Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Chín, 2024

Niềm đau

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

(Viết tặng Minh Du )

  • Những ngày đầu tiên đặt chân đến xứ Mỹ với những mộng tưởng ngút trời và với một mắt nhìn ngơ ngác, những mộng đẹp về một đất nước thiên đàng , cái gì cũng có, cái gì cũng sẵn đang chờ đón mọi người phải chăng đó chỉ là ảo tưởng mà đàng sau là những niềm đau, những cam chịu đắng đót.

Gia đình Kim gồm sáu người ra đi trong niềm hoan hỉ, trong sự tiễn đưa rất thâm tình của bà con bạn bè.
Đi Mỹ mà được đi bằng máy bay, đi cả nhà, lại được đưa tiễn chí tình, tiệc tùng đình đám có đủ….hỏi còn may mắn nào hơn.

Sau hơn bảy năm gian khổ trong các trại tù cải tạo ở miền Nam, không phải ra hưởng cái lạnh buốt xương, lại không nếm mùi tử khí qua các trại tù cải tạo đầy hiểm ác của xứ bắc, Ngữ chỉ ở loanh quanh các trại tù của vùng miền Trung rồi được thả về, tuy cũng gian khổ, cũng khổ nhọc triền miên hơn bảy năm nhưng Ngữ được vợ nhà lo bới xén theo định kỳ nên cũng tạm no đủ trong thời gian lao lý.

Ngày trở về, Ngữ cũng được đón tiếp chu đáo và cả nhà dắt díu nhau về Sai gòn …bương ba qua nhiều vùng gian khổ, kiếm ăn từng bữa qua những hè phố của “Hòn Ngọc Viễn Đông”, từ những việc rất nhỏ như bán chợ trời, sửa xe đạp, bán cà rem, may gia công, chạy xe ôm…

Và chức vụ cuối cùng khi từ giã đất nước ra đi là nghề “May hàng bỏ chợ”, những công việc kiếm sống chụp giựt trên đất Saigon của thời gian sau ngày trở về cũng đã cho vợ chồng Ngữ và Kim biết bao kỷ niệm, biết bao đắng cay cũng chỉ để kiếm sống qua ngày và no đủ cho đám con bốn đứa đủ ăn đủ mặc cũng là may mắn lắm rồi đâu dám mơ chi chuyện xa vời, mặc dù đôi lúc bạn bè cũng có rủ rê “tìm đường ra đi”, nghĩ đi nghĩ lại với số vốn ít ỏi của hai vợ chồng nếu bòn hết lại cũng chỉ đủ để đóng cho Ngữ ra đi…Kim sẽ làm gì với đàn con đang tuổi ăn tuổi lớn…

Thời gian từ năm 90 có tin đồn là những người đi cải tạo về được chính phủ Mỹ cho đi định cư theo diện Ho. với những “Lệnh Tha” từ ba năm trở lên. Hàng ngày chạy chợ về Ngữ hay ghé ngang chỗ phỏng vấn gần nhà thờ Đức bà nghe ngóng, săn tin từ những người trong diện,  rỗi việc ra đó ngóng tin, chuyền cho nhau những tin nóng sốt, những kinh nghiệm biết được và có khi là những tin phóng đại tô màu.

Rồi ngày ra đi cũng tới, thu gom hết vốn liếng của cả nhà cũng chỉ đủ tiêu xài trong thời gian chờ đợi ngày lên máy bay và may sắm cho mọi thành viên trong gia đình mấy bộ quần áo tươm tất và còn lại mấy trăm đô dằn túi khi rời đất mẹ thân yêu.

Sau khi liên lạc được với một người bạn đi trước chọn dùm cho gia đình Ngữ một người “Bảo trợ”, Lâm bảo rằng đi “Mồ côi” thì được nhiều quyền lợi hơn, hội sẽ lo cho mình từ A-Z…

Bạn bảo sao thì nghe vậy, miễn là cứ lo mọi thủ tục ở Việt Nam: Phỏng vấn, chích ngừa, khám sức khỏe, lấy vé và lên máy bay…Xuống máy bay là có người đón đưa và chu toàn mọi việc.

Trong niềm hân hoan trước một thiên đường đang trải thảm hoa đón chào , nào là Ngữ sẽ được phục hồi lại chức vụ cũ, sẽ truy lãnh tất cả mọi tháng lương mà thời gian qua bị bế tắc nên chưa kịp lãnh, v.v…và v…v…Mơ mộng rồi cũng chán, vợ chồng Ngữ nhủ thầm : “Cứ tới đâu hay tới đó, thoát cải cảnh chạy ăn từng bữa là phúc đức lắm rồi…được sống trong một xã hội văn minh nhất thế giới là may mắn lắm rồi còn mơ mộng gì hơn nữa”.

Sau bao nhiêu thủ tục của các cửa khẩu, mệt nhoài vì chưa quen, nhưng cuối cùng gia đình Ngữ cũng được Lâm và một ông đại diện cho Hội USCC. đến đón gia đình Ngữ trên một chiếc xe Van kỹ, đưa về một căn hộ thuộc một chung cư rẻ tiền nhất trong thành phố, thuộc một tiểu bang của Lâm sinh sống, nhưng thuộc hướng Nam của thành phố, còn gia đình Lâm thì ở về hướng Bắc, cách chỗ Ngữ đến một giờ lái xe.

Về đến căn hộ hai phòng mà hội đã mướn sẵn với vài tấm nệm cũ, một ghế sô pha cũng cũ do các chủ trước bỏ lại, một vài vật dụng sơ sài, Lâm ra về và hẹn ngày mai sau giờ làm việc sẽ trở lại đưa cả nhà mua sắm thêm đồ đạc, có sẵn mì gói và một bao gạo để dùng cho buổi tối hôm ấy.

Người đàn ông đại diện của hội cũng rất ít lời, chỉ trả lời một số câu hỏi thật ngắn gọn, tuy rằng ông ta cũng là người Việt Nam.

Vợ chồng Ngữ cũng cố thu vén chỗ cho các con  đi ngủ và lót bụng cho mỗi người bằng một gói mì ăn liền của Mỹ…hương vị khó nhá hơn những gói mì tôm của Việt Nam.

_ Ba ơi, sao mì của Mỹ không giống mì bên mình?

_Ba ơi, sao có ít người đi đón mình quá,. sao hổng ai mời mình đi ăn nhà hàng mà phải ăn mì gói????

_Ba ơi, sao chỗ ngủ không có mùng giăng như ở nhà mình?

_Ba ơi, sao nói ở Mỹ cái gì cũng tốt mà sao chỗ này không tốt dzậy Ba???

Giải đáp những thắc mắc của đám nhỏ xong và cũng là tự giải đáp cho mình xong cả nhà lăn ra ngủ vì quá mỏi mệt qua một chặng đường dài chưa quen.

