Lan Hương
Tôi rất ghét tiếng cười hí hí như ngựa của hắn. Tiếng cười vừa đầy kiêu hãnh vừa không nghiêm túc khiến tên gã Thổ Phỉ đã được tôi xếp vào sổ bìa đen được gạch dưới cẩn thận cùng những lời chú thích đầy ác ý.
Tôi gặp hắn qua Vân, một người bạn rất thân. Hắn vui tính lại thích đọc những bài thơ tình rât hay nên chinh phục được rất nhiều người. Tôi và Vân yêu văn học nghệ thuật nên cũng không ngoại lệ. Nhưng rồi không lâu sau tôi cũng linh cảm được ánh mắt và những bài thơ nồng nàn kia được dành cho ai. Thương bạn và vốn không cảm tình với tiếng cười ngựa hí của hắn, và càng không ưa tính thích chinh phục của gã Thổ Phỉ nên tôi liền cảnh giác ngay người bạn gái của mình:
– Hắn là người hai mặt, đừng nên tin tưởng con người này.
Dường như biết được ý đồ của hai cô bé, lần đầu tiên tên Cô-dắc nghiêm sắc mặt nhìn tôi:
– Anh không làm gì sai cả. Anh chỉ làm những gì con tim mình sai khiến mà thôi.
Vậy đó, tình bạn của chúng tôi vẫn song hành cho đến một ngày khi tiễn Vân lên đường sang nước ngoài, cũng là lúc tôi nghe tin hắn tình nguyện vào quân ngũ. Đến tiễn hắn tôi thật sự bất ngờ trước hành động ngông cuồng này, vì anh đã quá tuổi nghĩa vụ quân sự, lại đang sở hữu một công việc “vàng” tại một cơ quan mà bất cứ ai cũng phải mơ ước.
Tôi bàng hoàng nhìn tên Cô-dắc:
– Anh bỏ tất cả thật sao? Sự nghiệp của anh đang rộng thênh thang …
Đáp lại ánh mắt tròn xoe của cô gái, tên Cô-dắc nheo nheo mắt đọc tặng tôi những vần thơ trước khi lên đường:
Chỉ cần ngón tay đưa lên môi – Ngàn năm nhan sắc ở em rồi – Ngàn năm trời đất thành thơ nhạc – Cây cỏ chào nhau kể lứa đôi – Chỉ cần chiếc muỗng em trong ly – Là tim anh chết rất nhu mì – Là chàng thi sĩ bay đâu mất – Một chút tình anh lẻn trốn đi…
Nhưng chỉ thời gian ngắn sau đó, một người bạn cũ báo tin hắn đã bị loại khỏi quân ngũ, tước quân tịch và bị đuổi về địa phương. Gặp lại nhau anh vẫn như thuở nào, vẫn vóc dáng cao ngạo, ngông nghênh , nhưng bụi đời hơn với mái tóc dài lãng tử. Vác ba lô trên vai anh tiếp tục nheo nheo mắt bỡn cợt ngắm tôi từ xa, không ngăn nổi sự giận dỗi, tôi “lên lớp” tên Cô-dắc ngay tức khắc:
– Anh lúc nào cũng vậy, thích quậy phá và đạp đổ mọi nguyên tắc, luật lệ. Nếu con người sống không theo quy tắc và kỷ luật, thì thế giới sẽ ra sao?
Ánh mắt hắn nhăn lại, nhưng rồi gã Thổ Phỉ cũng dịu dàng nói với cô thiếu nữ:
– Hãy là một cô bé đáng yêu như tuổi của em cho anh nhớ, một chút nào cho anh buốt tim hơn là trở thành một bà già 70 dạy dỗ đời anh. Hãy là một thiên thần chứ đừng trở thành Luxiphe em nhé.
