Đỗ Hồng Ngọc
Mình đến thăm nhà thơ Tường Linh trước, theo lời bạn dặn vì nghe nói anh có vấn đề về mắt, gần đây thị lực kém hẳn đi. Anh Tường Linh vẫn ở nơi cũ, nhưng bây giờ căn nhà chỉ còn 20 m2, may bên trên có tầng cao, rộng hơn chút ít. Anh chị nhắc bạn, hôm trước về thăm đã có ghé nghỉ lại một đêm, chuyện trò với nhau thiệt vui. Trông anh vẫn khỏe, chỉ có già hơn hồi xưa – 84 rồi còn gì- nhưng vấn đề của anh là ở đôi mắt. Anh vẫn đi bệnh viện chữa trị, nhưng tình trạng không khá hơn. Chị nói anh sa sút tinh thần nhiều vì vụ thị lực kém này. Mỗi ngày chị đều phải đọc báo cho anh, còn email này nọ thì có đứa cháu ngoại. Anh cười nghe giọng Đỗ Nghê thì nhớ chớ nhìn không rõ mặt, không thấy mắt mũi gì cả. Xin anh số điện thoại di động để liên hệ khi cần, anh cười hôm trước bạn ghé thăm có cho anh cái di động mà anh đâu có thấy số để bấm!
Thơ Tường Linh hay. Bài hành Quy Ẩn của anh đọc lên làm mình cứ nhớ “Đi về sao chẳng về đi/ Ruộng hoang vườn rậm còn chi không về…” của Đào Tiềm. Anh vừa in một tuyển tập Thơ Tường Linh khá đồ sộ dày gần 700 trang với 396 bài thơ. Một kỷ niệm với bạn bè. Anh nói.
Cuối tháng năm, phượng đỏ rực Phan Thiết. Biển lặng, sóng êm. Ở bãi Đồi Dương nước trong vắt có thể nhìn từng ngón chân… hồng. Nhớ Từ Thế Mộng sáng nào cũng đạp xe đi tắm biển từ lúc năm giờ sáng để “nhìn em gối sóng”. Nguyễn Như Mây không còn bán quán nữa, nên cũng chẳng còn ai gọi anh “Cụ Mây, Cụ Mây ơi, cho thêm cục nước đá! Cho thêm chai bia…!”. Bây giờ anh thường xách xe moto vèo lên đỉnh đèo ngoằn ngoèo đi Đàlat với chiếc máy hình. Chà, nhiều chuyện ly kỳ lắm. Phải nghe đích thân chàng kể mới hấp dẫn!
Mình về Phan Thiết kỳ này cũng để thăm Nguyễn Bắc Sơn, có vợ chồng Lê Ký thương cùng đi. Hôm trước nghe anh kêu đau tim nặng. Đúng thiệt.
Anh phải nằm nghiêng một bên, tai phải sưng vù lên. Đi lại khó. Nói năng khó. Nhờ chị Hồng, bà xã anh tận tình chăm sóc từ miếng ăn đến vệ sinh cá nhân… cho nhà thơ “Mai ta đụng trận ta còn sống/ Về ghé Sông Mao phá phách chơi…”. Bây giờ càu nhàu thì có, “phá phách” cũng hết nổi rồi. Chị nói anh hay làm nũng lắm. Mình cười, nhà thơ nó vậy, nhõng nhẽo đó mà! Rồi hành nghề một chút, thăm khám một chút, mình nói với Sơn chưa đến đỗi nào đâu. Mắt anh sáng lên, chưa hả? Rồi cười, thấy đã vui hơn.
Vui nhất là hôm đến thăm nhà thơ Trần Thiện Hiệp ở Thủ Đức. Cả nhóm bạn “cựu học sinh lão thành Phan Bội Châu” người nào cũng trên 70 cả rồi! Trần Thiện Hiệp thì đã 79 nhưng giọng đọc thơ vẫn sang sảng. Chị Lệ Hiền, vợ anh cũng ngâm thơ, hát rất hay nữa. Trông hai ông bà rất hạnh phúc. Không ngờ có bữa tiệc “linh đình” như vậy ở nhà Trần Thanh Hiệp. Chỉ thiếu vắng Huyền, Thiếu Khanh, Huỳnh Ngọc Hùng đã hẹn nhưng bận không đến được. Bạn có nhận ra những gương mặt trẻ trung này không? Trong hình chỉ thiếu Trần Thiện Bật, vì đang chụp hình cho mọi người. Trần Thiện Bật tuy nhỏ tuổi hơn Hiệp nhưng là vai bác của anh và Trần Thiện Thanh, anh nói anh rất thân với Trần Vấn Lệ, bạn nhớ không?
Từ trái: Huỳnh Tấn Thời, Đoàn Thuận, Nguyễn Văn Chương, Lê Văn Cư, Nguyễn Phú Yên, Đỗ Hồng Ngọc, Trần Thiện Hiệp
Vắn tắt,
Đỗ Hồng Ngọc.



