Truyện Ngắn
MANG VIÊN LONG
(tặng bạn-nhỏ năm xưa)
Sau một tuần lễ làm việc cật lực ở phòng thí nghiệm hay trên lớp – Lâm thường dành buổi sáng chủ nhật lang thang trên mạng – tìm đến các Websites hay blogs trong nước để thư giãn, trong lúc chưa có dịp trở về nước thăm như đã bao lần hẹn mà không thể thu xếp được. Rong chơi trên mạng làm Lâm cảm thấy được giảm bớt căng thẳng hay áp lực như ở trường. Sự suy thoái kinh tế ảnh hưởng không nhỏ đến mọi lãnh vực, cho dù là ngành giáo dục và mọi sinh hoạt riêng phải giới hạn, đã giữ chân Lâm không thể thực hiên được ước mong trở về! Các trang Web – nhất là hàng ngàn các trang blog cá nhân của đủ mọi lứa tuổi, thành phần, trình độ – quả thật đã cho Lâm những phút lan man đỡ buồn khi phải giam mình trong căn phòng thường xuyên quạnh vắng… Anh cảm thấy, dường như – có thể hít thở cái không khí thiên nhiên, khoáng đãng của quê nhà khi đọc (và xem ảnh) trên những trang blogs cá nhân trong mọi miền đất nước…
Lâm vẫn thường chú ý đến các trang blogs ghi “tiểu sử” chủ nhân ở các tỉnh thuộc miền Đông Nam bộ. Anh làm công việc ấy – như kẻ “mò kim đáy bể” – nhưng cảm thấy thích thú mỗi lần lan man vô định như thế cho hết buổi. Thật may mắn (hay nhiệm mầu) thay – một buổi sáng Lâm đã đọc được bài tùy bút “Phút Giây Hòai Niệm” của Ngọc Lê (có kèm ảnh chụp ngôi nhà và Ngọc Lê đang đứng ở cánh cổng sắt phủ đầy hoa ti-gôn). Đọc bài viết – và xem kỹ ảnh, Lâm tin là anh đã nhớ không sai. Anh đã tìm ra “cây kim bé nhỏ” dưới lòng biển sâu từ bao năm qua tưởng rằng chỉ là ảo ảnh… Hai tập truyện và một tập tùy bút của một nhà văn trẻ ký tặng Ngọc Lê, Lâm vẫn còn giữ. Với nhà văn trẻ nầy, Lâm cũng rất yêu thích, từ khi còn là sinh viên năm thứ hai. Chiến tranh trong truyện của anh ít nghe tiếng súng, chỉ là những cảnh đời bất hạnh ở các vùng quê, hay một góc phố thị nào đó – nhưng, thật bi thương và rõ nét. Và tấm ảnh đen trắng của cô bé Ngọc Lê khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, qua bao năm tháng bị ố vàng – anh đã phục hồi lại bằng tấm ảnh mầu xinh xắn. Tất cả những vật vô tri ấy là bảo vật còn lại cho Lâm sau đêm kinh hoàng 15 tháng 4 năm 1975, để mờ sáng hôm sau anh quyết định chấm dứt cuộc sống lêu bêu phiền muộn bằng chuyến đi liều lĩnh…
Trả lời một comment của Lâm – Ngọc Lê viết: “Chào anh! Có thật anh là’người lính chiến đa tình’ năm xưa không vậy? Nếu anh cho biết thêm chi tiết đúng, em mới tin! Ở sân chơi nầy – nhiều trò ảo thuật, nhiều cách chọc ghẹo kỳ qưặt lắm, anh à!” Lâm gởi tiếp comment khác: “Trong bài tùy bút, NL không cho biết rõ về ‘lá thư viết vội’ trên tờ giấy lịch ngày 16 tháng 4 của ‘người lính chiến đa tình’. Em viết thiếu hay quên rồi? Đã trên ba mươi lăm năm rồi còn gì!” Hôm sau – ngoại lệ, dù là ngày thứ hai – trước khi lái xe đến trường, Lâm vẫn vào trang bongcomay.blogspot.com để theo dõi. Ngọc Lê đã recom: “Chào anh! Em nhớ. Vẫn còn giữ tờ lịch có viết vội mấy dòng: “Cô bé! Anh xin lỗi đã ‘mượn tạm’ của cô bé vài quyển sách và tấm ảnh của cô bé để trong tủ sách mà không có cô bé ở nhà! Thông cảm cho anh – ‘người lính bất đắc dĩ đa tình’.”
