.
CHẾ DIỄM TRÂM
Cô Hiên với cha tôi cùng chung một ông nội. Ông nội của cô và cha, tôi gọi là ông cố. Có vẻ họ hàng hơi xa, cô lại sinh ở Bắc vì ông tôi đi tập kết, cha tôi sinh ở quê. Một thời gian dài cách xa, anh em mới nhận lại nhau nhân ngày giỗ họ cách đây đôi chục năm. Vậy mà không hiểu sao, gặp cô Hiên là tôi bám luôn, bám như đỉa, bôi vôi cũng không rời.
Có lần tôi hỏi cô sao ông không đặt tên cô là Hiền có phải hay hơn không? Cô Hiên cười: “Mày không biết hoa hiên hả, đẹp và quý lắm đấy nhé, có thể trồng dọc lối đi làm cảnh và làm thức ăn giải nhiệt đấy!”. Thấy tôi tròn mắt, cô Hiên bẹo má tôi: “Hoa kim châm đấy, biết chưa?”. À, thì ra người ta hái hoa hiên trước khi kịp nở, rồi phơi khô làm kim châm. Me vẫn hay sai tôi ra hàng khô mua kim châm về nấu món chay rất ngon. À, thì ra đó là lý do cô Hiên rất thích màu vàng: xe Attila vàng, đầm vàng, giày vàng, bóp vàng, cái cài tóc cũng vàng. Thành ra, cô Hiên đã U60 rồi mà vẫn “nhí nhảnh” lắm. Me tôi mỗi lần nhìn thấy cô Hiên là thở dài nhẹ nhẹ: “Thiếu nữ lâu năm!”
Tôi chịu ảnh hưởng tính cách và lối giáo dục của me tôi từ nhỏ. Tính me ít nói, me thuộc tuýp người sống im lặng và điềm tĩnh. Me gốc Huế, ông ngoại lại là ông giáo, bà ngoại quanh quẩn nội trợ quán xuyến trong nhà ngoài ngõ nên nhất cử nhất động của con cái, ông bà đều chỉ bảo, uốn nắn đến điều. Me là gái Huế, Huế mộng Huế mơ, cái tủ quần áo me nhuận một màu tím Huế, đủ cấp độ, từ tím hồng, tím hoa cà, hoa sim, lá cẩm đến tím xanh, tím than, tím đen…
Tôi phục sức không chút cầu kỳ cho đến tận khi gặp cô Hiên. Trước, me mua cho gì, tôi mặc nấy. Đi học mặc áo dài trắng, sơ mi trắng; đi học thêm, đi chơi, áo pull trắng. Đôi lần, me chọn cho màu hồng, hồng nhàn nhạt hoặc vàng, vàng đất xin xỉn. Có lần, cha trêu:
– Con gái hôm nay được me cho mặc màu du ca hí?
Me nhướng mắt nhìn cha rồi từ tốn:
– Con mình có chơi bời lêu lổng mô mà màu du ca, anh?
Chỉ khi cha cười sặc cơm vô mâm me mới hiểu cha nói lái, bậy hết sức. Me nhíu mày, lúc nào bực, me cũng đến nhíu mày là thôi. Vậy mà cha ngán cái nhíu mày của me ghê lắm. Cha là dân hay cãi vậy mà im re trước cái nhíu mày nhẹ như một nếp nhăn của me. Tôi hiểu cái màu áo vậy đã được phê duyệt, cứ thế mà chấp hành.
Cha tôi người Quảng. Ông bà nội nghèo nhưng quyết chí lo cho con ăn học cho đời con bớt khổ. Một trong những ông thầy dạy cha tôi là ông ngoại. Xuân hạ nhị kỳ, trước khi về quê ăn Tết nghỉ hè, cha lại đến nhà chào thầy. Người mở cổng cho anh học trò nghèo, người rót nước mời anh học trò nghèo không ai khác là me. Cha me liếc trộm nhau đâu mấy lần, vậy mà thành. Ông ngoại thương anh trò nghèo mà hiền, có chí, gả con gái cho, như người ta chọn mặt gửi vàng.
