Nam Thi
ÔNG Phương cột xong chiếc võng vải giữa hai thân cây bạch đàn, thẩn thờ nhìn theo ba người đồng hành đang tìm đường leo lên đỉnh núi Chóp Vàng. Họ đã vượt dốc núi 45 độ cách chỗ ông dừng lại vài trăm mét và sẽ vòng sang sườn phía Nam thoải hơn để lên đỉnh. Họ gồm ba người: cô Minh, học trò cũ của ông ở trung học mấy chục năm trước, nay là chuyên viên khảo cổ; Hùng, con trai ông, kỹ sư tin học và ông Ba Xuân, nông dân địa phương, người dẫn đường, bạn thiếu thời của ông.
Gieo mình xuống võng, ông cố điều hòa hơi thở nhưng vẫn thấy đau nhoi nhói ở vùng ngực trái. Từ lâu bác sỹ đã cảnh báo tim ông có vấn đề và ông thường xuyên uống thuốc phòng ngừa mỗi sáng. Cũng là chuyện bình thường của người trên sáu mươi. Ông cảm thấy yên tâm vì trước khi lên đường ông đã uống một viên natrilix. Nằm trên võng ông có thể nhìn bầu trời xanh xuyên qua những cành lá bạch đàn thưa thớt không đủ che ánh mặt trời buổi sáng dọi xuống. Khi nhoài người qua thành võng để lấy chai nước, ông thấy một đàn kiến đen từ trong đám lá ủ bò ra. Ông thoáng ngạc nhiên vì không hiểu lũ kiến đánh hơi thấy mùi gì mà kéo đến nhanh thế, trong khi không rơi vãi bất cứ thứ gì chúng có thể ăn được do ông và các bạn đồng hành mang đến. Hay giản đơn chỉ là mùi người. Ông hơi chột dạ khi nhớ lại lũ kiến rừng đã ăn sạch những xác chết của người và và thú vật ở những bãi chiến trường mà ông đã đi qua thời trai trẻ, chỉ chừa lại những bộ xương trắng hếu.
Ông nhận ra một con đầu đàn với hai cái râu dài như hai cái antenne đang dò đường. Rồi thêm mấy con đầu đàn khác. Có thể dễ dàng phân biệt chúng với lũ kiến thợ vì chúng to con hơn, đen hơn. Chỉ một lát sau, theo tín hiệu của những con đầu đàn lũ kiến bu lại ngày càng đông quanh cái áo gió ông còn vất dưới đất. Ông vói tay lấy cái áo lên giũ cho sạch kiến. Chợt nhớ kinh nghiệm thời chiến, ông chu miệng phun nước bọt để làm mất phương hướng đàn kiến vì nước bọt làm nhòe những tín hiệu hóa học do những con đầu đàn để lại (1). Lũ kiến nháo nhác chạy lung tung nhưng rồi chúng lại tập hợp theo những lộ trình mới. Ông lại tiếp tục phun nước bọt. Nhưng nước bọt của ông ngày càng ít và loãng nên mất dần tác dụng. Vả lại ông cảm thấy mệt nên không muốn tiếp tục chơi trò vờn nhau với chúng. Ông nằm im trên võng nhìn những đám mây trắng lướt qua bầu trời xanh mặc cho lũ kiến nhung nhúc dưới đất…
Lúc nãy, lên tới lưng chừng núi, có lẽ ở độ cao hơn 200 m, ông cảm thấy mệt lã, hụt hơi, mồ hôi vã ra, … Thấy ông tụt lại, Hùng quay lại dìu ông tiến lên. Cuối cùng, ông biết mình không thể tiếp tục theo đoàn vì phía trước triền núi ngày càng dựng, nếu ông có bề gì thì phiền phức cho cả đoàn. Tuy thất vọng, nhưng ông còn đủ tỉnh táo chấp nhận sự bất lực của mình. Từ khi có ý định leo lên đỉnh núi nầy, ông đã chịu khó tập đi bộ mỗi sáng, tăng dần thời gian từ 30 phút đến 90 phút. Nhưng ông không lường trước sự khác nhau giữa đi bộ trên đường làng bằng phẳng và leo núi cao chớm chở. Ông cứ nghĩ rằng mình thừa kinh nghiệm leo núi vì trong thời chiến tranh, ông đã từng vượt bao đèo cao, núi thẳm còn cheo leo hơn hòn núi Chóp Vàng chỉ cao hơn 350m so với mực nước biển.
“ Tôi không leo nổi nữa – ông nói với đoàn. Nhưng các bạn cứ leo tiếp. Tôi nằm lại đây chờ…”. Hùng muốn ở lại chăm sóc cha nhưng ông biết con trai ông từ lâu muốn có dịp lên đỉnh núi nầy, có lẽ do sự tò mò thôi thúc khi nghe ông nói về sự tích (2) rằng trên đỉnh Chóp Vàng có dấu vết thành Uất Trì của người Chăm, nơi nhân vật huyền thoại Chàng Lía chọn làm nơi trú ẩn sau khi chạy khỏi Truông Mây, nên Uất Trì cũng được gọi là thành Chàng Lía. Truyền thuyết còn kể rằng Lía đã từ đỉnh núi ném một cái mâm đồng làm điểm tựa để phi thân, cõng theo xác mẹ về chôn ở một đỉnh núi trên thượng nguồn sông Côn…Ông Ba Xuân tình nguyện dẫn đường và quả quyết ông đã mấy lần lên tới đỉnh Chóp Vàng, tận mắt thấy những viên gạch Chăm và những cây ăn trái. Một số người dân quê ông cũng nói như vậy.
