.
Lâm Bích Thủy
Bài viết dành gởi: : Ông Hữu Thỉnh Chủ tịch Chủ Tịch Hội Nhà Văn Việt Nam và Ông Nguyễn An Pha Chủ tịch Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Bình Định |
Cha tôi ra đi đúng vào Rằm Trung thu (15-8-1998). Hàng năm, cứ gần đến ngày, mẹ tôi lại chộn rộn nhắc các con, dù ở xa cũng về quê để làm giỗ. Nay, mẹ không còn, biết ai thay mẹ nhắc nhỡ! Song có một điều, đối với cha tôi, ông còn là một người thầy nhân từ, trọng tình, trọng nghĩa với đời, với người; cho dù không ai nhắc, chị em tôi ở hai đầu đất nước, cứ đến Rằm là tự khắc rủ nhau về nơi mà cha đã ra đi, thắp cho ông nén tâm hương tường nhớ để cha đỡ cô quạnh ở nơi suối vàng!
Chắc có bạn biết, cha tôi – nhà thơ Yến Lan-một trong bốn nhà thơ của Tứ Hữu Bàn Thành- đó là dải đất mà người đời thường tâm đắt: “Bình định là đất võ nhưng ẩn chứa trong mình những bí ẩn về văn chương” Ngoài bút danh Yến Lan, người ta còn gọi ông là linh Lân. Tên ấy, do ông Trần Thống, ở Kiên Mỹ (quê vợ nhà thơ Quách Tấn), đại diện người yêu thơ lúc bấy giờ, lấy tên bốn con linh vật để đặt cho: – Hàn Mặc Tử-long, Yến Lan-lân, Quách Tấn-qui, Chế Lan Viên-phụng. Tuy ngẫu hứng gọi cho vui, nhưng nó lại vận đúng vào nhân cách và phong thái thơ từng người một cách kỳ lạ… Đối với linh lân, nếu bạn nào chưa biết, hãy xem bài viết của nhà văn Lê Hoài Lương:
“ Ôi cái sự tình của ông, sao nghĩ tới thấy buồn thương. Trong nhóm thơ Bình Định, ông là linh Lân. Lân, vận vào ông sao đúng thế. Sách xưa mô tả lân là linh thú, mình giống nai, đuôi giống trâu, móng như ngựa, lưng có lông ngũ sắc, bụng thì vàng, một sừng. Đặc biệt đây là con thú nhân đức, không ăn các sinh vật, đi cỏ không nát! Ông hiền lành đức độ một đời, văn nhân thi hữu nhiều lứa tuổi khác nhau đều chung nhận xét này. Linh lân lành hiền và từng chói sáng trên thi đàn với “Nhóm thơ Bình Định” và “Trường thơ loạn” ít nhất tới giờ mọi người vẫn ngưỡng mộ với Bến My Lăng và Bình Định 1935. Riêng Bến My Lăng cái bến thơ đẹp lộng lẫy và kỳ ảo không thể thiếu trong danh mục những bài thơ hay nhất nước Việt Nam thế kỷ XX .!…. Ông đã về với cái bến trăng huyền ảo của ông cách đây đúng 10 năm (nay là 17 năm NV). Lạ lùng thay lại nhằm đúng vào đêm trăng đẹp nhất trong năm: Trung thu. Ông lặng lẽ về với trăng trong niềm hân hoan lớn của trẻ nhỏ tùng cắc múa lân, ông – con linh – thú – lân lành hiền đi không làm đau cỏ! (Báo Bình Định 5/10/2010)
Trong hơn 60 năm cầm bút, tại vùng đất võ Bình Định, cùng thời với Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, Chế Lan Viên… nếu kể về công và tâm huyết cho quê thì Yến Lan không kém cạnh ai về tài, tri thức, tầm và sự sáng tạo trong nghệ thuật. Nhưng, thật công tâm mà nói thì không ai gắn bó với quê hương xứ sở bằng Yến Lan. Với quê, nơi chôn nhau cắt rốn; ông dành tình cảm của mình vào bốn bài thơ: Bình Định 1935, Bình Định 1945, Bình Định 1947 và Bình Đình 1976. Ông đã làm cho thị xã An Nhơn nói riêng và Bình Định nói chung trở nên bất hủ, để người người yêu thơ tìm đến chiêm ngưỡng, bởi vì có cái “Bến My Lăng” do ông đặt tên. Hơn thế nữa; thơ Ông viết về Bình Định với niềm tự hào và vui sống bình dị, thanh bình ở miền có nhiều ánh trăng huyền hoặc. Nhưng đằng sau cái vẻ rất đời thường ấy trong Ông ẩn chứa cả một cuộc tự thanh lọc để giữ chất người của chính mình:
Sự nghiệp văn chương ông chọn để mưu sinh và tâm huyết cả đời, ông đã nghiệm ra nhiều điều và tự đánh giá mình bằng lời trăng trối với con khi biết qũi thời gian không còn nhiều; ông gọi hai con gái lớn lại và nói: “Riêng hai con là phận gái ba mới nói điều này; ba nghèo không có gì để lại cho hai con, nhưng bù lại, suốt đời ba đã phấn đấu, đến giờ các con có quyền tự hào-mình là con của một người làm thơ biết tự trọng và khiêm tốn. Điều này còn quí hơn châu báu, tiền bạc, nhà cửa…” Thực ra, ông không biết rằng, chúng tôi đã rất tự hào về người cha thi sĩ của mình; bởi vì hai đức tính này nghe thì rất bình thường, nhưng đã mấy ai làm được, nhất là vào những thời điểm mà chân giá trị đích thực của con người chưa được đặt đúng vị trí.
Tài năng của ông ư? Vì ông là một nhà thơ khiêm nhường nên ít ai quan tâm đến! Nhưng, ít ai biết, ngay những ngày mới đặt chân lên đất Bắc, khi Bác Hồ kêu gọi các văn nghệ sĩ soạn “Cương lĩnh mặt trận Tổ quốc diễn ca” để truyền bá trong nhân dân. Cùng soạn với ông, còn có 16 nhà thơ khác; nhưng, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chọn tác phẩm của Yến Lan. Và Nhà thơ Hữu Thỉnh – Phó Tổng thư ký thường trực Hội nhà văn Việt Nam, tại lễ tưởng niệm nhà thơ Yến Lan, tổ chức ở Hà Nội, ngày 8-10-1998. đã sơ lược quá trình hoạt động nghệ thuật của Yến Lan: “…Tài năng của Yến Lan sớm nảy nở và sớm được khẳng định. Truyện ngắn đầu tay của Yến Lan bút danh là Xuân Khai được thưởng giải cao của báo Thanh Nghệ Tỉnh khi Yến Lan chưa đầy hai mươi tuổi. Truyện ngắn của Yến Lan liên tục được giới thiệu trên các tờ Tiểu thuyết thứ hai, Tiểu thuyết thứ năm và nhiều tờ báo khác. Yến Lan viết cải lương, viết kịch và thành lập đội kịch mang tên ông. Đoàn kịch Yến Lan với vở “Bóng giai nhân” đã từng lưu diễn ở Huế, Hà Nội. Thanh Hóa…
Còn trong Cách mạng và 9 kháng chiến, đóng góp của Yến Lan cũng được nhà giáo dạy triết học tại Trường Đại học Qui Nhơn, thầy Cao Kế cho rằng: “Nếu có một tác giả nào sau này viết về lịch sử thơ ca Cách mạng của Việt Nam và tỉnh Bình Định thì phải thấy cho hết con người Yến Lan đã đóng góp như thế nào và đánh giá cho đúng cái tác dụng to lớn những bài thơ Yến Lan đã viết khá hay trong những ngày đầu Cách mạng như: “Bình Định 1947”, một bài thơ mà nội dung phục vụ Cách mạng kịp thời và về phương diện nghệ thuật ai cũng phải công nhận là một bài thơ rất hay. Chính những bài thơ ông làm lúc này đã có tác động đến đội ngũ trí thức làm cho họ tin vào Cách mạng và theo Cách mạng…”
Trước những đóng góp thầm lặng của Yến Lan cho nền Văn học Việt Nam và tỉnh Bình Định, Nhà thơ Trần Ninh Hồ đã chia sẻ nỗi day dứt trong lòng: “Vị trí của Yến Lan lớn, nhỏ đến đâu trong thi đàn nước nhà, điều đó còn chờ sự lắng đọng của nhận thức, phẩm bình và thời gian; nhưng có điều dễ thấy ở Yến Lan: Ông là một thi tài thật sự đặc sắc!”
