Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Sáu 15th, 2018

Nguyễn Thị Liên Tâm

Cuối mùa
sen cuộn tơ vàng
liêu xiêu cuống lá, man man nâu sồng
nghe riêng riếc, tiếng sẻ đồng
bay đi tìm hạt sen trong cuối trời (more…)

Read Full Post »

Ngoại của con

Đinh Lan

Năm 1962.
Tôi mới sinh.
Ngoại là người rớt nước mắt ôm con vào lòng và chăm chút yêu thương mặc cho mọi người lắc đầu ngao ngán. Con sinh ra mới có bảy tháng hơn, do mẹ bước hụt chân cầu thang và sổ ra một đống bùng nhùng… Đứa bé sơ sinh là tui hồi ấy chỉ nhích hơn một ký mốt, da bụng mỏng tang- nhìn thiếu điều phơi hết ruột gan- không có lồng ấp không có bất kỳ biện pháp y tế tiến bộ nào hổ trợ, không một ai tin tôi có thể sống sót. Ngoại dùng hai chai sữa loại mà con nít dùng để bú bình , pha nước ấm kẹp hai bên nách để giử ấm.và quấn tôi trong khăn ròng rả mấy tháng trời…Cái miệng nhỏ xíu không đủ sức ngậm vú mẹ và không thể nút được núm vú bình -ngoại đã kiên trì bơm từng giọt sữa , giọt nước đầu đời , nuôi tôi lớn khôn .Qua cái ”đốt” ấy tôi lớn lên bình thường và có phần lanh lẹ hơn hẳn những đứa bé cùng tuổi cùng năm.
Mậu thân 1968.
Tui 6 tuổi được Ngoại dắt tay chạy giặc .
Gần Tết ”Việt Cộng” pháo kích ầm đùng, ngoại kéo con hòa theo dòng người giữa đêm đi tránh đạn bằng cách chạy ào vô nhà thương tỉnh.( ai đó phao tin -nhà thương và trường học thì sẽ an toàn , ”mấy ổng” chừa ra ).
Leo nheo nằm ngồi la liệt giữa trời và lóc nhóc người là người đầy hành lang bệnh viện , ngồi thấy những vệt sáng lóe lên và tiếng pháo tiếng đạn hú rền giữa trời đêm tui sợ quá ôm Ngoại khóc thét lên : ” Đi dìa ngoại ơi ! dìa nhà mình, ngọai không được chết, ngoại phải ở hoài với con !”… (more…)

Read Full Post »