Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Hai, 2022

.

  • THƠ VŨ HỮU ĐỊNH
  • Còn Một Chút Gì Để Nhớ 
  • phố núi cao phố núi đầy sương
  • phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
  • anh khách lạ đi lên đi xuống
  • may mà có em đời dễ thương
  •  phố núi cao phố núi gần
  • phố xá không xa, phố tình thân
  • đi phút chốc về cũ địa điểm
  • một buổi chiều nào lòng bâng khuâng 
  • em Pleiku má đỏ hồng
  • ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
  • nên mắt em ướt và tóc em ướt
  • da em mềm như mây chiều trong
  •  xin cảm ơn thành phố có em
  • xin cảm ơn một mái tóc mềm
  • mai xa lắc biên giới
  • còn một chút gì để nhớ để quên
  • VHĐ***
  • Trần Dzạ Lữ
  • Một buổi chiều của năm 1969, tôi đang lang thang trên đường Triệu Nữ Vương, Đà Nẵng-bất ngờ có hai bóng lưng. error, you must be Tran Dzạ Lữ? “Tôi hơi ái ngại, không trả lời mà chỉ cười, người thứ hai tiếp bạn” Có đúng anh không? ” Tôi đành trả lời: ”Vâng, tôi là Lữ đây, có chuyện gì không vậy?” Người mập, lùn nhanh nhẹn: “Nghe danh anh lâu rồi, nay mới gặp.Thôi vô đây” Anh ta kéo tôi vào một quán bên đường. Anh tự giới thiệu mình là Trung (làm thơ) và người của anh là Trần Quang Lộc (nhạc sĩ). Chiều Định Mệnh hay Nghi Ngẫu? Tôi không biết .Nhưng từ đó tôi, Trung và Lộc đã thành bạn. Từ đó Trung hay rủ tôi về nhà ngủ để trao đổi chuyện văn chương.Nhà Trung nghèo, vậy mà chị Kim Vân luôn vui vẻ (Vợ Trung, lo nuôi chồng nuôi con, còn tiếp bạn bè của chồng mà không hề hé ra một lời thở phào nhẹ nhõm, hồi đó Trung binh yêu thích) Trong những người chơi, bạn bè như thế, Trung đưa ra đọc rất nhiều bài thơ anh làm.Còn Một Chút Để Nhớ , bài thơ giàu nhạc tính và là bài viết về Pleiku rất hay.Tôi hỏi Trung “Anh ấy đã sống trên đó rồi à?” Trung nói: ”Thời gian bắt đầu dịch lên đó và phải về” Đúng vậy, có cuộc sống ở đó anh mới tái hiện được một Pleiku trong thơ như thế.Cũng qua trao đổi về thơ nhạc, Trung và tôi đều mê nhạc sĩ Phạm Duy và Trịnh Công Sơn.Một người trung niên là “phù thủy“ âm nhạc và một người trẻ tuổi tài hoa.Tôi nói với Trung “Người nhạc sĩ trẻ có lời hay hơn cả thơ” Trung đồng tình và bảo ” Anh ấy là người Huế đó ”Tôi nói” Ước gì bọn mình gặp hai nhạc sĩ “Trung tươi cười:” Phải gặp mới ”.Tôi cũng động viên Trung nên gửi thơ đăng. Đăng báo cho người ta mới biết mình, chứ làm để đọc thì uổng.Thời gian này, bọn tôi còn chơi thân với Đoàn Huy Giao, Đynh Trầm Ca, Hồ Đắc Ngọc. 
  • Một năm sau (1970) Trung có thơ đăng trên tạp chí ở Sài Gòn với bút danh Vũ Hữu Định .  được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc và bài hát được phổ biến rộng rãi.Cũng từ năm 1970 đến năm 1973, Vũ Hữu Định xê dịch rất nhiều, Định đi giang hồ với cái túi xách trên tay, không tiền bạc, không một tấm giấy tờ tùy thân. Nhà trọ Ngô Nguyên Nghiễm bên cầu Chữ Y và có lần phiêu lưu ký về Đồng Tháp với Hạc Thành Hoa hơn tháng, lại có những lần Định cư lâu nhất ở Đại Ninh với Nguyễn Đình Dzu… Định mải miết phiêu bồng với chị Kim Vân. sinh con cũng không quay về.Tội nghiệp chị một mình lo toan tất cả .Những năm này, tôi còn ở Đà Nẵng, thường xuyên thăm chị và các cháu.Nhưng giữa năm 1973, tôi quay lại “Hành Phương Nam” và cuối cùng năm 1973 Định lại về đà nẵng.Vậy là,at that Định chỉ còn Đoàn Huy Giao, Nguyễn Tịnh Đông và Đynh Trầm Ca, Nguyễn Đông Giang, Tô Như Châu để giao tình lúc uống rượu, ngâm thơ .. 
  •   Sau năm 1975, tôi gửi vợ về cuộc sống ở Huế. Đây là chuyện cơm áo trên hết nên tôi gác chuyện văn chương, những người bạn, tuy nhiên bạn biết đến Định sống ở Đà Nẵng.  Như vậy, năm 1976, Vũ Hữu Định và Đoàn Huy Giao trở lại tìm về Huế thăm tôi khi nghe tin tôi sống những ngày dài ở đó, làm nông dân mà thiếu gạo.Tôi thật bất ngờ và cảm động không biết bằng cách nào mà hai bạn mang về cho tôi 20 ký gạo-lúc ngăn sông cấm chợ? Định và Giao lại một ngày, một đêm trở lại Đà Nẵng. Cuối năm 1977, tôi bỏ Huế vào lại Sàigòn, tiếp tục cuộc ”bỏ cuộc sinh nhai” Thời gian này, nghe Định làm nhân viên ngành điện. Tuy nhiên, con người vẫn mê thơ, rượu, mê đi giang hồ… Định nói với bạn bè là thèm khát những chuyến đi như xưa.  
  •    Đã qua năm 1981, nghe tin Định chết trong đêm 16 tháng giêng năm Tân Dậu (1981) bên bờ sông Hàn sau bữa nhậu với bạn bè. Tôi bàng hoàng, sốt sắng vì không bao giờ nghĩ rằng sẽ chết sớm vậy .. Định chết thật sao? giữa lúc còn biết bao bão, dự phóng trong đời chưa thực hiện. Định chết ở tuổi ”bất hoặc” đầy tiếc nuối. Anh ra đi để lại 1 vợ và 5 con .Thương Định tôi lại càng thương chị Kim Vân hơn. Những người đàn bà sống với nhà thơ đúng là những người vĩ đại bởi họ chịu đựng thiệt hại.Tôi ngậm ngùi và bất giác làm mấy câu thơ:    Những người vợ có chồng làm thơLà hoàng hôn tím chờ đợiNgười đi xa như mộngCòn lại hoài trong gío mưa…    
  • Không bao lâu sau ngày Định chết, Lữ Thượng Thọ từ Đà Nẵng vào thành phố tìm tôi và đưa hai bài thơ của Định.Một bài Thơ Năm Bốn Mươi như một bài kiểm tra đời mình và một bài Tết Nhớ Thằng Bạn Xa Quê , làm cho tôi. Đó là cuối cùng của Vũ Hữu Định. Đọc hai bài thơ lòng tôi rưng rưng. Định trước vẫn là người sống hết mình vì rượu, thơ và bè bạn.Sau Lữ Thượng Thọ là Trần Từ Duy.Duy từ Đà Nẵng vào Sài Gòn lập nghiệp.Duy lại về cái chết và đám tang Định ở Đà Nẵng. rất đông bạn bè theo đuổi anh đi vào thiên thu… Từ đó, năm nào đến ngày Vũ Hữu Định, Duy cũng tổ chức ở nhà riêng và mời tôi làm ”chủ lễ“ Duy rất thương mến định vì cái chân tình của tôi. làm sao trong tập thơ cho Vũ Hữu Định. Điều này, tôi cũng đã nghĩ từ lâu, nhưng không được phép hoàn thành. Mãi đến giữa năm 1995. Duy quyết định vận hành bạn bè. Cho phép chị Vân, xin giấy phép nhà xuất bản và vận chuyển bạn bè, anh em đóng tiền để trong tập thơ đầu tay cho một người tài hoa đã cố gắng. Bây giờ thì tập thơ Còn Một Chút Còn Nhớ của Vũ Hữu Định đã ra mắt bạn đọc.Tập thơ trong đẹp và sang trọng gồm 45 bài (trong số mấy mươi bài Vũ Hữu Định đã làm, được Nguyễn Tịnh Đông từ Đà Nẵng mang vào) .Ngoài bài Còn Một Chút Còn Nhớ , tôi vẫn còn, là gía như tìm được những bài hay của Định để đưa vào tập như Bài Hay. Bài này có 2 câu tôi rất thích: Giang hồ đâu có ai phong ấnMeta think from quan trở lại quê…Hay bài Cảm ơn Người vợ khổ có 4 câu cảm động:Pass nào em sinh nởAnh also on xaThis time em sinh nởAnh cũng không có nhà…       Bài thơ còn nhiều khổ nữa nhưng tôi không nhớ hết, chỉ nhớ là đọc trên tạp chí Bách Khoa năm 72,73 gì đó.Bài thơ Định làm vợ- chị Kim Vân, người vợ khổ để định đi rong rêu với bạn .Hoặc một bài thơ 8 chữ định làm lúc tạm dừng cuộc phiêu lưu có hình tượng rất độc đáo: Như con đo sâu, đo đoạn đời buồn…          
  •  Định làm những bài thơ lạ hơn, nhưng anh cũng như tôi thường làm thơ xong rồi không lưu bản thảo vì vậy nhiều bài thơ bị thất lạc . bạn bè hoặc gia đình sẽ bổ sung.   Cùng với việc phát hành tập thơ, Trần Từ Duy và Vân Khanh đã tổ chức một đêm thơ Vũ Hữu Định tại Nhà Văn Hóa Phú Nhuận.Đêm thơ rất đông bạn bè và toàn bộ không khí thân tình, dễ thương.     Số tiền tổ chức đêm thơ và số tiền bán tập thơ Còn lại Một chút Để Nhớ của Định, Trần Từ Duy mang ra Đà Nẵng trao cho chị Kim Vân (Trần Từ Duy còn định tổ chức một đêm thơ ở ĐN). số tiền trên dự kiến ​​sẽ xây dựng lại mộ Vũ Hữu Định. Tôi chắc chắn rằng chị Vân sẽ vui lòng và định cư ở nơi vĩnh hằng cũng sẽ thấy cười vì Duy và anh em bằng chủ đã Cảm ơn Người vợ đau khổ   lần thứ hai thay thế cho Định .     
  •      Trên đây là những kỷ niệm nhỏ của người viết đối với tác giả Còn lại Một Chút Gì Để Nhớ về tập thơ đầu tay được ấn hành. Tôi chắc chắn rằng trong những năm tháng còn lại ở trần gian với thơ, rượu, đi giang hồ khắp nơi và bạn khắp nơi còn nhiều điều kiện để nhớ hơn.Trần Dzạ Lữ(Tp. Hồ Chí Minh, đêm mưa 15.7.1996)(*) Nhân gian tập thơ Còn Một Chút Còn Nhớ của VHĐ được ấn hành.NXB Trẻ 1996. Nguồn: Bài viết của TDL đăng trên Đặc Tuyển THỜI VĂN số 13 và 14 -1996) .Bản của tác giả.***Viết thêm lời : Vũ Hữu Định mất đi nhưng thơ anh vẫn sống mãi trong lòng người đọc-nhất là bài thơ Còn Một Chút Gì Để Nhớ được nhạc sĩ Phạm Duy bay cao, qua các bài truyền cảm của ca sĩ hải ngoại cũng như trong nướcVũ Hữu Định không còn ở trần gian này nhưng con cái anh trưởng thành và làm ăn phát đạt nhờ đức hy sinh của mẹ là chị Kim Vân.Tôi mừng vì giờ đây chị Kim Vân đã già an nhàn, không còn thấy cảnh cơ cực khi chị túng quẫn để kiếm tiền nuôi chồng, nuôi conNăm 2006 Trần Hoài Thư (nhà văn) định cư ở Mỹ (người giữ văn chương miền Nam) đã sưu tập và bổ sung một số bài thơ lưu lạc của Vũ Hữu Định và trong ấn thơ VHĐ giàu hơn tập thơ trong nước (Nhà Xuất BảnThư Ấn Quán- Hoa Kỳ) Điều này thêm niềm vui nữa với gia đình chị Vân, tôi và bạn của bạn Định.Bốn mươi mốt năm ngày mất, tôi thắp nén nhang lòng tưởng nhớ đến người bạn thân thiết một thời VHĐ
  • Trần Dzạ Lữ(Xuyên Mộc 2022)

