Đỗ Hồng Ngọc
Trước hết phải nói ngay là không có cái gọi là “già”!
“ Khi người ta 20-30 tuổi, người ta còn quá trẻ; 30-40 tuổi, đang trẻ; 40-50, hãy còn trẻ; 50-60 trẻ không ngờ; 60-70 trẻ lạ lùng! và trên 70 ngưòi ta trẻ vĩnh viễn!”… Ông Khai Trí, chủ nhà sách Khai Trí trước kia ở Saigon nói với tôi như vậy. Ông nói ông đọc được câu này trong một cuốn sách… Tây từ lâu lắm rồi! Còn Trịnh Công Sơn thì bảo:“… Nói với một người trẻ, tôi già rồi em ạ là một điều vô lễ… Không có già không có trẻ…” ( Gió heo may đã về, ĐHN).
Thì ra vậy! Vậy thì cái tựa bài này “Có không, một tuổi già hạnh phúc?”, câu hỏi đặt ra đã sai ngay từ đầu rồi còn gì!
Già là một vấn đề văn hóa. Già Tây khác già Ta. Ở một xã hội nông nghiệp, lúa nước, già là một hãnh diện. Già luôn được kính nể. Già làng. Kính lão đắc thọ. Ông tiên nào cũng râu tóc bạc phơ. Phúc lộc thọ luôn đi với nhau. Người chưa kịp già cũng làm bộ tằng hắng cho ra vẻ. Cho oai. Ngồi chiếu trên. Còn Tây thì khổ vì già, ráng giấu đi. Các mụ… phù thủy đều già, xấu xí, tàn ác. Các ông già thì luôn biển lận, lẩm cẩm, làm trò cười. Cho nên già phải mang mặt nạ, cố nhí nhảnh, oai phong lẫm liệt. Thời đại Viagra, Cialis… còn khiến mấy ông già hì hục muốn hết thở, như biến thành người khác. Trong khi các bà thì chán nản, cảm thấy bị tra tấn, thuốc hành…
Đâu còn cái cảnh âu yếm lãng mạn như Nguyễn Tướng Công: Tân nhân lục vấn lang niên kỷ/ Ngũ thập niên tiền nhị thập tam ngày xưa !
Ngày xưa, có khi Tướng Công còn ỡm ờ :
Tao ở nhà tao tao nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi bảo rằng không đến
Đến thì mi hỏi đến làm chi
Làm chi tao có làm chi được
Làm được tao làm đã lắm khi…
(Nguyễn Công Trứ, Bỡn tình nhân)
Nhưng, nói vậy mà không phải vậy!
Già có đó. Sanh bệnh lão tử! Ngày nay tỷ lệ người già ngày càng đông, tuổi thọ ngày càng tăng, “ba cao một thấp” ngày càng nhiều. Một người bạn tôi ở Mỹ về nói bạn bè mình lúc này đa số bị bệnh “Ba cao một thấp”. Tôi ngạc nhiên : “Ba cao một thấp là bệnh gì ?”. Thì ra 3 cao là “cao máu” (tăng huyết áp), “cao đường” (tiểu đường), và cao mỡ (tăng cholesterol xấu). Còn “một thấp?”, tôi hỏi. “Một thấp là Thấp khớp!”. Bạn nói.
Già có đó. Đôi khi người ta đã phải tự nhắc mình, thôi, “…về thu xếp lại/ ngày trong nếp ngày/ vội vàng thêm những lúc yêu người… Cuồng phong cánh mỏi/ về bên núi đợi/ ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay…” (TCS).
Sư bà Diệu Không viết lúc ngoài tuổi 80:
Rù rờ đổ vở thật là hư!
Chẳng biết mần răng được nữa chừ!
Ăn uống vãi rơi làm họ bực
Vào ra đụng chạm thấy mình dư…
Người quen gặp lại nhìn ngơ ngẩn
Để trước quên sau kiếm mệt đừ
Đâu biết ngày nay ra thế ấy
Xưa kia lỗi lạc một tay cừ!
“Vào ra đụng chạm thấy mình dư…” nghe mới cảm khái làm sao!
