tiểu long nữ
(Nói trước là tôi mắc cở, không dám ký tên trong giấy khai sanh. Bạn đọc đừng đoán lung tung, lỡ đoán trật sẽ trở thành nghi oan cho người vô tội).
(Cũng cần nói là tôi viết tặng bạn bè Xứ Nẫu. Bởi vậy ai đọc, nếu thấy dở, thôi thì xin đại xá..vì đây chỉ là những tâm sự xin được sẻ chia sau một thời gian làm công dân trang Xứ Nẫu)
Từ lâu, tôi nhờ ơn biết bao nhiêu bạn bè ở đây, trên cái Xứ Nẫu nầy, mà được lấp đầy thời gian trống trải của những ngày nghỉ, những cuối tuần mệt mỏi không còn sức để làm gì, mà cũng không có tiền để đi phố.
Nay, phần muốn góp chút sức, coi như đền ơn đọc của các bạn, thì phải biết điều, mời các bạn đọc lại của mình. Phần cũng có giấc mơ khiêm tốn, mơ trở thành… văn sĩ. Tôi bèn hạ quyết tâm “sáng tác” một bài.
Trước hết, sau mấy ngày thẩn thờ ngơ ngẩn, hồn vía để ở đâu đâu do suy nghĩ tìm đề tài. Tôi quyết viết… truyện ma. Bởi nghĩ chuyện tình nhiều người viết quá rồi. Mối tình nào chung chung cũng như mối tình nấy. Làm quen, tán tỉnh, hẹn hò, bồ bịch, để rồi kết thúc bằng cái đám cưới hoành tráng thì thường quá, có gì đâu mà viết. Còn kết thúc hay, khiến người đọc ngậm ngùi thì vai chánh phải dở dang uất ức đau khổ oằn oại… Viết vậy, tôi không nỡ. Truyện nhân tình thế thái quanh ta thì – mô phật – làm sao tôi dám chọc cười biết bao nhiêu đại sư phụ ở đây như Từ Sâm, Nguyễn Trí, Mang Viên Long, Huỳnh Ngọc Nga, Vũ Thế Thành,Ái Duy,Ngô Đình Hải…. Cũng đã có vài phút thử khởi đầu một câu chuyện đồng quê dung dị thì chợt nhớ tới Cao Thị Hoàng, Ngô Thúy Nga, Chế Diễm Trâm …tôi lại xóa khúc đã viết. Nhớ hồi nhỏ, chi Út, người giúp việc trong nhà, kể nhiều chuyện ma cho chị em tôi nghe rất ép phê. Vài chuyện vẫn còn nằm trong đầu.
Nghĩ mình “có vốn” rồi, tôi hăm hở lắm. Chiều đó, tôi lo cơm nước sớm và chu đáo, để khi ngồi xuống viết khỏi mắc công bị lương tâm cắn rứt ham vui bỏ bê gia đình.
Cơm nước xong, ngồi trước cái tivi với cả nhà một chút cho đúng thủ tục rồi tôi khéo léo nhắc nhở mọi người thu xếp để đi ngủ sớm vì… thức khuya có hại cho sức khoẻ. Lên giường, tôi không dám lăn trở cựa quậy, rán nằm im re để yên tịnh cho ông-xã tôi mau ngủ. Nghe ổng thở đều đặn, tôi rón rén xuống giường. Tôi pha một bình cà phê đậm, vì lòng đã hạ quyết tâm đêm nay đóng vai văn sĩ, thức sáng đêm sáng tác.
Nói thiệt đừng cười, chớ kể từ khi lựa được đề tài, trong đầu tôi đã “viết” sẵn một mớ rồi. Bởi vậy, khởi đầu tôi viết một hơi, khỏi cần suy nghĩ, kể cả lúc nam vai chánh gặp ma. Nhưng rồì tôi khựng lại. Tôi phân vân một hồi rồi đổi ý, chuyển vai chánh thành nữ. Không nói giấu gì, tôi là đàn bà. (Giấu gì được, ở trên đã nhắc tới chồng con). Tự nghĩ, mình viết vai nam, làm sao diễn tả được tâm trạng của đàn ông con trai cho đúng. Mà đàn ông sợ ma có kỳ không? Diễn tả đàn ông sợ ma, nếu cho phản ứng ít thì chuyện lạt lẽo, phản ứng nhiều thì e không hợp lý. Suy nghĩ một hồi, tôi đọc lại từ đầu, sửa hết từ trên xuống dưới những chi tiết liên quan tới giới tính nhân vật của tôi. Rà lên rà xuống, sửa tới sửa lui, tôi thấy mắt cay cay.
