Ngô Đình Hải
Thứ sáu 13
.
khổ đau là khổ đau
không có khổ đau nào lớn hơn khổ đau nào.
mất mát là mất mát
không có mất mát nào nhiều hơn mất mát nào
không có khổ đau nào lớn hơn khổ đau nào.
mất mát là mất mát
không có mất mát nào nhiều hơn mất mát nào
một ngày bên trời Tây
buồn thương – xôn xao – kêu gào
hai mươi năm trên đất nước này
không ai thấy mẹ tôi lặng lẽ gục đầu
buồn thương – xôn xao – kêu gào
hai mươi năm trên đất nước này
không ai thấy mẹ tôi lặng lẽ gục đầu
những giọt nước mắt rơi
thế giới khóc một ngày
quê hương nước mắt ngược xuôi
chảy thành dòng trôi
không ai biết mẹ tôi đã khóc một đời
thế giới khóc một ngày
quê hương nước mắt ngược xuôi
chảy thành dòng trôi
không ai biết mẹ tôi đã khóc một đời
một ngày truyền thanh đếm xác người
( một trăm hai chín, một trăm ba mươi*…)
những con số vô tri lên tiếng nói
kêu gọi lương tri loài người
hai mươi năm bom đạn cày
không ai hay mẹ tôi âm thầm đi tìm xác con khắp nơi
( một trăm hai chín, một trăm ba mươi*…)
những con số vô tri lên tiếng nói
kêu gọi lương tri loài người
hai mươi năm bom đạn cày
không ai hay mẹ tôi âm thầm đi tìm xác con khắp nơi
mất mát chất chồng – nỗi đau chồng chất
ngày xát muối lên ngày làm thành một chai sạn
tôi thắp nén nhang
tiễn biệt mong manh phận người
xin được chia buồn với những ai
và tự nguyền rũa tôi
muốn khóc mà không còn khóc nỗi…
ngày xát muối lên ngày làm thành một chai sạn
tôi thắp nén nhang
tiễn biệt mong manh phận người
xin được chia buồn với những ai
và tự nguyền rũa tôi
muốn khóc mà không còn khóc nỗi…
(* con số tử vong tạm tính đêm thứ sáu 13 tại Pháp )
.
Thứ bẩy 14
.
thằng con trai thời loạn mang vết thương chiến tranh
từ mọi thứ kể cả bom đạn
từ mọi thứ kể cả bom đạn
sống sót nhìn quê hương tan nát
mười năm, hai mươi năm, ba bốn mươi năm
ngày lại ngày dặn mình cố quên những buổi chiều bầm tím
không phải cho thù hận
mà đợi chờ êm ả một ánh trăng
mười năm, hai mươi năm, ba bốn mươi năm
ngày lại ngày dặn mình cố quên những buổi chiều bầm tím
không phải cho thù hận
mà đợi chờ êm ả một ánh trăng
thằng con trai thời loạn mang vết thương chiến tranh
ám ảnh bởi tình người hằng đêm
những cơn đau thầm lặng lên cơn điên bất chợt
mà mơ đời một sớm mai lành lặn
ám ảnh bởi tình người hằng đêm
những cơn đau thầm lặng lên cơn điên bất chợt
mà mơ đời một sớm mai lành lặn
thằng con trai thời loạn mang vết thương chiến tranh
tới lúc tay xuôi lấp đất
nguyện cầu mọi thứ sẽ chôn vùi
cho mục rữa đi qua mọi chuyện
mà hối tiếc
…vết thương cũ trên người vẫn chưa liền miệng
tới lúc tay xuôi lấp đất
nguyện cầu mọi thứ sẽ chôn vùi
cho mục rữa đi qua mọi chuyện
mà hối tiếc
…vết thương cũ trên người vẫn chưa liền miệng
.
Chủ nhật 15
.
kỷ niệm là phải đẹp
vui hay buồn cũng phải đẹp
nếu không đẹp nó chỉ là quá khứ
vui hay buồn cũng phải đẹp
nếu không đẹp nó chỉ là quá khứ
có những ngày anh không muốn đào xới quá khứ
để tìm ra kỷ niệm
đừng giận
ngày đó không có bài thơ tình nào cho em…
để tìm ra kỷ niệm
đừng giận
ngày đó không có bài thơ tình nào cho em…
Hay. Chúc anh mùa noel đầy ân sũng.
Nghĩa của thơ thì nhiều nhưng chỉ một gu thì có khi hơi nặng nề quá anh à.
Đúng quá bạn ơi! Biết làm sao được, sẽ cố thay đổi xem sao bạn nhé. Cảm ơn sự quan tâm nhiều. Chúc bạn luôn vui
Đọc bài này mấy hôm trước đọc lại thấy còn hay
Cảm ơn Minh Sơn đã đọc còn đọc lại. Tôi vui biết mấy. Chúc bạn vui
Thứ bẩy hay thứ bảy ?
