Trần Vấn Lệ
Chiều, một chút lạnh còn sót lại. Áo choàng vai che chắn trái tim. Em biết mà…anh muốn nhắc em: Nơi em ở mùa Đông chưa hết!
Chỉ có Cali này thì ai ai cũng biết / mùa Đông qua hơn một tháng rồi đi. Có vài năm, mùa Xuân có về, rất nhiều năm thì trời hạn hán, như năm nay, năm thứ tám…không mưa!
Chiều, anh muốn làm một bài thơ / thật dễ thương cho người anh thương…không dễ / là em thôi, người em góc bể / để mình thấy nhau mờ mịt chân mây.
Anh biết em lại nhíu chân mày / lại trách móc anh làm thơ chi mãi / hai mươi lăm năm ăn cơm xã hội, hai mươi lăm năm thơ có chuyển gì đâu!
Em biết anh…sẽ lắc cái đầu! Anh cứ làm thơ vì không ai tố cáo. Xã hội cho anh chút nào cơm áo, xã hội cho anh tình nghĩa ở đời…
Hai mươi lăm năm nay, anh có bài học làm người: người yêu người, nếu không cho ai được tiền được bạc / thì chia nhau trái tim rách nát / giữ cho mình lòng trung hậu với ai…
Hai mươi lăm năm nay, quả thật là dài! Giấc ngủ ngắn, anh đìu hiu lắm chớ. Nhưng em à, anh không chê những lần ở đợ – ở đợ không công dù cố đấm ăn xôi!
Nhiều chủ báo cho anh nụ cười: “Ông có Thơ được báo đăng là ông có phước…bao nhiêu người muốn có tên không được! Ông khỏi trả tiền quảng cáo đăng Thơ!”.
Em em ơi, anh đáp sao bây giờ? Thôi…Cúi mặt. Khép bâu áo lại. Chút mùa Đông làm bàn tay tê tái. Vài năm nữa thôi, anh có chỗ về…
… chỗ anh về đúng nghĩa chỗ quê! Chỗ anh về, mình vẫn đầu non cuối biển! Thơ anh vậy, có làm em đau điếng / hỡi người yêu thương quá là thương!

Chú Lệ ơi !
Đọc thơ chú , cháu thương lắm những cánh chim trời lữ thứ .
Bao giờ thôi những giọt nước mắt ly hương trong đêm trừ tịch ?
Tiếng thơ của chú như vết cắt tâm hồn cháu !
Tôi xin lỗi Cao Thị Hoàng
Tôi không muốn làm ai đau mà muốn mọi người yêu thương nhau. Buồn thay, nhân tình ấm lạnh…thì biết sao bây giờ?
Thôi, xin Cao Thị Hoàng cứ nghĩ Thơ-Là-Thơ.
Đọc thơ anh buồn quá
cách nay 2ooo năm, Hàn Dũ nói: LỜI VUI KHÓ NÓI, ĐIỆU BUỒN DỄ HAY!
Cảm ơn Người Nẫu cho ý kiến…
Về thăm quê đi anh !
Biết đi thêm một tấc đường một đau
mà về…thì đã xa rồi, biết bao nhiêu bước đường trở ngược!
Cảm ơn Chip…tôi nhớ lắm bầy chim ở mái hiên nhà
Tôi nhớ lắm, nhớ đủ thứ nhớ
Bây giờ nhớ thêm Chip!
Thơ đúng là tiếng nói từ trái tim
Bạn ơi
Trái tim tôi đang đập
Nó nói: CẢM ƠN BẠN, CHÚNG TA CÒN SỐNG
Mong không là sống thừa…dù phải sống mòn!
Ngậm ngùi cay đắng mà hay
cảm ơn bạn
bao giờ gạn đục khơi trong
chỉ xin quân tử hiểu lòng người ta
(Ng Du)
Chúc người thơ xa xứ một mùa xuân ấm áp
Cảm ơn Sông Hà Thanh
Tết chẳng riêng ai, khắp mọi nhà…
Bài thơ như từ trong trái tim tan chảy ra
Thơ lạnh mà hay,lạnh mà tình nồng
Cái tên của bạn hay ghê nơi!
Bố Già…Ham Vui!
Vui chút nào hay chút đó
…mà buồn sao lại Thiên Thu?