Mắt cay không còn đỡ. Cay mắt không khó chịu bằng muốn ói do bị sốc cà phê đen. Tôi sợ buồn ngủ, pha cà phê đặc quánh, rồi sợ mập, đâu dám xài đưòng sữa chi, nhắm mắt nín thở uống như hồi xưa Bà Nội tôi uống thuốc Bắc vậy. Không quen uống càphê đậm và uống nhiều, tôi bị khó chịu quá. Tôi đành phải làm một cái chuyện không văn sĩ chút nào, là xuống bếp lục cơm nguội ăn để “dằn” cà phê xuống.
Sợ mất hứng, tôi ăn rất lẹ để lên viết tiếp. Do có gián đoạn, trở vô bàn, tôi đọc lại từ đầu để viết tiếp cho suông. Hỡi ơi. Đọc lại, tôi buồn quá. Không lẽ xóa hết, viết lại từ đầu? Xóa thì tiếc. Mà để thì tệ quá. Tôi chán nản lắm. Khí thế văn sĩ trong tôi bây giờ xìu xuống như cái bánh tráng nhúng nước.
Có vậy mới phục các văn sĩ. Sao mà họ viết dễ ợt.
Tôi liên tưởng tới chuyện hát Karaokê. Nghe ca sĩ hát, nhiều người khen chê rất tận tình. Cô nầy giọng yếu cô kia nhạc lý còn non… Bình phẩm chê khen tựa như bản thân mình ngang nữa Thái Thanh, Mai Hương… nhưng khi cầm micro hát thì thật là tội nghiệp cho lỗ tai của người vô phước bị ngồi chung phòng.
Sửa tới sửa lui cái truyện ma, chắc do buồn, tôi xuống tinh thần nên đâm ra mệt mỏi. Lại khó chịu trong bụng do hồi nãy ăn lẹ, tôi đành chịu thua, tắt đèn đi ngủ.
Sáng ra, đọc lại bài, tôi đã nhấn nút xóa không thương tiếc và thề với lòng, từ nay xin bỏ mộng làm văn sĩ.
Ông bà mình có một câu tạm diễn tả được tôi: Tài không đợi tuổi. (Chỉ cần sửa chút xíu, đổi chỗ hai chữ tuổi và tài). Tức là tuổi tôi tới lẹ quá tài theo không kịp. Nghĩ cũng buồn. Tóc giờ đã bạc, ngẫm đi nghĩ lại, rán lục kiếm coi mình có sở hữu được tài gì không, tôi thấy tôi từng tuổi nầy chỉ được có mỗi một cái tài, tài khôn.
Do là chị hai trong nhà, tôi quen thay ba má dòm ngó em út hồi chúng còn nhỏ. Riết rồi quen, quên là bây giờ các em tôi, ai cũng làm thầy tôi được. Ngay cả các con tôi, khuyên răn chúng nó điều gì, tôi cũng cảm nhận được là chỉ làm chúng bực mình, vì chúng biết hết rồi, biết còn hơn tôi!
Đó là chưa kể những trường hợp tôi tài khôn với bạn bè. Bạn bè ngang tôi nói làm gì! Cả bạn bè bậc đàn anh đàn chị, đôi khi tôi cũng góp ý lung tung. Nghĩ phục bạn bè tôi rộng lượng lắm, mới chịu nổi tôi.
Nếu tôi do tánh Trời sanh nói nhiều quá, làm phiền bạn bè, cho tôi thật lòng xin lỗi. Tôi đã tự hứa rán chừa, sẽ không tài khôn với ai hết. Nếu ngứa mìệng lắm, muốn có ý kiến, thì chỉ còn một người trên đời nầy tôi được phép khoe tài mà không sợ bị hố, đó là thằng cháu ngoại của tôi, nay được hai tuổi. Chỉ có nó mới chắc chắn là biết ít hơn tôi.
Chỉ là vài lời tâm sự với bạn bè nhân cuối tuần rảnh rang. Xin đừng coi đây là một bài để tôi đở áy náy viết dỡ.
Cám ơn bạn đã có kiên nhẫn “theo” tôi tới đây.
Kính chúc bạn một ngày vui, hay một đêm ngủ ngon.
tiểu long nữ

Cố lên,cố lên tieu long nu oi !
