Truyện Ngắn
TRẦN MINH NGUYỆT
Có những chuyện không thể nhưng thành ra có thể, có những chuyện khó tin nhất lại trở thành sự thật hiển nhiên hiện hữu như mặt trăng ngày rằm tròn đầy và sáng vằng vặc giữa trời không gợn chút mây vậy. Câu chuyện của tôi sắp kể ra đây bắt đầu vào một ngày hè trời chuyển mưa giông cách đây ba năm ….
Mưa giông ngày hè vốn rất đỏng đảnh, đang nắng gắt bỗng dưng trời sầm lại và đổ mưa xối xả, mưa đột ngột và chấm dứt cũng rất đột ngột. Những hành khách đang lưu thông trên đường thường là tấp vào hai bên tìm chỗ trú mưa dưới mái hiên hay vĩa hè của một ai đó nếu không muốn mình bị ướt nhẹp. Hôm đó tôi đi thư viện về với nhiều sách báo mượn đem vế nhà để đọc trong những thời gian nhàn rỗi, vì vậy tôi vội vã tránh mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà bên đường, để khỏi ướt mấy quyển sách đang bỏ nằm trống trải trong giỏ xe. Người thanh niên nhanh chân vào trú mưa trước tôi cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi lén nhìn lại anh ta – anh hơi thấp, nhỏ và nét mặt không điển trai một chút nào. Nước da ngăm ngăm đen, gương mặt khắc khổ, mái tóc bù xù và ướt nhẹp vì nước mưa. Nói thật là tôi không có chút thiện cảm nào với người cùng trú mưa ấy, mà còn cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của anh ta lúc nầy. Tôi nép mình vào sát tường, và chăm chú nhìn lại những cuốn sách mà cả buổi chiều tôi vất vả lắm mới moi tìm ra để mượn được. Ba quyển Tam Quốc, và cuối cùng là Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim. Tôi đang mê mải xem chương “ Nước Việt Nam thời Thượng cổ đại” thì người thanh niên đang đứng bên cạnh tôi nói bâng quơ bắt chuyện. Tôi hơi khó chịu, nhưng cũng thờ ơ – ngập ngừng trả lời…
– Mưa mùa hè như thế này đáng lẽ mau dứt lắm chứ, sao lại dai dẳng, lai rai hoài, đúng là chán thật!
– Mưa vì mấy đám đám mây đen kia thôi mà, một lát nữa sẽ hết thôi.
– Mà cô là nhà sử học à? Sao mượn toàn là sách lịch sử thế?
– Tôi không học sử, nhưng tôi thích đọc sách về lịch sử thôi.
Dường như biết tôi hơi bực mình vì câu hỏi của mình, nên yên lặng – một lúc, anh ta giả lả: “ Cô có tin không? Tôi cũng rất mê đọc lịch sử đó. Mà nói chung tôi thích đọc sách, loại sách nào cũng thích đọc hết. Việt Nam sử kí tôi đã đọc hai lần rồi, còn Tam Quốc không biết tôi đã đọc bao nhiêu lần nữa…”. Tôi nhìn anh ta thoáng chút nghi ngờ nhưng cũng ngập ngừng đáp lời: “ Tôi cũng xem rồi, nhưng vẫn muốn xem lại. Trong Tam Quốc, anh thích nhất là nhân vật nào? ”. Như bắt đúng sở thích, vẻ mặt của anh ta rạng rỡ hẳn lên, anh hào hứng : “ Ở trong Tam Quốc nhân vật nào cũng đặc biệt cả, mỗi người mỗi tính cách rất hay. Khổng Minh thì thông minh tài trí, Quan công thì hào hiệp, trợng nghĩa, vũ dũng kiêu hùng. Tào Tháo đa nghi, quyết đoán. Mỗi vị tướng chúng ta có thể học được từ họ một đức tính tốt đó cô à …”. Người thanh niên xa lạ kia và tôi trở nên gần gũi hơn từ mấy ông vua quan thời Tam quốc xa lơ xa lắc ấy. Câu chuyện giữa chúng tôi về các nhân vật Tam Quốc cứ kéo dài ra, tưởng như không bao giờ dứt:
– Cô còn nhớ trận Khổng Minh gảy đàn đuổi Tư Mã Ý không?
– Nhớ chứ sao không? – Tôi mơ màng nhớ lại, chưa kịp nói – thì anh đã nhiệt tình kể: “ Tư Mã Ý kéo 15 vạn quân đến Tây Thành. Các tướng nghe tin đều khiếp vía. Vì lúc này bên cạnh Khổng Minh chỉ có 2500 quân già yếu và Quan văn mà thôi, đánh cũng chết mà chạy thì chắc chắn sẽ bị bắt. Vậy mà ông ta đủ bình tĩnh truyền cho các tướng rằng nội bao nhiêu tinh kì phải ngả cả xuống. quân sĩ đâu cứ giữ đấy, không được nhốn nháo. Bốn cửa thành cứ việc mở toang.
Tư Mã Ý tiến quân đến thành, thấy Khổng Minh ngồi gảy đàn, miệng cười tươi như hoa, tả có một đồng tử cầm bảo kiếm hữu có một đồng tử cầm phất trần đứng hầu hai bên .
Ý xem xong lấy làm nghi lắm, liền rút binh về…”
Anh thoáng nhìn lên mặt tôi bằng đôi mắt biết nói :
– Đúng là tài thật phải không cô? Đánh trận không những dựa vào quân đông thế mạnh mà còn dựa vào kế sách của người làm tướng cầm binh. Phải nói là Khổng Minh trên thông thiên văn, dười tường dịa lý, trận bát quái biến đổi khôn lường của ông bao lần bắt được tướng của Tư Mã Ý.
– Tôi cũng nghĩ như anh vậy! Tôi mỉm cười – anh đang làm nghề gì mà có thời gian để mê đọc sách dữ vậy?
