Cao Thị Hoàng
.
Ở miệt Tân Ân , không ai không biết đôi vợ chồng “lệch đũa” sống bên nhau tràn đầy hạnh phúc , dù quá khứ của họ có lúc như cặc bần sóng đánh.Thường thì , mỗi lúc chiều về chòm xóm lại nghe tiếng ru con của người vợ trẻ:
“Phần thịt em để cho chồng
“Phần xương em gậm , phần lòng cho con!”
Tiếng ru ấy trải dài trên dải đất cuối cùng của Tổ Quốc…
Những lúc trà dư tửu hậu , người chồng thường tâm sự với bạn bè:
– Hồi nẳm , Hai Quá Giang mười mấy tuổi đầu thì tui đã là anh chàng trung niên lực điền vạm vỡ , một mình bơi xuồng từ Vàm Lũng qua ngọn Dinh Hạng,đến Cái Tắc Tư chưa tàn lửa nửa con cúi! Mới đó đã mấy chục năm rồi, thời gian trôi nhanh quá!
Ông Tám Ba Khía tặc lưỡi, nhớ lại.
– Hai ơi ! Mai có bắt Ba Khía hội với tao không ?
Tiếng chú Tám dội rừng tràm , mấy con cò ma giựt mình, dáo dác. Hai mừng quýnh, tính trả lời, má nhóng tiếng trước:
– Mai chú Tám đi , nhớ kêu con nhỏ !
Chị Tư Lép – bà con bạn dì với con Hai – từ Cần Thơ xuống chơi mấy bữa , sẵn dịp đòi đi theo cho biết Ba Khía hội . Tên gọi Lép, nhưng thực ra chị không lép chỗ nào : thân tròn lẳn , tóc bới búi cao , trông đẹp người , đẹp dáng . Con
Hai thèm thầm , chỉ mong sao lớn lên được như chị .Hai bơi mũi , chú Tám bơi lái. Chị Tư không biết bơi, ngồi giữa xuồng,nhìn sông rạch chằng chịt chìm trong khói sương buổi sớm , lòng thích thú .
– Anh Tám , Ba Khía trông giống cua đá ở quê tui ! Sao không kêu cua mà
gọi là Ba Khía ?
Chị Tư Lép hỏi .
Chú Tám lái mũi xuồng lách qua đám ô rô.
– Trên lưng nó có ba cái gạch như có ai đó lấy dao mà khía ba khía !
Chị Tư xoay người , hai tay nắm be xuồng , mặt đối mặt chú Tám.
– Sao trên lưng nó không bốn , năm khía mà chỉ có ba khía ?
Bất ngờ trước câu hỏi nghiệt của chị , một câu hỏi mà cách đây hơn nửa thế kỷ , chú từng hỏi tía khi hai tía con bỏ xứ đến vùng đất này sinh sống. Hồi đó , ông Năm Cá Kèo – dân thổ địa – giải thích :
-Ba gạch trên lưng Ba Khía là biểu tượng của tạo hóa ban cho từng lớp rừng cây riêng biệt nhưng liền kề để chắn sóng , giữ đất . Do đó , ông bà xưa nói : «Mắm trước , Đước sau , Tràm theo sát ! » .Mắm có một vai trò cực kỳ quan trọng , nó đi tiên phuông và đứng đầu sóng ngọn gió .Chú Tám bơi chậm rãi , nói tiếp :
– Mắm có bốn loại : đen , trắng , quăn , ổi . Hoa bốn cánh , màu vàng hoặc màu vàng cam . Trái một hột , hình trái tim , trái xoài , nẩy mầm trước khi rụng .Rễ cắm đất và rễ phổi . Dân gian gọi rễ phổi là cặc mắm . Cặc mắm thở khi ngập mặn và giữ đất bồi .Trái mắm lìa cành , rụng vào đất khoảng tháng bảy âm lịch hàng năm , là nguồn thức ăn không thể thiếu của Ba Khía . Có lẽ , ông trời đã tính toán và lập trình cây Mắm với Ba Khía .Ba Khía ăn trái Mắm đen thì thịt săn chắc , gạch son ; ăn trái Mắm trắng – có người gọi là lưỡi đồng – thì gạch màu tro và kém ngon chút ít. Ba Khía càng sống gần biển thì hình dáng càng chắc , toàn thân có lông, màu đen sậm . Ba Khía ở sâu đất liền , nước lợ thì thân không lông , màu xám đen ngã màu hơi đỏ .Cây Mắm mang hồn nước đi mở cõi và giữ gìn từng tấc đất . Mắm góp phần nuôi Ba Khía , ban tặng cho lớp dân nghèo đi khẩn hoang , lập ấp .
Chị Tư nghe chú Tám vừa bơi , vừa nói đã cái lỗ tai và chị có cái cảm giác như rơi vào thế giới kỳ thú của động vật .
– Ba Khía nó sống cách nào , anh Tám ?
Chị Tư thắc mắc hỏi tiếp .Chú Tám trở tay bơi .
– Ba Khía có hai càng , tám chân , bò ngang như cua . Rất láu lỉnh và nhanh . Nó
đào hang ở ven bờ kinh , rạch , những vạt rừng khô mắm , đước …Trời mưa sa dông , từ tháng tư đến tháng năm âm lịch , Ba Khía lột vỏ , bụng mang đầy trứng . Khoảng cuối tháng tám qua tháng chín âm lịch , Ba Khía bám nhau , đeo nhau từng chùm đẻ trứng, duy trì nòi giống. Dân gian gọi là… Ba Khía hội !
Nhìn chị Tư , chú Tám cười:
– Tư ở miệt Cần Thơ không biết , chứ những đêm tối trời, Ba Khía rời khỏi hang, bám nhau tâm tình trên chang đước , gốc mắm hoặc bò lên bãi bùn , bờ rạch… tìm bạn bốn phương !
