Trần Kỳ Trung
Tôi bực mình lắm rồi! Tôi viết một truyện ngắn, rất tâm đắc, bỏ ra không biết bao nhiêu công sức. Tôi gửi truyện ngắn đến toà soạn báo“Mê Hồn” cả tháng, không thấy họ hồi âm. Tôi thuộc loại người dễ tính, nếu truyện ngắn đó tôi viết dở, họ cho vài lời nhận xét trong mục “ Trả lời thư bạn đọc” cũng được. Thậm chí họ gửi cho tôi một mảnh giấy bằng nửa bàn tay với mấy chữ:“ Truyện ngắn của bạn không thể sử dụng vì viết chưa hay. Mong bạn cố gắng, viết truyện ngắn khác”.Tôi cũng không tự ái. Hay họ gửi trả bản thảo, bắt bồi hoàn cước phí bưu điện, tôi cũng bằng lòng. Đằng này truyện ngắn tôi gửi đi, đề địa chỉ toà soạn rõ ràng, không sai đến một dấu “ chấm”. Tên họ của tôi, tôi viết trên phong bì chữ to hơn chữ “voi”: “Đèo Văn Tộ”. Thế mà thời gian cứ trôi vùn vụt hơn tàu hoả lao xuống dốc, tôi ngóng chờ, cổ dài hơn cổ ngỗng, chẳng thấy một chút tăm hơi của sự hồi âm.
Thế là thế nào? Tự bản thân, tôi thấy viết truyện ngắn ấy có nội dung tốt. Nhiều đứa bạn thân đã xem bản thảo, đều có chung một nhận xét: “ Truyện ngắn của ông viết rất hay có thể sánh ngang truyện ngắn của một ông nhà văn râu xồm bên Tây”. Đến như vợ, cả đời chưa bao giờ đọc hết một quyển sách thiếu nhi, thế mà đọc cái truyện ngắn ấy, cũng nức nở khen như tôi nấu nồi canh chua đúng khẩu vị. Đấy là tôi mới trích ra một số lời nhận xét “ khách quan”. Còn tập hợp đầy đủ những lời khen, phải mất ba, bốn tập giấy. Vậy, tại sao truyện ngắn tôi gửi đến báo “ Mê Hồn” không được đăng, không được mọi người trong toà soạn để ý? Chuyện này “ trục trặc” ở khâu nào ?
Nghĩ ngợi một hồi, chợt! Tôi nảy ra một sáng kiến. Đúng rồi! Tôi sẽ lấy bút danh tên của một người con gái thử xem sao? Bây giờ, theo các nhà “ phê bình văn học”, nền văn học Việt Nam đang ở thời “âm thịnh, dương suy”, cánh đàn bà viết văn hay hơn cánh đàn ông, có nhiều người rất nổi tiếng, như có bà chỉ ngồi bán cà phê hoặc một chị bán hàng vải ở chợ viết mấy truyện ngắn. dăm cuốn tiểu thuyết bỗng chốc lên hương, báo chí ca ngợi rầm rầm…
Nghĩ thế, tôi gửi đến toà soạn báo “ Mê Hồn” một truyện ngắn mới viết, kèm theo một lá thư có nội dung như sau :“ Kính gửi các anh ở toà soạn báo “ Mê Hồn”. Em tên Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu,còn phiên âm ra tiếng Ấn Độ là Phu ta Phan Mu Đa Pha Nghi. Có tên như vậy vì bố em là người Ấn Độ, mẹ em là người Việt Nam ( Tôi phải lấy bút danh và giải thích như thế để họ suy luận, người con gái Việt Nam lai Ấn Độ tất nhiên phải là người đẹp). Năm nay em mười tám tuổi, chiều cao một mét, bảy tám, số đo ba vòng đạt chuẩn. Em đủ tiêu chuẩn đi thi Hoa Hậu do nhà trường cử, nhưng em chưa muốn đi vì còn thích viết văn. Em gửi truyện ngắn đầu tay này đến các anh, nhờ các anh xem hộ. Nếu truyện ngắn của em được đăng báo, đối với em, điều đó mới là điều sung sướng. Sung sướng còn hơn em được trao vương miện Hoa Hậu…”
Quả đúng như tôi suy đoán, truyện ngắn gửi đi được độ một tuần, trên báo “ Mê Hồn” trong mục“ nhắn tin” có dòng chữ :“ Gửi tác giả Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu. Chúng tôi đã nhận được truyện ngắn của em. Truyện ngắn có nội dung tốt, cách hành văn nhuần nhuyễn. Sẽ nghiên cứu sử dụng trong số báo tới.”.
