Nam Thi
Xin được thưa trước: “tôi” trong tự sự nầy là linh hồn của một người đàn ông chết vì bệnh ung thư gan hơn một năm về trước, lúc đó mới 48 tuổi. Gã đẹp trai, có tài, nguyên là giám đốc một công ty du lịch quốc doanh của một thành phố biển đẹp nổi tiếng. Tiền đồ thăng quan tiến chức đang xán lạn, đùng một cái gã được chẩn đoán mắc bịnh nan y nầy, sau hơn ba năm chạy chữa với hai lần phẫu thuật, hết trong nước lại ra ngoại quốc, hết Tây y lại chuyển sang Đông y, hao tiền tốn của, cuối cùng gã bó tay chịu chết.
Gã chết, nhiều người thương tiếc nhưng cũng lắm kẻ mừng vì bớt đi một người ngáng đường hoạn lộ của họ. Khi gã nằm nhà thương mổ đợt đầu, người ta lũ lượt đến thăm, nhiều người thực lòng quan tâm chia sẻ, nhưng chắc có nhiều kẻ đến xem thử gã bệ rạc đến mức nào, liệu có qua khỏi không. Càng về sau càng ít người thăm viếng. Gã hầu như đã biến mất trong cuộc sống của nhiều người, trong đó không ít người từng gắn bó với gã. Ccũng có người thực lòng muốn chăm sóc gã nhưng do hoàn cảnh riêng nên không thực hiện được ý nguyện. Cuối cùng, chỉ còn vợ con gã ngày đêm bên giường bệnh với gã trong những ngày còn lại của gã. Âu đó cũng là lẽ thường.
Lẽ ra, gã không nên kéo dài cuộc tử chiến với ung thư lâu đến như vậy, chết sớm ngày nào tốt cho gã ngày ấy. Lúc đầu vết ung thư mới có một phân rưỡi, bác sỹ bảo mổ cắt đi là giải pháp tối ưu. Do chưa hiểu biết mấy về ung thư gã lên bàn mổ với hy vọng sẽ giải quyết dứt điểm cái của nợ ấy một lần. Làm người ai chả có bệnh, không bệnh nầy thì bệnh khác, gã may mắn phát hiện bệnh sớm – trong rủi có may là vậy – nên gã hăng hái lên bàn mổ với một vị giáo sư chuyên ngành nổi tiếng. Mười lăm ngày sau ca phẫu thuật, gã hồ hởi ra viện, trong tay cầm tờ giấy xét nghiệm với những chỉ số lạc quan. Gã dặn người thân không được tiết lộ gã bị ung thư mà chỉ là một cái bướu lành, cắt đi là xong. Gã trở lại công việc thường ngày và mấy tháng sau gã được quy hoạch là cán bộ lãnh đạo dự trữ của tỉnh.
Mười ba tháng sau lần mổ thứ nhất, sức khỏe gã xuống cấp nhanh chóng. Thầy thuốc nội bó tay. Vợ gã bán một căn hộ ở Phú Mỹ Hưng để gã đi Singapore chữa trị. Bịnh đã di căn nên ở đó người ta từ chối mổ. Nằm viện một thời gian, tiền bán căn hộ vừa đủ trả viện phí. Tiền mất mà bệnh không giảm, bụng phình to dần, da vàng xỉn. Bán thêm hai lô đất đẹp ở Sài Gòn. Lần nầy gã bay qua Trung Quốc, xứ sở của Hoa Đà, may ra Đông – Tây y kết hợp có thể cứu được mạng. Gã liều chịu phẫu thuật lần hai. Phước chủ may thầy đâu không thấy, bệnh ngày càng trầm kha, tiền bạc ký cóp cả đời trôi ra sông ra biển, vợ con mòn mõi nuôi bịnh, xác thân đau đớn, tiều tụy. May không bỏ mạng ở xứ người. Giá như gã nghèo kiết xác, có lẽ gã không phải kéo dài sự khổ đau thân xác và tinh thần đến thế.
Hai cuộc viễn chinh chiến đấu với tử thần hao tài, nhọc công. Gã đành về nhà, ai mách gì cũng uống, từ linh chi, sừng tê giác, mật gấu, đến mủ đu đủ đực, củ cỏ gấu…Chết còn sướng hơn.
Khi gã bắt đầu hôn mê sâu có hai sự kiện trớ trêu không mong đợi xảy ra. Dĩ nhiên con người sinh lý của gã đã trở nên vô tri vô giác như cái máy tính bị “treo” hệ điều hành, bị virus tàn phá dữ liệu, hoặc bị cắt nguồn. Nhưng con người khác với máy tính ở chỗ, linh hồn là một sản phẩm “phần mềm” thiêng liêng do nguyên khí đất trời kết tụ, đến từ đất trời và khi chết thì trả lại cho trời đất.
“Phần mềm” đó là tôi. Nếu không còn vướn mắc chuyện gì với trần thế, thì tôi êm ái lìa khỏi xác gã, trở về trời đất. Những vướn mắc ấy là vía, là sợi dây trói buộc, là cái neo giữ linh hồn lại.