Xuồng quẹo vô Vàm Rạch Gốc , con Diệc giật mình đập cánh bay , kêu quang quác !
Nước rong cuối tháng ngập láng khu rừng đước . Ba Khía đeo đặc dính cây . Lần đầu nhìn cảnh tượng ngộ nghĩnh, chị Tư kềm lòng chẳng đặng .
– Hai ơi ! Cho tao lội xuống bắt Ba Khía với! Mèn đéc ơi ! Quân ngũ nào mà bắt cho xuể !
Con Hai nhứt định bắt chị nó ngồi trên xuồng , vì bắt Ba Khía không quen sẽ bị kẹp . Mải miết bắt Ba Khía , chú Tám và con Hai quên để ý đến chị Tư . Ngồi một mình trên xuồng bực bội , chị tuột xuống xuồng, quơ tay hốt từngchùm Ba Khía .
– Hai ơi ! Hai ơi !
Chị Tư la làng chói lói . Nghe la , con Hai biết ngay là chị Tư bị Ba Khía kẹp !
Chú Tám chạy đến . Ngón tay trỏ của Tư rướm máu , bầm tím , con Ba Khía kẹp bỏ càng . Tư đau nhức , rên thấu trời đất . Chú Tám gỡ càng Ba Khía ra , kê miệng nút ngón tay trỏ của Tư . Một luồng hơi ấm kỳ lạ chạy rần rần vào thân khiến mặt Tư đỏ bừng và nóng ran, quên cả đau nhức .
– Tư đỡ chưa ?
Tư Lép không trả lời , rút vội tay về .
Con Hai cự nự chị nó .
Chú Tám chống chế , binh vực Tư Lép :
– Thì đã sao ! Để chị… tập bắt Ba Khía cho vui !
Một ngón tay Ba Khía kẹp , Tám và Tư thương nhớ nhau .
Để kéo dài thêm thời gian gần gũi bên nhau, Tư Lép mượn cớ học làm mắm Ba Khía để xin dì Ba ở thêm năm , ba bữa . Dì Ba và con Hai mừng ra mặt .
– Con Hai đâu rồi ? Qua nói chú Tám phụ má làm mắm Ba Khía , tao gửi chị
Tư mầy mang về cho dì Năm !
Tám chỉ Tư rửa sạch Ba Khía bằng nước mặn trước khi muối . Tám dặn Tư nước muối không lạt , không mặn . Tư hỏi :
– Làm sao biết được nồng độ mặn , lạt của nước muối ?
Tám bảo Tư, nhớ nước muối nấu sôi để nguội , cho một tí cơm nguội vào , khi hột cơm nguội nổi lên thì mới bỏ Ba Khía vô . Hay dở là chỗ đó ! Ba Khía muối độ năm , bảy ngày là ăn được .
Tám cẩn thận nhắc Tư , con Ba Khía mắm có màu sắc y chang như lúc sống mới đạt . Ba Khía yếm đầy trứng , gạch son đầy mai , ăn rất ngon . Nếu ăn với cơm nguội ngoài rẫy thì…tuyệt vời !
Thật ra , Tư không phải cốt học làm Ba Khía . Về Cần Thơ , có Ba Khía đâu mà làm ? Chỉ rằng , nắm nuối thời gian sống bên Tám , nghe giọng nói , tiếng cười , hơi hướm và mùi vị đàn ông đầu đời cũng đủ làm Tư quyến luyến không muốn rời xa .
Việc gì đến rồi cũng phải đến . Hồi còi tàu đò kéo lên lúc sương mù còn dày đặc bến sông. Đưa Tư bước xuống mũi tàu , Tám nắm tay, còn Tư xoay người, để giấu những dòng nước mắt .
Tám thổn thức :
– Tư , anh chờ em ! Đừng khóc !
Tư gật đầu , nói rất khẽ :
– Em có khóc đâu anh ! Chỉ là… sương đêm ướt má mà !
Tàu nhổ neo về Cần Thơ khi trời chưa rựng sáng .
Tám như điên dại , dậm chân than khóc kêu trời lúc được tin chiếc tàu đò hôm đó đã bị máy bay bắn chìm tại ngã Ba Đình , Chương Thiện .
Nếu không nấn ná ở nán lại thêm để được gần gũi Tám thì Tư đâu có chết !
Tư chết đi, mang theo đóa hoa tình yêu vừa chớm nở…
Những chiều con nước rong , Tám bơi xuồng lang thang trên Vàm Rạch Gốc , cố tìm chút hương ngày cũ còn vương víu trên cành cây , ngọn đước ven bờ .
Chiến tranh ác liệt . Mỹ đổ quân vào Cà Mau , giang thuyền bắn phá và chạy trên kinh rạch lềnh như bánh canh . Pháo đài B52 rải thảm , máy bay rải chất khai quang , rừng trơ trụi lá và cây chết khô . Ba Khía cũng chết dần chết mòn theo chất độc . Không còn nơi nào còn bình yên trên bán đảo Cà Mau !
Bà Ba bị lính biệt kích bắn chết lúc đặt nò bắt cá kèo , con Hai thì bị bắt dẫn
đi mất tích , không biết sống chết ra sao ? Chòi rẫy , nhà cửa cháy rụi .
Tám bỏ vào rừng.
Chiến tranh kết thúc .
Con Ba Khía ngơ ngác không hiểu vì sao người ta lại tàn phá rừng ? Tàn phá
không thương tiếc ! Những cây Mắm , cây Đước có hằng chục năm , trăm
năm đổ gục. Những khu rừng phòng hộ lần lượt biến mất . Rừng Cà Mau
từng che chở , đùm bọc đoàn quân đi cứu nước , từng vây hãm quân thù ,
từng dung chứa những chàng trai , cô gái Việt bất khuất . Thế mà , mới
đầu hôm sớm mai , người ta quay lại chặt rừng !