Ông Phương giục con tiếp tục leo lên đỉnh vì nghĩ rằng mình không thực hiện được ước mơ thì con trai ông phải thay ông đặt chân lên đó rồi mang về cho ông vài tấm ảnh, mấy mẩu gạch vỡ…coi như ông đã đạt sở nguyện. Hơn nữa, không thể vì ông mà Minh bỏ lỡ cơ hội khám phá một di chỉ do chính ông giới thiệu. Trong mấy năm qua, sau khi nghỉ hưu, quay về sống ở quê nhà, Minh đã hướng dẫn ông nghiên cứu tài liệu khảo cổ học và đưa ông đi điền dã dài ngày ở nhiều nơi. Đó là niềm vui mới của ông. Trước kia ông là thầy dạy chữ của Minh nhưng sau nầy Minh lại là cô giáo của ông về môn khảo cổ. Họ đã chia sẻ với nhau niềm vui khi đào bới các lớp đất, phát hiện những cái rìu đá, những miểng sành, những mảnh xương, những vỏ sò… lưu lại từ hàng nghìn năm trước. Căn nhà cổ của ông bên bờ Bắc Sông Côn trở thành một bảo tàng nho nhỏ của họ. Từ hiên nhà, Minh và ông bao lần nhìn lên đỉnh Chóp Vàng mây phủ buổi sáng mùa Đông, vàng hực nắng chiều mùa Hạ. Ngọn núi và những truyền thuyết về nó đã nối kết ước mơ của họ, thúc giục họ phải cùng nhau lên tận đó…
Nhiều lần ông nghĩ rằng leo lên đỉnh núi đó là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của đời ông sau khi đã hoàn thành những mục tiêu cho bản thân, gia đình và xã hội. Con người luôn đề ra những mục tiêu để theo đuổi, thiếu vắng mục tiêu cuộc sống sẽ hụt hẫng, nhàm chán. Đó không chỉ là mục tiêu mà còn là mơ ước của ông từ tấm bé. Ông vẫn thường mường tượng những nền tháp hoang phế, những viên gạch vỡ lẩn khuất trong đám cỏ tranh, những cây xoài hoang trái nhỏ chua lét,…Hồi còn trai trẻ, ông có thể dễ dàng leo những ngọn núi còn cao hơn Chóp Vàng nhưng thời ấy không ai dám đi sâu vào núi vài km từ quốc lộ 19, hơn nữa ông đã bỏ quê vào Nam đã lâu…
Thế mà giờ đây ông đành chấp nhận dừng lại ở lưng chừng núi. Trước khi chia tay, Minh kề sát tai ông bảo nhỏ, “ Em thay anh lên đó và sẽ mang về cho anh một món quà đặc biệt…”. Đó là lần đầu tiên Minh xưng anh-em với ông, thay cho “thầy-em” từ ngày họ gặp lại. Từ khi vợ ông qua đời ông chưa được nghe tiếng anh-em từ một người phụ nữ nào, vừa ngọt ngào vừa nồng nàn, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm như nghe nhịp tim của mình thì thầm trong lồng ngực…
TỐT nghiệp Đại Học Sư Phạm Sài Gòn năm 1971, ông được bổ về dạy ở Trường Nữ Trung hoc tỉnh và Minh là học trò của ông ở lớp Đệ Ngũ. Sau “mùa hè đỏ lửa”1972, có lệnh tổng động viên. Vốn là một sinh viên tranh đấu ở Sài Gòn, thời thế buộc ông phải chọn lựa cầm khẩu súng nào. Ông đã trở lại Sài Gòn liên hệ với bạn bè cũ mà ông biết là người của MTDTGP, rồi thoát ly. Hòa bình lập lại, ông trở lại với nghề giáo. Trai thời loạn thì phải cầm súng, hết giặc là “giã từ vũ khí”, trở về với đời thường. Sau mấy mươi năm đứng lớp, ông về hưu và quay về sống ở căn nhà tổ tiên bên bờ sông Côn. Các con ông đã thành gia thất, chỉ có Hùng vẫn còn độc thân lại làm nghề “tự do” nên thường về quê thăm ông khi vài ba hôm, khi vài tuần. Ông bảo các con rằng khi nào ông thấy không còn tự lo được ông sẽ về Sài Gòn để các con tiện chăm sóc. Khi còn đủ sức khỏe, ông muốn sống quãng đời còn lại không bị ràng buộc, câu thúc nào.
Về quê được ít lâu thì Minh và vài học trò cũ khác tìm đến thăm ông. Minh đã là mẹ của hai con gái đang học đại học ở Sài Gòn. Chồng Minh là một chủ lò gạch, không may bị tử nạn giao thông. Minh phải từ nhiệm ở Viện Khảo cổ nhưng vẫn làm cộng tác viên không ăn lương. Minh vừa điều hành công việc kinh doanh của chồng vừa tiếp tục theo đuổi ngành khảo cổ. Ngoài thời gian đi điền dã, Minh còn dự những hội nghị, hội thảo chuyên ngành. Ông giúp Minh chuẩn bị tài liệu báo cáo, tham luận như một phụ tá cần mẫn. Minh thường nấu thức ăn tự tay hoặc sai người nhà mang đến cho ông. Đôi khi hai người cùng ăn cơm với nhau. Sự có mặt của Minh khiến cuộc sống của ông đàng hoàng hơn, vui tươi hơn.