Linh hồn vốn vô hình, vô tướng, phi thời gian, phi không gian. Vật chất thì hiện diện ở đây hoặc ở đó, còn linh hồn thì vừa ở đây vừa ở đó. Vật chất thì có quá khứ, hiện tại và tương lai, còn linh hồn không tồn tại trong thời gian…
Bởi vía của gã nặng nề, nên tôi chưa thoát khỏi thời gian và không gian. Chỉ khi nào cắt đứt được mấy cái neo quái quỷ ấy cố kéo tôi lại với trần thế để đòi nợ, khi ấy tôi mới thực sự giải thoát như ngọn đèn tắt trả lửa lại cho trời đất, lửa biến mất trong vô hình, vô tướng,…vô tuyệt đối.
Như tôi đã nói, tôi có tới hai cái neo nảy sinh khi gã sắp chết.
Cái neo thứ nhất là việc chôn cất xác chết của gã. Khi còn tỉnh táo, gã đã dặn vợ con chôn gã bên cạnh mộ cha mẹ gã ở ngoài quê. Nhưng khi gã mới tắt thở, vợ con gã cho rằng chôn ngoài quê xa hàng nghìn cây số, mỗi lần đi thăm khó khăn, mà không đi thăm sẽ mang tiếng bất hiếu, bất nghĩa. Tôi thấy cũng có lý, nên khi họ thảy đồng tiền xin keo để hỏi ý kiến tôi, tôi liền chấp thuận. Sự sấp-ngửa của hai đồng tiền chẳng phải ngẫu nhiên, vì có bàn tay vô hình của tôi tác động vào. Đó là kênh thông tin giản đơn giữa linh hồn và người sống, ngoài ra còn có thể sử dụng các kênh khác như báo mộng, lên đồng, cầu cơ, ngoại cảm, vân vân. Tôi “duyệt” thay đổi chỗ chôn xác gã vì thấy ý nguyện của vợ con gã hợp lý, hơn nữa tôi muốn dứt nợ trần càng sớm càng tốt, nấn ná lưu luyến làm gì.
Con trai gã bèn liên hệ cơ quan có thẩm quyền để xin một chỗ chôn trong nghĩa trang dành cho cán bộ cao cấp mà gã đủ tiêu chuẩn. Thế là chuyện phiền toái lại xảy ra khi con gã đến nhận đất và chuẩn bị đào huyệt.
Số là lô đất được cấp để chôn gã trước đó đã được một xếp lớn chọn làm sinh phần của mình theo sự tư vấn của một thầy địa lý nhưng vì ông ta chưa chết nên chưa làm thủ tục giao chính thức. Chuyện nầy được giữ kín bởi ông ta đang sống sờ sờ ra đó, xuất hiện trong các hội nghị, trên truyền hình đều đều, lỡ chuyện xí phần ở nghĩa trang lộ ra thì thiên hạ sẽ cười cho thúi mũi, các đối thủ trong quan trường sẽ khai thác “đánh” không chết cũng trầy vi tróc vảy . Xưa nay vẫn thế, ông to nào khi còn chức quyền đều làm hai việc đại sự: giữ ghế và lo hậu sự. Từ các Pharaoh, Tần Thỉ Hoàng, Tào Tháo cho tới hạng lục lục thường tài như xếp tỉnh lẻ nầy đều bỏ công của kiếm chỗ chôn mình. Họ xây mồ tuy lớn nhỏ có khác nhau, quan niệm về sống-chết khác nhau nhưng giống nhau ở chỗ luôn sợ người ta đào mồ cuốc mả mình. Mà có lăng mộ nào thoát khỏi bàn tay của kẻ thù và bọn trộm khai quật đâu, rồi đến lượt cuốc xẻng của những nhà khảo cổ và xe ũi của công nhân giải tỏa san lấp mặt bằng.
Ông nầy vốn là bạn của gã từ thời niên thiếu. Khi nghe tin lô đất ấy được cấp cho gã, ông ta ra tận nơi để xem hư thực thế nào. Thấy ông ta đến, cậu con gã cứ ngỡ cha mình được xếp lớn quan tâm. Ai dè, sau đó người quản lý nghĩa trang gặp vợ con gã trình bày sự việc, năn nỉ vợ gã để hoán đổi chỗ khác phía sau dãy mặt tiền. Vợ con gã phản đối, muốn làm lớn chuyện “coi thử ai xấu mặt”. Nhưng việc kiện tụng ắt kéo dài, mà cái xác của gã đâu có thể nằm chờ đó dăm, mười ngày được, thúi rình ai chịu nổi.
Hai đồng tiền kẽm lại thảy trước bàn thờ gã. Vợ gã lâm râm khấn xin ý kiến. Tôi muốn cho xong chuyện nên “quyết” cho hoán đổi. Cái thây ma vô dụng ấy chôn chỗ nào chả được. Để xem ông lớn nọ giành chỗ chôn đó có giúp mấy thằng con trai phá gia chi tử của ông ta bớt hư hỏng hay không. Nếu nhờ phúc địa ấy mà con cháu ba đời của ông ta trở nên lương thiện hơn thì cũng đỡ khổ cho xã hội. Giải quyết xong chuyện nầy coi như tôi nhẹ thêm được một nghiệp chướng, bớt đi một cái neo.