***
Sau ba tháng làm quen với nếp sống mới với những thủ tục về di trú và đi học tiếng Anh theo sự sắp xếp của hội, các con Ngữ cũng đã vào trường học gần nơi cư trú, Kim thì đi làm việc tại hảng Rau cải, còn Ngữ thì chưa có việc làm nên đang học lái xe, mọi việc cũng tạm ổn cho một gia đình mới định cư, tuy không sang trọng như lời đồn thổi nhưng cũng tạm sống qua ngày với những món trợ cấp vừa phải nhưng có lúc cũng rất buồn vì những khác biệt về ngôn ngữ, nhất là những điều gì không biết phải hỏi cô “thư ký”, người trực tiếp giúp đỡ gia đình Ngữ và đưa đón lúc làm giấy tờ…

Đôi lúc Ngữ muốn tát cho cô ta mấy cái, cái thái độ của người đi trước, cái thái độ của kẻ học làm  sang, câu nói nào của cô ta cũng “Có gang có thép” mổi lần gặp cô ta về Ngữ kể cho vợ nghe, Kim vẫn thường cười và bảo chồng:

_Miệng nhà sang có gang có thép, hơi đâu mà giận người dưng.

_Chỉ tức là nhiệm vụ của nó làm cho mình, nó lại khinh khỉnh với mình như mình đi ăn xin nó…

Lắm khi những bực bội trong chỗ làm Kim đem về kể cho chồng nghe rồi cùng nhau đi đến một kết luận:

_Người mình hay vậy, hơi đâu mà giận người dưng cho mệt, thôi bỏ đi.

***

Đúng sáu tháng thì Ngữ biết lái xe và hai vợ chồng mua được chiếc xe cũ để đi đó đây, Ngữ lại xin được một chân quét dọn trong một trường Tiểu học, công việc làm cũng giống như của Lâm, người bạn đã đi đón gia đình Ngữ và bây giờ đã chỉ vẽ cho Ngữ cách xin vào làm.

Công việc của Ngữ cũng chỉ bắt đầu sau bốn giờ chiều, sau khi các học sinh ra về, những người được phân công vào dọn bàn ghế, hút bụi, gom các bao rác lại và lau dọn dãy nhà vệ sinh, sau đó dọn các phòng của thầy cô giáo, và dãy hành lang…Đại khái là “Clean up”, sạch sẽ khắp mọi nơi được phân công.

Ngày còn chưa sang Mỹ, nghe các bạn đi trước biên thư về bảo là đi làm trường học…Ngữ và các bạn bên nhà cứ nghĩ là chắc là dạy học hay làm thư ký gì đây, khi sang đây và sát vào thực tế mới hay “làm trường học” là thế đấy.

_Ngày mai vợ chồng Lâm mời mừng Tân Gia  nhà mới, chắc là mình phải đi

_Không biết mình phải mua gì cho xứng để đền ơn anh Lâm đã giúp mình xin việc.

_ Lâu nay ở nhà mướn không thấy mời đến nhà , hôm nay về nhà mới chắc tiệc lớn lắm mới mời mình đây.

_Mà lúc trước có mời anh cũng chưa rành đường sao dám chạy, bây giờ sẵn lên thăm cho biết nhà và vợ con ảnh để cám ơn luôn

Sau khi dò bản đồ kỹ càng và chuẩn bị quà cáp mừng nhà mới cho bạn, vợ chồng Ngữ đến trễ vào buổi chiều vì chờ vợ đi làm về và tránh cảnh đông đúc buổi sáng đông đúc những người không quen nên Ngữ cũng ngại.

Vợ chồng Lâm đon đả đón Ngữ tận sân nhà và dẫn đi vòng vo trên những lối vòng sau nhà, lei lên cầu thang trước ngôi nhà mới vào phòng khách trên lầu, với những tiện nghi mới tinh, mỗi món vợ Lâm đều cho biết giá cả.

_  Bộ sô pha này sáu ngàn, bộ bàn ăn cho khách này năm ngàn, mấy cái ghế chỗ bàn rượu hai ngàn…

_Còn những vật khác cũng toàn hàng xịn và đắt tiền chúng tôi mới mua….

Dắt vợ chồng Ngữ vào phòng ngủ, chỉ giường tủ, mền gối, thứ nào cũng trương những giá biểu điếc tai, thậm chí còn mở cả những tủ quần áo đã xếp sẵn gọn ghẽ và đầy ắp cho hai bạn coi…mà có lẽ từ sáng đến giờ hai vợ chồng đã làm công việc này với những người khác.

Có lẽ vì cũng đã quá mỏi mệt nên vợ Lâm rủ Kim vào buồng là công việc cuối cùng là mở hộp nữ trang cho Kim coi, Chị lấy ra một chiếc nhẫn sáng lóng lánh ra so với chiếc nhẫn đang đeo bảo là hai chiếc dùng thay đổi kiểu cho nhau

_Bà thấy chiếc nào đẹp? chấm dùm tôi coi

_ Em nào có biết gì về hột xoàng đâu chị, cái nào em thấy cũng đẹp cả

_Thôi mình ra ngoài ăn trái cây, chờ mấy ông ấy vào rồi ăn luôn, ổng còn chờ một người bạn nữa và mấy đứa nhỏ đi làm Nail về.

Lần đầu tiên đến Mỹ , đây là lần đầu tiên Kim được mời dự tiệc trong một căn nhà mới nguyện lại trang trí lộng lẫy toàn đồ mới, sang trọng…Kim nhủ thầm không biết anh chị Lâm làm gì mà có nhiều tiền quá, Chồng cũng chỉ làm trường học như Ngữ, vợ cũng đi làm hảng nước chấm, vài ba đứa con lớn đi làm Nail, cũng chỉ qua trước mình có vài năm…Sao họ mau giàu quá…

_Thôi mời cả nhà và các bạn vào dự tiệc…

Cũng có chụp hình quay phim, chúc mừng, rồi trao quà …mọi người quay quần ăn uống và trên chiếc Tivi lớn giữa nhà đang chiếu cảnh bạn bè đang chúc tụng nhau của buổi sáng nay.

Gần tan tiệc bỗng vợ Lâm hớt hải chạy ra gọi Kim vào phòng ngủ của vợ chồng chị, nơi mà chiều nay chị đã lấy hộp nữ trang ra khoe với Kim….

-Từ lúc tôi đưa cho chị coi tới giờ không có ai vào phòng cả, tự nhiên sao cái hộp không cánh mà bay.

_Chị,…chị nghi tui?? ?

Kim như bị á khẩu vì giận và tức, khi vợ Lâm đem ra khoe các món nữ trang Kim chỉ nhìn vì lịch sự mà thôi, tuyệt nhiên không hề sờ vào món nào cả,sau đó cả hai ra ngoài và Kim không vào phòng này lần nào nữa, sao lại có chuyện này.

Sau đó vợ Lâm cứ càm ràm phân bua mãi và Kim phải thề thốt và đưa túi xách cho chị xét…Lòng Kim buồn tủi và đau đớn tột cùng…Bỗng Ngữ vào trong đi vệ sinh, vợ Lâm chạy theo phân bua mọi chuyện.

