Hoàng Thanh Hương
.
Nhạt phai
Truyện ngắn Hoàng Thanh Hương
1. Góc phố ẩm thấp, tăm tối như một nghĩa địa, cô ngồi dưới gốc cây to, ngước lên đám lá đang lắc lư ngỡ có cả ngàn hương linh đậu trên từng ấy lá thô lố mắt nhìn xuống, lép bép miệng bình luận kẻ phờ phạc dưới đất. Cô gai gai toàn thân, chân nhừ nhức vì đôi dép dây bó thít, cái khăn quàng cổ như xiết ngược khiến cổ họng ngộp ngộp. Cô tưởng mình sắp chết ở nơi đây, chết đường chết chợ nơi góc phố ẩm thấp, tăm tối như nghĩa địa này. Cuối con phố là nhà anh. Khi người dân trong xóm phát hiện ra xác cô, họ sẽ hốt hoảng tri hô, sẽ dạt chạy tán loạn. Người sống luôn sợ hãi người chết, họ sợ các linh hồn và lý giải sự tồn tại của chúng một cách huyền bí, bất an. Kẻ ác thường không muốn tới những nơi linh thiêng. Họ sợ. Có những điều người sống giấu che được người sống nhưng người chết có thể biết rõ. Anh thể nào cũng đến, thể nào cũng nhận ra cô, xám ngắt, nhàu nhĩ dưới gốc cây quen thuộc đầu phố này. Cô chịu không thể đoán tiếp anh sẽ cư xử ra sao trước tình huống này, nhiều khả năng anh sẽ bỏ chạy về nhà, thất thần, ôm ngực sợ hãi, cô vợ anh sẽ chẳng hiểu gì cả, sẽ cũng thất thần sợ hãi. Kẻ sống thường sợ hãi những xác chết dù chúng vô hại ngay thời điểm ấy. Linh hồn cô sẽ bay đuổi theo bám riết lấy anh, đậu trên vai anh, chui tọt vào ngực anh tạo thành một quầng u ám giá lạnh, ngăn cản anh và cô vợ trên chiếc giường tân hôn mỗi ngày mỗi đêm. Nghĩ thế cô mỉm cười hả hê. Nghĩ thế cô chiu mày xấu hổ. Cô đấy ư. Người đàn bà thất tình thường đầu óc quay cuồng ám muội đen tối với trăm ngàn ý nghĩ trả thù kẻ bội bạc. Cô là đàn bà. Cô đang thất tình. Cô đang muốn chôn sống anh cùng cô ả đang bên anh hân hoan hạnh phúc tân hôn. Chiều sẩm sẩm, gió lạnh. Chiều tháng 10, trời tối nhanh hơn, cô ngồi đây đủ lâu. Người ta nói con phố này trước kia là nghĩa địa, nhà nào làm trên đất này cũng mời đủ thầy cúng, thầy phong thủy về van vái xin cầu, sắp đặt cổng cửa, bếp giường, tủ kệ để yên an cư trú. Cô nghe nhiều chuyện ma, xem nhiều phim ma, lúc sợ lúc không nhưng tạm hiểu ma cũng như người, có thứ ma lành hiền dễ thương, có thứ ma độc ác, quỷ quyệt chuyên hãm hại người sống. Ma cũng giống người, chiến đấu với nhau để giành những thứ chúng muốn. Nếu cô chết, cô sẽ là ma quỷ quyệt, cô sẽ khuấy đảo cuộc sống hiện tại của anh, bắt anh phải trả giá cho những gì anh và gia đình anh gây ra cho cô và đứa con đã chết. Cô ngước nhìn đám lá lắc lư trên cao, chiu mày tìm kiếm, hoài nghi trong đám lá kia có một chiếc là nơi linh hồn đứa con tội nghiệp của cô trú ngụ. Nó đang nhìn cô oán thán, nó đang trừng mắt giận dữ và nguyền rủa người mẹ độc ác nỡ dứt nó khỏi vòm bụng ấm áp, cắt đứt mạng sống của nó trong tích tắc bốc đồng ngu xuẩn. Cô rùng mình ngồi cô nép vào gốc cây, rên rỉ sợ hãi. Những xe máy rồ qua. Những ô tô vù qua. Chẳng ai để ý một ả đàn bà nhàu nhĩ đang ngồi đợi chết.