Read Full Post »

Valentine của mẹ

Đình Nguyên

.

Mẹ chưa bao giờ biết đến ngày Valentine!

Mẹ chờ con về đã 40 cái Tết

Mẹ vẫn hàng đêm nguyện cầu

cho con

Mẹ nghe tiếng con văng vẳng đâu đó

nhập nhòa, rì rào như

lẫn vào tiếng sóng

.

Giọt nước mắt lăn

dài trên gương mặt mẹ

khi nghe ba tiếng

hòa bình rồi!

Ngày đó

Sài gòn đổ mưa trong lòng mẹ!

Con vẫn chưa về!

.

Mẹ tiễn con đi một ngày sau Tết

Trời xuân buốt giá hơn

vì đạn pháo chở thêm cái lạnh về

từ phía Bắc

Chiếc áo mẹ để dành cho con

vẫn còn nằm trong tủ

Con chưa về mặc

lần nào từ hôm ấy!

.

Mới đó mà

đã 35 mùa rét trôi qua

Nhanh như những sợi tóc mẹ

thay màu

mẹ không hay biết

.

Nhanh như tấm lưng mẹ

còng thêm

vì mỗi ngày

gánh nặng

nỗi chờ mong

.

Cái ngày mà người ta gọi là Valentine

Mẹ chưa hề biết!

Mẹ chỉ biết tình yêu

của cha con

dành cho mẹ

Để rồi ngày có con

Mẹ lại dành

tình yêu cho con

Những tình yêu của mẹ

Lần lượt… đi

mãi không về!

.

70 năm

rồi hơn 80 năm

Mẹ

cỗi

già

Con vẫn chưa về!

Mẹ không cần biết

cái ngày gọi là Valentine

mẹ chỉ biết

ôm lấy những khoảng trống

đợi chờ

tình yêu của mẹ!

Read Full Post »

Đặng Thiên Sơn

.

BẮT ĐẦU MỘT TÌNH YÊU

Khi mùa thu không còn đủ sức cưu mang những giấc mơ đi lạc

ta rơi vào một quỹ đạo khác,

ướt át vì vừa băng qua những cơn mưa cuối mùa dai dẳng,

cô độc giữu vũ trụ bao la…

Ta tự nhốt mình trong một căn phòng không cửa sổ,

không có những chậu lan nơi ban công,

không còn nghe tiếng guốc gõ nhẹ lên nền con hẻm

ngoằn ngoèo dài suốt thời tuổi trẻ…

Những cuộc tình xưa cũ

trôi dạt theo thời gian về miền biên viễn,

chiếc lá khô đang rơi nghe rõ từng tiếng xoay trong gió

rồi nó sẽ đáp xuống vuông đất chật chội, nghèo nàn ngoài kia,

một mai sẽ trở thành bùn đất như hàng ngàn xác chết khác…

Chẳng có gì

nếu màn hình điện thoại không rung lên giữa đêm giao mùa

khuya khoắt.

Em đã đến như thế

vá víu lại những tả tơi của một thời trai trẻ,

cơn mưa đang rơi ngoài hiên như một khúc vĩ thanh réo rắt,

ta cảm nhận được từng tế bào yêu đang cố đâm thủng lớp chai sần

của trái tim phong kín bao ngày

(Sự hồi sinh bao giờ cũng mong được trọn vẹn hơn lần đầu)

Read Full Post »

Cao Hoàng Từ Đoan

1.

mừng ta sinh nhựt tháng 2

.

đâu… hoa, bánh, nến,

đâu rồi người yêu!?

một ngày khép nắng buồn thiu

có ta ngồi nhặt đìu hiu tuổi mình

.