Và hắn đọc:
Em xuất hiện như mặt trời- Xua đi những cơn u ám – Anh đang buồn thiu một hoàng hôn xám – Bỗng đổi màu thành xanh – Từ đó một ngày có ba buổi bình minh – Nắng buổi nào cũng thơm tho mùi mật – Từ đó không còn giới hạn của ngày và đêm – Em đã xoay chiều trái đất – Thì anh chính là một hành tinh buồn bã nhất – Lần đầu tiên biết giá trị nụ cười…
Vậy đó, những bài thơ dành cho ai đó ngày càng nhiều hơn nhưng vốn tính bướng bĩnh lại sẵn có ác cảm với “gã” vì người bạn gái, nên tôi chỉ đáp lại hắn từ xa bằng những nụ cười mỉm chi cùng với những ý tứ tế nhị mà chắc anh có thể hiểu.
Thời gian cứ êm đềm qua đi, cho đến một ngày bạn của hắn thông báo rằng anh vào bộ đội bất ngờ thì khi rời khỏi bộ đội cũng bất ngờ không kém. Cũng chỉ vì bản tính cương trực và sống vì đồng đội , mà anh dám tấn công viên chỉ huy để cứu những người bạn cùng đơn vị, thoát khỏi sự trù dập độc ác của vị sĩ quan cấp trên mình. Hậu quả của hành động liều lĩnh đó là anh bị biệt giam ba tháng ở quân lao, bị tước quân tịch, và may mắn còn được trở lại đời thường để trở thành một nhà thơ bất đắc chí, lang bạt làm thơ cho dân nghèo để chống bất công xã hội.
Một lần nữa gặp lại, tôi ngậm ngùi trước gã Thổ Phỉ ngày nào. Hành trang lên đường với anh giờ chỉ là chiếc ba lô cũ kỹ và chiếc áo đã sờn vai.
Vẫn với dáng đứng ngông nghênh, anh nheo nheo mắt nghịch ngợm “dạy đời” cô em gái:
– Anh chỉ làm những gì lương tâm cho phép. Đến bây giờ anh vẫn không hổ thẹn về những hành động đã qua.
“Gã” phấn khích đọc to:
…Trời sinh anh yêu em – Mà không sinh hộ khẩu – Con chim có chỗ đậu – Con chó có nơi nằm – Anh và em lưu vong – Như người không quốc tịch – Đất nước giàu diện tích – Cho châu chấu cào cào – Nỡ đâu nghèo lý lịch – Với những người yêu nhau
Nhìn anh xốc ba lô lên vai, đôi mắt buồn như nghiêng theo cuộc đời sóng gió in dấu trên gương mặt phong trần, tôi chợt rưng rưng nước mắt:
– Em thật có lỗi với anh.
Tôi chìa ra cuốn sổ bìa đen với cái tên có biệt danh gã Thổ Phỉ, cùng ba dấu gạch đỏ phía dưới nằm chễm chệ ngay trên trang đầu kèm theo những lời chú thích thiếu thiện cảm. Anh liếc qua, cười phá lên, và ghé sát vào tai tôi thì thầm:
– Anh yêu sự khờ dại của em !

Một mối tình rất đẹp
Thì ra bạn là phu nhân nhà thơ Bùi Chí Vinh? Viết dễ thương lắm.
Cảm ơn Lan Hương chuyện tình dễ thương quá, đoạn kết thật êm đềm và nồng ấm chi lạ :
“Tôi chìa ra cuốn sổ bìa đen với cái tên có biệt danh gã Thổ Phỉ, cùng ba dấu gạch đỏ phía dưới nằm chễm chệ ngay trên trang đầu kèm theo những lời chú thích thiếu thiện cảm. Anh liếc qua, cười phá lên, và ghé sát vào tai tôi thì thầm:
– Anh yêu sự khờ dại của em !”
Lời khen ngợi của Thanh Huy là một động lực lớn để tác giả bài này có sức sáng tạo mới để chuẩn bị phóng bút cho một truyện ngắn khác rồi đó. Rất cám ơn Thanh Huy. Thật tình LH không dám nghĩ rằng các bạn lại ủng hộ mạnh mẽ đến như vậy. Một lần nữa rất cảm ơn Thanh Huy.