Rừng mất , còn ai để giữ bờ cõi đất bồi ? Rừng mất , đất lấy gì lấn biển ? Rừng
mất , biển sẽ tấn công và ăn dần đất . Rừng mất , hệ sinh thái biến đổi , hậu
quả thật khó lường !
Người ta thừa biết , nhưng vẫn nhẫn tâm tàn sát rừng vì lòng ham muốn
chiếm hữu cái lợi tức thì , còn ngày sau ra sao không cần biết !
Trước chiến tranh , bom đạn , thuốc khai quang giết rừng . Sau chiến tranh ,
người giết rừng . Rừng bị giết hai lần , chịu đời sao thấu ?
Vuông tôm đến đâu , rừng triệt tiêu đến đó . Người đến đâu , chẳng con gì
sống nổi . Ba Khía nhìn giang sơn rừng ngập mặn điêu tàn , nòi giống từng
ngày, từng ngày đi vào diệt chủng .
Hết rồi những ngày hội , những đêm sáng trăng rủ bạn tình bám chang đước
nhỏ to , chăn gối . Hết rồi những chiều mưa sa dông, Ba Khía lột vỏ , bụng
cưu mang đầy trứng , hy vọng đàn con tương lai sáng láng . Con người
triệt hết đường sống thiên nhiên của con Ba Khía và cầm tù chúng trong các trại
nuôi nhân tạo .
Tám thương thân phận con Ba Khía , cảm thương rừng , thêm thương mình khi trở
lại quê nhà đã gửi nằm lại sa trường một cánh tay . Bây giờ , bà con chòm xóm không chỉ gọi Tám , mà gọi bằng… ông Tám Ba Khía .
Ông Tám Ba Khía sống một mình trong chòi rẫy . Buồn cho mình thì ít , mà buồn cho nhân thế thì nhiều ! Xưa, những món ăn của dân nghèo mạt hạng , như Cá Kèo , Ba Khía …các kẻ bề trên , danh gia vọng tộc , quan thầy , phú hộ… chẳng ngó ngàng gì tới mà có khi còn khinh rẻ . Vậy mà nay họ lục lọi , kiếm tìm mà chẳng màng cao lương mỹ vị . Sao có chuyện ngược đời ? Ông Tám nghĩ , thức ăn chế biến càng ngon , chất độc càng cao . Chắc gì mấy món cao lương mỹ vị an toàn ? Muốn an toàn , họ quay lại tranh giành món ăn của dân nghèo . Bởi họ biết rằng , dân nghèo ăn những món ăn lành tính , chân chất . Biết bao loài vật tuyệt chủng từ đó !
Miệt Kiến Vàng gọi con Hai hồi trước là chị Hai Quá Giang. Hai sống đơn độc và lặng lẽ trên cái nền đất cũ của má .
Tình thân giữa chú Tám và con Hai vẫn như xưa , dù cuộc đời mỗi người có bao nỗi khổ đau riêng .
Rừng chiều. Đất tối trước , trời tối sau . Ông Tám Ba Khía ngồi đốt củi
tràm thay đèn và un khói đuổi muỗi .
Hai Quá Giang gọi :
– Chú Tám ơi ! Qua ăn khoai mì !
Hai người ngồi ăn « thầm » ngoài sân .
Hai Quá Giang còn trẻ , nhai khoai mì ngon lành . Ông Tám Ba Khía , răng
cái còn , cái rụng do những năm kham khổ và sốt rét rừng , nhai trệu trạo .
– Chú Tám ! Hồi chị Tư chết , chú bỏ đi đâu biệt dạng ?
Câu hỏi đột ngột của Hai Quá Giang vô tình chạm vết thương lòng ông Tám .
– Hồi đó… buồn nhớ cô Tư quá , qua lên miệt Thới Bình ở bạn cho Hội đồng Sum
bên sông Trẹm . Sau đó , vào rừng…
– Tội chị Tư , tội chú ! Trời cay nghiệt thật !
Ông Tám Ba Khía nói như tâm sự :
– Hồi nẳm , đôi lần qua về thăm lối xóm , bà con cho biết bây bị lính Đầm Dơi bắt dẫn đi biệt tích . Qua thương quá mà không biết làm sao ?
Rồi ông Tám hỏi Hai sống thế nào trong những năm tù tội .
Hai không giấu ông Tám điều gì . Hai kể nỗi nhục đau thân xác bị giặc giày vò ,
khi bị giam ở Đầm Dơi . Chúng bắt phải trần truồng suốt ngày , rồi có lúc Mỹ , lúc Việt
thay nhau hãm hiếp , chúng bắt khai cơ sở Việt Cộng , mà có biết gì đâu mà khai !
Không khai , chúng đánh theo kiểu con không nuôi , chúng chơi theo kiểu…
của chùa , của miểu . Con người còn thua cả loài súc vật ! May có người vợ lính thương tình , lén cho quần áo , tiền bạc và chỉ cho đường trốn thoát khỏi địa ngục trần gian .
– Thương bây quá , Hai ơi !
Hai Quá Giang bùi ngùi , kể tiếp .
– Thân tàn ma dại , lết về đất cũ , nhờ bà con chăm sóc … Bà con bắt Ba Khía
giã nát ra , vắt nước cốt cho uống để trị tan máu bầm , và nâng sức đề kháng…
Đêm đầy sao , Ông Tám ngửa mặt nhìn trời .
– Ai đặt cho bây cái tên… Hai Quá Giang ?
Hai Quá Giang lấy tay áo quẹt nước mắt .
