Vũ Thế Thành
Âm nhạc ảnh hưởng đến cảm xúc của con người là chuyện thường, nhưng cảm xúc đến độ rơi nước mắt là chuyện hiếm. Suýt nữa tôi đã rơi vào tình huống khó coi này chỉ vì nghe một bản nhạc sến..
Nhưng nghe nhạc đến rơi lệ vẫn là chuyện nhỏ. Nghe nhạc tới mức tự tử mới là chuyện lớn.
Năm 1932, anh chàng nhạc sĩ người Hungary, Rezso Seress, thất nghiệp, thất tình, ngồi bên cửa sổ từ căn hộ tồi tàn ở Paris, nhìn ra bầu trời u ám, cuộc tình u ám, đời người cũng u ám, đã sáng tác ra bản nhạc mang tên “Chủ nhật u ám” (Gloomy Sunday). Chỉ một hai năm sau, bản nhạc này đã sinh chuyện. Báo chí thời đó ghi nhận, chỉ riêng thập niên 1930 đã có tới 19 vụ tự tử liên quan tới bản nhạc này. Tự tử đủ kiểu: bắn súng vào đầu, xả hơi gas, nhảy sông, nhảy lầu, treo cổ,… Người nào chết cũng kè kè bên mình bản nhạc “Gloomy Sunday”.
Một vụ tự tử “lãng mạn” khác xảy ra ở North London, một thiếu phụ để nguyên chồng đĩa vào máy, mở hết volume, chỉ chơi độc bản nhạc tử thần này, hết đĩa này, máy tự động thả đĩa khác xuống cho đến khi kim máy (stylus) bị kẹt, máy hát cà lăm,…. Ông hàng xóm bị tra tấn lỗ tai, hãi quá chạy qua thì thấy bà này nằm chết trên ghế vì uống thuốc ngủ quá liều.
Chưa hết, có người để lại lá thư tuyệt mạng, nguyện vọng xin cho nghe bản nhạc này trong tang lễ của họ.
Người ta nghe nhạc, nghe để chết, nghe tới chết, và chết rồi vẫn còn muốn nghe. Nhưng liệu âm nhạc có phải là thủ phạm gây ra cảm xúc quá mức cần thiết? Từ cảm xúc rồi đi tới quyết định tự kết liễu đời mình đâu có dễ như ăn cơm sườn như vậy.
Năm ngoái một người bạn gửi tặng một album nhạc không lời, tôi đã không đá động gì tới cho đến một tối ngồi nhâm nhi ly rượu vang một mình ở Đà Lạt. Uống rượu một mình là chuyện phiền toái. Mưa to gió lớn đi đâu? Uống rượu nghe nhạc, rồi khi chìm trong cái dĩ vãng thập cẩm, tự nhiên hồi tưởng những người đi qua đời mình, từ gần tới xa, từ nhạt đến đậm, thì bản nhạc đó chợt tới. Tôi chưa hề nghe bản nhạc này trước đó, tựa đề của nó là “Phút cuối” với tiếng kèn saxophone của Nguyễn Hùng.
Ở những mức độ cảm xúc khác nhau thì lý lẽ của con tim cũng khác. Khi thì thấy mình đúng, còn lỗi người ta. Khi thì mình vẫn nhất định đúng, mà lỗi người cũng chẳng sai. Tự mâu thuẫn luôn luôn là lý giải tuyệt vời cho số phận. Cảm xúc lại thường không đứng yên, nó đổi chiều liên liên tục trong suốt trạng thái đó. Khi tiếng saxophone “Phút cuối” gào lên như rút cạn cả lòng, Một ý tưởng dũng cảm chợt nảy ra: ước gì tập hợp hết các cố nhân về đây để tôi chỉ hỏi họ một câu: “Ở cái phút cuối hồi đó mấy bà đã nghĩ gì?” Trong trạng thái hoang tưởng người ta thường nhầm lẫn giữa sự dũng cảm và liều lĩnh.
Các nhà phân tâm học có thể nhảy vào cuộc để phân tích trạng thái hoang tưởng này dưới nhiều góc độ lý thuyết (suông) khác nhau. Nhưng họ cần biết, đôi khi những giây phút hoang tưởng lành mạnh đó biết đâu lại chẳng là nét chấm phá cho cuộc đời vốn quá nhiều tẻ nhạt.
Giai điệu của bản nhạc có thể làm người ta đê mê, chìm đắm trong thế giới âm thanh, nhưng giai điệu chưa đủ làm ai toi mạng ai cả. Giai điệu phải cộng hưởng với lời ca mới thành bão xoáy.