Cha tôi là công chức nên thuyên chuyển miên man nay đây mai đó khắp dải duyên hải gió cát. Chỉ đến khi cha đau khớp nặng, cả nhà mới được “dừng bước giang hồ” ở đất Nha Trang quanh năm nắng ấm. Cha tôi hay nói nhà mình là điển hình cho sự dung hợp văn hóa vùng miền. Cha Quảng Nam, me Huế, chị Hai được ra đời bên dòng sông Trà đặc sện cá bống dưới chân núi Ấn , tôi Nha Trang rặt. Từ khi có cô Hiên lui tới, nhà tôi có thêm giọng Bắc ngọt lịm người. Nhưng lối sống, lối ăn uống chị em tôi chịu ảnh hưởng me nhiều lắm. Chị Hai tôi đi lấy chồng rồi qua Úc, ngày nào gọi điện về cũng thèm món me nấu điên người. Me mà kho cá bống thì miễn chê, cái tộ cá kho không khác chi một bức tranh lập thể với tông nâu tựa màu mật ong óng ả điểm mấy nhát ớt sừng đo đỏ bóng lên như có ánh sáng chiếu rọi. Con cá cong lên một cách kiêu kỳ giữa mấy hạt tiêu đen, lá hành xanh điểm nhịp cho làn nước mắm đường phèn sệt sệt. Buổi xê xế, chén cơm nguội với cá bống thệ kho khô của me là hạnh phúc bất tận của tuổi thơ chị em tôi.
Cô Hiên tôi sinh ở Bắc, quen lối sống phong lưu của vùng đất nổi tiếng bờ xôi ruộng mật. Rồi thêm cái máu Quảng Nam đầy khí chất của dòng họ vẫn rần rật trong huyết quản nên cô tranh biện mạnh bạo, thẳng thắn ghê lắm. Hai chất ấy cộng lại, cô tuy nể me tôi lắm vẫn không ngại phê bình me không cho tôi được tự do ăn mặc, nói năng, lúc nào cũng như già háp. Những buổi trưa tôi ở lại công ty, cô Hiên chạy đến dẫn tôi đi “xóa mù” về thời trang, mỹ phẩm, giải trí… Thời gian đầu, tôi giấu me, để hết phụ tùng phụ kiện ở công ty. Rồi dần dà, tôi đem về nhà, cất trong hộc tủ, trong bóp. Rồi một ngày, tôi rụt rè mặc váy công sở, từ nhà. Mấy tháng sau, tôi uốn cái đuôi tóc cong cong. Khoảng đôi, ba tuần sau, tôi tô son môi. Rồi tôi mặc cái đầm hoa khi hai cô cháu đi cà phê chủ nhật…
Me tuy không đồng ý cô Hiên “làm hư” tôi nhưng me cũng không quyết liệt cấm cản, chỉ những khi mình me với tôi, tôi mới được nghe những bài học công dung ngôn hạnh. Nhưng rõ ràng là me tôi không thích cô Hiên, những khi cha và cô ngồi nói chuyện với nhau, me cũng có mặt nhưng ít khi góp chuyện, thường me tìm cớ đứng lên, lúc châm trà, lúc gọt trái cây bận rộn.
Cô Hiên hình như hiểu trái tim me tôi lắm nhưng cô rất tỉnh. Cô nói cô mê cái không khí bàn ăn trang trọng của nhà tôi quá, cô nói cô say các món kho của me nên không tới nhà tôi chừng ba bữa là cô phát ốm. Me nghe vậy rất cảm động nhưng me vẫn giữ nguyên thái độ điềm đạm, có phần lịch sự thái quá như không có gì có thể xê xích được.
Cha tôi vui hẳn từ khi có cô em họ thường xuyên lui tới. Những bữa cơm có cô Hiên, nhất định cha phải làm cút rượu cho hừng lên, hai anh em cãi nhau cho vui, đúng chất Quảng hay cãi, cha nói thế. Nhất là cha thấy con gái cha thay đổi theo “chiều hướng tích cực” nhờ có cô Hiên. Mỗi khi cô Hiên đến lôi tôi đi mua sắm, cha là đồng minh qua cái nháy mắt ngầm với tôi, khích lệ tôi biến nhanh đi trước khi me đổi ý. Tôi thì khỏi nói, tôi mê cô Hiên lắm lắm, đặc biệt là khi bạn bè khen tôi mày xinh ra đó, mày sành điệu rồi đó.