– Thoát khỏi địa ngục Đầm Dơi , đời tui coi như bỏ ! Tứ cố vô thân , con gái
thành đàn bà ngang hông , còn tệ hơn cả đàn bà ! Những bạn nghèo không cưới
nổi vợ , tối lửa tắt đèn xin … quá giang , tui tự nguyện và sẵn lòng cho mà
không đòi hỏi bất cứ một điều kiện nào! Cho quá giang một đoạn đường , một khúc
sông để người đó sống tử tế , biết thương nòi giống thì thôi, có tiếc chi !
Bà con gọi Hai Quá Giang… lúc nào chẳng rõ , nhưng tui, tui yêu cái tên ấy !
Tui không nếm mật , nằm gai để nuôi thù hận và đã quên hết những kẻ từng
dẫm đạp tan nát đời thiếu nữ của tui .
Gió se lạnh , ông Tám không ngờ đời con Hai tủi nhục và chảy máu mắt
như vậy . Ông thấu cảm khôn tả .
Hai thấp giọng , tiếng khàn đục như sương :
– Tui khao khát cháy lòng được có ngày làm vợ , làm mẹ , được chăm sóc chồng con như bao người phụ nữ . Nhưng chú ơi ! Tất cả chỉ là ước mơ thôi! Qúa khứ và cái tên Hai Quá Giang đã chận bước xây mái ấm gia đình !
Ông Tám chép miệng , mình ăn con Ba Khía ngon hay trở đều nhớ hương vị quê nhà . Con nào trên lưng cũng có ba khía hằn lõm cho dù Rạch Gốc , Gò Công hay Sóc Trăng , Bến Tre vẫn thế . Con Hai hồi trước , Hai Quá Giang bây giờ cũng vẫn con Hai! Những nhát chém nhẫn tâm của ai đó vào thể xác con Hai cũng không cướp đi được cái chất người trong tâm hồn nó . Ông Tám tự hỏi , tại sao mình không thể đem trái tim yêu của mình tặng cho một người như Hai Quá Giang ? Xấu tốt đâu có chỗ đứng ở đây! Chỉ có sự chân thành! Mình còn nợ tình với Tư Lép… Tư ơi ! Nợ ấy giờ anh gửi cho Hai Quá Giang nha em !
Con Ba Khía chết dần mòn vì rừng Mắm , Đước , Tràm lụi tàn . Mình không muốn nhìn con Hai ngày xưa chết dần như con Ba Khía!
Tích tắc , ông Tám Ba Khía vụt đứng dậy , nắm lấy tay Hai Quá Giang .
– Hai , hãy gọi qua một tiếng “mình” đầu đời đi em !
Hai Quá Giang toàn thân run bần bật và bật khóc .
– Mình !!!
Tiếng động. Con Ba Khía buông chang đước , bò cực nhanh về hang
làm chao mặt nước đêm…
CAO THỊ HOÀNG

Viết độc,ấn tượng !
HQT ơi ,
Hoàng xin nhận ấn tượng , còn độc thì thôi ! Bởi Hoàng từ nhỏ đến lớn rất
sợ ” đôc ” .
Cảm ơn HQT .
Chúc vui.
Viet nhu ke chuyen nhung sao doc van thay xuc dong vo cung
Huyen Co ” đọc vẫn thấy xúc động ” bởi tâm hồn Huyen Co đầy ấp tình người . Hoàng cảm động lắm !
Cảm ơn Huyen Co .
Chúc vui khỏe
Một mối tình dân dã mà thâm sâu
Vạn nẻo đường đời chị Thanh Hoa ơi !
Em cố ghi lại những gì từng xảy ra ở quê nhà ,
gửi anh chị đọc vui .
Em cảm ơn chị .
Chúc chị khỏe .
Đọc lại vẫn thấy hay
Đọc thêm lần nữa đi chị Y Dung để con Ba Khía quê em đỡ buồn !
Em cảm ơn chị .
Chúc vui .
Út Hoàng ơi,
Chị bịnh mấy hổm rày nên bỏ quên xứ nẩu, hôm nay đơ đở mới viết thư cho dì Tưnó xong chị vô đây gặp Ba Khía bò đầy sông nước.
Bỏ cơn buồn ngủ, chị đọc một hơi hết bài của cưng, đọc xong cứ như vừa thấy ông Sơn Nam sốhg lại và chị bỗng đâm ra “mê” Út vô cùng. Mê cái cung cách miền Nam sàn dã, mê lối viết tưởng như mộc mạc và sâu đậm ý tình.
Đọc hết bài vừa muốn khóc vì thương phận bạc má hồng của Tư Lép và Hai Quá giang, vừa nghe nhẹ lòng vì cái kết có hậu, có tình.
Xong xuôi chị rà đọc các lời còm và mừng vì thấy mùa màng năm nay hưng phát. Chắc tía má ởnhà cũng mừng lắm hén cưng? Chị đang rù quến, dụ dỗ dì dượng Tư nó cùng về thăm nhà nhưng chưa nghe hai vợ chồng “họ” trả lời chi hết. Hy vọng ông trời sẽ cho bốn chị em mình có dịp nhấm nha ba khía của Út nghen.
Chị Hai của em ,
Năm nay , nghe nói thời tiết toàn thế giới có biến đỗi thất thường ,
anh chị Hai và các chấu cẩn trọng sức khỏe .
Năm nay , em trúng giá , trúng mùa bông Cúc . Cả nhà vui .
Đặc biệt các anh chị Xứ Nẫu.org , thương và ủng hộ động viên những
truyện em viết . Niềm vui được nhơn đôi !
Anh chị về , em sẽ đãi món Ba Khía chính tay em làm .
Cảm ơn chị Hai .
Chúc anh chị Hai và các cháu của em vui .