Khi “Gloomy Sunday” được thu đĩa với ca từ do Tito viết lại bằng tiếng Hung thì bi kịch bắt đầu. Nhiều vụ tự vẫn đã xảy ra kể cả hôn thê của Tito cũng nhảy xuống sông Danube tự vẫn. Oan nghiệt chồng chất khi chính người yêu của Seress cũng uống thuốc ngủ tự vẫn luôn, bên cạnh là tờ giấy ghi tựa đề bản nhạc. Khi lời nhạc được chuyển qua tiếng Anh với giọng ca của Billie Holiday thì tự tử trở thành cao trào. Báo chí ghi nhận khoảng 100 vụ, nhỏ nhất là cô bé 14 tuổi, và lớn nhất là ông già 80.
Lời của bản nhạc tử thần này, dù là ở version hay ngôn ngữ nào cũng đều chứa đựng những từ nhạy cảm: vòng hoa, ngọn nến, quan tài, khăn liệm, kiếp sau,… Ca từ tiếng Anh của Sam Lewis còn tợn hơn nữa : “My heart and I have decided to end it all”. Đài BBC phát hoảng cấm phát thanh bản nhạc có lời này. Mãi đến năm 2002, lệnh này mới bãi bỏ.
Tự tử gắn liền với trạng thái tuyệt vọng hay tâm bệnh nào đó. Cùng hoàn cảnh nghiệt ngã, có người chịu được, có người không. Các loại hình nghệ thuật âm nhạc, điện ảnh, tiểu thuyết.. không phải là nguyên nhân. Báo chí thường có xu hướng giật gân, huyền thoại, nhưng giả dụ hơn 100 vụ tử tự được xác nhận có liên quan đến bản “Gloomy Sunday” thì âm nhạc ít nhiều đã làm giảm đi sức đề kháng của con người trước nghịch cảnh.
Thực ra, cao trào tự tử lên cao cũng gần giống với lên đồng khóc tập thể. Ý định tự tử cảm thấy như được chia sẻ bởi những người đi trước, và thế là bắt chước nhau tự tử (copycat suicide), cái chết càng lãng mạn càng đẹp, cái mà tâm lý học gọi là hiệu ứng Werther sẽ bùng phát.
Đại khủng hoảng kinh tế xảy ra vào thập niên 30 của thế kỷ trước đã đẩy cả triệu triệu người lâm vào nghịch cảnh, thì việc cho rằng bản “Gloomy Sunday” có dính líu ít nhiều tới hiệu ứng Werther là điều có thể hiểu được. Nhưng 36 năm sau ngày ra đời “Gloomy Sunday”, chính tác giả bản nhạc tử thần này, Rezso Seress lại nhảy lầu tự vận thì giải thích sao đây?
Tự vẫn hầu như không được đồng tình của xã hội. Họ thụ động khi bước vào cõi đời, nhưng chủ động khi rời bỏ nó. Rời bỏ mà chẳng biết sẽ đi về đâu, nhưng ít ra cũng thoát khỏi sự bế tắc cùng cực trước mắt. Những người có niềm tin tôn giáo tin rằng sau chết họ sẽ đi về cõi nào đó tùy thuộc vào giá trị mà họ tạo ra ở cuộc sống này, vì thế họ không chấp nhận tự tử.
Nhưng dù thế nào, những nhà xã hội học, bác sĩ tâm thần nhìn vấn nạn tự tử ở góc độ thực tế hơn. Họ trân trọng và chiến đấu vì mạng sống con người qua nghề nghiệp của mình.
Ở góc nhìn khác, vấn đề không phải là cuộc đời có đáng sống hay không, mà lỡ sống rồi thì phải sống cho tới luôn. Nỗi buồn sẽ thoáng qua. Cùng tắc bĩ, bĩ tắc thông. Trong khi chờ “thông” thì hãy cười, cười thoải mái hay cười ngượng ngập đều làm cho thế giới cười lây.
Rồi tôi cũng tìm ra ca từ của bản nhạc “Phút cuối”. Mới đây nghe lại bản nhạc này (có lời), cũng nhâm nhi ly rượu vang, cũng lơ mơ hoang tưởng, nhưng lần này lại rạch ròi giữa sự dũng cảm và liều lĩnh.
Nhạc của Lam Phương đúng là sến thật như ông tự nhận, nhưng tôi thích, và trong bản “Phút cuối” của ông, tôi thích nhất câu sến rện này: “ Núi đồi lồng lộng, chiều mưa nhớ ai?”. Ai đã từng ở Đà Lạt vào những chiều mưa chắc sẽ thấm đòn, phải thế không những người Đà Lạt?