Khoảng hai tháng sau khi được “gặp nhau” qua mail (hay chat và phone) – Ngọc Lê đã post bài tạp bút “Nhân Duyên Ơi, Mầu Nhiệm…”, để gián tiếp bày tỏ nỗi lòng, sự xúc cảm và tri ân khi đã gặp được một nhân duyên mầu nhiệm cho cuộc đời tưởng sẽ lịm tàn trong nỗi cô độc và thương đau. Lâm không thể ngăn được sự xúc động tràn bờ đang ùa đến trong tâm hồn khi đọc xong những dòng tâm huyết thầm kín của nàng, và đồng thời cũng cảm thấy một con sóng vô hình đang trỗi dậy với bao ước mơ yêu thương dường như đang lụn tàn theo tuổi tác và sự khép kín cằn khô của đời sống đều đặn mà anh đang tiếp tục. Sau khi gởi comment cho Ngọc Lê – Lâm viết cho nàng một lá thư dài – thật dài, bày tỏ sự đồng cảm, chia sẻ niềm nhớ thương, và sau cùng – anh đã viết: “ (…) Lần đầu tiên trong đời. anh mới được thấy rõ dòng nhân duyên của kiếp người là vô cùng mầu nhiệm và thiêng liêng. Mọi lẽ “tụ-tán – có-không” của đời người cũng đều sẽ quay theo dòng nhân duyên nghiệp số của đời mình em nhỉ! Anh cầu mong duyên lành sẽ đến với chúng ta…“.
Dường như sau lá thư dài của Lâm – mỗi lần bắt máy, anh nghe giọng của Ngọc Lê trong trẻo, vui và nồng ấm hơn. Anh bắt đầu gởi đến nàng những nụ hôn qua chat và phone mỗi đêm… Ngọc Lê chỉ đáp: “Em rất hạnh phúc!”
Đây là lần thứ ba Lâm được trở về thăm quê nhà – nhưng có lẽ, đây là lần khiến anh bồn chồn, nao nức hơn bao giờ. Sau gần sáu tháng gởi mail và phone trò chuyện với Ngọc Lê – Lâm biết “cô bé ngày xưa” trong tấm ảnh mà anh hiện còn cất giữ trong đêm trú quân tạm ở ngôi nhà ngã tư thị trấn năm nào – nay đã là giảng viên của trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, có một con trai đang học năm thứ 3 đại học Bách khoa – và người chồng gốc Hoa đã sang định cư ở Úc với cha mẹ. Ngọc Lê còn người cha già, hai lần bị tai biến mạch máu não cần bàn tay Ngọc Lê chăm sóc dù đã có người giúp việc. Ngọc Lê không thể bỏ cha mà đi. Nàng có thể bảo đảm mọi chi phí cho cha ở lại để có người chăm nom ngày đêm – nhưng, người giá (lại bị bệnh) như cha nàng đâu chỉ cần có thức ăn và thuốc uống? Ông còn cần tình yêu thương, niềm an ủi chia sẻ hằng ngày nữa – ai có thể làm điều ấy thay cho nàng? Ông thường băn khoăn: “Lê ơi! Nếu không có con thì ba chỉ muốn chết cho nhanh mà thôi! Vì ba mà con mất đi hạnh phúc!” Đã mấy năm rồi nàng vắng dần tin tức của chồng. Nàng thường nói tính của chồng rất đơn giản, thực tế – thực tế đến có lúc trở thành thực dụng. Và giờ đây – sau bao lần mail (và phone) đều nhận được câu trả lời “đơn giản” là “anh đang rất bận, sẽ gọi cho em sau vậy!”- rồi sau đó, thì chẳng bao giờ! Sự “thực dụng” trong tình yêu – quả thật khó có thể chấp nhận. Nàng cũng thường nghĩ, để tự an ủi mình: Có lẽ anh ấy không thể chờ đợi ngày sum họp lâu hơn nữa nên đã quyết định im lặng?