Gia đình tôi đang yên ả thì sóng gió ập đến. Cha tôi ra đi đột ngột sau cú đột quỵ do tai biến mạch máu não. Me tôi thành một người khác hẳn. Me ngơ ngác, me thất thần, me ngơ ngẩn. Me không khóc một tiếng. Cô Hiên nói như me mi mới dễ sợ chứ khóc ầm ào lại không can chi. Chị Hai và anh rể chưa kịp về nước, tôi phải là trụ cột. Nhưng với một đứa con gái quen sống trong vòng tay bảo bọc ấm êm của cha me như tôi, tôi nào biết phải làm sao. Cô Hiên lo tất tần tật. Cô họp bà con trong họ, cắt đặt mọi sự, từ tìm dịch vụ mai táng, mời thầy tụng kinh, mua một chỗ nằm cho cha, đến sửa cơm cúng ngày ba bữa, chợ búa cơm nước cho người trong họ vượt hàng trăm cây số về để tang cha… Cô bảo sao tôi làm răm rắp như vậy, vuốt mắt cho cha, lau tắm báo hiếu cha một lần sau chót, quỳ xuống đứng lên, đội cơm dâng nước, nói lời cảm ơn người đến phúng viếng… Không có cô Hiên, chắc tôi sụp luôn những ngày ấy.
Thất thứ ba của cha hôm trước, hôm sau chị Hai bay qua Úc lại. Chị còn công việc, còn bao nhiêu việc chờ chị. Nhà chỉ còn tôi và me. Me không còn minh mẫn nữa, me nằm vùi, tóc me đổ sương nhanh không ngờ. Me vốn người sạch sẽ, trước đây mỗi buổi sáng, dù lạnh hay nóng, me vẫn dậy sớm, tắm nước nóng, thay bỏ bộ áo mặc ngủ, mặc một bộ tinh tươm đã ủi gấp phẳng phiu, soi gương chải đầu, bắt đầu làm việc nhà. Giờ, me hoặc nằm yên hoặc ngồi thẫn thờ nhìn đăm đắm bàn thờ cha.
Tôi mỗi sáng chỉ kịp lo điểm tâm cho me rồi vội vã rời nhà, ba chân bốn cẳng chạy đến công ty. Tôi không dám để cửa, thường vẫn phải khóa me trong nhà. Có khi tôi chạy đi mà khóc thành tiếng, không dám nhìn qua cửa sổ vào nhà. Trưa tôi không ở lại công ty nữa mà ù té ra về, ghé đâu đó mua hai hộp cơm cho hai me con. Rồi lại sấp ngửa chạy đến nơi làm. Cả me và tôi sa sút kinh khủng.
Cô Hiên ra tay. Cô mang vô cho hai me con tôi một người họ xa để chăm sóc me, quét tước, dọn dẹp nhà cửa, sân vườn. Cô cắt tóc me ngắn lên. Cô xếp tất cả những bộ đồ màu buồn cũ của me lại, cô may sắm cho me thuần một thứ lụa bạch mát dịu, ưa nhìn. Mỗi sáng, cô Hiên đến, cô mở hết cửa lớn cửa nhỏ, cô đưa me đi tắm rồi dẫn ra vườn ngắm hoa cỏ. Cô mua về những cuốn sách Quà tặng cuộc sống có những câu chuyện ngăn ngắn, để ngay trên bàn đá chỗ me thường ngồi. Thỉnh thoảng, cô mua đến cho me gói bánh nậm, bánh bột lọc, bịch chè hoa cau… Chiều mát, cô chở me ra biển, đi bộ trong công viên biển rồi chở dạo một vòng phố xá trước khi về nhà. Cô đưa me đến lớp tập yoga và đi chùa. Me hồng hào dần dần, ánh mắt tinh anh lên, tôi lại thấy me đẹp một cách sang trọng, quý phái. Đúng vẻ đẹp các mệ xứ Huế.