2.

v ề t h ô i,

ngày đã muộn mằn

hoàng hôn hiu quạnh quấn tang

một màu

về thôi..

về phía không nhau

bóng ta trượt đổ lên sầu

chia phôi

.

3.

người ơi ..”

trời ngả chiều rồi!

nắng

buâng khuâng..

rụng trên đồi

hoàng lan

có ai về

nhớ ghé ngang

vớt dùm em chút miên man

cuối ngày

Read Full Post »

Nguyễn Hoàng Anh Thư

.

Những ngày cuối năm

Trong sự cảm nghiệm của chúng ta

Mọi thứ đều đang hành khất những ngày còn lại

Câu chuyện của con người với nhau

Rồi sẽ đến lúc mù mịt

Chỉ còn ngôn ngữ của giao thừa

Cất lên từ trong lồng ngực

Sự chờ đợi bây giờ

Như những bông hoa lặng tiếng

Điệp vòng lên quá khứ

Tháng Chạp này

Mọi sự cảm nghiệm là hơi hướm của mùa sương sa đọng sân nhà năm trước

Mệ hái vài bông sói, pha trà, ủ đầy những câu chuyện xa xưa bay lên trong làn khói

Nhớ đứa con trai

Ở miền xa lắc xa lơ nào ấy

Có thể ở đấy mọi thứ đều chầm chậm

Trôi vào giấc cô miên

Cháu gieo mấy nắm hạt hoa mào gà đen nhánh

Cắm thêm vài nhành vạn thọ

Mùi đất tơi mầm nhú lộc xuân xanh

Non trên những ngón tay

Ươm từng ngọn cầu vồng

Trong mắt chớm sáng

.

Tháng Chạp này

Ngồi tra vấn từng dấu câu lấp lửng

Mùi giấy poluya

Nét chữ ngày xưa nặng mùi tháng năm trong hộc tủ

Từng lời yêu thương thánh thiện

Mỏng mảnh như những đám mây

Nơi chúng ta đã được sinh ra

Tháng Chạp này ngồi đợi Tết

Ngửi mùi mứt gừng

Nhớ mùi áo mới

Những tháng ngày mẹ chắt chiu dành dụm

Nhớ giao thừa mùi trầm bay khắp xóm

Nhớ mùi bình yên

Nhớ hoang lạnh những buổi sớm mùa đông ngoài ngõ

.

Những ngày này ai có còn nhóm bếp

Giữ hương lửa thơm

Một chút

Giữa phố người

n.h.a.t

Read Full Post »

Xuân tình yêu

TRẦN THOẠI NGUYÊN

Trời sắp hết mùa đông

Lung linh giọt nắng hồng

Vườn đời thay áo mới

Cây đâm chồi trổ bông

.

Băng qua mùa giông bão

Giũ áo bụi lầm than

Xuân Tình Yêu mách bảo

Trái tim yêu rộn ràng.

.

Nầy cành mai sắc thắm

Nầy nụ đào hồng tươi

Bướm vàng bay trong nắng

Đi hái nhụy nụ cười.

.

Em mở lòng gửi gió

Dòng tinh khiết hương hoa

Nàng Xuân về đây đó

Mọi miền nhạc reo ca

.

Xin chào Nàng Xuân mới

Lòng Mẹ Thiên Nhiên ơi !

Chim trên cành học nói

Tiếng yêu thương, tiếng Người …

Read Full Post »

Con chim tu hú đẻ nhờ

Quyên Di

Mồng bốn Tết…

Bầu trời trong xanh mà vẫn có những hạt mưa bụi lấm tấm. Mẹ tôi bảo đó là mưa xuân. Ông Hồng Châu, bố chị Bích Khuê khẽ đọc mấy câu thơ Nguyễn Bính:

Em là con gái trong khung cửi

Dệt lụa quanh năm với mẹ già.

Lòng trẻ còn như cây lụa trắng,

Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay,

Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy.

Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,

Mẹ bảo: Thôn Đoài hát tối nay. (1)

Người lớn ngồi nói chuyện với nhau và chơi tam cúc. Bà Hồng Châu khoe có đôi “tịnh vường.” (2) Ông Hồng Châu bảo vợ: “Mợ khéo là hay! Chơi tam cúc mà có gì lại bày ra cả! Thế là làm sao!” Hình như bà Hồng Châu hiểu theo nghĩa khác, hai má đỏ ửng, sửa lại dáng ngồi cho ngay ngắn, nghiêm chỉnh hơn. Bố tôi liếc nhìn mẹ tôi thật nhanh. Hai ông bà cười kín đáo.

Các anh chị em tôi mải mê với mấy xu và hào được mừng tuổi. Chị Bích Khuê xin phép bố mẹ chị và bố mẹ tôi đưa tôi ra cánh đồng xem hoa cỏ mùa xuân. Bố mẹ chị Bích Khuê bằng lòng. Mẹ tôi thì dặn với: “Đi chơi cho vui. Mà cô Bích Khuê nhớ đưa em nó về sơm sớm nhé, ngộ nhỡ mưa ướt đầu, cả hai chị em bị cảm.”

Cả gia đình ông bà Hồng Châu và gia đình bố mẹ tôi đều là người Hà Nội. Chiến tranh khiến hai nhà phải tản cư, trôi giạt nhiều nơi, cuối cùng đến làng Thượng Vĩ, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam. Cha xứ và người dân xóm đạo ở đấy thương chúng tôi, cho vào ở chung một nếp nhà gỗ rộng rãi mà chủ nhà đã đi đâu xa mãi không thấy về. Ông bà Hồng Châu giữ đạo thờ Tổ Tiên. Gia đình tôi theo đạo Công giáo. Thế mà hai gia đình sống chung với nhau rất hoà hợp.

Năm ấy tôi mới lên sáu. Chị Bích Khuê hơn tôi chín, mười tuổi chi đó. Hai chị em hợp tính nhau, cùng thích thiên nhiên cây cỏ, không ưa nơi tụ họp đông đảo, ồn ào. Vì thế mà hai chị em gần gũi nhau. Chị Bích Khuê thương tôi như em ruột của chị. Chị là con một, không có em trai, em gái nào cả.

Bao giờ đi đâu với nhau tôi cũng đòi chị Bích Khuê cầm tay dắt đi. Bàn tay chị mềm, mát mà lại ấm. Tôi không biết diễn tả thế nào cho rõ. Thật thế, bàn tay chị mát và ấm.

Hôm nay chị Bích Khuê mặc áo cánh màu xanh nõn chuối, trông chị như một cây chuối non, tươi tắn và đầy sức sống. Thật ra chị có cái áo dài màu hồng đẹp tuyệt. Chị mặc cái áo ấy suốt trong ba ngày Tết. Nhưng hôm nay đã là mồng bốn, không còn phải chào khách đến nhà nữa, chị không phải diện áo dài mà mặc áo cánh. Với lại, đi ra cánh đồng, ai lại mặc áo dài tha thướt!

Tôi ngước mắt nhìn chị, hỏi: “Chị Bích Khuê này, lúc nãy chị có nghe bố chị đọc mấy câu thơ gì không?” Chị trả lời: “Có. Mà chị không nhớ hết.” Tôi cười: “Thế mà em nhớ hết đấy! Chị Bứt Huê phục em không?” Chị cũng cười: “Chị phục em chứ…” Rồi trêu tôi: “Phục nhất là cách Chúc gọi tên chị.” Tôi đỏ mặt, vùng vằng: “Chị lại trêu em! Em không chơi với chị nữa!”

Chả là tôi có tật nói ngọng. Mà tên chị, cả hai tiếng tôi đều nói ngọng. “Bích” thì tôi nói thành “Bứt,” vì không phát âm được những tiếng có vần “ich.” Còn “Khuê” thì tôi nói thành “Huê,” vì không phát được âm “khờ” mà chỉ phát được âm “hờ” thôi.

Chị Bích Khuê vẫn cười, còn doạ: “Nếu Chúc không chơi với chị thì chị bỏ tay Chúc ra, không dắt nữa nhé!” Rồi chị làm như muốn buông tay ra thật. Tôi cuống quýt: “Ấy, chị đừng buông tay em! Em chơi với chị… suốt đời…”

Chị Bích Khuê cười thật tươi. Tôi không biết ví nụ cười của chị tươi như gì, đành ví nụ cười ấy như hoa chuối nở đỏ, lấp ló sau tàu lá xanh mướt. Thấy chị cười, tôi yên tâm.