Ngữ vào trước mặt vợ và mặt đanh lại trong hơi men anh phán với vợ mấy câu phũ phàng:

_   Bà có lỡ lấy thì trả lại cho chị ấy ngay, ở đây chỉ có tui và chị ấy thôi, đừng để tôi phải xấu hổ.

_   Ông…ông nói tui vậy sao??? Trời ơi là trời.

Kim như rơi từ trên không xuống tận cùng của một hố thẳm, cảm giác hụt hẩng, đau đớn tột cùng, Kim bỏ chạy ra khỏi nhà Lâm như một người điên dại và không còn biết gì nữa, nỗi đau ngút trời không bút mực nào tả hết  nỗi buồn trong Kim.

***
Nghe ồn ào bên trong nhà và thấy Kim chạy ra đường ,Lâm vào nhà thì mới hay mọi chuyện

_Trời ơi, tôi vào phòng thấy bà để cái hộp nhẫn trên bàn phấn nên cất vào dưới tấm nệm cho bà
_ Ai biết đâu nà, chiều nay chỉ có chĩ và tui trong phòng nên tui mới hỏi sơ thôi

Ngữ chạy theo vợ và  tìm mọi lời năn nỉ, ăn năn ..và mọi chuyện lại đâu vào đó, nhưng từ lần xảy ra chuyện đau lòng ấy, Kim không bao giờ đến nhà ai, không muốn giao tiếp với bất kỳ ai nữa, nàng sống âm thầm như một cái bóng bên Ngữ, cặp mắt luôn u buồn và nhìn Ngữ bằng cái nhìn xa cách …cho dù Ngữ đã cố năn nỉ thuyết phục vợ,niềm đau vì người đầu ấp tay gối  với mình suốt bao nhiêu năm mà còn có thể không hiểu vợ mình như vậy…

Cuộc sống đầy bương ba khổ lụy, nhưng cái liêm sỉ của con người mới đáng trân trọng, nhất là với những kẻ nghèo khó, còn kẻ giàu sang nhiều khi muốn giao tiếp với kẻ kém mình cũng chỉ để khoe khoang cho người khác thấy cái hạnh phúc phủ phê thừa mứa của mình mà tạo cho kẻ khác một niềm đau.
Mỗi lần nhìn vợ thở dài …Ngữ lại thấy hối hận và thương vợ dường bao

Atlanta Sept.17th 11

 Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Read Full Post »

Trăng Huế

Mai Văn Hoan

.
Em hò hẹn mùa thu em trở lại

Hai mùa thu Huế khắc khoải mong chờ

Bờ sông vắng, cỏ trăng vàng mềm mại

Con thuyền trôi giữa sương khói hững hờ.

Hờ hững cả đêm trăng vàng Bến Ngự

Huế biết em đã quên Huế thiệt rồi

Chốn rồng bay ngày ngày em hoài vọng

Huế chỉ còn là hoài niệm xa xôi…

.

Em qua Huế mà răng đành bỏ Huế

Tàu rời ga, Huế lặng lẽ dõi theo

Em cười nói với Hà thành hoa lệ

Trăng Huế buồn từng giọt vàng gieo.

.

Trăng Huế buồn, “vàng gieo ngấn nước”

Cỏ thu xưa còn in dấu ta ngồi

Gió thu xưa còn nhắc lời hẹn ước

Cuối đường trăng một chiếc lá trăng rơi…

Read Full Post »

Vũ Thế Thành

.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Tuổi thơ ở khu Tân Định. Dọn nhà một lần cũng lòng vòng đâu đó, gần cổng xe lửa số Sáu, bên bờ kênh Nhiêu Lộc và ở tới giờ. Ở riết nhàm, tôi thấy Sài Gòn vẫn vậy. Vẫn vậy là kiểu ăn, cách nói, cà phê, quán nhậu…, chứ đường xá, nhà cửa… thay đổi nhiều.

Trước 1975, đôi khi tôi cũng lêu lổng ở Đà Lạt, mê cảnh núi đồi, ao hồ, sông suối, nhịp sống chậm rãi của Đà Lạt, và cũng không loại trừ mê luôn người Đà Lạt hiền hòa, hiếu khách… Tôi nhủ, rồi ngày nào đó sẽ về đây dưỡng già (non).

Bây giờ tôi đã về Đà Lạt, cũng hơn sáu năm rồi. Nợ đời chưa dứt, nên khi Sài Gòn lúc Đà Lạt.

Sài Gòn và Đà Lạt đều là dân tứ xứ. Ở lâu thì thành người Sài Gòn hay dân Đà Lạt gốc. Mỗi nơi đều có con người và phong cách riêng. Rồi cuộc đời dâu bể, nơi còn nơi mất… Đà Lạt đang mất dần, gượng không nổi, nhưng Sài Gòn còn là Sài Gòn, dù có mất chút đỉnh.

Ai ở đâu tới mặc kệ, nhưng Sài Gòn không có đất sống cho “bún mắng cháo chửi”, không phân biệt khách Tây khách ta, không giẫm nát hoa hội chợ, phở Hà Nội không thể “tuyệt đối đúng” khi thiếu rau thơm giữa đất Sài Gòn… Trước như vậy, giờ vẫn thế.

Nhưng Đà Lạt thì khác, chụp giựt, níu kéo, chém chặt, phân biệt Tây ta… đang hình thành ở những ngày cuối tuần hay lễ hội. Đà Lạt tuổi đời trẻ quá, chưa kịp bén rễ thì bão đời đã làm tản mác con người Đà Lạt. Đà Lạt thiếu “con người Đà Lạt” đâu còn gì là hồn Đà Lạt. Đà Lạt chỉ còn thân xác như bức họa đắt giá của Picasso dưới con mắt của kẻ phàm phu.

Nói vậy thôi, Đà Lạt vẫn còn vài nơi yên tĩnh, hoa lá núi đồi để tôi còn đọc sách bên tách trà ly rượu. Rồi ngẫm lại mới thấy, sao mà quãng đời lớn lên ở Sài Gòn êm ả quá. Và rồi cũng nơi đó, những năm tháng cùng cực, cơm áo gạo tiền, cố giữ cho được cái nguyên tắc sống của riêng mình, thiệt vất vả.

Ở Sài Gòn tôi nhớ Đà Lạt, nhưng ở Đà Lạt tôi lại nhớ Sài Gòn. Hai cái nhớ khác nhau. Nhớ Đà Lạt vì lỡ thương. Còn nhớ Sài Gòn vì duyên vì nợ.

Hầu hết những bài trong sách “Sài Gòn một góc ký ức” này đều được viết ở Đà Lạt. Phải xa Sài Gòn mới ngứa tay viết được, mà viết tùy bút kiểu này cũng coi như một cách tính sổ với cuộc đời. Đà Lạt làm tôi biết nhớ Sài Gòn.

