng không bỏ công tía với ông ngoại bấy lâu nay cạy cục nghiên cứu, nhưng cho con có tí ý kiến, tía nghĩ lại có đúng không” “Rượu của nội có mùi khê khê cũng giống như rượu tía mang về, còn rượu của ngoại thì không, mùi thơm thì rượu của nội thơm nhất kế là rượu của ngoại, rượu của tía ít thơm hơn, còn đằm dịu thì của nội đằm nhất, kế là rượu của tía” “Con có ý kiến như vầy, lần nấu rượu tới, tía với ngoại nấu cơm nhớ làm cho cháy sém, hay khi bắt đầu cất mình cho lửa cao hơn cho đến khi đáy sít thì hạ lửa lại, cất rượu xong thì mình đóng chai đóng thạp, khằn kỹ rồi mang ra vườn chôn ba tháng sau mang lên uống thử, nếu được thì mình chôn kỹ hơn như rượu nếp hạ thổ đặc sản của Đà Lạt. Con nghĩ rượu ngoại người ta cũng ủ trong hầm, phân loại theo cách tính năm, 5 năm, 7 năm, 12 năm rồi 18, 21 năm hoặc hơn nữa, rượu càng nhiều năm càng ngon, càng đắt tiền. Như rượu của nội mà mình đang uống thì chí ít cũng hơn 15 năm, vì nội mất cũng 15 năm rồi, rượu này uống không ngon mới lạ” Thằng Ruồi Biển nói liền một mạch thật khúc chiết, có lý quá đi chứ; thế là cả nhà bày ra bàn mỗi người ba chung, rồi cùng ngửi,cùng lắc, cùng nếm ,cùng tợp, rồi cùng khà…Thì ra mấy lâu nay mình chỉ ngửi rồi tợp, bỏ qua khâu lắc nên không thấy mùi khê đặc trưng của rượu Bàu Đá. Cái thằng đực mẫm này ngó vậy mà hay ra phết, không biết nó học ở đâu cái cách thử rượu này, ông rể quý khen con một, còn ông khen cháu mười; ác nhất là bà vợ đâm ngang hông một câu thật chí lý “Ông thấy chưa? Tui mà không xin phép cho nó thử thì không biết ông với thằng Hai còn nấu thử đến bao giờ ?” ……. Thế là hôm sau hai cha con ông tiến hành nấu thử theo gợi ý của thằng Ruồi Biển, rồi xới một góc trong vườn lan để chôn rượu; tháng ngày đợi mong sao mà dài đến tận cùng, mấy tháng liền thằng Ruồi Biển cũng trốn bặt, chỉ vợ con nó về thăm chơi, còn nó thì nhắn bận việc không đi được, thằng Lán Ruồi thì xin phép gửi một thùng gỗ sồi đặt hàng từ bên tây, bao nhiêu rượu hai cha con ông nấu thử bấy lâu cho vào hết rồi mang cất dưới gầm cầu thang Ngày nào ông cũng nấu, mỗi mẻ đều ghi chép cẩn thận từ khâu ủ từng loại men cho đến chế độ nhiệt vào cuốn sổ con con, và đánh dấu bằng bút chì sáp lên từng chai cẩn thận Bốn tháng miệt mài làm việc và đợi mong, rồi cũng tới ngày đại gia đình ông tụ họp về, thằng Lán Ruồi và thằng Ruồi Biển sắp đặt bàn ghế, hai đứa cháu dâu và vợ ông lo nấu nướng, còn ông với anh rể quý thì đào mang lên mấy chai rượu…chỉ thiếu cô con gái rượu của ông bận coi cơ ngơi không lên được, nhưng chốc chốc lại gọi lên hỏi thăm; hôm nay nhà ông tổ chức tiệc rượu do nhà ông nấu…ai cũng