– Tôi cũng như cô thôi – anh lại nhìn thật chậm lên mặt tôi – làm một nghề mà chẳng liên quan một chút nào đến sách vở cả.
Anh còn nói nhiều chuyện nữa – nói về Lạn Tương Như dâng ngọc, tình bằng hữu Bá Nha – Tử Kì, Phụ chính Lý Thường Kiệt, và Trần Hưng Đạo ba lần kháng chiến chống quân Nguyên Mông… Tôi lắng nghe. thỉnh thoảng chỉ chen vào một vài câu đồng cảm. Trời đã ngừng mưa từ lúc nào rồi mà hai chúng tôi vẫn còn mãi mê nói chuyện như thể là bạn thân lâu ngày mới gặp lại.
Ông bà chủ nhà về đến, chúng tôi giật mình – nhìn ra ngoài trời và cùng cười bẽn lẽn. Vậy là ai đi đường nấy, vội vàng. Tôi không biết anh là ai, ở đâu, tên là gì nữa, nhưng với tôi đó là một khoảnh khắc tuyệt vời như tình cờ bắt gặp một bông hoa dại xinh xắn bên đường.
Mọi gặp gỡ của con người trên đời có lẽ là bởi do nhân duyên nhiệm mầu sắp đặt ? Tôi chỉ biết sau những phút giây tuyệt vời đó một tuần khi tình cờ nghe chương trình quà tặng âm nhạc trên sóng FM có một lời đề nghị tặng nhạc nực cười như sau: “ Tôi tên là Khoa! Tôi muốn gởi tặng một cô gái trú mưa cùng tôi dưới mái hiên ngày nào bài hát: “ Giòng máu Lạc Hồng”. Với lời nhắn là trong cuộc sống hi vọng chúng ta có cơ hội gặp lại nhau”. Tôi nghe bài hát mà thấy lòng bâng khuâng một cảm giác khó tả thành lời.
Gặp gỡ giữa tôi và anh giống như chuyện liêu trai vậy, cứ mỗi lúc rảnh rổi là tôi ghé lên nơi mà chúng tôi cùng trú mưa hôm nào xem anh có quay lại tìm tôi không? Nhưng không một lần nào tôi gặp lại anh nữa cả. Anh đã như chiếc lá giữa dòng, hòa mình vào biển người mênh mông, biết đâu mà tìm? Cánh chim đã vời bay xa…
Lúc trong tôi dường như niềm hi vọng đã lụi tắt thì lại gặp anh – cũng với một tình huống thật bất ngờ. Hôm đó đường kẹt xe, đông nghẹt người, vì đoạn đường phía trước đang thi công. Trong dòng người bị nghẽn lại – tôi thấy anh. Anh đang mặc một bộ đồ màu xám, đội mũ nhựa trắng, đang điều khiển chiếc xe lu cán phẳng mặt đường. Tôi muốn gọi to, muốn vẫy tay gọi anh nhưng không hiểu sao tôi không dám làm điều đó, đành cứ ngồi trên xe mà nhìn anh. Trong khi dòng người, dòng xe cứ vẫn chen chúc nhích dần về phía trước để mau thoát khỏi tình trạng khó chịu này thì tôi đứng khựng lại. Và dường như có một mãnh lực giao cảm siêu hình nào – trong một giây ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt nhìn theo của tôi. Anh mỉm cười đưa tay vẫy và gọi to : “ Cô gì ơi? Đợi tôi một lúc, tôi có nhiều chuyện muốn nói với cô …”. Dòng người qua lại nhìn tôi lạ lẫm, ngạc nhiên. Anh quay sang người bên cạnh nói nhỏ gì đó, chiếc xe lu dừng lại, anh nhảy xuống tiến dần lại phía tôi. Vậy là lần thứ hai anh và tôi gặp nhau ở một quán nước bên đường. Anh và tôi cùng nhìn nhau cười. Sau vài câu xã giao thông thường, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi trở nên vui vẻ và thân tình hơn rất nhiều. Anh và tôi chuyển cách xưng hô từ lúc nào không biết.
– Anh đúng là vô tâm thật, lúc đó nói chuyện với em lâu vậy, mà không biết em tên gì, nhà ở đâu? Sau đó anh muốn tìm gặp em nhưng biết đâu mà tìm đây?
– Em cũng có hơn gì anh đâu? Nhất là sau khi em nghe bài hát anh tặng em trên kênh FM, em mới biết anh tên Khoa, em cũng có ý tìm anh để cảm ơn. Nhưng biết đâu mà tìm…
– Anh là Trần Ngọc Khoa! Tài xế lái xe lu, anh quê ở Đà Nẵng nhưng vì công việc nên luôn rày đây mai đó em à. Em giờ có thể “ kê khai lí lịch “ của em một chút cho anh biết được không?
– Em là Huỳnh Ngọc Bảo Trang, là kế toán của công ty gỗ An Lợi.
– Tên em đẹp quá. Cô kế toán viên xinh đẹp hàng ngày tiếp xúc với những con số, sao mà có sở thích giống anh đến vậy chứ?
– Sở thích gì hả anh?
– Là cả hai chúng ta đều thích xem sách cũ, tuồng xưa, và đọc những thứ ít ai đọc thời nay. Chỉ có những ai “ hâm” như anh em mình mới làm chuyện đó thôi em à…
Cả hai anh, em cùng cười rạng rỡ.
Sau đó tôi và Khoa có dịp gặp nhau nhiều hơn. Với tôi Khoa là một kho tàng kiến thức bí ẩn mà tôi không thể nào khám phá hết được. Anh điềm tĩnh và chín chắn, tôi có cảm giác anh lái xe lu lâu năm nên có tính cách đằm đằm như vậy. Đặc biệt anh rất mực quan tâm đến tôi. Bên anh, tôi cảm thấy mình được che chở, được vỗ về, và trái tim tôi trỗi dậy vũ điệu thiên thần khao khát yêu thương. Khoa cũng đáp lại tình tôi nồng ấm, như cơn gió mát dịu buổi sáng đầu xuân trong lành quyến rũ.
