Đỗ Hồng Ngọc
Ngày Hạ. Buồn hiu. Buồn thật buồn
Sáng, mờ sương khói; trưa mù sương
Một ngày chờ đợi mưa mai mốt
Một nhớ chi thì cũng thấy thương…
(Trần Vấn Lệ)
Ô hay, mới đó mà đã Hạ rồi sao? Mới Tết kia mà. Hèn chi mà ở đây hổm rày nóng quá. “Cái nóng nung người nóng nóng ghê” (Nguyễn Khuyến). Thỉnh thoảng có một cơn mưa giông bất chợt, sầm sập rồi im re. Hơi đất bốc lên ngộp thở! Thời tiết quá khó chịu. Trái đất nóng lên, con người nóng lên. Hình như họ chỉ chờ diệt nhau bằng bom nguyên tử, khắp nơi chạy đua vũ trang rần rần!
Thôi kệ họ. Bạn nhớ Tình Sầu của Huyền Kiều không? Huyền Kiêu “Tương biệt dạ” đó: Người xưa lưu luyến ra sao nhỉ? Có giống như mình lưu luyến chăng?, nhớ không?
Xuân hồng có chàng tới hỏi:
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi hoa thắm cài đầu,
Đi đuổi bướm vàng ngoài nội.
Hạ đỏ có chàng tới hỏi:
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi khăn trắng quàng đầu
Đi giặt tơ vàng bên suối.
Thu biếc có chàng đến hỏi:
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi tóc xõa ngang đầu
Đi hát tình sầu trong núi.
Đông xám có chàng tới hỏi:
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Đã ngủ trong lòng mộ tối.
Huyền Kiêu
(1938)
Vậy đó. Xuân hồng, hạ đỏ, thu biếc, đông xám! Mới đó. “Không hẹn mà đến/ không chờ mà đi/ bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta… “ (TCS).
Thế nhưng, bốn mùa mặc kệ bốn mùa, câu hỏi của chàng vẫn là: “Em thơ, chị đẹp em đâu?”. Bởi chỉ có cái đẹp là vĩnh cửu. Cho nên “Một nhớ chi thì cũng thấy thương” phải không?
* Mình mới ghé Thủ Đức thăm nhà thơ Trần Thiện Hiệp, niên trưởng bọn mình ở Phan Bội Châu hồi đó nhớ không? Anh nay đã 79 tuổi. Làm thơ tình mướt rượt!
Đời thơ
trăm mối vụng về
Thực hư quyện lẫn tỉnh mê hồng trần
Từ khi
nguyệt hạ phong vân
Yêu em ta rõ căn phần tiền thân
(như cánh phù vân)
Anh lùn thấp mà chắc nịch, bắt tay thật chặt như muốn thử công lực mình. Rồi mời đi xem khắp căn nhà xinh xắn của anh, có cả một phòng rộng đủ cho vài chục bạn bè thỉnh thoảng tụ tập uống rượu, ngâm thơ, ca hát… Sân thượng là một hoa viên khá đẹp để bà xã anh, chị Lệ Hiền, hằng ngày chăm sóc tưới bón.
Anh chị về Thủ Đức sống đã hơn mười năm. Thong dong. Tự tại. Anh đã ra hằng chục tập thơ… Anh sờ sờ cái đầu hói trọc, nhớ cô con gái Út: hồi bên đó nó hay nhổ tóc cho tôi (À, cho nên bây giờ mới sói sọi vậy đó!).
Anh khoe họa sĩ Mặc Trí- con nhà văn Mặc Đỗ – đặc biệt “mê” vẽ chân dung anh. Có gì đâu! Cứ vẽ một cái đầu sói sọi, một chùm tóc lòng thòng sau gáy, bộ râu clark gable, cặp kiếng bự và cái ống pipe…là ra ngay Trần Thiện Hiệp thôi! Rồi cùng mà cười.