trịnh trọng, ai cũng lo lắng… Rồi cuộc thử rượu cũng diễn ra, lần lượt từng mẫu, từng mẫu, rượu có ngon hơn, thơm hơn, nhưng sao mùi hương cũng không như rượu của chị sui cho, kể cả chai rượu mà thằng Lán Ruồi chiết ra từ thùng gỗ sồi, thơm nồng và có màu như rượu Hồng Đào… Thằng Ruồi Biển mặt méo xẹo, lo lắng rồi lâu lâu lấm lét nhìn ông như một người có lỗi… rồi bỗng dưng nó đánh đét một cái, nó hỏi “Tía ơi ! Tía còn chai rượu đậu xanh nào không ?, cho con thử với !” Ông tự tay vào lấy đưa cho nó, trịnh trọng nó rót vào một cái ly rồi trộn với rượu của ông cất…rượu trong ly chuyển dần từ trong sang đục, nó lại lắc rồi ngửi, rồi lắc, rồi ngửi… khuôn mặt nó dãn ra, nét vui mừng hiện rõ trên nét mặt, rồi đưa cho ông và anh con rể ngửi và nếm thử… Giọt nước mắt từ từ rơi trên khuôn mặt anh con rể, còn ông, nét ngậm ngùi thể hiện rõ trên khuôn mặt không dấu vào đâu được… Hai cha con ông đã cạy cục mãi mà sao không chịu thử theo cách này ? rượu đục cũng không sao vì có thể lọc cho trong được, cái quý nhất là cả gia đình ông đã làm sống dậy một món quà quý từ chị sui đã kỳ công tìm mua và gửi biếu ông, một loại rượu Bàu Đá độc nhất vô nhị của tình sui gia… Rượu Gò Đen: Một loại rượu đặc sản của Long An Rượu Phú lễ: Một loại rượu đặc sản của Bến Tre Rượu Xuân Thạnh: Một loại rượu đặc sản của Trà Vinh Rượu Làng Vân: Một loại rượu đặc sản của Bắc Giang Rượu Hồng Đào: Một loại rượu đặc sản của Quảng Nam Thôn Cù Lâm: thuộc xã Nhơn Lộc, huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định; nơi nổi tiếng với làng nghề rượu Bàu Đá Tên các nhân vật xuyên suốt trong chùm truyện ngắn: Chuyện kể về bánh tráng dừa; chuyện tình tính tang… các bạn có thể đọc theo đường link dưới đây: http://xunau.org/2012/02/11/chuy%E1%BB%87n-k%E1%BB%83-v%E1%BB%81-banh-trang-d%E1%BB%ABa/ […]
Bài viết của anh Lê Đức Vũ dí dỏm và hấp dẫn lắm . Các comment của quí thân hữu lại càng dzui hơn, Tui xin quán triệt “bí kiếp” xuất chiêu và phá chiêu ” ngọc nữ hiến đào ” của anh Xóm Chùa đã phổ biến nội bộ !
@ Xin thim dzí anh chai Chúa Xồm_Xóm Chùa mí lại TUTHUC :
+/ Chiu “ngọc nữ hiến đào”(nghĩa đen) thì: phá chiu=chịu!(đã “hiến đào” thì phải “ăn xâu Chùa,nghẹn họng”_thâu!)
+/ Anh chai XC chưa hỉu chiu “Hồi mã thủ”(thủ của thủ túc_chứ đâu có “thương” đâu mờ “hồi mã thương”?); do đó,việc “phá chiu” của anh chai XC,em chai sợ…không đỡ nẩu chiu “hồi mã thủ” đâu?
Cùng đường cũng phải luyện chiu ” Hồi mã thủ” cho rùi. -> Rút ngựa về để thủ… phải hun VR ?
@ Cao thủ. Bái phục.
Võ công gì mà thần sầu dzậy?
Chào Bến Tre xứ dừa.
Hình như bạn mới chính người Bến Tre !
Em la dan xu dua ne….
