Trần Bảo Định
Tôi khóc anh và tôi khóc tôi
Lòng ray rức lắm , Nguyên Minh ơi !
Hung tin chợt đến bên giường bịnh
Thế đã xong rồi , một cuộc chơi !
.
Gửi lại ” Lời tình buồn ” thế gian ( 1 )
Anh về nơi hạc nội , mây ngàn
Mang theo khát vọng và đau khổ
Nguyện ước chưa thành , mộng dỡ dang !
.
Làng Phú Bình xưa , anh lớn lên
Quê hương khói lửa đạn bom rền
Bảng đen , phấn trắng thay nóng súng
Thơ phú , văn chương , nhói buốt thêm !
.
Anh đã đi rồi , đi thật sao ?
Tôi nằm nghiêng gối , ngỡ chiêm bao
Hai thằng giống bịnh , giờ đi một
Ở lại mình tôi lẻ bạn đau !
.
Saigon , đêm 19.2.2014
( 1 ) Tên tập thơ của Chu Trầm Nguyên Minh

Anh Định ơi,đọc mà muốn khóc
Bgiahamvui ơi ,
Lời anh , tôi xúc động vô cùng !
Cảm ơn anh đã chia sẻ và đồng cảm .
Tình thân
Chuc anh vuot qua con benh, con suc sang tac, co nhung bai tho hay.
X.Thien ơi ,
Mình sẽ cố vượt qua .
Cảm ơn bạn .
Minh Nguyệt đọc bài thơ của anh rất nhiều lần. Những câu thơ thật ngậm ngùi. Nhưng mà MN nghĩ cuộc sống này vốn vô thường, Tất cả chúng ta chỉ là hạt cát trong sa mạc mênh mông những ngày đầy nắng và gió. Bỗng nhiên MN nhớ câu: Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, cho tôi thêm ngày nữa để yêu thương. Chúc anh luôn vui vẻ, an lành.
Minh Nguyệt ơi ,
Vâng , ” cuộc sống nầy vốn vô thường ” và ” cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy , cho tôi thêm ngày nữa để yêu thương ” . Dẫu biết thế , nhưng chất Người vẫn ” sợ sự chết ” . Lẽ đó , Phục Sinh quan trọng
hơn Giáng Sinh .
Hôm nay chú đỡ nhiều không chú ?
Kim ơi ,
Cảm ơn Kim , chú đã đỡ đau nhiều .
Chú vin bằng hữu mà đứng dậy !
gắng lên chú ơi,con đang cầu nguyện cho chú đây
Chút Chít ơi ,
Chú rất cảm động khi nhận những lời chân thành từ Chút Chít .
Chú chưa đi vội được , bởi còn nặng lòng bằng hữu văn chương Xứ Nẫu .ORG .
Cảm ơn Chút Chít .
Một tấm gương phi thường
Gềnh Ráng thân ,
Cảm ơn bạn động viên .
tình yêu cuộc sống vượt lên trên cả cái chết
Mạc Trác , anh nói chí phải .
Cảm ơn anh .
Chu oi cuoc doi bao gio cung co phep la
emlyly ,
Chú tin như thế !
Chết chưa hẳn dễ dàng như mình tưởng !
… Hãy cứ rong chơi cuộc đời, anh Trần Bảo Định ơi! Và, nhất là đừng quên: Một khi CHƯA MẤT NIỀM TIN thì người ta CÓ QUYỀN HY VỌNG!
Anh cứ kiên định thực hành THI CA LIỆU PHÁP. Tôi làm thơ, tôi yêu thơ, nghĩa là tôi tồn tại… Anh có quyền tin vào Phép Lạ, mà Thơ là cánh cửa, lối vào. Sống là một huyền nhiệm, phải không anh? Chúc anh mỗi phút giây đều thanh thản, an vui… Như cây cỏ cứ THẢN NHIÊN XANH!
Văn ơi ,
Những gì bạn nói , đúng rặc ý tôi . Vâng , từ lâu tôi ” kiên định thực hành thi ca liệu pháp ”
và dễ gì tôi rời bỏ cõi nhân gian khi cuộc chơi còn quá hấp dẫn ?
Đâu phải ai cũng được mang căn bịnh quái ác như tôi với CTNM đâu Văn , được mang là
phúc trời cho đấy , để đau cùng nỗi đau với người cùng bịnh !
Vui sống là chính , chẳng qua là sự thử thách của tạo hóa đó thôi !
Chúc Văn vui .
Mong gặp .
Biết nói gì chỉ cầu mong anh may mắn
Minh Thu ơi ,
Hãy cầu nguyện cho mình đi Minh Thu !
Mình vẫn đùa với cơn bịnh , dù biết rằng nó quái ác !
Đọc xong thấy lòng chơi vơi
Chip thân ,
Chip từng đọc thơ mình , hãy vững lòng và đừng ” chơi vơi ” .
Có gì đâu Chíp ? Mình vẫn đùa cơn bịnh đây !
Cố vượt qua anh nhé
Kim Văn ơi ,
Mình sẽ cố vượt qua .
Cảm ơn Kim Văn.