Năm nay, là ngày giỗ thứ Mười Bảy của Yến Lan; tính ra, một khoảng thời gian cũng không phải là ngắn so với đời thi sĩ. Trãi qua khoảng thời gian đó, những oan trái đối với nghệ sĩ trong cái gọi là Nhân văn Giai phẩm, người ta đã sửa sai, người từng bị gán tội oan đã được hoàn lại đúng giá trị, phẩm giá và tài năng, như nhạc sĩ, Văn Cao, nhà thơ Nguyễn Bính, nhà thơ Quang Dũng v.v… đã và đang được Đảng, nhà nước khôi phục quyền lợi mà họ rất xứng đáng được quyền hưởng. Đã có những con đường, trường học mang tên Văn Cao, Quang Dũng, Nguyễn Bính, và cả nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tại nơi các ông sinh ra và tại thành phố lớn. Dẫu với Yến Lan, chỉ có thể có tại Qui Nhơn thôi, thì hầu như ông đang bị dần đi vào sự lãng quên, mặc dù khắp các trang web trên mạn dày đặt những thông tin về nhân cách, tài, đức của ông mà với bạn vong niên, đồng niên không thể phủ nhận được; thế mà Ông không có nỗi một con đường đàng hoàng ở thị xã An Nhơn, hay Thành phố Qui Nhơn mang tên ông, hay một phòng lưu niệm để lưu giữ những kỷ vật có thể là báu vật cho các thế hệ mai sau.
“Nhớ đến Yến Lan là người ta nhớ đến một nhà thơ, suốt đời ông sống cho thơ và cho quê, cho đến phút chót… Ông là con người của thơ ca, là những gì mà thơ mang trong mình nó: Thanh sáng, tinh túy và cao thượng. Ông yêu thơ trong thầm lặng như một mối tình dài (…), người làm thơ lớp sau gọi là “bố già” của loại thơ tứ tuyệt, tưởng đã mấy người được như thế” (Ngô Văn Phú).
“Theo cảm nghĩ của tôi, với tài năng và sức lan tỏa của cụ, đáng lẽ cụ phải được quê hương nhìn nhận ngay từ nhiều năm trước. Nhưng những ngày có hân hạnh hầu chuyện cụ Yến Lan, tôi biết tính cụ, ôn tồn, hòa nhã và hết sức tự trọng. Cho dù sự thiệt thòi luôn luôn xảy ra thuở sinh thời, điều ấy có hề chi với con người đã đi qua bao thăng trầm nhân thế, lặng lẽ trọng nghĩa nhân và ái ngại trước trò chơi phù thế ồn ào. (Nguyễn Thanh Mừng)
Và người đọc cho rằng; Thơ tứ tuyệt tài hoa của thi sĩ Yến Lan, những bài thơ như là sự chắt chiu cả cuộc đời lao động nghệ thuật miệt mài và tâm huyết. Nhưng việc nghiên cứu và xuất bản thơ Yến Lan vẫn còn quá ít ỏi, chưa xứng với những đóng góp của ông cho thi ca dân tộc. Bởi vậy, nghiên cứu thơ ca Yến Lan để góp phần xác định vị trí vốn có và những đóng góp của ông trong nền thi ca nước nhà là việc làm cần thiết”
Dẫu rằng thời gian gần đây, một số bài báo trên báo chí cũng như các tạp chí chuyên ngành có quan tâm hơn đến tên tuổi Yến Lan và sự nghiệp văn thơ của ông. Có thể kể ra đây một số cái tên đáng chú ý như: Trần Minh Nguyệt, Xuân Tùng, Trần Ngọc Tuấn, Trần Hoàng Nhân, Mang Viên Long, Duy Phi… nhưng những cây bút trên mới dừng ở kể lại những dòng hồi ức gắn với nhà thơ Yến Lan, những kỉ niệm đẹp về con người chí tình chí nghĩa ấy chứ chưa có một công trình tập hợp đầy đặn nào mang tính nghiên cứu hay hội thảo về thơ Yến Lan như những nhà thơ khác. Ngưỡng mộ tài, đức Yến Lan. Nhà thơ Trúc Thông, một tác giả cách tân thơ Việt Nam hiện nay, nhận xét về thơ tứ tuyệt của Yến Lan đầy cảm phục: “Trong số lưa thưa bậc hảo hán của thơ tứ tuyệt Việt Nam hiện đại, Yến Lan thuộc loại “bố già”. Một “bố già” hiền lành. Không cân quắc, ngang tàng, vang động. Nhưng vẫn đầy cốt cách trong cung cách âm thầm…”.