Cô Hiên thỉnh thoảng ra tay làm món mì Quảng và bún chả Hà Nội, hai món ruột của cô. Thật tình, cô Hiên là người không bao giờ giỏi được trong chuyện nấu ăn nhưng nhìn cái cách cô chạy qua chạy lại trong bếp, chạy từ trong bếp ra vườn, cười nói hi ha, tôi thấy thật vui và ấm áp. Đôi khi, cô vừa làm vừa hát “Đã đôi lần đến với Huế mộng mơ…”, tôi để ý thấy me khe khẽ hát theo.
Gần đến ngày giỗ đầu cha tôi thì cô Hiên đi Singapore và Malaysia. Tôi quên nói, cô Hiên tôi là bà góa cũng đã lâu lâu. Dượng tôi, mà tôi gọi là chú theo cách gọi của người Bắc, đã mất vì chứng u não. Chú tôi cực giỏi trong kinh doanh, một tay chú mà nên nhà lầu, xe hơi, đất cát, công ty mua bán bất động sản. Hồi còn chú, cô tôi thuộc hạng có cỡ, lên xe xuống ngựa, mưa nắng không đến đầu. Chú tôi ra đi tuy không quá bất ngờ nhưng là sự ra đi có báo trước vô cùng nhanh. Cô tôi đau lắm nhưng rồi phải tự đứng dậy. Cô thấy khả năng cô không thể đi tiếp con đường của chú, cô tháo vát nhưng cô chỉ rành về khoa học – cô là tiến sĩ về tâm lý học. Thế là, cô Hiên bán bớt đất, giải thể công ty, bán luôn cả xe hơi vì cô không tự lái được, tiền gửi vào ngân hàng. Cô chỉ giữ lại cái nhà lầu năm tầng, cũng là trung tâm ngoại ngữ, niềm vui, nguồn sống dồi dào của cô bây giờ.
Bà tiến sĩ về hưu góa chồng lọt vào tầm ngắm của rất nhiều người đàn ông góa vợ, trong đó có ông sĩ quan vợ đã mất, ở gần nhà cô. Ngày hai người chuẩn bị hứa hôn, ông hỏi cô thích nhẫn gì. Cô cũng vui nhưng có vẻ hơi thất vọng, sao lại phải hỏi ba chuyện đó nhỉ, phải tự mà hiểu chứ. Tôi xúi dại, thì cô cứ nói thích nhẫn kim cương đi. Cô tôi thở dài, thứ nhất là tao chỉ thích một thứ hạt trai, thứ hai là người ta không có khả năng mua hạt xoàn, làm khó nhau mà làm gì!
Họ đưa nhau đi nước ngoài một chuyến. Bay hôm trước, hôm sau cô gọi về cho tôi. Câu đầu tiên cô nói là tao rất nhớ nhà, nhớ hai me con bây. Tôi ngạc nhiên nhưng có lẽ tôi hiểu. Một người như cô Hiên, nói nhiều nhưng không bao giờ nói ra lời những gì lòng mình muốn. Ông chú sĩ quan lại vụng về trong việc đọc những ý nghĩ âm thầm của cô. Mà bà cô tôi tính tình bề ngoài rất sôi nổi nhưng tâm hồn lãng mạn lắm lắm. Chắc cô tôi nhận ra họ vênh nhau rồi!
Đến ngày cuối cùng của chuyến du lịch, cô nhắn tin cho tôi: “Chắc phải chia tay. Sao cứ nguội ngặm. Lúc nào cũng chỉ nhớ con và me con”.
Cô về đúng hôm me con tôi cúng cha ngày sống. Như tục lệ, ngày hôm sau, ngày cha mất, tôi sẽ sửa mâm cơm chay, còn ngày tưởng nhớ cha còn sống là một mâm cơm toàn những món sinh thời cha ưa ăn. Chiều hôm đó, mới bốn giờ, tôi đã gãi đầu gãi tai ỏn ẻn xin sếp về sớm. Sếp vừa ờ là tôi biến ngay. Mười lăm phút sau, tôi đã vô đến sân nhà. Mùi thơm ngào ngạt làm nước miếng tứa ra đón tôi từ phòng ngoài vô tới bếp. Không thể tin nổi vào mắt mình, me và cô Hiên đang đứng bên trả cá bống kho tiêu. Me cầm đôi đũa chấm chấm vào trả cá rồi đưa cô tôi nếm thử, hai chị em cùng cười. Tôi chạy vội ra sau vườn, nước mắt đầm đìa, tôi thấy cha đang về, mắt ngấn lệ nhưng cha cười rất tươi.