Chiều muộn. Ngọc Lê đón Lâm ở sân bay Tân Sơn Nhất với tấm bảng ghi ba chữ “Mai Viết Lâm” mầu xanh. Khi nhận được tin Lâm về nước, đề nghị gặp nàng ngay ở sân bay – Ngọc Lê rất phân vân. Nàng cảm thấy bối rối và có chút hoang mang. Nếu từ chối, thì Lâm rất buồn. Anh đã chẳng nhiều lần lập đi lập lại trong thư “nhờ có em mà anh được trờ về” đó sao? Ngọc Lê im lặng không hứa hẹn gì, nhưng chiều nay lại có mặt trong đám đông người chờ đón thân nhân trên chuyến bay từ Singapore chuyển tiếp sang trước khi quay về trường dạy buổi cuối cùng của học kỳ. Câu hỏi nầy cứ lẩn quẩn trong đầu nàng: “Lâm còn biết “mặt mũi” mình qua tấm ảnh – dù là thời nữ sinh – còn mình, có biết gì về anh ấy đâu?” Anh đã không gởi ảnh cho Ngọc Lê – chẳng lẽ nàng lại yêu cầu? Nhưng rồi…
Người đàn ông vừa ra khỏi cửa kiểm soát phía trong, đã vội vã tiến ra sau dãy người cũng đang nóng lòng nối đuôi nhau bước ra ngoài – giơ một cánh tay vẫy chào Ngọc Lê. Tim nàng rộn ràng. Nàng cảm thấy, dường như mình đang gặp lại người thân yêu cũ đã bao năm xa cách. Nàng như được sống lại tuổi đang yêu. Lâm khỏe khoắn, dáng cao – tay kéo chiếc valise nhỏ, trong chiếc áo sơ-mi ngắn tay sọc rằn trông trẻ trung hơn nàng nghĩ nhiều. Có lẽ năm ấy – anh cũng chỉ lớn hơn Ngọc Lê vài tuổi mà thôi. Năm ấy, theo lời anh kể – rút khỏi thị trấn sáng sớm hôm 16 tháng 4 năm 1975, Lâm bỏ về Vũng Tàu – rồi hốt hoảng lên thuyền cùng gia đình di tản khỏi vùng giao tranh đang ầm ào tiếng pháo ngày càng gần. Lênh đênh mấy hôm trên biển, thuyền của anh được cứu đưa về một đảo nhỏ của Nhật tạm trú. Sau đó – đã được cho định cư ở Mỹ theo sự bảo lãnh của người chú đang theo học ở đó từ năm 1971…
Lâm nhìn dán lên khuôn mặt Ngọc Lê như đang soi tìm ở đó những nét thân yêu cũ. Anh cười: “Cám ơn em đã đón anh…”
– Có gì đâu mà anh phải cám ơn?
– Có! Nhiều lắm!
– Để xin lỗi về vụ mấy quyễn sách và tấm ảnh… bị mất hôm ấy? – nàng che tay lên miệng, cười.
– Không hẳn vậy. Lâm cầm lấy tay Ngọc Lê, rời khỏi đám đông – em dành cho anh buổi chiều nay chứ?
– Ba mươi phút nữa em phải có mặt ở trường…
– Em có giờ dạy sao?
– Dạ! Buổi cuối. Em không thể nhờ ai dạy thay hoặc đổi lịch giảng của trường đã xếp sẵn. Nhất là lớp buổi tối…
– Vậy sáng mai nhé?
– Có thể sáng mai…
Sau khi cho Lâm biết số phone – đưa anh lên taxi về nhà người cô ở đường Nguyễn Thiện Thuật – Ngọc Lê lấy xe trở về trường…
Quán “Một Thuở” nằm trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa là nơi Ngọc Lê hẹn với Lâm vào lúc 10 giờ sáng. Vừa rẽ vào con hẻm sâu dẫn vào quán – nàng đã nhìn thấy Lâm đang đứng chờ bên gốc cây Sứ phía trước. Anh bước thật chậm chờ nàng gởi xe – và cũng để sống thật chậm giây phút mà anh đã mong đợi.
– Em chọn quán nầy thật hay!
– Em không “chọn” mà sinh viên của em và đôi khi bạn bè “chọn” cho em đến đây mà…
– Ở Saigon có nhiều quán café thật tuyệt!