Anh rễ của tôi dân Cam Ranh chánh hiệu, vẫn thường hay biểu tôi cố lên.
Nghi quá!!
Nếu là anh, anh em gặp nhau ở đây, vui dữ hén.
(Nhưng xin nhớ, anh là Cù Hin Hòn Tre, em là tiểu long nữ. Cứ giữ vậy nghen. Đừng thèo lẽo thố lộ thân phận nhau đó nghen.)
Tôi thích tiêu chí “nơi gặp gỡ những người yêu xứ nẫu ” của trang web này. Hãy để mọi người đến với nhau bằng tình yêu văn chương dung dị,đừng biến trang này thành trang văn chương chuyên nghiệp vì chúng ta đã có quá nhiều trang web như vậy. Mong thay.
Đúng! Đúng! Đúng! Hoan hô ý của Huỳnh Dũng: Đến với nhau bằng tình yêu văn chương dung dị (không cần phải chuyên nghiệp).
Gặp gỡ nhau bằng tình thương đất Nẫu là đã đủ lắm rồi!
Ước gì được gặp mặt để bắt tay Huỳnh Dũng một cái.
LH
Xứ Nẫu cũng là nơi mà mọi người cũng có thể khởi đầu nghiệp văn sĩ,bạn ơi xin đừng rụt rè nhé.
Công dân mới tin của Xứ Nẫu xin nghiêm chỉnh nhận lệnh của công dân lâu năm (Nguyên một dòng Sông Hàn thì phải là lâu rồi, từ hồi tạo thiên lập địa lận mà!): Sẽ không rụt rè, sẽ vè thẳng tay…..
Thơ văn, theo chỗ tôi biết, quý nhất là sự chân tình, chị TLN à. Mong chị yên tâm mà tiếp tục…
Được rồi. Tôi xin dùng cái chân tình nầy để còm. Chỉ sợ là người quê tôi nói chuyện vì chân tình mà dễ mích lòng. Xin trước đại xá.
Ngẫm nghĩ lại thấy thương giới cầm bút VN. Âu cũng là cái nghiệp,mà là nghiệp thì làm sao dứt bỏ.
Cũng thương người làm vườn làm ruộng dầm mưa dãi nắng mà hoa màu rẽ mạt, cuộc sống đơn sơ cơ cực…
Nói chung, do hoàn cảnh của đất nước mình thôi Mỹ Dung à. Chúng ta hãy vừa cố gắng xây dựng xã hội (bắt đầu từ gia đình của mình), vừa tự an ủi rằng, mình còn may mắn làm người Việt được sống trên đất Việt. Thời tiết, khí hậu, hoàn cảnh địa dư của mình chưa khắc nghiệt như ở Phi Châu. Dân của họ mới là thật sự khổ, nước còn không có mà uống….
Ý tôi là chuyện văn thi sĩ xứ mình chịu thiệt thòi đã là nan giải thì chúng ta phải giỏi tự tìm cách an ủi mình, chớ đã không bỏ được nghiệp, mà lòng buồn chán, bất mãn thì sống sao vui được, phải không Mỹ Dung?
Tieu Long Nu,ban cung la cay but duoc nhieu nguoi yeu men roi do
Dạ, chính tôi cũng ngạc nhiên. Dân Xứ Nẫu phóng khoáng bao dung quá. Bởi nên tôi xin nghe theo ông bà mình: Đất lành chim đậu. Cho tôi xin đăng một hộ khẩu ờ đây. Yên tâm. Ý tôi là sẽ theo quý vị, thưởng thức thơ văn của quý vị. Cao lắm là còm cho vui cửa vui nhà. Sẽ không dám viết nửa đâu.
Kính.
tiểu long nữ
Tự sự dễ thương
Thưa hai bạn Thanh Huy và Việt Hà,
Được nghe ý kiền của hai bạn, tôi cảm động lắm, muốn viết gì hay ho tử tế với hai bạn, nhưng nghĩ hoài không biết nói sao. Thôi thì chỉ đành xin cám ơn nhiều.
cô cô tiểu long nữ
Viết vui,chân tình
Xin chúc một ước mơ đẹp sớm thành sự thật
Bộ không sợ đọc loại văn ba rọi, ba trợn của tôi sao mà chúc. Dù sao cũng cám ơn ông bạn nhiều. Nhiều lắm.