2. Căn nhà cuối phố, phòng bếp chộn rộn bước chân lui tới của người phụ nữ trẻ, cô nàng vừa rửa rau vừa hát, anh chồng đang băm thịt bò bầm bập để làm bò viên lá lốt. Chút nữa họ sẽ đón bố mẹ cô nàng sang ăn tối cùng. Họ sẽ tặng vợ chồng trẻ một chiếc xe hơi. Họ là một gia đình giàu có chuyên buôn bán hàng nội thất. Họ hào phóng và háo danh. Ông bố thích làm thơ, ông ta viết mỗi ngày một bài, nắn nót và nâng niu trong một cuốn sổ dày bìa đỏ chói, ông ta luôn tự hào khoe với mọi người rằng thơ cứu rỗi cuộc đời ông, thơ làm tâm hồn ông trong sáng tựa pha lê, thơ ca làm nên tên tuổi ông sau khi ông qua đời. Ông bỏ tiền thuê người biên tập, mua giấy phép xuất bản và in thùng thùng, đi đâu ông cũng mang theo một thùng kí tặng mọi người với dòng chữ nhà thơ, doanh nhân Trần Tí thân thương tặng… và một chữ kí bay bổng với gạch đuôi vuốt cong như mũi hài của các công nương Trung Hoa. Ông chỉ viết thơ tình. Tình yêu trong thơ ông xanh đỏ tím vàng và cả đen như đất nghĩa địa, cô từng đọc vài bài đăng trên vài trang báo tỉnh, bản tin ngành, đoàn thể nịnh nọt để xin tài trợ, hỗ trợ mỗi dịp 21/6, tết, lễ. Ông bao trọn gói mấy gã chủ bút trong tỉnh và mấy tỉnh lân cận, cứ thơ lão gửi là phải đăng, thơ anh Hai Tí lan tràn mặt báo, tạp chí tỉnh, doanh nhân Tí khoái ngây ngất khi trong những cuộc nhậu nhẹt họ tâng bốc một hai thưa dạ anh hai Tí nhà thơ của tỉnh, của khu vực, của quốc gia. Cô cười khằng khặc. Thơ gì mà như vè: Hôm nay em mặc áo xanh/ làm anh ngơ ngẩn tan tành tim non. Em ơi em nhớ anh không/ Em đi sao lại lặng không một nhời… Thế mà thiên hạ bâu quanh tung hô hay, hay, hay… rượu vang khui bụp bụp, dốc ừng ực xuống những cổ họng thắt nút cà vạt sang trọng, lóng lánh những vòng chuỗi vàng, đá, sa phia, lời tán tụng không ngớt trên những môi dày môi mỏng trong những tiệc tùng hội ngộ văn chương thơ nhạc do ông chủ trì tổ chức tại gia hay tại các nhà hàng VIP. Ông tuyển mộ một loạt các em giáo viên có chút năng khiếu văn chương, họ viết làng nhàng, phấn son đậm hơn câu chữ, ăn nhậu lúng liếng hơn cô đơn sáng tạo, một hội một thuyền đi đâu cũng ồn ào phe phẩy. Lão có 7 trai 1 gái, cô nàng là con gái út của ông. Cô nàng vừa xinh đẹp vừa hiền lành, cô nàng ít nói đến độ nhiều người trong khu phố tưởng nàng bị câm. Ông thương nàng nhất, học hết 12, nàng chẳng đậu nổi trường cao đẳng, đại học nào suốt 3 năm quăng quật ôn với gần hết thầy cô giỏi của thành phố, ông cho nàng học nghề làm bánh kem, nàng thích nấu nướng và làm các loại bánh. Ông mở cho nàng tiệm bánh sát công ty để tiện coi ngó nàng – đứa con gái bé bỏng yếu đuối, vừa để người công ty ra vô ủng hộ nàng bán buôn. Dưới nách cha, nàng thong thả, yên ổn với công việc thuận lợi, thu nhập ổn định. Nàng xinh đẹp, hiền lành, kiệm lời. Cha con nàng ngồi với nhau cả buổi tối nàng cũng chỉ gật, lắc, chớp mắt, cười, cau mày. Lâu lâu nàng nói dạ, không, kệ con. Ông gọi gần hết bác sĩ giỏi thành phố, gần hết bác sĩ tâm lý tốt của thành phố, ai cũng bảo nàng bình thường, họ đoán nàng không thích nói, vậy thôi. Anh làm nhân viên phòng kinh doanh công ty, khi mới yêu nhau anh vừa được nhận vào. Chỗ làm khang trang, môi trường làm việc