Biết rầu. anh Tú, anh Nô chỉ anh thấy rầu
Lộ tông tích rùi ! hi hi …
Tôi ở xứ Nam kỳ-cục chắc còn lâu hơn ông Dzũ “lớn”, thế mà nay xin ngã mũ tâm phục khẩu phục cái tài Nam bộ hóa trong văn chương của Dzũ qua truyện ngắn đặc-sệt-anh-hai-lúa. Kể từ Hồ Biểu Chánh, Sơn Nam, Vương Hồng Sểnh, Nguyễn Quang Sáng, Hồ Hữu Tường…những tiểu thuyết gia đã tạo nên đặc trưng của nền văn chương Nam Bộ, nơi đã ra đời tiểu thuyết đầu tiên, tờ nhật báo đầu tiên bằng chữ quốc ngữ từ hơn một thế kỷ trước.
Không gò bó trong câu cú, chữ nghĩa, sắp xếp lớp lan, cách kể chuyện kiểu Ba Phi dân dã, hay Phi Lạc bác học đều có những nét chung ấy. Hơi hướm 1001 đêm, Phi Lạc sang Tàu, bỡn Nga, náo Hoa Kỳ. Câu chuyện cứ tuôn chảy thoãi mái như sông Cửu Long mùa nước nổi. Thấm đẫm tính cách của lưu dân: gặp vịt cũng lùa, gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu.
Người Bình Đinh hằng mấy thế kỷ nay di dân vào Nam nhiều lắm. Tôi đã đi nhiều nơi Miền Đông, Miền Tây trong cả thời kháng chiến và thời bình nên biết người Bến Tre, Tây Ninh, Bình Dương…gốc BĐ rất nhiều, vì vậy, tiếng nói, tập quán sinh hoạt, cả văn nghệ và võ thuật,.. rất gần với BĐ. Điều đó chứng tỏ người lưu dân BĐ dễ thích nghi, hội nhập với cộng đồng cư dân Nam Bộ.
Lê Đức Vũ là thêm một bằng chứng nữa cho nhận xét trên. Chúc mừng người-BD-cũ-Nam-bộ-mới. Bạn đã làm phong phù thêm xunau.org.
Kính anh.
Anh khen nhiều quá nên vu không biết phải nói như thế nào mới phải.Nhưng có hai điều mà vu rất tâm đắc với anh qua cuộc nói chuyện sáng nay,ấy là tình người và tình quê
Phải khẳng định cho được câu ông bà ta dạy ,ở bầu thì tròn ở ống thì dài , cũng như nhập gia tuỳ tục… thì đi tới đâu cũng không sợ…đói .Và cũng nhờ tính cách vùng miền giữa Bình định và Bến tre cũng không khác nhau lắm,có chăng là người Bến tre cởi mở hơn và bao dung hơn cho nên vu này tồn tại
Còn văn phong dạng bác Ba phi thì người “Xứ Nẫu” mình có khác chi ?-có chăng là người “Xứ Nẫu ” kín đáo hơn nhưng trào lộng hơn,cho nên tính cách đó đã được anh nêu ra ,và vu còn phải học ở anh tính thâm thuý và tính chừng mực
Cảm ơn anh rất nhiều !
Chào Lê Đức Vũ,
Cảm ơn bài viết của anh dí dỏm và hấp dẫn quá,
anh viết rất lôi cuốn nên dù buồn ngủ mình cũng đọc một lèo và rất thú vị bởi văn phong rất duyên của anh, và chúc mừng anh: quả thật cô quản giáo của anh quá tuyệt vời – thông minh.
Chúc anh một mùa xuân mới an vui – hạnh phúc nhé.
Cảm ơn chị rất nhiều
Cô quản giáo đang quản lý một công ty liên doanh nứơc ngoài tại Tp HCM và đang về Bình định để dự đám tang của một học trò.Vu sẽ chuyển lời của chị trong nay mai
Bánh tráng của LDV có đăng kí thương hiệu chưa ? Có lên sàn giao dịch chứng khoán thì hô hào bà con xứ dừa Tam Quan xú dừa Bến Tre nhào vô mua cổ phiếu !
vu cũng lấy cuộc sống riêng của mình,kết hợp với những bên lề hội thảo làng nghề,hai thứ đó mà nên câu chuyện chứ công ty,thương hiệu,cổ phiếu…có lẽ còn lâu lắm
Cám ơn chú TƯ PHÌ!