Ấy vậy mà những ghi nhận lặng lẽ đó không làm thay đổi được cách nhìn của quê huơng Bình Định đốì với Yến Lan. Bởi, là con của ông, làm sao tôi có thể trả lời, giải thích những câu hỏi mà chỉ những người có trách nhiệm cao nhất về Văn học Việt Nam hay của tỉnh Bình Định mới trả lời được: Chị LBT ơi, chị thử “kêu oan ” cùng lãnh đạo tỉnh Bình Định xem sao. Em nghĩ có thể lãnh đạo tỉnh thiếu thông tin chăng ? Hoặc bộ phận tham mưu quá yếu kém (Khungcuahep:)
Có những day dức trong lương tâm người Bình Định: “Ôi một danh nhân văn hóa Bình Định – Người thổi hồn cho đất và người Bình Định nhưng chưa được Quê hương Ông ghi nhận và tưởng thưởng công lao (Bạn có biết hiện nay, tại Quy Nhơn có rất nhiều tên đường là các nhà văn nổi tiếng Việt Nam nhưng chưa có tên đường Yến Lan và chưa có một nơi để làm Nhà lưu niệm cho đúng nghĩa tại Thị xã An Nhơn). Mong các nhà báo góp tiếng nói để Thi sĩ Yến Lan được an ủi, “ngậm cười” đối với hậu thế và lòng tri ân của quê hương đối với cuộc đời, sự nghiệp đã cống hiến cho quê hương”.
Song nặng lòng hơn là sự hoài nghi … “Tôi thích thơ Yến Lan từ thưở học phổ thông. Ông là một tài năng thơ và một nhân cách mà thời đại ông không đủ bản lãnh và lòng tốt để chấp nhận. Cho nên nếu có bi kịch đến với ông thì hãy biến điều ấy thành thơ. “Lê Hồng Ân” |
Lâm Bích Thủy |
Chào Sáu Hiển: Em bỏ dùm chữ : Kính gửi: Ông Nguyễn Hữu Thỉnh
Chủ tịch Chủ Tịch Hội Nhà Văn Việt Nam
Thay vào đó là :Bài viết dành gởi : Ông Nguyễn Hữu Thỉnh Chủ tịch Chủ Tịch Hội Nhà Văn Việt Nam
và ông An Pha Chủ Tịch HVHNT tỉnh Bình Định.
Em ghi thêm vào ngày mất (15/8/1998 âm lịch tức nhằm ngày 5/10/1998 dương. Chị xin lỗi và cảm ơn trước.
Vì đây là bài viết nên chị BT gởi cho xứ nẫu và bạn đọc một vài trang web biết. Họ đọc xong sẽ thông tin cho các ông NH Thỉnh và An Pha biết chứ chị gởi thẳng thì ko đến.
