Nhật Chiêu
1.
Đạo sĩ Ba-hoa-môn đang ngồi thiền định dưới gốc cây si trong Rừng.
Cũng không phải thiền định.
Và không chỉ ngồi.
Đạo sĩ còn
đứng trên đầu
đứng trên vai
gập mình
vặn mình
xoạc chân
đứng bằng tay
nằm ngửa nằm sấp…
Nghĩa là đang tập đủ các tư thế yoga:
từ thế hoa sen đến thế cây nến
từ xà vương đến con công
từ bánh xe đến trăng lưỡi liềm
từ cây cung đến bắn tên
từ tam giác đến kim cương…
Để tiễn mặt trăng đi và chào mặt trời đến, đạo sĩ Ba-hoa-môn đã nói như thế.
2.
Và trong khi biểu diễn (cho ai? – cho Rừng, tất nhiên) thế con quạ, nghĩa là nhảy lò cò bằng hai bàn tay trong khi cúi gập mình và gấp hai chân lên, đạo sĩ giật mình vì thấy có kẻ lạ xâm nhập đạo trường của mình.
thấy ngay kẻ lạ đó
là một cô gái nhỏ
mà không hẳn là nhỏ
nhưng là một cô gái rất nhoi
và hẳn nhiên là xinh đẹp rồi
(như truyện kể
bao giờ chả thế!)
cô ở trong tư thế
gọi là múa bụng múa lườn
(riêng tôi thì rất muốn
cô múa cái nõn nường!)
đương thì mơn mởn
lại còn hở rốn
ai thấy mà không thương
trọng thương!
3.
Trong tư thế con quạ của mình, đạo sĩ Ba-hoa-môn chỉ còn cách là nhìn qua hai cánh tay để xem cô gái lạ đang múa.
thầy chỉ nhìn thử
(chắc là không muốn thấy?)
hai bắp chân trắng nõn
trắng như
cái mà thầy trầm tư
đang dồn dập lắc lư
đang dồn lắc dồn lư
chân, chân bắp
chân như!
Thấy nguy đến nơi, đạo sĩ bèn ngồi lại theo thế Chiến Binh Ngồi, với cánh tay trái để sau đầu và cánh tay phải quàng sau eo lưng, mắt nhìn thẳng vũ nữ lạ.
Kiểm soát và thanh lọc hơi thở, đạo sĩ Ba-hoa-môn bắt đầu niệm thần chú.
TAMI OTA MITA OMI OMITA
Dường như thần chú phát tiết uy lực dữ dội nên vũ nữ ngừng múa và chắp tay nghiêng mình trước đạo sĩ.
4.
– Kính chào đạo sư.
Mi mắt hai bên của đạo sĩ từ từ nhắm lại, từ từ mở ra và điều đó lặp lại nhiều lần, dường như để nhìn vũ nữ xinh đẹp một cách thấu suốt, một cách tinh tường.
Quả thật, nhìn như vậy, vóc thể vũ nữ hiện ra trùng điệp, cái đẹp được nhân lên trùng yêu điệp mị.
– Mi là ai?
Ra dáng e ấp, vũ nữ đáp:
– Em đến để xin hầu bên gối đại sư?
– Hầu bên gối?
– Dạ, bên đầu gối ạ. Cả đầu lẫn gối ạ!
Đạo sĩ bỗng nhiên lo lắng ưu tư.
– Vậy mi đã hầu ai như thế chưa?
– Dạ, đã. Nhưng thiếp chỉ chọn những kẻ đệ nhất thôi ạ.
– Đệ nhất là sao?
– Là đứng đầu.
– Đứng đầu ở đâu?
– Đứng đầu cả thiên thượng lẫn thiên hạ, ở đâu thì ở đâu, hạng thứ thiếp chả thèm.
Và cô gái bĩu môi, đoạn thè cái lưỡi hồng hồng ra một chút. Ánh mắt đạo sĩ lảng đi, không dám nhìn cái lưỡi bé hồng đó.