Phải thế chứ ! tôi khoái quá. Kế của tôi cũng thuộc loại tuyệt chiêu. Các anh trong toà soạn báo “ Mê Hồn ” giữ đúng lời hứa. Một tuần sau, truyện ngắn ấy đăng trang trọng ở trang “văn nghệ” của tờ báo, cùng với lời giới hiệu mở đầu: “ Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu,một cô gái lai hai dòng máu Ấn – Việt viết một truyện ngắn với một tứ hết sức kỳ lạ, đưa ngừơi đọc vào một thế giới vừa thực, vừa mơ. Truyện ngắn của Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu viết đơn giản nhưng nội dung rất hàm xúc, khái quát được nhiều vấn đề lớn…”.
Đọc lời nhận xét, tôi giật mình. Té ra từ trước đến giờ tôi chưa hiểu tài của tôi. Rõ ràng lời nhận xét trên còn hơn cả tôi nhận định về truyện ngắn của mình, khi một thằng bạn thân hỏi, tôi trả lời: “ Truyện ngắn của tớ ấy a! Hứng lên thì viết, thấy cũng tàm tạm”.
Khi truyện ngắn của “ Phan Vũ Diễm Hằng…” đựơc đăng trên báo “ Mê Hồn”, còn xuất hiện rất nhiều bài báo ca ngợi, thậm chí có thư gửi về toà soạn xin làm quen, có thư còn muốn trao đổi kinh nghiệm sáng tác. Chỉ tiếc, như trong mục “ Trả lời thư bạn đọc” , các anh trong toà soạn phải viết: “ Rất tiếc hiện nay Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu không để địa chỉ liên lạc. Bao giờ có địa chỉ liên lạc với tác giả Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu chúng tôi sẽ chuyển thư đến tay tác giả. Mong các bạn thông cảm!”. Vinh dự này tôi thấy quá lớn. Giá như hồi đó, mẹ của tôi học phương pháp sinh con như ý muốn như thời bây giờ, “tòi” tôi ra là con gái có phải tốt biết bao nhiêu!
Nghĩ thế, tôi bắt chước một số nhà thơ, làm một bài thơ có hai câu để nói lên số kiếp long đong không phải con gái của mình:
Kiếp sau nếu có làm người
Quyết thành con gái cho đời lên hương
Chuyện ấy sau này đúng như thế. Để tôi kể tiếp cho các bạn nghe.
…Tôi đọc thấy dòng chữ nhắn tin trên báo “ Mê Hồn”: “ Gửi tác giả Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu.Truyện ngắn của em gửi đến toà soạn không đề địa chỉ nên Toà soan không thể gửi nhuận bút và báo biếu. Đúng tám giờ sáng ngày…tháng…năm… Em đến toà soạn báo “ Mê Hồn” ở số nhà …đường… nhận nhuận bút và báo biếu. Thân!”.
Chuyện tưởng đơn giản lại hoá lôi thôi to. Tôi kiếm đâu ra một nàng “Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu” có hai dòng máu Ấn – Việt bây giờ? Còn cái thằng “ tôi”, tôi tự thấy mình còn mang nhiều “ gien” của thuỷ tổ loài người, nhất là trán “ dô”, răng “ nhô” kể cả xương sườn, xương đầu gối đều …“ lô xô ” cả. Người với ngợm như vậy đến toà soạn thì… bố thằng nào tin! Nếu nhờ người khác đi nhận thay, cũng khó nếu như họ hỏi điều gì đó liên quan đến truyện ngắn, không phải là tác giả sẽ không trả lời được. Nhưng không đến nhận, tôi thấy vô lý. Vì đây là truyện ngắn chính tay tôi viết, công sức của mình, chính mình gửi đi. Thế thì tại sao không chính mình đến nhận báo biếu và nhuận bút?