chuyên nghiệp, lương cao. Anh hào hứng, nàng đầy hy vọng về một mái ấm hạnh phúc no đủ không phải tất tả ngược xuôi như mẹ cha anh và cha mẹ nàng ở quê. Năm thứ hai yêu nhau, anh lên chức phó phòng, anh hay cắp cặp cho ông chủ đi gặp đối tác, anh hay ôm thùng thơ của ông chủ đi các cuộc giao lưu thơ nhạc, anh lính cưng tận tụy, trung thành, biết khi nào im khi nào nói, ông chủ hay bảo anh xuống quán bánh con gái út ăn nhẹ uống cà phê cùng ông khi rảnh rỗi, ông hay gọi con gái đến ngồi cùng. Cả buổi ông nhìn qua nhìn lại họ và nói bâng quơ. Anh lúc đầu không để ý, sau hiểu ngầm ý ông chủ. Nhiều đêm nằm trong vòng tay anh, nghe anh kể chuyện cô hàng bánh – con gái ông chủ, cô chỉ cười không để tâm, vì giọng anh lúc ấy đầy chế giễu ông chủ háo danh và cô nàng câm lù khù. Những môi hôn của anh vẫn cuồng nhiệt và cô đắm chìm trong tình yêu anh mà chẳng mảy may nghi ngờ, buông lỏng cảm xúc, thể xác để làm hài lòng anh tận cùng.
3. Chiếc xe đỗ xịch, bố mẹ vợ anh dắt tay nhau, tài xế bê xách lỉnh kỉnh, mặt họ hân hoan, đèn điện sáng rực, mùi đồ ăn thơm lừng. Anh xăng xái chạy ra, cô nàng xăng xái chạy ra. Họ ào vào bàn ăn. Căn nhà tưng bừng vui vẻ. Anh cười to. Cô nghe rõ tiếng cười anh, tiếng cụng ly, tiếng ti vi phát chương trình bóng đá quốc tế, giọng bình luận viên nhanh nhảu hò hét. Bụng cô cồn cào như có gai. Cô cố lắng nghe tiếng vợ anh nhưng chẳng thể nghe. Thiên hạ bảo nàng đó không bị câm, nàng đó chỉ là không muốn nói. Đôi mắt nàng đó là một mặt hồ phẳng lặng, ai nhìn vào cũng thấy bình an. Cô muốn nhìn vào đôi mắt ấy một lần. Biết đâu cô sẽ thôi oán hận anh và nàng. Trong cuộc bỏ rơi cô chỉ anh mới là người tội lỗi. Anh tham lam, anh vụ lợi, anh thực dụng, anh đểu cáng tính toan mưu mô… Ông chủ cho anh vật chất, vị trí quyền lực để anh là chỗ dựa vững chãi cho đứa con gái bé bỏng yếu đuối. Ông chủ tinh khôn. Anh khôn ranh. Anh tàn nhẫn bỏ rơi nàng và bào thai 3 tháng để dìu cô nàng xinh đẹp kiệm lời, con gái út chủ tịch tập đoàn bất động sản Trần Tí vào hôn trường ngàn khách, quên cô vật vã trong uất hận. Tiếng anh cười to, theo gió tạt vào tai cô buốt nhức, máu cô sôi sục. Bước chân cô nhanh gấp tiến về chiếc cổng đen. Ngón tay cô trút lên nút chuông sự tức tối. Mắt cô đầy bóng tối. Tiếng chân dép anh. Cô biết chắc thế. Giọng anh ấm áp: Ai đấy ạ?. Mắt cô đầy bóng tối. Anh đứng trân trối, lắp bắp: Em đến đây làm gì? Để giết anh. Em… Anh mở cửa ra đây nói chuyện nếu không anh chẳng còn gì đâu khi tôi hét lên. Đừng em, anh ra đây. Tay anh run lập cập vặn chốt cổng. Anh nắm tay cô lôi bước sải cách xa chiếc cổng đen. Khu phố ắng lặng như bãi tha ma, gió hút hút trên các mái nhà nhấp nhô và tán cây um tùm. Mắt cô đầy bóng tối. Anh quỳ xuống năn nỉ xin cô về đi, mai anh sẽ đến phòng cô nói chuyện. Cô dứt khỏi hai tay anh đang nắm cổ tay cô trì níu, chiếc quần đùi trắng ánh lên trong đêm tối như màu khăn tang. Cô dứt tay anh lùi lại. Cô nghe anh hự hự, cô thấy rõ anh bật ngửa về phía sau ngay khi cô lao lên và lùi lại. Cô đứng nhìn anh quằn quại. Cô nhặt chiếc dép của anh đi ngang cổng, ném vào cửa. Tiếng động đủ lớn làm mọi người ngừng ăn chạy xồ ra. Bóng cô khuất dạng.