5.
Thế thì đệ nhất đầu tiên là ai, đạo sĩ hỏi.
Vũ nữ ngước nhìn lên không:
Là Mặt Trời
ngời, ngời, ngời
chói ngời!
Đạo sĩ Ba-hoa-môn trề môi khinh khỉnh:
– Mặt trời mà là đệ nhất ư? Ta e mi đã lầm rồi đó. Y vẫn thường bị mây che khuất, rất tồi tệ.
Không e dè, vũ nữ đáp ngay:
– Đúng thế ạ. Do đó, em bỏ mặt trời tìm đến Mây.
Bay khắp nơi
chơi, chơi, chơi
tuyệt vời!
Đạo sĩ lắc đầu, lay mái tóc như bờm sư tử của mình:
– Mây cũng chẳng nhất hạng gì, cứ bị gió thổi dồn khắp nơi.
Vũ nữ tỉnh bơ đáp:
– Không sai. Em cũng đã bỏ mây, tìm đến Núi.
Yêu trai trẻ
non, non, non
núi mấy hòn.
Đạo sĩ trợn mắt.
– Núi có gì hay? Một con chuột có thể đào tường thì cũng có thể khoét núi.
– Chính thế. Do đó mà em bỏ núi, theo Chuột.
Chuột đào
đào khoét non xanh
tung hoành.
Đạo sĩ nhăn mũi:
– Không sợ mèo bắt sao?
Vũ nữ cười.
– Dĩ nhiên là thế. Có ai hơn được Mèo đâu.
Leo leo
meo meo meo
tuyệt cú mèo!
Đạo sĩ giơ một bàn tay lên.
– Không ai hơn được mèo ư?
Vũ nữ yểu điệu bước lại gần đạo sĩ.
– Em biết. Bởi thế em đã nghĩ đến Ngài, đạo sĩ Ba-hoa-môn ơi! Ngài là…
Chưa kịp dứt lời, vũ nữ đã bị đạo sĩ phóng cánh tay phải nắm chặt một bầu vú thon đầy có đầu chóp nhọn hoắc của cô. Và đạo sĩ gầm lên:
– Ta chỉ hơn mèo thôi sao? Mi tưởng quyến rũ được ta ư, lừa được ta ư. Mi chỉ là…
Lời chưa dứt, trong tay đạo sĩ bây giờ là một con mèo tam thể kêu meo meo hoảng loạn.
6.
Hướng cái nhìn về phía sau cây si, đạo sĩ nói:
– Con mèo này không thể tự biến hình thành vũ nữ. Thôi, chính danh thủ phạm ra đi chứ!
Từ phía sau cổ thụ, một cô bé trông rất thơ ngây (thơ dại / dại ngây / ngây ngô / ngô khoai / khoai khoái…) từ từ xuất hiện.
– Xin thầy tha cho con mèo ạ.
Ném tam thể ra bờ suối gần đó đạo sĩ Ba-hoa-môn cười nhạt (nghĩa là không nhạt vì ông rất đắng).
7.
– À, thì ra Cô bé Yêu Tinh. Đây là lần thứ mấy mi dám nghịch phá nơi này? Mi tưởng đạo trường của ta là vũ trường à?
– Dạ đâu có. Đến đạo thì phải tu. Ở đây tu gì ạ? Tu huyền ạ? Huyền sắc ạ? Tại con thấy nơi này đẹp quá!
– Còn mi thì điêu quá!
– Điêu khỉ mốc!
– Này, ở làng Yêu Tinh, không ai dạy dỗ mi à. Cha mẹ mi là ai?
– Không có mà.
– À, ta có nghe nói mi là Cô bé Yêu Tinh mồ côi.
– Đúng mà.
– Ai dạy mi yêu thuật?
– Dạy khỉ mốc!
– Ô hay?