Công việc thường trực ở lò gạch Minh nhờ cậu em chồng giúp. Không biết làm thế nào Minh có thể phân thân cho hai công việc tréo ngoe như thế; việc nầy thì cạnh tranh, tính toán lời lỗ chi ly, việc kia thì tĩnh lặng, phi lợi nhuận. Càng gần Minh, ông càng hiểu rằng trong kinh doanh Minh kiếm tiền nhưng không đam mê, ngược lại Minh theo đuổi ngành khảo cổ chỉ vì đam mê. Minh đã truyền sự đam mê cho ông. Sâu xa hơn, Minh đem lại sự ấm áp cho mùa Đông của đời ông…Ông không muốn phân biệt đó là tình yêu hay nhu cầu có nhau. Chắc là cả hai. Và ông cảm nhận Minh cũng thế, dẫu rằng họ chưa bao giờ đả động gì về tình cảm.
“Em thay anh lên đó và sẽ mang xuống cho anh một món quà đặc biệt…”. Lời thì thào của Minh làm ông xao xuyến. Ông dường như còn nghe văng vẳng bên tai khi nhìn theo bóng Minh mất hút ở sườn núi phía Nam. Ông mỉm cười một mình.
Ông lấy áo khoác phủ lên mặt để che nắng và chợp mắt.
KHI Minh, Hùng và ông Xuân quay xuống chỗ ông Phương nằm, lũ kiến đã bu đen kín mặt đất dưới chiếc võng; chúng leo lên hai thân cây bạch đàn và theo dây võng bò lên khắp thân thể lạnh ngắt của ông, nhiều con bám vào mặt, mũi và đôi mắt khép kín của ông.
– Anh ơi!…Tiếng Minh thảng thốt nghẹn ngào vang vọng rừng bạch đàn.
Minh chưa kịp trao cho ông Phương “món quà đặc biệt” như đã hứa lúc chia tay…Ngoài Minh, vĩnh viễn không ai biết đó là thứ quà gì.
Chiều đã ngã bóng trên đỉnh Chóp Vàng.*
Nguyên Tiêu- Nhâm Thìn (06-02-2012)
(1) Hóa chất pheromone
(2)“Nước Non Bình Định”- Quách Tấn.

Gà Con…sợ kiến lắm
Kiến sợ gà con mới đúng!
Món quà đặc biệt mà Minh chưa kịp trao tặng cho ông Phương, …” vĩnh viễn không ai biết đó là món quà gì” – trừ nhà văn Ni Tham Nam Thi, có phải không? Và, Phương , trái tim chàng như đã tiên cảm được nỗi cay đắng của cú đòn số phận: chàng đã phải dừng lại giữa đường trên con đường trèo lên đỉnh cao tình cảm.Chấm hết cho một chuyện tình” nửa đường đứt gánh”?Nam Thi viết có nghề ghê quá. Xin chép tặng nhà văn bài thơ của một người bạn, Huy Tưởng , như một sẻ chia, đồng cảm;
CON ĐƯỜNG
Này em
ta dắt nhau về
Vang vang dưới núi
chiều tê lạnh rồi
Con ong cái kiến qua đồi
Và trăng xanh nữa
Im lời nước mây
Bước chầm chậm dưới hàng cây
Đừng rung em nhé
Sợ ngày rụng theo
Bóng ta rớt dưới chân đèo
Em ơi, có thấy ít nhiều hoang vu
Thôi nằm ngủ dưới rừng thu
Mai ta thức dậy thân mù mịt sương
Mai ta bỏ phố quên phường
Dìu nhau đi suốt con đường hư không..
.
Đà Lạt, 1971
Nghe có vẻ như là tâm sự , rút từ trang nhật ký của ông chàng Phương đó, phải không, Nam Thi?
@ Bạn cố tri ơi, chao ôi “con ong cái kiến qua đồi. Và trăng sao nữa im lời nước mây”. Cái “đỉnh cao tình yêu” sao mà chớm chở mà mời gọi đến thế. “Thôi nằm ngủ dưới rừng Thu. Mai ta thức dậy thân mù mịt sương”. Và Phương đã ngủ – một giấc ngủ nghìn thu mù sương trên “con đường hư không”. Cảm ơn Huy Tưởng. Thế mới biết thơ không dài dòng văn tự như truyện nhưng thấu đạt nhờ inspiration ” yên-sỹ-phi-lý-thuần”.
Bạn quả thật có con mắt đọc giữa những hàng chữ và đọc thấu lòng người.
Em có cảm giác có gì đó gần gủi về mặt ý tưởng với một tác phẩm của Hemingway -Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro (nhưng …hoàn toàn khác nhau về nhiều thứ)
Có thể. Bởi tình yêu và thân phận con người ở đâu, thời nào cũng có nét giống nhau. Nhưng Ernest Hemingway là đỉnh Kalimanjaro hùng vỹ, còn mình chỉ là núi Chóp Vàng lè tè vô danh ở đất Tây Sơn, đúng như bạn nhận xét “hoàn toàn khác nhau nhiều thứ”.
Bạn đọc NT mà liên tưởng đến E.H. là mình đủ sướng rồi.
Cảm ơn bạn.