.
4. Bệnh viện đêm mùa thu, lạnh se se, lá vàng rơi ngoài cửa sổ, bụng cô trống rỗng, 30 cuộc gọi của cô, anh không nhận máy, không gọi lại. Cô chỉ muốn thông báo con anh đã chết. Mẹ anh đã nhận cuộc gọi của cô, bà gào lên: Mày là đồ sát nhân!. Mẹ cô nhận cuộc gọi của cô, bà kêu lên: Con ơi là con ơi! Cô nằm 3 ngày, một mình, mỗi bữa ăn một nửa cốc cháo từ thiện được mẹ chồng của cô gái trẻ nằm bên cạnh lấy hộ. Cô ta sinh con đầu lòng, chồng, và cả gia đình chồng chăm chút cưng nựng như vàng ngọc. Cô ứa nước mắt, úp mắt vào khăn quàng len. Cô ra viện, xám như xác chết. Cô đến công ty, anh đi công tác nước ngoài. Cô xuống quán bánh ngồi chờ. Hôm ấy cô chủ quán bánh đi nước ngoài. Cô bỏ vào Sài Gòn 3 tháng, vật vã quên anh, vật vã nhớ anh. Anh thay số. Văn phòng anh làm việc cô gọi đến ai cũng trả lời anh đi nước ngoài. Phòng anh trọ đã trả ngay sau hôm anh nói chia tay cô. Anh như biến mất khỏi thành phố, cô điên cuồng lồng lộn tìm anh. Facebook, zalo, line của anh ngắt chặn cô, cô đứng cả ngày nơi công ty anh theo dõi cũng không thấy bóng dáng. Sau này cô mới biết, ông chủ đã cho anh sang Thái học 6 tháng theo nguyện vọng của anh. Cái cách anh cắt đứt với cô thật độc ác. Chỉ đến tận ngày anh cưới cô mới biết bố cô dâu đã giành anh khỏi cô cho con gái ông ta. Ông ta đã lên kế hoạch để anh cắt đứt với cô, chạy trốn khỏi cô và trở về lặng lẽ tổ chức đám cưới với con gái ông ta. Họ nghĩ cô không hay biết, họ nghĩ đàn bà là giống hời hợt. Ngày cô tìm ra căn nhà của anh, cô đã khóc ngất. Bạn thân khuyên cô quên hết đi, anh không đáng hao tổn tâm sức như vậy, đàn ông thế gian thiếu chi. Nhưng cô không quên được. Nhắm mắt mở mắt cô đều thấy anh. Nhắm mắt mở mắt cô đều thấy giọt máu đỏ hỏn chao liệng như muốn lao bổ vào mặt cô.
.