Chỉ mới ba trăm cây số Đà Lạt – Sài Gòn, lại còn đi đi về về mà đã thế, huống chi những người ở xa Sài Gòn nửa vòng trái đất, chục năm, hai ba chục năm, biền biệt thì sao? Có lẽ chỉ còn cách như người bạn tôi, nửa đêm không ngủ được, gọi phone về, thở dài: Tao nhớ Sài Gòn… chết mẹ!

Xa Sài Gòn mới thấm, mới cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, như từ bỏ một thói quen, bứt rứt khó chịu như cai thuốc.

Nhớ Sài Gòn chứ sao không! Nhớ con hẻm lầy lội, nhớ tiếng mưa rơi trên mái tôn, nhớ tuổi thơ, nhớ tiếng rao hàng giọng Sài Gòn, nhớ sầu riêng vú sữa, nhớ đủ thứ… Xa rồi mới biết thương biết nhớ…

Read Full Post »

Trần Thoại Nguyên

.

Đời đẹp mong manh!

Dẫu vô thường!

Trái tim ta vỗ nhịp yêu thương!

Sống cảm ơn đời từng khoảnh khắc

.

Ta hòa cùng ánh sáng triêu dương!

Nầy gió nầy hoa nầy trăng sao

Và em yêu… Cát bụi chiêm bao!

.

Cảm ơn đời thoáng vui vĩnh cửu

Giây phút hiện tiền đẹp biết bao!

Hãy vui sống khi ta có thể

Hít thở nói cười hồn nhẹ phiêu

.

Dẫu khổ đau khiến ta nhỏ lệ

Cảm ơn đời cuộc sống đáng yêu!

Ôi phép lạ trần gian lấp lánh

Giọt sương mai, ánh trăng nhiệm mầu!

.

Trong cát bụi có điềm linh thánh

Cảm ơn đời ta-sống-trong-nhau!

Cuộc sống diệu kỳ bao mến thương!

Vô biên xanh mắt biếc môi hường!

.

Cảm ơn vạn hữu trong tia chớp

Hạnh Phúc vô ngần reo máu xương

Read Full Post »

Chùm thơ ngắn

Lê Thị Khánh Mai

.

1.

bóng đêm tranh chấp với ánh sáng

tiếng bước chân

xa dần

2.

đêm đông

cơn gió lạnh lùa sâu vào chăn gối

đòi yêu

3.

cài then căn phòng góa phụ

gió hoang về gượng mở

đêm đông

4.

đêm tự cắt mình ra nhiều mảnh nhỏ

gương mặt người sáng rõ

vẹn nguyên

5.

– câm nín đến hóa đá, sao còn kêu?

– ai đánh thức nỗi đau của đá?

6.

Sự im lặng của tình yêu

tro cốt trong bình

7.

trời khóc

những giọt nước mắt rơi xuống

ngân lên giai điệu đại dương

8.

bão tan, khoảng trời trong biếc

vang lên tiếng hót

chú chim non vừa hóa kiếp hôm qua

9.

viên đá vỡ từ đỉnh cao

rơi thầm xuống vực

kiêu hãnh quyên sinh

10

úp mặt vào bàn tay

khóc tiễn miền hoang tưởng

không nước mắt mà lòng uống cạn chén cay

11.

trở về hang tối

sau đam mê lạc lối cánh rừng

tự liếm vết thương

12.

đường đời thăm thẳm

thơ dìu nỗi khổ đau

trong vô lượng thời gian

Read Full Post »


Trần Minh Nguyệt

Trời đã vào thu, khí trời se lạnh, tôi cuộn mình trong chiếc chăn mỏng và cảm thấy thật dể chịu. Ánh trăng rằm tháng bảy chiếu qua khe cửa sáng vằng vặc. Mùi hương của cây hoa Nguyệt Quế thoảng đưa hòa cùng tiếng côn trùng râm ran đây đó trong vườn tạo nên một bản nhạc đồng quê tuyệt diệu. Dòng đời vẫn trôi một cách vô tình và lặng lẽ. Mới ngày nào tôi vẫn còn là một cô bé con ngơ ngác mà giờ đây đã hơn nửa cuộc đời rồi. Những kỉ niệm vui buồn ùa về trong tâm trí tôi- chúng dẫn dắt, lôi cuốn  tôi vào những giấc mơ có lúc thật êm đềm, đôi khi khắc khoải buồn vương …

Mẹ sinh ra tôi cũng vào một đêm cuối thu- một đứa trẻ sơ sinh lẽ ra bú no là ngủ, nhưng không hiểu sao tôi lại rất ít ngủ mà khóc ngoằn ngoặc suốt ngày đêm. Bà mụ đỡ sốt ruột vì tiếng khóc của tôi làm cho những đứa trẻ khác giật mình khóc theo và không để cho ai được ngủ yên . Vì vậy, tôi khóc ròng rã hai ngày- đến ngày thứ 3- khi tắm cho tôi xong, bà lén cho tôi uống thuốc an thần nhẹ ( sau này có người phát hiện nên mẹ tôi mới biết). Và tôi “ bị ” cho uống thuốc an thần liên tục trong bảy ngày khi mẹ tôi còn nằm lại nhà hộ sinh.

Có lẽ trí não non nớt của tôi không chịu nổi sự tác động quá lớn của loại thuốc kích thích này nên tôi đã phát triển không bình thường như những đứa trẻ khác. Mọi người trong làng khi nhìn tôi,ai cũng xót xa cho cha, mẹ tôi .Họ không nói ra nhưng ai cũng nghĩ là tôi bị “ không bình thường”.  Người lớn nhìn tôi thương hại, trẻ con thì không thèm chơi với tôi, và thậm chí chúng không dám để tôi đến gần. Hàng ngày tôi chỉ có một việc là đứng ngắm mình trước gương, lặng lẽ -bất động…

Tới tuổi đi học- tôi không học được chữ nào cả,dù mẹ tôi có kiên nhẫn cố gắng chỉ dạy cho tôi học như thế nào đi nữa. Không ai biết thuốc an thần trong đầu tôi dần dần giảm đi tác dụng như thế nào ( hay đã có tác dụng gì?) chỉ biết có một ngày bỗng dưng tôi đọc được sách, làm được toán. Tôi không học từng chữ-từng câu như bọn trẻ-nhưng tôi đọc được sách, báo. Tôi chỉ đứng nhìn thầy cô giáo dạy toán ( lớp 3) chơi thôi-nhưng sau đó, tôi làm được những bài toán lớp ba, thuộc loại khó. Vậy là tôi phải cắp sách đi học như bao đứa trẻ khác chứ không còn được đứng hằng giờ soi mình trước gương nữa. Trí óc tôi phát triển bất ngờ, nhưng tính tình tôi vẫn “quái dị “, vẫn  thuộc dạng không bình thường, không giống ai cả. Tôi học rất giỏi –cả lớp không theo kịp – tôi chỉ nghe thầy cô giảng, hay chỉ đọc qua-là nhớ, là thuộc lòng, không cần về nhà học nữa -nhưng khi đi ra đường là  bị những đứa trẻ khác lại ném đá vào tôi, trêu chọc tôi- vì có lẽ, lúc đó chúng trông tôi rất ngớ ngẩn, khác lạ?. Lâu dần, tôi có cảm giác, mình giống như một con thú hoang bị chạy lạc xuống đồng bằng xa lạ vậy!.

