Trần Đông Oanh
Tan học. Uyên ôm cặp trước ngực chầm chậm đi dọc theo hành lang trường Sư Phạm Quy Nhơn. Áo dài xanh nhạt bay bay trong gió. Áo len pullover xanh đậm ôm gọn bờ vai nhỏ nhắn se se lạnh. Nàng cúi đầu lững thững bước. Một nỗi buồn man mác, một hình ảnh ẩn hiện, một tên gọi không dám thốt thành lời. Nàng cảm thấy lẻ loi khi nghĩ đến đêm nay Giáng Sinh nàng lại cô đơn một mình và nhớ đến người ấy. Mím môi ngẩng đầu cố gạt nỗi buồn, nàng dấn bước đến nhà xe. Bỗng có tiếng gọi, giọng nghe ngập ngừng :
– Uyên … Uyên ơi! Chờ… với…
Uyên quay lại. Phương, bạn học cùng lớp đang bước sau nàng. Mỉm cười, nàng đứng lại và thốt lên vui vẻ:
– Ủa! Nãy giờ Phương đi sau Uyên đó hả?
– Ừm… ừm Thấy Uyên có vẻ suy tư quá nên… không dám…
– Không dám…cái gì?
Phương cười cười không trả lời và Uyên cũng cười không hỏi tiếp. Cả hai đi bên nhau. Uyên chợt nhận ra tuy nàng và Phương là bạn học cùng lớp nhưng đây là lần đầu tiên chỉ có hai người đi bên nhau. Hôm nay Phương rất lịch sự trong áo sơ-mi trắng và chiếc măng-tô đen. Anh chàng thuộc loại điển trai có cặp mắt to, chiếc răng khểnh với nụ cười lúc nào cũng thấy như ngập ngừng, và một gương mặt rất dễ dàng ửng đỏ. Phương là một con chiên rất ngoan đạo. Nghe nói anh chàng không bao giờ bỏ lễ nhà thờ một buổi nào. Bỗng Phương rút từ trong cặp ra một gói nhỏ được bọc giấy hoa có cột nơ xinh xắn :
– Tặng Uyên nè!
Uyên tròn mắt ngạc nhiên :
– Tặng Uyên?
– Ừ! Quà Noel của Phương đó!
– Quà Noel? Uyên có theo đạo đâu ! Với lại… sao Phương tự nhiên tặng quà cho Uyên ? Uyên…
– Sao lại tự nhiên? Bộ Phương tặng quà cho Uyên hổng được sao?
– Uyên đâu …
Uyên kịp thời ngậm miệng lại không nói hết câu Uyên đâu phải là gì của Phương đâu mà tặng quà? Nàng vội nói sang ý khác :
– Uyên đâu có quà tặng lại cho Phương. Uyên hổng dám nhận đâu!
Uyên muốn nói Phương đem về tặng Tâm đi! Nghe nói hai người đang cặp bồ nhau mà!Nhưng nàng ngại ngần không dám nói ra.
– Uyên nhận đi mà! Không thì Phương buồn lắm đó!
Mặt Phương đỏ lựng trông rất thiểu não. Và Uyên cũng không đành lòng. Dù sao thì ai lại chẳng thích nhận quà tặng kia chứ!
– Vậy… Cám ơn Phương nhen!
Khi Uyên đưa tay nhận món quà, cả hai cùng lúng túng. Uyên nhìn thấy tay Phương run run và…tự nhiên tay Uyên cũng …run theo! Bất giác nàng nhìn quanh xem có ai thấy không. Thật may chẳng ai để ý, có lẽ ai cũng vội vã để về nhà đón lễ.
Khi vào nhà xe , Uyên cố ý nán lại lâu hơn chờ Phương ra trước một lúc nàng mới ra sau. Trong lòng nàng vẫn đang thắc mắc về món quà và về chuyện Phương và Tâm. Sao vậy nhỉ? Món quà là có ý gì? Hai người thế nào rồi? Họ giận nhau ư? Nàng chỉ quen biết Tâm nhưng không chơi thân với Tâm tuy ở gần nhà. Dù sao nàng cũng không muốn xen vào chuyện của hai người. Chuyện riêng của nàng với người ấy cũng đủ rắc rối khiến nàng đau buồn rồi. Mà đã có gì đâu nào, một món quà nhỏ thôi, bạn bè bình thường cũng có thể tặng quà Giáng Sinh chứ nhỉ?