5. Cô run rẩy quỵ xuống bậc thềm, nằm vật ra thở, nước mắt tự chảy, ngực như có đá tảng đè. Nhát dao này trả hết anh những đớn đau anh gây ra cho cô, lẽ ra phải là vài nhát để anh không bao giờ tỉnh lại để hưởng hạnh phúc có được từ những gạt lừa toan tính dựa vào đàn bà nhưng cô muốn anh sống, nhát dao này sẽ để lại sẹo mãi mãi để mỗi lần anh nhìn thấy, đụng vào sẽ phải rùng mình. Mai cô sẽ tới phường tự thú, tội danh cố ý gây thương tích sẽ phải bồi thường và đi tù. Mai, cô sẽ đi tự thú, lòng cô như một chiếc rổ rỗng. Chẳng nỗi sợ hãi, chẳng âu lo nay, mai hay mai nữa. Nhát dao của côgăm vào da thịt anh đêm nay, cô đã trả xong nợ ái tình với anh. Cô nằm im trên bậc thềm lạnh, lòng như chiếc rổ rỗng, cô ước được mẹ ôm vào lòng như khi còn bé, lúc bị sốt, lúc bị bọn trẻ con trong xóm bắt nạt khóc nhè chạy về nức nở mách mẹ, cô thèm một đứa bạn thân ngồi bên, uống rượu cùng, ngồi làm thùng rác để cô trút hết ấm ức, u uẩn trong dạ. Cô bấm máy, chuông kêu dài, cô kiên nhẫn đợi, bây giờ đã gần khuya, tiếng bạn khàn khàn: Chưa ngủ mày? Chưa! Đến nhà tao nghen, gấp! Ừa! Cô thở sượt, nhổm dậy, cô bật tất cả những bóng đèn. Căn phòng sáng hết những bóng đèn, ánh sáng xua đi những hơi hám lạnh lẽo trong các ngóc ngách của ngôi nhà lâu rồi cô chẳng vun vén trang hoàng. Tối nay, cô thấy nó thật cảm tình, ấm áp. Tột cùng nỗi căm ghét anh, giờ đây anh như số 0 trong cô. Cô móc 4 con dao Thái giơ lên ngắm nghía, cười ha hả. Mắt cô đầy ánh điện. Ánh dao lóa nhóa dưới ánh điện. Cô vứt chúng vào hộc bàn, sập mạnh. Điện thoại reng, số lạ, cô lưỡng lự, hoài nghi, cô nhìn đồng hồ, gần 0 giờ rồi. Cô bấm nút nghe. Anh đáng bị như vậy. Xin lỗi em. Xin lỗi em. Em đang ở đâu? Tiếng anh nức nở. Cô buông rơi máy. Chuông cổng reng reng. Bạn thân bước vào kín mít như ninja, nó ngó cô và thở sượt. Cô bảo: Tao đâm hắn 1 nhát. Mai xin đi tù. Bạn thân thản nhiên: Nó không dám kiện mày đâu, nó sợ mất đủ thứ, ở đó chống mắt lên coi. Nó sẽ ém re vụ này. Và kiểu đâm của mày thì nó chết sao được. Tao lại chả đi dép trong bụng mày. Dạy nó bài học vậy là xong, rũ hết, buông bỏ hết đi. Đàn ông thiên hạ thiếu gì. Có lấy lại được gì sau bao mất mát đâu chứ. Nó ngồi dựa ghế, nhìn cô đăm đăm. Nó là đứa con gái kì cục, ăn trường trường, không tình yêu, tình dục, suốt ngày công tác xã hội, suốt đêm đọc sách, học anh văn. Nó bảo: Phụ nữ có thể không có chồng nhưng phải có việc làm và bạn thân. Nó như cái cột chắc cô dựa vào những khi sắp ngã gục. Có bạn bè thân bíu vào khi chới với thì ngày mai hay ngày mai nữa có bất trắc gì lòng cũng thấy yên an. Đôi lúc bạn thân còn hơn cả chị em ruột. Cuộc sống, lòng người có nhiều đổi thay không lý giả nổi. Nhưng rồi ai cũng vẫn phải chấp nhận, cân bằng và sống tiếp. Chắc gì mình tàn tạ, đổ gục, thậm chí chết đi sẽ làm kẻ làm ta đau áy náy. Thời gian có thể làm nhạt đi mọi thứ. Tình yêu càng là thứ nhanh nhạt phai. Nếu anh làm côgục ngã thì nó lại cân bằng cô bằng những chia sẻ, nâng đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần, cô tin nó hơn tin Chúa trời, dù cô vẫn cầu nguyện chúa hàng đêm, vẫn kính chúa. Nếu không có nó, có thể cô đã hóa ma rồi. Cái tát của nó hôm nào khiến cô tỉnh ra, chẳng việc gì phải chết vì một kẻ cạn nghĩa bạc tình.