Chào Minh Huy, thấy chuyện tình đẹp thì sáng tác để lưu lại một chút gì đó làm kỉ niệm và cũng để cho bạn bè biết rõ hơn một chút về hai người thôi, chứ tác giả không nghĩ ngợi gì cả. Rất cảm ơn Minh Huy đã cho ý kiến.
Rất phấn khởi trước sự động viên của trankimloan yêu thơ, đồng cảm với tác giả. Cám ơn bạn rất nhiều Mục đích của tác giả chính là muốn bài viết được lôi cuốn và thăng hoa hơn, tạo cảm giác lãng mạn cho người đọc.
Chỉ cần chiếc muổng em trong ly
Là tim anh chết rất nhu mì
Là chàng thi sĩ bay đâu mất
Một chút tình anh lẻ trốn đi…
Bài viết rất cảm động & hay! tác giả đã lồng vào những bài thơ tạo cho bài viết thêm mềm mại & lôi cuốn người đọc hơn!
Cám ơn Lan Hương nhé!
Xin lỗi đã trả lời Ơt Bay chưa hết ý. Chạy trốn ba bước rồi quay lại. Sư huynh mà khờ như anh Văn Công Mỹ trong Lời Tỏ Tình Của Một Gã Khờ thì phụ nữ cảm thấy quá tuyệt vời, hạnh phúc không gì bằng.
Hi hi,VCM thì quá khờ rồi,còn gã Thổ Phỉ thì ngang tàng,lì lợm.Nhưng cả hai có cái chung là cuối cùng đều…”chết đuối trong đôi mắt của mỹ nhân”.
Mong Lan Hương kể cho bà con nghe vài chuyện thật nữa nghen.
Tui cũng nhiều lần rớt tõm ” trong hồ mắt em”., . rồi cố chòi đạp, bơi lên bờ, sém chết nhưng chưa chết. Tự dặn mình” từ nay xin chừa”, đi đứng cẩn thận nhưng do bản chất khù khờ kiếu VC Huê Kỳ nên lại sẩy chân rơi xuống một cái hồ khác…
Là tự truyện ?
Viết hay lắm Lan Hương
Cám ơn nguyentiet. Lời khen này làm tác giả rất xúc động. Lan Hương viết truyện này dựa trên một chuyện tình có thật, có lẽ vì vậy truyện ngắn này được khen ngợi là chuyện tình đẹp. Rất cảm ơn chân tình này của nguyentiet.
Chào hungPt. Gã Cô-dắc rất thích sự ngây thơ của cô gái nên cứ đeo đuổi hoài cho dù luôn luôn bị “cô em gái” chọc quê. Đó là tình yêu đích thực phải không hungPt?
Tác giả không dám đề tên vì cố ý muốn độc giả không biết người này là ai. Đây là mục chuyện Tình Yêu Đầu Đời của báo nên tác giả không thể ghi rõ tên tác giả được. Mong BNgoc thông cảm cho.
Ớt Bay ơi, sư huynh mà khờ chắc tiểu muội trốn luôn quá.
Sư huynh này lo nhiều chuyện đại sự quá nên gần như cạo đầu đi tu, cạo cho hết tóc mới chịu đó anh Vinh Rùa ơi. Mái tóc lãng tử của sư huynh hồi đó đẹp lắm, đẹp không thể tưởng, vậy mà bây giờ thành lãng xẹt rồi. Buồn lắm anh Vinh Rùa ạ.
Chào các bạn Yến Du, Xóm Chìa, Thanh Hoa. Xin các bạn cứ suy nghĩ về gã Thổ Phỉ này, còn tên đó là ai thì … tác giả xin đố các bạn vậy..
Á à… đúng là bị cột tay như vậy thì quả là sợ thiệt, nếu vậy chắc hết dám yêu quá phải không anh Bát Giới, chị Thảo Ly.