Ngày đầu tiên vào lớp 10- thầy giáo chủ nhiệm chọn lớp trưởng, thầy đọc tên tôi đầu tiên vì trong kỳ  thi chuyển cấp tôi đạt  điểm số khá cao. Nhưng khi tôi đứng dậy, ông nhìn tôi một lúc với ánh mắt nghi ngờ- ông trầm giọng- nói :” Em chắc không thích hợp để làm lớp trưởng đâu”. Ánh mắt của học sinh trong lớp đổ dồn về phía tôi- một cô bé lôi thôi, lếch thếch với vẻ mặt ngờ nghệch vậy mà  sao có điểm  đậu cao vậy?. Sau phút ngạc nhiên, họ phá lên cười như nắc nẻ làm thầy giáo chủ nhiệm cũng cười theo. Tôi cảm thấy xấu hổ không biết trốn vào đâu nữa. Và sau hôm đó tôi sống lặng lẽ, cô độc hơn. Tôi không tìm nổi được cho mình một người bạn nào cả. Tôi càng lặng lẽ bao nhiêu, thì bạn cùng lớp lại để ý đến tôi nhiều hơn. Có thời gian rảnh là họ lại tìm kiếm đủ mọi cách để chọc phá tôi, để lấy tôi làm trò tiêu khiển! Họ “cặp đôi” tôi với người này người khác, họ kéo tóc tôi và làm đủ mọi thứ mà họ thấy vui là được. Họ chỉ tha cho tôi khi giáo viên vào lớp hoặc tôi ôm mặt khóc. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lại rất rõ những cành tượng đau lòng , tồi tệ đó của bọn họ.-  có lúc tôi nghĩ, mọi chuyện ác tâm kia  như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua đây thôi.

Thầy Thanh dạy sử – hôm nào vào lớp cũng gọi tôi lên kiểm tra bài cũ, nhưng thầy không hỏi những gì liên quan đến bài học mà hỏi những câu hỏi lạ kì – chưa  có một lớp học nào trên thế giới học sinh “ bị”  hỏi như vậy. Thầy hỏi tôi :” Sao em biết mùa thu?”. Sau một lúc ngỡ ngàng tôi vẫn trả lời thầy” Thưa Thầy,! mùa thu có lá vàng rơi”. Hôm khác thầy lại hỏi ” Dấu hiệu nào báo hiệu mùa xuân?”. Tôi ngờ nghệch trả lời” Dạ! Mùa xuân có chim én bay”. Và sau những lần như vậy , cả thầy và học sinh trong lớp  đều cười nghiêng ngã. Tôi thộn mặt ra không biết mình làm sai chuyện gì nữa? Chuyện này vẫn tiếp diễn cho đến khi bài kiểm tra một tiết và 15 phút được phát ra- tôi được một số điểm cao nhất nhì lớp. Lúc đó thầy Thanh không còn gọi tôi lên kiểm tra bài cũ theo kiểu quái ác như vậy nữa.

Một hôm, lớp tôi có buổi lao động tập trung, dọn vệ sinh sân trường. Đang làm việc thì trời đổ mưa. Tôi và các bạn nép vào hành lang để tránh cơn mưa lớn. Tôi mê mãi ngồi nhìn mưa rơi trên mái tole nhà để xe- tôi nhìn say sưa đến nỗi khi thầy Nam dạy Lý ngạc nhiên đập mạnh vào vai tôi- tôi mới giật mình tỉnh giấc – trở về với thực tại. Lúc đó trời đã sẩm tối , các bạn trong lớp đã ra về từ lâu rồi. Vậy là ngay hôm sau, ngoài biệt danh ” ngớ ngẫn” ra, tôi còn có thêm biệt danh mới là ” ma nhập”  nữa! Một trò đùa tinh quái nữa đã làm tổn thương tôi, nhưng tôi chỉ biết im lặng!

Thời phổ thông- cái thời đẹp nhất của cuộc đời đi học của tôi đã trôi qua lặng lẽ và tẻ nhạt như vậy đó. Có nhiều chuyện không vui, lạ lùng-đau lòng khác mà  tôi không dám  bảy tỏ- đành chôn nó vào trong sâu thẳm trong tâm hồn mình. Gợi nhớ làm gi khi quá khứ chỉ là một chuỗi những bất hạnh không thể chia sẻ?

Năm năm đại học, tôi học xa nhà, bắt đầu cuộc sống mới thật lạ lẫm .Tôi ở tập thể, ở chung với tám người bạn gái khác từ nhiều miền của đất nước. Ai cũng vui, và đối xử với tôi thật dịu dàng. Nhưng bản tính “quái dị” lạnh lùng của tôi như một bức tường vô hình ngăn cách tôi với mọi người. Nỗi ám ảnh của tuổi thơ  bị  “phân biệt”, không được thấu hiểu-an ủi,  đã làm tổn thương tâm hồn tôi quá nhiều chăng? Trang giấy trắng tâm hồn tôi đã bị bôi đen  bởi bao vết bẩn của bạn bè và thầy giáo vô tâm chăng?  Ngoài một buổi học ở giảng đường,  tôi  đắm chìm vào những quyển sách- đó là thế giới riêng, thế giới trong mơ của tôi. Rồi lần lượt những đứa bạn cùng phòng của tôi có đôi có cặp- vào ngày nghỉ lễ, vào ngày cuối tuần họ rủ rê nhau đi chơi- khu nhà trọ còn lại một mình tôi- tĩnh lặng lạ thường. . Tôi cũng đã tìm được cho mình một người để thương yêu- nhưng đó là một hình ảnh – một ảo ảnh-chỉ sống trong trí tưởng  của tôi mà thôi!. Tôi thường mơ nghĩ đến hình ảnh thân yêu ấy: Anh ấy hiền từ, thánh thiện và yêu thương tôi thật nhiều. Và nhờ vậy- anh ấy đã giúp tôi bớt cô đơn trong cuộc sống.