Còn chuyện nhà thơ YL, sau giải phóng về được cất nhắc làm Chủ tịch danh dự Hội nhà văn ở Qui Nhơn. Chủ tịch danh dự ko có quyền hành gì đâu các bạn ạ, lại còn bị xoi mói mỗi lần nói đùa 1 câu gì đó. Bạn nào muốn biết thì xem bài “Trung ẩn” của nhà thơ Thanh Thảo.
Còn lời còm của em CQV nói lên ý tốt của lãnh đạo về văn hóa ở tỉnh thì tốt thật, nhưng trên ông phụ trách về quãng này còn có ông trời cao hơn, nếu con ko khóc thì mẹ ko cho bú. Ai cũng biết công lao của nhà thơ YL nhưng ko làm được, và họ bận trăm công nghìn việc….
Còn các nhà thơ Nguyễn Bính, văn Cao, Quang Dũng, Yến Lan ai sống tốt, xấu thì giới văn học ai cũng biết. Nhiều khi người ta cho rằng ông A tốt hơn ông B vì ông A có nhiều thơ phổ nhạc. Thực chất ông A sống thác loạn, lừa đảo thì làm sao bạn đọc biết được, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu. Vậy bạn nào muốn biết sự thật thì đến chị Thủy xem thư bạn đọc gởi sẽ hiểu hơn vì thế chị mới trích hồi ký để mọi người hiểu đôi nét về cách đối xử của quê hương để mọi người biết. Ai cũng biết nhà thơ YL sống với đời như thế nào, và đời tưởng thưởng với ông như thế nào nên mới có nhiều bài viết về vấn đề đối xử với ông.
Chào tất cả các bạn xứ nẫu đã còm ở trên. Chị LBT vừa từ thị xã An Nhơn trở về, chỉ kịp ăn vài lát bánh xèo vỏ (ko tôm, thịt của quê) là vào xem các bạn bàn thế nào về bài viết. Phát hiện ra lỗi sai, lẽ ra ghi thế này (15/8/1998 âm lịch tức ngày 5/10/dương)
thấy nào Nguyễn Huỳnh, Cao Quãng Nghiệp, Nguyễn Hữu Khánh, Thanh Hùng, Lê Trần, Mai Sơn, aitrinhngoctran, Đông Dương, Him Lam, T&T Mai Sơn v.v… đang tranh luận quanh vấn đề về nhà thơ Yến Lan.
Thật lòng mình rất cảm ơn các bạn đã ghé thắm và để lại nhiều ý kiến rất đáng quí. Trên bài viết mình ghi thế này:
– Bài viết dành gởi riêng cho
nhà thơ Nguyễn Hữu Thỉnh CT Hội Nhà Văn VN
và Chủ tịch Hội VHNT tỉnh Bình Định
Không hiểu sao em Hiển lại bỏ chữ bài viết thành ra đây là lá thư chứ ko phải bài viết.
– Các bạn còn đề cập nhiều vấn đề mà thật sự nó rất tế nhị và nhạy cảm khó nói lắm.
Còn việc đề nghị đặt tên đường cho ông thì ngay cả nhà nghiên cứu Mai Quốc Liên, Phan Trường Định con trai CLV…, cũng hỏi mình tại sao ko đề nghị Qui Nhơn đặt tên đường cho YL vì ông thật sự xứng đáng được như vậy mà.
Thôi nhé. Nếu có cơ hội gặp nhau ta bàn tiếp.
Mấy bài văn tu từ nói ngược dạy hồi cấp 3 vậy mà học hoài cũng không nhớ sao.
Anh Letran ơi,ai cũng hiểu điều anh nói,anh đừng buồn vì cuộc đời cũng chỉ là tiếng cười.
Đúng là cần cái nhìn công bằng hơn về nhà thơ Yến Lan,người đóng góp lớn cho nền thi ca VN hiện đại.