Nhà xe đã vắng bớt người, khi dắt xe ra, nàng giật mình thấy Phương đang đứng dưới một gốc cây chờ nàng. Lúng túng chẳng biết nói gì, nàng im lặng dắt xe đạp ra cổng. Phương dắt xe đi bên nàng cũng bối rối không kém! Một lát sau Phương nói :
– Tối nay… Uyên… đi nhà thờ với Phương nhé!
Uyên ngạc nhiên nói mau :
– Ồ! Không…không…Uyên không có đạo!
– Đi với Phương mà. Không có đạo cũng không sao, Phương làm gì Uyên làm nấy!
Uyên lắc đầu :
– Không! Uyên không dám! Uyên sợ lắm!
– Uyên chằng cần làm gì cả, chỉ đứng bên Phương thôi!
Uyên buột miệng :
– Sao Phương không rủ Tâm đi?
Phương ngó sang chỗ khác :
– Tâm là Tâm, Phương là Phương thôi.
– Vậy mà Uyên tưởng hai người…Nhưng thôi… xin lỗi Phương nghen, Uyên có hẹn bạn trước rồi!
Phương quay lại nhìn thẳng Uyên :
– Phương và Tâm đâu có gì… chỉ là bạn thôi …
Uyên mỉm cười:
– Uyên cũng… đâu có nói gì! Thôi chào nhé! Uyên đi trước. Giáng Sinh vui vẻ!
****************************
Lần đầu tiên nhận được quà Giáng Sinh từ một người con trai, lòng Uyên cũng thấy vui vui. Đó là một chiếc kẹp nho nhỏ xinh xinh để kẹp một bên mái tóc và một tấm thiệp Giáng Sinh với dòng chữ nắn nót chân phương: Thân tặng Hạ Uyên, Mùa Noel 75. Phương cũng thật khéo chọn, chiếc kẹp rất vừa ý nàng.
Chiều hôm đó đi học về Uyên gặp Tâm ở đầu ngõ. Tâm hỏi :
– Tối nay Uyên có đi đâu chơi không?
Uyên lưỡng lự :
– Mình chưa quyết định. Còn Tâm?
– À! Chắc mình sẽ đi nhà thờ.
Uyên thắc mắc :
– Tâm đâu phải đạo Công giáo!
– Ờ! Thì mình đi chơi thôi mà!
Uyên cười :
– Ờ há! Giáng Sinh vui vẻ nghen!
– Giáng Sinh vui vẻ!
Sau khi chào Tâm rồi Uyên nghĩ chắc là Tâm sẽ đi nhà thờ với Phương. Nàng cảm thấy nhẹ lòng khi nhớ lại ban chiều nàng đã từ chối lời mời của Phương. Thật là một quyết định sáng suốt, nếu không nàng sẽ rất khó xử với Tâm, dù sao cũng là bạn bè hàng xóm.
Buổi tối sau khi cơm nước dọn dẹp xong, Uyên sửa soạn mặc một bộ đồ tây, kẹp tóc bằng cái kẹp Phương mới tặng và khoác chiếc jacket bằng da chị Uyên mới mua ở Đà Lạt về cho. Và thật quá bất ngờ, khi nhìn ra cửa nàng thấy Phương hiện ra. Nàng đã từ chối rồi mà! Sao Phương lại đến làm gì nhỉ?
Không muốn mời Phương vào nhà. Vội vàng mở cửa bước ra, nàng nhìn Phương thắc mắc :
– Phương đến… Có việc gì ?
Phương cười ngượng ngập :
– Phương muốn …mời Uyên đi nhà thờ với Phương.
Uyên lắc đầu :
– Xin lỗi Phương. Uyên đã nói Uyên có hẹn bạn trước rồi mà!
Phương cố gắng giải thích :
– Phương và Tâm chỉ là bạn. Uyên hiểu lầm rồi!
