Trương Văn Dân

Chiếc Lexus màu đen bóng lộn dừng lại trước cổng một biệt thự sang trọng. Một người đàn ông bệ vệ bước xuống. Trong khi gã tài xế loay hoay đi tìm chỗ đậu, người đàn ông bước lên những bậc tam cấp, đẩy cửa, bước vào nhà.
Bỗng, từ bên trong, có tiếng khóc ấm ức, phá tan khoảng không gian yên tĩnh.
Trong phòng khách, cô giúp việc đang cố dỗ một cậu bé ăn cơm, nhưng cậu bé quá ngán ngẩm những sơn hào hải vị! Câu ham chơi nên nhất định không ăn. “ Nè, bây giờ em thích chơi với cái này này”. Cậu chỉ tay vào chiếc thiết giáp chạy bằng pile, có hai nòng súng giương cao đặt trong tủ kính. Cô gái dịu dàng bảo : “ Chị không có chìa khoá. Lát ông về rồi sẽ lấy xe để em chạy và nã súng sau nhé!” “ Nhưng em thích chơi bây giờ cơ!” Cô gái vẫn kiên nhẫn : “ Em đang có rất nhiều đồ chơi đây này. Chơi tạm đi, lát ông về sẽ đổi sau. Em cố gắng ăn thêm một ít nữa nhé!” Vừa nói cô gái vừa bám theo năn nỉ, “giỏi”, cố đút thêm một muổng thức ăn vào miệng nó.
Ngay lập tức, cu cậu giậm chân, phun thức ăn phì phì xuống chiếc thảm Ba Tư trải trên sàn nhà. Rồi cậu trợn mắt, hét toáng lên, ngã lăn đùng ra đất.
Lưng cậu chạm vào một vật gì. Cộm. Cậu cầm lên, ngắm nghía, rồi không hiểu vì lý do gì, tiện tay hay điên tiết, cậu ném thẳng vào mặt cô gái. Sau tiếng “bịch” khô khốc, chiếc xe lửa tí hon bằng kim loại mỏng rơi xuống đất.
Máu từ mũi cô gái chảy xuống thành hàng.
Cô gái đứng trân, nhưng dường như cô chưa thể quan tâm đến mình. Mắt lấm lét cô nhìn ra phía cửa rồi sau đó mới đưa hai tay che mặt chặm lấy vết thương. Đầu gối run run, cô cúi xuống, một tay áp lên mặt, tay kia quờ quạng tìm nhặt những toa xe đã tách thành nhiều khúc, rời rạc văng tung toé.
Đã nhiều tháng giúp việc trong nhà, cô thừa biết tính ông mãnh: Mỗi lần trái ý là ông khóc, ông dẫm chân và đấm ngực. Trường hợp nặng, mặt ông nhăn nhó, không nói, không ăn… Sau đó nếu thấy nỗi sợ của mọi người vẫn còn chưa đủ, ông liền tăng đô, ôm bụng quằn quại lăn trên sàn nhà. Cả lớn lẫn bé, trong nhà ai cũng sợ ông, bởi ông là con trai một. Ông chính là kẻ quyền lực nhất nhà.
Cô gái biết phận, khép mình trong thái độ nhẫn nhục và cam chịu. Không dám một lời trách móc.
Chính lúc đó, người đàn ông vừa bước qua ngạch cửa, đưa đôi mắt nhìn vào bên trong. Dò xét.
– Ba, ba …con mẹ này làm gãy xe lửa của con.
Xương sống cô gái lạnh buốt. Cô biết chiếc xe lửa đó là thứ đồ chơi cao cấp mà mẹ ông mãnh đã nhờ người mua tận bên Mỹ để làm quà sinh nhật cho con.
-“Cô đã làm cái gì vậy, hả ? ”
Cô gái hoảng hốt, ngẩng đầu, khẽ đưa mắt nhìn thằng bé rồi sợ sệt quay sang ông chủ :
-“Dạ thưa ông…con lỡ tay làm rớt ”… . Vừa nói cô vừa cúi xuống, tiếp tục nhặt những toa tàu vương vãi trên tấm thảm len. Bàn tay trái buông ra nên máu từ vết thương trên mũi tiếp tục rịn ra.