Để có hạnh phúc tuổi già, trước hết phải có sức khỏe. Cho nên Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) mới có một định nghĩa dành cho người già như sau: Sức khỏe của người già là phát triển và duy trì được sự sảng khoái (well-being) và hoạt động chức năng (function) của họ, bởi đa số các hoạt động chức năng xài lâu đều rệu rả, quá date, dễ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, lo âu, trầm cảm…
Sự khác biệt của định nghĩa này với định nghĩa chung về sức khỏe là đã đưa vấn đề “tâm thần” lên hàng đầu: làm sao phát triển và duy trì được sự sảng khoái và hoạt động chức năng tốt nhất về tâm thần (mental), rồi mới đến xã hội (social) và thể chất (physical). Và tiếp theo đó là một định nghĩa về Chất lượng cuộc sống( Quality of life): “là những cảm nhận của các cá nhân về cuộc sống của họ trong bối cảnh văn hóa và các hệ thống giá trị mà họ đang sống, liên quan đến các mục đích, nguyện vọng, tiêu chuẩn và các mối quan tâm của họ” (WHO).
Có hẳn một bảng các chỉ số để giúp ta đánh giá chất lượng cuộc sống của mình như Tình trạng dinh dưỡng ra sao? Sự mệt mỏi, đau nhức về thể chất?… Giấc ngủ và sự nghỉ ngơi? Tự nhìn nhận bản thân mình thế nào? Có hài lòng với dáng vẻ bên ngoài của mình không? Khả năng suy nghĩ, học tập, trí nhớ? Mức độ vận động, đi lại, sinh hoạt ? Khả năng thích ứng công việc hằng ngày? Các mối quan hệ cá nhân với gia đình và xã hội chung quanh có duy trì tốt không? Hoạt động tính dục? Nguồn tài chính có ổn định không? Môi trường nhà ở, đi lại, vui chơi giải trí thế nào? v.v…
Đó là một ít trong hằng trăm câu hỏi đựơc đặt ra để giúp “đo lường” một cách tương đối chất lựơng cụôc sống. Nhớ rằng chất lượng cuộc sống là những cảm nhận cá nhân, có tính chủ quan, phù hợp nếp sống văn hóa, hệ thống giá trị của riêng mình chớ không phải được đánh giá bởi máy móc xét nghiệm của bác sĩ hay cách cân đong đo đếm của một nhân viên công tác xã hội nào đó, so sánh ta với ông già hàng xóm!
Tóm lại, tuổi già thường có được hạnh phúc khi:
n Chấp nhận. Hiểu luật vô thường/ Từ bi với mình!
n Gần gũi những người trẻ…dễ thương,
n Có ký ức tốt về tuổi thơ và tuổi thanh niên,
n Tự tại: sắp xếp cuộc sống riêng của mình, không bị áp đặt,
n Đựơc xã hội và gia đình chấp nhận, tôn trọng,
Với những điều kiện cụ thể:
n Có sức khỏe tương đối ;
n Tài chánh tự chủ;
n Nhà ở an toàn; môi trường thuận lợi;
n Duy trì các mối quan hệ gia đình/ bè bạn;
n Hoạt động xã hội phù hợp để thấy luôn hữu ích;
n Gần gũi với thiên nhiên;
n Giữ ngọn lửa nhiệt tình, niềm an lạc, thanh thản trong tâm hồn.
Có một lời khuyên của Tổ chức Y tế Thế giới để có một sức khỏe tốt: SAFE. Tôi thêm chữ R thành SAFER (an toàn hơn). Đó là chữ viết tắt của các biện pháp : Smoking (không thuốc lá), Alcohol (giảm rượu), Food (Dinh dưỡng đúng), Exercise (rèn luyện thể lực) và Respiration (Thở đúng phương pháp). Thuốc lá rõ ràng là có hại. Rượu thì giảm thôi chứ không khuyên bỏ hẳn. Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng viết: “Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp/ Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao”. “Sẽ nhắp” chứ không phải “sẽ nốc”! Dinh dưỡng đúng là đừng quá cữ kiêng, thiếu calori, thiếu chất. Vận động thể lực vừa sức, chủ yếu là tạo sức bền, dẻo dai… chớ không phải vai u thịt bắp! Cách thở tốt nhất là thở bụng, thở cơ hoành.
Tuệ Tĩnh, thế kỷ XIV nước ta cũng khuyên : « Bế tinh dưỡng khí tồn thần/ Thanh tâm quả dục thủ chân luyện hình » ! Đời sống bây giờ tinh không bế, khí không dưỡng, thần không tồn, tâm náo loạn… bảo sao không sinh lắm chuyện!
Ngày xưa đời sống vật chất khó khăn mà sao có vẻ an nhàn:
“Tháng giêng ăn Tết ở nhà
Tháng hai cờ bạc tháng ba hội hè
Tháng tư đong đậu nấu chè
Ăn Tết Đoan Ngọ trở về tháng năm…”.