Một lát sau, tôi tiếp tục câu chuyện bỏ dở: “Em nhớ hết mấy câu thơ bố chị đọc đấy. Mà em còn biết đổi thành câu thơ khác nữa cơ!”

Đôi mắt chị Bích Khuê đen láy như hạt nhãn, đã tròn, bây giờ lại tròn hơn. Chị nói: “Chúc nói thật đấy à? Mà Chúc đổi thành câu thơ khác như thế nào?”

Tôi nhẩn nha đọc:

“Lòng trẻ còn như cây lụa trắng,

Mẹ già chưa bán chợ làng xa.”

Đây là câu thơ bố chị đọc. Bây giờ em đổi lại thành:

“Lòng chị còn như cây lụa trắng,

Mẹ hiền chưa gả chị làng xa.”

Cho đến bây giờ tôi vẫn lấy làm lạ lùng cho trí nhớ của đứa bé 6 tuổi là tôi thuở ấy. Chả biết sao, cái gì có tí thơ phú là tôi nhớ ngay, mà đã nhớ thì không quên nữa.

Chị Bích Khuê, hai má đỏ hây hây. Chị nắm tay tôi chặt hơn một tí, rồi hỏi, giọng không được tự nhiên: “Chúc còn bé! Biết gì là gả với cưới! Chỉ nói xằng thôi!” Tôi cãi ngay: “Em biết chứ! Gả là bố mẹ chị cho chị đi lấy chồng, đúng không?” Chị Bích Khuê bảo: “Thì đúng. Nhưng mà đến lúc ấy thì chị không dắt Chúc đi chơi nữa đâu.” Tôi trả lời ngay: “Em biết! Thế nên em mới nói ‘Mẹ hiền chưa gả chị làng xa’ đấy.” Rồi tôi xui chị: “Hay là chị đừng lấy chồng. Chị dắt tay em đi suốt đời nhé, nhé!” Chị Bích Khuê bảo: “Em tôi nói nhảm rồi. Thôi, không nói chuyện ấy nữa!”

Có tiếng con chim gì nó hót “tu… tu… hú… tu… tu… hú…” Sau đó là hàng loạt các tiếng chim khác hót loạn cả lên. Tôi hỏi chị Bích Khuê: “Chị có nghe cái con chim gì nó hót buồn cười quá đấy không? Nó hót cái gì mà tu hú, tu hú… À, mà chị này, anh Tuấn nhà em muốn đi tu đấy!”

Chị Bích Khuê bật cười: “Anh Tuấn nhà em định đi tu à? Anh ấy tu… hú đấy!” Tôi hỏi: “Thế là làm sao hở chị?” Chị trả lời: “Nghĩa là anh ấy không tu được đâu. Anh ấy đẹp giai quá mà cũng nghịch quá, hay nói bông lơn… trêu chị!”

Anh Tuấn và chị Bích Khuê sàn sàn tuổi nhau. Anh Tuấn đẹp giai, vui tính. Chị Bích Khuê không khó chịu anh Tuấn khi anh ấy trêu chị, nhưng hai người hình như chẳng có tình ý gì với nhau. Chị xem anh Tuấn như ông anh… đồng tuổi.

Con chim lúc nãy lại hót “tu… tu… hú… tu… tu… hú…” Cả một đám chim khác lại tranh nhau hót lên loạn xạ. Tôi giật giật tay chị Bích Khuê, hỏi: “Đâu? Đâu? Con chim ấy đâu, em không thấy! Chị chỉ cho em thấy đi!” Chị Bích Khuê trả lời: “Nó đậu trên tận ngọn cây cao, chị cũng không thấy. Nhưng mà chị biết nó.” “Biết là biết thế nào hở chị?” “Biết là biết nó bạc lắm!” Tôi nói: “Nó bạc lắm à? Thế ra lông nó trắng như bạc à? Vậy chắc nó đẹp lắm, phải không chị?” Chị Bích Khuê đáp: “Không, lông nó đen đủi. Nó xấu lắm. Xấu cả hình dạng lẫn tính nết.”

Con chim xấu xí ấy lại hót “tu… tu… hú… tu… tu… hú…” Sau đó bầy chim đủ loại lại hót loạn xạ. Chị Bích Khuê bảo: “Đấy! Chim tu hú xấu lắm, ác lắm nên những con chim khác cùng nhau hót to đuổi nó đi đấy!”

Thế rồi chị cắt nghĩa cho tôi hiểu. Chị bảo người ta dựa vào tiếng nó hót mà đặt tên cho nó là chim tu hú. Mỗi khi một con tu hú kêu là nó thông báo cho các con chim khác biết nó đã chiếm cái lãnh thổ này rồi, những con tu hú khác lo mà tránh xa. Mà ngay cả các loài chim khác cũng liệu thần hồn. Tiếng chim tu hú kêu cũng là tín hiệu của con chim trống rủ rê con chim mái đến gặp nó. Chúng ở với nhau rồi con chim mái đẻ trứng. Tu hú mái không chịu làm tổ để đẻ mà nó đẻ nhờ vào tổ một loài chim khác. Thường thì nó chọn tổ chim chích hay cà cưỡng vì trứng những loại chim này với trứng của nó có độ to giống nhau. Nó đánh lừa cho chim chích mẹ hay cà cưỡng mẹ tưởng trứng của nó cũng là trứng của con chim ấy. Mà nó ác lắm! Khi đẻ một quả trứng vào tổ con chim kia rồi, nó lấy chân, lấy mỏ hất một quả trứng của con chim kia cho rơi xuống đất. Chim chích mẹ hay cà cưỡng mẹ ngây thơ lắm, “đếm” thấy số trứng vẫn nguyên như thế thì cho đó đều là trứng của mình nên ấp tất cả. Trứng tu hú nở ra con sớm nhất. Còn bé mà đã gian ngoan, nó hất tất cả những quả trứng trong tổ xuống đất, để một mình nó hưởng thức ăn của chim mẹ đem về và vì thế nó lớn như thổi. Đến khi nó đủ lông đủ cánh thì vụt bay đi không hề lưu luyến.

Cắt nghĩa xong chị bảo: “Đấy chị bảo nó bạc là vì nó vừa độc ác vừa vô ơn, chứ không phải là lông nó trắng như bạc đâu. Phải nói là nó bạc ác mới đúng. Vì thế mà khi nó cất tiếng hót thì tất cả các loài chim khác đều cất lớn tiếng mà xua đuổi nó. Kẻ bạc ác thì chẳng được ai thích cả.”

Tôi nghe chị nói xong thì lòng buồn rười rượi. Lần đầu tiên thằng bé 6 tuổi biết được trên đời có những kẻ bạc ác. Hoá ra không phải tất cả mọi sinh vật đều tốt. Nó chợt hiểu người ta cũng vậy, không phải ai cũng tốt.

Ra đến cánh đồng, hai chị em hầu như quên con chim tu hú bạc ác để say sưa với cảnh đẹp thiên nhiên. Cỏ non xanh mát trên cánh đồng mênh mông. Mưa xuân trang điểm những ngọn cỏ bằng những viên ngọc bé tí sáng long lanh. Có những cây mơ mọc dại nở hoa trắng toát, nhẹ lay động trong gió xuân. Chị Bích Khuê nắm tay tôi mà chạy chân trần trên cánh đồng. Khuôn mặt chị ngước lên. Đôi chân chị như bay bổng lên khỏi mặt đất. Chị đẹp và thanh thoát như một cô tiên.

Sau này lớn lên, tôi mê thơ cổ, đọc những câu thơ của Thôi Hiệu

Xuân du phương thảo địa,

Hạ thưởng lục hà trì,

Thu ẩm hoàng hoa tửu,

Đông ngâm bạch tuyết thi (3)

tôi lại nhớ đến buổi đi chơi xuân hôm ấy. “Phương thảo địa” của người xưa chắc cũng chỉ đẹp như cánh đồng làng Thượng Vĩ ngày đầu xuân là cùng.

Thế rồi tôi lại đọc bài thơ “Xuân Tứ” của Lý Bạch:

Yên thảo như bích ty,

Tần tang đê lục chi.

Đương quân hoài quy nhật,

Thị thiếp đoạn trường thì.