Do đó mà…Ngày Tết chỉ có Ba Ngày!
Ôi sao buồn vậy anh !
Nói thêm em rất thích đọc thơ anh,những bài thơ như trãi bày gan ruột
…thì em đề nghị với ban chủ trương xứ nẫu đi!
… chỗ anh về đúng nghĩa chỗ quê! Chỗ anh về, mình vẫn đầu non cuối biển! Thơ anh vậy, có làm em đau điếng / hỡi người yêu thương quá là thương!
_________
CÂU THƠ CÒN LẠNH HƠN CẢ CÁI LẠNH CỦA ĐẤT TRỜI ,ANH ƠI !
Thúy Loan ơi,
Tôi đã tình nguyện hiến xác. Chỗ tôi về tôi biết rồi
Đỡ thành tro bụi. Vây cũng là…ấm
Chúc Thúy Loan và quý quyến Tết ấm áp, vui vẻ
Có một mùa đông đã đi qua đời.
Có những mùa đông đã đi qua đời.
Có mùa đ6ng nào không ướp lạnh hồn tôi?
Giơ tay nắm gió, gió trăm năm thổi…
cảm ơn Ngọc Bút
Bài thơ đẹp và buồn
Cảm ơn Kim Mai
Lạnh và quá buồn
Kính chúc anh năm mới an khang
Cái tên Meomeo hay quá
Chúc Meomeo ấm áp ngày Xuân
Đọc thơ anh Trần Vấn Lệ như đang ngấm, lây lan cái “lạnh sót lại”, cứ lắng sâu tê điếng, đong cứng cả mùa đông xứ người thật đầy xúc cảm!
Chúc anh Năm mới, luôn dồi dào sức khỏe, bình an, đón xuân thật nhiều niềm vui!
Cảm ơn nguyenngoctho…
Chúc Vui…quên hết cái buồn nha!
Doc bai tho ma long cung tai te
Thiệt hả? Trời ơi Tôi Có Tội!
“…người yêu người, nếu không cho ai được tiền được bạc / thì chia nhau trái tim rách nát…” Trời ơi! Tôi muốn khóc mà không khóc được! Những ngày cuối năm này, có may mắn hơn anh chăng, khi chúng tôi vẫn còn được ngồi lại với nhau bên ly cà phê, để nhìn đời, để chia nhau những bài thơ còm cỏi vì thương nhớ! Những bài thơ đủ làm ấm lòng nhau dù bên ngoài trời có lạnh, như bài thơ này vậy!…
Thật tình tôi chẳng biết nói sao…
Cảm ơn các anh đã có lòng chia sẻ cùng tôi.
Tối ở đây, sáng ở đó – Thời gian xa cách, không gian xa cách
Trông vời cuối biển mù sa
Đường chân mây tưởng sơn hà vắt ngang…
…như đang thủ thỉ, như đang nói chỉ đủ một người nghe, nhẹ nhàng, thanh thoát , man mác và sâu lắng. Hay lắm Trần Vấn Lệ ơi !
Ngước đầu không thấy ai
Cúi đầu không thấy ai
Quay qua, quay lại, không thấy ai
Rờ tay lên ngực, cảm ơn Lê Tuân, gặp trái tim mình…
Xin HK Thach tha lỗi cho tôi
Tôi lỡ thổi mùa Đông nơi tôi ờ đến HK Thach
Ước chi có ngày về bên bếp hồng tay cầm tay…
Thơ anh sao không thấy vui bao giờ. Buồn nhưng hay
Lời vui khó nói, thưa Huỳnh Hùng!
Chào Anh Trần Vấn Lệ!”Chiều một chút lạnh còn sót lại”Lời tâm tình với lạnh trời nay..Nhắc trời xưa dư âm còn đọng lại..Mỗi lời đi run rẩy nhớ ai hoài!Thơ văn xuôi ý chất chứa đầy…Giải được nhiều nói được nhiều thực tại..Thơ gò bó ép vào khuôn ước lệ..Như phương Đông phận gái cần kín kẻ…Cái hay của thơ văn xuôi rất thích mượn đó để trần tình đủ về mọi phương diện…..
May mà lạnh còn sót có một chút thôi!
Tôi còn giữ lại đây nhiều lắm
aitrinhngoctran có muốn run không?
Đang lạnh mà đọc thơ anh càng thêm buốt giá