ừ! tôi cũng không để ý, có cần thiết để phân biệt không bạn? Chúc bạn vui.
Cần chứ nhà thơ.
tôi xin lỗi vẫn chưa hiểu ý bạn? Cần… để làm gì? Để phân biệt một lỗi chính tả hay so sánh một “phương ngữ” hở Hải Hà? Nếu được xin bạn cho biết rõ hơn được chăng! Rất cảm ơn bạn.
Thơ có sự tìm tòi sáng tạo
Thơ như triết học
nhớ hồi trung học, nào là Đạo đức học, Tâm lý học…giờ sao thấy lộn tùng phèo hết trơn Hoa ơi! Cảm ơn Hoa đã quan tâm. Chúc vui.
Thơ hay anh Hải ơi.
cảm ơn DDiep. Vui nhiều nha
Mong anh ngày nào cũng có bài thơ tình như câu thơ anh đã viết.
tôi viết bằng cảm xúc, phải chi mà tôi làm được điều này thì hay biết mấy. Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của Khungcuahep. Chúc bạn luôn vui.
Bài thứ 3 ngắn mà thật súc tích.
Cảm ơn TTrinh đã chia sẻ. Mong gặp lại bạn trong những bài thơ khác. Chúc bạn vui.
Có một thi pháp NDH không ta ?
hihihi nghe bạn hỏi mà tôi hạnh phúc quá chừng! Cảm ơn Hồng Hà. Chúc bạn vui nhiều.
Trong bài 1 có nhắc đến bà mẹ. Xin lỗi hỏi hơi tò mò chút…là mẹ nhà thơ ?
thưa, không hẵn là như vậy, bà mẹ trong bài thơ này có thể là bất kỳ bà mẹ Việt Nam mà bạn gặp! Một ngày và…hai mươi năm khác nhau xa lắm phải không bạn? Cảm ơn bạn đã hỏi. Chúc bạn vui
Những bài thơ hay .
Cảm ơn Miên đã khen. Còn gặp lại ở đây thưởng xuyên nha. Chúc vui
Thơ có nhiều điều để đọc
tôi loay hoay với những cái chung quanh mà chịu vui, buồn. Cảm ơn bạn đã đọc. Chúc vui nhiều.
Những bài thơ của phận người,day dứt và thương yêu.
Hôm nào làm thơ vui đi nhà văn ơi.
Tặng Ca Dao mấy câu thơ mới viết, mong là bạn thấy vui:
em về lộng lẫy ghé thăm
hỏi: đâu mất cái trăng rằm năm xưa
rằng: tôi “sáng nắng chiều mưa”
giờ trăng đó có cũng… chưa chắc cần! (NĐH)
Một mình một dòng sông riêng.Lối đi không dễ chút nào
tôi sao dám nhận điều này hở Khúc Hạo, cũng không cố tạo ra sự khác biệt, chỉ mong mình được là mình khi viết là vui lắm rồi. Cảm ơn bạn. Chúc vui.
Oh! hay
Cảm ơn Gia Huynh. Chúc bạn vui
Nhung cau tho am anh tinh nguoi tinh doi
cảm ơn HimLam đã đọc, tôi luôn cảm thấy ấm áp khi nhận được những chia sẻ của bạn bè ở đây. Chúc bạn vui
trái tim lúc nào cũng đau anh Hải nhỉ .Mà làm sao không đau cho được.
cuộc sống luôn có những vui buồn mà Lili. Cảm ơn bạn nhiều.
Một nỗi buồn thăm thẳm trong thơ. Và tôi tin vào nỗi buồn ấy.
Cảm ơn bạn đã tin…vào nỗi buồn! Và tôi vui khi được biết điều này. Chúc bạn vui.
”Thứ Sáu và ngày mười ba”-Con số không may hiện ra đau khổ!Khổ đau quá hết biết khổ!Hết còn kể số điều đó vì sao?!”Thứ bày -mười bốn ngày qua…Vết thương chiến tranh thịt da chưa liền!Trong ý nghĩ trong trái tim!Thằng con trai bỗng hóa điên ám ảnh!”Chủ nhật- mười lăm giai đoạn..Qúa khứ qua đi dĩ vãng xâm chiếm…”Vui hay buồn vẫn đó Tình!Tình cảm thao thức con tim trở mình…”Ba bài Thơ tự do hiện thực ,như kể ,như độc thoại chính mình!Những ý nghĩ trôi đi trong nỗi buồn….