Chị Hai ơi , dạo nầy chị Ba Ngọc Bút thường vắng ghé XỨ NẪU , em lo
không biết chị Ba sức khỏe ra sao ? Trông chị Ba lắm !
em nhắc mới nhớ, chị ba trốn đâu mất tiêu?????
Chị Tư ơi !
Chị Ba Ngọc Bút là người sống có trước , có sau , thương mình và
thương người ( qua những bài thơ của chị )
Tự nhiên bặt âm , vô tín ? Em lo quá !
Cầu mong những điều tốt lành đến với chị và gia đình !
Mấy em bớt lo đi, máy móc PC vùng dìi Ba nó ở hay bị lộn xộn hoài nên vắng mặt thế thôi. D0ể chị viết thư hỏi thămthư xem, hy vọng e-mail đi suông sẽ hơn viết còm trên xứ nẫu (chính chị mỗi lần viết cũng bị biến mất rồi lại xuất iện sau đó rất lâu thành ra cứ như viết 2 lần hoài).
Dìi Tư cũng nên viết thử thư “Tìm trẻ lạc” gửi dì ba nó xem sao. Cả hai cùng viết, ai được tin trước thì báo cho Ut Hoàng biết trước để Út đở lo.
Bớ dì Ba nó, có nghe mấy chị em đang réo tìm dì d0ây không?
“Dì Tư Phương Linh nó ơi,
Ăn lễ Giáng Sinh có mệt xỉu như chị Hai Nga không?
Chị không đến nỗi bận rộn như mấy bà con ở trởi Tây. Nhưng không vào Xứ Nẫu được mà phải vượt bức tường lửa để đọc và chỉ đọc được mà thôi. Chị viết com gởi đi mà không bao giờ tới. Dì Tư Linh nó có vào XN com cho út Hoàng nói chị sorry nghen. Chị cũng muốn com cho bài của ông xã của Linh mà cũng đành thua luôn!
Chúc an lành.
Chị Ba NB.”
(Chuyển cho Út đọc mail chi Ba gởi cho chị cho Út khỏi lo rồi nghĩ bậy)
Chị Hai , chị Ba , chị Tư ơi !
Em yên tâm rồi .
Cầu trời cho các chị của em vui khỏe !
(Cái nầy là lỗi của Út. Ai biểu út không cho địa chỉ email nên chi Ba mới không viết cho Út được)
Chị Tư ơi ,
Em khổ tâm lắm ! Tía cấm cho địa chỉ email .
Em gửi truyện cho XN.ORG tía kiểm tra trước khi gửi .
Tánh tía khó , già càng khó hơn . Em không muốn tía buồn !
Chị hiểu hoàn cảnh mà thương em .
Chị hơi lấy làm lạ.
Em ở tuổi nầy rồi không lẽ tía còn sợ em hư, sợ ai dụ dỗ em?
Nói thiệt, chị không tin là có một tía và tía muốn vậy .
Em đừng đổ thừa tía.
Và cũng nói thiệt luôn, chị cũng không tin lắm sự hiện hữu trên cõi đời nầy của một Cao thị Hoàng.
E là một cao nhân ẩn tích. (Bởi vậy kẻ làm “chị” nầy hơi ngại mỗi khi xưng chị, e vô lễ..hihiì)
Chị Tư của em ,
Khi anh chị về , em rước anh chị xuống nhà tía má em chơi sẽ rõ
ngọn nguồn cơn .
Tất cả những gì em nói chuyện với anh Triệu Từ Truyền má em đều đọc
và khuyến khích . Em đọc sách nhờ tía , viết truyện nhờ má động viên
( nói nhỏ với chị Tư , hồi trước ông bà ngoại cho má em ăn học tử tế ,
cảm cái nghĩa của tía mà ông bà ngoại gã má cho tía )
Hơn 40 năm trước , nhà thơ Trần Dzạ Lữ là một trong những nhà thơ
má thích đọc thơ .
Chú Sáu Nẫu khi đi công tác ở Kiên Giang đã ghé thăm tía má em ,
chính chú Sáu động viên em gửi bài cho XN.ORG . Không có chú Sáu ,
tất cả những gì em viết vui vẫn không ra khỏi xóm rẫy . Độc giả là má
và mẩy nhỏ bạn trong xóm cùng làm ruộng rẫy chung >
Truyện nầy , XN.ORG chỉnh sửa kỹ thuật cho em .
Vài lời , để chị của em yên tâm rằng , ” giống cái ” không là ” giống đưc ”
Em gái của chị chứ chẳng ” cao nhân ản tích ” nào .
Thật ra , anh chị XN.ORG thương mà khen để khích lệ một ” mầm non
văn nghệ ” thôi . Chứ khắc khe , thì chị ơi nói ra ” mắc cỡ ” lắm !
Chúc chị của em vui .
Mỗi lần em làm cho chị tin em chị đều nghĩ không biết mình có nhẹ dạ không đây.
Cũng thú thiệt với em là chị không có hãnh diện gì khi làm kẻ tiểu nhân xấu bụng nghi ngờ người ngay thẳng như vậy đâu.
hihi… chỉ có khi nào chị ngồi bên cạnh em, em viết một bài từ đầu chí cuối trước mắt chị, thì chị mới tin .
(Nhưng vậy cũng chưa chắc… lỡ tiá viết sẵn, em học thuộc lòng, làm bộ cắn nát đầu vài cây viết chì rồi viết xuống…. cũng được mà.)
(em chưa chán chị, chị cũng chán chính chị vì cái tánh đa nghi nầy!)
Chào Út Hoàng.
Chị xin lỗi đã để mấy chị em lo. Cuối năm chuyện nhà luxubu quá, chị ít (ít chứ không phải là không) ghé XN. Sức khỏe chị cũng tạm ổn, dù tất nhiện “già cả” rồi thì cũng không được khỏe khoắn nhanh nhẹn như mấy người trẻ tuổi! Chị rất cảm động trước tình cảm của út Hoàng.