– Con tự học thôi. Khó gì cái trò hóa con mèo thành apsara.
– Đủ rồi. Từ đây không có yêu thuật, ma thuật gì nữa. Mi cần thụ giáo.
– Vậy thì có Đạo thụ rồi.
– Yêu tinh! Mi phải bỏ làng Yêu Tinh. Đến đây.
– Đề làm gì?
– Làm học trò ta.
– Học trò khỉ mốc! Làm yêu hay hơn.
– Mi có tin là ta sẽ biến mi thành con khỉ mốc không?
– Thầy có yêu thuật à?
– Không.
– Vậy thầy không làm cái đó được rồi!
– Ta có Đạo.
– Nói rồi, Đạo thụ.
– Đạo… cái con khỉ mốc!
– Ha ha, nghe thầy nói kìa.
8.
Lấy lại tư thế nghiêm trang và cao cả, đạo sĩ phán:
– Từ đây mi là đệ tử của ta, ở đây học đạo.
– Học khỉ mốc! A, đừng đánh con. Ủa, thầy ngồi im mà sao con bị đánh?
– Ta có thể cho cành lá đánh mi, con ranh, nếu mi dám cãi lời ta.
– Con khỉ… A, tại sao thầy không bắt mấy con khỉ làm đệ tử mà bắt con kia chứ?
– Ta thích thế.
– Chỉ mấy con khỉ mới bắt chước thầy. Mấy con vẹt nữa. Còn con là yêu tinh mà.
– Nghe này. Khỉ và vẹt không có khả năng học tập. Yêu tinh thì có thể.
– Yêu tinh cái con khỉ mốc!
– Con à, yêu tinh không phải là khỉ mốc.
– Còn con, con thấy cái gì cũng là khỉ mốc! Trừ Yêu Tinh.
9.
– Ta sẽ hé lộ cho con một bí mật.
– Bí mật gì chứ?
– Về họ hàng thân tộc của Yêu Tinh. Và tại sao toàn bộ yêu tinh bây giơ chỉ còn lại một cái làng nhỏ trong Rừng?
– Tại sao?
– Vì bọn họ kém ma mãnh, kém quỷ quái. Tóm lại, họ không đủ tà ma.
– Vậy thì ai tà ma, ma mãnh, quỷ quái hơn Yêu Tinh chứ?
– Con người!
– Con người? Cái gì vậy? Chỉ cho xem! Nếu thầy biết rõ đến thế.
– Được thôi. Ở lại đây, làm đệ tử ta.
– Cũng được. Con muốn xem con người là cái con khỉ mốc gì!
***
Đó là câu chuyện giải thích vì sao Cô bé Yêu Tinh trở thành đệ tử của đạo sĩ Ba-hoa-môn.
Cô bé Yêu Tinh bắt đầu học môn Nhân học.
Kinh ngạc quá, bài học nhập môn nói về nguồn gốc Con Người:
Đó là Con Khỉ Mốc!
Vậy thì hỡi con người, Cô bé Yêu Tinh nói, các ngươi không thể là bạn của ta.
Eo ôi ta về chơi với meomeomeo con mèo leoleotrèotrèo mèo với ta và ta với mèo đeo nhau mà đèo cây cau cây kèo lên veo xuống vèo cheoleochèolèo ta theo con mèo đừng chơi con cheo con meo con tiều con yêu con mèo yêu tinh yêu tình eo ôi là mèo con miu mĩ miều con siêu meo meo…

Một phong cách diễu nhại mà sâu sắc
Cảm nhận được sự sâu thẳm và lặng lẽ của Rừng
Rừng ba hoa,nhưng không ngừng lặng lẽ,thẳm sâu
.
Em không hiểu lắm nhưng vẫn thích đọc văn siêu tưởng của thầy
Hiểu sao cũng được mà HDV
Vấn đề chính là tôi rất thích bài này !