– Một tháng được ở lại đây – anh tha hồ…
Ngọc Lê đi qua khoảng sân, bước qua chiếc cầu nhỏ bắc qua một hồ nước nhân tạo nhởn nhơ cá tiến đến chiếc bàn còn trống ở góc trái phía sau – dưới bóng cây đa bonsai, cạnh bức tượng thạch cao của một cô gái được người yêu che tấm áo mưa. Bức tượng thô kệch, không đẹp, nhưng bắt người nhìn phải tưởng tượng nhiều hơn.
– Em dùng gì nhé?
– Cho em ly kem…
– Anh cũng ly kem – Lâm cười, ăn kem để nhớ thời thơ trẻ!
– Đâu phải thơ trẻ mới ăn kem đâu anh?
– Nhưng kem hợp với… Lâm bỏ lửng câu nói.
– Anh nói kem hợp với gì? Nàng cười, chúm môi.
– Chẳng hạn hợp với trẻ con và… phụ nữ!
Điều Ngọc Lê ngần ngại không dám hỏi trong các lần nói chuyện qua điện thoại hoặc gởi email (hay lúc chat trên máy), Lâm đã chủ động chia sẻ với nàng một cách thân tình – tự nhiên: “Anh lập gia đình muộn vì phải đi học lại, tìm việc làm ổn định, và ở bên ấy cũng không thiếu người đẹp – nhưng khó tìm được người “hạp nhãn”…
– Vì anh có “đôi mắt” của nhà khoa học nghiêm khắc, lại khó tính chứ đâu phải vì…
– Gia đình anh không giàu, nên đời sống của anh rất giản dị dù là đang ở đâu. Anh chỉ cần tìm người “cùng nhìn về một hướng” với mình thôi mà!
– Chắc là hướng của anh… xa vời lắm?
– Không phải vậy đâu. Lâm cười hồn nhiên, ngược lại. Gần – rất gần… Có lẽ vì vậy mà ít thích hợp với tính “mơ mộng xa vời” của con gái chăng?
Lâm lập gia đình năm 1985 với cô sinh viên vừa tốt nghiệp trường anh dạy – ngành hoá thực phẩm. Ba năm sau, có cô con gái đầu lòng xinh xắn như mẹ. Ba năm sau nữa – là ly hôn…
Ngọc Lê hỏi – giọng phân vân và tiếc nuối:
– Đã yêu thương và hạnh phúc vậy sao lại dễ dàng xa nhau vậy anh?
– Cô ấy sống với cha mẹ từ nhỏ ở bên ấy – quen quyết định cuộc sống theo “khoa học kỹ thuật” chứ không theo tâm hồn của “xã hội và nhân văn” đâu! – Lâm cười nhẹ, giọng hơi xa vắng – Vả lại chuyện ly hôn ở bên ấy, cũng là chuyện đơn giản, rất bình thường như lúc kết hôn mà thôi…
– Em tưởng – Ngọc Lê thở dài, tiến bộ khoa học sẽ làm cho con người gần gũi nhau, thân thiết và hạnh phúc hơn…
– Anh cũng ao ước được sống trong một xã hội yêu thương như vậy, em à! Nhưng… – Lâm yên lặng một chút – biết bắt đầu như thế nào đây?
Bữa cơm trưa với cá bống kho tộ, rau lang luộc, canh chua cá thác lác đã được dọn lên. Lâm xới cơm ra chén cho Ngọc Lê: “Bữa cơm sum họp sau gần hơn 30 năm chờ đợi em nhỉ?”.
– Ai chờ đợi ai?
– Chúng ta…
– Anh có biết chút gì về em đâu mà chờ đợi? Nếu có, chỉ có em còn nhớ đến ngày hôm ấy mà thôi…
– Anh cũng…
– Vậy sao anh không chờ hay tìm em?
– Trời ơi! Anh biết em ờ phương nào sau năm 75 mà tìm đây? – Nhật nhìn nàng, cười nhẹ nhàng – chính anh cũng không ngờ là sẽ sống tha phương cầu thực như bây giờ… Chiến tranh đã làm đảo lộn mọi đời sống riêng một cách chóng vánh như trong một cơn ác mộng.