(Ca dao)
Còn nay ta có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, “cân đẩu vân” và có đủ 72 phép thần thông các thứ chỉ trên một bàn tay với vài cái nút bấm… lẽ nào không có được hạnh phúc? Có khi hạnh phúc sờ sờ đó mà ta không thấy biết, mãi mê tìm kiếm đâu đâu: gia trung hữu bảo hưu tầm mích/ đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền (Cư trần lạc đạo, Trần Nhân Tông).
“Age is mostly a matter of mind! If you don’t mind, it doesn’t matter”.
Có một câu nói như thế./.
(ĐHN)

Cầu mong anh thân tâm thường an lạc
Em học được rất nhiều từ bài viết của bác sĩ
Bài nào Bác viết cũng thật ấn tượng
Cháo Anh Đỗ Hồng Ngọc!Gìa đâu mà già!Trái tim còn trẻ thì già làm sao?Gìa thân già thể sợ nào?Gìa tâm mới sợ lao đao ”thất tình”?Phong hàn thử thấp táo hỏa linh tinh..”An nhiên tự tại” thì mình khỏi lo?Chỉ lo hai bữa đủ no..Còn bệnh trời cho chỉ lo kiến tìm…Lần nào đọc bài viết của BS cũng muốn đắc đạo..phải tu hạnh mới hạnh phúc tuổi về già.Thực tập ngay!Cảm ơn một bài viết hay..
Đúng vậy. Phải có “hạnh” mới có “phúc” chứ phải không? Cảm ơn aitringngoctran.
Có nhưng khó tìm quá Bác Ngọc ơi
Thú thật mấy năm nay em xì trét vì đang mon men đến cái già,đọc bài của anh tự dưng được giải tỏa phần nào cái gánh nặng đang đè vai,cám ơn anh
Ai “mon men” thì cũng vậy cả thôi. Mong chia sẻ. Thân mến,
Em cũng đang khổ sở vì ba cao một thấp anh Ngọc ơi !
Không phải một mình Quế Hương đâu! Cũng nhiều lắm rồi đó!
Khó thực hiện quá anh ơi !
Đúng là khó, nhưng không phải là không thể làm được Mộc Miên ơi. Hỏi Trương Tất Thọ, ông bạn già (vieux ami) của tôi thì biết! Thí dụ như mục “Gần gũi những người trẻ… dễ thương” chẳng hạn. Nhờ đàn hát hay, chơi bóng bàn giỏi, viết văn làm báo, kể chuyện có duyên… TTT là một “điển hình tiên tiến”!
Ráng làm theo anh đó anh Ngọc ơi !
có đời sống thật sự an lạc nên mới viết được bài viết thật hợp lẽ và sâu sắc này
Chào anh ĐHN!
Đọc bài viết anh tươi như “nụ cười” Xuân thật rạng rỡ_ “50-60 trẻ không ngờ”_ làm em thấy mình hớn hở trẻ ra thật, hạnh phúc hơn, thêm… xuân hơn!
Chúc anh Năm mới luôn sức khỏe-an vui và thanh thản!
Đa tạ nguyen ngoc tho. Nhớ “trẻ không ngờ” nha!
Bác sĩ phân tích tình ,lý đều hay !
Cám ơn bài viết tỉnh thức của bác sĩ
Posted by 118.68.128.63 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Đa tạ Kim Mai. Lâu lâu phải tự nhắc mình và bạn bè chứ phải không?
Em nghĩ có tuổi trẻ hạnh phúc thì cũng phải có tuổi già hạnh phúc
Đúng vậy. Nhưng tình thiệt, tuổi già… khó hạnh phúc hơn! “Nước chảy xuôi” mà!
Viết hay quá. Kính chúc bác sĩ năm mới thâm tâm thường an lạc
Chân thành cám ơn chú Ngọc.
Bài nầy giúp tôi hiểU má tôi hơn và lưu ý nhũng gì cần phải lo cho bà.
xIN Cám ơn và kính chúc sức khỏe.
HPL
Một bài viết… chỉ cần có vậy phải không Huynh Phuong Linh? Chúc bà má HPL sẽ vui hơn Tết này nhé.
Nhưng liệu có bao nhiêu tuổi già hạnh phúc bác Ngọc ơi !
Năm mới chúc bác an khang !
Chắc khó nên mới viết Dang Vu ạ! Chúc vui khỏe.
Viết thật bổ ích,bác sĩ ơi !
Đọc tản văn của anh bao giờ cũng được tiếp thêm niềm vui sống
Đa tạ Lethivinh. Gần Tết, viết để chia sẻ với những bạn… sắp già ở xunau vậy!