Đốt mấy nén nhang trên bàn thờ xong, me tôi mang ra hai xấp vải, một xấp vải hoa và một xấp màu hoa hiên. Me trịnh trọng:
– Sáng nay chị đi chợ, mua cá bống cho anh cô, món anh cô rất thích. Còn đây, tặng cho thiếu nữ lâu năm của chị cái áo màu hoa hiên chị rất ưa nhìn. Tặng thiếu nữ mới lớn của me xấp áo hoa cho rực rỡ trong mắt bọn con trai, con hỉ!
Cả thiếu nữ mới lớn lẫn thiếu nữ lâu năm dụi vào vai me khóc òa lên.
CDT

Những nét chấm phá về tình người đẹp như tranh thủy mạc
Theo mình nghĩ truyện này đã để lạin một dấu ấn, một nét riêng đặc biệttrên con đường sáng tác của chị Chế Diễm Trâm
Cảm ơn Mộc Miên, làm Chế dạn cầm bút hơn trong lĩnh vực truyện ngắn.
Viết hay
Cảm ơn lời nhận xét thật ngắn gọn của Người Xa Xứ, nghe nhẹ cả người.
Biết đâu trong tương lai Thiếu nữ lâu năm..sẽ là một danh từ
Biết đâu… Himlam là nhà tiên tri đại tài?!
Like…like…like
LIKE…LIKE…LIKE..Cao Duy!!!
Nhân vật trong truyện dễ thương lắm,dù thiếu nữ không chịu lớn hơi tồ tồ
Người như vậy không “tưng” mới lạ! Nhưng tồ/tưng mà mang lại cuộc sống ý nghĩa cho người khác thì thật đáng trân trọng, anh Nguyễn Trọng Thi há?
Tác giả ít nhất cũng đã tạo ra được không khí truyện,và người đọc dễ hút vào không gian đó.
Cảm ơn bạn Huy Kim đã mở lòng để không gian này hút vào.
Cô viết hay quá. Học trò cô ” like ” nha cô.
Yêu học trò quá đi, MTLinh!
Truyện đã tạo được ấn tượng đẹp với tôi
Thank you, Aloha!
Minh thich cai khong khi truyen xua cu,tham dam tinh nguoi cua truyen ngan Thieu nu lau nam
Vui vì Nguyệt Mai đã “like”😁
Trầm mặc cây rừng.
Cảm ơn anh Gò Găng có sự trầm mặc sau khi đọc Thiếu nữ lâu năm.
Học trò cũ đọc truyệnn của cô đây,truyện viết hay như những giờ dạy văn truyền cảm của cô. Vẫn nhớ mãi mái trường Lê Quý Đông cô ơi. Thân kính
Thì ra tác giả là cô giáo .Hèn chi văn phong rất chỉnh chu.
Chế Diễm Trâm là người Huế?
Tôi thông cảm Huỳnh Văn Hạnh. Nghe giáo sư văn người Huế phân tích văn học thì nhớ mãi không quên là phải rồi! Tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi nghe cô của tôi – cô Lê Khắc Ngọc Quỳnh – giảng, (cô lại đẹp) nhiều khi tôi đang mê man ngắm, sực nhớ, phải tự đánh thức mình, chú ý vào nội dung thay vì lo ngắm cô đẹp và mê nghe giọng cô dễ thương kiểu thưởng thức nhạc thính phòng. Còn thầy kính thương của chúng tôi -thầy Lê Nguyên Đại, hình như người Quảng – thì đem tâm huyết ra cho chúng tôi, giảng bài sang sảng như muốn móc ruột gan phơi ra, khiến chúng tôi lo sợ, áy náy, cứ mong thầy nói nhỏ bớt, để dành sức, e thầy bị…ho lao. Chắc do hồi đó giờ văn tôi chỉ ngắm thầy cô và lo ra, nên sau nầy khó viết văn cho ra hồn.