Tự hào Cha là Thi Sĩ!Giữ lòng Tôn Kính những gì về Cha…Bao nhiêu đó là Tất cả!Một niềm Hảnh diện của ta với Người Đâu cần thiện hạ ca ngợi Vinh danh Thi Sĩ mọi người phải nhớ?! Thi Sĩ vẫn Thi Sĩ thôi!Sống Tốt và Sống Làm Người đã vui?
aitrinhngoctran nói đúng. Tôi không hiểu sao lá thư riêng gửi cho Ông Hữu Thỉnh lại đăng ở đây? Làm con mà nhớ và viết về cha như vậy là quá quý. Nhưng thi sĩ là thi sĩ. Thi sĩ không phải là “thứ gì khác”, và chỉ với cái danh xưng đó cũng là quá đủ. Hãy để những câu thơ của thi sĩ đi vào lòng người chứ không phải “thứ gì khác”. Nhà thơ Nguyễn Bính Hồng Cầu (trưởng nữ của cố thi sĩ Nguyễn Bính) tâm sự: “Tôi không nghĩ mình làm thơ để tiếp nối con đường của cha mình. Mình là kẻ hậu sinh, chắc chắn không thể vượt qua bao nhiêu chữ nghĩa của người đi trước….”* Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho thấy sự tôn kính của người con và cái lớn lao của người cha thi sĩ như thế nào!
Và anh Ngô đình Hải cũng nói rất đúng. Một nhà thơ có tài và đã đóng góp nhiều cho thi ca, và thi ca cũng như các loại hình nghệ thuật khác không có biên giới và quốc gia chứ đừng nói chi một chế độ. Không nhất thiết phải có một danh hiệu, tên một con đường. Tên đường bây giờ còn mang tên Tàu, chị không nên để tên cha mình, một nhà thơ rất tôn quí ngang hàng như vậy. Hãy để tên nhà thơ Yến Lan trên con đường đi vào lòng người dân Việt.
Ngày 15 tháng 8 năm 1998 chắc chắn không phải là ngày Rằm Trung Thu. Ngày tháng năm này theo cô Lâm Bích Thủy viết (tôi đọc trên 2 blogs) thấy không khác, cô viết theo Dương Lịch. Tháng 8 Dương Lịch thì nhằm vào khoảng tháng 6 Âm Lịch, tháng Sáu Âm Lịch không có Rằm nào là Rằm Trung Thu cả. Năm nay, ngày Rằm Trung Thu rớt vào ngày 30 tháng 9 năm 2015. Lá đơn trên đây tôi nghi ngờ người viết là ai chớ không phải con gái của nhà thơ Yến Lan.
Theo nhiều người cho biết, sau khi Giải Phóng tỉnh Bình Định, nhà thơ Yến Lan được chính quyền nhân dân cắt cử làm Chủ Tịch Hội Văn Học Nghệ Thuật Tỉnh Bình Định, quyền cao chức trọng thế mà sao lại bị lãng quên? Có thể nhà thơ Yến Lan có vấn đề gì đó. Ai cũng công nhận là chế độ mới sau 30-4-1975 là một chế độ rất tốt, công bằng và dân chủ, nổi nhất là ưu việt về mọi mặt.
Đề nghị: Xứ Nẫu mình nên kiểm chứng lại bài này để ai có lòng với văn học nghệ thuật cũng được yên tâm..
Có lẽ người viết muốn nói tới ngày Rằm (15) tháng Tám tức Trung Thu năm Mậu Dần – 1998! Trung Thu năm này – Rằm tháng 8 Ất Mùi – nhằm vào ngày 27 – 9 – 2015.
Thưa anh Cao Quảng Văn,
Cảm ơn anh cho biết Trung Thu năm nay nhằm ngày 27 tháng 9, 2015.
Tôi biết lỗi và tôi xin sửa!
Thưa anh lê trần. Việc nhà thơ Yến Lan tôi không dám mạn bàn, nhưng anh nói : ” Ai cũng công nhận là chế độ mới sau 30-4-1975 là một chế độ rất tốt, công bằng và dân chủ, nổi nhất là ưu việt về mọi mặt.” thì chắc anh đang ở trên cung trăng!