Một buổi chiều chủ nhật, Lâm gọi cho Ngọc Lê để được gặp lại nhau. Nàng hẹn cùng đến quán HideWay ở đường Phạm Ngọc Thạch. Suốt buổi chiều cuối tuần “ẩn trốn” nơi chiếc quán kín đáo, im vắng này Ngọc Lê đã nghe Lâm nói thật nhiều về những năm tháng xa quê, những bước thăng trầm của đời mình – và của gia đình. Nàng cảm thấy như Lâm đã tâm tình với một ngưởi thân yêu ruột thịt không chút giấu diếm, e dè. Anh tự nhiên đến nỗi khiến Ngọc Lê phải phân vân, ngần ngại. Sau phút hoang mang ấy – là nỗi bàng hoàng của một tình yêu đang bước đến gần – rất gần bên cuộc đời trống trải đơn lạnh của nàng như một duyên mệnh cho dẫu đã muộn màng…
Bất chợt, Lâm cầm lấy bàn tay Ngọc Lê đang đặt trên mặt bàn, lạnh, như một cành hoa bất động:
– Em sao vậy?
Ngọc Lê nhẹ lắc đầu, muốn rút bàn tay lại – nhưng, dường như không cưỡng lại được hơi ấm của đôi bàn tay Lâm đang ấp lấy tay nàng – giọng ngập ngừng: “Em không tưởng tượng được là có ngày còn được gặp anh!”
– Anh còn hai tuần nữa để được sống bên em. Ngọc Lê ạ!
Lâm đưa bàn tay yếu mềm của Ngọc Lê lên môi hôn – và nàng đã ngã đầu vào lòng anh như con chim trốn bão. Lâm ôm siết lấy nàng như sợ rằng, một lần nữa – nàng sẽ bay vuột mất khỏi vòng tay thương yêu chờ đợi của mình…
– Anh yêu em, Ngọc Lê!
– Em cũng vậy – Giọng Ngọc Lê nhẹ như hơi thở!
Ngày 9 Tháng 01 năm 2011
MANG VIÊN LONG

Tình muộn nhưng đâu có gì muộn phải không anh Long?
Lại tình cờ gặp anh trên này !
Thăm Ngữ Yên! Tôi cũng rất vui…tình cờ gặp Bạn ở đâY! Chúc vui vẻ nhé!
Người bạn nhỏ ấy mà đọc được những dòng này chắc cũng phải liêu xiêu phải không anh Long?
Chào Ng Nhơn Lý! Người “bạn nhỏ” áy đã đọc từ….klhui còn là bản thảo…viết tay cơ mà! Đâu thấy “liêu xiêu”?
Sớm hay muộn không quan trọng vấn đề là yêu và được yêi
Chào Mai Hà! OK với em! Chúc vui vẻ nhé!
Muộn mà bền là được rồi anh hả
Chào Kim Mai! TY đâu có sự “sớm/muộn” – nhưng ở đây, anh muốn ghi lại một “nhân duyên kỳ lạ’ của TY. Cho thấy TY bao giờ cũng cần thiết cho đời người!
Mối tình ngọt ngào quá
Chào Huyen! Mối tình chân thật thủy chung nào cũng ngọt ngào cả, Huyền ạ!
Anh Mang Viên Long viết truyện tình yêu cũng ngọt ngào quá! Cho dẫu muộn màng như tình vẫn đẹp anh nhỉ?
Chào Thanh Hải! Không ngọt ngào lắm đâu – nhưng cũng đủ…HP cho mình!
Anh không nghĩ đến hai chữ “sớm/ muộn” – miễn hai người đều chân tình yêu thương nhau! ( Sớm mà…không thành thật – thì cũng như…không! OK?)
Tình yêu lúc nào cũng tươi trẻ anh Long hén-cho dù tuổi đời đã đi theo giòng thời gian miễn cưỡng!Truyện anh viết rất hay thích đọc hoài đó!hì..hì.
Chào Phanlehue! TY luôn luôn mới – Phanlehue ạ! Sự mầu nhiệm của TY là ở đó! Cám ơn Em đã “thích”…Chúc Em & gia đình an vui nhé!
Tình yêu giống như hoa càng muộn càng quí hiếm phải không anh Long
Chào Thanh Hoa! Anh cũng không biết nữa? Chỉ thấy TY bao giờ cũng đẹp – luôn mới – cho dầu ở vào tuoi nào của đời sống! Nhờ vậy mà cuộc sống trở nên êm đềm & đáng sống hơn!