Thú thực chị cũng từng nghĩ như Dì Tư PL, nhưng bây giờ đọc lời Út trả lời ở trên chị… tạm yên tâm. Chị mong út Hoàng là út Hoàng thực sự để bốn chị em có được tình cảm trọn vẹn. Chứ nếu không là chị shocked lắm đó Út Hoàng ơi.
Mừng Út có một mùa bông bội thu. Sống vui sống khỏe và viết tốt nghen Út.
Ôi,mấy con nbỏ nầy sao lộn xộn quá.
Ở đời đừng làm Tào Tháo đa nghi quá mà khó sống an vui dì Tư nó ơi.
.Chị thì ai nói sao cũng tin hết vi chị nghĩ như thế mới đở chán đời, chỉ khi nào bị chính đời làm cho thất vọng (khi đối diện với sự thật không như mình tưởng), chừng đó chị mới nghĩ lại.
Thôi, mấy cô nương của chị, đừng tùm lum tà la cho bà con cô bác xứ nẫu nhìn vào cười sự nghi kỵ giữa 4 chị em mình. Nếu dì dượng Tư về được thì 4 đứa mình sẽ ngồi chung chiếu chấm mút ba khía nói chuyện văn chương, còn về không được thì chị với d’i ba nó sẽ chụp hình hoặc thu hình thôn nữ Út Hoàng đem về cho dì Tư nó xem, chịu chưa? Đừng khắc khe với cô em út của mình nũa mà cưng. Bây giờ cho chị biết, haivợ chồng cưng tính sao về chuyện về thăm dì Ba, dì Út nó đây?
Ba chị kính ,
Em chân thành cảm ơn tình thương của ba chị dành cho đứa em út .
Ba chị mạnh khỏe , em vui rồi . Em cầu trời các chị bình an . Các chị lớn tuổi
phải cẩn trọng sức khỏe .
Cận tết công việc luxubu như chị Ba nói , em đi rẫy đây .
Chúc các chị một ngày mới .
Tôi có cùng nhận định với Magiamsinh ,
Cao Thị Hoàng đã là một hiện tượng văn học nông thôn Nam Bộ .
Chúng ta , những người có tấm lòng nên chăm sóc và ủng hộ cây viết nữ nầy .
giá như , XN.ORG mở cuộc bình chọn cây bút nữ ( nghiệp dư ) trên trang mạng trong năm 2013 . Tôi chọn tác giả Cao Thị Hoàng ! Dù tác giả nầy chỉ tham gia XN.ORG quý 4/2013 .
Truyện ” Con Ba Khía quê nhà ” là một truyện rất hay trong những truyện hay
của CTH .
Cảm ơn Sáu Nẫu , triệu Từ truyền , Cao Quảng Văn … đã phát hiện ra cây
bút nữ CTH vùng sông nước Nam Bộ .
Chúc CTH hay việc văn , giỏi việc rẫy .
Lùa vịt ơi ,
Hoàng sợ lắm ! Hoàng sợ thiệt tỉnh chứ không làm ” điệu ”
Hoàng viết cốt là ghi lại những chuyện đã và đang xảy ra quanh mình ,
nhằm giải khuây là chính , ngay khi bước chân vào thềm nhà Xứ Nẫu
Hoàng đã ” trình làng ” như vậy .
Bài viết nầy , có sự chăm sóc kỹ thuật của Xứ Nẫu .
Cảm ơn tấm lòng Lùa vịt đối với Hoàng .
Chúc Lùa vịt qua những cánh đồng vui.
Hoàng làm chị thèm ba khía quá!
Hy vọng bà con nông dân khi bắt ba khía đừng bắt hết những con có nhiều trứng. Phải cho chúng nó có cơ hội sanh để. Nếu không sợ bị tuyệt giống.
Nghe bông em được mùa chị mừng lắm. Không ham tiền, nhưng làm ăn thuận lợi, có tiền sẽ giải quyết được nhiều chuyện phải quấy lắm.
(Nói lén cho nghe nghen: nhớ chừa chút tiền đãi chị Hai. Biết đâu chị Hai về thình lình đó!)
anh chị Tư
Anh chị Tư của em ,
Báo anh chị mừng , năm nay em trúng mùa , trúng giá bông Cúc . Đến giờ nầy , gần như hút hàng . Có lẽ kết quả đó , nhờ tình thương anh chị văn chương trên XUNAU.ORG đối với em và của chị Hai Nga , chị Ba Bút , anh chị Tư Linh đối với út .
Anh chị ơi , Ba Khía trứng đâu còn như xưa mà bắt . Ba Khia đang bị ngưới
nhốt nuôi , chất lượng kém . Rừng chết , Ba Khia diệt vong , Biển tấn công
đất , nông dân nghéo xất bấc !
Chị Tư đừng lo , tiền bán bông em giao toàn bộ cho tía má lo chi phí gia
đình , thuốc men khi bịnh hoạn , ốm đau .
Em có nghề đan giỏ , tiền đó em dành dụm từ hồi 15 tuổi đến nay . Em chỉ xài khi mua sách , bút mực , giúp bạn bè trong xóm lúc thắt ngặt . Chưa bao
giờ mua son phấn , áo quần đắc tiền , thời trang .
Em út của anh chị ” lèng xèng ” lắm . Tụi bạn gọi em ” cô gái lọ lem ” quê
mùa . Chị Hai về , em dư sức lo !
Tính em , nghèo phải phòng xa
Cảm ơn anh chị có lóng với em.
Kính chúc anh chị Tư , các cháu vui.
Mong một ngày về !
“Ba Khia đang bị ngưới nhốt nuôi….
Rừng chết.
Ba Khia diệt vong.