Chuyện tình của hai chúng tôi gần như đến hồi nở hoa, kết trái – thì xảy ra một chuyện – cũng thật bất ngờ ( chữ “ ngờ “ không ai hiểu nổi ?), khiến nó tan vỡ như những bóng bóng mưa lạnh lẽo âm thầm ngày nào…
Một hôm lúc tôi đang làm việc ở phòng kế toán, một cô gái khá xinh, ăn mặc model đến tìm tôi, và mời tôi ra quán cà phê bên cạnh công ty. Cô ấy không vòng vo mà nói thẳng với tôi rằng : “ Anh Khoa mà cô đang theo đuổi là chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi đã in xong thiệp cưới rồi. Còn chỉ nửa tháng nữa là lễ cưới tiến hành. Tôi xin cô hãy tha cho anh ấy!”. Nghe xong, tôi không thể tin vào tai mình nữa. Như có một cái gì đang lảo đảo, quay cuồng trong đầu tôi. Tôi cảm thấy hụt hẩng, choáng váng. Đầu óc lơ lửng, trống rỗng. Tôi cũng muốn nói một lời gì đó để phân trần nhưng cuối cùng chỉ là sự im lặng đáp lại. Giọng cô gái vẫn trầm trầm như rót từng lời bên tai: “ Cô không tin sao? Đây là thiệp cưới, sẵn tôi gặp cô ở đây, xin mời cô đến dự tiệc luôn cho vui vậy? ”. Tôi cầm tấm thiệp cưới đầy mầu sắc có tên anh và tên của cô ta trên tay, vụt dứng dậy. Không một lời từ biệt – tôi đi như chạy ra khỏi quán. Hôm đó cũng vào một ngày trời mưa, tôi băng qua đường dưới cơn mưa lớn – nước mắt của tôi hòa lẫn với nước mưa đẫm ướt khuôn mặt. Không ai có thể biết là nước mắt tôi hay mưa đã làm cho khuôn mặt trở nên lạnh léo, tái xanh đến vậy. Tôi chợt cảm thấy mình như một con ngốc, con thiêu thân – đã lao theo một cuộc tình mà không dành cho mình, không có sự sống của ngày mai – dù rất ngắn ngủi!
Tôi đã trốn Khoa – tôi không muốn gặp lại anh, con người đã đem tình yêu của tôi ra làm trò đùa từ nhiều tháng qua mà tôi không hề hay biết! Tôi đổi số điện thoại và hàng ngày nhờ đứa em họ làm cùng công ty chở tôi đi. Nó đóng vai người yêu của tôi, vì chỉ làm vậy tôi mới thấy đỡ xấu hổ, đỡ tủi khi chạm mặt anh. Hôm nào cũng vậy, Khoa thường ghé chờ tôi trước cổng công ty, ngày nắng cũng như ngày mưa. Anh chỉ đứng đó và nhìn tôi đang bá vào vai thằng em họ chuyện trò đi khuất rồi mới về. Tôi thấy cứ như vậy, rồi đến một ngày nào đó tôi sẽ xiêu lòng và phạm tội cùng anh mất. Tôi quyết định xin nghỉ việc ở công ty để đi học Thạc Sĩ kinh tế. Thế là tôi vào Sài Gòn và bặt tin nhau từ đó.
Tôi lấy bằng Thạc sĩ kinh tế xong, nhiều công việc lương cao phù hợp với tôi, nhưng tôi không muốn ở lại thành phố ồn ào, náo nhiệt này một chút nào – bởi dường như nỗi buồn đau không thể thích nghi với cành náo nhiệt? Tôi lại khăn gói về quê nhà xin việc. Tôi nhanh chóng xin được việc làm ở công ty du lịch Viễn Đông. Tôi hi vọng cuộc sống của tôi sẽ trôi qua. Mọi nỗi phiền muộn sẽ lắng dịu – êm đềm; vậy mà sáng nay bỗng dưng tôi lại nhận được tin nhắn của Khoa: Anh bảo anh sẽ chờ tôi ở quán cà phê Vô Thường lúc 5h30 ( vì anh thừa biết công ty của tôi nghỉ việc lúc 5h). nếu tôi không đến, anh sẽ ngồi ở đó đợi suốt đêm.