Chào anh Mang Viên Long,
Tối nay lang thang qua XN, tên tác giả MVL đã thu hút tôi đọc một lèo đến hết truyện. Dường như truyện bàng bạc ẩn hiện hình bóng hai chúng mình trong đó.
” Ngọc Lê còn người cha già, hai lần bị tai biến mạch máu não cần bàn tay Ngọc Lê chăm sóc dù đã có người giúp việc. Ngọc Lê không thể bỏ cha mà đi. Nàng có thể bảo đảm mọi chi phí cho cha ở lại để có người chăm nom ngày đêm – nhưng, người giá (lại bị bệnh) như cha nàng đâu chỉ cần có thức ăn và thuốc uống? Ông còn cần tình yêu thương, niềm an ủi chia sẻ hằng ngày nữa – ai có thể làm điều ấy thay cho nàng? Ông thường băn khoăn: “Lê ơi! Nếu không có con thì ba chỉ muốn chết cho nhanh mà thôi! Vì ba mà con mất đi hạnh phúc!”.
Đúng như anh viết, người cao tuổi nhất là lại bị bệnh thường dễ rơi vào cảnh cô đơn cần đến sự yêu thương và chăm sóc của gia đình. Tôi đánh giá đây là một câu chuyện cảm động, dễ đọc, dễ hiểu, dễ cảm thông và dễ mến kể cả tác giả MVL. Chúc anh khỏe nhé.
Thân ái
TTT
Thăm Anh! Cám ơn Anh dã chịu khó… “đọc một lèo” và ghi lại cảm nhận thật chân tình! Anh đã hào phóng “tặng” cho tôi nhiều chữ “dễ” – rất thú vị! ( “dễ đọc, dễ hiểu, dễ cảm thông và dễ mến kể cả tác giả MVL”. Nếu được vậy – thỉ tôi thật diễm phúc, Anh ạ! Gởi anh & gia đình lời chúc Lành trong lúc chưa có dịp găp nhau nhé!
Tình yêu không hề khó hiểu, nếu như ta đừng cố tình tìm hiểu nó.
Tình yêu cũng không hề muộn màng, nếu như hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Một truyện ngắn dung dị như hơi thở.
Chào Xà Cừ! Luận về TY của Bạn thật thú vị! Cám ơn Bạn đã đồng cảm “Một truyện ngắn dung dị như hơi thở. Chúc vui luôn nghen!.
Hi….hi…Lâu lắm rồi mới đọc được truyện vui vui của anh.
Chào Vung Chua! Lâu lắm rồi mới được VC “khen”! Đời tôi buồn nhiều hơn vui – nên viết chuyện vui ít – là đúng rồi! Rất mong vui nhều hơn buồn – để viết truyện vui nhieu hơn…cho VC đọc chơi!
Chào anh. Mối tình bắc qua hai bờ lịch sử, cũng gần 40 năm. Chàng và nàng nay cũng ngoài 60. Chàng lính trẻ năm đó chắc khoảng 20. Tình yêu bao giờ cũng là phép lạ. Internet làm công việc của ông tơ bà nguyệt.
Đề tài mới cho một mối tình cũ. Chúc anh khỏe.
Chào Anh! Buồn, viết cho vui vậy mà! Tôi cũng đang gặp một điều “mầu nhiệm” nên muốn chia sẻ cùng bà con thôi! Cám ơn Anh đã đọc & góp ý chân tình! Chúc SK nha, ông bạn già! ( chịu già không?)
“Chúc SK nha, ông bạn già! ( chịu già không?)”
Anh chào từ giả Nam Thi “ông bạn già” chắc thế nào tôi và Nam Thi cũng…kiện anh ví gọi nhầm những người bị thời gian bỏ quên. Nhân tiện nhờ anh kiếm hộ tôi một Ngọc Lê XN để tôi tìm quên “tuổi trẻ cô đơn” đi.
Thân ái
TTT
Viết hay
Chào Dat Nguyên! Cám ơn DN đã “khen”!
Thật đúng là “Nhân duyên mầu nhiệm…” ,bởi nếu không có sự mầu nhiệm ấy thì cũng sẽ không có kết thúc có hậu như vậy. TG cũng đang mong đón nhận một mầu nhiệm đây, anh MVL à! Và hình như sự mầu nhiệm đó do…nhà văn tạo ra (không nhất thiết khác với sự thật) thì phải? hehe… Chúc anh khỏe !