Anh Nam Thi ơi, em nghỉ ông Phương ra đi trong niềm hân hoan vui sướng, chờ đợi Minh sẽ mang về cho ông món quà đặc biệt… ông chết mà rất hạnh phúc đó anh ạ.
Cảm ơn anh Nam Thi câu chuyện “Chơi với đàn kiến” hay quá ( mặc dù em cũng không đóan ra Minh sẽ tặng ông Phương quà gì đây anh hả )
Chúc anh Nam Thi mùa xuân mới an lành – may mắn.
@ “Ông chết mà rất hạnh phúc”…còn gì bằng, phải không HKC. Tuy nhiên, ai cũng muốn sống…dầu không hạnh phúc, vì xét cho cùng, được sống là hạnh phúc lớn nhất.
“Niềm hân hoan, vui sướng, chờ đợi” cũng có thể là món quà của Minh?
Hình như trong đời mỗi người có những ngọn núi không bao giờ vượt qua.
@ Đúng vậy. Hữu hạn và vô cùng. Đến một lúc nào đó, cái cầu thang nhà mình cũng không leo nổi, Aleho ạ. Nói hình tượng thế thôi. Ngay cả khi không leo nổi cầu thang ta cũng có một ngọn núi nào đó để leo – ngọn núi vô hình của riêng ta.
Kết cấu chặt chẻ,câu văn khúcchiết,ý tại ngôn ngoại. Hay
@ Cảm ơn bạn quá khen. Tôi sẽ cố leo lên Chóp Vàng ít nhất cao bằng nhân vật và diều quan trọng là phải xuống núi dược. Haha
Một câu truyện khá hay! giá như tác giả kéo mạng ông Phương dài thêm chút nữa. Có lẽ mình được đọc thêm nhiều điều bí ẫn, giữa cô học trò củ với ông giáo hồi xuân thì còn hay hơn nữa…
@ Chào buổi sáng tinh mơ.
Giá như…số phận không như thế.
Xin đừng dùng từ “hồi xuân”, giản đơn vì mùa Xuân chưa hề rời bỏ ông rồi đỏng đảnh quay lại làm tội làm tình ông.
Căn cứ vào “sự kiện” này :
“………Minh đã truyền sự đam mê cho ông. Sâu xa hơn, Minh đem lại sự ấm áp cho mùa Đông của đời ông…Ông không muốn phân biệt đó là tình yêu hay nhu cầu có nhau. Chắc là cả hai. Và ông cảm nhận Minh cũng thế, dẫu rằng họ chưa bao giờ đả động gì về tình cảm.
“Em thay anh lên đó và sẽ mang xuống cho anh một món quà đặc biệt…”. Lời thì thào của Minh làm ông xao xuyến. Ông dường như còn nghe văng vẳng bên tai khi nhìn theo bóng Minh mất hút ở sườn núi phía Nam….”
————
VR tui… “đoán” về “món quà đặc biệt” khi Minh quay trở lại chỗ ông Phương(chỉ là câu nói_VR “đoán”) :
“Em_đã tìm ra…nơi mà anh và em sẽ cùng nhau “khám phá_đồ cổ”….
Nhưng……………………………………………………………………………………….
Ah!!!
cái dzụ này hay nè
@ Gọi là KHẢO CỔ. Thì đó là việc của họ mà.
khảo…cổ hay là làm ma cà rồng để dziệc chỉ từ m…ông tới c…ổ ???
Nam Thi+muổng dùa:
+ Khảo=tra vấn; Khảo cổ=Tra vấn “đồ cổ”=>Mất…dzui!
+ Mông Cổ=Ma cà rồng(?)=>Không là “nìm đam mê” của ông Phương+Minh
“khám phá_đồ cổ” ở đây có nghĩa “phụ”:tránh đi những…đồn đoán của…mọi người,về đời sống của…cả hai.(Mông Cổ là một phần…tất íu!)
@ Thầy chạy.
“@ Thầy chạy.”
Chạy đâu cho thoát? Chạy đâu cho khỏi nắng “chời”?
Đường nào cũng dzìa…LaMa.Chạy đâu?Bớ…anh chai?
@ Đoan Đài .
Chào chủ quán cà “phơ” Đơn Dương !
Có một bài viết về quán của em đã được gửi cho anh Sáu Nẫu !
Đón đọc rồi “cồm” nhé !
@ Mượn hoa cúng Phật.
Đầu năm đọc một truyện ngắn mới của anh thật thích thú.Cái hay của nhà văn
là để bạn đọc suy nghĩ…phải không anh?
Nhà thơ cũng vậy. “Thấy người áo rách mà thương phận mình” (MR).
Hồi nhỏ học được câu thiên hạ chê bai kẻ chơi xấu là :” chơi với… rắn ” , giờ về già đọc bài viết của quynh thấy hay , nghiệm ra đủ thứ chuyện , còn học thêm được câu “made by Nam Thi” tả người chết là : ” chơi với kiến ” quá độc đáo ! Bái phục ! bái phục ! Cám ơn đại huynh !
Nghe các bạn đi Củ Chi, khiến mình nhớ Sông Bèo của mình và thèm rau biền.
Người ta có định kiến về loài rắn nhưng người xấu độc hơn rắn nhiều và ăn trái cấm là do Adam và Eva thèm ăn đừng đổ thừa rắn. Mà sao lại có loại trái cây bị cấm ăn nhỉ?