Nhưng còn một cái neo khác nặng nề hơn nhiều, đó là neo tình – nợ tình. Khi gã hôn mê sâu, con trai gã lấy cất điện thoại di động của gã. Ý định của nó là giữ cái máy và cả số thuê bao của cha để làm kỷ niệm. Nó mở xem những tin nhắn nhận được mà gã chưa kịp xóa. Trong những tin ấy có hai tin của một bà tên Mai, nội dung “giá gì em được ở bên anh…” và “ em và con xin được để tang anh”.
Thật ra, từ khi biết cái chết sắp cận kề, gã định đem chuyện dang díu vụng trộm giữa gã và Mai thổ lộ với con trai nhưng gã cứ do dự mãi, rồi cái chết ập đến mà chưa kịp trối trăn với con. Đương nhiên gã chẳng còn sợ kỷ luật của tổ chức về hành vi “hủ hóa” hay bị luật pháp xứ phạt vì tội ngoại tình. Điều gã áy náy duy nhất là làm tổn thương vợ gã, nếu con trai gã mét với mẹ. Trong đời ai cũng có sai lầm. Nhưng có những sai lầm chẳng đặng đừng, biết là sai mà vẫn làm. Việc gã yêu và có con với Mai có lẽ là một trong những trường hợp ấy. Vì Mai là người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông bình thường nào như gã không thể không yêu. Tôi thấy không cần thiết đi sâu chi tiết tình sử của gã vì ái tình của con người xưa nay cơ bản giống nhau, nói mãi không hết. Hạnh phúc và đau khổ cận kề. Biết khổ mà vẫn lao vào. Nhưng nói cho cùng kỳ lý dã, chính ái tình và những nghịch lý của nó lại làm cho con người khác với những sinh vật khác trên trái đất. Đó là một phần của tính người. Cho nên, trong chuyện nhân tình nhân ngãi nầy tôi và gã là đồng phạm, nếu người ta cho đó là điều sai trái. Bởi tình yêu là trọn vẹn thể xác và tâm hồn. Và vì vậy, sau khi gã chết, còn lại tôi – linh hồn của gã – phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả.
Trước ngày mai táng gã, con trai gã nói với mẹ về chiếc điện thoại và những tin nhắn của Mai. Vợ gã tỏ ra không ngạc nhiên, bảo nó: “ Má biết rồi. Má đã đọc mấy tin ấy sau khi ba con hôn mê sâu. Đêm hôm đó, ở bên ba con, má đã nghe tín hiệu nhận tin…Ý con thế nào?”. Con trai gã nói: “ Con không biết. Đó là chuyện riêng của ba má…”. Vợ gã bảo nó: “ Thôi bỏ qua đi con. Nghĩa tử nghĩa tận…Nếu quả thật ba con có con riêng thì đứa bé ấy là em của con, cùng chung máu mủ của con. Việc ấy, sau nầy tùy con ứng xử ”.
Đúng như lời vợ gã nói ra, với số thuê bao của Mai còn lưu trong máy của gã, bà ấy đã thông báo cho Mai về chương trình tang lễ của gã. Mai và con nàng từ Sài Gòn ra, mang theo khăn tang, đi lẫn trong đám đông người đưa tiễn. Nàng và đứa con gái nhỏ ở lại bên mộ gã cho đến khi mọi người đã về hết. Có lẽ, vợ gã không nhận ra nàng vì họ chưa từng gặp mặt. Nhưng tôi thì “thấy” từng giọt nước mắt lăn trên má nàng, “nghe” được tiếng nàng gọi thầm tên gã…
Những lời vợ gã nói với con trai giải phóng cho tôi khỏi cái neo cuối cùng. Mọi chuyện thế gian coi như đã được thanh lý.
Từ ấy tôi nhẹ hẫng, bỏ lại cái xác của gã thối rữa ở nghĩa trang, trở về với uyên nguyên của đất trời, siêu thoát trong cõi vô cùng của tam thiên bát thiên thế giới, không còn bị cái neo nào níu kéo với cõi trần nầy nữa.*
Nam Thi
10-12-2012

Cái neo tình nói vậy khó nhổ lắm anh ơi 1
Thì…có ai nói dễ hồi nào đâu!
Sao anh nhổ dễ ẹt vậy !
“Gã” chứ đâu phải tui. Tui thì chìm đến tận đáy biển rồi…biển khổ.
Anh Nam Thi chìm là phải rồi …neo nhiều quá trời quá đất,gỡ hết neo nầy còn tùm lum tà la neo khác
Tiềm thủy đỉnh.
Gặp em thì em cho ổng lên đường luôn.