Thăm Anh!
Không tham dự được – nhưng nghe anh kể – cũng thấy rất vui! Vui vì biết nhiều thong tin về Bạn cũ một thời. Vui vì tình thân văn hữu còn mãi sau bao nhiêu năm dâu biển! Cuộc đời của chúng ta – bây giờ – những cuộc gặp nhau sum họp vậy là rất quý – anh nhỉ? Chúc Anh & gia đình an vui! Thắng 7 có dịp vào Saigon TK Tim – sẽ ghé thăm anh vậy!
Mang Viên Long ơi, vào Saigon thì nhớ gọi đi cafe hàn huyên vậy nhé. Tim sao phải TK hoài vậy?
Thơ Tường Linh rất độc đáo,tiếc là ít được phổ biến rộng rãi !
Trong những tình cảm thân thương (chân thật) của con người thì tình bạn chiếm một vị trí khá cao, người xưa đôi khi còn đặt nặng hơn tình chồng vợ. Dù còn trẻ hay lúc đã bạc đầu, bạn bè vẫn là niềm vui không thể thiếu của con người, niềm vui đó nhiều hơn nữa khi họ có chung những hoài bảo, những sở thích .
Trước, sau thềm “thập thất cổ lai hy” mà còn được ngồi chung nhau thơ, tửu xum vầy thì đó cũng là một trong những điều hạnh phúc của bác sĩ và các bằng hữu của ông. Bếp xin được đứng ngoài chung vui cùng chư vị và xin mượn 4 câu thơ của Huy Cận viết cho Bùi Giáng để nói lên tình tri âm, tri kỷ của nội dung bài viết trên:
“Đôi lời thăm bạn thơ
Thăm tấm lòng tri kỷ
Bao giờ đến bây giờ
Tình thơ không hoen rỉ
Bao giờ đến bây giờ
Tình thơ không hoen rỉ”
Cảm ơn Huynh Ngoc Nga xa xôi. Cảm ơn Bếp và Internet.
Bài viết về anh Tường Linh cảm động quá anh ĐHN ơi! Đúng là” cái tình ” của
Đỗ Nghê ! Chúc anh vui khỏe.
Lứa bọn mình đọc bài hành quy ẩn “rửa tay gác kiếm” của TL thấy thấm thía trandzalu nhỉ?
Anh Ngọc ơi thật hạnh phúc khi có những tình bạn chân tình và bền vững như vậy
Đa tạ Kim Mai.
Chào Anh Đỗ Hồng Ngọc!Tình bằng hữuBao giờ cũng vui!Lâu ngày gặp lại vui hơn Tết?Bài thơ ”QUY ẨN”của nhà thơ Tường Linh đọc nghe BUỒN!Có lẽ..Tuyệt tích chốn văn đàn nên mới thế!?Hạnh phúc cho những ai còn giữ mối liên hệ BẠN BÈ..
Phan Thiết cũng nhiều anh hào quá ,cứ tưởng chỉ có du lịch và nước mắm…
Nhà thơ đúng nghĩa thì cuộc sống lúc nào cũng đậm chất thơ
Em chai hưởng ứng và vui với anh Hồng Ngọc_nhứt là tấm ảnh cuối bài(em chai thích nhứt cái…chai(wine) với cái gạt tàn thuốc_mà với anh, một thầy thuốc:không thích lắm…)_Mong anh “ủng hộ” em chai,nhen?
Mai này được ngồi vào ghế “Cố”* [ *Cố=Ông(bà) Cố ]
Có còn ngồi lại vậy không, ta?
Bắc Đẩu-Nam Tào đưa sổ gọi….
“Đợi đấy!”_chờ ta…trả nợ “đời”!* ( *đời=bạn già)
Cảm ơn VinhRùa. Nhà thơ Trần Thiện Hiệp có tới cả chục loại ống pipe. Bạn có nhìn thấy cái pipe bên cạnh chai vang không? Có lẽ nhờ vậy mà giọng đọc thơ còn sang sảng!
VinhRùa biết không, “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…” của TCS bị Phạm Trọng Cầu hát thành “Mỗi ngày tôi nhậu một lần thôi… Từ sáng tinh mơ cho tới chiều tà…”! Vậy đó, thật dễ thương!
Cảm ơn anh Do Hong Ngoc đã…mở tầm mắt cho VinhRùa,khi chỉ rõ là “chơi” tới pipe chứ không là thuốc lá điếu; còn nhậu thì “Mỗi ngày tôi nhậu một lần thôi… Từ sáng tinh mơ cho tới chiều tà…”. Bi giờ,anh làm cho VR đóng tầm mắt lại để mà… “mơ”: có khi nào được “hầu” sư…tổ không nhỉ? (VR mà : pipe+vang=rè rè >> chứ lấy đâu ra giọng sang sảng,nhỉ?)