Biển tấn công đất.
Nông dân nghéo xất bấc!”
Chà, em gái chị còn tính chuyển qua mặt trận thi phú nữa sao?
Chị Tư ơi ,
Món đó em không dám ” cầm đũa ” gắp đâu , cay xé họng !
Món đó có chị Ba Ngọc Bút ” nhà mình ” trấn giữ rồi . Cỡ tướng quân
như các bậc ” tiền bối ” Trần Dzạ Lữ , triệu Từ truyền , Nguyễn Đăng Trình ,
Cao Quảng Văn … mới dám thọc tay sờ mó câu cú , vần điêu chị ơi !
Em chả ! em chả !
Chi không có nói láo đâu em (nói láo giàu cho oai chứ ai đi nói láo nghèo!) Anh chi của em giàu con chứ không giàu tiền của. Tính dữ lắm vì ham về Việt Nam lắm, nhưng quay ngược quay xuôi đều không không làm sao lòi ra được khoảng nào để làm một chuyến Việt Nam trong vòng 2, 3 năm sắp tới. Phải để dành ít nhứt cũng mấy năm lận Út ơi. Đừng trông chi rồi thất vọng tội nghiệp em.
Khó của chị là khó cũa em !
Tía em thường bảo : cái mạng còn không giữ được , mong gì
giữ được quyền lực , bạc tiền . Sống , trượng nghĩa chính .
Nhiều con thì nhiều Phúc !
Em chia sẻ sự nhọc nhằn của anh chị trên đất khách !
Viết hay lắm Hoàng ơi
Anh Savi ,
Cảm ơn anh quá khen em .
Xin anh hãy là người đọc truyện thường xuyên của em .
Chúc anh vui.
Mot hien tuong day !
Magiamsinh ơi ,
Khi đọc truyện Kiều , thiếp phải lòng chàng . Vì , ít ra trong lúc ” bức bối ”
thiếp có cái bán , chàng cũng có cái mua .
Cảm ơn anh đánh giá truyện em viết như một hiện tượng .
Chúc anh vui.
Chào Chị Cao thị Hoàng!Tư Lép Khía kẹp la bài hãi!Tám Ba Khía tình xa lép ruột!Hai Qúa Giang đời mắm tràm đước!Đời cả hai xáp lại tình sông với nước..Truyện Cao thị Hoàng viết mặn mòi như Ba Khía lên mâm..Mặn lờ lợ như cái tình người sông nước đồng bằng.Và thật mặn như câu thoại ẩn tình yêu chân chất của con người .Lời văn.chan chứa cái tình tràn ngập như cây mắm đước tràm.. nhiều vô kể!Đặc biệt là món Ba Khía hấp dẫn…
Chị aitrinhngoctran ,
Đúng rồi , nghĩa mặn như mắm Ba Khía , tình nồng như chị Hai Qúa Giang .
Cảm ơn chị .
Chúc chị vui .
Chi tiết nguồn gốc cái tên nhân vật Hai Quá Giang rất đắt, khó lòng tưởng tượng ra.
Chị Ái Duy của em ,
Cảm ơn chị thương và khen khéo em .
Chúc chị và gia đình vui khỏe .
Viết rất rất có cá tính…nhưng sao chỉ dừng lại ở kể ?
Chị Thúy Loan ơi ,
Em chỉ là người kể chuyện quê nhà !
Cảm ơn chị thương mà nhắc em .
Chúc chị vui.
Đã bắt đầu định hình một phong cách viết CTH
Chị ơi ,
Em nghĩ sao , viết vậy .
Cảm ơn chị .
Chúc chị vui.
Cao Thị Hoàng nếu chịu khó đầu tư hơn nữa sẽ còn phát triển xa hơn
Anh Dang Vu ,
Nghe lời anh , em cố gắng
nhưng e rằng ” lực bất tòng tâm ” .
Có gì , anh cố động viên em .
Cảm ơn anh .
Chúc vui.
Lâu nay âm thầm đọc và theo dõi truyện của Cao Thị Hoàng tuy không còm vì ACE đã còm nhiều rồi.Bữa nay đọc CBKQN tôi phải bật thành tiếng: Chúc mừng nha văn trẻ Cao Thị Hoàng.Cô bé đã sống, trải nghiệm, quan sát, lắng nghe …chỉ nơi sông nước Nam Bộ thôi đã rung cảm như một cung đàn tuyệt diệu.Hy vọng Hoàng đọc, học nhiều hơn nữa chắc có được sự dài hơi, bền vững và trang viết sẽ là châu ngọc lung linh.
Kính chú ,
Được chú quan tâm và động viên , cháu vui lắm .
Mong chú góp ý để cháu viết tốt hơn .
Trên 40 năm trước , tía bảo má cháu mê thơ tình của chú và
trong nhà hiện má còn giữ mấy tập thơ của chú !
Cảm ơn chú Trần Dzạ Lữ .
Chúc chú vui.
Nghe vậy rất vui.Cảm ơn Hoàng hí
Thơ chuyển tải tiếng lòng của chú đi vào những trái tim yêu !
Má thường nói với tía như vậy .
Hay thiệt chỉ có con ba khía cũng thành truyện ngắn hấp dẫn
Hoa Dien Vy ơi ,
Con Ba Khía tự nó đã là một tác phẩm lớn của dân nghèo miệt Cà Mau ,
em chỉ là người góp nhặt .
Cảm ơn HDV.
Chúc vui .
Có thể xem đây là truyện ngắn viết về môi trường ,
lời cảnh báo cần thiết cho những ai có trách nhiệm rừng
ngập mặn ở bán đảo Cà Mau .