Đơn giản ! Đó la trái … cấm !
Cái kết lấp lững như vậy mới hay.
Xét cho cùng, cuộc đời cũng lấp lửng thôi.
Rất vui được hầu chuyện bạn.
Nhờ chơi với đàn kiến ý nghĩ về sự sống bỗng mãnh liệt hơn, thôi thúc hơn.,phải không anh?
Tôi đã vẽ một bức minh họa cho truyện nầy nhưng chưa kịp gửi cho Sáu Nẫu thì nó đã được posted rồi. Tôi đã bỏ nhiều ngày tìm hiểu về loài kiến và vẽ phác nhiều tư thế kiến. Tôi dự định vẽ khuông mặt ông Phương trong tư thế nằm nghiêng với đôi mắt đã khép lại với nhiều con kiếnđeo trên dó, và dưới đất đen nghịt kiến ( như tả trong truyện). Về kỹ thuật, vẽ không khó. Nhưng khi vẽ xong khuôn mặt của ông với đôi mắt nhắm ( ngủ hay chết cũng thế), với nụ cười chúm chím trên môi ( phảng phất nụ cười của Phật), tôi quyết định không vẽ lũ kiến bu trên đó. Bởi, tôi nghĩ không nên bi kịch hóa cái chết và mô tả lũ kiến như một sinh vật xấu xa.
Ông Phương ra đi với nụ cườ, và lũ kiến cũng là sinh linh như chúng ta, chúng kiếm ăn và tốn tại như chúng ta. Thậm chí, chúng có công trong việc thanh lý những xác chết…
Khi còn sống, ông Phương tỏ ra “thân thiện” với lũ kiến và “chơi” với chúng. Tôi cũng từng “chơi” với kiến trong hơn mười ngày sống cô lập trong rừng ở biên giới Kamphuchia thuộc Đồng Tháp cuối năm 1971…Có dịp tôi sẽ kể kinh nghiệm “chơi” với kiến hầu các bạn.
Ai cũng một lần già và chết, nhưng sống đến tận cùng niềm đam mê luôn là mơ ước của mọi người phải không chú?. Chúc chú luôn vui khỏe.
Cảm ơn ALV đã nhận ra một điều tôi gửi gắm trong truyện. Con người sống phải theo duổi một hay nhiều mục đích nào đó. Khi đã già, các mục đích không còn, vì (1) đã đạt được những mục đích đã đề ra, hoặc( 2) không dám đặt mục đích mới vì biết mình không đủ sức theo duổi (lực bất tòng tâm)Sự thiếu vắng mục đích khiến người ta trở nên sống thừa, thiếu động lực. Như một nhà leo núi không còn ngọn núi nào để chinh phục, hoặc không còn khả năng leo núi.
Núi Chóp Vàng chỉ cao # 350 m, so với những ngọn khác mà ông Phương đã leo trong đời là tương đối thấp, thậm chí rất thấp. Có lẽ đó là ngọn núi cuối cùng mà ông cảm thấy muốn và có thể leo lên. Nhưng ông phải dừng lại lưng chừng và qua đời. Một cái chết trên yên ngựa của người chiến sỹ già.
Tu không có nghĩa không làm gì cả. Vô vy hay diệt dục không có nghĩa là không ước mơ và theo đuổi những ước mơ. Và tình yêu, dầu ở tuổi nào, không phải là điều cấm kỵ.
Một chút ẩn dụ thôi, cô giáo ạ.
Cảm ơn chú đã trò chuyện với cháu
Cảm ơn cháu đã chuyện trò dzới chú ! (lanh chanh)
Dzìa đi câu đi câu đi cha nậu. Xớ rớ nẫu bẻ cần bi giờ.
Mot cai ket lap lung nhu vay hoa ra lai hay
Tui cũng thấy dzẫy!
Trèo lên trên đỉnh Chóp Vàng
Thấy đàn kiến bủa theo chàng chàng ơi
Nhớ xưa câu hát lý lơi
Trèo lên quãng dốc hụt hơi tang tình.
Chúc mừng đoạn kết được ..hồi tỉnh.
Được nhìn sợi Nắng Thủy Tinh
Lung linh sợi nắng, long lanh mắt nàng
Trèo chi quán dốc hỡi chàng
Về trèo ngọn núi Chóp Vàng quê ta…
Quê ta ở cách nhà ta
Nhớ nhau nhiều lắm… ấy mà sáu băm ?
Hỡi con đường cũ ai nằm
Bãi dâu còn nhớ con tằm Tây Sơn !
@ Chào TUTHUC
Ta về ngồi với dòng sông
Chìm trong đáy nước mênh mông mây trời
Ta về trông dáng núi soi
Trông hoàng hôn xuống ửng trời Tây Sơn.
Ở BĐ còn ngọn Núi Bà rất nổi tiếng nhưng kiếp nầy chắc không leo nổi. Tậu.
Chơi với đàn,,,,thì được. Ai lại Chơi với đàn kiến
“Đàn…” nào cũng chết như chơi.
MỜI XEM ĐOẠN KẾT TÔI VIẾT LẠI THEO GỢI Ý CỦ HOA PHƯỢNG
Với giả thiết ông Phương không chết, liệu Minh sẽ trao cho ông món quà gì?
Hổng ai biết món quà đó đâu.
Chỉ một mình em biết thâu.
Giữ làm của riêng đi nhé, em gái.