Nhờ bài viết mà t6i biết thêm tin tức, cuộc sống về những nhà thơ mà tôi yêu quí. Cám ơn anh Ngọc
Một bài viết hay,một tình bạn đẹp
Cảm ơn bạn. Kahlil Gibran viết: “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy / Ta được thêm ngày nữa để yêu thương” (NNA dịch) phải không?
Bài viết ngắn mà đọc đi đọc lại vẫn thích…có lẽ là do tấm chân tình của anh
Cảm ơn Hoa Dien Vy. Chỉ là những thông tin chỗ bạn bè thôi mà, chớ có văn chương chữ nghĩa gì đâu!
Tình bạn thật hiếm hoi,thật đẹp,anh Ngọc ơi!
THÌ RA NHÀ THƠ TƯỜNG LINH CÒN Ở VN,VẬY MÀ MỌI NGƯỜI CỨ TƯỞNG ANH ĐANG Ở NƯỚC NGOÀI. CÁM ƠN NHỮNG THÔNG TIN NÀY CỦA BÁC NGỌC
Những tình bạn rất cảm động,vượt thời gian
Bài hành Quy Ẩn của Tường Linh chỉ mới giới thiệu mấy câu nhưng đọc rất ấn tượng,bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc có thể cho mọi người thưởng thức nguyên bài được không .Rất cám ơn
Cảm ơn Minh Huy. Hai câu thơ “Đi về sao chẳng về đi / Ruộng hoang vườn rậm còn chi không về…” là của Đào Tiềm. Đây mới là bài hành Khúc Ca Quy Ẩn của Tường Linh:
Khúc ca quy ẩn
Bạch diện qua rồi, vẫn trắng tay
Thư sinh buổi trước, gã cuồng nay
Lạc đường quay ngựa, vương tình bút
Xa ruộng, lìa quê, nhớ luống cày
Ðọc sách nửa đời chưa sáng ý
Bão bùng tơi tả cánh mơ bay
Nghìn câu nguyện ước tan theo mộng
Ráng đỏ mây phai nắng cuối ngày
Hiên vắng ta ngồi đêm nguyệt tận
Mắt buồn người hiện giữa cơn say
Khúc thu người tiễn ta chiều cũ
Dương liễu đầu sông lá rụng đầy
Không chén trường đình mà lảo đảo
Không màng sự nghiệp cũng ngây ngây
Sông Thu nào phải là sông Dịch
Hai phía thầm đau nhạn lạc bầy
Ta đã hẹn người ngày tái kiến
Hội Xuân đời ghép hội rồng mây
Người không còn nữa, ta phiêu dạt
Trở lại còn ai gặp nữa đây ?
Quê cũ, cổng làng ai đứng đợi ?
Chiều Xuân lạnh chiếu rượu xuân bày
Sông xưa lở cả đôi bờ đẹp
Hoang vắng, đò thôi cập bến này
Trời mênh mông quá, vô tình quá !
Không hận nhưng lòng tiếc lắm thay !
Vốn nặng cưu mang tình cố lý
Về nhìn hiên cúc gió thu lay
Ta ngâm khe khẽ bài tương biệt
Người trách thầm qua nét nhíu mày
Nhân ảnh mờ chìm trong đáy cốc
Rượu chiều sóng sánh bởi heo may
Ta chờ nghe tiếng thân thương cũ
Người gửi riêng ta thuở đọa đày
Chiều bỗng tuôn mưa, trời nổi sấm
Chén buồn còn lại chất men cay
Bóng người mãi mãi là hư ảnh
Mưa suốt đêm trường, gió lạnh vây
Rượu rót chờ người không hiện nữa
Bài thơ chiêu niệm ý hao gầy
Cố nhân ! Ta gọi tên bằng hữu
Vạn nẻo trầm luân mất dấu giày
Ta ngó lên nguồn, trông xuống biển
Hỏi cùng nam bắc, hỏi đông tây …
Lặng im xẻ nghé tan đàn hết !
Tiếp những mười năm hẹn đã chầy
Mồ bạn lạc loài bao cõi lạ
Nén hương chưa đốt tỏ lòng này
Tri âm, tri kỷ như sao sớm
Chút nghĩa kim bằng cũng hiếm thay !
Cuối cuộc viễn hành đơn độc quá
Bơ phờ cánh hạc khép đường bay
Gẫm bao chí lớn trong thiên hạ
Chẳng được còn xanh với cỏ cây
Thì ta một chấm nhân sinh nhỏ
Mong mỏi gì hơn ở kiếp này ?
Cũng chẳng tính chi còn với mất
Càng không than vãn chuyện riêng tây
Ðàn xưa trỗi lại bài lưu thủy
Lắm nỗi niềm trao với nước mây
Khúc ca quy ẩn đưa xa nhịp
Khắc nét đời thơ chiếc bóng gầy
Vang mãi dư âm triều hệ lụy
Thơ chào tuyệt tích gửi ai đây ?
Tường Linh