Chào anh Lê Đức Vũ. Bài viết hấp dẫn và vui lắm.
Bây giờ thì biết chắc chắn trăm phần đúng bon rồi phải không?
Có cô Ngô Hương bên trang maitruongxua.com giống với Thi Thu nhưng vu không dám nhận bà con vì sợ….
Rất đa tạ quý nương
Cái dzụ nầy…lớn chuyện nhe bà con. Tác giả tên thường gọi là TƯ PHÌ ( do bạn nhậu đặt), em guột bác Ba Phi đó. Có một vài chiện ổng quên hay cố tình giấu mà chưa kể. Hồi mới lấy nhau, cố quản giáo nghĩ là ông chống mình gốc xunau chắc giỏi võ. Một hôm hai dzợ chồng gây lộn, khi biết xung đột vũ trang không tránh khỏi, cổ sợ ổng xuất chiêu trước là toi mạng. Cổ đang ngồi dưới đất nấu cám heo, cổ quyết định”tiên hạ thủ vi cường” bèn dùng thế ngọc nữ hiến đào, dùng lòng bàn tay phải từ dưới “vỗ” thốc lên giữa hai chân của giả. Dĩ nhiên, bị đòn độc giả té ngửa, quằn quại kêu như bò thiến. Sau bữa đó, cổ hỏi giả:” nghe nói anh có học gồng mà sao tui chỉ vỗ có hai thành công lực mà anh đã tiêu dzậy?”. Giả chữa thẹn:” Chỗ đó làm sao luyện gống được…Bà mà mạnh tay chút nữa là bà nhịn luôn đó”. Từ đó, bà quản giáo không bao giờ dám dùng chiêu ngọc nữ hiến đào với giả nữa. Hú hồn.
He he … Dziết như dzầy mà đòi lập “Phố Chùa” để tu ???
Ai chịu nẫu hữ ông … Chúa Xồm ?
Wả, chiu đó gọi là “ngọc nữ hiến đào” na XC?(tên chiu hay wá xá;VR tui tưởng đâu là đưa…cặp đào ra “hiến” rầu mới giở quẻ chứ?)_VR tui… “nhầm” với chiu “Hồi mã…thủ” chứ?Ô-hô,ai-tai…..
@ Có tới hai quả đào…lộn hột lựn. Đào ở trên là đào tiên, VR rành quá rồi. Chiêu nầy không thể gọi là hồi mã được. Bí quyết của chiêu nầy la “xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị”, nôm na là tấn công bất ngờ, khi địch thủ biết thì đã bị knocked out rồi. Muốn đề phòng chiêu nầy có hai cách:(1) Luôn luôn khép hai đùi lại, (2) nằm sấp. VR nhớ nằm lòng nhé, đảm bảo bà quản giáo hay “cai tù” nhà bạn pó tay.com.
Chúc bình yên vô sự.
Bài viết của anh Lê Đức Vũ dí dỏm và hấp dẫn lắm . Các comment của quí thân hữu lại càng dzui hơn, Tui xin quán triệt “bí kiếp” xuất chiêu và phá chiêu ” ngọc nữ hiến đào ” của anh Xóm Chùa đã phổ biến nội bộ !
gần chính xác
“bà mà mang dao nữa la suốt đời đói meo luôn đó”
còn chiêu ngoc nữ hiến đào thì anh Dzăn công Huê kỳ ẳm rồi
Tiếu lâm “shiệt” !
Nhân tài nằm trong lá ủ giờ mứ … lòi ra !
Welcome !
Hi hi …..Anh vu leduc viết dzui quá đi , dzậy mà lâu nay giấu nghề nghen !
hic hic…có nghờ đâu mà dấu
thâu mà, phồng dzữ lém rầu cảm ơn nhiều
Phồng ?
What ?
Where ?
