Nguyễn Hữu Khánh

.
Rồi em đi cũng như tình đã xa.
Thương nhớ đó sẽ phai mờ trong ký ức.
Như bông hoa trong chiếc bình ủ rũ.
Một ngày quên của tháng năm phai.
Em còn nhớ những cơn mưa nửa đêm.
Có cơn mưa nhỏ nhẹ rơi từng giọt.
Trên lá , trên trũng thềm , trên những viên sỏi cuội.
Và trên những điều em gọi là hạnh phúc.
Dù đêm nay không phải đêm mưa ngày tháng chạp .
Cũng có những giọt mưa rơi nhỏ nhẹ .
Trên lá , trên trũng thềm, trên thân con chim sẽ sầu đau.
Trên những điều không thay đổi ngoài chiếc áo khoác thời gian.
Và hạnh phúc vẫn như mọi người mãi nói.
Rồi sẽ qua bao nhiêu đêm mưa tháng chạp .
Em cũng quen cay đắng với cuộc đời.
Những tặng vật đã cho hay đã nhận.
Trong một đêm bất kỳ ở một ngày tháng chạp.
Cũng có những giọt mưa rơi nhỏ nhẹ .
Trên lá , trên thềm , trên những viên sỏi cuội.
Em sẽ hiểu những điều , trên những điều ….Bất hạnh .
Đã làm hạnh phúc rủ nhau đi.
Thương nhớ đó sẽ phai mờ trong ký ức.
Như bông hoa trong chiếc bình ủ rũ.
Một ngày quên của tháng năm phai.
Em còn nhớ những cơn mưa nửa đêm.
Có cơn mưa nhỏ nhẹ rơi từng giọt.
Trên lá , trên trũng thềm , trên những viên sỏi cuội.
Và trên những điều em gọi là hạnh phúc.
Dù đêm nay không phải đêm mưa ngày tháng chạp .
Cũng có những giọt mưa rơi nhỏ nhẹ .
Trên lá , trên trũng thềm, trên thân con chim sẽ sầu đau.
Trên những điều không thay đổi ngoài chiếc áo khoác thời gian.
Và hạnh phúc vẫn như mọi người mãi nói.
Rồi sẽ qua bao nhiêu đêm mưa tháng chạp .
Em cũng quen cay đắng với cuộc đời.
Những tặng vật đã cho hay đã nhận.
Trong một đêm bất kỳ ở một ngày tháng chạp.
Cũng có những giọt mưa rơi nhỏ nhẹ .
Trên lá , trên thềm , trên những viên sỏi cuội.
Em sẽ hiểu những điều , trên những điều ….Bất hạnh .
Đã làm hạnh phúc rủ nhau đi.
.
Thơ buồn quá dù là nỗi buồn như ” giọt mưa rơi nhỏ nhẹ ” xa vắng và lan tỏa.
Tứ thơ như viên sỏi quăng xuống mặt hồ tỉnh lặng làm người đọc cũng bâng khuâng theo
Vẻ đẹp của sự im lặng là vẻ đẹp vĩnh cửu.
bạn làm tôi nhớ đến tình khúc của Hoàng Quý
Như những giọt mưa thì thầm trong đêm vắng. Như chỉ mình tác giả và nỗi cô đơn khôn khuây. Như tôi tìm thấy tôi trong bài thơ này.
Như tôi nhìn tôi trên vách
Lần đầu tiên Bếp mới thấy anh làm thơ, từ trước đến nay chỉ ọc toàn văn xuôi của anh không hà. Nhưng thơ sao buồn vậy anh?
Tôi làm thơ khi tôi buồn mà chị
Những câu thơ nhiều ưu tư quá anh ơi. Cuộc đời mà.
Ừ thì cuộc đời vốn dĩ như thế mà Huyền Thanh .
Khi lòng mình là tĩnh vật thì… mới thật tĩnh vật.
”Em đi tình đi hạnh phúc đi!”Để lại bất hạnh ở nơi nầy!…Đêm mưa cơn mưa đã có lần”Như đó là một tặng vật!”Của cho nhau và nhận ân cần…Từng giọt trên lá mềm đọng ướt..Trũng thềm thơm mùi hương đất ẩm Viên sỏi cuội dễ thương tròn lăn…Mưa nhỏ nhẹ rơi từng giọt lặng…Thầm thì hoa ủ rũ trong bình…Hiện về ký ức bao hình ảnh…Mưa theo dòng suy tưởng miên man…
Một giọng thơ đầy muộn phiền.
Tưởng nhớ là một muộn phiền .
Bất hạnh hóa thành hạnh phúc!Rồi cũng sẽ có một lúc nào đó!Tất cả rủ nhau ra đi!Như hoa có thuở có thì Rực rở tươi sắc héo đi dần dần…Như mưa nước đọng trũng thềm Gió nắng hơi bốc tan biến mất đi!Như lá trên cây động lay…Tiếng chim buồn hát rồi bay xa bầy!Như viên đá sỏi đá cuội Bỗng thấy láng bóng nhẵn nhụi dáng ra!Mọi vật tĩnh động quanh ta!Thay đổi dần dà biến hóa khác đi! Chỉ bởi ta không để ý!Chiếc áo thời gian cũ kỷ vô hình!”Như tình yêu thương Cho Nhận Tưởng không là gì tình cảm vô tư! Nhưng có một lúc nào đó!Những điều cho đi bất ngờ trở về…Cho những cảm xúc nghĩ suy…”Trong Tĩnh có Động”dường như Mình đã…
Cám ơn ,aitrinhngoctran, cám ơn bức tranh tĩnh vật của Hiển . Chúc an lành
Hạnh phúc cũng phải từ hai phía. Đâu phải chỉ trốn và tìm…
hạnh phúc không phải đi trốn , cũng như không thể đi tìm