– “Giờ cô tính sao, hả, hả?”
– “Dạ để con gắn lại.”
Cô nói chưa hết câu, ông mãnh đã hùng hổ đứng dậy. Ông co giò dẫm bẹp toa xe dưới chân rồi đá một toa khác ra xa…
Cô gái kinh hồn, lùi lại : “ Ô hay! em làm gì vậy?”
Giọng cô thất thanh. Mặt cô lem luốt.
Giữa lúc căng thẳng đó, bà chủ cũng vừa bước vào nhà.
– “Má! Má! Má ơi ! Nó làm hư … Con mẹ này nó làm gãy đồ chơi của con rồi !!! Huu huu…”
-“ Đồ khốn, tay mầy bắt đom đóm hả? Rờ đâu là bể đó…”
Cô gái chết lặng. Cô chưa kịp thanh minh thì thằng bé đã hét lớn :
-“ Đuổi cổ nó đi!”. Tiếng rống của thằng bé như mèo tru, nước mắt nước mũi chảy thành dòng.
Nghe con khóc, bà chủ tức khắc ra lệnh đuổi cô gái.
Thằng bé ngừng hét, đưa mắt thoả mãn nhìn những khuôn mặt đầy ưu tư đang đứng xung quanh.
Khi nhìn thấy cô gái đi sửa soạn hành lý, nụ cười tươi tỉnh chợt xuất hiện trên môi nó.
&
Mười phút sau, cô gái bước ra khỏi ngôi biệt thự. Cô thất thểu ôm gói đồ đi trên đường phố.
Lúc này là mùa Giáng Sinh. Những ánh đèn màu rực rỡ giăng khắp nẻo đường, nhưng chúng không làm cô gái vui như mọi lần. Cô chỉ thấy buồn. Và cô độc.
Khi đi gần đến bến xe để mua vé về quê, cô gặp một bé trai chừng mười tuổi đang lượm khúc bánh mì của ai bỏ dở trên lề đường, ăn ngấu nghiến. Cô đứng lặng nhìn em ăn hết. Nuốt xong mẩu bánh cuối cùng, cô còn thấy thằng bé mút mút mấy ngón tay còn dính mỡ, rồi liếm mép: “ Chị ơi em đói quá!”
Cô gái bỗng quỵ xuống, ôm chầm lấy em bé .
Trời không gió, nhưng cô gái bỗng thấy lạnh.
Nhưng có lẽ không phải vì giá buốt mà cô bật khóc. Tiếng nấc không biết có bay được lên cao, vút đến ánh sao, trong ngày Chúa ra đời ?
Trương Văn Dân
Chúc giang sinh muộn anh Dân nhé
Câu chuyện đầy tính nhân văn, nhưng đọc nghe thấm thía ngậm ngùi! Cám ơn anh Trương Văn Dân! Chúc anh năm mới hạnh phúc!
Hi… Ideal couple. “Một ngày của Chúc”. Chỉ có thể nói là rất… nhân văn!
Chúc anh chị D&E Giáng Sinh hoàn hảo…
Đã post MNCC lên blog sang tac & giao luu… của ngdtrinh…
Chúc Anh Trương Văn Dân và chị Elena Truong Mùa Giáng Sinh& Năm mới 2013 hạnh phúc, an lành
Cảm ơn Sáu Nẫu
Dân và Elena xin chúc Sáu Nẫu và gia đình, cùng tất cả các bạn đọc , tác giả, thân hữu xứ nẫu một mùa Giáng Sinh vui vẻ đầm ấm và một năm mới thành công hạnh phúc, viết và đọc nhiều thơ văn xuất sắc trên trang xunau.org
Posted by 222.254.179.138 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Hình như những kẻ giàu có luôn nắm trong tay quyền lực, và đồng tiền khiến họ mất đi tình người. Đọc Một ngày của Chúa thấy xót xa và cả tức giận nữa.
Đừng giận, bạn Thanh Hải ạ!
Thế giới này còn lắm bất công. Nỗi oan ức còn nhiều lắm…
giận, sẽ làm trái tim nhân ái của bạn bị tổ thương.