Uyên mỉm cười :
– Thì đó là chuyện của Phương và Tâm, không liên quan gì đến Uyên. Chỉ là ..Uyên đã có hẹn trước rồi! Không đi nhà thờ với Phương được!
Phương rầu rĩ nhìn Uyên, cặp mắt anh bỗng sáng lên khi nhìn thấy chiếc kẹp trên tóc Uyên. Nàng mỉm cười đưa tay lên sờ vào chiếc kẹp :
– Cám ơn Phương về chiếc kẹp. Uyên rất thích.
– Nó hợp với Uyên lắm. Nhưng …Phương thích Uyên mặc áo dài xanh như hồi chiều hơn. Bộ đồ này…trông Uyên…
Bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, Uyên quay mặt đi chỗ khác :
– Uyên mặc gì… Kệ Uyên!
Phương đỏ mặt :
– Xin lỗi Uyên! Thôi, chào nhé! Giáng Sinh vui vẻ!
Uyên quay lại mỉm cười :
– Giáng Sinh vui vẻ!
*******************************
Thực ra Uyên đâu có hẹn với ai. Nàng và người ấy gặp nhau quá muộn màng khi người ấyđã thuộc về người khác và đang có bổn phận với gia đình. Nàng đang cần có thời gian để quên đi! Lang thang một mình khắp các đường phố Quy Nhơn. thọc tay vào túi áo da, nàng đi hết đường Gia Long, băng qua công viên đến Võ Tánh, Hai Bà Trưng, Trần Cao Vân, Nguyễn Huệ…. Người đi đường càng lúc càng đông, quần áo lạnh đủ loại màu sắc. Tiếng chuông giáo đường vang lên thánh thót nơi Nhà Thờ Lớn. Uyên cũng hòa vào dòng người đi vào đường Lê Thánh Tôn đến Nhà Thờ.Tuy không có đạo nhưng nàng rất thích cái giá lạnh của đêm đông Giáng Sinh và cũng hay đi dạo xem người ta đi lễ nhà thờ. Đêm nay giáo dân đứng cả ngoài sân giáo đường. Nhìn những gương mặt thành kính trang nghiêm hướng về Đức Chúa, Uyên thấy lòng dịu lại. Thật hạnh phúc làm sao khi có một đức tin để nương cậy, gửi gắm!. Uyên bỗng ước gì mình là người có đạo. Bất giác nàng nhắm mắt và khấn thầm lạy Chúa cho con sự bình an trong tâm hồn và có thể quên đượcngười ấy…lạy Chúa…lạy Chúa…
Mở mắt ra Uyên thấy lòng thanh thản lạ thường. Chúa đã nghe được lời khấn nguyện của nàng rồi chăng? Mỉm cười trước sự ngô nghê của mình nàng tìm lối ra nhường chỗ cho những con chiên ngoan đạo. Bỗng …nàng thấy dáng dấp một chiếc áo măng- tô quen quen. Đúng rồi! Chiếc măng-tô đen, chính là Phương đang đứng đó. Bên cạnh là chiếc áo len màu huyết dụ, chính là Tâm! Cả hai đang đứng nghiêm trang bên nhau trông rất đẹp đôi. Uyên sững người……Bỗng Phương quay mặt lại. Uyên vội vàng quay mặt đi. Nàng bước vội ra khỏi chỗ ấy……Rồi… không hiểu sao nàng quay lại nhìn lần nữa và thấy Phương mặt đỏ như gấc cũng đang vội vã quay mặt đi. Bên cạnh, Tâm vẫn đang nhắm mắt chẳng biết gì. Uyên biết Tâm là người ngoại đạo và có lẽ Tâm cũng đang cầu xin Chúa giống như Uyên lúc nãy. Chỉ có điều chắc chắn là Tâm đang cầu nguyện cho nàng có được người thương. Khác với Uyên, nàng đã cầu xin Chúa cho nàng quên đi người nàng thương! …Chúa ơi…con là người ngoại đạo… nhưng con tin có Chúa ở trên trời…
Tiếng chuông giáo đường lại vang lên đíng đong…đíng đong… đíng đong…

@ ” GIÁNG SINH NĂM NẦY” ( tiếp theo “Giáng Sinh Năm Ấy)
Thấm thoắt đã hơn 40 mùa Giáng sinh kể từ Giáng Sinh Năm Ấy. Trước Noel mấy ngày, từ Sài Gòn bà Uyên về Quy Nhơn dự đám cưới một đứa cháu, con cô em kề. Nếu không có việc gia đình chắc bà không có cơ hội về thăm quê, vì mãi lu bu với công việc làm ăn. Bà nhớ da diết cái lạnh mùa Đông quê nhà, se se một chút gió bấc. Ở xứ người bà thèm được đi dạo dọc bờ biển với đôi chân trần để nghe cát xôn xao theo từng bước chân. Mỗi lần về đây thế nào bà cũng một lần đi ngược con đường Nguyễn Huệ về thăm trường sư phạm năm xưa, ăm ắp những kỷ niệm một thời con gái.
