.Đặng Hoàng Thám
Trăng bây giờ có như trăng ngày ấy?
Dẫn tôi về lối cũ đường xưa
Tay lỡ chạm làn da mỹ nữ
Khối u tình rút cạn máu tim tôi!
…Muốn về lại dòng sông thủa ấy
Bên hàng hiên nghe tiếng ru hời
Thương bóng mẹ một đời lam lũ
Như cái cò lặn lội cuối mom sông
Đã phiêu bạt giữa dòng cát bụi
Chợ phù hoa nước mắt nụ cười
Em ấm áp mà tình xa lạ quá!
Thoáng đêm nào ánh mắt liêu trai…
Như kiếp ngựa đã mòn móng gõ
Chiều bên sông ngoái cổ ngóng quê nhà
Tiếng chuông chùa buông trên đỉnh núi xa
…Đau đáu nhớ một thời xưa cổ tích!
Khổ thơ cuối hay
Em ấm áp mà tình xa lạ quá!
______
Là sao dzậy trời ?
Lâu lâu cũng hồi hướng trái tim một chút phải không nhà thơ ?
Xứ Cần thơ sao lạc sang xứ nẫu.Thơ có giọng điệu riêng anh Thám ui !
Lòng nuối tiếc một thời đã qua…Khối u tình đã từng hành hạ!”Em ấm áp mà tình xa lạ…!”Mắt liêu trai nụ cười phù hoa”Tiếng chuông chùa trăng đỉnh núi xa”Thương kiếp ngựa đường trường vất vả!Thương cái cò lặn lội ngày qua…Đau đáu nỗi niềm nhớ Mẹ già!”Hồi hướng lòng quay về bản ngã! Tìm lại chính mình cổ tích Hoa!”Mình ”đạo văn”khủng khiếp phải không Tác giả???Xin tha?!Mình là kẽ bê tha!?
Hồi hướng giống như một tù trong Phật giáo ?