Xuân phong bất tương thức,

Hà sự nhập la vi? (4)

tôi cũng lại nhớ đến cánh đồng làng Thượng Vĩ. Cỏ nước Yên có biếc như tơ thì cũng chỉ biếc như cỏ cánh đồng Thượng Vĩ là cùng.

Rồi tôi đọc lục bát trong truyện Kiều:

Cỏ non xanh tận chân trời,

Cành lê trắng điểm một vài bông hoa (5)

thì thấy chẳng khác gì cảnh cánh đồng Thượng Vĩ, cũng “cỏ non xanh tận chân trời.” Còn hoa lê trong truyện Kiều biến thành hoa mơ trong cánh đồng Thượng Vĩ.

Nhớ lời mẹ tôi dặn, chị Bích Khuê đưa tôi về. Hai chị em hầu như quên mất con tu hú bạc ác, nếu trên đường về không gặp nó nữa. Ngờ đâu lúc đi ngang qua chỗ cũ, hai chị em lại nghe tiếng tu hú kêu. Chị Bích Khuê khe chau mày, nói nho nhỏ: “Ơ hay cái con tu hú này, sao mày về đây sớm thế? Người lớn bảo đến tháng Ba tu hú mới về đẻ trứng cơ mà!” Lần đầu tiên tôi thấy miệng chị Bích Khuê thốt ra tiếng “mày.” Chắc là chị giận con tu hú lắm!

Nhưng rồi chị lấy lại bình tĩnh, ân cần dạy tôi: “Mình đã nương nhờ đâu thì phải biết ơn những người ở đấy. Như nhà hai chị em mình đang nương nhờ người xóm đạo làng Thượng Vĩ thì phải biết ơn cha xứ và giáo dân ở đây. Được nương nhờ mà về sau không biết ơn thì không sống phải đạo làm người.”

Chị nói năng, dạy bảo tôi như một người lớn.

Những ngày mùa xuân qua đi và rồi những ngày tản cư của chúng tôi cũng qua đi. Khi thấy có những dấu hiệu bất an, ông bà Hồng Châu và bố mẹ tôi bàn bạc với nhau rồi cuối cùng cả hai gia đình đều hồi cư Hà Nội. Ông bà Hồng Châu và bố mẹ tôi khôn ngoan hơn chim chích hay cà cưỡng mẹ nhiều. Khi thấy không an toàn, bố mẹ chị Bích Khuê và bố mẹ tôi đều “dọn tổ” mà đi để cả gia đình, nhất là con cái không lâm vào tình trạng bất an, nguy hiểm.

Một ngày nọ có người từ Thượng Vĩ trốn được về Hà Nội, đến nhà tìm bố mẹ tôi. Người này kể rằng cha già Nến, cha xứ xóm đạo, bị người ta xông vào nhà xứ bắt đi. Họ trói hai tay cha lại, buộc vào đuôi một con trâu. Con trâu kéo cha chạy rong khắp làng với đôi chân khẳng khiu không giày dép. Theo sau là những kẻ cầm roi dâu đánh đập cha túi bụi. Họ kết tội cha là quân gian ác, bóc lột dân nghèo! Trong số những người đánh đập cha có cả những người tản cư, được cha và giáo dân ở đây giúp đỡ nơi ăn chốn ở. Khốn thương! Cả đời cha chỉ biết cưu mang người cùng khổ mà bây giờ bị kết tội là quân gian ác bóc lột dân nghèo. Chắc những người này có họ hàng ruột thịt với chim tu hú!

*

Gia đình chúng tôi di cư vào Nam, được chính phủ cho tạm cư ở bệnh viện Bình Dân đôi ba tháng. Sau đó bố mẹ tôi gom góp, vay mượn, mua được một căn nhà gỗ ở cuối chợ Vườn Chuối. Hàng xóm của chúng tôi toàn là bà con miền Nam hiền lành, bộc trực và chất phác. Họ giúp đỡ chúng tôi, những người chân ướt chân ráo đến cư ngụ trong khu xóm này, một cách thật thà, không chút tư lợi. Tôi lớn lên ở đó cho đến ngày vượt biên tìm đất sống khác. Tôi nương nhờ xã hội Mỹ mà xây dựng cuộc sống mới, mang ơn đất nước, xứ sở này.

Rất nhiều lần, gã đàn ông không còn tuổi trẻ là tôi nhớ về xóm đạo làng Thượng Vĩ, nhớ cha già Nến. Nhớ xóm chợ Vườn Chuối. Nhớ những ngày đầu trên đất Mỹ. Tôi nhớ và nhớ ơn. Tôi không muốn làm con chim tu hú.

Và tôi nhớ chị Bích Khuê. Nhớ bàn tay mềm mại, mát mà ấm của chị. Nhớ hôm mồng bốn tết chị mặc áo cánh màu xanh nõn chuối. Nhớ chị tươi mát như một thân chuối non. Nhớ nụ cười thắm của chị như hoa chuối đỏ tươi lấp ló sau tàu lá chuối xanh.

Chị Bích Khuê ơi, suốt đời em nhớ chị mặc dù em không được “chơi với chị suốt đời,” cũng không được chị nắm tay dẫn đi suốt đoạn đường trần. Em nhớ lời chị dặn: nương nhờ ai thì phải biết ơn, đừng bạc ác như con chim tu hú.

Em không muốn làm chim tu hú. Em nhất định không làm chim tu hú. Suốt đời!

______________________________

(1) Mưa Xuân, Nguyễn Bính

(2) “Tịnh vường”: tượng vàng. Thật ra là đôi “tượng đỏ” (tịnh hồng) trong bộ bài tam cúc

(3) Mùa xuân dạo chơi trên miền đất có cỏ thơm. Mùa hạ thưởng ngoan ao sen xanh. Mùa thu uống rượu hoa cúc. Mùa đông ngâm bài thơ tuyết trắng.

(4) Cỏ nước Yên xanh biếc như tơ. Cây dâu nước Tần lả cành xanh xuống. Đang lúc chàng nhớ đến ngày trở về; thì cũng chính là thiếp đau lòng đứt ruột. Gió xuân và thiếp không hề biết nhau. Hà cớ gì mà lọt vào màn của thiếp?

(5) Đoạn Trường Tân Thanh (câu 41, 42,) Nguyễn Du

Read Full Post »

Lì xì đầu năm

Trần Dzạ Lữ

Lì xì nụ cưỡng hôn,

vùng vằng …em bỏ chạy

Thật tình anh áy náy

Có phải tình đơn phương?

.

Ta chưa đi chung đường

Nên em về lối khác

Ui chao công anh tát

Cấp kỳ nước biển đông…

.

Tình chưa thể nước ròng

Nên mùa xuân buồn tẻ

Bên bờ ni me mé

Thấy con sáo sang sông…

.

Anh đứng như trời trồng

Vàng hoa riêng cây cải

Tương tư còn ở lại

Năm nắm những mùa không!

.

Nụ hôn người không thương

Lì xì chi tội rứa?

Hăm hở ôm dang dỡ

Ta còn gì trông mong?

Trần Dzạ Lữ

Read Full Post »

Chiều xuân nhớ mẹ

Trần Hà Yên

Mẹ ơi!
ruộng mùa này mẹ cấy có được không
vụ đông xuân
nước vẫn mênh mông quá
bàn tay cha đã bao lần gieo sạ
mưa trắng trời
hạt thóc nước cuốn trôi

.

Ở nơi xa
nghe đài báo thế thôi
xót lòng con
vì miền trung mưa gió
xuân sắp về mà đông như còn đó
vẫn dãi dề
con nước trắng bao la

.

Đường vào nhà
những năm trước đầy hoa
mẹ trồng rau
mướt xanh khi tết đến
đàn em thơ vui trên sân trìu mến
gió mưa này…
cảnh ấy chẳng còn đâu

.

Vẫn áo nâu
nắng mưa đã bạc màu
mẹ dãi dầu
nơi đồng xa ngập nước
thương cánh cò lội đồng sau bãi trước
bước chân gầy
ngày tháng vẫn bôn ba

.

Chiều xuân nay
con nhớ mẹ nơi xa!…

Read Full Post »

Nhạt Phai

Hoàng Thanh Hương

.