Why ?
Wả !!!!
ông Nguyễn Quy phán rầu….”muốn …phồng thì chờ đến đêm”
quynh muốn cả ngày lẫn đêm thì…ai mà chịu thấu ?coi chừng chơi dzới kiến à nha!!!!
Đọc xong rồi nha anh Vũ, phe hết, lộ hết rầu……ai cũng biết anh Vũ Sợ……
Thì, hãy thử làm…dzợ ảnh đi, cho ảnh….?
chít…chit…
ông dzua mà phán kỉu nè chéc em chít
Thử thì làm sao biết được hả anh Dzua rình? Em cầu cho cô quản giáo của anh Vũ hoặc là 2 con Lán Ruồi, Ruồi Biển leo lên Xứ Nẫu lén coi dzìa mét dzới cổ…. Thế là biết tay …..he…..he…..he……….
“Thử thì làm sao biết được hả anh Dzua rình?…”
Dzẫy thì không “thử” nữa,mà là..”thật 100%”?Không dzấn đờ gì!!!
Anh dzua rình nói có lý đó! Chết anh roài Dzũ wơi! Chạy mau dzìa Bến Te trốn……
chạy đâu? lộn rầu…ngược hướng mới đúng
Đến lượt chulanbinhdinh…trốn!nhưng:trốn đâu cho thoát???
Chạy thôi…..nà………
“Chạy thôi…..nà………”
Chạy dzô hay chạy ra?(để “ngừ ta” còn…đón đường!)
Em chạy dzìa nhà em, hổng dám tán dóc nữa…..Hic….hic……
một …em,,,bỏ của rầu ông dzua rình wơi!!!
tên cổ là Lan đấy ,nhưng là Lan ,,,than mà vu này nói đủ chữ là “hắc diện mỹ nhân” đó; bây giờ so sánh có còn khập khiểng hay không?
hai thằng đó về phe dzới tía rầu he…he…he…
Hèn chi đậu nón lá, che mặt bằng khăn kín mít……….lỏn lẻn cười dziên nữa…
bà quản giáo chịu hình đó lắm,từ khuôn mặt đến đuôi mày…chỉ buồn là nước da hơi trắng nên chưa là chăm phần chăm
vu có nói là “… bây giờ bà dùng sửa tắm trắng ; dùng kem chống nắng rồi bà chê ngưòi ta?” bả mới chịu
phe lâu rầu chứ mới đâu; ở bớn te ngừ ta thường kháo là của tui tui sợ… sợ lung tung là có dzấn đ…ờ ,he…e…e……
Đúng là Bến Tre không có bánh tráng dừa. Xứ này có bánh phồng nổi danh nhất là bánh phồng Sơn Đốc
Dzà, đây là “kính thưa” các loại bánh tráng ở Bến…Teeeeeeeee!
http://www.youtube.com/watch?v=6jz60DoKa_s
Cảm ơn ông Vua đưa cái clip này lên sau,chứ không thì bài này chít chéc…
cái” bánh ngang” là bánh tráng nước dừa Tam quan chỉ khác là nhỏ hơn
Chính hắn; bánh phồng Sơn đốc là nhất hạng,nhưng bánh tráng dừa Bến tre mới là trên cả tuyệt vời
Viết khôi hài lắm. Tui cũng rất thích bánh trang dừa nhưng tui thích con gái xứ dừa hơn thì phải.
Chào Aleho
Bạn có nhớ chuyện người con gái Bến tre không vậy? chịu khó tìm đọc rồi thích, thích rồi muốn gì từ từ hẳn tính nhé
Cảm ơn bạn
Bánh tráng dừa thật tuyệt cú mèo,nhưng giờ tui mới biết thêm món trà bánh tráng…hic hic…
dzẫy na!!!
phải nói là trên cả tiệt dzời,nhất là trong giai đoạn ấy,thứ gì đem nướng sơ rồi đun thành trà,cũng tuyệt cả
Dẫy na ?