Trời đang chuyển mùa vào đông. Mới 5 giờ thôi mà không còn thấy mặt trời, tối sầm lại, cộng với mưa rả rich ảm đạm suốt ngày, những ai trên đường đều vội vã về nhà để tìm chút hơi ấm của gia đình. Tôi cũng muốn làm như họ nhưng cứ nghĩ rủi đâu Khoa chờ mình cả đêm thì thật là tội cho anh ấy quá. Tôi băn khoăn : mà anh ta gặp tôi vì việc gì nữa chứ, chắc là anh ta đã có gia đình và có những đứa con xinh xắn rồi cũng nên? Tôi quyết dịnh : Thôi thì cũng gặp lại Khoa một lần, xem anh ta nói gì, với lại không đến được với nhau, thì cũng xem như là bạn bè – không có gì phải lo ? Bạn bè gặp nhau uống ly cà phê có gì quá đáng đâu?. Tôi tự trấn an mình, và lái xe chạy về hướng quán Vô Thường mà đã có đôi lần tôi đã ngồi cùng Khoa suốt buổi sáng chủ nhật…
Quán vắng khách. Khoa ngồi co ro trong một chòi nhỏ tách biệt với mấy gian nhà sàn gỗ của quán. Tôi cảm thấy hơi khó chịu vì thường những chòi nhỏ tách biệt này chỉ dành riêng cho những cặp tình nhân mà thôi. Còn tôi với Khoa giờ chỉ là những người bạn mà thôi. Ngồi ở đó không khéo ai thấy rồi hiểu lầm thì phiền phức. Tôi nghĩ vậy nên đưa tay chào Khoa và chọn một bàn trên căn nhà sàn ở giữa quán. Khoa đi lại bàn tôi – mỉm cười : “ Em vẫn cố chấp như ngày nào? Anh đi tìm em mãi đến nay mới tìm được ! Em trốn anh đến khi nào vậy? May mà thằng em họ của em xót thương anh đã nói cho anh biết là lí do tại sao em rời bỏ anh ”. Tôi không nghe anh giải thích mà hỏi : “ Anh với cô ấy sống hạnh phúc chứ? ”. Anh cười – thoáng nhìn tôi: “ Em nói đúng một nửa thôi? Chỉ có cô ấy hạnh phúc thôi, còn anh hôm nay mới tìm thấy em thì làm sao mà hạnh phúc được đây? ”. Tôi mím chặt môi: “ Anh đùa dai quá rồi đó, tôi không thích vậy đâu? Tôi không ngốc như xưa nữa…”. Khoa cười buồn – giọng khẻ khàng: “ Hung dữ quá cô bé, nghe anh giải thích với chứ, lúc trước cũng vì em không cho anh cơ hội nào để giải thích mà chúng ta đã lạc mất nhau, Trong khi em nghĩ anh vẫn sống vui vẻ, em có biết anh buồn lắm không? Anh không biết vì sao em lại phản bội anh? Sau đó em đi học thạc sĩ, anh lại nghĩ vì em chê anh nghèo, và không có tương lai nên anh đành phải rời xa em để em tiếp tục đi trên con đường mà em đã chọn.”. Tôi tròn mắt ngạc nhiên – nghĩ thầm: “ Sao anh lại nghĩ oan quá nhiều về tôi như vậy chứ? Tôi có nghĩ vậy đâu? Anh lừa dối tôi mà !”. Anh nhìn tôi với đôi mắt khẩn khoản – dường như muốn nói tôi hãy nghe hết những gì mà anh muốn nói, đừng ngắt lời anh. Anh vẫn miên man : “ Mãi gần đây trước khi cô ấy đi lấy chồng mới nói với anh những chuyện cô ấy đã làm với em. Cô ấy là bạn anh, cô ấy rất thích anh, nhưng giữa bọn anh chỉ là tình bạn bè mà thôi. Cô ấy tự làm thiệp cưới giả em à. Nhưng anh nghĩ đó không phải là lỗi của cô ta, mà là lỗi của em, Em đã không tin anh, tin vào tình yêu của anh dành cho em. Nếu đã yêu nhau thì phải tin tưởng vào nhau chứ, sao chỉ vì một tấm thiệp cưới ngụy tạo mà em vội rời xa anh vậy? ”. Nghe anh nói mà lòng tôi nhói đau – đúng là lỗi của tôi, mà tôi lại giận, hờn oán trách anh bao năm qua. Tôi không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu mà khóc. Khoa đến bên tôi, lấy khăn trong túi ra lau dòng nước mắt và ghé vào tai tôi thì thầm : “ Chúng mình đừng bao giờ để lạc mất nhau nữa em nhé ?. Anh sẽ không để em phải khóc lần nào nữa…”.
Ngoài trời vẫn mưa to, vẫn gió giật – gió mùa đông bắc thổi về rét buốt – nhưng tôi chợt cảm thấy trong sâu thẳm của lòng mình một nỗi ấm áp kỳ diệu, lạ thường đang bừng lên một khung trời bình yên vẫy gọi…

Đã có 68 lời bình rồi, đọc hết bấy nhiêu ý kiến, tôi đồng tình với những ý sau đây:
– TMN càng viết càng “nhuyễn”, mượt mà hơn, logic hơn, gút mở khéo hơn.
– Nếu nói “văn là người” thì nhân vật trong truyện nầy không còn u uất, bế tắt như những nhân vật trong các truyện khác của tác giả mà tôi đã đọc. Vẫn những bi kịch của cuộc đời, vẫn những tráo trở của người đời nhưng nét lạc quan, tỉnh táo, yêu đời hiện rõ. Nhân vật trong truyện – nhất là cô Bảo Trang – thật mà không ngu, buồn mà không lụy, yêu mà không si, khổ mà không suy sụp…
Thật khó có một cây bút nữ có bút lực như MN – nhất là khả năng tự làm mới mình qua từng truyện. Mong MN đẩy lùi bịnh tật, cải thiện sức khỏe để sống và viết cho bà con xunau đọc chơi.
Cảm ơn anh Thuận Nghĩa đã vào đọc truyện và động viên góp ý. Cuộc sống này quá muôn màu, và khổ đau, hạnh phúc luôn tồn tại, con người ai cũng muốn tìm cho mình một bến bình yên, nhưng đôi khi con thuyền chòng chành giữa dòng nước xoáy và cuốn xa mãi. Sau những giờ làm việc, em muốn ngoài tỉnh lặng viết gì đó để cho cuộc sống này tươi vui hơn. Chúc anh vui vẻ, an lành.
Truyện viết hay, đọc xong cũng thấy bình yên.
Cảm ơn Haiauphixu! Cảm ơn trời mưa nên Bảo Trang mới có khoảng trời bình yên cho riêng mình. Chúc an lành.
Vinh Rùa đọc lại chuyện_vẫn thấy “bình yên”.Chúc mừng Trần Minh Nguyệt đã có vươn lên(trong văn chương&trong đời sống).Cứ thế mà… “tiến lên” nghen? VR gửi tặng :
http://www.youtube.com/watch?v=nyqRxu_rOXA
Cảm ơn anh Vinh! MN giờ mới có thể vào nghe bài hát anh gởi tặng, Ở Bình Định mấy ngày nay mưa to lắm, MN bị cảm nên không vào mạng được. Bài hát thật yên bình. Chúc anh an lành.
Truyện viết hay.