Nhạt phai

                                                          Truyện ngắn Hoàng Thanh Hương

1. Góc phố ẩm thấp, tăm tối như một nghĩa địa, cô ngồi dưới gốc cây to, ngước lên đám lá đang lắc lư ngỡ có cả ngàn hương linh đậu trên từng ấy lá thô lố mắt  nhìn xuống, lép bép miệng bình luận kẻ phờ phạc dưới đất. Cô gai gai toàn thân, chân nhừ nhức vì đôi dép dây bó thít, cái khăn quàng cổ như xiết ngược khiến cổ họng ngộp ngộp. Cô tưởng mình sắp chết ở nơi đây, chết đường chết chợ nơi góc phố ẩm thấp, tăm tối như nghĩa địa này. Cuối con phố là nhà anh. Khi người dân trong xóm phát hiện ra xác cô, họ sẽ hốt hoảng tri hô, sẽ dạt chạy tán loạn. Người sống luôn sợ hãi người chết, họ sợ các linh hồn và lý giải sự tồn tại của chúng một cách huyền bí, bất an. Kẻ ác thường không muốn tới những nơi linh thiêng. Họ sợ. Có những điều người sống giấu che được người sống nhưng người chết có thể biết rõ. Anh thể nào cũng đến, thể nào cũng nhận ra cô, xám ngắt, nhàu nhĩ dưới gốc cây quen thuộc đầu phố này. Cô chịu không thể đoán tiếp anh sẽ cư xử ra sao trước tình huống này, nhiều khả năng anh sẽ bỏ chạy về nhà, thất thần, ôm ngực sợ hãi, cô vợ anh sẽ chẳng hiểu gì cả, sẽ cũng thất thần sợ hãi. Kẻ sống thường sợ hãi những xác chết dù chúng vô hại ngay thời điểm ấy. Linh hồn cô sẽ bay đuổi theo bám riết lấy anh, đậu trên vai anh, chui tọt vào ngực anh tạo thành một quầng u ám giá lạnh, ngăn cản anh và cô vợ trên chiếc giường tân hôn mỗi ngày mỗi đêm. Nghĩ thế cô mỉm cười hả hê. Nghĩ thế cô chiu mày xấu hổ. Cô đấy ư. Người đàn bà thất tình thường đầu óc quay cuồng ám muội đen tối với trăm ngàn ý nghĩ trả thù kẻ bội bạc. Cô là đàn bà. Cô đang thất tình. Cô đang muốn chôn sống anh cùng cô ả đang bên anh hân hoan hạnh phúc tân hôn. Chiều sẩm sẩm, gió lạnh. Chiều tháng 10, trời tối nhanh hơn, cô ngồi đây đủ lâu. Người ta nói con phố này trước kia là nghĩa địa, nhà nào làm trên đất này cũng mời đủ thầy cúng, thầy phong thủy về van vái xin cầu, sắp đặt cổng cửa, bếp giường, tủ kệ để yên an cư trú. Cô nghe nhiều chuyện ma, xem nhiều phim ma, lúc sợ lúc không nhưng tạm hiểu ma cũng như người, có thứ ma lành hiền dễ thương, có thứ ma độc ác, quỷ quyệt chuyên hãm hại người sống. Ma cũng giống người, chiến đấu với nhau để giành những thứ chúng muốn. Nếu cô chết, cô sẽ là ma quỷ quyệt, cô sẽ khuấy đảo cuộc sống hiện tại của anh, bắt anh phải trả giá cho những gì anh và gia đình anh gây ra cho cô và đứa con đã chết. Cô ngước nhìn đám lá lắc lư trên cao, chiu mày tìm kiếm, hoài nghi trong đám lá kia có một chiếc là nơi linh hồn đứa con tội nghiệp của cô trú ngụ. Nó đang nhìn cô oán thán, nó đang trừng mắt giận dữ và nguyền rủa người mẹ độc ác nỡ dứt nó khỏi vòm bụng ấm áp, cắt đứt mạng sống của nó trong tích tắc bốc đồng ngu xuẩn. Cô rùng mình ngồi cô nép vào gốc cây, rên rỉ sợ hãi. Những xe máy rồ qua. Những ô tô vù qua. Chẳng ai để ý một ả đàn bà nhàu nhĩ đang ngồi đợi chết.

2. Căn nhà cuối phố, phòng bếp chộn rộn bước chân lui tới của người phụ nữ trẻ, cô nàng vừa rửa rau vừa hát, anh chồng đang băm thịt bò bầm bập để làm bò viên lá lốt. Chút nữa họ sẽ đón bố mẹ cô nàng sang ăn tối cùng. Họ sẽ tặng vợ chồng trẻ một chiếc xe hơi. Họ là một gia đình giàu có chuyên buôn bán hàng nội thất. Họ hào phóng và háo danh. Ông bố thích làm thơ, ông ta viết mỗi ngày một bài, nắn nót và nâng niu trong một cuốn sổ dày bìa đỏ chói, ông ta luôn tự hào khoe với mọi người rằng thơ cứu rỗi cuộc đời ông, thơ làm tâm hồn ông trong sáng tựa pha lê, thơ ca làm nên tên tuổi ông sau khi ông qua đời. Ông bỏ tiền thuê người biên tập, mua giấy phép xuất bản và in thùng thùng, đi đâu ông cũng mang theo một thùng kí tặng mọi người với dòng chữ nhà thơ, doanh nhân Trần Tí thân thương tặng… và một chữ kí bay bổng với gạch đuôi vuốt cong như mũi hài của các công nương Trung Hoa. Ông chỉ viết thơ tình. Tình yêu trong thơ ông xanh đỏ tím vàng và cả đen như đất nghĩa địa, cô từng đọc vài bài đăng trên vài trang báo tỉnh, bản tin ngành, đoàn thể nịnh nọt để xin tài trợ, hỗ trợ mỗi dịp 21/6, tết, lễ. Ông bao trọn gói mấy gã chủ bút trong tỉnh và mấy tỉnh lân cận, cứ thơ lão gửi là phải đăng, thơ anh Hai Tí lan tràn mặt báo, tạp chí tỉnh, doanh nhân Tí khoái ngây ngất khi trong những cuộc nhậu nhẹt họ tâng bốc một hai thưa dạ anh hai Tí nhà thơ của tỉnh, của khu vực, của quốc gia. Cô cười khằng khặc. Thơ gì mà như vè: Hôm nay em mặc áo xanh/ làm anh ngơ ngẩn tan tành tim non. Em ơi em nhớ anh không/ Em đi sao lại lặng không một nhời… Thế mà thiên hạ bâu quanh tung hô hay, hay, hay… rượu vang khui bụp bụp, dốc ừng ực xuống những cổ họng thắt nút cà vạt sang trọng, lóng lánh những vòng chuỗi vàng, đá, sa phia, lời tán tụng không ngớt trên những môi dày môi mỏng trong những tiệc tùng hội ngộ văn chương thơ nhạc do ông chủ trì tổ chức tại gia hay tại các nhà hàng VIP. Ông tuyển mộ một loạt các em giáo viên có chút năng khiếu văn chương, họ viết làng nhàng, phấn son đậm hơn câu chữ, ăn nhậu lúng liếng hơn cô đơn sáng tạo, một hội một thuyền đi đâu cũng ồn ào phe phẩy. Lão có 7 trai 1 gái, cô nàng là con gái út của ông. Cô nàng vừa xinh đẹp vừa hiền lành, cô nàng ít nói đến độ nhiều người trong khu phố tưởng nàng bị câm. Ông thương nàng nhất, học hết 12, nàng chẳng đậu nổi trường cao đẳng, đại học nào suốt 3 năm quăng quật ôn với gần hết thầy cô giỏi của thành phố, ông cho nàng học nghề làm bánh kem, nàng thích nấu nướng và làm các loại bánh. Ông mở cho nàng tiệm bánh sát công ty để tiện coi ngó nàng – đứa con gái bé bỏng yếu đuối, vừa để người công ty ra vô ủng hộ nàng bán buôn. Dưới nách cha, nàng thong thả, yên ổn với công việc thuận lợi, thu nhập ổn định. Nàng xinh đẹp, hiền lành, kiệm lời. Cha con nàng ngồi với nhau cả buổi tối nàng cũng chỉ gật, lắc, chớp mắt, cười, cau mày. Lâu lâu nàng nói dạ, không, kệ con. Ông gọi gần hết bác sĩ giỏi thành phố, gần hết bác sĩ tâm lý tốt của thành phố, ai cũng bảo nàng bình thường, họ đoán nàng không thích nói, vậy thôi. Anh làm nhân viên phòng kinh doanh công ty, khi mới yêu nhau anh vừa được nhận vào. Chỗ làm khang trang, môi trường làm việc chuyên nghiệp, lương cao. Anh hào hứng, nàng đầy hy vọng về một mái ấm hạnh phúc no đủ không phải tất tả ngược xuôi như mẹ cha anh và cha mẹ nàng ở quê. Năm thứ hai yêu nhau, anh lên chức phó phòng, anh hay cắp cặp cho ông chủ đi gặp đối tác, anh hay ôm thùng thơ của ông chủ đi các cuộc giao lưu thơ nhạc, anh lính cưng tận tụy, trung thành, biết khi nào im khi nào nói, ông chủ hay bảo anh xuống quán bánh con gái út ăn nhẹ uống cà phê cùng ông khi rảnh rỗi, ông hay gọi con gái đến ngồi cùng. Cả buổi ông nhìn qua nhìn lại họ và nói bâng quơ. Anh lúc đầu không để ý, sau hiểu ngầm ý ông chủ. Nhiều đêm nằm trong vòng tay anh, nghe anh kể chuyện cô hàng bánh – con gái ông chủ, cô chỉ cười không để tâm, vì giọng anh lúc ấy đầy chế giễu ông chủ háo danh và cô nàng câm lù khù. Những môi hôn của anh vẫn cuồng nhiệt và cô đắm chìm trong tình yêu anh mà chẳng mảy may nghi ngờ, buông lỏng cảm xúc, thể xác để làm hài lòng anh tận cùng.