* Một cú nhắn tin từ nhà thơ Nguyễn Như Mây ở Phan Thiết nói Nguyễn Bắc Sơn bệnh nặng, bệnh tim, nằm một chỗ, buồn lắm, có về PT thì nhớ ghé thăm. Mình phone ngay cho Nguyễn Bắc Sơn. NBS giọng khào khào trả lời rằng bị suy tim độ 3, hết thuốc chữa rồi, chỉ nằm một chỗ, buồn hiu… Hỏi, ai nói suy tim độ 3? có đáng tin không? sao không vào viện Tim?… Độ 4… vẫn phải chữa chứ! – Ủa, còn độ 4 nữa hả? Vậy là chưa sao hả? Anh có vẻ mừng rỡ. Tôi hỏi thêm: Có sưng chân không? Có khó thở không? Có phải nằm đầu cao không?… Ăn uống thế nào? Còn… lai rai nữa không? NBS có hai câu thơ nổi tiếng trong giới bạn bè: Con rùa thì có cái mu/ Đời anh thì có… lu bù vỏ chai! kia mà! Cười. Anh Ngọc nói chuyện với nhà tôi chút ngheng. Tôi dặn chị cho ăn uống đủ calo, đừng quá cữ kiêng, giảm mặn, đừng để suy kiệt, cho ra nắng chơi. Chị “méc” ảnh hay “hờn mát” lắm! – Ừ, cái đó gọi là “nhõng nhẽo”, thi sĩ thì nó vậy!… Thỉnh thoảng tôi sẽ gọi thăm.
* Bạn nhớ Hoàng Quốc Bảo không? Nhạc sĩ nổi tiếng với tập Tịnh Tâm Khúc đó? Mấy năm nay anh đã xuống tóc, xuất gia, thành tỳ kheo Không Hư. HQB có nhiều bài hát rất hay từ xưa. Bài Hồ Như (1976) qua tiếng hát Khánh Ly, Vũ Khanh chẳng hạn:
Đôi lúc ta buồn hơn bến sông
Đời trôi qua như tiếng muôn trùng
Đôi lúc ta buồn hơn cỏ dại
Cuộc tình xưa khua thức khi mai…
http://www.youtube.com/watch?v=6P7nDuja1-I&list=PL6QqHYfD-GQde7SA87_0bmz60_M08xV2o&index=2
Hoàng Quốc Bảo, Lữ Kiều, Đỗ Nghê kéo vào một quán café xưa ở đường Cao Thắng. HQB về Đalat mấy hôm, “meo” nói bài Mũi Né phổ thơ Đỗ Nghê lâu rồi. Hay lắm. “Những ngày gần Tết, hát Mũi Né thấm lắm. Nhạc ‘Sến già nữ’. Cứ chờ xem!”
Chắc kỳ này về HQB sẽ nhờ… một ca sĩ nào đó hát thử.
http://www.dohongngoc.com/web/thu-cho-so-sinh/ban-nhac-mui-ne/
Bạn có hứng thì cứ ôm đàn dạo chút coi sao nhe!
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc

Anh Ngọc Đỗ Nghê ơi, mình còn chờ đọc… Thư gửi bạn gần gũi của anh đó nghe! Một ngày không xa trên trang xunau.org này?
Thế Cao Quảng Văn không biết với những người bạn … gần gũi, người ta thường phải xài điện thoại di động hay sao? Hai bạn trẻ yêu nhau, ngồi bên nhau, mỗi người ôm một cái di động… bạn không thấy sao? Trái đất bé lại như một “hòn bi xanh” (TCS) thì con người ngày càng “nghìn trùng xa cách” (PD) đó thôi!
Bài viết của anh ĐHN(Bác sĩ_Thi sĩ) thấm đẫm tình huynh đệ “một thời” viết văn _làm thơ khó quên_ đọng lại lòng bạn đọc cái “tình văn” thật đậm gần nửa thế kỷ vẫn tràn đầy lưu luyến !
Nguyen Ngoc Tho dùng chữ “tình văn” rất đắc. Đa tạ bạn.
Em nhớ hình như bài thơ của Huyền Kiêu có câu
Hạ đỏ có chàng tới hỏi:
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị em khăn đỏ quàng đầu
Đi hái hoa tươi ngoài nội
Doc toi doc lui van thay thu vi. Xin cam on bac si Do Hong Ngoc
Thầy Đỗ Hồng Ngọc là một nhân cách rất đáng quí trọng
Tú Gàn ơi, câu hát này là của Vũ Thành An chứ, không phải của TCS đâu!