Cản ơn anh đã đọc truyện và động viên. Chúc anh sức khỏe.
Khởi đầu, là một sự.. “Tình cờ” :
“Ông bà chủ nhà về đến, chúng tôi giật mình – nhìn ra ngoài trời và cùng cười bẽn lẽn. Vậy là ai đi đường nấy, vội vàng. Tôi không biết anh là ai, ở đâu, tên là gì nữa, nhưng với tôi đó là một khoảnh khắc tuyệt vời như tình cờ bắt gặp một bông hoa dại xinh xắn bên đường….”
Và, kết thúc là một… “Khoảng trời bình yên” :
“Ngoài trời vẫn mưa to, vẫn gió giật – gió mùa đông bắc thổi về rét buốt – nhưng tôi chợt cảm thấy trong sâu thẳm của lòng mình một nỗi ấm áp kỳ diệu, lạ thường đang bừng lên một khung trời bình yên vẫy gọi…”
__________
Chúc mừng nhà “văng”Trần Minh Nguyệt đã có cái nhìn “khác hơn” trong mảng “tình iu đôi lứa”(Khoa&Bảo Trang); một kết thúc “yên bình”…!
Vinh Rùa tui thì cảm nhận được :”Cái tình cờ nào_hy vọng_cũng thật dễ thương!”.Gửi tặng Minh Nguyệt cùng…mọi người :
1/ http://www.youtube.com/watch?v=w26f1KtANHI
2/ http://www.youtube.com/watch?v=1cMXz-F9AQU
Cảm ơn anh Vinh đã đọc và động viên. Tình yêu mà có kết thúc bình yên thì còn gì bằng. Nhưng trong cuộc sống thì không phải vậy, Có bao nhiêu là mối tình mà không có bến bình an nào. Chỉ hi vọng có nhiều sự tình cờ, nhiều cơn mưa bất chợt như vậy. Chúc anh sức khỏe, may mắn. Bài hát tình cờ thật đặc biệt.
Chị đọc KTBY hai lần rồi bây giờ mới rảnh com cho em đây. Chị thích bài này lắm . Nhẹ nhàng, rất hay và rất ấm lòng khi đọc xong bài. KTBY là mong muốn của mọi người mà. Ai cũng mong muốn được yêu thương . Cũng mong trên cõi đời này mọi người ai cũng được hạnh phúc để tâm hồn được một khoảng bình yên. Chúc em vui . Chị cầu mong em được khỏe hơn từng ngày đó MN ơi!
Em vui khi chị thăm em và thích truyện. Con người ai cũng muốn một khoảng trời bình yên cho mình phải không? Nhưng đôi khi tìm hoài mà không đến được chị à. Chúc chị sức khỏe, an lành, may mắn.
Chào Minh Nguyệt!hôm qua bận rộn nên sáng nay vội còm cho Nguyệt nè!hì..hì..”Khoảng trời bình yên” có hậu và đáng yêu lắm! Chị đọc mờ cứ hồi hộp …sờ sợ..Cám ơn Nguyệt nha!Cầu mong “khoảng trời bình yên “luôn hiện hữu trong tâm hồn trong trẻo của riêng em và mỗi chúng ta nữa hén?
Cảm ơn chị đã đọc truyện và động viên, Cầu chúc cho mọi người ai cũng tìm được khoảng trời bình yên cho mình. Em chúc chị luôn vui vẻ, an lành trong cuộc sống.
Sợ cái rì dzẫy, Phàn ?
….”khoảng trời ….mỗi chúng ta nữa hén (sao lại chấm hỏi ?”
Chắc trong cái “chúng ta” này không có Tú Gàn wá ! Tui tự chẳng thấy … bình yên trong tui chút nào ! hic … hic …
đó là do “nhà ngư”tự chẳng thấy đấy chứ!Tậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chúc mừng MN với KTBY. Cứ thế mà phóng bút cháu nhé! Thương.
Cảm ơn dì đã động viên. Cháu không viết bằng bút là cháu gõ mà, Chúc chì vui.
Tôi cũng có cùng nhận định như vài bà con về truyện KTBY của MN : Truyện nầy MN viết rất chũng chac, tình tiết khá mới và hấp dẫn, tư tưởng về đời sống và Tình Yêu tế nhị, sâu sắc- cần thiết cho người đọc. Mạch văn trôi chảy tự nhiên, phong phú! So với những truyện trước, tôi thích KTBY hơn bởi đã lóe sáng, rất rõ – tính lạc quan trong cây bút trẻ của XN ! Chúc MN ngày mỗi tiến bộ trên con đường không mấy êm ái đang dấn bước!
Cảm ơn bạn Lê Văn đã đọc truyện và động viên. Trong cuộc sống này còn có bao nhiêu điều bất hạnh, khổ đau. MN muốn nói giúp cho họ, chia sẻ với họ cho cuộc sống bình an, tốt đẹp hơn. Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Trong cuộc sống ai cũng cần một khoảng trời bình an để tiếp tục đi về phía trước phải không? Chúc bạn an lành, may mắn.
Ngoài trời vẫn mưa to, vẫn gió giật – gió mùa đông bắc thổi về rét buốt – nhưng tôi chợt cảm thấy trong sâu thẳm của lòng mình một nỗi ấm áp kỳ diệu, lạ thường đang bừng lên một khung trời bình yên vẫy gọi…
=============================================================
Mỗi chúng ta nên tạo một khoảng trời bình yên riêng. Như trong 5 phút nào đó giũ hết các phiền muộn lo toan của đời, nhìn thật lâu người thân của mình, thấy họ đẹp và rất dễ yêu, nên ôm tha thiết là bình yên cuộc sống rồi. Chúc cô khỏe, vui nhiều
Em cảm ơn Thầy đã đọc truyện và cảm nhận. Cuộc sống mà có một khoảng trời bình yên không muộn phiền, không lo toan của đời thường thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Em chúc thầy luôn vui vẻ, an lành.