HPL
Mạnh Nhật mến. Bữa nào Chế thử viết không chỉn chu, Mạnh Nhật cũng đọc ủng hộ nha!
Huỳnh Văn Hạnh có thể cho cô thêm thông tin về em không? Thời gian lâu không gặp cô hơi khó hình dung khuôn mặt em!(đừng giận cô nhen em). Sắp đến 30 năm hội ngộ em có thu xếp về được không em?
Chị Huỳnh Phương Linh mến. Em được sinh ra ở Nha Trang, ba má em gốc Khánh Hòa chị ui. Đây là câu chuyện gia đình người bạn thân thiết đó chị.
Những nhân vật ,đặc biệt là người mẹ dù sống chìm khuất sau trang văn vẫn ngời lên một vẻ đẹp rất kỳ lạ,rất Huế,rất Việt Nam.
Đúng là một bà mẹ rất Húê, rất Việt, anh Anhuy à. Yeah, Chế đã làm được phần nào điều ấp ủ.
Hình minh họa thật đẹp,văn viết hay,đọc thấy lòng còn tin chút xíu vào những giá trị nhân văn trong cuộc sống
Hình minh họa là của thầy Hiển Sáu Nẫu😊. Chế chỉ viết để đi tìm những vẻ đẹp xưa còn lưu giữ trong cuộc sống hiện đại thôi Huỳnh Song Hương mến.
Viết hay,cảm động. Ấn tượng nhất là hình ảnh bà mẹ chịu thương chịu khó tảo tần lo cho mái ấm gia đìnhay
Bà mẹ này có thật trong cuộc đời, mẹ của một người bạn vong niên của Chế.
Với vẻ đẹp giản dị và hơi xưa cũ.,những nhân vật trong truyện đã tạo cho người đọc cảm giác tiếc nuối về một đời sống cổ điển,sâu sắc,nhân ái đã không còn hiện diện trong thế giới hiện đại chăng ?
Dạ vẫn còn, và chắc là không ít. Vì nguyên mẫu là người mẹ của người bạn của Chế đó ạ.
Ồ! thì ra trong người tác giả có chút máu của người Quảng, có chút máu của người Huệ, có chút máu của người Bắc cộng thêm một chút máu của người Nha Trang, thành ra viết văn viết truyện viết phê bình văn thơ… hay là phải. No wonder! Văn phong của Chế rất đặc biệt và duyên dáng… Điểm 10+. Chúc mừng nhà văn Chế Diễm Trâm và xin cảm ơn. Chúc người “thiếu nữ mới lớn” luôn vui khỏe trẻ đẹp yêu đời và viết hay. Thân mến! À quên, cho RB hỏi là Chế có nằm trong Hội Nhà văn VN?
Thứ nhất là, Thiếu nữ lâu năm là câu chuyện gia đình một người bạn của Chế, hổng có Chế ở trong này.
Thứ hai, Chế chưa có vinh dự là người của Hội Nhà văn VN, anh RB quý mến ui!!!
Nhẹ nhàng,sâu lắng.
Thank Hoa💚💛💜
Một truyện ngắn hay,tôn vinh vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ truyền thống.
Cảm ơn anh Nguyễn Nam đã đọc!💃
Chế là cô giáo rồi nên chị không dám chấm điễm, chỉ biết nghiêng mình khâm phục cô em miền cát trằng, cám ơn cưng đã cho chị và mọi người đọc một bài viết hay từ hình thức đến nội dung. Một áng văn trong sáng, không cầu kỳ nhưng dư thừa ngôn từ để diễn tả tình người, tình quê lẫn đặc tính xã hội, phong thai ẩm thực địa phương quê nhà.
Lúc mới đọc cái tựa “Thiếu nữ lâu năm” chị tưởng chắc bài nói về một cô gái chưa chồng đang vào mùa lá uá vì “thiếu nữ” để chỉ các cô chưa lập gia đình , ai dè đây là “bà goá vui tính ” (La vedova allegra, tựa một vở nhạc kịch nổi tiếng của Franz Lehar).
