Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Năm, 2019

Một Chữ Mà Thiên Thu

Trần Vấn Lệ
.
Một Chữ Mà Thiên Thu
.
Nances, một thung lũng / sương mờ trắng quanh năm / ít khi thấy trăng Rằm…bởi có em là đủ!
Bốn mùa, Xuân, Hạ, Thu, Đông…nhớ / một mình ai Thiên Thu!  Em đâu có đi đâu!  Trong lòng tôi mãi mãi…
Trời sinh chi con gái…và sinh chi vầng Trăng?  Trăng thì có tên Hằng, em, tên em, tôi giấu!
Tôi là một người xấu.  Xấu nhất thế gian này.  Tôi làm con chim bay – bay trên thung lũng nhớ…
Nances mùa lá đổ, không ai quét thềm trăng.  Tôi ngắm em bàn chân, chân em sao mà đẹp!
Tôi ngắm em tóc biếc…tôi muốn thổi mây trôi!  Tôi suốt đời là tôi / yêu vầng trăng cổ tích!
Tôi làm thơ rồi nghịch / từng chữ mang tên em…tên thung lũng của Tiên / giữa bầu trời của Thánh!
Có nhiều đêm trời lạnh
Em là trăng-mồ-côi
Tôi vun đống tuyết rơi
xây bệ thờ em đứng…
Nances buồn lồng lộng / tôi nhớ quá người ta…Vườn Bồng Lai tôi qua / càng nhớ thêm Đà Lạt…
Quê nào cũng mất mát! Phi trường Liên Khương trôi…mây, như tà áo người / câu thơ tôi chưa viết…
Thiên Thu em biền biệt / một chữ Tình bay theo.  Một chữ Tình bay theo!  Một chữ Tình bay theo…
.

(more…)

Read Full Post »

 

Đỗ Trường

 

.

Nếu không có gần nửa thế kỷ sống xa quê, xa Tổ Quốc, thì có lẽ, chưa chắc Trương Văn Dân đã dính vào cái nghiệp văn chương, viết lách. Những năm tháng chia ly ấy, như một sự thiếu hụt trong tâm hồn, luôn làm cho ông chông chênh và trống trải. Để lấp đi khoảng trống đó, Trương Văn Dân phải độc thoại trên từng trang viết của mình. Sự tìm tòi và sáng tạo ấy, không chỉ vơi đi nỗi nhớ thương, mà còn giúp ông tìm lại một nửa linh hồn của mình, dường như vẫn còn ở lại nơi quê nhà. Do vậy, có thể nói, cũng như Trần Trung Đạo, Phạm Tín An Ninh, hay Cao Xuân Huy, nhà hóa học Trương Văn Dân đến với văn thơ một cách ngẫu nhiên, bởi hoàn cảnh cuộc sống, và trái tim thúc bách, chứ hoàn toàn không có sự chuẩn bị để trở thành một nhà văn. Văn thơ Trương Văn Dân, tuy không vụt sáng lên, song nó góp phần không nhỏ cho sự tiếp cận, giao thoa giữa hai nền văn học Việt – Ý (Italia). (more…)

Read Full Post »

 

CHẾ DIỄM TRÂM

          Mãi đừng xa tôi (nguyên tác bằng tiếng Anh: Never let me go, Trần Tiễn Cao Đăng chuyển ngữ) là cuốn tiểu thuyết của nhà văn Anh gốc Nhật Bản Kazuo Ishiguro. Tác phẩm được sáng tác năm 2005, được tạp chí Time Magazine xếp vào danh sách 100 cuốn tiểu thuyết Anh hay nhất từ năm 1923 đến năm 2005, đưa Ishiguro đến vinh quang giải Nobel Văn chương năm 2017.

Tạp chí Time đã nhận định bảo chứng cho cuốn tiểu thuyết này như sau: “vừa hấp dẫn vừa xúc động lòng người… một tiểu thuyết kỳ tài, với sự căng thẳng thắt gút và với nỗi đớn đau chôn chặt”. Lời nhận định nửa kín nửa mở ấy trên bìa gấp cuốn sách gây tò mò cho bạn đọc đến mức không thể không xông pha vào ma trận ngôn từ đầy ẩn ý và biểu tượng của tác phẩm. (more…)

Read Full Post »

Ngày cuối cùng tháng 10

  • Hồng Thủy Tiên
    .
    ( Tặng N. Q. H )
    ngày cuối cùng tháng 10
    đếm rủi may, đếm mỏi mệt, đếm gãy đổ nụ cười
    xác xơ lòng bão, ngổn ngang
    chối từ không gặp, như khước từ bầu trời để rúc thật sâu vào nước mắt
    nước mắt bốc hơi, nước mắt thấm đêm
    đêm xòe nở u uẩn, những đường gai
    đôi chân lạo xạo cạnh sỏi tứa máu
    nỗi đau đầy hơn, cần phải sống, thế mà
    như thân cây khép mình, bao vân lá xanh xao
    ngày cuối cùng tháng 10
    rũ rượi gió
    sao không tan & biến mất như cụm mây xa
    sao không như giọt mưa đã thôi một vòng phận sự
    im lìm những mạch ngầm
    cạn đáy
    và chiếc bóng
    hoảng loạn tìm khoảng tối
    nhận diện mình & khóc

 

(more…)

Read Full Post »