Từ ngày ra trường đến nay, tôi xin được một nơi làm ổn định, một công việc tôi yêu thích. Ngày ngày tôi được gặp gỡ nhiều người, tính tình tôi bớt nhút nhát hơn. Bạn bè, đồng nghiệp vào ngày nghỉ rủ tôi đi uống cà phê, nói chuyện phiếm. Dần dần tôi vui vẻ và hòa nhập với cuộc sống hơn. Nhưng trời vốn vô tình, khi tôi vui và hạnh phúc lên một chút thì sức khỏe của tôi ngày càng sút kém đi. Máu  ở mũi tôi tự dưng chảy nhiều, cơ thể tôi mỏi mệt, không ăn uống gì được Tôi phải uống thuốc giảm đau đều đặn mỗi ngày.và làm xong việc là tôi hầu như nằm bẹp dí trên giường. Người thân, bạn bè tôi, ai cũng xót xa cho tôi nhưng cũng chỉ an ủi tôi đôi câu…

Những lúc phải  cam chịu những nối khổ đau thân xác ( và cả tâm hồn) – tôi chỉ muốn tự giải thoát lấy cuộc đời của mình. Tôi muốn chấm dứt mọi khổ đau, mọi nỗi vui buồn trong cuộc sống. Tôi không muốn bị những cơn đau đớn hành hạ nữa. Tôi không tìm được niềm  an vui trong cuộc sống,  thì đành phải rời bỏ nó đi vậy. Sống để làm gì khi không có một mục đích, một con đường nào tươi sáng để bước tới ? Đã có lúc tôi nghĩ và muốn làm như vậy …

Giờ đây-những áng mây mờ như dần tan đi -tôi sống vui hơn cho dù sức khỏe vẫn còn yếu lắm!  Vẫn buồn  vu vơ như trước- nhưng trong lòng tôi đang xanh mầm  tin yêu- niềm tin yêu đến với tôi  tình cờ như một cơn gió mát dìu dặt đêm trăng..  Tôi sẽ yêu cuộc sống của chính mình, sẽ mãi  an vui với hiện tại là sẽ có ngày mai.  Tôi luôn hi vọng-sau “ cơn mưa,  trời sẽ sáng”- bởi vì không có ai mãi mãi phải  chịu khổ đau khi họ luôn tin yêu cuộc sống và vươn tới bằng chính trí tuệ và tâm hồn trong sáng của mình! Tôi nhớ lại lời một người thân dặn tôi mỗi buổi sáng trước khi tôi đi làm:

– Phải yêu lấy bản thân mình, trước khi yêu những gì khác- đừng để ai cũng lo lắng cho mình.

– Phải sống vui ở hiện tai,  thì tương lai sẽ tốt đẹp!

– Chạy xe nhớ cẩn thận giùm.

Tôi mỉm cười- lòng cứ mong sao cho trời mau sáng, để được nghe những lời yêu thương kia thì thầm. Một ngày mới lại bắt đầu trong tình thương yêu trời biển…./.

Read Full Post »

Trở lại sân ga

.Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Mỗi buổi sáng ở nơi này , tôi tỉnh thức bởi tiếng còi tàu, không phải là tiếng còi tàu nơi quê nhà của những ngày xa xưa năm cũ, mà tiếng còi tàu của xứ người, loại tàu chở hàng hóa sản xuất thành phẩm của hãng xe FORD,

Thành phố nhỏ Morrow nơi này vẫn từng sáng tinh mơ…

Mỗi sáng vào lúc 4h đến 5h sáng …vẫn rú lên từng hồi, đánh thức mọi người thức dậy, dần dà thành thói quen và “ghiền” nghe như một thói quen.

Nằm trên giường mơ mộng, tưởng nhớ về tiếng còi tàu của thành phố tôi đã sinh sống , thành phố Qui nhơn yêu dấu của tôi.

Sân ga ấy…

Ra đi hay trở về, con tàu đều ngừng lại trước sân ga, cho dù sân ga có thay đổi theo thời gian và sau bao nhiêu năm tháng sân ga vẫn còn đó , tiếng còi tàu sớm tối vẫn vang vọng trong tôi như một dấu ấn khó quên, giờ đây nghe tiếng còi tàu xứ người lòng buồn nhớ da diết tiếng còi tàu quê nhà trong cõi xa mờ vạn dặm.

Sân ga ấy lưu giữ bao khối tình của bao lữ khách xa nhà…

Người đi từ bao mùa Thu trước, có kẻ trở về vào mùa Thu này, bao người trở về quê cũ cũng chỉ muốn ngồi trên toa tàu lạnh , gió thổi hiu hiu vào của sổ làm chút gió thoảng cho mắt thêm cay, lòng bồi hồi khi bánh sắt nghiến trên đường rầy khi con tàu sắp vào thành phố.thành phố Qui nhơn yêu dấu của tôi.

Những ngôi nhà chập choạng, cái trước cái sau, những hàng cây buồn rũ, những đường rây cũ kỹ, những căn nhà chen chúc nhau bên hốc núi, những tấm bảng chỉ đường cũ kỹ qua bao tháng năm đứng nhìn sự hợp tan tan hợp của cuộc đời…nay pha thêm nhiều sắc màu như bức tranh vẽ vụng ơi hời…

Tôi đã trở về thành phố xưa tôi ở,

Bên tiếng còi tàu, bên tiếng rao khuya,

Lòng hớn hở như chưa bao lần có nữa

Kẻ mộng du tìm thấy lối đi về…

Thành phố xưa ẩn mờ trong sương sớm,

Hoa cúc vàng ngập lối chỗ công viên..

Chân bước rảo không cần ai đưa đón

Quen chân rồi, tôi bước tận cổng nhà xưa…

Tôi trở lại thành phố vào một sáng mùa Thu, mùa Thu của quê hương tôi không có những chiếc lá Phong đỏ ối của buổi tàn Thu bay chấp chới tấp vào một góc vườn, chạy trốn cơn gió Đông ,mùa thu quê nhà còn vương chút heo may.

cho người lữ khách xa nhà vôi vàng kéo cao cổ áo , vẳng bên đời bản tình ca -” Mùa Thu Chết “Ôi ngát hương mùi Thạch thảo.”

Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ em…vẫn chờ em,..

len lén.. chút gió heo may hòa quyện, chút gió Thu của mùa Thu quê nhà .

Tiếng hát của Lệ Thu vẳng từ xa của một tháng năm nào còn vang trong tâm thức khi mỗi lần tiếng còi tàu khàn đục vẳng từ rất xa, đôi lúc tôi không phân biệt đó là tiếng còi tàu đánh thức tôi trở dậy học bài thi của những ngày xưa cũ…hay tiếng vọng của con tàu xứ người gợi nhớ cõi xa mờ.

Tôi đã trở về thành phố xưa tôi ở,

Bên quán cà phê xưa thèm hít một hơi thơm,

Thèm môi ngon gói xôi bốc hương thơm

Mùi nếp mới hay hương đồng cỏ nội

Tôi kéo áo đưa tay chùi quá khứ

Đụng nỗi buồn vì cha Mẹ đã ra đi…

Tôi trở về đánh mất tuổi xuân thì

Chỉ còn lại hành trang ngày xưa cũ

Sân ga cũ bây giờ đã được tô son trét phấn, những con đường rộng mở dưới gót chân ai , vẫn vẳng bên tai câu hát của ngày nào vẳng ra từ một quán cá phê sáng…

” Em..nhớ cho rằng ta vẫn chờ, vẫn chờ , vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ đợi em..”