@Kiều
Bởi vậy !!!…Chưa gặp Kiều là ỗng lo…lên đường sớm rồi hỗng thấy na!!!… kakaka
Nên người xưa mới dặn:
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
dzô diên đối diện….thấy dzọt liền”
ĐỌC XONG CHUYỆN THẤY NHẸ NHÕM CẢ NGƯỜI…
Thấy “nhẹ” là sắp thăng rồi đấy. Vì người ta bảo cõi âm có bảy cảnh giới, càng nặng ở cảnh giới càng thấp, càng thấy nhẹ càng gần siêu thoát.
Đang sống mà thấy nhẹ là sắp bay về miền cực lạc.
Người vợ trong truyện tuyệt vời quá
THÌ TRUYỆN MÀ ,BÀ XÃ TUI THÌ HAY RĂN ĐE,MAI MỐT ÔNG CHẾT CÓ CÔ NÀO TỚI NHẬN TUI BẢO CỔ MANG ĐI CHÔN GIÙM TUI…HE..HE !
Rủi cô ấy bảo: “Chị cứ để ổng đó em lo cho. Chị yên tâm…”. Là thua.
Coi như tình nguyện hốt xác.
Đích thị Bồ tát.
ôi ! nếu cuộc sống cái chết và sự giải thoát nhẹ nhàng như vậy thì hay biết bao
Thử đi, biết liền.
Tôi đã “như chết” một lần, nhẹ hẫng. Sống lại mới đau. Đó là lần tôi được gây mê để giải phẫu thanh quản…
Bài viết hay của anh Nam Thi ka..ka..ka lại là cứu cánh cho linh hồn của nhiều người đang buông neo
Chào buổi sáng đầu tuần.
Nói vậy thôi chứ nhổ neo không dễ. Xin xem Minh Huy ở phần đầu.
Wow, vậy là khỏe rồi, TB nhiều neo quá mà không biết giải ra sao.
Bravo anh Nam Thi. Bravo đồng tiền sấp ngửa, ha ha…
Thiên Bồng là cầu tàu chứ đâu phải con tàu mà có neo.
mackeno.
Ý tưởng truyện rất lạ anh Nam Thi ơi !
Cứ xem như…một tạ đường phèn.
Mot truyen ngan hap dan
Cảm ơn nhiều.
Hình minh họa quá đẹp !
Vừa đẹp vừa có ý nghĩa.
Chắc Sáu Nẫu tốn nhiều công tìm kiếm trên mạng.
Cảm ơn admin nhiều.
Đại huynh “đồng bào” ơi,
Tuyệt chiêu, tuyệt chiêu huynh à. Bài hay và nhiều ý nghĩa lắm, khen nữa cũng giống như các bạn khác đã khen, bàn nữa cũng lập lại điều các bạn khác đã bàn.
Muội chỉ muồn nói cáì gã GĐ kia coi vậy mà ít căn,ít nghiệp quá, chức vụ cao như thế khi chết theo muội phải đầy những dây mơ rễ má những cái “”neo” níu kéo linh hồn, đàng này gã chỉ có 2 cái neo “iu” và “đất chôn” thì coi bộ gã “lành” quá xá cở.
Muội rất thích đoạn huynh nói về thời gian gã nằm bịnh viện, huynh cho thấy cuối cùng thì những “ân tình” chỉ còn lại với gia đình, vợ con, khi gã hoạnnạn và đúng “Âu đó cũng là lẽ thường”. Vậy mà trong cuộc sốngnầy có rất nhiều người quên cái lẽ thường ấy để “iu” bậy bạ làm khổ vợ con hén đại huynh.
Chuyện mang tính cách siêu thực nhưng muội quan tâm đến tính thiết thực hơn dù cũng không dám lơ là câu căn, nghiệp.
Nói chung chung, huynh là người viết chuyên nghiệp, gài cái hư vào cái thực để mọi người đọc xong phải suy gẫm chuyện đời chứ không để mua vui một vài trống canh.
Viết hay hoài nghen huynh.
Muội viết lầm chữ trong thư trước rồi huynh ơi, phải viết là “muội quan tâm đến tính cách hiện thực hơn” mới đúng. Huynh đọc lại giùm muội nghen.
Nhân đây cũng phụ thêm là lời của Minh Huy nhân xét rất đúng về bức minh họa của bài.
HMM nhã giám, Như trong một recom mình đã nói, nếu moi móc hết nghiệp chướng của gã thì kể sao cho xiết – mà chẳng riêng gì gã giám đốc tội nghiệp nầy. Nếu để ý sẽ thấy trong truyện có nói đền việc bán căn nhà ở khu sang trọng Phú Mỹ Hưng và hai lô đất đẹp – nếu mở cuộc điều tra “tiền đâu” thì thành tiểu thuyết hình sự kiểu “Con bạch tuột”. Thôi thì nhặt ra vài cái cho bà con xem chơi là đủ dzui rồi. Giống như bác sỹ khám bịnh vậy mà, chỉ cần vài mẫu sinh thiết, một vài cc máu, một ít nước tiểu,…đem xét nghiệm là biết ráo trọi tình trạng của bịnh nhận.