Đúng giờ… ngày…Tôi đến toà soạn báo “ Mê Hồn”. Một cảnh tượng đập vào mắt y như trong phim Hồng Công. Có rất đông người, toàn con trai, đứng trước của toà soạn. Người nào, người nấy ăn mặc đẹp, đầu tóc láng mượt, đi giầy đen. Họ tụ tập như đang chờ đợi ai, thỉnh thoảng có người ngóng về phía xa xa, xong rồi giơ tay xem đồng hồ . Tôi biết, họ chờ đợi ai rồi ? Việc làm mạo danh tên người con gái lai hai dòng máu Ấn – Việt, cao một mét, bảy tám…của tôi đã làm “ khổ ” cả toà soạn. Tôi xấu hổ ,không dám đi lộ diện, cố tránh và tìm đến ông tổng biên tập tờ báo. Ông cũng ăn vận lịch sự, ở trong tư thế tiếp người đẹp.
Sau khi chào hỏi ông ấy xong, tôi nói lễ độ:
– Thưa anh …
Tôi chưa kịp nói hết, ông tổng biên tập cướp lời:
– Anh có phải là người viết bài báo tố cáo giám đốc cơ quan X…có biểu hiện tiêu cực, trù dập người ngay không ? Tôi đã gửi bài báo của anh sang cơ quan công an rồi. Anh sang đó, họ giải quyết!
– Dạ! không phải chuyện đó – Tôi biết ông tổng biên tập tờ báo “ Mê Hồn ” nhầm – Dạ ! thưa anh, đây là chuyện khác.Tôi là tác giả truyện ngắn “ĐỜI LÀ BỂ KHỔ” với bút danh “ PHAN VŨ DIỄM HẰNG DIỆU HƯƠNG THU”…
Nghe vậy, ông tổng biên tập giật mình , nhìn tôi không chớp:
– Anh không đùa đấy chứ !
– Dạ! Tôi đâu dám đùa. Truyện ngắn đó tôi lấy theo nguồn tư liệu …- Tôi lấy trong cặp để bên cạnh một loạt tư liệu ghi chép, chứng minh. Ông tổng biên tập cầm tập tư liệu của tôi xem qua, rồi lắc đầu:
– Đúng là tư liệu có nhiều tình tiết giống với truyện ngắn. nhưng tôi không tin truyện ngắn này là do anh viết.
Sao ông tổng biên tập nói như thế ? Tôi cố thuyết phục:
– Hiện tại trong cặp tôi còn bản thảo viết tay truyện ngắn này. Tôi có thể đưa anh xem để đối chiếu – Tôi lại lôi trong cặp bản thảo truyện ngắn viết tay đưa cho ông tổng biên tập.
Cầm tập bản thảo viết tay của tôi xem lướt qua, rồi ông ấy đưa trả lại tôi:
– Đúng là bản thảo viết tay này giống y như truyện ngắn đã đăng. Nhưng tôi vẫn khẳng định, anh không phải là tác giả của truyện ngắn này.
Ơ! Cái ông tổng biên tập này đến lạ. Nghĩ ngợi một lúc rồi tôi thú nhận và giải thích vì sao có bút danh “ Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu”Tưởng như vậy, ông tổng biên tập sẽ nghe ra. Có ai ngờ ! Ông ấy vẫn nói khẳng định, chắc như đinh đóng cột:
– Cũng có thể là như thế ! Song, anh nghe cho rõ nhé ! Tôi không tin anh là tác giả truyện ngắn đó.
Thế này là quá lắm rồi. Tôi tức giận đứng lên, lấy tay chỉ thẳng vào mặt ông tổng biên tấp báo “Mê Hồn”, nói lớn:
– Truyện ngắn ấy do tôi viết. Tên truyện ngắn ấy do tôi đặt. Bút danh ấy là của tôi. Ông có lục tìm họ, tên trong danh sách dân số hai nước Việt Nam- Ấn Độ, tôi dám cuộc với ông, Ở Việt Nam không ai có tên Phan Vũ Diễm Hằng Diệu Hương Thu, còn ở Ấn Độ bói không ra tên Phu Ta Phan Mu Đa Pha Nghi đâu ?