.Lời ca buồn rũ trong cung trầm dấu lặng, rè sai cung bậc của chiếc máy hát cũ mèm của một quán cà phê sáng của người dân lao động, âm hưởng của tiếng vọng cố nhân, tôi nghe mượt mà đầy ắp tình thân,

Sân ga cũ vẫn lưu giữ chút tình ai ngày trở lại. tuy biết rằng không người chờ kẻ đợi bỡi tháng năm xa mờ…

Thời gian đi qua và có chờ đợi ai.Ôi thời gian

Sân ga thì muôn đời vẫn lưu giữ khối tình của biết bao lữ khách gởi gấm nỗi niềm lúc lìa xa,

Người ra đi từ bao mùa Thu trước, nay trở về trong cuối Thu này, chút gió heo may của bao mùa Thu trước bỗng trở về e ấp vướng gót chân, biết bao mùi vị của sân ga cũ thì vẫn còn, nhưng tình người và cuộc đời thì đã lật sang trang khác và biết ai còn đợi, còn chờ hỡi ai.

Tôi đã trở về thành phố xưa in dấu

Những bước chân xiêu người khất thực mỗi chiều,

Có hạt bụi nào bay vào con mắt

Xót nỗi người, sao chợt thấy cô liêu…

Thành phố đó nơi ngày xưa tôi đã.

Bên bạn bè …học trò yêu…

Bên cả tuổi trăng mơ,

Thành phố đó bao canh sầu thao thức

Vẫn âm vang tiếng thét một con tàu.

Tôi chạy đi tìm lại những bạn bè xưa cũ, những căn nhà lạ hoắc, lạ huơ, những bạn bè xưa rời xa khắp muôn phương, cuộc thăng trầm qua bao tháng năm đổi chỗ…

Những học trò cũ của tôi bây giờ đã thay tôi lập nên trang sách mới, đã bao năm qua rồi vẫn tìm ra chút hương xưa, những bóng dừa ngày xưa bên bãi cát, đã quá già thay những dấu tích xưa, những con đường ngày xưa xanh bóng lá, đã thay màu bằng bóng đổ chiều mưa.

Trở lại sân ga

Vẫy chào nơi tôi ở

Mang hành trang con mắt mỏi mòn theo

Tàu đi qua cánh đồng mây cổ độ

Gió Thu lùa mái tóc đổi màu nhanh

Tôi ra đi sương khói bỗng buông mành

Sân ga vẫn nhìn tôi…

Chào tro bụi.

Giã biệt thành phố Qui nhơn mãi mãi…

Tuổi thời gian…nhiều bệnh tật …sức khỏe tàn

Tuy lòng muốn mà chân không có thể..,

Vẫn nhớ hoài…lần cuối …

Trở lại sân ga

Tiếng còi tàu xưa cũ và sân ga…

Muôn đời vẫn trong tim…hồn viễn xứ…

Tháng sáu…2024

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Read Full Post »

Nguyễn Liên Châu

.

Cái thị xã nhỏ như miệng chén

Tới lui quanh quẩn một cây cầu

Nhục cơm áo theo đời đưa đẩy

Ta dạt đây… no đói cầu âu

.

Phố phường dọc theo con sông nhỏ

Mà lòng người rộng đến mênh mông

Ta ngạo mạn bỗng hiền như đất

Ấm nghĩa tình gạo chợ nước sông

.

Ngỡ ngàng trước hiền lành chất phác

Những chế hia phóng khoáng hơn thơ

Vì nụ cười chân thành châu thổ

Ta đưa tay phủi bụi giang hồ

.

Thời cuộc đẩy ta lên bục giảng

Nói những điều không cảm không ưa

Lũ học trò thương thầy áo rách

Nên nói chi chúng nó cũng “ừa”

.

Cứ hèn hèn từng trang giáo án

Cứ an thân đội lốt ông thầy

Ta đi qua hiền hòa mưa nắng

Chẳng nơi nào lành như ở đây

.

Rồi cũng hết bốn năm tình nghĩa

Ngày rời xa buồn thắt cả lòng

Đời trót lỡ cõi nào cũng tạm

An ủi mình chảy giống nước sông…

NGUYỄN LIÊN CHÂU

Read Full Post »

Năm Tôi Hai Mươi

Lê Hứa Huyền Trân

.