Còn nữa, bức minh họa của Lê Phổ đẹp quá là đẹp, nó làm chị chợt nhớ đến hình cô Ba Xà Bông VN của bao bì cục xa bông thơm mà hồi nhỏ đa số các gia đình miền Nam vẫn hay mua xài. Có điều nhìn cách phục sức, trang điễm của bức họa thấy người trong tranh ra vẻ cô gái Nam Kỳ hơn là thiếu nữ Bắc hay Trung.
Thừa thắng xông lên cho bà con có bài hay đọc dài dài nghen cưng.
Chị Huỳnh Ngọc Nga yêu quý!
Mới nhắc chị là được gặp chị, người chị nhân hậu tuyệt vời! Em cảm ơn chị và mong chị khỏe, sáng tác dồi dào luôn.
Thiệt tình tôi bị “ngộp”! Chưa kịp thoát ra khỏi cái “ma trận” Hóa thân của Ái Duy, lại rơi ngay vào cái “mê lộ” Thiếu nữ lâu năm đầy cảm xúc này. Lối viết tinh tế và cách xây dựng nhân vật rất ấn tượng. Truyện thì cứ trôi còn tôi đọc thì cứ phải luôn dừng lại, để hình dung , để được gặp, và có một cái nhìn “thân quý” hơn với những người phụ nữ trong truyện. Cảm ơn tác giả đã cho đọc một truyện ngắn hay.
Cảm ơn anh ngodinhhai đã đọc và thân quý những nhân vật trong truyện.
Già cũ xưa đẹp buồn!Có gì mà không thương?-Không hiện đại đời thường?-Nếp cũ đường lối mòn?Thế mà vẫn ảnh hưởng -Có người để ý thương?Nhưng tiếc những gì muốn…”Không ai chịu khó…thương!?”Bởi nói đâu mà tường!? Mà biết tận đáy lòng…Yêu-thich gì-muốn…?Bài viết đặc biệt của Chế về một mẫu người”Già đẹp buồn lôi cuốn tôi -cô bé dễ thương!?”
Chị aitrinhngoctran ơi, thật vui khi biết chị cùng chung sở thích thích những cái đẹp hiền hòa, “cũ kỹ” một chút…
Mung em lai co them mot tac pham lam xuc dong nguoi doc.
Chị ơi, gặp nhau ở đây đã vui, được chị bỏ chút ít thời gian đọc truyện em, em càng vui. Chúc chị khỏe, hạnh phúc bất tận!
Từ cấu tứ không mới nhưng có thể thấy CDTrâm đã nỗ lực để không lặp lại cảm xúc, ngôn từ của người đi trước,xây dựng được một câu chuyện vừa trầm mặc vừa sâu sắc để lại sự chú ý đối với người đọc
Cảm ơn anh Xuân Vinh. Chế sẽ tiếp tục nỗ lực!😊
Truyện nổi trội nhất của Chế Diểm Trâm.
Cảm ơn Lại Giang, nhưng Chế cũng hơi… buồn! (mấy truyện trước tệ lắm???)
Mấy truyện trước cũng hay,nhưng chuyện này hay hơn cả. Đừng âu sầu nghen.
Chỉ “buồn” chứ nhất quyết không “âu sầu”, Lại Giang ơi!
Úi trời wơi,cô giáo cũng biết nói lái nữa sao ta ?
Truyện viết hay,ấn tượng.
Anh Chip ui, “ấn tượng” có mỗi chỗ nói lái ấy thôi sao? (cười)
Hình ảnh người mẹ rất đẹp.
Vâng, nói đến người mẹ ấy không thể không rưng rưng. Anh Xà Cừ cảm nhận rất …tinh!
Viết hay.Dù đề tài này viết khó hay.
Cảm ơn Mai Thủy nha!♥
Truyện viết thật tinh tế và giàu suy tư, xúc cảm
Cảm ơn lời khen của anh Trọng Thi.
. Mình thích câu chuyện này . Nó cho ta một dư âm một dư âm nhẹ nhàng và trầm lắng trong cái vẻ đẹp muộn,cổ điển
Có dư âm là Chế rất mừng rồi, Khungcuahep ơi!