.
6. Cô chạy xe bon bon trên những con phố chang chang nắng trưa, nhiệt độ mặt đường lúc này là 36 độ C, sau ba lần vải bịt bọc vhe chắn da thịt vẫn cảm giác nóng ran ran. Khí hậu biến đổi. Con người phải gánh chịu tất cả những hậu quả tồi tệ về môi trường do sự tàn phá vô trách nhiệm của mình với thiên nhiên. Cô nhớ bờ đê đầy gió, hai bãi bờ xanh thăm thẳm hoa màu, cô nhớ cây gạo già đứng chơ trọi giữa cánh đồng, cây gạo đầy ma theo đồn thổi bao đời của già trẻ lớn lên chết đi nơi cái làng quê nghèo bình yên ven sông Hồng, cô nhớ những vườn chuối phất phơ lá, mát rượi mùa hè, hương chuối chín thơm phưng phức len lỏi vào khứu giác, len cả vào những giấc mơ khát khao thoát ly đổi đời của bao đứa con gái xinh đẹp quê cô, bằng đủ mọi cách. Học giỏi cũng không giàu nhanh được, ra trường xin việc làm lụi cụi cũng chỉ đủ ăn thôi. Lấy chồng giàu. Thiên hạ có bao người tranh giành để kiếm chồng giàu. Cô nhớ Kiên. Anh nói đợi anh về. Nước Mỹ xa xôi, tình yêu thời internet, nụ hôn thời zalo, facebook. Cô quay cuồng với những chuyến công tác xã hội cùng bạn thân, những dự án thiết kế trang phục cho Tony shop. Ông chủ của cô muốn vắt kiệt sức cô với những đơn đặt hàng. Chiều nay, cô xin nghỉ làm. Tony bảo: Anh đưa em đi ngắm sông? Cô lắc đầu. Tony bảo: Hãy dựa vào vai anh! Cô cười lắc đầu. Cô chất một bao bánh kẹo sữa, dép mới về chùa Bửu Châu. Cô hứa với lũ trẻ hôm nay về với chúng. Trong túi đựng tiền lì xì cho lũ trẻ năm nay có thêm của Tony và Kiên. Lũ trẻ ào ra như bày ong, cô choàng ôm ôn, xoa đầu, bồng những đứa bé xíu lên ấp iu hôn nưng. Mắt sư cô rưng rưng. Mấy đứa lớn chia bánh cho bầy em. Chúng đứng nép vào nhau đợi thử dép mới, chúng đứng quanh cô, sờ vào tóc cô, sờ vào áo cô, sờ vào da cô, áp người vào lưng, tay, đùi, lườn, ngực cô. Chúng gọi tíu tít mẹ Châu ơi. Tim cô tan chảy. Mắt cô đầy nước. Mắt sư cô rưng rưng. Cô ngồi giữa bầy trẻ, ôm đứa bé nhất vỗ nựng. Cô lặng lẽ ngước nhìn cây vú sữa già trước sân chùa. Ánh nắng cuối ngày rơi xuống những cành lá xum xuê. Cô linh cảm trên những tán lá kia những hương linh đang nhìn cô, cười rúc rích, có thể con cô đang trên một chiếc lá, nó nhìn cô không còn oán hận, nó cũng cười rúc rích. Có thể nó đã thứ tha cho người mẹ đã bao tháng ngày qua sám hối niệm cầu. Đã bao mùa Tết, đã bao mùa xuân, hạ, thu, đông, dưới mái chùa, dưới cây vú sữa già, giữa những đứa trẻ thèm hơi ấm mẹ, cô thấy mình thanh thản, cô thấy mình không vô nghĩa. Bạn thân lúc nào cũng nói một câu: “Hãy cho đi để nhận lại”. Thời gian có thể làm nhạt đi mọi thứ. Tình yêu càng là thứ nhanh nhạt phai. Cô lại ngước nhìn những tán lá vú sữa xum xuê gió thổi xạc xào trong nắng quái. Chiều trôi êm êm./.
.
H.T.H
Trả lời