Lần nầy cũng vậy, bà về thăm trường, tuy chỉ đứng ngoài cổng nhìn vào. Bà bỗng nhớ đến bạn bè cùng khóa, trong đó có Phương và Tâm. Câu chuyện không vui Noel năm xưa nay cũng chỉ là kỷ niệm như bao kỷ niệm khác, mỗi khi nhớ lại đều xao xuyến lòng bà, gợi bao mối hoài cảm với lòng thanh thản. Nghe nói Phương cũng đã về hưu và Tâm thì trôi dạt phương nào không rõ.
Khuya hôm đó, bà đi lễ nhà thờ, tình cờ bà đến chính nơi bà đã bắt gặp Phương và Tâm đứng bên nhau ngày nào.
Trên cao tượng chúa vẫn dang đôi tay bao dung như Giáng Sinh năm ấy.
@Tiếp nè:
Bất chợt bà Uyên nhìn thấy một người đàn ông, tuổi khoảng ngoài lục tuần, đang đứng dựa lưng vào vách nhà thờ, đôi mắt như nhìn về một phương trời xa xăm nào đó, vẻ đau khổ hiện rỏ trên gương mặt! Hình như ông đứng đó từ lâu lắm rồi! bà Uyên thầm nghĩ: Chắc là lại một người đi tìm…kỉ niệm xưa chăng? “Đồng bệnh tương lân”, bà bước đến chào hỏi làm quen:
– Xin lỗi! tôi thấy ông anh hơi…quen quen! Ông anh tên chi?
– Cám ơn bà! Tôi họ Xóm tên Chùa…
– Chắc ông anh đang nhớ…người yêu xưa?
– Thưa bà, không phải…
– Hay ông anh đang đi tìm lại…kỉ niệm ngày nào?
– Thưa bà , không phải…
– Hay ông anh đã trải qua những biến cố lớn lao trong cuộc đời…tại nơi này?
– Cũng không phải! Không phải! Không phải!…Thưa bà! Lý do duy nhất tôi đứng đây nãy giờ là vì tôi đang đi về…Chùa, ngang đây thì…đau chân quá! Tôi phải dừng lại…để nghỉ thôi!…kakaka. Merry Christmas!!!
Cho ké nhe VTB (tiếp tiếp)
Nghe vậy, bà có vẻ mừng húm, nói:
– Thưa…thầy, dám hỏi thầy tu chùa nào, ở đâu? Bà ngạc nhiên vì thấy “nhà sư” tóc dài, đen nhánh thuốc nhuộm và mặc thường phục, phảng phất mùi body spray nữa>
– Ủa, bà đi lễ chắc là người có đạo, sao lại hỏi chùa làm gì? Thay vì trả lời, “thầy”(chạy) lại đặt câu hỏi.
– Thầy hỏi thì tôi cũng xin thưa. Thưa rằng, tôi không phải Công giáo, đi lễ vì mến Chúa thôi, vả lại từ nguyên(*) của nhà thờ có nghĩa là nhà chung của mọi người, ai vào cũng được mà, thầy. Tôi cũng tính sau Noel sẽ đi chùa, nhân đây tôi xin được đi lễ chùa của thầy.