Ngày đầu tiên tôi gặp người ấy, tôi tự nhủ rằng đó là một định mệnh, nhưng nếu quả thật đó là định mệnh, tôi không biết được duyên phận này vốn lẽ đúng hay sai. Tôi là sinh viên khoa văn, tôi yêu những câu chuyện và tôi lãng mạn. Trường tôi, sinh viên khoa văn và khoa nhạc thường hay “kết” nhau, vì có một điểm chung là lãng mạn. Những mối tình ấy ít khi đi đến đâu nhưng lúc nào nhớ về cũng sẽ toàn kỷ niệm đẹp. Trong khi phần lớn những cô nàng văn khoa yêu những anh chàng mang guitar trên vai thì tôi lại đặc biệt ấn tượng với những chàng trai biết thổi sáo hoặc chỉ đơn giản là có thể vi vu tung hứng với kèn harmonica. Bạn bè hay trêu tôi kém cảm nhận, âm thanh réo rắt của sáo và tiếng khè khè đầy tạp âm của harmonica sao có thể bằng âm hưởng vang rộng của guitar được. Tôi không nói, chỉ cười. Tôi thích những gì là khác lạ.
    Năm tôi hai mươi, tôi gặp người ấy. Đó là một người đàn ông đậm thước với chiếc áo sơ mi trắng lúc nào cũng được dắt vào quần một cách gọn ghẽ. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là dưới giàn hoa giấy, khi tôi đang cùng đám bạn ôm sách đi vội tới tiết học thêm thì bắt gặp anh, lúc ấy đang ngồi du dương với cây kèn harmonica. tim tôi như có một sự chấn động nhẹ, lúc ấy, cứ như trong không gian chẳng có ai, chẳng có cả đám bạn tôi đứa thì kèo nài tôi đi, đứa thì đang ngẩn ngơ trước một chàng thư sinh áo trắng, chỉ có anh và tôi, và những bản nhạc không lời. Thấy tôi đứng ngẩn ngơ, anh cười hiền:
    – Cô bé thích điệu nhạc của anh à?
    Như để chữa thẹn, tôi vội cất lời:
    – Rõ vô duyên, đường đâu phải của anh. Muốn đi hay dừng lại cũng vì anh à?
    Đó là kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi. Lần thứ hai gặp nhau là khi thầy của tôi dẫn anh ra mắt với câu lạc bộ, anh sẽ tạm thời làm chủ nhiệm câu lạc bộ sáng tác văn học của chúng tôi trong vài tháng cho tới khi thầy chữa bệnh xong. Anh là sinh viên cũ của thầy, đang làm việc tại một nơi khác, nay thầy nhờ nên mới về trường cũ làm chủ nhiệm một thời gian. Vì tôi là trưởng câu lạc bộ nên nghiễm nhiên thầy giới thiệu tôi với anh. Ngay khi vừa thấy tôi, anh đã vội cười “A, cô bé vô lễ”, làm tôi khá thẹn. Sau lần đó, vì những công tác của câu lạc bộ, anh và tôi hay gặp nhau. Anh bảo tôi:
    – Ra là mới năm nhất à? Thế là nhỏ hơn anh đúng một con giáp, phải lễ phép với anh nghe chưa?
    – Hơn những một con giáp cơ đấy. Thế thì phải gọi là chú cơ.
    – Ai lại gọi chú, một là anh, hai là thầy, đâu già đến độ đó?
    – Một con giáp là quá rồi chú ạ. Có dạy em đâu mà em gọi là thầy, chỉ là chủ nhiệm của em thôi. Một chú, hai không, cho chú chọn.
    Anh cười ha hả, đó là cảm xúc chủ đạo của những ngày tôi và anh cùng làm việc với nhau. Năm hai mươi tuổi, tôi yêu và chia tay mối tình đầu trong cùng một năm. Chẳng hiểu sao những cuộc chia ly thường đi kèm những cơn mưa. Và cũng chẳng biết sao lúc tôi cô đơn nhất lại có anh bên cạnh. Anh bắt gặp tôi trên con đường đi học về, đang khóc tức tưởi vì mối tình tan vỡ với anh khóa trên. Anh nài tôi lên xe chở về, nít nôi đi dưới mưa cảm bệnh: “Lên xe đi nào, có nghe lời “chú” không hả? Chấp nhận làm “chú” một lần cho thấy tiếng nói người lớn hơn rồi đó. Người ta hạ mình như thế rồi, có leo lên xe không?”. Và tôi lại bật cười trước người đàn ông đã quá ngưỡng ba mươi nhưng lúc nào cũng cười đùa như con nít. Năm hai mươi tuổi, mối tình đầu của tôi đau một cơn đau rất nhẹ nhàng là nhờ có anh.
    Năm tôi hai mươi tuổi, người ta ghép cặp tôi với anh vì chúng tôi thường hay đi với nhau. Đám bạn tôi đứa thiện ý thì bảo: “Nói thực thì anh Di là một người đàn ông tốt tính, hiền lành, lại chu đáo không chê vào đâu được. Nhưng, nếu quả thật làm mẫu đàn ông để cặp kè bây giờ thì… mày nên nghĩ lại, hơn mày những một con giáp đấy. Mày còn quá trẻ còn ổng thì quá già rồi”. Vài đứa ác mồm lại dị nghị: “Vốn dĩ gọi bằng anh nhưng thực ra lại đáng tuổi chú rồi, hơn mười hai tuổi. Dù chỉ là chủ nhiệm tạm thời nhưng cũng là thầy trò, nghĩ sao mà thích mà yêu thế được?”. Lúc đó tôi chợt nhận ra, thì ra đối với tuổi hai mươi của chúng tôi thời bấy giờ, tuổi tác là một vấn đề vô cùng quan trọng, và vì đám bạn cứ nói ra nói vào tôi cũng buột miệng:
    – Tao không bao giờ yêu ai hơn tao những một con giáp, đáng tuổi chú của tao đâu.
    Tôi nghe có tiếng rơi của chiếc kèn harmonica mới mà anh hứa mua cho tôi ở sau lưng. Tôi nghe tiếng cười vụn vỡ của anh chợt tắt trên môi và bàn tay anh nhẹ nhàng khoác lên vai tôi và cả đám bạn, giả lả:
    – Mấy đứa khéo trêu bạn ghê nhỉ? Chú là chú chẳng bao giờ yêu trò mình đâu nha.
    Kể từ đó tôi với anh trở nên ngượng nghịu, rồi dần xa cách, bạn bè bảo tôi, nào là anh chỉ hợp làm người hướng dẫn, đừng dính vào yêu đương, rồi thì tôi còn nhỏ quá, mới năm một, tương lai còn phía trước… Vài tháng sau, thầy khỏe lại, anh đi. Ngày anh đi, nhiều đứa khóc bù lu bù loa một phần vì dân văn nhạy cảm, phần khác anh rất tốt với chúng tôi. Tôi vì ngại không nói lời tiễn biệt anh, chỉ có anh bước qua xoa đầu tôi và dúi vào tay tôi một món quà, thế rồi anh đi. Chỉ có thế, không ai nói với ai lời nào…
    Năm tôi hai mươi, tôi nhận được một chiếc kèn harmonica từ một chàng trai lớn hơn tôi cả một giáp. Một chàng trai mà mãi sau này tôi cũng k

Read Full Post »

Nguyễn Hoàng Anh Thư

.

Điểm dừng, có thể từ ngày hôm qua
Có thể bắt đầu lại suy nghĩ
không phải bạn hành hương trên cát
có thể là dòng sông
lời sóng cuộn dưới đôi bàn chân
Có thể bạn chạm đầu ngọn sóng,
nghe chúng nói với bạn rằng
là không thể
Chúng lách mình qua những vi mạch của sự đắn đo
làm bạn trượt ngã
suy nghĩ của ngày hôm qua
Những ngọn sóng tích hợp những lý do
thoái thác cho một điều không hiểu
và bạn tò mò
từ đáy sâu nghìn trùng của đại dương
Bạn hỏi bạn là ai, có thể như vậy
hãy nhìn vào khoảng cách
không nằm ở đôi bàn chân
Tìm kiếm bạn trong một đống đổ nát
có thể bạn là một mảnh
của lập trình thời gian
Để đi vào thế giới

10. Nhớ lại, từ ngày hôm qua
Hôm qua tôi nghe tiếng nhựa đường vấp
hai người kẹt lại
họ không thể bước tiếp
giấc mơ về những con đường xanh dọc hàng cây
Hôm qua tôi nghe tiếng của mây
chúng không thể òa khóc
khi nhìn lòng sông nứt sớm
không như lời hẹn từ mùa trước
Hôm qua tôi ngồi đây
vẫn lá vẫn cây
không có một con chim sẻ nào sà xuống
dù đang giữa mùa lúa phơi
Hôm qua vẫn tại đây
tôi gặt
những dòng suy nghĩ từ hôm trước
rằng lũ chim đã di cư vào
trong dạ dày của loài khổng tước
Tôi nhìn, từ chiếc bùa rất đẹp
của người da đỏ, dreamcatcher
Tôi bắt đầu đi khi cơn mưa còn ngái ngủ
màu mầm mọc trong mắt
một chấm xanh xanh
Mưa bắt đầu đi khi vừa chợt thức giấc
giữa ban trưa, có bụi xương rồng nở sớm
nhìn từ tôi gai góc
chớm trong nỗi nhớ rát bỏng
một hạt sương đêm sót lại từ hôm qua
Sương bắt đầu bay
không đắn đo nghĩ về lòng can đảm
cầm tay lối dẫn
đi nhanh về cuộc sống nơi thiên đường
lúc bình minh
Có một điều khủng khiếp
chợt nhận ra trên mắt lưới của lũ nhện
chúng giăng nỗi buồn của ngày hôm qua
từ những con bọ đang hấp hối

Read Full Post »