Thăm Minh Nguyệt! Chỉ đợc cái tựa ” Khoảng Trời Bình Yên ” – Chú cũng cảm thấy lòng yên bình, khi nghĩ MN đang ” nhìn thấy ” điều khác lạ quanh mình! Bảo Trang đã kể lại một câu chuyện tình của đời mình, với bao thăng trầm & khổ đau – nhưng, vì lòng thành và sự ” mầu nhiệm ” của TY – cô đã tìm thấy được ” khoảng trời bình yên ” cho cuộc tình & cuộc đời mình! Nhiều chi tiết rất lạ,& nhiều ý tưởng dẫn dắt tình cờ – đã hấp dẫn cho người đọc.Riêng về ” chiêu mới ” để hạ knock out tình địch cũng chưa hề xảy ra! Chú rất đồng cảm ý tưởng này về TY : “…Nhưng anh nghĩ đó không phải là lỗi của cô ta, mà là lỗi của em, Em đã không tin anh, tin vào tình yêu của anh dành cho em. Nếu đã yêu nhau thì phải tin tưởng vào nhau chứ, sao chỉ vì một tấm thiệp ngụy tạo mà em vội rờ xa anh…” . Đúng vậy – trong TY mà thiếu lòng Tin – thì sẽ rất dễ bị lay động ! Chúc mừng Cháu !
Cháu rất vui khi chú vào đọc truyện và động viên chia sẻ với cháu. Cuộc sống ai cũng cần một khoảng trời bình yên cho chính mình. Đó là khoảng trời tâm hồn ta không lo toan, phiền muộn, bên cạnh người ta thương yêu thì còn gì cho bằng phải không? Cháu nghĩ đã là tình yêu thì phải tin tưởng nhau, nếu không những đám mây mù sẽ phủ mờ đi mọi thứ. Cháu chúc chú an lành, may mắn trong cuộc sống.
Truyện hay và dễ thương quá MN ơi. Chị mong MN cũng tìm được một khoảng trời bình yên như thế. Chúc em vui, khỏe. .
Cảm ơn chị đã vào đọc truyện, chia sẻ và động viên Minh Nguyệt nhiều. Một khoảng trời bình yên rồi sẽ đến mà chị. Niềm tin giúp chúng ta thêm sức mạnh phải không? Chúc chị an lành, may mắn
Chào Minh Nguyệt,
Một chuyện tình đẹp với lối dẫn chuyện hấp dẫn. Đọc xong anh cứ ngẫm nghĩ hoài, có lẽ khi người ta yêu bằng cả trái tim mình, lúc đó là lúc người ta thật hạnh phúc, bởi tình yêu là khoảng trời bình yên tuyệt vời nhất. Chúc em sức khỏe, vui!
Cảm ơn anh đã đọc truyện và động viên MN. Khoảng trời bình yên tuyệt vời nhất là khi tìm thấy cái nửa thật sự của đời mình. Nhưng ngoài kia đâu phải lúc nào cũng là những cơn gió nhẹ hiền hòa đâu, mà đôi khi là cả một trận phong ba bảo táp. Chúc anh vui vẻ, an lành.
Một câu chuyện hay, kết thúc có hậu.
Anh Tín vô tình xem một số trang web lạ hoắc cũng thấy có đăng thơ và Truyện của em!MN giỏi thật đó.Anh chúc mừng em!
Cảm ơn anh đã đọc truyện và động viên MN. Em cũng không biết anh đọc truyện của em ở trang web nào, nhưng cũng có cộng tác với một số trang. Chúc anh an lành, may mắn.
Chú đã nhìn thấy ” nỗi ấm áp kỳ diệu, lạ thường đang bừng lên một khung trời bình yên vẫy gọi…” của MN – nên rất vui! Hãy sống trong ” khoảng trời bình yên ” ấy để sáng tác được nhiều cho bà con XN đọc nghen? Chúc cháu mạnh giỏi và thành công!
Chào Chú! Cám ơn Chú đã động viên MN ! Cháu sẽ cố gắng mà! Chúc Chú sớm có tác phẩm mới như đã nói!
á ……
bé lí lắc xin chào chú “em xi” Như Tuấn,
nghe mọi người trầm trồ rằng chú dẫn chương trình thật hay và có duyên , hôm nay bé mí được gặp chú ở trang chị Nguyệt Linh, cho bé làm quen nhe……
chúc chú nhiều niềm vui
quên nữa, thấy chú bé mừng mà quên nói cái chiện quan trọng là hôm nào chú cho bé xin chữ kí nhe…………. rất cám ơn chú MC Như Tuấn ,
bé tổng chào!
Ừ !
(xin lẫu ! Mượn “sân” chút xí nghe MN !)
Chào bé lí lắc ! (Tại dzì thấy “bé tổng chào” đó !)
Nay hết đi … lạc chưa ?
dạ anh Tú Gàn
bé hẩm dzám đi nhìu tại dì sợ phố rùm ben nẫu la………..nên chỉ đi gần gần quanh đây lỡ có lạc gọi anh Tú Gàn chỉ giùm hé ?
Riu quơi ! Ra mà dzắt bé lí lắc dzìa kẻo bé đi lạc là mất tích luôn đó ! hi hi
hihi chị Nị , là pé nào mà lí lắc quá chừng nhiều .. hông biết có bà con dzí riu hông nữa , thôi vậy mình lí lắc chung cho vui nha chị Nị .
Khảng trời bình yên hay hơn những chuyện trước đây của bạn
Cám ơn Vân Hạc đã đọc và nhận xét! Mỗi tác phẩm – người ta thường ví như ” một đứa con “. Mỗi đứa con đều được ” thai nghén ” sinh ra – có lẽ, không ” đứa nào giống đứa nào ” ? Nhưng tất cả đều là ” con ” ! MN cũng rất thích truyện này khi viết xong ! Chúc VH an vui!