P/S: Đề nghị Admin sửa lại lỗi nhỏ này :…”Nhật nhìn nàng, cười nhẹ nhàng – chính anh cũng không ngờ là sẽ sống tha phương cầu thực như bây giờ…” (LÂM chứ không phải NHẬT)
Thêm: dường như là HideAway ( trong truyện:hideway)
Chào Nẫu Xóm Cũ! Vì Lâm mới vào quán ấy có 1 lần ( với Ngọc Lê) – nên, có thể nhớ…không chính xác chăng? Thanks!
Chào Tú Gàn! Nếu cậu cũng đang mong điều mầu nhiệm – thì….điều ấy cũng sẽ đến mà! Yên tam nhé! Nhà văn “có quyền” tạo ra…mọi chuyện – nhưng, điều quan trọng là, “không nhất thiết khác với sự thật” ( nhu lời TG)
Cám ơn TG đã “đọc kỹ” thấy rõ cái” tôi quên” ( lúc đầu lấy tên nhân vật là Nhật – nhưng sau…”trùng tên con gái mình” nên – …đổi thành Lâm vậy thôi!
Chúc TG mãi mãi…gàn gàn vui vui vậy nghen!
”Nhật nhìn nàng, cười nhẹ nhàng – chính anh cũng không ngờ là sẽ sống tha phương cầu thực như bây giờ…” (LÂM chứ không phải NHẬT)
Tú Gàn giỏi. Dân “Thầy Cò” (correcteur) hồi xưa nhìn vào là thấy ngay, may có Tú Gàn hiệu đính giùm: “may mà có em…TG mà bài viết càng dễ thương…”
TTT
ông Tú đang chờ…gì?(chờ dài cổ đi)
Truyện ngắn duoc viet bằng chính tâm hồn mình,…bao giờ cũng truyền được cảm xúc thật đến người đọc.
Chào Mộc Miên! Cám ơn lời “nhận xét” của …em!
Lâu…thật lâu mới “gặp” lại anh chai! Với “Cho dẫu muộn màng”_ thì chỉ là… “bắt đầu” thôi, chứ đâu có gì gọi là “muộn màng” đâu,hở anh chai?.Tình iu cũng thật tình cờ, thật đơn giản,thật…..chớ có gì phức tạp đâu? Anh em mình còn “có cơ hậu” gặp được “mấu tìn”….dễ ẹt dzầy hông nữa? Thăm anh chai!
https://www.youtube.com/watch?v=PzzRUNS8o-w
Vinh Rua ơi! Đúng dzẫy mà! TY không hề gọi là…muộn màng ( càng muộn – càng vui , phải không?). Riêng “ca nhân anh chai” – thì cũng nghĩ như VR – chỉ mới bắt đầu thôi hà! ( còn 2 tuần nưa cơ mà!) , OK – anh em mình còn nhiều “cơ hậu”…lai rai nữa! Chúc Vui & An lành!
@ Bởi,lúc còm,em chai quên… “dẫn chứng” là…TY chỉ mới bắt đầu,vì:
……………………………………….
“Lâm đưa bàn tay yếu mềm của Ngọc Lê lên môi hôn – và nàng đã ngã đầu vào lòng anh như con chim trốn bão. Lâm ôm siết lấy nàng như sợ rằng, một lần nữa – nàng sẽ bay vuột mất khỏi vòng tay thương yêu chờ đợi của mình…
– Anh yêu em, Ngọc Lê!
– Em cũng vậy – Giọng Ngọc Lê nhẹ như hơi thở!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Anh chai còn có “cơ hậu” bắt đầu, chư…em chai thì xem như “hết cơ hậu”(vì đang “sống chung với lũ”_nên, nghe chiện “TY bắt đầu” là…thik lúm!).Hẹn gặp anh tại “cơ hậu lai dzai”….anh chai nhé?
Nhung cau doi thoai hay
Chào Nguyên Phong! Cám ơn NP đã đọc & chia sẻ nhé! Chúc NP ngày đầu tuần an vui!