Khắc đi khắc đến,khắc viết khắc thành.
Trân trọng cám ơn lời chỉ dạy.
Hu hu lúc nhỏ mình cũng mơ thành văn sĩ,bây giờ là cày sĩ.
hu hu hu … chào đồng nghiệp.
. Oi giac mo dep qua di chu.
Manhkhoe đã không chế nhạo tôi, cám ơn lắm.
Hình như ai cũng có ước mơ này thì phải !
Chắc là vậy. Nhưng nói ra ngượng lắm, vì phải tự biết khả năng của mình, nên đành dấu kín mít, chôn chặt trong lòng….
Rẽ bèo dày đặc sông đời…Để thuyền đi tới chân trời ước mơ…Để có tiếng nói nhạc thơ Vui mái chèo rẽ bèo lờ lững trôi…Khỏe ra hỏi bèo phận đời…Lênh đênh sông nước niềm vui chỗ nào?Ồ thì biết nói sao!?”Văn chương”một cõi xôn xao lạ kỳ!”Trả giá cho sự để ý…Diệu huyền bao chuyện vốn quí cuộc đời”Vậy đó phải không Tiểu Long Nữ ơi….!?
Hôm nay tôi rất hân hạnh được aitrinhngoctran tặng cho lời còm hay nhứt từ trước giờ:
Rẽ bèo dày đặc sông đời…
Để thuyền đi tới chân trời ước mơ…
Để có tiếng nói nhạc thơ
Vui mái chèo rẽ bèo lờ lững trôi
Khoẻ ra hỏi phận bèo đời…
Lênh đênh sông nước niềm vui chỗ nào?
Cám ơn Aitrinhngoctran đã chia sẻ cảm giác về thân phận thơ văn và những ngưới làm ra chúng.
Một bài thơ làm mấy ngày nhuận bút báo in chỉ 200.000đ truyện ngắn chỉ dăm bảy trăm còn đăng trên mạng thì free thì làm sao mà văn chương không rẽ như bèo ?
Ngọc Minh và tieu long nu ơi,một tập truyện ngắn dày 300 trang viết gần chục năm,nhuận bút chỉ 6 triệu đồng. Nghĩ có buồn không. Nhưng số kiếp văn chương đeo bám ai thì người ấy chịu vậy !
Ngọc Minh và NguyenHoang thân mến,
Nghe, tôi đoán hai vị là người cầm viết. Chuyện đầu tiên xin nói là rất hân hạnh được gặp gỡ hai vị, dù chỉ là trên màn ảnh computer.
Tôi hoàn toàn đồng ý là thu nhập của văn, thi sĩ không xứng đáng với tài năng và tấm lòng. Rõ ràng là một bất công của xã hội, và lại là cái bất công không có hy vọng tranh đấu dành công bằng được!
Thôi thì quý vị hãy tự an ủi, dân mình còn nghèo quá, nếu sách báo cao giá hơn, e rất nhiều người không sẽ có khả năng tiêu thụ.
Coi như quý vị hy sinh để xây dựng cho đất nước. Hãy tin thơ, văn của quý vị sáng tạo ra chính là nguồn an ủi, hướng dẫn, giáo dục xã hội. Hãy vui rằng đóng góp của quý vị không lãng phí.
Quý vị không nhận được tiền, nhưng quý vị được lòng trân trọng quý mến, biết ơn của người đọc nhiều lắm mà.
Chào thân ái.
LH
Văn chương hạ giới rẽ như bèo. Làm nhà văn chi cho mệt vậy ta ?
Nếu ý nói văn của riêng tôi rẽ như bèo thì tôi không phản đối.
Tôi cũng thấy vậy mà.
Nhưng nếu bạn nói văn chương chung chung rẽ như bèo thì tôi hơi ngạc nhiên.
” văn chương hạ giới rẽ như bèo ” là câu thơ của Tản Đà trong bài Hầu trời và đây cũng là câu nói cửa miệng của giới nhà văn nước ta.
Bèo hồi thời cụ Tản Đà mới rẽ. Bèo bây giờ cũng có giá lắm đó Minh Văn ơi.
Thú thật, có chút mắc cở đó Minh Văn. Vì dốt thơ văn nên đâu biết đây là lời của Tản Đà.
Đã tưởng Minh Văn là người thành thật nhứt, can đảm ngang nhiên chấm bài tôi điểm đội sổ….