Cảm ơn Cao Thị Hoàng
Anh xuân bắc ơi ,
Muộn rồi ! Biển ăn đất càng ngày càng dử dội , cả cái xóm chày tan hoang ,
thời gian không xa lắm đâu , mũi CM sẽ mất ! Rừng mắm , đước , tràm
phòng hộ đã chết bởi tay người từ khuya .
Cảm ơn anh .
Chúc vui.
Mấy ai có được vốn sống như bạn,đó là thế mạnh của bạn
Anh Hoang Minh ,
Em cố gắng ghi lại và viết những chuyện đời thường xảy ra ở quê .
như một sự trả ơn nơi mình đã sống .
Cảm ơn anh .
Chúc anh vui.
Mình thích cái hương sắc miền nam trong truyện ngắn của bạn
Mộc Miên ơi ,
Em mong mang chút hương miền nam làm quà tết gửi anh chị .
Sắc có thể cũng thường thôi , nhưng hương thì nhất định
phải thơm đất trời trong đêm trừ tịch .
Cảm ơn Mộc Miên .
Chúc vui .
Viết hay quá CTH ơi,chân chất mà cảm động
Anh Minh Huy khen , em vui lắm !
Nhưng anh cũng phải tìm cái yếu của em để chê cho em tiến bộ .
Cảm ơn anh .
Chúc anh vui.
Hai Quá Giang toàn thân run bần bật và bật khóc …
Tui đọc mà cũng thấy ngậm ngùi…! Vì nhiều lẽ..nhiều điều..!
Anh hungPt ,
Được sự đồng cảm của anh là em vui rồi .
Chị Hai Qúa Giang mà biết , chắc chị trân quý anh lắm .
Cảm ơn anh .
Chúc anh vui.
Viết hấp dẫn nhưng phần dành cho con ba khía dài quá
Em suy nghĩ thêm về việc góp ý của DDiep .
Cảm ơn DDiep .
Chúc vui
Tác giả dùng từ ngộ thiệt
Champa ơi ,
Em nghĩ sao viết vậy , có gì đừng cười em nha !
Nếu thấy từ ngữ chưa ổn , Champa sửa giúp em .
Cảm ơn Champa .
Chúc vui.
CTH ơi nhiều chi tiết trong truyện hấp dẫn
Posted by 115.74.32.185 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Em cảm ơn Vân Hạc khen động viên .
Chúc Vân Hạc vui.
Tôi làm báo nhiều năm ( trước 75 & sau 75 ) cũng tương đối
có ” tuổi nghề ” và hơi ” khó tính ” khi đọc truyện . Nhưng phải
thú nhận rằng , qua một loạt truyện của CTH đăng trên Xứ Nẫu .ORG
– đặc biệt ” CBKQN ” – tôi đã bị tác giả chinh phục .
Không cần thận trọng , Cao Thị Hoàng đích thực là Nhà Văn của nông thôn
Nam Bộ .
Bút pháp và kỹ thuật của tác phẩm CBKQN đỉnh đạc !
Chúc mừng CTH .
Kính chú ,
Cháu mừng lắm , khi được biết chú đọc truyện của cháu .
Có gì , chú thương chỉ dẫn thêm .
Cảm ơn chú .
Kính chúc chú khỏe .
Truyện Cao thị Hoàng lúc nào cũng có những chi tiết đắt giá, những cái tưởng chừng như hiển nhiên lại là những thứ đáng quý vô cùng!…Cũng lâu lắm tôi mới nghe nhắc tới “ăn thầm” nghĩa là ăn…trong bóng tối!…Ăn…không cần đèn! Cảm giác đó với tôi giờ chỉ còn là…hồi tưởng!… Tôi mê Hai Quá Giang quá! Mê cái suy nghĩ đơn giản mà rộng lượng, mà đầy tình người: “…nghèo không cưới nổi vợ , tối lửa tắt đèn xin … quá giang , tui tự nguyện…” Tôi không nói quá! Tôi thích truyện này hơn hết thảy những truyện của CTH tôi được đọc…Biết sao bây giờ!…
Anh Hải ,
Lời chân thật của anh , em vui và thích lắm .
Mai nầy , em có lớn được hay không là từ những góp ý chân thành
của anh chị , trong đó có anh .
Cảm ơn anh .
Chúc anh vui .
Chào Cao …Hoàng!
“Phần thịt em để cho chồng
Phần xương em gậm, phần lòng cho con!”…
Đọc “Con Ba Khía quê nhà” như xói tràn mùa “hội Ba Khía” xưa, đọng đầy chân chất, mộc mạc khổ đau,nhưng thấm tình yêu thương, làm mình cũng thấy nhớ cái mùi “mắm”… Ba Khía, lúc xưa trú chờ chuyến vb, có dịp được ăn ở xứ ấy, bây giờ qua truyện CTH gợi lại,thấy… “thèm, nhớ” nhức…tận răng luôn!
Truyện viết có hậu, thấy yêu thiên nhiên hơn, thâm thúy lắm!
Chúc Hoàng,Năm mới “con Ngựa” ,mùa qua được giá như ý nha!
Anh ngoctho ơi ,
Cảm ơn những lời anh ưu ái dành cho em.
Chúc anh vui khỏe .
Vào thăm CTH cũng khó quá,phải vượt tường …hu hu
himlam ơi ,
Có khó , nhớ nhau lâu !
Cảm ơn himlam .
Chúc vui.
CTH ơi việc đồng áng ổ chưa ?
Xin chữa lại là ổn chưa
Anh không chữa , em cũng đọc ra chữ ổn .
Cảm ơn anh .
Bông Cúc em trồng năm nay được mùa , được giá .
Công việc coi như đã ổn .
Chúc Gềnh Ráng vui.
Truyện CTH ngồn ngộn hiện thực vùng nông thôn nam bộ
Cảm ơn Gò Găng đọc truyện và cho em nhận xét .
Chúc vui.