Tình yêu vượt qua mọi cách ngăn là một tình yêu đẹp
Chào Minh Huy! “Tình yêu vượt qua mọi cách ngăn là một tình yêu đẹp” – nhung MH ơi! Ở cuộc đời này – có bao nhiêu cuộc tình Đẹp như vậy nhỉ? Mong lắm thay!
Tình yêu muộn màng của hai nhân vật này thật là hiện đại. Họ phải cảm ơn internet.
Chào Ngọc Bút! Anh cám ơn Em!
Truyện ngắn viết “vui vui_tủm tỉm”như “nở hoa” …lòng ra giêng , là em biết Anh cả MVL đang khỏe ? Em rất mừng !
Vài hàng ghé thăm Anh, chúc luôn giữ được phong độ như dzẫy mãi nghen ! Đừng “buồn buồn” và cũng đừng để tim nhảy “loạn nhịp”…quá như anh PVP , Anh nhé !
_À! Nói nhỏ _Truyện ngắn “Người lính bất đắc dĩ đa tình” có tặng riêng cho…”chị/cô” nào hông Anh … em chuyển cho hén ! (cừ)
Chào Nguyen Ngọc Thơ! Lời com của Thơ luôn làm tôi ấm áp! Cám ơn chấn tình chia sẻ! Đã có lời “đề tặng” ở trên rồi – ” người bạn nhỏ năm xưa”! Chúc T & gia đình & bằng hữu mãi mãi vui vẻ nhé! Hẹn sẽ gặp nhau!
Cảm ơn thế giới mạng đã giúp hai người gặp nhau dẫu muộn màng
Cám ơn Aibaba! Nhờ có…thế giới mạng mà tôi được thêm 1 người bạn…tân bên Xúa Ấn xa xôi!
Tình yêu càng muộn màng càng đẹp phải không nhà văn Mang Viên Long ?
Chào Savi! Có lẽ – không ai…mong muốn TY của mình sẽ…muộn màng cả? Nhưng, do duyên mệnh – thì…phải “tuân chỉ” vậy thôi! TY sớm hay muôn – cũng đều có cái Đep ( và quý giá) riêng của nó – quan trọng là có Tấm lòng Thành & một trái TY yêu thương rộng mở Savi ạ!
Tinh yeu doi khi that ky la. Khi chung ta tim kiem thi no bay mat va mot luc nao do no bat ngo xuat hien nhu mot an sung cua thuong de
Chào maimaiyeuthuong! Đôi khi – tôi cũng nghĩ như Bạn vậy! TY thật khó hiểu! Tự nó đến – kiếm tìm, chỉ hoài công!
Lâu mới thấy chuyện vui vui (không buồn) của anh Long. Lại là chuyện mang hơi hưóm thời đại qua chat, qua blog nữa chứ. Giữa không khí thơ văn đơn sơ ngày xưa được tiếp nối bằng sợi giây liên lạc trên mạng ngày nay, đây quả thật là chuyện tình qua hai “thiên niên kỹ” đó anh Long.
Chúc anh nhiều sức khoẻ để cho mọi người được đọc chuyện hay của anh hoài nghen.
Chào Huỳnh Ngọc Nga! Vâng – anh sẽ khỏe – để viết nhiều Truyện..vui vui cho N ( và bà con XN) đọc chơi vậy! Wait For Me!
Mong có một chút muộn màng của anh
Trời ơi! Tôi thì chỉ mong có …một chút …HP của Champa!
Là tự truyện phải không anh ?
Chào anh Long!Xúc động đến nghẹt thở…Ưá nước mắt![Yêu người qua ”cái xa xưa!/[Phút giây hoài niệm]/Tìm người tình mộng..Hầu chưa bao giờ![Mò kim đáy biển]/Gặp Em nhân duyên tình cờ..[Nhân duyên ơi, mầu nhiệm]/May đời hạnh ohúc !..Dẫu cho muộn màng![Mai Viết Lâm]Cái tên đầy ý nghĩa muốn nói../Kỷ niệm xưa về ngập tràn..[Một thủa]/Đời thơ mộng ước có Nàng[Nàng Thơ] cạnh bên…[Cùng nhìn về 1 hướng]/”Hai tuần nữa sống bên Em!!!”/”Trời ơi! Thiên mệnh!?Số phần là đây!!!?Hay!…Hãy……
Chào Sông Hàn! Bạn nghĩ vậy cũng không sao!