Chỉ mong đời sẽ đẹp hơn
chúc bạn Giáng Sinh an lành
Posted by 222.254.179.138 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Chào anh Trương Văn Dân.
Câu chuyện có thể xảy ra bất kỳ thời điểm nào .Lòng vị tha , bao dung , nhân ái …của cô gái đã thể hiện Chúa hay Phật đều ở trong tâm mỗi con người .
Một truyện ngắn có ý nghĩa sâu sắc .
YD chúc anh chị Noel hạnh phúc .
Cảm ơn Yến Du.Chúc bạn và gia đình dón một mùa Giáng Sinh & Năm mới 2013 thật hạnh phúc & an lành !
Posted by 222.254.179.138 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Chào Trương Văn Dân/Elena,
Đọc “MỘT NGÀY CỦA CHÚA” của Trương Văn Dân mình cảm thấy buồn vì :
tại sao cô gái lại cam chịu nỗi hàm oan mà không có lời giải thích với chủ ?
Biết đâu trong sâu thẳm tấm lòng bác ái của tình người ông chủ hay bà chủ sẽ cảm thông và hiểu ra cái nết xấu của con trai mình mà thương xót cho cô gái không đuổi việc…xót xa thay…
Cảm ơn bạn đã cho bằng hữu Xứ Nẫu thưởng thức một chuyện ngắn sâu sắc thâm thúy, và cảm động vô cùng.
Chúc hai bạn Trương Văn Dân – Elena một mùa Giáng Sinh an lành và tràn đầy hạnh phúc nhé.
bạn Kim Chi ơi,
Câu hỏi của bạn… mình đã trả lời cho bạn Nguyễn Hồ rồi.
Có nhiều nỗi đau không thanh minh được và không phải sự thanh minh nào cũng có sự lắng nghe.
chúc bạn mùa Giáng Sinh vui vẻ- năm mới có nhiều niềm vui mới, được chia sẻ và hạnh phúc
Posted by 222.254.179.138 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Tôi đã tìm thấy Chúa.
Cách đây 37 năm , môt ngày đói và rét nhất của miền Bắc lúc đó mà tôi đã thấm thía khi đang còn ở quân ngũ , đang luyện tập chuẩn bị vào Nam.
Chúng tôi trốn trại đi bộ từ huyện An lão lên thành phố Hải Phòng 10 cây số để đến nhà thờ trung tân thành phố. Đông người quá không chen vào dự lễ được , chúng tôi lại cuốc bộ về. Mệt và đói rã rời vì cơm chiều chì 2 lưng bát và lõng bõng canh rau muống.Tôi ghé nhà một người quen gần doanh trại tìm hơi ấm, lúc đó đã quá khuya. Bà cụ Quýnh, chủ nhà mở cửa đón tôi, pha ấm trà và xuống bếp bưng lên chén cơm trắng có con cá giếc rán đặt lên trên. Thời đó được như vậy là ước là thiên đường của ẩm thực. Tôi ăn xong chén cơm, lòng tràn ngập hơi ấm. Tôi chợt nghĩ, chúa đã ban phúc lành cho mình chăng?. Bà cụ không đi theo đạo, không đi theo phật, không theo tôn giáo nào….nhưng trong tôi bà là Chúa, là Phật trong suốt cuộc đời.
Cám ơn A Dân về truyện ngắn rất hay, làm TS nhớ lại một thời tuổi trẻ đã tìm thấy Chúa.
Từ Sâm ơi, bạn là người may mắn
vì Chúa đã nhìn thấy bạn
Chúc TỪ Sâm, Duyên và gia đình dón một mùa Giáng Sinh & Năm mới 2013 thật hạnh phúc & an lành !
Phải chăng “Một ngày của Chúa” và mọi ngày trong cuộc sống này đều là của Chúa ?
Nhưng lối sống, tình cảm, nhận thức,hành xử…của những “con chiên” trong nước Chúa lại không hoàn toàn như ý Chúa ?…
“Một ngày của Chúa” ở đây_ là một câu chuyện bày tỏ cảm xúc của một “phận người”, con chiên đang sống trong nước Chúa_ không thốt được bằng lời cái tâm trạng cay đắng nín nhịn, chịu đựng,tủi thân , uất nghẹn… mà cô đã nếm trải qua cuộc sống trước thềm cửa “Giáng Sinh”, được thể hiện trong đoạn kết như một lời trần tình :
“…Trời không gió, nhưng cô gái bỗng thấy lạnh.