Xí lộn…”Quơ xợ!” hihi…Cảm ơn anh ĐHN đã đính chính giùm.
Cảm ơn em.
Maimaiyeuthuong ơi bác sĩ theo chỗ tôi biết là một người rất khiêm tốn
Một tình bạn trong sáng chân thành làm cho cuộc sống thú vị và đáng sống hơn
“Triệu người quen có mấy người thân…” (TCS)
TÌNH BẠN qua bài viết của anh Đỗ Nghê thật đáng ngưỡng mộ!
Mot bai viet hay
Anh Đỗ Hồng Ngọc nhiều “tay” lắm: Bác sĩ, thi sĩ, …, còn hiểu biết nhiều về Trường sinh học nữa chứ !
Chào anh, chúc anh khỏe và luôn luôn an lạc .
Cảm ơn Từ Thức! Nhưng, mình chả biết gì về Trường sinh học bạn ơi!
Đọc bài viết của anh thú vị vô cùng
Anh ĐHN: bác sĩ, thi sĩ.
Vậy đó. Xuân hồng, hạ đỏ, thu biếc, đông xám! Mới đó. “Không hẹn mà đến/ không chờ mà đi/ bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta… “ (TCS).
Thế nhưng, bốn mùa mặc kệ bốn mùa, câu hỏi của chàng vẫn là: “Em thơ, chị đẹp em đâu?”. Bởi chỉ có cái đẹp là vĩnh cửu. Cho nên “Một nhớ chi thì cũng thấy thương” phải không?
_________
Những ý nghĩ tưởng rải rác , bất chợt nhưng lại chứa đựng rất nhiều điều cần phải suy gẩm
Một cô giáo dạy văn có nhận xét: Bài Tình Sầu của Huyền Kiêu thì đã biết từ lâu, nhưng… đọc bài này mới sực nhớ: “em thơ chị đẹp em đâu?” được lặp đi lặp lại… suốt một đời người! Cho nên mới nói chỉ có cái “đẹp” là vĩnh cữu phải không Thanh Thanh? Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bác sĩ đã hồi đáp. Kính chúc bác sĩ nhiều may mắn
Bác sĩ mà viết hay thật.
Không phải “bác sĩ” viết đâu. Bác sĩ thường chỉ viết toa thuốc, mà chữ lại rất khó đọc (vẫn được gọi là “chữ bác sĩ” đó!). Ở đây chỉ là bạn viết cho bạn và về bạn… Vũng Chua ạ. Savi nói đúng đó: “Viết như là không viết”.
Những người bạn cũ
như những sách cũ
ngủ quên
trên giá sách thư viện bụi bặm
những trang giấy sắp mục nát
những chữ nối hàng mờ nhạt
tôi đọc lại và thấy tôi
trên từng trang từng chữ
và tôi nhận ra
sách và bạn
không bao giờ là cũ.
Đúng vậy đó Nẫu Xóm Cũ ơi. “sách và bạn/ không bao giờ là cũ”…
Thư gửi bạn xa xôi ấm áp như một vòng tay bè bạn
Thơ buồn in đậm chân tình …
Những lát cắt nho nhỏ nhưng ấm áp
Biết thêm được một nhạc sĩ có những bài hát khá hay là Hoàng Quốc Bảo
Bác Ngọc viết gì cũng hay
Nhung dong chu nang nghia tinh
Viết cảm động,đọc thấy lòng cứ bồi hồi
Nếu không có được tình yêu,tình bạn chân thành thì liệu cuộc sống có còm ý nghĩa
Viết như là không viết, nhưng tình thì cứ tuôn chảy dạt dào
Chào anh Ngọc!Bài viết dẫn thơ, trích đoạn..Gởi nỗi buồn, vui.bạn bè..Nghe buồn buồn làm sao ấy!?Thôi thì ..Cũng lây buồn..Vài dòng gởi đến ,đọc đỡ buồn!Chớ biết làm sao bây giờ?!..[Hạ buồn..Mù sương../Mai mốt nhớ thương!/Cái nóng tình vương!/”EM thơ” chỉ đường…/Sáng…Đẹp hoa bướm!/Trưa..Khóc tình trường…./Chiều….Ngủ mộ sương!/Buồn nhớ Bạn thương!/Thăm ghé đôi đường,…/Sinh-tử ,vui-buồn!!!/Trăm nẻo đường thương…/Ngàn nẻo nhớ vương…./Dạo đàn thi hứng../Hát lên vài đoạn../”Đời còn sướng!”/..Buồn thê lương!!!]Chúc anh Ngọc vui-khoẻ nhiều….