Văn sĩ mà viết sách được phóng thành phim, thành kịch thì giàu sụ chứ đâu có nghèo.
Nói cho các bạn ai có ước mơ trở thành triệu phú như tác giả quyển Harry Potter đừng nản chí vậy mà.
Bạn khiến tôi ngậm ngùi tiếc cho những tác giả ở Việt Nam, hay nói cho gần, ngay trong nhà của mình, như Nguyễn Trí, Ngô Đình Hải….. với các tác phẫm như Bụi Đường, Thiên Thần … không được cơ hội dựng phim.
Có được dựng phim đi nữa, như Cánh Đồng Bất Tận của Nguyễn Ngọc Tư, tiền tác giả nhận được cũng không xứng đáng.
Tôi cảm ơn tác giả nhiều lắm, đã viết giùm cho tôi, nhất là cái đoạn “tuổi không đợi tài” sao giống tôi quá xá! Nói thêm một chút, nhân vật nữ ưa thích nhất của tôi trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung sau Nghi Lâm, là Tiểu long nữ đó!…hihihi
Còn tôi thì muốn ngõ lời cảm phục ông bạn chuyện trọng tình bạn, dù là bạn cũ lâu năm không gặp lại, hơn là sợ xếp. Tôi thấy rất tội nghiệp cho người mình bị bịnh phải “nễ” xếp ở trường hợp quan hôn tương tế. Dù bản thân mình không dư dã gì, vẫn không dám không “biết điều” với xếp. Chừng nào người mình mới qua được cái ải tâm lý nầy?? (Xin lỗi đã quên tựa bài ấy)
Cám ơn đã được thưởng thức thơ văn của bạn. (Đã tưởng chỉ là bạn thơ văn, không ngờ còn cùng chung môn phái… phái Kim Dung).
Bài tôi nhắc đến ở trên là “Tiệc Cưới”, đăng cùng lần với bài “Hoa Hồng Cuối Năm”. Đăng ngày 20 tháng 1 năm 2015.
Ráng thêm chút nữa cũng dám trở thành văn sĩ xứ nẫu.
Tôi không còn mơ làm văn sĩ nữa (nói kiểu ông xã tôi là mơ hão chi chỉ hao mỡ).
Tôi ước được làm bạn bè của Xứ Nẫu cũng thấy vinh dự lắm rồi.
Chít chưa, mình cũng được long cô nương điểm tên kìa. Tối nay mình sẽ mơ giấc mơ văn sĩ, đi mua cafe thui! Bạn đã là văn sĩ có cỡ rồi mà, tiểu long nữ ơi!
Ai chớ Chế thì không cần phải mơ. Chính Chế đã là giấc mơ của người khác rồi!
Trời, cái cô Tiểu Long Nữ độc ác nầy, muốn tung chưởng thì cứ việc tung thữ thời vận, lôi kéo làm chi tên của Bếp vào cho các đại cao thủ phải nhăn mày nhíu mặt vì bị sắp nhằm lộn chổ với Bếp. Bếp không cám ơn như Ái Duy đâu mà còn hăm sẽ tặng cho một nồi cơm khét vì lo thưởng thức mấy tuyệt chiêu của Tiểu Liong Nữ mà quên coi nồi cơm.
Hi hi..viết thì viết vậy chứ coi mấy chiêu Tiểu Long Nữ tung ra, Bếp biết cô nương là ai rồi.
Sự dung dị, đơn sơ, chân thật sẽ đưa TLN biến giấc mơthành hiện thực, Bếp tin như vậy. Cứ tiếp tục tung chiêu, ra quyền đi nghen. Bếp và bè bạn xứ nẩu ngóng cổ chờ đó.
Xin làm ơn cho tôi được đóng tròn vai người vừa đẹp vừa giỏi, lại hiền. Xin đừng nói tôi độc ác. Nhứt định không nhận.
(Mở phim Thần Điêu Hiệp Lữ -mà phải là phim năm 1995 có Cỗ Thiên Lạc nghen, tiểu long nữ mới đẹp nhứt- ra coi lại đi để thấy. Người ta hiền khô mà!)
Mình cũng ước mơ vậy,nhưng không được ,đành làm bạn đọc
Bạn đọc quan trọng lắm VHung à. Không có bạn đọc người viết đâu có động lực để viết.
Xin Tiểu Long nữ xuất chiêu tiếp! Hân hạnh.