Chào anh Nam Thi.
Đứng ở hiên nhà anh, nhìn theo hướng Nam đông nam vượt tầm nhìn qua sông Côn sẽ thấy ngọn Chóp Vàng ảo mộng.
Leo lên ngọn Chóp vàng không phải chuyện dễ dàng hay gian khó…Mà….
Phải vậy không Anh Nam Thi ?
@ Đúng rồi. Mùa hè nầy nếu thấy chân cẳng còn ngon mình sẽ leo. CVT dám theo không? Hồi nhỏ mình đã leo lên Hòn Dũng rồi đấy. Trên đó còn chùa Hòn Dũng không? Có hai đường lên, một ở Bình Tường, một đường khác ở Đồng Vụ. Chùa ở dưới thung, có hang cọp, Nghe nói, ngày xưa quân Tây Sơn làm phong hỏa đài trên đó do ông Võ Văn Dũng phụ trách nên gọi là Hòn Dũng. Vách núi rất dựng, phải leo theo đường chữ chi…
Trời ơi ! Sao anh Nam Thi để ông Phương chết vào đúng cái lúc ổng cảm nhận được bóng dáng của thứ tình cảm ‘ đặc biệt ” đang làm ấm áp ” cho cuộc đời mùa Đông ” của mình vậy ?
Truyện về một tình yêu thật là nhẹ nhàng nhưng ….anh Nam Thi ” ác ” quá xá !!!
@ ĐỜI là thế, YD ơi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
ỜIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…..nè ! Được chưa ?!
CHƯA ! (lanh chanh)
Minh chưa kịp trao cho ông Phương “món quà đặc biệt” như đã hứa lúc chia tay…Ngoài Minh, vĩnh viễn không ai biết đó là thứ quà gì.
Vậy nhà vănNam Thi chắc đã từng nhận những món quà đặc biệt như vậy?
@ Bạn hỏi tôi, còn tôi biết hỏi ai? Hay là hỏi Nguyễn Á?
Ông bạn già ơi!
Cái chiện này phải đổi tên là “chơi với giun,với dế” mới xứng tầm
Ai bảo ổng ra khỏi GIAMAHAM-CLUB mà hổng chịu dziết…đơn,thấy chừng mình hổng leo đựơc nổi thì …thâu,dzẫy mà còn …mơ
@ Ổng còn ham dzui mà – ham dzui mới dám leo dầu leo nửa chừng thì đút bóng. Nên gắn huy chương giamahavu-iu cho ổng nữa mới phải chớ. Bắt ổng ly khai hậu giamahavu tậu ổng…
Anh Nam Thi ơi,
Món quà bí mật đó là Minh. Sau khi lên núi, như một thách thức, nàng sẽ mang về “trái cấm.” Và ông Phương đã chờ đợi niềm hoan lạc đó trong sung sướng tận cùng, dù tích tắc sau là phút giây định mệnh của đời ông.
Cái chết đó không buồn mà là sự ra đi thanh thoát.
Đọc trò chơi với kiến của anh là mình nhớ lại đọan mở đầu của tt Bàn tay nhỏ dưới mưa, xin chép lại để cùng anh chia sẻ :
“…Có lúc tiếng hát vút lên, cao ngất, như tiếng hú gọi bầy của thú hoang đi lạc. Âm hưởng ngân cao, cao mãi …rồi đột ngột chuyển nhịp, trầm đục, như rơi tỏm xuống vực sâu, gây cảm giác não nùng, quặn thắt.
“…Tôi đã yêu… đã yêu… như chết là hạnh phúc.
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về anh….”
Âm thanh vang lên như chỉ có cái chết mới làm nổi bật lên giá trị vĩnh hằng của tình yêu. Chỉ trong tình yêu con người mới tìm ra lẽ sống của mình. Bởi chết vì tình yêu thì đâu có nghĩa là chết. Mà chỉ là hiến dâng. Là cái chết trong muôn lần chết. Và tình yêu sẽ đi vào cõi vô sinh vô diệt….”
chúc a vui và có những sáng tác ..tuyệt cú mèo nha
TVD
Chỉ có nhà văn mới hiểu được nhà văn !!!!!!!!!!!
Chỉ có nhà văn mới hiểu được nhà văn !!!!!!
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Áo Tím là nhà …. ?
Mình chỉ là nhà…..giáo….hì hì….chuyên đi dạy các tác phẩm của nhà văn.
@ Áo Tím .
À ! Chào giáo … “dziên dzăn” ! Hân hạnh được làm quen !
@Galant .
Nhà tu là nhà … dzì ? Ông “nậu” ?
Nhà Tu….đó ông wại..!
@ Nhà tu còn rành thầy chạy.
Nhà thơ? nhà thợ?? nhà thờ???
Nhà thơ, nhà thợ, nhà thờ
Thấy đàn kiến núi sợ phờ phạt râu
Thâu rầu.
Tậu !!
Có Tuus Gàn mới hiểu hết nỗi lòng của Tán Gù ? he.. he !
@ Nhà nào cũng có trái tim nên đều hiểu được mà. Nhà giáo dạy văn hiểu nhà văn còn hơn các nhà văn hiểu nhau đấy chứ.
@ Cứ như “Bàn Tay Nhỏ Dưới Mưa”, tôi chết nhiều lần rồi và sẵn sàng chết nữa cho đến lần chết cuối cùng như nhân vật Phương. Haha…
Cảm ơn Dân – Elena ( hy vọng lần nầy viết đúng tên cùa “nàng”)
Mấy ai được chết như vậy, anh?
