Trần Vấn Lệ
Ôi mùa tuyết! Tuyết ôi mùa Tuyết!
Tôi nói làm sao cho cái rét thành thơ?
Em nói tôi nghe, tôi muốn dại khờ
Nơi em ở, tuyết vào mùa, em lạnh!
.
Tôi ở Cali , không phải là nơi tôi trốn lánh
Kiếp tha hương, ai cũng có sự an bài
Có nhiều người đi đó, đi đây…
Em như tôi, chúng mình than với thở!
.
Em đứng trong phòng, em nhìn ra cửa:
Gió và mưa và tuyết quyện nhau
Em nói cho tôi nghe em mặc áo thế nào
Ngay cả lúc em đứng bên lò sưởi ấm!
.
Tôi tưởng tượng nụ cười em mặn
Nếu bất ngờ hạt tuyết dính trên môi!
Tôi tưởng tượng em nói rất nhỏ một lời:
“Em ghét anh, bỏ em đây trời rét!”
.
Ôi mùa Tuyết! Tuyết ôi mùa Tuyết!
Tôi nói rồi chưa với tuyết một câu thơ?
Em ơi em, đừng đợi đừng chờ…
Tôi đang đứng giữa sân…để mơ về em đó!
.
Góc sân nhà tôi có một cành hoa nở
Có con bướm vàng vừa đậu, mới bay
Tôi không nói gì với em đâu trong buổi trưa này
Mà nói với bướm: “Hãy mang hộ hương hoa, lòng tôi, đến với người tôi yêu tôi quý!”
.
Valentine, tên một người, đã thành ra ngày Lễ
Tôi Happy Em tôi Happy Em!
Ngày mười bốn tháng Hai, tôi ngước nhìn lên
Tờ lịch đẹp! Đẹp như em đang đứng nhìn ra tuyết…

Buồn bâng khuâng và nói như Xà Cừ ” tự do nghĩ về nhau ”
là hạnh phúc rồi , phải không chú ?
Chúc chú vui .
Xà cừ nói đúng,thơ giản dị mà ấm lòng
Chỉ cần tự do nghĩ về nhau với tất cả yêu thương cũng đủ, bài thơ giản dị mà ấm lòng.
Buồn vì không có một mối tình vắt vai trong ngày này
Chào Anh Trần Vấn Lệ!Thật đẹp thật buồn não nùng như tuyết!Tuyết thành thơ rét đến dại khờ!Tôi em ngoài trong hai cuộc đời trong tuyếtEm nhìn tuyết Tôi đứng ngoài..Rét!Valentine-Lễ tình nhân trời tuyết..đậm rét!Thơ thắm thiết lời tự sự….Cuối cùng vui”Tôi happy Em Tôi happy Em”Chỉ thế thôi!