Nguyễn Huỳnh.
.
Có bao giờ một sớm tinh mơ, vuông cửa sổ ngập tràn nắng quái, cội mai già chợt trổ đầy hoa. Em có biết hoa đang đẹp hay nắng ngày đã đẹp?
Tôi yêu em không biết vì đâu, là tất cả hay không là gì cả. Tình yêu vốn dĩ đã mong manh và hạnh phúc cũng chỉ là sương sớm khoe bảy sắc cầu vồng!