Nhưng có lẽ không phải vì gió buốt mà cô bật khóc .Tiếng nấc không biết có bay được lên cao, vút đến ánh sao , trong ngày Chúa ra đời ?…”
Có lẽ cô đã cảm nhận cuộc đời này như thiếu hẳn “cây cầu” đồng cảm, thương yêu, chia sẻ , hằn gắn… giữa những phận người với nhau, để xóa bỏ ranh giới GIÀU_NGHÈO bất công quá ư phân biệt ,chênh lệch, trần trụi đến… lạnh lòng ?
Phải chăng Cô tự nghĩ ,nếu có nhiều” phận đời”cũng như “đời cô , đời cậu bé” thì nước Chúa sẽ ra sao trong đêm Noel nhỉ?…
Truyện thì thật ngắn ,nhưng ý thì không ngắn ! Dường như, qua truyệnTác giả muốn để cho người đọc tự giải câu trả lời cho chính mình trong cái …vô cùng của cuộc sống trước thềm chuông Noel xanh …
Cảm ơn anh TVD đã cho đọc một truyện ngắn thật hay, thâm thúy ! Chúc Anh Chị một mùa Giáng Sinh & Năm mới 2013 thật hạnh phúc & an lành !
Cảm ơn lời chia sẻ và động viên của Ngọc Thơ
Hy vọng tiếng nấc nghẹn của cô gái sẽ làm Chúa chú ý và nhìn xuống chúng ta.
Chúc Ngọc Thơ và gia đình dón một mùa Giáng Sinh thật đầm ấm & Năm mới 2013 sức khoẻ, thành công,bình an và hạnh phúc
Posted by 222.254.179.138 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Dan oi,
Con nguoi ta khi khon don ma khong tim duoc phuong giai thoat thuong trach troi cao (Phat, Chua, v.v…)do la su thuong. cua nhung ai khong co duc tin vao ton giao. Vi bat cu ton giao nao cung co loi giai thich ve nhung tai uong ma the nhan phai ganh chiu. Chang han ben dao Phat cho la can nghiep phai tra, ben dao Chua bao do la thu thach cua Chua dành cho nguoi Chua yeu thuong de xem duc hanh ho duoc bao nhieu.
Chua hay Phat gi thi nhung loi giai thich cung la loi an ui cua con nguoi trong canh kho. Co gai trong chuyen chac khong han la nguoi ngoan dao lam nen moi trach Chua nhu vay thoi.
Cau chuyen cua cau ngan nhung mang nhieu cau hoi cho nguoi doc, hay lam Dan ù. Cho chi gui loi cam on bai viet ngan ma hay nay nghen, chi se thu co gang viet ngann gan lai xem sao vi chi hay vong vo tam quoc hon cau qua chung..
Chi dang su dung may cua ong xa nen khong co dau chu Viet, rang chiu kho doc gium chi nghen.
Chuan bi nhungngay cuoi nam roi chua cau?
NN
Chào chị Nga,
Mừng chị khoẻ mạnh và đã cầm bút trở lại.
Hình như chúng ta chưa học đuợc gì từ những lời dạy của Chúa, của Phật…
Cô gái không trách Chúa! Cô chỉ mong là tiếng khóc nghẹn của mình sẽ làm Chúa nhìn xuống thân phận của mình và hai đứa bé rất khác nhau.
Chúc chị Nga và gia đình dón một mùa Giáng Sinh thật đầm ấm & Năm mới 2013 sức khoẻ, thành công,bình an và hạnh phúc
Posted by 222.254.179.138 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Tại sao cô gái phải nhẫn nhục,tại sao cô gái phải im lặng ra đi mà không một lời thanh minh ? Một câu chuyện khó tìm lời giải thích dù đó là ngày của Chúa
Bạn Nguyễn Hồ ơi,
Có nhiều nỗi đau không thanh minh được và không phải sự thanh minh nào cũng có sự can thiệp và lắng nghe.