Thưa anh Nguyễn Huỳnh,
Nước Việt mình có nhiều người làm thơ. Yến Lan là một thi sĩ thành danh, nhưng chắc chắn là sau Tản Đà…Tôi vừa ở Cung Trăng về, đúng ngày Rằm Tháng Tám ở Việt Nam anh ạ, gặp ông Tản Đà giữa đường, ông ấy cười vui lắm, ngồi vắt vẻo trên một cành đa, ngâm thơ…của “ổng”: Trần thế em nay chán nửa rồi, cành đa xin chị nhắc lên chơi…
Tiếc là mỗi năm chỉ có một Rằm Tháng Tám!
Anh Nguyễn Huỳnh mà làm nhà phê bình văn học nhỉ, lời “nhận định” của anh là châu ngọc đó, quý biết bao!
Cảm ơn anh dẫn tôi về tuổi thơ ấu!
Trên tôi nói là thơ các cao nhân tiền bối tôi không dám bàn. Nhưng cái câu anh nhận định về chế độ rất tốt, công bằng và dân chủ, nổi nhất là ưu việt về mọi mặt, tôi, sẵn sàng chứng minh anh đang ở sao hỏa chứ không phải cung trăng.
Xin phép tác giả Lâm Bích Thuỷ
Thưa hai anh Lê Trần, Nguyễn Huỳnh.
Anh Lê Trần viết: Anh Nguyễn Huỳnh mà làm nhà phê bình văn học nhi… Câu này không ở thể xác định nên anh Nguyễn Huỳnh chưa thể là nhà phê bình văn học nhi. Anh Lê Trần viết: Cám ơn anh dẫn tôi về tuổi ấu thơ. Câu này ở thể xác định anh Nguyễn Huỳnh đã dẫn anh về (Dù… dẫn này là dẫn theo ý) và anh nói lời cảm ơn. Khi anh Nguyễn Huỳnh thấy anh Lê Trần (thấy chứ không phải là gặp) ở cái chỗ mà anh Huỳnh tưởng là cung trăng nhè đâu lại là sao Hoả.
Tôi Nghĩ anh Nguyễn Huỳnh không cần phải chứng minh diểm đứng của anh Lê Trần. Sao Hoả hay cung trăng hay ở đâu tôi thấy cũng được. Nhưng đừng có rũ tôi về tuổi thơ ấu của tôi sau 30/4/1975 mà tội nghiệp Ai.. Tội nghiệp tôi.. Tội nghiệp luôn câu thơ-nghìn năm thơ thẩn bóng trăng chơi-của Tản Đà thi sĩ.
kính thưa anh Nguyễn Huỳnh và anh Nguyễn Hữu Khánh,
Tôi đang ở trươc mặt trang xunau và thấy hai anh thảo luận về một nhà thơ, nhà thơ Tản Đà. Vui quá đi, nhất là trong bối cảnh đêm Rằm tháng Tám. Hai anh dẫn tôi về tuổi thơ ấu của tôi, hai anh làm cái công việc của ông Tản Đà từng làm qua thơ của ông ấy: “Nước bốn ngàn năm không người nhớn, dân gần trăm triệu toàn trẻ con”. Rằm tháng Tám là Tết của thiếu nhi, thiếu niên, nhi đồng, Tết nào cũng là Tết của nhân dân, thấy khắp nơi, Bắc Nam toàn con nít, hèn gì…Vui quá đi thôi!
Tôi vui thật với lòng nhớ thương đất nước mình. Nếu có vấn đề thì đây là Câu Hỏi: ‘Tại sao vua Quang Trung lại mặc áo vải cầm cờ Đào?”, nếu vua Quang Trung mặc complet, thắt cravate, đi xe xịn…thì sao? Nhà thơ Yến Lan có một thời sang hơn vua Quang Trung nhiều, thì đã bù rồi, than trách làm chi? Té ra chúng ta có nói chuyện gì cũng là nói-cho-vui.
Thời đại của chúng ta, theo tôi, đây là thời đại của Nụ Cười.