– Mô Phật…Phật ở mọi nơi, chỗ nào tu cũng được, đâu phải nhất thiết tu ở chùa. Ai cũng có Phật tâm, nên không cần quy y mà chịu tu đều thành Phật…Như tui đây…(suýt chút nữa lão nói”ăn 1kg rau răm mỗi ngày” nhưng kịp phanh miệng lại).
– Ôi, thầy dạy hay quá, khai mở cho tôi rất nhiều. Không biết sau nầy có thể gặp lại thấy không, và gặp ở đâu?
– Không dám, không dám. Hẳn ý bà muốn giao lưu với tôi? Thế giới phẳng mà, dễ thôi. Mời bà vào trang xunau.org, réo tên tui là có ngay
Hai người chia tay, Xóm Chùa vừa đi vừa ngâm:
Đến nhà Chúa,
gặp Xóm Chùa
lựa lời mà nói
cho vừa lòng nhau.
Chút duyên bèo nước biết đâu
No-en nầy No-en sau trùng phùng
Thùng…thùng…thùng.
(*) Cathedral.
Nẫu Xóm Cũ viết có duyên lắm
Nhứt trí với Kiều! Nẫu Xóm Cũ viết hay và dui quá!
Hahaha!!! Vi Tiểu Bảo! Mình cừ bắt đau bụng nè!!!
Vi Tieu Bao va Nau Xom Cu teu co duyen lam.
Cám ơn anh Xóm Chùa! Tui chịu cái khúc tiếp theo này đó! Rất thật và rất hay!
Tẹng quynh XC câu ca dao (cải biên chút chút) cho phù hợp với quynh:
Tui đây là Xóm Chùa
bèo nước đẩy đưa
” gặp dịt tui cũng lùa
gặp diên tui cũng kết
gặp chùa tui cũng tu”
huhu
Amen! Lu bu chuyện…”lúa gạo” cuối năm!…Giờ này mới chui vô đọc được truyện ngắn rất dễ thương của Đông Wanh! Rồi nhìn quanh mấy cái “còm” mới biết không chỉ có mình Ngô tui mà ace khác đều “nhảy nhổm” vì nhớ lại cái “hồi đó” của mỗi người! Câu chuyện là một kỷ niệm, buồn hay vui không quan trọng miễn là kỷ niệm! Mà đã là kỷ niệm thì phải đẹp, nếu không nó chỉ đáng là…quá khứ!!! Tui không có đạo, nhưng ngày đó mỗi lần Noel chỉ xin Chúa một điều: Nếu có bị…”bồ đá” thì Chúa làm ơn cho được…”đá” sớm, chứ tới Giáng Sinh mà “lẽ loi” thì…”chạy sô” sao kịp!!! Mà…một mình thì…thì…”thảm” lắm!!! hahaha. Cám ơn Đông Oanh. Giáng sinh vui vẻ.
Hahahaha! Ngô Quynh đã gom lúa đầy bồ rồi mới vào tám với ace đó hén! Nhứt trí với quynh khi đã là kỉ niệm thì dù vui hay buồn đều đẹp cả!
‘ …Kĩ niệm không là gì
Khi thời gian bôi xóa
Kỉ niệm là tất cả
Khi lòng ta còn ghi .. .” ( thơ của ai đó tui không nhớ!hihihi!)
Cám ơn nhiều! Chúc Giáng Sinh vui vẻ!
Đụng chạm à nghen! Hê hê hê…
@Ngô Đình Hải:
Đụng chạm à nghen! Hê hê hê…
[recom nhảy xuống com của TĐO!]
Ta đào xới trong lòng đất
tìm kiếm những mảnh vỡ của nồi đất, chiếc rìu đá
và cả những tro than của bếp lửa mà người xưa đã quây quần sưởi ấm
Ta đào xới trong lòng ta
tìm lại những niềm vui, những nỗi đau của mối tình xưa một thời ôm ấp nay đã nhạt nhòa năm tháng
Cả lòng đất và lòng ta đều chứa di tích của cuộc sống và tình yêu miên viễn
Amen
” Cả lòng đất và lòng ta đều chứa di tích của cuộc sống và tình yêu miên viễn ”
Hay lắm Mắm Ruột ơi! Chúc Giáng Sinh vui vẻ!