3. Chiếc xe đỗ xịch, bố mẹ vợ anh dắt tay nhau, tài xế bê xách lỉnh kỉnh, mặt họ hân hoan, đèn điện sáng rực, mùi đồ ăn thơm lừng. Anh xăng xái chạy ra, cô nàng xăng xái chạy ra. Họ ào vào bàn ăn. Căn nhà tưng bừng vui vẻ. Anh cười to. Cô nghe rõ tiếng cười anh, tiếng cụng ly, tiếng ti vi phát chương trình bóng đá quốc tế, giọng bình luận viên nhanh nhảu hò hét. Bụng cô cồn cào như có gai. Cô cố lắng nghe tiếng vợ anh nhưng chẳng thể nghe. Thiên hạ bảo nàng đó không bị câm, nàng đó chỉ là không muốn nói. Đôi mắt nàng đó là một mặt hồ phẳng lặng, ai nhìn vào cũng thấy bình an. Cô muốn nhìn vào đôi mắt ấy một lần. Biết đâu cô sẽ thôi oán hận anh và nàng. Trong cuộc bỏ rơi cô chỉ anh mới là người tội lỗi. Anh tham lam, anh vụ lợi, anh thực dụng, anh đểu cáng tính toan mưu mô… Ông chủ cho anh vật chất, vị trí quyền lực để anh là chỗ dựa vững chãi cho đứa con gái bé bỏng yếu đuối. Ông chủ tinh khôn. Anh khôn ranh. Anh tàn nhẫn bỏ rơi nàng và bào thai 3 tháng để dìu cô nàng xinh đẹp kiệm lời, con gái út chủ tịch tập đoàn bất động sản Trần Tí vào hôn trường ngàn khách, quên cô vật vã trong uất hận. Tiếng anh cười to, theo gió tạt vào tai cô buốt nhức, máu cô sôi sục. Bước chân cô nhanh gấp tiến về chiếc cổng đen. Ngón tay cô trút lên nút chuông sự tức tối. Mắt cô đầy bóng tối. Tiếng chân dép anh. Cô biết chắc thế. Giọng anh ấm áp: Ai đấy ạ?. Mắt cô đầy bóng tối. Anh đứng trân trối, lắp bắp: Em đến đây làm gì? Để giết anh. Em… Anh mở cửa ra đây nói chuyện nếu không anh chẳng còn gì đâu khi tôi hét lên. Đừng em, anh ra đây. Tay anh run lập cập vặn chốt cổng. Anh nắm tay cô lôi bước sải cách xa chiếc cổng đen. Khu phố ắng lặng như bãi tha ma, gió hút hút trên các mái nhà nhấp nhô và tán cây um tùm. Mắt cô đầy bóng tối. Anh quỳ xuống năn nỉ xin cô về đi, mai anh sẽ đến phòng cô nói chuyện. Cô dứt khỏi hai tay anh đang nắm cổ tay cô trì níu, chiếc quần đùi trắng ánh lên trong đêm tối như màu khăn tang. Cô dứt tay anh lùi lại. Cô nghe anh hự hự, cô thấy rõ anh bật ngửa về phía sau ngay khi cô lao lên và lùi lại. Cô đứng nhìn anh quằn quại. Cô nhặt chiếc dép của anh đi ngang cổng, ném vào cửa. Tiếng động đủ lớn làm mọi người ngừng ăn chạy xồ ra. Bóng cô khuất dạng.

.

4. Bệnh viện đêm mùa thu, lạnh se se, lá vàng rơi ngoài cửa sổ, bụng cô trống rỗng, 30 cuộc gọi của cô, anh không nhận máy, không gọi lại. Cô chỉ muốn thông báo con anh đã chết. Mẹ anh đã nhận cuộc gọi của cô, bà gào lên: Mày là đồ sát nhân!. Mẹ cô nhận cuộc gọi của cô, bà kêu lên: Con ơi là con ơi! Cô nằm 3 ngày, một mình, mỗi bữa ăn một nửa cốc cháo từ thiện được mẹ chồng của cô gái trẻ nằm bên cạnh lấy hộ. Cô ta sinh con đầu lòng, chồng, và cả gia đình chồng chăm chút cưng nựng như vàng ngọc. Cô ứa nước mắt, úp mắt vào khăn quàng len. Cô ra viện, xám như xác chết. Cô đến công ty, anh đi công tác nước ngoài. Cô xuống quán bánh ngồi chờ. Hôm ấy cô chủ quán bánh đi nước ngoài. Cô bỏ vào Sài Gòn 3 tháng, vật vã quên anh, vật vã nhớ anh. Anh thay số. Văn phòng anh làm việc cô gọi đến ai cũng trả lời anh đi nước ngoài. Phòng anh trọ đã trả ngay sau hôm anh nói chia tay cô. Anh như biến mất khỏi thành phố, cô điên cuồng lồng lộn tìm anh. Facebook, zalo, line của anh ngắt chặn cô, cô đứng cả ngày nơi công ty anh theo dõi cũng không thấy bóng dáng. Sau này cô mới biết, ông chủ đã cho anh sang Thái học 6 tháng theo nguyện vọng của anh. Cái cách anh cắt đứt với cô thật độc ác. Chỉ đến tận ngày anh cưới cô mới biết bố cô dâu đã giành anh khỏi cô cho con gái ông ta. Ông ta đã lên kế hoạch để anh cắt đứt với cô, chạy trốn khỏi cô và trở về lặng lẽ tổ chức đám cưới với con gái ông ta. Họ nghĩ cô không hay biết, họ nghĩ đàn bà là giống hời hợt. Ngày cô tìm ra căn nhà của anh, cô đã khóc ngất. Bạn thân khuyên cô quên hết đi, anh không đáng hao tổn tâm sức như vậy, đàn ông thế gian thiếu chi. Nhưng cô không quên được. Nhắm mắt mở mắt cô đều thấy anh. Nhắm mắt mở mắt cô đều thấy giọt máu đỏ hỏn chao liệng như muốn lao bổ vào mặt cô.

.