Muốn xuất chiêu tiếp, chỉ còn một nước là rũ Quá Nhi song kiếm hợp bích, chớ tự một mình tiểu long nữ nầy nội công chưa đủ LMT à.
Viết vui,hồn nhiên
Chà, lãnh giải nầy nặng, ôm mỏi tay đó Đặng Tươi ơi.
Cám ơn nhiều lắm.
Cứ đi thì sẽ tạo thành đường. Nhưng tiểu lộ hay đại lộ còn tùy vào năng lực của mỗi người
Xét theo năng lực của tôi, nhân nhượng lắm cũng chỉ là đường hẻm xóm nghèo.
Còn mà nói cho công bằng thì là ngõ cụt đó Nguyễn Trọng Thi ơi.
Cám ơn bạn đã nhắc tới AD. Thiệt ra, để đến được với nghề viết ai cũng phải trải qua giai đoạn này hết bạn ơi. Hãy cứ vui với ước mơ của mình.
Nhân lần đầu tiên được nói chuyện với Ái Duy, tôi muốn được cám ơn một tác giả đã cho tôi đọc rất nhiều bài mà tôi thích thú.
Hy vọng lần tới ra Nha Trang được gặp Ái Duy.
Viết dễ thương.
Tôi mơ làm văn sĩ lãnh giải Nobel Văn Chương (nói đùa thôi đó nghen!), Trong khi chờ đợi tài tới (nếu nó chạy kịp theo tuổi của tôi), tôi xin lãnh tạm giải DỄ THƯƠNG do bạn phát. Trân trọng cám ơn.
Biết đâu 20 năm sau chị sẽ bước lên bục lãnh giải. Chúng ta có quyền ước mơ,ước mơ,miễn ước mơ đó không làm hại gì ai !
Thuận miệng nói đùa thôi, chưa bao giờ tôi có ưóc mơ nầy đâu bạn.
Trực nhớ lại là tôi có nhắc tới chuyện nầy, nhưng với đám con tôi thôi. Tôi vẽ ra trong đầu chúng cái viễn ảnh mấy chị em hợp sức, đứa nghiên cứu đứa chế thuốc (2 đứa đang trên đường y, 1 đứa sẽ vô nha, 1 đứa hy vọng vô dược). Tôi khích lệ chúng bằng hình ảnh 4 chị em lãnh giải Nobel y học vì triệt tận gốc được vấn đề ung thư. Ước mơ nầy cũng không thực tế chút nào, nhưng dùng nó để đẩy những người trẻ đi tới thì hơi hiệu nghiệm đó Khungcuahep à.
Chúc một giấc mơ mau thành hiện thực
Tôi còn có giấc mớ thứ hai, là có tiền nhiều hơn một chút. Xin bạn chuyển lời chúc ấy qua giấc mớ thứ hai. Giấc mơ đầu tôi đã tự đánh thức mình tỉnh dậy rồi. Tôi nghĩ, không có tài thì đừng tự ép mình ép người.
Do sơ ý admin đăng bài thiếu đến 2/3 khiến bạn đọc không hiểu nội dung câu chuyện viết gì .Thành thật xin lỗi tác giả và cám ơn bạn huyen đã góp ý
Được admin cho cơ hội gặp gỡ tao nhân mặc khách của Xứ Nẫu đã là vinh dự cho tiểu long nữ nầy lắm rồi.
Xin được cám ơn.
Chính tôi được admin cho cơ hội gặp gỡ “bạn bè” trên Xứ Nẫu mới phải xin CÁM ƠN admin, và thành thật xin lỗi nếu vị nào lỡ đọc qua, bực mình đã tốn thì giờ đọc.
Giấc mơ ấy cũng đẹp chứ bạn ?
Tôi nghĩ, đôi khi chuyện sẽ đẹp nếu cứ để cho nó mãi mãi chỉ là giấc mơ.
Vui ghê Ma nữ lục cơm nguội!Đỡ lòng xót dạ cà phê phá…Cái bụng oằn oại muốn nôn ra…Ôi Văn Sĩ cùng cái hình minh họa!”Sao vàng”-”Văn Sĩ”-”Đôi tay Hoa”-Vui Lạ”chưa thấy Ma”Tiếc quá!Tiếp tục dài dài sẽ Viết Ma…Đề tài hấp dẫn”Giấc mơ là….Vô cùng tận!”
Chắc không được “Giấc mơ là ….Vô cùng tận!” rồi, vì tôi đã sớm thức tỉnh.