Mấy cái bài hát bị cho là sến như Phút cuối có khi tồn tại mãi mãi
Mình cũng đã lịm người đi khi nghe “người xứ nẫu “ của mình hát “Xin còn gọi tên nhau” của nhạc sĩ Trường Sa và “Dạ khúc cho tình nhân” của Lê Uyên Phương. Khi mở you tube http://youtu.be/vnFVW_Qaons nghe xong, đọc thêm comments của bạn trang ha, thiệt tình muốn “Phút cuối” theo người ấy luôn!!!!!!!! Hữu Phúc
Giai thoại về “Gloomy Sunday” nghe đã lâu, nay được ôn lại bằng một lối văn cuốn hút đọc thật thích. Cám ơn tác giả.
Mình cũng dở chứng nghe lại nhạc “sến”, nói cho cùng, cái gì càng giản dị chân chất thì càng sống lâu.
Những bài viết của anh VTT không những hấp dẫn mà rất bổ ích
Không thích nhạc sến,nhưng đọc bài anh VTT tự dưng muốn ghiền nhạc sến luôn
Cám ơn mọi phản hồi.
Cũng cám ơn Xu Nau vì link bản nhạc Phút Cuối. Nghe hết bản nhạc mới click phăng ra thêm những giọng hát và bản nhạc của một thời, Minh Hiếu, Thanh Tuyền,…Giọng hát của mấy bà này đứt hơi cả rồi. Thời gian nghiệt ngã quá!
Gửi các bạn
– link bản “Phút Cuối” qua tiếng saxophone của Nguyễn Hùng, mà (hồi đó) nghe xong tôi suýt phát…liều. http://mp3.zing.vn/bai-hat/Phut-Cuoi-Nguyen-Hung-Saxophone/ZWZDF6WB.html
– Link bản “Gloomy Sunday qua tiếng hát của Billie Holiday, nghe ớn lạnh như tiếng ma da thần trùng hú gọi. http://www.youtube.com/watch?v=48cTUnUtzx4
VTT
Lối viết thật sắc sảo,hấp dẫn
Ai nói mình sến thì mình chịu,mình rất thích dòng nhạc này anh Thành ơi !
Tui khoái cách viết của anh VTT lắm
Anh Thành là chuyên trị đề tài này,viết sâu sắc lắm anh à
Nhung phan tich ve am nhac cua anh rat hap dan
Posted by 115.74.47.146 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Một lối phân tích,cảm nhận mới về những vấn đề không mới
Chào Anh Vũ Thế Thành!Hay! Tuyệt hay! Với bài viết nầy, rất tâm đắc với cái thích của riêng tôi!Âm nhạc làm sao khiến người ta chết được!Người ta chết trái tim trước khi nghe nhạc đó!Một khi…Nỗi bi quan chán đời cùng cực! Thế thái nhân tình ấm ức tức không chỗ trút!Tìm cõi thoát tục trong những phút tiệu cực-liều lĩnh trốn chạy đời..Chớ nào phải dũng cảm đối chọi đời!Trong lúc trạng thái bấn loạn chưa kịp suy nghĩ ra câu”Cuộc đời tổng lại chỉ có hai chữ BUỒN hoặc VUI!Cái được đứng trước hoặc sau cứ thay nhau luân hoán từng hồi”Cho nên liều lĩnh chết điều đó thiệt thòi!Sẽ để lại tiếng cười chê trách của người đời”Tự tử là có TỘI”Tội đủ thứ trên đời!Tội với bản thân,với SONG THÂN ,với những người thân!”PHÚT CUỐI TRONG TẦM TAY..”Biết đâu đấy sẽ có điều may đang chờ đợi mà mình không hay!?Cho nên những ai quá quá bi quan hãy nghĩ đến câu”Hãy yêu bản thân mình đừng liều lĩnh sẽ có tội với những người yêu ta và ta yêu”
Ở góc nhìn khác, vấn đề không phải là cuộc đời có đáng sống hay không, mà lỡ sống rồi thì phải sống cho tới luôn. Nỗi buồn sẽ thoáng qua. Cùng tắc bĩ, bĩ tắc thông. Trong khi chờ “thông” thì hãy cười, cười thoải mái hay cười ngượng ngập đều làm cho thế giới cười lây.
_
Phải chép lại câu này để ngẩm nghĩ
MOT BAN NHAC SEN QUA DAN DAT CUA ANH VU THE THANH TU DUNG HAY LEN,SANG TRONG LEN