Bài viết hay quá ĐO ơi! đọc bài này gợi chị nhớ lại bao kỷ niệm một thời của ngày xưa ấy quá ! dễ thương & hay lắm ĐO !Chúc giáng sinh dzui nhen!
Cám ơn chị Kim Loan! Chúc chị Giáng Sinh vui vẻ, năm mới an lành và có niềm vui mới!!!Hihihi!
Đọc thấy ta và nhiều bạn bè ” hồi đó” có trong nầy quá. Chúc giáng sinh vui vẻ.
Hồi đó H-Cùlao cũng vậy hả?
Tự dưng nhớ đến cặp đôi Uyên và Phương trong âm nhạc quá
Cám ơn anh Ba Cù Nèo! Một sự liên tưởng…dễ thương!hihihi!
chia tay, chia chưn rồi.
Ừ! Buồn thiệt!
Ồ! Cái quái quỷ gì thế này?! Hồi 10 g sáng đọc lần 1 và 2g30 đọc lần 2. Mà lấn nào cũng vậy! Đọc đến đâu thấy mình đến đó!… Chỉ khác một điều là không gian GS của TĐO ở Qui Nhơn và thời điểm 1975 còn GS của ngdtrinh thì ở Phù Cát năm 1972…
Một hồi ức quá đẹp, quá nên thơ, quá lãng mạn… mà ngdtrinh cả tin rằng bất cứ bằng hữu U&O 60 nào cũng được chia phần… Hi hi hi
Merry Christmas to all of us…
Hihihi! Cám ơn Nguyễn Đăng Trình! Lời còm dí dỏm của bạn làm mình rất vui!
Vậy GS Phù Cát 72 của nđt có còn đến giờ không vậy? Chứ mình thì từ đó bị lạc nhau mất tiêu rùi! Hic hichic!!!
Sau 1975, vật đổi sao dời, không “lạc mất tiêu” mới là chuyện lạ! Hic hic…
Ngdtrinh mời TĐO & bằng hữu xunau đọc bài thơ “thay lời muốn nói” nè:
nguyễn đăng trình
phù cát đêm thánh 1995
hai mươi năm về phố thánh
giáng sinh lún phún mưa ngâu
khuya chưa tan trên thánh giá
vội vàng chi nhỏ bước mau …..
đừng tưởng ta là khách lạ
chẳng qua rừng rú tí thôi
dáng nhỏ mấy phần giông giống
làm ta nhớ khiếp một người…
[…nhớ đêm giáng sinh mười sáu
lấp ló bên cổng nhà ai
trái tim teo còn chút xíu
chúa thương buông tiếng thở dài
chiến tranh lôi ta vào cuộc
thua xong về chẳng còn chi
suối sông chưa lần biển rộng
lòng nhưng nhức tiếc đôi khi…]
dẫu nhỏ có là chiên ngoan
cũng đâu cần nghiêm đến thế
trên cao chúa nhìn xuống thấy
đuổi oan ra khỏi địa đàng
đang nghe nỗi niềm đêm thánh
đau từ mặt sỏi đau lên
sao nhỏ quanh vào cái cổng
mười đời ta cũng không quên?!…
Thơ ngdt hầu đó coi bộ hay nhe.
Hay thiệt chứ …coi bộ gì hè !!
Hay thi chưa chắc, nhưng CAY thì như ỚT đấy Ớt Bay & xuxukaka à! Hic hic
Hầu đó ngdtrinh làm thơ cũng hay quá hén? Mình thích mấy câu này:
dẫu nhỏ có là chiên ngoan
cũng đâu cần nghiêm đến thế
trên cao chúa nhìn xuống thấy
đuổi oan ra khỏi địa đàng
hihihi! Chúc GS 2012 vui và an lành!
Nhỏ ấy có lẽ là con gái của Nẩu đó TĐO à. CAY chưa? Hịc hịc!…
Phải ” Nhỏ ơi ” của thi sĩ Ngô Đình Hải hông ? hehehe
Sao Xuxu thấy giống giống …
Hổng biết nữa! Hi hi
@xuxukaka
Noel sắp tới rùi, không lo kiếm đại …ông Japan đồng hương nào đó đặng có mà…dạo phố! Ở đó mà lo chiện…”lớn”, “nhỏ” của…ngừ ta!!! hừ …hừ…
xuxukaka quơi ! có nghe dzịt Kiều NĐH gợi ý kia không ! ?