Cảm ơn hai anh cho tôi được ghé bước
Anh Lê trần quả là một nhà thơ cao nhân.Phục anh sát đất. Anh bình thản khi đưa ra khái niệm thời đại của nụ cười. Cười trước thế sự,cười trước mọi dị nghị,cười trước những ngôn từ nặng nề. Và biến tất cả mọi sự thành nụ cười đa nghĩa
Thưa anh Lê Trần.
Ủa! Tôi thấy anh Nguyễn Huỳnh với anh Lê Trần thảo luận về Tản Đà thì sĩ. Hai anh ghé buớc trước, tôi mới nối gót theo sau. Tôi thấy cho hay không cho đâu thuộc thẩm quyền của người hóng chuyện là tôi. Chẳng qua thấy thư trường dậy sóng vì chuyện chả ra đâu nên góp một vài lời thô thiển để trung hoà giữa một Lê Trần tiên sinh và một hảo hán Nguyễn Huỳnh nóng vội.
Anh trả lời tôi sai hẳn vấn đề. Dường như anh đang ở nước ngoài? Thông tin chính trị xã hội nước VN ở nước ngoài còn rõ hơn chúng tôi đang bị bưng bít. Tôi không muốn mang vào diễn đàn thi ca một hơi thở nồng nặc chính trị, nhưng anh đã xịt vào trước. Vậy anh một là điếc hai là thiểu năng nên anh mới dám thốt ra lời trên. ( trong tình huống bài của chị LBT,sẽ phải có những đụng độ như thế này, xin lỗi Amin)
Xin phép tác giả Lâm Bích Thuỷ
Thưa hai anh Lê Trần, Nguyễn Huỳnh.
Anh Lê Trần viết: Anh Nguyễn Huỳnh mà làm nhà phê bình văn học nhi… Câu này không ở thể xác định nên anh Nguyễn Huỳnh chưa thể là nhà phê bình văn học nhi. Anh Lê Trần viết: Cám ơn anh dẫn tôi về tuổi ấu thơ. Câu này ở thể xác định anh Nguyễn Huỳnh đã dẫn anh về (Dù… dẫn này là dẫn theo ý) và anh nói lời cảm ơn. Khi anh Nguyễn Huỳnh thấy anh Lê Trần (thấy chứ không phải là gặp) ở cái chỗ mà anh Huỳnh tưởng là cung trăng nhè đâu lại là sao Hoả.
Tôi Nghĩ anh Nguyễn Huỳnh không cần phải chứng minh diểm đứng của anh Lê Trần. Sao Hoả hay cung trăng hay ở đâu tôi thấy cũng được. Nhưng đừng có rũ tôi về tuổi thơ ấu của tôi sau 30/4/1975 mà tội nghiệp Ai.. Tội nghiệp tôi.. Tội nghiệp luôn câu thơ-nghìn năm thơ thẩn bóng trăng chơi-của Tản Đà thi sĩ.
Thường thì mười năm sau ngày một người tạ thế, người ta mới xem xét việc đặt tên đường… Thế nhưng, vẫn có những chậm trễ này nọ ( có lẽ ngoài ý muốn?) mà ra nông nỗi. Có lẽ do các vị quan chức cùng các người có trách nhiệm ” bận trăm công ngàn việc” mà lỡ quên đi, chứ cuộc đời công bằng lắm, ai lại nỡ ” hẹp lòng” với những con người đã từng nặng lòng gắn bó với quê hương, từng ” làm đẹp cho đời” như nhà thơ Yến Lan, một nhà thơ nổi tiếng của đất Quy Nhơn – Bình Định, một trong Bàn Thành Tứ Hữu… Theo tôi nghĩ, các vị trong Hội đồng đặt tên đường thuộc Sở VHTT Bình Định sẽ làm những việc cần thiết để trong một ngày không xa, Yến Lan sẽ là một trong những tên đường của TP Quy Nhơn, và của tỉnh Bình Định! Mong lắm thay!
Ông Hữu Thỉnh thì cũng đâu giải quyết được gì chị ơi. May ra là kêu với mấy quan đầu tỉnh.
Ông xứng đáng được tôn vinh