Nguyễn Đông Nhật
Những người bạn gái của tôi
những quả bóng màu, dù vỡ tan trong khoảnh khắc
đã ăn vào đời những sắc không phai.
Giống như nhiều vật dụng yên lặng
họ làm nên mùi hương ấm căn nhà mà khi nó đi vắng
trần gian chỉ còn thoi thóp kéo dài
hơn cả sự tàn tạ vừa chấm dứt.
*
Ba mươi hay bốn mươi năm không nhớ đến họ;
những cô bé tung tăng trôi vào cổ tích
những thiếu nữ màu trắng và hồng tôi đã xếp hình bóng
vào ngăn kéo chưa một lần mở ra.
Ba mươi hay bốn mươi năm
bao nhiêu giấc mơ quen thuộc xa lạ
yên tĩnh thét gào ;
mơ hồ sau lãng quên những đôi mắt ngày nào
những tiếng cười trong sạch
tan giữa bóng phượng xanh đỏ sân trường
nhưng tôi không cầm giữ được.
Ba mươi hay bốn mươi năm
tôi biết và không biết những người bạn gái ấy
tôi biết và không biết có họ trên đời.
*
Một tay nâng người chồng thương tật một tay níu con thơ
một tay khép cánh cửa gian phòng trống một tay nén vào trái tim cô dơn
một tay cầm giáo án một tay nắm những thân mạ
một tay tựa trên chiếc nạng một tay dừng bên mái tóc rụng dần
những người bạn gái của tôi bước qua thời gian
bước qua xuân sắc mình. Lặng lẽ.
Chồng và con áo và cơm
di chứng chiến tranh cùng chút hy vọng phai dần
những lề thói quen thuộc
im lìm siết chặt ;
dẫu đêm đêm vầng trăng dừng lại giữa khung cửa có nói điều gì
dẫu đôi ngày vui bình thường kêu gọi. . .
Đàng sau cánh rừng chết, xương ngàn cây bíu rách mây trời
đàng sau ngôi nhà vẻ bình yên
đàng sau giọt nước mắt thầm
đàng sau tiếng cười gắng gỏi
chấp chới hình ảnh ngày Lễ Tro.
Những người bạn gái lẻ loi mà tình yêu, mất mát và trao gởi của họ
còn lưu lại dấu vết mờ ảo
trong cuộc di trú không ngừng, về hướng hạnh phúc
hạnh phúc giản dị của con người
khó nắm bắt khó gìn giữ.
*
Luôn luôn đi một mình
vẻ cam chịu hoặc thản nhiên;
dưới sức nặng nhợt nhạt của đôi vai cong xuống
dường như cái bóng ẩm ướt họ đang tìm
vô hình trong đêm tối.
Không chứng minh điều gì, họ liên tiếp là những câu hỏi câu trả lời
những câu hỏi những lời đáp hiển thánh
giữa đời này và đời khác.
*
Ba mươi hay bốn mươi năm
những người bạn gái tôi đã quên
bỗng hiện ra trong ánh mềm của bài ca
biếc xanh
truyền thanh lời lá cỏ.