@ Ngô Đình Hải :
Sóng thần xứ mặt trời mọc quánh Xuxu trôi tuốt qua Xứ nẫu .org rùi thì phải ” xin nhận nơi này làm quê hương ” ,hehehe ..kiếm chi mà xa xôi dzữ dzậy ????
Xuxu quen ca bài ” đời tui cô đơn nên …hai tay nắm …hai cô …”, thim một mùa Noel nữa cũng …hổng sao !!!!hehehe
Hét dzô tai nẫu mà biểu hông nghe sao được anh TUTHUC hè !
Úi trời! Phải hông?
Để hỏi lại Ngô huynh đệ. He he…
@ngdtrinh
…..Khỏi hỏi!…May cho cuộc đời… “tình ái” mấy “nhỏ ơi” của tui ngày đó toàn ở SG chứ hỗng có liên quan gì tới…Phù Cát hết! Níu không dễ gì giờ này tui chịu…ngồi nhậu với ông Trình nè Trời!!! kakaka
sao nhỏ quanh vào cái cổng…
để ta lại dzí mùa đông
câu kinh vấp phải nỗi buồn
đọc quài …ngắc ngứ …hổng suông …..
“Ngắc ngứ” rất hay và rất thơ… He he.
Hihihi! Hay lắm xuxukaka ơi!
@xuxukaka
hỗng suông ngắc ngứ đọc quài
tên xuxu cũng đọc quài hỗng suông
tên gì khó đọc…chít luôn
thim kaka nữa hỗng suông…đọc quài!!! hahaha
hỗng suông ngắc ngứ đọc quài
tên xuxu cũng đọc quài hỗng suông
tên gì khó đọc…chít luôn
thim kaka nữa hỗng suông…đọc quài!!!
Hihihi! Mấy câu này …đọc nghe… suông thiệt đó chớ!
Cám ơ Vi Tiểu Bảo! Chúc GS vui vẻ!
Một truyện ngắn đọng đầy kỷ niệm mùa Noel thuở nào_ của tuổi học trò chớm yêu ,lâng lâng trong cái lạnh ngập ngừng, khấp khởi…Để phải theo chân “người có đạo” đi lễ nhà thờ , sao nghe lòng “ấm” lạ ?
Bỗng ngỡ ngàng… trước mắt như kẻ thứ ba để rồi chạy trốn chính mình ?
Nhưng sao cứ mỗi lần Giáng Sinh đến …
Cái cảm giác “da diết” ấy, cứ vô tư tuồn về xoáy đông nhức buốt, dù thời gian đã xa thật xa mòn cả chân tóc, mà hình bóng “người ấy” vẫn cứ “nhớ”chơi vơi …Thật lạ !
Phải chi hồi ấy mình “đối diện”…một lời, có lẽ tình mình đã rẽ theo một lối khác… chung đôi , phải không chị ĐO ?
Chúc Chị một mùa Noel tràn đầy hạnh phúc để …nhớ thật nhiều kỷ niệm xưa mà viết thật hay Chị nhé !(cừ)
Cám ơn anh Nguyen ngoc tho! Lời còm của anh bỗng làm mình nao nao! Ừ nhỉ! Phải chi mình ” đối diện ” thì sẽ ra sao nhỉ???
Chúc anh Giáng Sinh vui nhiều!
Lạy chúa con là người không đạo
Nhưng con tin có chúa ở trên cao !!!!!!!!
Amen! Cám ơn Alibaba!
Vinh Rùa gửi tặng cặp đôi Uyên-Phương_trước Lễ Giáng Sinh ’12
[ những mẫu đối thoại của bài viết rất…dễ thương, và cũng rất… “teen”….làm cho “mình” như đang sống lại…thuở xa xưa(trước 75)… ]
http://www.youtube.com/watch?v=8-FwLbzW7Gw
Cám ơn anh Vinh Rùa! Bài hát thật tuyệt!