5. Cô run rẩy quỵ xuống bậc thềm, nằm vật ra thở, nước mắt tự chảy, ngực như có đá tảng đè. Nhát dao này trả hết anh những đớn đau anh gây ra cho cô, lẽ ra phải là vài nhát để anh không bao giờ tỉnh lại để hưởng hạnh phúc có được từ những gạt lừa toan tính dựa vào đàn bà nhưng cô muốn anh sống, nhát dao này sẽ để lại sẹo mãi mãi để mỗi lần anh nhìn thấy, đụng vào sẽ phải rùng mình. Mai cô sẽ tới phường tự thú, tội danh cố ý gây thương tích sẽ phải bồi thường và đi tù. Mai, cô sẽ đi tự thú, lòng cô như một chiếc rổ rỗng. Chẳng nỗi sợ hãi, chẳng âu lo nay, mai hay mai nữa. Nhát dao của côgăm vào da thịt anh đêm nay, cô đã trả xong nợ ái tình với anh. Cô nằm im trên bậc thềm lạnh, lòng như chiếc rổ rỗng, cô ước được mẹ ôm vào lòng như khi còn bé, lúc bị sốt, lúc bị bọn trẻ con trong xóm bắt nạt khóc nhè chạy về nức nở mách mẹ, cô thèm một đứa bạn thân ngồi bên, uống rượu cùng, ngồi làm thùng rác để cô trút hết ấm ức, u uẩn trong dạ. Cô bấm máy, chuông kêu dài, cô kiên nhẫn đợi, bây giờ đã gần khuya, tiếng bạn khàn khàn: Chưa ngủ mày? Chưa! Đến nhà tao nghen, gấp! Ừa! Cô thở sượt, nhổm dậy, cô bật tất cả những bóng đèn. Căn phòng sáng hết những bóng đèn, ánh sáng xua đi những hơi hám lạnh lẽo trong các ngóc ngách của ngôi nhà lâu rồi cô chẳng vun vén trang hoàng. Tối nay, cô thấy nó thật cảm tình, ấm áp. Tột cùng nỗi căm ghét anh, giờ đây anh như số 0 trong cô. Cô móc 4 con dao Thái giơ lên ngắm nghía, cười ha hả. Mắt cô đầy ánh điện. Ánh dao lóa nhóa dưới ánh điện. Cô vứt chúng vào hộc bàn, sập mạnh. Điện thoại reng, số lạ, cô lưỡng lự, hoài nghi, cô nhìn đồng hồ, gần 0 giờ rồi. Cô bấm nút nghe. Anh đáng bị như vậy. Xin lỗi em. Xin lỗi em. Em đang ở đâu? Tiếng anh nức nở. Cô buông rơi máy. Chuông cổng reng reng. Bạn thân bước vào kín mít như ninja, nó ngó cô và thở sượt. Cô bảo: Tao đâm hắn 1 nhát. Mai xin đi tù. Bạn thân thản nhiên: Nó không dám kiện mày đâu, nó sợ mất đủ thứ, ở đó chống mắt lên coi. Nó sẽ ém re vụ này. Và kiểu đâm của mày thì nó chết sao được. Tao lại chả đi dép trong bụng mày. Dạy nó bài học vậy là xong, rũ hết, buông bỏ hết đi. Đàn ông thiên hạ thiếu gì. Có lấy lại được gì sau bao mất mát đâu chứ. Nó ngồi dựa ghế, nhìn cô đăm đăm. Nó là đứa con gái kì cục, ăn trường trường, không tình yêu, tình dục, suốt ngày công tác xã hội, suốt đêm đọc sách, học anh văn. Nó bảo: Phụ nữ có thể không có chồng nhưng phải có việc làm và bạn thân. Nó như cái cột chắc cô dựa vào những khi sắp ngã gục. Có bạn bè thân bíu vào khi chới với thì ngày mai hay ngày mai nữa có bất trắc gì lòng cũng thấy yên an. Đôi lúc bạn thân còn hơn cả chị em ruột. Cuộc sống, lòng người có nhiều đổi thay không lý giả nổi. Nhưng rồi ai cũng vẫn phải chấp nhận, cân bằng và sống tiếp. Chắc gì mình tàn tạ, đổ gục, thậm chí chết đi sẽ làm kẻ làm ta đau áy náy. Thời gian có thể làm nhạt đi mọi thứ. Tình yêu càng là thứ nhanh nhạt phai. Nếu anh làm côgục ngã thì nó lại cân bằng cô bằng những chia sẻ, nâng đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần, cô tin nó hơn tin Chúa trời, dù cô vẫn cầu nguyện chúa hàng đêm, vẫn kính chúa. Nếu không có nó, có thể cô đã hóa ma rồi. Cái tát của nó hôm nào khiến cô tỉnh ra, chẳng việc gì phải chết vì một kẻ cạn nghĩa bạc tình.

.

6. Cô chạy xe bon bon trên những con phố chang chang nắng trưa, nhiệt độ mặt đường lúc này là 36 độ C, sau ba lần vải bịt bọc vhe chắn da thịt vẫn cảm giác nóng ran ran. Khí hậu biến đổi. Con người phải gánh chịu tất cả những hậu quả tồi tệ về môi trường do sự tàn phá vô trách nhiệm của mình với thiên nhiên. Cô nhớ bờ đê đầy gió, hai bãi bờ xanh thăm thẳm hoa màu, cô nhớ cây gạo già đứng chơ trọi giữa cánh đồng, cây gạo đầy ma theo đồn thổi bao đời của già trẻ lớn lên chết đi nơi cái làng quê nghèo bình yên ven sông Hồng, cô nhớ những vườn chuối phất phơ lá, mát rượi mùa hè, hương chuối chín thơm phưng phức len lỏi vào khứu giác, len cả vào những giấc mơ khát khao thoát ly đổi đời của bao đứa con gái xinh đẹp quê cô, bằng đủ mọi cách. Học giỏi cũng không giàu nhanh được, ra trường xin việc làm lụi cụi cũng chỉ đủ ăn thôi. Lấy chồng giàu. Thiên hạ có bao người tranh giành để kiếm chồng giàu. Cô nhớ Kiên. Anh nói đợi anh về. Nước Mỹ xa xôi, tình yêu thời internet, nụ hôn thời zalo, facebook. Cô quay cuồng với những chuyến công tác xã hội cùng bạn thân, những dự án thiết kế trang phục cho Tony shop. Ông chủ của cô muốn vắt kiệt sức cô với những đơn đặt hàng. Chiều nay, cô xin nghỉ làm. Tony bảo: Anh đưa em đi ngắm sông? Cô lắc đầu. Tony bảo: Hãy dựa vào vai anh! Cô cười lắc đầu. Cô chất một bao bánh kẹo sữa, dép mới về chùa Bửu Châu. Cô hứa với lũ trẻ hôm nay về với chúng. Trong túi đựng tiền lì xì cho lũ trẻ năm nay có thêm của Tony và Kiên. Lũ trẻ ào ra như bày ong, cô choàng ôm ôn, xoa đầu, bồng những đứa bé xíu lên ấp iu hôn nưng. Mắt sư cô rưng rưng. Mấy đứa lớn chia bánh cho bầy em. Chúng  đứng nép vào nhau đợi thử dép mới, chúng đứng quanh cô, sờ vào tóc cô, sờ vào áo cô, sờ vào da cô, áp người vào lưng, tay, đùi, lườn, ngực cô. Chúng gọi tíu tít mẹ Châu ơi. Tim cô tan chảy. Mắt cô đầy nước. Mắt sư cô rưng rưng. Cô ngồi giữa bầy trẻ, ôm đứa bé nhất vỗ nựng. Cô lặng lẽ ngước nhìn  cây vú sữa già trước sân chùa. Ánh nắng cuối ngày rơi xuống những cành lá xum xuê. Cô linh cảm trên những tán lá kia những hương linh đang nhìn cô, cười rúc rích, có thể con cô đang trên một chiếc lá, nó nhìn cô không còn oán hận, nó cũng cười rúc rích. Có thể nó đã thứ tha cho người mẹ đã bao tháng ngày qua sám hối niệm cầu. Đã bao mùa Tết, đã bao mùa xuân, hạ, thu, đông, dưới mái chùa, dưới cây vú sữa già, giữa những đứa trẻ thèm hơi ấm mẹ, cô thấy mình thanh thản, cô thấy mình không vô nghĩa. Bạn thân lúc nào cũng nói một câu: “Hãy cho đi để nhận lại”. Thời gian có thể làm nhạt đi mọi thứ. Tình yêu càng là thứ nhanh nhạt phai. Cô lại ngước nhìn những tán lá vú sữa xum xuê gió thổi xạc xào trong nắng quái. Chiều trôi êm êm./.

             .                                           

                                                                             H.T.H

Read Full Post »

Older Posts »