TVD
Cứ hy vọng rồi sẽ được chết…
NHÂN VẬT CHÍNH RA ĐI BẤT NGỜ QUÁ,CÒN BIẾT BAO NHIÊU DIỀU BÍ MẬT MÀ KHÔNG MỘT ĐỘC GIẢ NÀO BIẾT.
@ Thì, mỗi người là một kho bí mật. Chỉ có Chúa họa may mới biết…Và cái chết luôn là sự bất ngờ…trừ tự sát, còn ra đời là sự tình cờ muôn thuở.
Đơn giãn như đang giởn thâu Thanh Huy quơi..!
Cha Ni Tham “điện dão” mà không cho già Phương đột tử. Thì cái món quà….yêu của cô em học trò cũ hé lộ…làm sao lảo kham nẫu đây…! he..he
Rất chính xác ! “Mừ” ông Phương cũng … “out” !
@ Hay là mình sửa lại như dzầy: ông Phuong không leo núi mà xách cần đi câu như Nguyễn Quy cho chắc ăn, không câu được cá thì xách cần về dựng xó nhà…rồi ăn cơm với muối.
he he … ” xách cần về dựng xó nhà … rầu đi ăn … phở” (cho nó … bổ phẻ) hè hè ….
Anh Ni Tham ui ! Tú xách cần câu câu từ XM câu về Đ nhưng không có cá , mà còn chỉ có cần thui anh ui !
Xin lỗi : Câu về Đ D ?
@ Sao galeng biết ổng không kham nẩu? Toàn lấy bụng mình siunh bụng người…
Đề tài rất thú vị anh Nam Thi ơi.
@ Vâng, cảm ơn bạn. Mình trăn trở, cưu mang đề tài nầy cũng khá lâu…Không phải do ám ảnh của cái CHẾT mà là nỗi thao thức về TÌNH YÊU.
Cai ket thuc bat ngo qua,lam sao ma doan duoc day nha van?
Nhân vật nó có số phận riêng của nó, muốn cho nó chết mà nó cứ sống, ngược lại tác giả muốn nó sống mà nó cũng ngoẻo cù tỷ. Cái logique của truyện đưa đẩy số phận của nhân vật. Tác giả dựng truyện nhưng nhân vật có cuộc sống riêng của nó.
Cảm ơn excellent nhà văn Mr. Nam Thi cho một truyện quá hay!
Cảm ơn rong biển thật nhiều
Người ta mang một chữ yêu vào đời
Gian truân là một cuộc chơi
Trái tim kia mới tuyệt vời (excellent), rong quơi.
Chết gì trẻ & uổng dzậy … cha nậu ? Tui hổng “thít” ông Phương “chít” đâu nà ! Viết lại đi … Ai chơi dzẫy ???
@ Chết trong hạnh phúc còn sướng hơn…đi câu không có cá.
Đi câu không có cá thì có … cái khác ! Cũng giúng như ngừ ta đang hỏi quynh cái món quà bí mật mà Minh hứa dzí ông Phương là gì dzậy đó !
Ai nói “đi câu không có cá” là … “đeo” khổ nà ?
@ “Đi câu không có cá …” thì có cái cần mang về. Ôi, hạnh phúc kiểu Tú Gàn!!!!!!!!
Còn “giá trị sử dụng” cho lần đi câu sau là … hạnh phúc rầu, quynh à !!!!
@ Đi câu không có cá
Về kiu má cho bát cơm (nguội)
Hạnh phúc quá, quynh à!!!
Sao nguyên soái lại để cho nhân vật chính chết ngọt sớt vậy? Đọc đến đoạn kiến bu, tôi thấy…chột dạ quá.
@ Dzẫy là ép-phê rồi. Xin chuyển câu hỏi của VTT cho BS. Dỗ Hồng Ngọc trả lời dùm.
một câu chuyện thật sinh động
niềm đam mê giúp bạn nuôi dưỡng ước mơ và biến những điều tầm thường thành những điều thú vị trong cuộc sống , trong công việc….
rút cuộc ông Phương chết thảm quá hic hic,
@ Rồi ai cũng sẽ làm mồi cho kiến, cho giun. Vấn đề là sống như thế nào, điều nầy rêu đã nhận ra:” niềm đam mê…những điều thú vị trong cuộc sống…”.
Ngoài Minh, vĩnh viễn không ai biết đó là thứ quà gì.
Món quà gì mà bí mật vậy anh Nam Thi ?
Thanh Hoa ơi, bạn thử đoán hộ mình…
Minh kề sát tai ông bảo nhỏ, “ Em thay anh lên đó và sẽ mang về cho anh một món quà đặc biệt…
Phải chăng là ” Thông điệp của Thần Chết ” ! đúng không anh Ni Tham!
Thông diệp của tình yêu trước cái chết. Oh love, oh life, not life but love in the death…
Anh Nam Thi ơi, người đàn ông này chết có lẽ là do bệnh tim mạch và tiểu đường. Cô học trò khi trở về có lẽ là mang theo cho “thầy” của mình những trái cây để giải cơn khát khi leo núi phải không anh Nam Thi?
Dù sao thì câu chuyện có chút đau lòng nhưng có hậu.
Chúc anh Nam Thi và gia đình năm mới an lành.