Vẫn là những lời còm như thơ, rất độc đáo. Cảm ơn aitrinhngoctran. Chúc vui
Rat cam men.
cảm ơn chị Phuong Linh nhiều lắm. Chúc chị và gia đình luôn vui, khỏe.
Khổ đau là khổ đau. Liệu thơ và đời có khác gì nhau
với tôi thì đời đi vào thơ mà. Cảm ơn Nẫu Nhà Quê
Thơ sao rất buồn.
Vậy sao Xuân Toàn! Tôi cũng không biết tại sao nữa. Cảm ơn bạn. Chúc vui
Một giọng điệu thơ rõ ràng là không lẫn vào đâu được
thực sự mà được như vậy thì tôi vui biết chừng nào. Cảm ơn Bach Dang
Em thích bài chủ nhật 15,hay.
tôi cũng thích bài này. Bạn bè đọc xong chọc là bài thơ tình mà thiếu…yêu! Cảm ơn Maimaiyeuthuong. Chúc vui
Viết hay dù thơ không phải du dương mượt mà như các loại thể thơ khác.
Cảm ơn ưu ái của Đào Trí, con đường thơ của tôi đi hẹp quá phải không bạn?
Biết sao được!…
Ngay cả cách đặt các tít,tựa cũng đã rất sáng tạo
biết nói sao bây giờ, cảm ơn những chia sẻ tốt đẹp của T&T. Chúc bạn vui
Bên ni mọi người bất ổn vì ISIS, cứ tưởng bên nớ chẳng ai thèm nhìn lại ngày thứ sáu 13 để thấy “ngưòi giết người” chỉ vì tín điều cuồng vọng mượn danh tôn giáo. Té ra, ở xóm nẫu nhà mình cũng còn có đồng hương dù hay “đã” hay “dzô” vẫn có được những giòng thơ mang nặng tình người.
Đúng là :
“khổ đau là khổ đau
không có khổ đau nào lớn hơn khổ đau nào.
mất mát là mất mát
không có mất mát nào nhiều hơn mất mát nào”
Tây hay ta, đây hay đó, con người nơi đâu cũng máu đỏ tim hồng, chỉ có cái “mê” và cái “tỉnh” chạy vòng vòng trong cuộc sống để “thiện luơng” và “ác độc” tạo thành những cuộc biển dâu. Ôi, văn minh con người !!!
Bếp đọc những đoạn thơ hôm nay của đồng hương để hiểu thêm cậu bạn tuy hay say mà lòng vẫn tỉnh..
chỉ là một chút cảm nghĩ của mình theo dòng thời sự thôi đồng hương ơi! Cảm ơn chị đã đọc. Chúc chị luôn vui khỏe.
Một chút cảm nhận là cả một tấm lòng. Riêng tôi lại thích những bài thơ theo dòng thời sự hơn. Tặng anh bài thơ tôi đã viết sau vụ khủng bố máy bay:
MỘT NGÀY KHÔNG NGHĨ NGỢI.
Có một ngày tôi không nghĩ được điều chi
Khi vòm xanh trên đầu ám màu thuốc súng
Khi nõn trắng trên cao đóm màu đỏ máu
Thịt xương rơi trên cánh đồng cúc vàng Ucraina
Nước mắt rơi giữa lưng trời.
Có một ngày tôi không nghĩ được điều chi
Khi máu đã đổ trên mười ngàn thước đất
Thịt đã rơi dưới mười ngàn mét trời
Tội ác dâng lên tận thiên môn
Đạo đức rớt vào địa ngục!
Có một ngày tôi không nghĩ được điều chi
Khi tội ác được ngắm kỹ từng mi li mét
Sự dã man được lập trình cho một quỉ đạo đường bay
Chính xác đến lạnh lùng
Trắc ẩn thành trật lất!
Có một ngày tôi không nghĩ được điều chi
Khi nỗi oan nghiệt thấu trời đã xảy ra trước cổng thiên đình
Thần thánh ngao ngán lắc đầu : Bó tay!
Ma quỉ giật mình : Phẫn nộ!
Bảy cõi – con người số một.
Tam giới cũng số một – con người!
Có một ngày tôi không nghĩ được điều chi
Tháng bảy mưa Ngâu ra máu
Dãi Ngân Hà dậy sóng ba đào
Cầu Ô Thước quạ tan đàn quang quác
Ngưu Lang, Chức Nữ không về…Sợ quá!
tôi cảm ơn Nguyễn Huỳnh đã cảm thông và chia sẻ bằng một bài thơ rất hay. Khi nào có dịp cho tôi mời NH một ly vậy.
Bao giờ thơ cũng rất lạ anh Hải à. Chúc buổi sáng an vui
Cảm ơn Mai Hoa đã đọc. Tôi cũng chúc bạn thật nhiều an vui