Bạn Ngọc Bút thân,mình học Nu trung học Quy Nhơn khóa 67-74,mình ko tham gia nhóm ,hội nào trong thời còn đi học ở trường,nên mình ko biết,còn việc bạn muốn giúp cô giáo dạy triết của bạn, bạn hãy vào trang NỮ TRUNG HỌC Quy nhơn,ở đó có nhiều thông tin có lẽ giúp bạn nhiều hơn và hơn nữa câu hỏi của bạn theo mình nó ko cụ thể và rõ ràng lắm nên mình chịu thua luôn (ko thể giúp bạn),thông cảm nhé Xin lỗi anh NG. Đông Nhật vì đã mượn sân nhà để trả lời bạn N.Bút,cảm ơn anh nhiều , chúc anh vui ,khỏe để Áo trắng được đọc thơ anh,kính chào
Cảm ơn bạn ao trang NTH QN.. Cảm ơn anh NĐN
CHÀO NHÀ THƠ ĐỒNG HƯƠNG
Bài thơ thật dễ thương,buồn,và gợi nhớ cho mình những tháng năm qua ,những thăng trầm trong cuộc sống đã chi phối mỗi người phải tạm quên cái quá khứ dễ thương mà mỗi người đều trải qua,40 năm trôi qua như một giấc nam kha,tỉnh ra bạn bè người nhớ người quên…. .cám ơn anh N.Đông Nhật đã viết một bài thơ như thể hiểu được lòng mình , thân chào
Chào ao trang NTH QN
Cho mình hỏi thăm chút xíu: Cô giáo dạy Triết của mình muốn tìm lại một số bạn học ở Nữ Trung Học QN khoảng năm 1971, 1972, 1973 đã từng là “học trò phương xa” của cô. Nếu bạn biết hoặc đã từng ở trong nhóm đó, bạn cho mình biết tin nghen. Cảm ơn bạn .
Cảm ơn anh NĐN đã cho mượn đất để nhắn tin này.
Cảm ơn anh Ngô Quang Hiển đã chuyển đến bạn bè bài thơ NHỮNG NGƯỜI BẠN GÁI (có lẽ do lỗi ký thuật, nhan đề có thêm 2 chữ: CỦA TÔI).
Bài này viết năm 2001, khi gặp lại những người bạn cũ, sau hơn 30 năm, kể từ khi rời mái trường trung học.Cảm ơn các anh chị NGUYENHAO, aitrinhngoctran, champa, HUY V. Thu Ha, Hoang Trong, Minh Huy, Gò Găng, Chut Chit, Dang Thanh đã chia sẻ.
Nếu có bạn nào ở đà nẵng, thì khi nào tiện, gọi tôi cà phê tán gẫu cho vui.
ĐT: 0977.029.238.
Quí mến
Ng.Đ.Nhật
Những người phụ nữ trong thơ thật đẹp mà cũng thật buồn
THƠ ANH NGUYỄN ĐÔNG NHẬT BAO GIỜ CŨNG SÂU SẮC VÀ DẰNG XÉ VỚI CHUYỆN THẾ SỰ NHÂN SINH
Bài thơ buồn mang mang
Nhung nguoi phu nu giong nhu la huyen thoai,dep nhu….bai tho
Những người phụ nữ như mô tả trong thơ thật phi thường
Chi mot la du roi,huong ho chi la nhung nguoi ban gai. Bai tho hay
Doc tho tu dung thay mat minh cay cay anh Nguyen Dong Nhat oi. Nhung nguoi phu nu VN that tuyet voi
Chào Anh Nguyễn Đông Nhật!”Những người bạn gái của tôi”.Những người phụ nữ gian khổ lặng thầm!.Những người bạn gái với từng hoàn cảnhVà…Bỗng ghen..”Ai được làm bạn gái của Anh Nhật thật là diễm phúc đấy?>
Ba mươi hay bốn mươi năm
những người bạn gái tôi đã quên
bỗng hiện ra trong ánh mềm của bài ca
biếc xanh
truyền thanh lời lá cỏ.
_________
SAO LẠI NỠ QUÊN NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẸP NHƯ CÁC THIÊN THẦN VẬY
BÀI THƠ HAY LẮM NGUYỄN ĐÔNG NHẬT ƠI
Một tay nâng người chồng thương tật một tay níu con thơ
một tay khép cánh cửa gian phòng trống một tay nén vào trái tim cô dơn
một tay cầm giáo án một tay nắm những thân mạ
một tay tựa trên chiếc nạng một tay dừng bên mái tóc rụng dần
những người bạn gái của tôi bước qua thời gian
bước qua xuân sắc mình. Lặng lẽ.
Chồng và con áo và cơm
_____
Hình ảnh người phụ nữ trong thơ NĐN thật đẹp