Chỉ nhìn vào các tin trên báo, trên thế giới này còn có lắm bất công.
Những oan ức còn nhiều lắm…
Posted by 222.254.183.207 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Tôi không phải đạo Thiên Chúa! Tôi đem câu chuyện này cho một người bạn có đạo đọc và hỏi nó: ” Chúa đã ở đâu trong cái ngày khốn nạn này của cô gái?” Nó nói: ” Chúa ở ngay bên cạnh, Chúa luôn đồng hành với cô gái” Hỏi tiếp: ” Chúa ở đó, sao Chúa lại để chuyện này xảy ra?” Trả lời: ” Chính tình thương của Chúa đã dìu dắt cô gái qua được nỗi bất hạnh đó! Bạn hãy tin như vậy!” Tôi là người ngoại đạo và tôi không hỏi nữa! Nhưng nếu bạn hỏi tôi, tôi cũng có câu trả lời của riêng mình và không phải là…ngày hôm nay! Cám ơn anh Trương Văn Dân đã cho nghe câu chuyện này! Chúc Anh Chị một Giáng Sinh an lành và hạnh phúc.
Tôi cũng là người ngoại đạo nhưng không ai cấm tôi biết rằng Chúa dạy đức bác ái, lòng dung thừ, thậm chí với kẻ thù như Chúa đã chứng tỏ khi bị thọ hình trên cây thập giá.
Tôi nhớ hồi còn “trai”, ở Sài Gòn tôi có xem một phim dựng trên từ truyện của nữ văn sỹ Mỹ Pearl Buck, bối cảnh là nước Trung Hoa khi quân Mao Trạch Đông tiến chiếm một thành phố. Người chỉ huy đoàn quân đó đến “thăm” một trường dòng nơi anh từng theo học. Gặp thầy cũ là một linh mục người phương Tây, câu chuyện của họ trở nên gay gắt do những yêu cầu quá quắt của viên chỉ huy dẫn đến tranh cãi. Anh ta bảo vị linh mục, có phải Chúa dạy có ai đó tát vào má nầy, thì anh đưa má kia cho hắn tát tiếp không? Khi vị linh mục xác nhận lời Chúa dạy, tức thì bị anh ta tát. Anh ta hỏi vị LM có sẵn sàng đưa má kia không? Má kia liền được đưa ra cho anh ta tát lần nữa.
Thế nhưng anh ta càng nổi nóng, vung tay tát cái thứ ba. Bất ngờ vị linh mục lách người tránh khỏi khiến anh ta tát hụt và một cú đấm quyền Anh điệu nghệ móc từ dưới lên vào bụng anh ta khiến anh ta ngã quỵ. Vị linh mục nói:” Rất tiếc tôi chỉ có hai má, không có cái thứ ba để anh tát…”.
Bỏ qua khía cạnh chính trị của Pearl Buck và nhà làm phim (nếu có), tôi cũng sẽ làm y chang vị linh mục vì tôi cũng chỉ có hai gò má.
Ok! Nẫu Xóm Cũ! Ai cũng chỉ có 2 má! Có lẽ thời của Chúa, danh dự và lòng tự trọng của con người lớn, nên Chúa tin rằng không ai tự “hối nhục” mình thêm khi đã được nhường tới 2 “chiêu”! Không biết Tiểu Bảo tôi có nhịn nỗi tới cái tát thứ 2 như vị linh mục kia không? Hahaha
Nẫu xóm cũ ơi,
một trích đoạn rất thú vị đáng làm cho chúng ta suy gẫm!
Có người phản ứng như vị linh mục, có người làm theoVi Tiểu Bảo, và có người nuốt nhục bỏ đí…như cô gái..
Đó là xã hội. Và chẳng ai giống ai.