Mới đọc được bài thơ của NBS nè anh.
HOA QUỲ VÀNG LẠNH PLEIKU
Đứng trên núi thấy hàng đèn thị trấn
Là thấy mình buốt lạnh mấy ngàn năm
Vì đêm nay trời đất lạnh căm căm
Nên chợt nhớ chút lửa hồng bếp cũ
Nên phải nhớ mắt môi người thiếu nữ
Đã nhìn mình rất ấm một ngày xưa
Dù mai sau ngày nắng tiếp ngày mưa
Nhưng vĩnh cửu chút mơ màng thuở đó
Vì đêm nay tôi thèm nghe sóng vỗ
Vỗ nhịp nhàng từng tiếng động bao dung
Vỗ cho êm chuỗi hệ lụy vô cùng
Đời lang bạt của một người lính thú
Sáng hôm qua tôi là người thiếp ngủ
Đi một mình lên xuống phố mù sương
Phố núi kia ơi, phố có con đường
Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu
Không có bạn làm sao tôi uống rượu
Tôi làm sao sống nổi một ngày đây
Phố núi kia ơi, kẻ lạ đông đầy
Nhìn gã lính không khác gì gã lính
Phố núi kia ơi , một đời phố lạnh
Lạnh hoa vàng, núi đỏ, thác đèo cao
Lạnh hàng cây, tửu quán, lạnh gần nhau
Lạnh thiên cổ, lạnh vào tim máu cạn
Tôi vận rủi làm một người lãng đãng
Ngó mong hoài khuất bóng của người em
Sáng hôm nay đời sống thật bình yên
Sao phố lại đuổi đi người yểu điệu
Vườn đá tảng bàn chân em huyền dịu
In gót hồng lên lớp bụi đời tôi
Là khi tôi hạnh phúc rong chơi
Và quên lãng con thú mù phẩn nộ
Ôi phố núi đêm nay là cổ mộ
Một hàng đèn sáng lạnh cõi bi hoang.
NGUYỄN BẮC SƠN
Phan thiết
Đa tạ VCM đã cho đọc một bài thơ rât hay của NBS. Anh Ngọc cũng đã “coi” được cái hình “biếm họa” chân dung và mấy câu của HQB trên facebook rồi. “Chuyển” Chu Uyên ở Mandagui phải không? Thật vui. Tứ hải giai huynh đệ!
Bá Nha và Tử Kỳ !
Chúc mừng bác sĩ có những tình bạn đẹp
Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, thầy thuốc giỏi tài hoa thì những tình bạn đẹp ở nơi anh không có gì ngạc nhiên. Chúc mừng anh.
Cuộc đời cuối cùng còn lại cũng chĩ một chữ tình
Em vẫn thích và thường theo dõi các bài của bác viết. Rất ấn tượng, vì bao giờ cũng đậm một tấm chân tình
Thư gửi bạn xa xôi nhưng bạn thật gần trong trái tim người viết
Bây giờ ma kiếm được một tình bạn tri kỷ tri âm thật khó. Anh Đỗ Hồng Ngọc thật may mắn
Mình không nghĩ vậy Nguyễn Thức ơi. Tri kỷ tri âm vẫn luôn luôn có đó. Có thể thấy qua những “còm” trên trang Xunau này. Thật đông vui, và cũng thật dễ thương phải không?
Những mối tình bằng hữu thật đẹp.