Xin PhanLêHuê chớ hiểu lầm, chỉ là ngây thơ thôi nên đánh giá sai đối tượng, tác giả chỉ muốn tự phê bình mình mà thôi. Thật sự thì gã Cô dắt cũng chẳng có ý đó đâu.
Anh Hải ơi, lúc nào tên Thổ Phỉ cũng “dạy đời” cô em gái: – Em tôi sao lúc nào cũng khờ quá. Cám ơn anh Hải rất nhiều
“Anh yêu sự khờ dại của em” ! Tên Cô-dắc của bạn quá khôn , yêu sự khờ dại là cái yêu…khôn nhất !!!! Không biết bây giờ “hắn” có còn lập lại câu này với bạn không hả Lan Hương ? Bài viết hay lắm ,cho người đọc một cảm giác rất thật .
Truyện hay thiệt !Tình yêu mầu nhiệm ở sự ngu ngơ khờ dại !
Da ! xin chào Bùi thi sĩ ! ( nói theo các còm ) Xin Anh Đừng rầy la nhé !
” Em” có lời chưa đúng chỗ . Xin Anh tha thứ nhe ?
Thì ra là Bùi ithi sĩ
TÌNH YÊU !ÔI,TÌNH YÊU! LONG LANH !LONG LANH!
yêu mà bị cột như vậy thì em ứ yêu.
Chào Lan Hương cho dù Bùi thi sĩ có đứng kề bên!
Gã Cô dắc, tên Thổ phỉ ..có giọng cười ngưa hí, có cái nheo mắt tinh nghịch và tiếng cười phá cao ngạo, ngông ngênh..cuối cùng rồi cũng thì thầm..- Anh yêu sự khờ dại của em !
Làm sao khác được khi ..Trời sinh anh yêu em..
Thật tiếc cho nỗi ngậm ngùi muộn màng của cô gái khi chiếc ba lô lại ở trên vai gã….
Xin em yêu sự khờ dại của anh. Ok?
Thổ Phỉ này là nhà thơ Bùi Chí Vinh rồi ! Những câu thơ không thể nhầm với một ai khác , rất dễ thương và hay . Một người thật sự gây ấn tượng với người đối diện .
Hy vọng YD đoán không sai !
Một truyện ngắn với những điều thú vị .
Thổ Phỉ giống “cha nội” BCV quá. Chẳng lẽ đời nầy lại có hai Thổ Phỉ?
Chính hắn đấy_anh chai…à!
(em chai, vưỡn còn mệt sau một hành trình dài với những “ôm chai” miệt mài…see you later…)
Bài viết hay quá. Tình yêu tự nhiên đến như một dòng nước trong veo. Thật dễ thương.
Tác giả có trích dẫn một số bài thơ nhưng không ghi rõ thơ của ai?
Posted in Văn xuôi | Tagged Bùi Chí Vinh, LAN HƯƠNG | 3 phản hồi
————–
“Hắn” chính là Bùi thi sĩ “gian” hồ?(hổng thấy na?).Chào “Gian” hồ thi sĩ! Tui cũng đoán được LAN HƯƠNG(tác giả bài viết) đã thốt ra câu: “- Em thật có lỗi với anh.” và câu:”- Anh yêu sự khờ dại của em !” là ai rồi(?).Chỉ có một “thắc mắc” nhỏ_đó là: “….,Gặp lại nhau anh vẫn như thuở nào, vẫn vóc dáng cao ngạo, ngông nghênh , nhưng bụi đời hơn với mái tóc dài lãng tử….”_nay_sao hổng còn “cọng tóc” nào?(VR tui cũng có mái tóc dài,nhưng hổng phải “lãng tử” mà là lãng…xẹt!)
Tức là “chí” Vinh Rùa!!! Em lỡ lời, ai chanh tha lẫu cho.
Tình yêu gì mà toàn bị buộc bỡi dây kẽm gai vậy trời ?