@ Vâng, có lẽ là trái cấm…đoán mò vậy thôi. Bạn chẩn bệnh chắc không sai: bệnh TIM, nhưng TÂM thì khỏe và TÌNH thì chan chứa.
Em nghĩ: trái cấm là do nhà văn hình tượng hóa lên thôi…….
chứ điều minh chửng là trên núi có trái cây và trên đỉnh Chóp Vàng có dấu vết thành Uất Trì của người Chăm …. thì khi xuống núi cô
gái sẽ có món quà là 1 trong 2 thứ đó……….
Cũng có lý. Giả sử khi họ xuống núi, ông Phương vẫn sống nhăn, xem câu chuyện sẽ như thế nào? Tôi thử “tối tác” lại đoạn cuối thử xem nhe.
Tuy mệt nhưng khi nghe tiếng của Minh và Hùng từ xa vọng lại, ông Phương cũng cố ngồi dậy để đón họ. Khi đến gần chỗ ông, MInh hoảng hốt kêu lên:
– Kiến, kiến…quá trời nè. Lúc ấy ông Phương mới để ý chung quanh chỗ ông nằm vô số kiến, chúng leo cả lên võng của ông. Mình và Hùng xúm lại phủi những con kiến bò trên võng, trên áo quần của ông…rồi dìu ông rời xa chỗ đang nằm.
– Thế nào? Trên đó có gì không? Ông Phương nóng lòng hỏi.
Hùng mở ba-lô lấy ra mấy mảnh gạch rêu phong bám đầy và mở máy hình cho ông xem những tấm hình chụp cảnh quang phế tích. Ông Phương hoan hỉ như chính ông vừa trên đỉnh núi xuống.
Khi Hùng và ông Ba Xuân chặt một thân bạch đàn làm cáng võng để khiên ông xuống núi, còn lại ông và Minh, ông khẽ hỏi:
– Quà của anh đâu?
Minh kề tai ông nói nhỏ:
– Đây nầy. Và hôn vào vành tai ông.
Họ xuống núi. Chiều đã ngã bóng trên đỉnh Chóp Vàng. (Hết)
Vậy là ông Phương không chết. Ôi, nỗi buồn Nam Thi? ha ha….
Lúc nầy ông Phương xúc động quá và lịm đi trên tay cô
gái………
Thế là tác phẩm của anh đã được bàn luận sôi nổi nhé anh Nam Thi? Đó là Hoa Phượng và anh mới chích thuốc cấp cứu cho ông Phương hồi sinh đó anh!
E rằng ông Phương sẽ chết từ từ, dài dài. Chết kiểu nầy khỏi cần chữa. Tại Hoa Phượng cho ổng sống lại đó nhé. Tôi chỉ là “thợ” viết theo đơn dặt hàng của ông/bà Hoa Phượng thôi.
Người ta sống, sao tôi lại buồn? Chỉ Thiên Bồng sống thì tôi và nhiều gã xấu trai khác mới khổ thôi. Nói chơi thôi nghe. Ráng sống nuôi con mọn nhé.
đúng là…tối tác;không ổn đâu ông Ni tham wơi!!!
thâu thì cứ dzẩy mà làm,ai hổng chịu…kợ nẫu…
@ Tôi cũng thấy như vậy. Nhưng tôi vốn là “thợ viết” – viết theo đơn đặt hàng – nên “vui lòng khách đến vừa lòng khách đi” cho dzui dzẻ cả làng. Chính thức, tôi vẫn giữ cái “kết” cũ, tuy bi kịch nhưng …đời nó thế.
wả!!! đã báo là chờ BS Đỗ hồng Ngọc hội chẩn mà sao lại phán sớm dzậy trời…
@ Thì đã hội chẩn đau. Mới chỉ một ý kiến thôi mà. Biết đâu BS Đỗ có “phản biện” thú vị dựa theo Bát Nhã ba la mật đa Tâm kinh…
Xà, chưa đăng ký giấy khai sinh mà đã sử dụng tên mới nha Muổng………vu leduc!
rằng thưa khai sinh đã có từ (hổm) qua
hôm n…e cũng báo quí wa biết… rầu
chẳng m…e chử nghĩa lâu thâu
sai tên sai họ thấy rầu wá đi
hôm w…a đã phán miểng dừa
hôm n…e đẩu tiếp …(muổng…vuleduc) có ưa không nào?
chulan (binhdinh) hởi!!!(là) quan thấp hay cao?
(chứ)…sao mà th…e đẩu…loạn cào cào cả lên?
Mấy tên chulanbinhdinh đặt cho vu leduc đều dễ..xương chứ bộ? sao hổng cảm ơn mà lại kiềng riềng he?
Một câu chuyện hay,nhưng cũng như mọi người tôi không hiểu món quà bí mật ấy là gì? khó đoán quá.
@ Chính tôi cũng không biết. Có điều ông Phương đã mỉm cười khi nghe Minh hứa tặng quà và có lẽ ông ra đi trong niềm hoan lạc.
Ý mình cũng giống như Kim Mai dzậy !chuyện hay mà cũng không đoán nổi món quà gì? anh Nam Thi này cố tình cho mọi người suy nghĩ chơi đó !
@ Mỗi người có thể đặt mình vào chỗ ông Phương và tự hỏi” “Ta thích dược tặng món quà gì?” và ông thần đèn hiện ra, ta bèn có món quà như ý.