Posted by 222.254.183.207 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Cảm ơn Ngô Đình Hải đã trao đổi với bạn bè và có những ý kiến thật đáng suy gẫm. Thực ra câu chuyện có thể xảy ra vào ngày Phật Đản, ngày sinh Mahomet…
Nhưng người viết không hề có ý xúc phạm tôn giáo, và vấn đề không phải ở việc nói về tôn giáo này hay tôn giáo kia, và Vì thực ra tôn giáo nào cũng dạy cho chúng ta lòng từbi, bác ái, và sống hoà đồng với nhau như anh em…
Bài viết chỉ đưa lền một góc nhìn: chúng ta đã làm gì với những lời giáo huấn kia, mấy nghìn năm nay chúng ta có từ bi với nhau? Bác ái với nhau và xem nhau như anh em.
Thế thôi
Và dĩ nhiên, với một câu hỏi như vậy, mỗi người tùy tâm của mình mà tìm thấy câu trả lời.
Cả ơn NĐHải đã đọc và góp ý.
Posted by 222.254.183.207 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Chúc anh mùa giáng sinh an bình
Một câu chuyện giáng sinh cảm động. Những tấm lòng nhân ái bao giờ cũng ở quanh ta. Chắc chắn bao giờ cũng có
Nguyễn thị Hồng và Lạc An ơi,
Những cảnh đời nghiệt ngã luôn ở quanh ta và thường làm lòng ta quặn thắt.
Dĩ nhiên không chỉ là ngày Giáng Sinh
Nhung cũng may, những trái tim nhân ái cũng còn nhiều.
Posted by 222.254.183.207 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Hic, người giúp việc nhà bây giờ không khốn khổ đến vậy đâu, nếu có cũng chỉ là cá biệt. Mình toàn làm osin cho các vị ấy!
Tuy nhiên, giữa mùa Giáng sinh, những cảnh đời nghiệt ngã vẫn làm ta xót xa thương cảm…
Đọc truyện của Trương Văn Dân tôi nhớ đến truyện Cô Bé Bán Diêm, hai cô gái giống nhau ở chỗ cả hai cùng nghèo, cùng bị hất ra bên lề xã hội trong đêm Chúa Giáng sinh. Nhưng cô gái ở trời Tây có ước mơ còn cô osin ở ta thì không. Ngược lại, cô gái ta thì có ông chủ, bà chủ, cậu chủ “ác ôn” còn cô Tây thì đơn độc và chết cóng với những ước mơ trước cửa đóng kín của một nhà giàu sang dưới trời băng giá.
Họ giống nhau về cơ bản chỉ khác nhau hoàn cảnh và thời gian: nhân vật của Charles Dicken ( đọc lâu quá không biết tôi nhớ có trúng tên tác giả không) sống vào thời chủ nghĩa tư bản phương Tây mới xuất hiện còn ấu trĩ nhưng cô gái của Trương Văn Dân là nhân vật đương đại của thời kỳ VN đang phôi thai tầng lớp giàu có – bình dân gọi là “bọn giàu nảy” – dư tiền bạc nhưng thiếu văn hóa – một thứ tư bản man rợ.
Tôi không có ý định so sánh Trương Văn Dân với tác giả của “cô gái bán diêm” nhưng họ giống nhau ở lòng trắc ẩn trước bất công xã hội và sự bất nhân của con người.
“Người giàu đến với ta khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim”, dường như là lời của Jeus trong Kinh thánh. Dẫu sao, với lòng bác ái của Chúa, ta cầu nguyện cho cô gái bất hạnh và nếu thêm chút từ tâm cũng nên cầu nguyện cho những ông chủ, bà chủ, cậu chủ: ” xin Chúa tha thứ cho họ, amen”.
Tác giả của Cô Bé Bán Diêm la Andersen nhà văn người Đan Mạch chuyên viết truyện cổ tích cho thiếu nhi.
Cảm ơn bạn rất nhiều. Già lú lẫn rồi.
Cảm ơn anh Nam Thi,
“Xin hãy từ tâm…
Và xin Chúa tha thứ cho họ vì họ không biết những gì họ làm! “
chúc anh Giáng Sinh vui vẻ
Posted by 222.254.183.207 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Cô gái nhẫn nhục và cam chịu một cách không hợp lý
Phải chăng tác giả muốn liên tưởng đến khổ nạn của Chúa ?
Chào Trương Văn Dân.MỘT NGÀY CỦA CHÚA thật xót xa…Những câu kết
của truyện rất nhân văn.Chúc hai bạn CN có nhiều niềm vui.