Một truyện ngắn thật nhẹ nhàng .Đọc xong những kỷ niệm của những mùa Noel cũ lại ùa về và tự nhiên nhớ …một người …có đạo ! ( kakaka )
Chúc chị ĐO và tất cả ACE Xứ Nẫu Giáng Sinh thật vui .
Hihihi! Vậy ra YD cũng có một kỉ niệm với người có đạo. Chuyện tôn giáo đã làm cho nhiều cuộc tình phải chịu nhiều ngậm ngùi cay đắng phải không?
Cám ơn YD!
Chúc YD mùa Giáng Sinh an lành!
Một buổi sáng chợt thật thanh thản khi đọc truyện ngắn của Đông Oanh . Câu chuyện tình yêu thời mới lớn thuở ấy dễ thương quá!
Chào bạn hiền đồng nghiệp! hihihi! Lâu lâu muốn cưa sừng làm nghé nhớ lại thời mới lớn cho đời bớt khổ!!! Cám ơn bạn! Chúc nguyentiet luôn tươi vui!
Tôi cũng từng tháp tùng một cô bé đi lễ lúc 4-5 giờ sáng ở nhà thờ Trung bộ Huế. Trời mùa Đông lạnh như cắt mà tôi phải đứng ngoài trời chờ nàng vì tôi không có đạo. Tậu thiệt.
Hihihi! Tuyện làm Xóm Chùa lại nhớ một kỉ niệm dễ thương phải không? Rồi giờ cô bé ấy thế nào?
Truyện (xin lỗi )
Bà già ấy chứ! hic, Ông XC đã ăn SN cổ lai hy rồi ( xem bình của ổng trong truyện cùa Ái Duy. Tậu)
Hihihi! Hỉu rầu! Hầu đó Cô bé, còn bây giờ Bà Già! Tậu!!!
Một truyện ngắn đọc để nhớ lại thời mới lớn, trong trẻo và vô tư.
Thời mới lớn nhìn cái gì cũng trong trẻo vô tư phải không Ái Duy! Cám ơn AD đã nhận ra điều ấy trong truyện. Chúc vui khoẻ!
– Chào Cô giáo – Nàng thơ Đông Oanh, Noel năm này ” Uyên và người ấy có còn gặp nahu khg ? ” hay vẫn ” gặp nhau quá muộn màng khi người ấy đã thuộc về người khác và đang có bổn phận với gia đình.” ? ” Nàng đang cần có thời gian để quên đi không ? ” không cần !
– ” Lang thang một mình khắp các đường phố Quy Nhơn. thọc tay vào túi áo da, nàng đi hết đường Gia Long, băng qua công viên đến Võ Tánh, Hai Bà Trưng, Trần Cao Vân, Nguyễn Huệ…. Người đi đường càng lúc càng đông, quần áo lạnh đủ loại màu sắc. Tiếng chuông giáo đường vang lên thánh thót nơi Nhà Thờ Lớn. Uyên cũng hòa vào dòng người đi vào đường Lê Thánh Tôn đến Nhà Thờ.”…… Để chờ Người ấy đến ! lạy chúa tôi ! Amen !
– hè .. hè , mùa Chúa giáng sinh , đùa dzới người đồng nghiệp tí nhé !
Chào bạn học cùng khoá! Lâu lắm mới gặp! Hihihi! Cám ơn đã đọc truyện và … chọc quê tui! Chúc vui nhé!
Vô còm cho nàng Thơ chậm mât rồi.Cũng làm người thừ 2..Truyện Oanh viết
hay một cách tự nhiên ,những câu chữ thoát ra từ một tâm hồn và trái tim nhân hậu.Tặng em 2 câu ni nì: “Nép mình bên cửa giáo đường/ta chờ em giữa
vô thường thế gian…” Để mình…uống cà phê hí!
Cám ơn anh Lữ với 2 câu thơ rất dễ thương! Em chờ cà phê đó nì!
Anh sẽ gọi em…nha!
Hihihi!
………Bình an dưới thế cho người thiên tâm
Amen! Cám ơn Đức Sơn!