Nguyễn Huỳnh
TÔI ĐI …
Tôi đi vớt ánh trăng lu
Đem về giặt giữa mùa thu chín sầu
Hong lên đỉnh gió ngang đầu
Gởi vào trời biếc một câu thơ tình!
Tôi đi nhặt ánh bình minh
Đem về thắp giữa vô minh phận người
Rọi hoàng hôn, sáng ngời ngời
Để ngày không tắt, để lời thơ bay.
Tôi đi gốp gió lốc xoay
Gôm cho thành bão một ngày tàn đông
Thổi cho rát rõng cõi lòng
Thả trong mắt bão một dòng thơ trôi.
Tôi đi lượm ánh sao rơi
Quên đi nguyện ước một lời thề xưa
Bỏ vào đáy cốc rượu thừa
Một bầy thơ cũ cùng bầy sao khuya…
TÔI VỀ…
Tôi về sửa giấc chiêm bao
Cho vừa vặn với hư hao chiếu giường
Gối chăn xô lệch vất vương
Mộng tôi nghiêng ngã giấc đường đen đêm.
Tôi về đo ước mơ thêm
So cho cao thấp không hơn hình hài
Bản lai diện mục không hai
Mơ tôi vừa đủ ngang tài tôi thôi.
Tôi về đếm hạnh phúc rồi
Trừ qua dĩ vãng dư dôi chút nào
Đem chia vách dốc vị lai
Nằm trên thương số ngã dài bóng tôi.
Tôi về đong lại tôi xưa
Khí cha huyết mẹ cho vừa vặn ơn
Đặt trong một cuộc thiệt hơn
Một vuông mộ huyệt nằm trên phận mình!
TÔI NGỒI …
Tôi ngồi cạnh tuổi thơ qua
Không đi lớn nữa đường xa mệt nhoài.
Xoa lên ước vọng thiếu thời
Một câu xin lỗi một lời tri ân.
Tôi ngồi bên những dòng sông
Nơi tôi đã đến mà không thấy về
Vỗ lên mặt nước sông quê
Có con sóng nhỏ lăn về mênh mang.
Tôi ngồi qua những đường làng
Kiếm chân gót sót thênh thang năm nào
Hỏi vào viên sỏi vì sao
Đường xưa phong tỏa dấu nào chân tôi!
Tôi ngồi trên cuộc đời rồi
Qua phong vũ biểu biết đời tôi ương!
Thôi thì mộng gửi Trùng Dương
Vào câu thơ với vào hương hoa đời.
Tháng 9 – 2014– Nguyễn Huỳnh.
Mot cam giac menh mang,,xa vang khi doc ba bai tho cua anh Nguyen Huynh
Tôi đi cũng chính là tôi về,về với bản ngã của mình.
Có cảm giác là tâm trạng của một người khát yêu khát sống và dám sống với con người thật của chính mình
Thơ đầy tâm trạng, khắc sâu thêm những suy tư trong lòng người đọc
Xứ Nẫu có nhiều nhà thơ hay, mỗi người mỗi vẻ khó lẫn vào người khác. Bếp thích thơ nhưng làm thơ không được nên hễ thấy thơ là ngồi tẩm ngẩm đọc để….tập làm thơ, nhưng không biết bao giờ mới gieo chữ, thả vần được đây?
Tôi đi, Tôi về, Tôi ngồi là ba cái Tôi của hành động nhưng lại diễn tả rất nhiều những sắc thái của cuộc đời, gom góp lại có thể nói đây là tổng hợp của Tôi Sống phải không anh Huỳnh?
Thơ Nguyễn Huỳnh chất chứa trong đó rất nhiều suy tưởng. Một sự suy tưởng giản dị,nưung đôi khi “rát rõng cõi lòng”
Hay
Tứ thơ không mới, nhưng lại lạ
”Tôi đi”làm đủ chuyện đời…Những chuyện trăng gió giữa trời đất Thơ”Để quên ước nguyện thề xưa.Bỏ vào đáy cốc rượu thừa sao rơi!”-”Tôi về”đo đếm đong đời.Tính toán đủ thứ thương tôi số bù…Hạnh phúc quá đủ coi như…”Tàn tro -huyệt mộ cũng Thư thả Đời.”Đoạn cuối mới là của tôi!Tôi duyệt cảm thấy mình tôi đã đời!”
Lục bát mà dụng chữ được như Nguyễn Huỳnh là đẹp. Có những câu thơ hay vì cái lẽ tự nhiên và thong dong của nó. Tôi mê hai câu này quá : “Tôi ngồi cạnh tuổi thơ qua / Không đi lớn nữa đường xa mệt nhoài.” Và rồi lại tiếc: “Bỏ vào đáy cốc rượu thừa / Một bầy thơ cũ cùng bầy sao khuya…” Sao không là: “Bỏ vào đáy cốc rượu thừa / Một bầy thơ cũ sao khuya cùng bầy…” hở Nguyễn Huỳnh?. Chúc vui và viết đều tay.
Cảm ơn anh. Nhưng góp ý của anh lần này thì tôi xin lỗi không đồng ý. Mách thơ đang trôi êm, câu sửa của anh làm đứt mạch, khục khặc, nhạc điệu lỗi nhịp.
” Đời ương ” mà thơ vẫn tươi mới.
Trước, nhờ có chút duyên, tôi được đọc ba bài nầy của Nguyễn Huỳnh, rất hay! Riêng tôi, thích nhất đoạn nầy trong “Tôi Về”:
“Tôi ngồi bên những dòng sông
Nơi tôi đã đến mà không thấy về
Vỗ lên mặt nước sông quê
Có con sóng nhỏ lăn về mênh mang”.
Đoạn nầy, với tôi thật đẹp. Chữ “vỗ” đắt địa. Riêng câu cuối, tôi vẫn nhớ là “THEO con sóng nhỏ lăn về mênh mang”, phải không Nguyễn huỳnh ơi?
Chúc vui, viết thật hay nhé!
Tôi đánh nhầm. Đoạn thơ trích trong bài “Tôi ngồi”.
Chúc vui.
Tôi có thay đổi.Tôi muốn một tính từ nó nhẹ hơn một động từ. Tôi không muốn dụng công trong từ ngữ chưa đắc địa lắm.Rất vui, anh nên tìm tới những trang vô tư như trang này.