Chào Minh Nguyệt! Anh rất vui vì Bảo Trang sau bao nỗi buồn đau đã tìm thấy ” Khoảng Trời Bình Yên ” cho đời mình! Anh hy vọng MN cũng giống như BT vậy nhé: Sau bao nỗi bất hạnh, sẽ là ” khoảng trời bình yên ” ngời sáng, vẫy gọi nhé? Chúc em khỏe và viết được nhiều nghen?
Chào anh Phương! Cám ơn anh đã ” hy vọng MN cũng giống như BT vậy nhé: Sau bao nỗi bất hạnh, sẽ là ” khoảng trời bình yên ” ! Vâng, em cũng đã tìm thấy ” khoảng trời bình yên “! Chúc anh Ph luôn luôn vui nhé!
” Khoảng trời bình yên ” , viết không trau chuốt-chắt lọc ngôn từ nhưng hay lắm ! Một cây bút trẻ giàu tưởng tượng,….
TUTHUC ngạc nhiên lắm ! đọc truyện ngắn của MN tui chưa tưởng tượng rằng : – với lớp tuổi như em, với cuộc sống hằng ngày như thế mà sao em ” biết-hiểu sự đời ” như người đã sống ..với cái tuổi 50-60 vậy ?. ( hỏi thế không phải ..nói tuổi lớn là hiểu biết nhiều đâu, mong quí vị có đọc hiểu cho, cảm ơn )
Hỏi thêm MN ( tuy chưa đúng nơi );
Sao MN biết ( tả rõ- tường tận…) những món ăn ” độc chiêu” của những ” đại gia Hà thành ” trong truyện MÓN ĂN CUỐI CÙNG vậy ?
Chào anh TUTHUC! Cám ơn anh đã đọc và động viên em. Cảm nhận về đời sống của mỗi người là rất riêng anh à! Tuổi tác cũng có ảnh hưởng, nhưng theo em – không nhiều! Bởi vậy, đánh giá nhận thức qua tuổi, có thẻ sẽ chưa chính xác! Em không…đồng ý TT kêu em…như người 50. 60 chục tuổi đâu nhé? Về truyện MACC MN chỉ ” nghe bạn bè, bà con, anh em ” kể thôi! Ngày xưa Vũ Trọng Phụng hiền khô, và nghèo – nhưng viết dược cảnh sa đọa ăn chơi buổi giao thời ấy rất sâu sắc là nhờ….vào hai lỗ tai và đôi mắt đó anh! Chúc anh vui!
Em không…đồng ý TT kêu em…như người 50. 60 chục tuổi đâu nhé? Về truyện MACC MN chỉ ” nghe bạn bè, bà con, anh em ” kể thôi! Ngày xưa Vũ Trọng Phụng hiền khô, và nghèo – nhưng viết dược cảnh sa đọa ăn chơi buổi giao thời ấy rất sâu sắc là nhờ….vào hai lỗ tai và đôi mắt đó anh! Chúc anh vui!
——————————————————————————————–
– Em nói vậy Anh thông tai- sáng mắt rồi . Mùa đông mưa nhiều , không như ” Mưa mùa hè” nhé MN, đi dạy …đừng để mưa thấm ướt… hu…hu… ! ( vui .. vui nhe ) ./.
Cảm ơn anh Tu Thuc! Vì em đi dạy trời mưa nhiều nên em viết những chuyện về trời mưa. Mưa làm cho con người buồn nhưng đôi khi cũng tuyệt diệu. Chúc anh vui vẻ, an lành.
TUTHUC ngạc nhiên lắm ! đọc truyện ngắn của MN tui chưa tưởng tượng rằng : – với lớp tuổi như em, với cuộc sống hằng ngày như thế mà sao em ” biết-hiểu sự đời ” như người đã sống ..với cái tuổi 50-60 vậy ?. ( hỏi thế không phải ..nói tuổi lớn là hiểu biết nhiều đâu, mong quí vị có đọc hiểu cho, cảm ơn )
Hỏi thêm MN ( tuy chưa đúng nơi );
Sao MN biết ( tả rõ- tường tận…) những món ăn ” độc chiêu” của những ” đại gia Hà thành ” trong truyện MÓN ĂN CUỐI CÙNG vậy ?
————————————————————–
Anh Tu Thuc không biết thôi, em đi qua 60, em 72 mà. Còn có một tin vui khác, em vừa rồi được tỉnh chọn làm chuyên gia sành ăm mà. Em viết món ăn cuối cùng, những món đó em thử thử sơ sơ rồi.
Câu chuyệnrất dễ thương một kết thúc có hậu chị rất thích ! cái tựa KHOẢNG TRỜI BÌNH YÊN rất nhẹ nhàng êm đềm & trong cuộc sống ai cũng mong như thế!Cám ơn em cho đọc 1 bài viết rất hay!
Cám ơn chi đã thích KTBY ! Đúng như chị đã nghĩ ” trong cuộc sống ai cũng mong như thế!” – Khoảng trời bình yên luôn cần cho tất cả, phải không chị! ? Chúc chị ngày mới vui vẻ!
Khong con dam chim trong cam giac met moi benh tat u am,Khoảng trời bình yên phai chang la mot su tim toi loi di moi,phong cach moi cua Minh Nguyet.?
Cám ơn Hông Thủy đa có nhận xét rất tinh tế qua truyện KTBY! MN cũng rất mong vậy! Bên cạnh những nỗi bất hạnh, còn có nhiều ” khoảng trời bình yên ” cần phải trân trọng ! Chúc HT an vui!
Nhung khoang troi binh yen sao qua hiem hoi trong cuoc song ban ron met moi nay qua Minh Nguyet oi
Dù hiếm hoi, nhưng vẫn có đó Hồng Thúy ạ! Rất mong Ht sẽ tìm thấy ” khoảng trời bình yên ” lâu dài cho đời sống nhé? Hãy hy vọng…như BT vậy mà!