Vả lại, khi viết tôi thường không nỡ mổ xẻ, moi móc nhân vật – để giữ chút tình người dầu chỉ là nhân vật hư cấu.. Có ai xấu hết đâu, mà cũng chẳng ai tốt 100%. Bôi đen-tô hồng đều không nên. Ở gã nầy, còn biết yêu, đến chết vẫn biết trách nhiệm là tốt rồi.
Mình không nghĩ truyện nầy nặng tính siêu thực vì chỉ mượn chuyện âm để nói dương thôi như truyện dân gian vẫn thường như thế.
Viết lách thật cực nhưng viết xong, nhất là khi được bạn đọc chiếu cố thì SƯỚNG, giống như bà mẹ mang nặng đẻ đau rồi thấy con mình lớn lên…Sướng nên sẽ đẻ dài dài. hic
Biết cực mà vẫn viết là vì nặng NGHIÊP đó huynh.
Muội thấy dân xóm nẫu, đa số ai cũng vương cái nghiệp dễ thương nầy, dễ thương vì mang vào một cách tự nguyện chứ không bị ai ép buộc hết.
Cảm ơn anh Nam Thi đã cho bạn bè Xứ Nẫu thưởng thức một chuyện ngắn lôi cuốn và hấp dẫn , em rất thích đọan kết có hậu lắm anh Nam Thi ơi.
Tôi đã đọc bài thơ về hoa mắc cỡ của HKC. Loài hoa mấy có tới ba tên gọi: hoa mắc cỡ, hoa trinh nữ và hoa buồn ngủ. Tôi thích hai tên mắc cỡ và buồn ngủ hơn trinh nữ vì có vẻ dân dã, mộc mạc và thật hơn.
Tình yêu cũng thế chăng?
Trong đời ai cũng có sai lầm. Nhưng có những sai lầm chẳng đặng đừng, biết là sai mà vẫn làm. Việc gã yêu và có con với Mai có lẽ là một trong những trường hợp ấy. Vì Mai là người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông bình thường nào như gã không thể không yêu. Tôi thấy không cần thiết đi sâu chi tiết tình sử của gã vì ái tình của con người xưa nay cơ bản giống nhau, nói mãi không hết. Hạnh phúc và đau khổ cận kề. Biết khổ mà vẫn lao vào. Nhưng nói cho cùng kỳ lý dã, chính ái tình và những nghịch lý của nó lại làm cho con người khác với những sinh vật khác trên trái đất. Đó là một phần của tính người. Cho nên, trong chuyện nhân tình nhân ngãi nầy tôi và gã là đồng phạm, nếu người ta cho đó là điều sai trái. Bởi tình yêu là trọn vẹn thể xác và tâm hồn. Và vì vậy, sau khi gã chết, còn lại tôi – linh hồn của gã – phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả.
Anh Nam Thi lý giải cho cái sự sai lầm này hay thiệt! Phụ nữ cũng có thể mắc phải sai lầm này nhưng có lẽ tỉ lệ ít hơn!? Anh có thể giải thích vì sao không?
Thật khó lý giải. Sai-đúng là cặp phạm trù đạo đức, mà đạo đức là hệ thống giá trị, qui tắc hành xử của một xã hội nào đó – chân lý bên nầy khác với chân lý bên kia rặng núi Pyrenees. Tình yêu tự nó không sai nhưng khi đặt tình yêu trong những chuẩn mực đạo đức nào đó thì có sai có đúng. Chẳng hạn, đàn ông ta thì chỉ có một vợ, còn người Hồi giáo thì được cưới 4 vợ. Một vài dân tộc miền núi phía Bắc nam-nữ quan hệ tự do như một sinh hoạt bình thường… Còn vô số dẫn chứng.
Quy tắc đạo đức còn tùy thuộc quan niệm cá nhân, có khi khác với những chuẩn mực phổ biến của xã hội. Anh chàng trong truyện nầy biết rõ đã có vợ mà còn còn yêu người khác là sai với luật hôn nhân, với quy tắc đạo đức nhưng hắn “không thể không yêu” Mai – đó là quan điểm luyến ái riêng của hắn – tình yêu trên hết, sẵn sàng làm theo lời mách bảo của trái tim.
Vậy thì sai hay không sai rất tương đối. Vấn đề còn lại là: tình yêu chân thật hay thứ gì khác mà tưởng là TY.
Tôi không chắc Nam hay Nữ “sai lầm” nhiều hơn vì chưa có cuộc điều tra xã hội học nào kết luận – mà dẫu có cũng khó tin cậy.
Một truyện “cổ tích” có hậu và hiện đại
Chuyện “cổ tít” thời @?
Nhưng tôi thì “thấy” từng giọt nước mắt lăn trên má nàng, “nghe” được tiếng nàng gọi thầm tên gã…
_______
Tôi chợt nhớ đến một câu danh ngôn “Nước mắt có thể cứu rỗi thế giới “
…nhưng đừng để thế giới chìm trong nước mắt
Chỉ có …nước mắt mùa thu khóc ai trong chiều thôi.
