Nguyễn Ngọc Thơ
Vắt từ tim óc vắt ra
Lửa tình nóng chảy lọc qua giọt này
Khói un sóng mắt mù cay
Chiết thân lắng đọng rót đầy thuyền tơ…
.
Ra đi _ Vườn cũ bơ phờ
Vàng đong sắc lá nát bờ dậu tương
Ái ân một thuở nhuộm hường
Tan trong nẻo nhớ tận nguồn nụ hôn…
.
Ngày về_ Bóng ngã triền thôn
Tần ngần nhặt nắng hoàng hôn pha màu ?
Ngấm trong đá _sỏi ban đầu
Và đây giọt lệ đời sau soi tình …

Chào ngoc tho ,
Tôi bận việc , về trang nhà của bạn trể . Và , khi đọc xong GIỌT LỆ SOI
tôi buồn quá !
ngoc tho đã ”tiếng lòng nhỏ lệ thành thơ ” và ” khi nhà thơ mất ,
nhà thờ đổ chuông !”
Tôi xin chia sẻ cùng bạn.
Mong được đọc những bài thơ hay của bạn.
Thân ,
ĐỊNH
Em rất vui được Anh Bảo Định ghé thăm « giọt lệ soi » và chia sẻ thấu tình:
_« Tiếng lòng nhỏ lệ thành thơ
Khi nhà thơ mất, nhà thờ đổ chuông! »(TBĐ)
_ « Hồn về nước Chúa cội thương
Uống sương rơi! Tan theo nguồn… vàng trăng! »(NNT)
_ Con chiên hổng phải « nhà thơ » mà là « nhà thợ » mất, nhà thờ cũng đổ chuông dzẫy Anh!(cừ)
Cảm ơn Anh BĐ, em cũng rất thích đọc những sáng tác « sâu lắng » cháy tình trong thơ của Anh nữa đó!
phản chiếu thơ anh giọt lệ đời
lạnh, đắng, nóng, cay, tình ngọt lịm
soi từ … vô thủy đến vô chung?
Cảm ơn Trần Thi Ca đã thấu cảm “giọt lệ soi”, mình cảm động lắm!Dzạo này phẻ hông, chúc dzui nghen!
Dạ, em cũng phẻ anh, hi vọng bữa nào được ngồi cà phê chung với anh nữa ạ.
Vậy hôm nào rảnh, anh em mình lại gặp nhau hàn huyên nữa hén!