Cám ơn Lê Tuấn đã đồng cảm
Đây chính là quan điểm…chạy lòng vòng trong siêu triết học hiện đại. Nói vậy chứ Nhật Chiêu là một trong những nhà văn mà tôi yêu mến
Triết học nào cũng chạy lòng vòng phải không anh ?
Rừng không phải là rừng mà là rừng ,nơi chúng ta trở về với khởi nguyên bản ngã
Đúng vậy mà
Thơ giao hòa cùng triết học và văn xuôi làm câu chuyện thêm thú vị
Mình sợ lằn ranh nên thích sự giao hòa
Ý tại Tâm , Ngôn tại Ý , Ý và Ngôn , Ý là một bao la và Ngôn là một hữu hạn . Đạo sĩ theo giáo phái gọi là Ba Hoa Môn cũng như Bà La Môn giáo hay Phật giáo hay Thiên Chúa giáo , Hồi giáo …Vì ở Rừng nên đạo sĩ thụ các đạo mà mình đã lĩnh hội qua để thích hợp với luật của Rừng . Một chút góp nhặt cát đá của thiền sư MuJu , cảm thấy chưa đủ và từ Ý ra Ngôn không muốn một Nhân có một Malentendu của A. Camus nên Rừng đã phải viết hoa.
Vâng thế đấy anh Khánh à !
Truyện tiếp thu nhiều motip truyện khác nhau nhưng rất vẫn Nhật Chiêu
Anh Nhật Chiêu ơi đôi khi đi trong rừng mà không thấy rừng !
Đọc xong “RỪNG” của nhà văn Nhật Chiêu, tui tin chắc người đọc, ai cũng muốn “thụ giáo”như con meomeo, quyết đi… “tu đạo” để được làm “Đạo sĩ” Ba-hoa-môn, chuyên tâm luyện yoga cho thấu suốt chân lý “Đạo thụ”, Để thành chánh quả… “Đạo-Đời hết thâu!
Văn phong thả… bay bổng, người đọc như được đứng tận đỉnh “Rừng” hóa xanh, thật ấn tượng!
Một thế giới thật hỗn mang nhưng rất trật tự trong Rừng
Posted by 14.161.78.200 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Đúng là…”con khỉ mốc!” Từ “thế cây nến…bắn tên” tới “chân bắp…chân như” rồi “mà không thương…trọng thương”…Nói chuyện với “con yêu tinh” làm gì? Liệu thế “chiến binh ngồi” có…cứu nguy được chăng? “đạo thụ” làm gì?…. “làm yêu hay hơn”! Coi như “hỡi con người, các ngươi không thể là bạn của ta.”…Vậy thì…giữa RỪNG còn đi chi cho…lạc!!!.. Anh Chiêu ơi!
Truyện này dể hiểu nhất trong vô lượng truyện ngắn của Nhật Chiêu,nhưng cũng vẫn là thế giới siêu bí ẩn
Chào Nhà văn Nhật Chiêu!Chính cái chỉnh cái thừa.Mà thừa câu kết mới là tuyệt chiêu!Mèo lại hoàn mèo.Cốt đột hoàn cốt đột.Chỉ người biến hóa vô cùng!Cảm ơn võ công thâm hậu của môn yo ga và Ba Hoa Môn biểu diễn..
Đạo thụ là đạo gì kỳ vậy ta ?
Ôi đạo thụ của đạo sỉ Nhật Chiêu tế vi quá như bao trùm cả đại ngàn meo meo meo
Một thế giới Nhật Chiêu trong một thế giới cũng của Nhật Chiêu
Nhật Chiêu là một thứ hợp kim độc đáo . Là thơ chăng? Là triết chăng? Cũngg không phải,mà là đan xen lẫn nhau
Đại ngàn hay tiểu ngàn là ở trong lòng mình
Là truyện nhưng không hẳn là truyện,là triết nhưng không phải triết thuyết,đó mới chính văn phong Nhật Chiêu