Nhưng đã sang xuân rồi chúc anh Nam Thi sáng tác nhiều nhiều. Đọc nhiều bài viết của anh rất thích .
Posted by 113.165.214.59 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Cách viết khá hiện đại
Cảm ơn bạn.
Đọc xong truyện ngắn “NỢ TÌNH CỦA MỘT LINH HỒN” của anh Nam Thi mùi vị “là lạ” , tui có mấy ý cùng Nhà dzăn “xào nấu sự đời “ là :
_Giọng dzăn đúng là của Ni Tham ! IU tới chết dzẫn “lo lắng”dzì… IU ! (lo cho mẹ con Mai). Chung tình ghơ gớm !
_Lời dzăn rất thực, ý sâu lắng , lặng …mà cay !Thâm và thấm đến tận gân !Như nói thay bao sự đời (…khi gã nằm nhà thương…Âu cũng là lẽ thường…)
_Kết chiện có hậu ,đầy tính nhân dzăn !(Nhờ bà dzợ lão “giải nghiệp iu” cho lão dzìa “cõi lạc” ,khi bả chia sẻ cùng con trai về mẹ com Mai)Rất ấn tượng , viết càng ngày càng có dziên …iu !(cừ)
Chỉ là thay đổi cách nấu nướng và nêm nếm gia vị thôi, NNT à. Bài nầy thì bỏ thêm muỗng ớt bột, mớ me chua nên hơi giống lẫu Thái, hít hà chút thôi.
Truyện thì “dzẽ” sao cũng được nhưng NNT đừng bắt chước “không iu không được” nhe, chết không nhắm mắt đó.
Có duyên iu nhưng đừng iu…dzô dziên nhe.
Chào anh Nam Thi.Truyện ngắn lôi cuốn người đọc quá chừng…chừng!
Ui, ông thầy…iu.
Bài viết hay & rất lôi cuốn hấp dẫn người đọc… đọc1 hơi xong… & chợt có cảm nghĩ đây là mối lo của anh Nam Thi phải không?
Ngay chóc. Nhưng không phải một mình tôi lo đâu nhe…biết mà nẫu không khai các “đc chưa bị lộ”.
Không phải đâu ,đây có lẽ chỉ là một trong vô vàn “mối lo” của nhà văn .Hì hì
Gã Ali nầy chết làm ma…đói.
Truyện ngắn hay. Ý lạ. Bố cục chặt chẽ và tuy cách viết cổ điển theo giọng kể chuyện nhưng rất lôi cuốn người đọc, phải đọc liền một hơi…để xem cái linh hồn kia còn vướng mắc chuyện gì… rồi xem gã “an giỗ nói dóc” sẽ dẫn linh hồn về đâu…
Anh Nam Thi chắc lắc kiu nhiều, tăng đô nên viết càng ngày càng hay.
Chúc mừng anh. Và vì đọan kết có hậu nên cũng xin cảm ơn anh, nhất là lời nhắn cho Ba cù nèo mà không phải chỉ riêng cho anh ba:
“Phải giải nghiệp thì vừa. Nhớ luôn delete tin nhắn ngay khi đọc xong nhé.”
Posted by 222.254.185.91 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Đúng như thế, lối kể chuyện trong truyện nầy là phong cách “ăn giỗ nói dóc” truyền thống dân dã, ê a, cà kê dê ngỗng của dân lackiu.
Anh TVD thì khỏi phải lo xóa SMS vì chị không đọc được tiếng Việt. Sướng thật.
Như anh Nam Thi viết : vậy là sau cái chết của thể xác người chết tiếp tục sự tồn tại nhưng vô hình là linh hồn . Vậy anh Nam Thi có …nợ tình dzí ai thì cũng lo mà mau mau giải quyết nghen !!!!
Ai? YD biết tôi còn nợ ai chỉ dùm, xin hậu tạ. Tôi phải lo thanh lý nợ nần sớm vì quỹ thời gian không còn nhiều. Tậu !!!!!!!!!!
Ai cũng nên dọn sẵn cho mình một hành trang thật gọn nhẹ trước khi lên đường, kể cả về miền cực lạc; tất nhiên là trừ trường hợp quá cập rập không kịp trở tay (hic).
Vậy có nên tiếp tục Yêu không nhỉ?!
Ui trời !!! hỏi cái câu chi mà nghe …giựt mình dzữ Lạc An hè !!!!
he…he….cứ tiếp tục YÊU đi lạc An….sẽ giải quyết như LA nói là OK rầu….
Câu hỏi của Lạc An thật hóc búa: “to love or not to love?”, nhưng tôi cũng thắc mắc: hành trang thế nào là gọn nhẹ? không iu là gọn nhẹ?
Bạn có thể chọn một trong những đáp án sau đây:
(1) Iu thì khổ/ không iu là lỗ/ thà khổ hơn lỗ=> cứ iu
(2) tu là cõi phúc tình là dây oan => tu
(3) vừa cứ iu (1) vừa tu (2).