Chuyện dí dỏm dễ thương & hay lắm ! Cám ơn tác giả nhé!
Đa tạ chị thật nhiều………………………………………….
HÌNH NHƯ TÍP NGỪ NÀY LÀ SỢ DỢ LẮM NÈ
Ha …ha…
Chiện dzì dzẫy???
Xời…! ông nậu ni làm giám xúi CT bánh tráng dừa hầu nào mà bữa nay mới khai dzẫy…chúc mừng, ngòi bút mới..!
chớ cái cạt em gửi cho xếp là cái dzì????
Xỉn wá đưa lộn cho … nhỏ kia rầu !
Hình như lúc đó chỉ có nhỏ Đoan Đài thâu mà?
Biết “chít” liền !
Em nè…sang ngang Để Lỗ rầu sao anh…!
thằng dzăn phòng mà còn chạy huống là…
Em doandai quơi,
NS Đỗ Lễ đứng sau lưng em kìa!
Có Hoa Phượng nữa nè…..cha!
“đặc biệt là món trà… bánh tráng dừa”. món này xơi hoài là ung thư ngay bạn ơi.
Cái này bây giờ mới biết ,chứ thời bao cấp có ai biết đâu!
Nhưng người ta nói giày dép còn có số…. tôi xài món trà này hoài,những thân hữu của tôi cũng vậy ,nhưng chưa thấy ai bị,mấy chục năm rồi…
Chào nhà văn Muống dùa !. Nhưng Muống dừa có nghĩa là sao?
Hoặc là muổng dùa,hoặc là miểng dừa; bạn chịu khó vào mục “thư từ và bài vỏ” nhé !
thân
Thì ra Lê Đức Vũ là Muống Dùa. Viết hay lắm Muống Dùa ơi.
Đa tạ!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi còn một bài dạy cho “đệ tử” nữa là nằm ngữa trên nước, một việc mà ngoài mình hình như ai cũng làm được mà ở đây coi như một hiện tượng lạ
Chuyện gì đến sẽ phải đến……vậy chiện gì vậy hả ?
à! cái này nằm trong “chuyện tình tính tang” đang chờ “phép”
Sao lê đức vũ không viết ở xứ dừa cái gì cũng to như trái dừa ?
từ từ!!!
có chuyện đó rồi nằm trong chùm truyện ngắn “Chuyện của tôi” nhưng chờ xin được phép đã nhé!
Bất Giới wơi, có 1 thứ to như trái dừa, đó là cái núm……..của Lan than xứ Bến te nhà Muổng Dùa đóa…he….he….he……. Bữa hổm Muổng Dùa có mang đi dự cuộc thi “Nhũ” đoạt giải nhứt ….. xứ Dừa.
t…ời w…ơi cho con sống qua khắc này dzí….
bả mà cắt c…ơm là hổng ai thấy con trên từng cây số nữa à nhen
Ha….ha….ha….Muổng Dùa chịu thua chưa nè? thua thì mau xin tha đi nha….
Nè!!!
khều nhẹ t…í…tì…t…i…nhé;câu chuyện người con gái Bến tre có câu kết là…”tui chặt anh như chặt dừa…”
dám hông? dzô đi !!!!!!
Xì…. chuyện nhỏa, đửng hăm à nghen! Đây cũng chặt như nhặt tre đóa…..
rầu…rầu…chính xác chăm phần
cha này ti nhoả wá chời
tí ,,,tìm hổng thấy…trời…quơi…tiu dzồi!!!!!!!!!
wow!
Lê Đức Vũ viết rất dí dõm.
Cảm ơn bạn đã có lời khen
Lê Đức Vũ trình làng bằng một truyện vui rất vui. Rất mong sự cộng tác thường xuyên của bạn.
đa tạ anh Sáu không ngờ anh Sáu post nhanh vậy rồi anh phán luôn tên em
đang ngồi chỉnh lại bài “tản mạn về những cái tên” nhưng đoạn kết còn rời rạc và như hô hào nên chưa dám gửi
chúc anh Sáu khoẻ