Mot truyen ngan hay cua Minh Nguyet. Truyen nay ban viet rat len tay
Cám ơn nhận xét của Thanh Minh! MN nghe vậy – rất vui! MN sẽ cố gằng, từng ngày – qua mỗi tác phẩm mà! Chúc TM vui vẻ!
May quá , một câu chuyện kết thúc có hậu MN ơi ! rất nhẹ nhàng và hay ! ( gặp chị Nị chắc là chị Nị bị mất …ngừ iu luôn rùi ! hì hì )
Chúc MN khỏe và vui nhé .
Nếu gặp chị Nị thì chưa chắc cô tình địch dám ” chơi trò già thiệp hồng” như với BTrang đâu! Mọi nhân duyên đều rất mầu nhiệm chị à! Có nhiều chuyện rất khó cắt nghĩa ! Cám ơn lời chúc lành của chi cho MN! Chúc chị luôn tươi trẻ!
@Nị !
Có mô mà mất ? hè … hé … he …
Muon co khoang troi binh yen thi phai vuot qua rat nhieu giong bao Tran Minh Nguyet oi!
Hiền Trang nói rất chính xác! ” Muon co khoang troi binh yen thi phai vuot qua rat nhieu giong bao ” – chúng ta cùng nhau vượt qua nhé? Thành tâm và kiên nhẫn -thì sẽ…vượt qua được thôi mà! Chúc HT thành công!
Mưa…
Mưa trên phố nhỏ
Ngỡ cỏ dại lấp đường vào căn nhà nhỏ
Mưa tạo dòng sông nhỏ
Đưa thuyền ai xuôi đến ngõ
Cuộc tình nhỏ ngỡ như đèn không tỏ
Nhờ chú em họ làm sáng tỏ
Tình ngỡ bỏ
Chợt bừng sáng rõ
Tỏ
Những cơn mưa mang duyên ngộ và nỗi buồn nhưng cũng tạo nên những tình huống khá bất ngờ, TB bị lôi cuốn vào câu chuyện pha lẫn 1 chút ngạc nhiên…
Chúc mừng & cám ơn Minh Nguyệt. Mến.
Anh Thiên Bồng chỉ đọc truyện có ” đoạn tình cờ trú mưa ” mà đã ngẩu cảm thành thơ – thật vui! MN cám ơn anh đã ” lôi cuốn vào câu chuyện pha lẫn 1 chút ngạc nhiên ‘ khi đọc KTBY. Chúc anh ngày mới an vui!
Từ đây họ luôn có nhau, ấp áp và chia cho nhau yêu thương gắn bó trong cuộc sống. chúc cho Khoa và Bảo Trang mãi mãi …
Cám ơn Em nhé? Em có tâm hồn rộng mở và cảm thông thật tuyệt! Chúc Em mãi vui nha?
“Khoảng trời bình yên”, một đề tựa cho một truyện ngắn có hậu, kết quả đẹp của một tình yêu tri thức!
Lâu rồi, hôm nay anh mới đọc truyện ngắn của em. Kỳ trước anh có nhận quà sách của em gửi tặng, anh cảm ơn em nhé.
Chúc em vui và sáng tác nhiều tác phẩm văn mới.
Chào anh hanguyen! Cám ơn anh đã đọc và góp ý cho truyện mới của MN. Em cũng đã tìm thấy cho mình ” khoảng trời bình yên ” như BT vậy! Chỉ là ” chút quà nhỏ ” gởi anh cho vui thôi! Chúc anh và gia đình an vui!
Hà hà… hay “ghơ” ta ơi !
Cái cô Minh Nguyệt … à quên ! Cái cô Bảo Trang này, sao mà “nóng trong người” ghê dzẫy chứ ? Lòng tin thì hãy khoan nói đến ! Ít nhất là sau khi gặp hôn thê “giả” của Khoa và bị “lừa” (nhẹ dạ cả tin cô hôn thê “giả”) thì phải tìm chàng Khoa để làm rõ trắng / đen, để nói chiện cho “ra…bắp-ra … phai” chứ ! Ai lại … dzẫy (chị em xunau.org nhớ rút kinh nghiệm nhen ! hè…hè.. Tài lanh !)
May mà … ! Dzẫy đó !
Kết có hậu ! Công nhận TMN viết truyện ngắn hay !
Em có … “cừ” khi đọc “cồm mân” của anh không, MN ? Nếu có thì anh … cảm ơn !
Bào Trang vào đời chưa bao lâu, nhất là trong ” tình trường “, rất thiếu kinh nghiệm đó anh! ( Nếu như có ai ” giàu kinh nghiệm ” như anh để làm cố vấn thì đã khác rồi? ). Chuyện ” giả mạo Thiệp hồng ” cũng là chiêu rất mới – ai mà không tin? ( nhất là trong lúc BT đang rất buồn và giận ). Ông bà xưa cũng có nói : ” chuyện người thì sáng, chuyện mình thì…quáng ” đó mà! Com của anh rất vui và sâu sắc! MN cám ơn anh đã đọc và góp ý. Chúc anh vui!
Bây giờ phải đilàm chưa có thời gian đọc truyện ngắn của Nguyệt,nhưng tựa đề Khoảng trời bình yên hay quá ,mình cũng đang mơ chút bình yên trong tâm hồn đấy!
MN cũng mong anh luôn có ” bình yên trong tâm hồn đấy!” mà! Khoảng trời bình yên rất cần thiết cho tất cả chúng ta phải không anh? Chúc anh vui!
Truyện viết rất dễ thương và có hậu.Ừ cứ mãi mãi nơi khoảng trời bình yên ấy
nhé .sẻ chia cùng tác giả một sớm mai khi còn ở phố…Vui nghe Trần Minh Nguyệt.
Cám ơn anh đã đọc và động viên em! MN vẫn vui và sống trong ” khoảng trời bình yên ” ấy mà! Chúc anh và gia đình an vui!