Ông tổng biên tập nở một nụ cười rất tự tin, lấy tay ra hiệu cho tôi:
– Anh cứ ngồi xuống đi, thật bình tĩnh, đừng nóng nẩy.Tôi sẽ giải thích cho anh thấy vì sao tôi không tin anh viết được truyện ngắn đó?
Tôi ngồi xuống, ngơ ngác chờ đợi. Ông tổng biên tập nhìn chăm chú vào tôi một lúc lâu, sau đó ông buông thõng một câu:
– Vì anh không phải là đàn bà!
HẾT

Gía tôi là đàn bà viết dí dõm mà cũng nghiệt ngã lắm anh Trung ơi
Một cây bút hài hước độc đáo
À há “Vì anh không phải là đàn bà!”
Hihi.. truyện viết vui! Cảm ơn tác giả Trần Kỳ Trung. Chúc tác giả kỳ sau viết hóm hỉnh.. dí dỏm, vui thêm chút nữa, haha. RB xin chào! Chúc tác giả vui khỏe.
Kiếp sau nếu có làm người
Quyết thành con gái cho đời lên hương
_______-
Ngẫm đi ngẫm lại thấy mà đúng
Cảm ơn anh TKT nhé
Thoi, dung dung nui nay trong nui no Tran ky Trung oi. Hay lam con ca loi trongnuoc de biet con ca vui, buon khi boi loi the nao? (Loi Lao Tu). Muon lam dan ba cung phai lua xu so ma dau thai, chu lam dan ba o VN, hoac cac xu Hoi giao thi tha lam con cho, con ngua van suong hon vi cho va ngua dung hang cao hon dan ong, dan ba o cac xu nay.
Noi dua cho vui, chu tac gia dung bi quan cai kiep dan ong lam chi, Cu thay di dau ve nha vo cung lo com nuoc, hau ha dang hoang la “vua” roi, dung mo chuyen bao chi vi thoi buoi ma Tu Xuong (khong nho ro lam phai ong nay khong?) than “Van chuong ha gioi re nhu beo” hinh nhu van con ton tai den hom nay, Boi the bai duoc dang hay khong duoc dang tren Me Hon cu coi nhu pha cho nhe tam hon ban oi.
Cam on bai viet vui va thay than phan quan thoa duoc dua len cao .
Chuc ban viet hay hoai nghen.
Xin duoc sua lai, con cho, con ngua duoc danh gia cao hon dan ba (khong hon duoc dan ong) o cac xu Tay phuong (cho) va Hoi giao (ngua). Tai sua soan di cho nen voi vang go quen doc lai,
Cac ban thong cam nghen.
Vậy kiếp sau tôi xin chuyển giới
Ha ha…tính kiếp sau sinh ra tui sẽ làm đàn ông…nhưng đọc bài viết nầy thấy làm đàn bà đôi khi cũng có lí…phải đổi ý thôi…hihi
Chào anh Trần Kỳ Trung,
Nếu là TB thì tui sẽ bán bản quyền “ĐỜI LA BỂ KHỔ” cho 1 em người mẫu xinh xinh nào đó để họ tùy nghi sử dụng & nhuận bút sẽ cao hơn nhiều, ha ha….
Truyện viết nhẹ nhàng, thâm thúy lắm. Cám ơn anh.
Em này có được không anh Thiên Bồng?
Out… ẻm: em ảo, hic hic…
Viết hài hước lắm TKTrung ơi,vẫn ở Đất Quảng chứ ?
Làm đàn bà có lợi thế lớn vậy sao ?
Chào anh ”Trần Kỳ Trung!”Bài viết thiệt vui!Tiếu ngạo giang hồ! Thêm cái tên lãng mạn mướt rượt của nhân vật Nhưng rất tiếc là…[Vì Anh không phải là Đàn Bà!/Nên Mê Hồn Trận chưa là lâm ly!/Ô!Mê thi với thi!/Thi sĩ làm gì?Anh si thế ni???]Đọc nghe thiệt là vui!Hi..hi…hi…