Nguyễn An Đình
Đi củi
.
gà rừng gáy tấp bên tai
Sương mù đùn đụn chảy dài suối sâu
Hòn Ông mây ngẫng cao đầu
Vào rừng cơm gói nước bầu giắt lưng
Nóng ran mặt mũi bừng bừng
Củi rừng một gánh lệ rưng rưng buồn
.
Thôi đành
.
Quanh năm dạ cứ bồn chồn
Phải chăng mộng tưởng hốt hồn đời ta
Nhìn trời thấy đất bao la
Ngó quanh rồi cũng thiết tha xóm làng.
.
Tạ lời.
.
Đêm nay mưa trút bời bời
Cảm ơn trang sách tạ lời câu kinh
Thằn lằn,muỗi,dế….nín thinh
Chỉ còn tôi với bóng mình nằm co.
Bài Đi cũi hay.
Chào Bạn! cảm ơn đã đọc & chia sẻ! Chúc an vui!
Tạ lời lời có nhận lời.
Chào Hy! Chắc phải vậy ! Chúc vui vẻ nhé!
Năm nay vườn nhà còn vàng hoa cúc không anh ?
Chào Nguyenhuy! Từ ngày bị Tim nặng – tôi không “chuyên trồng để bán” – nhưng…vừơn nhà luôn vàng hoa Cúc anh ạ! Chúc anh an vui!
Nhà quê xin để trong dấu ngoặt anh An Đình nhé.
Chào Người Nhơn Lý! Có lẽ…sao cũng được mà! Minh vốn “chân quê” thì…miễn có tấm lòng với đời được anh em chia sẻ là vui rồi! Cảm ơn & chúc ngày mới vui vẻ!
Thơ nhà quê mà thật sang trọng.
Hay wa.
Dâu Tây ơi! Cảm ơn nhiều nha!
Đơn giản quá mộc mạc quá, có phải là thơ không ? Rất thơ nữa là đằng khác.
Chào Đào Trí! THơ – theo tôi, là tấm chân tình đã rung cảm từ trái Tim YT & Hy vọng! Mọi hình thức chỉ là “tấm áo choàng” – nhỉ? Cảm ơn góp ý của Bạn!
Chất quê cũng có khi là chất ngọc trong thơ.
Chào T & T! Cảm ơn chia sẻ của Bạn! Tôi chỉ ghi lại xúc cảm tự nhiên trong cuộc sống dân dã của mình…
Ngắn mà hay.
Cảm ơn Hải Hà đã đọc….
Đi củi là đi vô rừng…Đi sáng tới chiều mặt bừng nóng ran!Cơm gói để dành mà ăn Củi rừng gánh vác không than một lời Ngó quanh trời đất mình tôi!Quanh năm dạ cứ ngậm ngùi một thân!Thôi đành chịu số chịu phần!Đêm nằm co quắp đắp chăn đỡ buồn?Thằn lằn chắc lưỡi thấy thương! Vo ve tiếng muỗi hỏi buồn ở đâu?.Dế mèm nín thinh thấy rầu!Tạ lời trang sách mắt sầu ngủ luôn?
Cảm ơn Em đã đồng cam nhé, aitrinhngoctran….
” Người nhà quê ” làm thơ còn hay hơn nhà thơ thành thị
Chào LinhHoang! Tôi nghĩ, có lẽ mỗi nơi có một cái hay riêng! Chỉ tiếc là chúng ta chưa…ghi lại chưa tốt mà thôi!
Chỉ còn tôi với bóng mình nằm co… còn sự cô đơn nào hơn nữa hả thi sĩ ?
Chào Thương Hiền! Cảm ơn đã đồng cảm & chia sẻ…
Cái chất nhà quê trong thơ cứ làm người đọc ” rưng rưng buồn ” theo.
Chào Vinh PR! Cảm ơn bạn đã chia sẻ! Chúc an vui!
Hương quê ngan ngát làm thơ thêm ý nhị.
Chào Vĩnh Bảo! Chúc ngày mới vui vẻ!