Tôi thì thấy có nhiều trường hợp người ta không định iu nhưng gặp người không-thể-không-iu, đành phải…iu. như người PHáp có câu:” trái tim có lý lẽ riêng mà lý trí không biết được”( tiếng Pháp “la raison” vừa có nghĩa là lý lẽ vừa là lý trí).
“Tôi thì thấy có nhiều trường hợp người ta không định iu nhưng gặp người không-thể-không-iu, đành phải…iu. như người PHáp có câu:” trái tim có lý lẽ riêng mà lý trí không biết được”( tiếng Pháp “la raison” vừa có nghĩa là lý lẽ vừa là lý trí).”
Suy nghĩ ni đọc nghe …hay hè !!!
Đành…dzậy thui… anh NT & Nị ui….không sao đâu ! Lý trí sẽ dẫn dắt trái tim mà…vì khi yêu trái tim đã bị mù lòa….
@TRANKIMLOAN
Úi! Bà chị quý mến của tui ơi! “khi yêu trái tim đã bị mù lòa….”! Trời đất! Dzẫy là hỗng thấy đường chắc thằng em phải iu…bằng tay rùi!…Đó là chị tui xúi đó nghen!( hihihi)… Con tim mà dzậy thì lý trí chắc chắn cũng phải “tăng xông”, đột quỵ, lấy đâu ra mà dẫn đường???…Cái này là kinh nghịm của sư phụ…iu TDL đó! Đệ cũng đành…nghe theo thôi!!! kakaka
hihi …Tình yêu thường hay đi đôi dzí mù quáng vì mù quáng nên người ta hay bất chấp mọi thứ để yêu và được yêu .hihi…và lý trí sẽ xuất hiện để …cứu rỗi cho tình yêu !hehehe Bởi dzị cho nên hai bàn tay của NĐH hoạt động …vô kỷ luật thì có …lý trí …xử ! kakaka
DZẬY LÀ THẤY BÀN TAY NGÔ ĐÌNH HẢI THÌ PHẢI CẢNH GIÁC NGHEN PÀKON…KA..KA..KA
N ĐH này không biết đường iu rầu… ta iu bằng trái tim…con tim khi mù lòa thì có lý trí dẫn dắt…..chứ ai đời đi iu bắng tay….Còn khi mà lý trí bị tăngxong , đột quỵ thì chấm dứt khỏi iu nữa…hoặc có thể iu bằng đời sống thực vật …..ka..ka…ka…..
iu bằng gì cũng được, miễn là …iu.
Đúng rồi. Khi ấy người ta thường nhắm mắt mà coi như tự …mù.
@Xóm Chùa
“Khi ấy người ta thường nhắm mắt mà coi như tự …mù.” Khi ấy…ấy…
…kinh nghiệm bản thân Xóm Chùa ???…Đúng là “cao thủ võ lâm”!!! “Hiệp sĩ …tự mù nghe gió kiếm”!!! Bái phục!!! Bái phục!!! Kha…kha…kha…kha
Không dám “nổ” trước cửa nhà sấm đâu Vi đại nhân. Dầu sao, được Vi đại nhân khen tại hạ cũng thấy nở lỗ mũi. hic
Lòng trắc ẩn của một người phụ nữ có thể cứu rỗi một linh hồn. Ý này hay quá tác giả ơi
Đó là “thông điệp” tôi muốn gửi đến những bà vợ lỡ có chồng hư – không khéo trong số ba trợn đó có “tui”.
Vì tục ngữ BĐ có câu:” bảy mươi chưa què, đừng khoe mình lành”
Hình như người đàn bà nào cũng vậy BNgan ơi !
Nhờ anh Nam Thi mà mai mốt trăm tuổi tui cũng biết cách trở về với uyên nguyên của đất trời, siêu thoát trong cõi vô cùng của tam thiên bát thiên thế giới. Cảm ơn anh nghen!
Phải bắt đầu giải nghiệp đi thì vừa. Nhớ luôn delete tin nhắn ngay khi đọc xong nhé, anh Ba.
Xóa hết tin nhắn lấy gì cho người ở lại biết đường nhổ neo hộ hả anh Nam Thi?!
À há!
Thì ra người giải phóng linh hồn ta là vợ ta ! Hay !
ÔI, Ali. Trúng phóc. Nói rõ hơn là lòng từ tâm của vợ ta. Bồ tát của ta.
Chuyện “bên lề”:
Tiểu Bảo tôi có nghe được ở đâu đó trong “giang hồ” mấy mẫu đối thoại này, lâu quá rồi không nhớ rõ, chỉ xin chép lại và…không dám bàn!!!
Hỏi: Chết là hết! Đàn sáo rộn ràng! Chuông, mõ, kinh kệ nghe được sao?
Trả lời: Chết phần xác, hồn còn lẩn quẩn, luyến tiếc, nghe kinh kệ mà buông bỏ, dễ siêu thoát! Cái chính vẫn là để yên lòng…người sống!!!
Hỏi: Đám tang mà uống rượu nên chăng?
Trả lời: Rượu là thứ tinh khiết dùng để cúng được, uống ở đâu cũng chẳng sao, quan trọng là…cách uống!!!
Kể hầu chư vị nghe chơi! Mong nhận thêm cao kiến! Đa tạ.
Tui mà có chết, kèn, trống, kinh, kệ, rửa tôi, rượu…cả tân nhạc, cải lương cũng OK.
Truyện kỳ này hay mà “nghĩnh chim” quá ! làm sao “tám” đây..
Làm G.Đ mà cuối đời chỉ DƯ có một em sao ? còn các “ẽm” kia trốn đâu hết rùi ? Đại Ca.
Danh sách “ẻm” chắc còn dài nhưng chỉ có một ẻm có bầu tâm sự nên mới rắc rối – cái ẻm “không thể không iu” ấy mà. Nobita còn bé chưa hiểu nổi thế nào là người đàn bà không-thể-không-iu đâu, thế nào khi lớn Nô sẽ gặp và biết thế nào là lễ độ, nhé!
Đùa chút chơi, chứ Mr.No thì rành sáu câu rồi.
@No+Nam Thi
Tiểu Bảo tui tới…7 bà dzợ, chưa tính…lẻ tẻ! Đừng làm tui…sợ nghe mấy quynh!!! kha…kha…kha…
Vi Tiểu Bảo mà không nhớ mình có bao nhiêu bà vợ sao. Cuối truyện Lộc Đỉnh Ký ,VTB dẫn một đoàn 18 bà về quê
@Alibaba
Bắt chước ông Ni Tham tính phần…chính thức thui quynh ơi! ( Song Nhi, A Kha, Kiến Ninh, Tăng Nhu, Mộc Kiếm Bình, Phương Di, Tô Thuyên! ). Tội nghiệp tui, khui thêm chi dzẫy?…Hỗng thấy tui…sợ ha!!! kha…kha…kha…
Tất cả đều là những bà”không-thể-không-iu”, hữ!
Một truyện ngắn là lạ anh Nam Thi ơi
Đổi món để đổi khẩu vị ấy mà. Xào rau muống, rau muống xào mãi cũng chán.
Một truyện ngắn lạ và hay! Thường thì “chết là hết”, phần còn lại là của người sống. Ở đây lại là chuyện ngược lại, người chết đi lo toan cho người sống. Chuyện “giao lưu” giữa hai thế giới âm dương thông qua việc “xin keo” bằng hai đồng tiền xấp ngữa, được tác giả lý giải hợp lý, cách giải quyết sự việc bằng nhân vật “đại diện” là linh hồn vẫn mang đầy đủ tính cách của “gã” khi còn sống. Với tôi, có lẽ đây là một đề tài mới, một cách viết mới của Nam Thi. Tất nhiên là nó sẽ còn thiếu sót nếu chúng ta đi sâu vào những lãnh vực khác, nhưng tôi cho rằng tác giả cố tình đơn giản hóa sự việc qua cách xử lý của một người “bình thường”! Thế là đủ, người chết cũng tìm cách tha thứ cho người sống! Điều này lại ít ai quan tâm. Cám ơn anh Nam Thi.
Dân gian vẫn có những chuyện như thế. Như mình đã thưa với bạn Minh Huy, mình viết truyện nầy dựa trên những quan niệm dân gian về hồn-vía. Ngoài các tôn giáo, cũng có nhiều công trình nghiên cứu của các học giả về linh hồn, kể cả một nhóm giáo sư đại học Cambridge. Đầu những năm 1970, Nguyễn Mạnh Côn, một nhà “lập thuyết” ở Miền Nam cũng bàn về “anh hồn” ( Xem “Hòa bình nghĩ gì, làm gì?”). Một nhà lập thuyết khác là Hồ Hữu Tường cũng có truyện “Thủ Huồng” nói về cõi âm, cõi dương…
Mình thì chỉ mượn “linh hồn” làm nhân chứng cho cuộc đời một người đàn ông, phơi bày những sự kiện mà người đời vẫn “sống để bụng, chết mang theo”. Bản thân mỗi người, trong đó có tôi, đều có những chuyện như vậy, chỉ có ta biết ta mà thôi. Trong khuôn khổ một truyện ngắn, tôi chỉ “khui” vài chuyện để bà con đọc cho vui thôi.
Cảm ơn bạn.
Hay nhưng có vẻ chưa hợp lý. Vì trở về với uyên nguyên của đất trời, siêu thoát trong cõi vô cùng của tam thiên bát thiên thế giới đâu chỉ nhờ vào sự tha thứ của người vợ. Vấn đề là cái nghiệp,quả nghiệp
@ Chào Minh Huy, cảm ơn bạn mở hàng.
Thông cảm cho, kiến thức của tôi về Phật học ở mức “bình dân giáo dục”, chẳng qua mượn quan niệm dân gian về hồn-vía như “ba hồn bảy/chín vía” để chủ yếu nói chuyện thế gian từ góc độ của một linh hồn nhân cách hóa.
Bàn về thế giới siêu hình thì minh mông, tôi không dám lạm bàn.