MANG VIÊN LONG
Năm …
Tôi có chuyện buồn nên muốn đi xa năm mười hôm cho tâm trí ổn định, bình thường; và tôi đã chọn nơi tôi dạy học trước kia để dừng chân. Ở đó, tôi có nhiều bạn văn, bạn đồng nghiệp và những người học trò cũ…
Ngày đầu tiên, tôi quyết định đến thăm chùa P.L nơi thầy Thiện Đạo làm viện chủ, mà đã hơn hai mươi năm tôi chưa có duyên gặp lại. Dự định là chỉ lưu lại với thầy một hai hôm thôi, vì tôi còn phải về thị xã để sống với bạn bè đang chờ. Tuy vậy, cảnh chùa yên tĩnh, xinh tươi – nhất là tình cảm ưu ái của thầy, các cô chú, và quý đạo hữu trong thôn làm tôi cứ nán lại hoài. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi được sống ở đây.
Một buổi sáng, thầy có việc về họp ở tỉnh hội, tôi thả bộ lang thang khắp xóm, hướng thẳng đến khu rừng bạt ngàn phía trước ; chẳng để ý đến thời gian. Bất ngờ, một toán người – có lẽ là dân phòng, chặn tôi lại, hỏi giấy tờ, và lý do tôi đến H.T. Tôi vui vẻ cho biết, tôi đến H.T. không có lý do gì ngoài việc ghé thăm chùa P.L và thầy Thiện Đạo. Sau một lúc “hỏi thăm” kỹ về lý do – họ mời tôi về trụ sở xã để gặp vị trưởng công an.
Ở xã, tôi chờ khá lâu, mà người cần gặp lại đi vắng. Tôi cũng không vội vã gì, ngồi ở ngoài hiên trụ sở, hút thuốc; nhìn ngắm quang cảnh mới lạ, bình yên trước mắt; lòng cảm thấy vui vui. Khoảng gần 11giờ trưa, có hai chiếc xe con chạy vào, người du kích bảo vệ vội chạy ra mở cổng. Toàn bộ cán bộ chủ chốt đều có mặt trước thềm để đón. Tôi nghĩ bụng, có lẽ khách quý đến thăm chăng?
Bốn người trên hai chiếc xe bước xuống, đi thẳng vào hiên, trông có vẻ gấp gáp. Tôi lùi lại, định tìm ra ngồi ở một gốc cây phía sau, để tiếp tục chờ.
-Thưa thầy, sao thầy lại có mặt ở đây? Gịong một người đàn ông trạc bốn lăm tuổi lễ phép hỏi.
Tôi quay lại nhìn kỹ, cố nhớ – ngần ngại trả lời:- “ À… tôi xin lỗi, có lẽ là tôi đã quên …”
-Thầy không còn nhận ra em sao?
Tôi chợt nhận ra cái lỗi hay quên của mình, cảm thấy lúng túng, cười: – “ Có lẽ là tôi đã quên thật rồi !”
– Em là N.H.T đây mà!
Tôi niềm nở cầm lấy tay T: – T. đây à? “ T. gầy và hiền nhất lớp ” đây à? Gần ba mươi năm rồi còn gì ! Trông em khỏe hơn xưa nhiều…
Mấy người cùng đi và cả nhân viên xã đều đứng quanh tôi, nhìn chúng tôi có vẻ lạ lẫm và thích thú. Tôi cho T. biết lý do tôi đến H.T và lý do “bị” ở đây: “Thầy đang chờ ông trưởng công an xã”. T. quay lại, nắm tay một thanh niên khoảng trên ba mươi, cười: “ Đây là thầy cũ của tôi, anh thông cảm để thầy được tự do ở lại H.T đến lúc nào muốn đi thì tùy ý nhé !”. Tiếng người thanh niên “dạ” rất nhỏ. T. chợt cầm tay tôi: “ Hay là thầy chờ em một lát, cùng về T.H với em luôn, để các bạn có dịp đến thăm… Có được không, thưa thầy ?”.
Tại nhà riêng của T, suốt buổi chiều, những học sinh cũ của tôi đã lần lượt tìm đến. Có người tôi còn nhớ rõ họ tên, có người T. phải “giới thiệu”.
– Có phải đây là Lê Ngọc Trai không?
– Thầy nhớ đúng rồi, nhưng bây giờ là Ngọc Hùng – giám đốc công ty xây dựng cầu đường…
– Tấn Thả phải không?
– Dạ phải.
T. tiếp lời: “ Bây giờ là Tấn Thoan – phó chủ tịch xã… Còn Lê Hiền đây là phó bí thư kiêm chủ tịch; bỏ chữ “Đức” lót ở giữa…”
Có nhiều điều làm tôi ngạc nhiên, thích thú, và rất mãn nguyện vì những người học trò cũ của mình: gia đình người nào cũng ăn nên làm ra, con cái trưởng thành tốt đẹp, và nhất là vẫn giữ nguyên tình bạn học cũ gần gũi, thắm thiết như xưa.
Hồng Mai vui vẻ hỏi tôi: – “ Thầy biết anh N.H.T làm gì chưa thầy?”
Tôi nhìn T. , cười: – “ Chưa biết !”
– Bí thư Huyện ủy đó thầy! – Mai hồn nhiên – sắp thăng chức về tỉnh rồi…
Tôi hỏi: – “Còn em ? Làm gì nào ?”
– Lũ em làm “phó thường dân” đó thầy! – Tiếng Mai và cả đám cười giòn.
Trương Lợi và Nguyễn Viết Chánh bây giờ là hiệu trưởng và hiệu phó ngay ngôi trường đã học lúc tôi về dạy năm đầu tiên. Sen là vợ của Nghệ. Tấn Hiệu là chồng của Ngọc Hương. Hồng Mai đã làm sui hai đám…
Suốt buổi chiều, bên bàn tiệc, chúng tôi cùng nhắc lại những kỷ niệm xưa cũ – cùng vui cười, khiến tôi quên bẵng nỗi buồn riêng; cứ ngỡ là mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra đây thôi. Thời gian tuy có qua nhanh, có đổi thay, mà tình người vẫn còn lại mãi mãi…
Năm…
Đứa con gái út của tôi vừa lên ba tuổi, bị một mụt “bạc đầu” mọc sau ót. Tuy có bị nóng sốt, đau nhức, nhưng nhờ thuốc kháng sinh nên cũng có phần thuyên giảm. Một hôm chạy đi chơi, bị vấp ngã,va đầu xuống nền. Lại đúng vào vị trí cái mụt nhọt. Thế là đêm ấy mụt sưng dần lên, đau nhức, kèm sốt cao. Sáng sớm hôm sau vợ chồng tôi mang cháu đến trạm xá xã.
Từ xã lên bệnh viện huyện. Cháu lại được chuyển lên bệnh viện đa khoa tỉnh. Thời gian gần hết một buổi. Khi được đưa vào phòng cấp cứu thì cháu sốt mê man, có triệu chứng khó thở. Đúng vào giờ nghỉ trưa, nên bác sĩ trưởng phòng vắng. Chúng tôi khẩn khoản xin hai cô y tá trực cho cháu thở oxy – chờ buổi chiều.
Bình oxy được mang đến, nhưng đã gần hết rồi. Một cô sốt sắng chạy đi mượn bình oxy chưa dùng của phòng khác, trong lúc cháu đang có bọt sùi ra ở miệng. Nhờ có bình oxy kịp thời, cháu có vẻ bình yên trở lại…
– Ai đã tự tiện đi lấy bình oxy mới về đây? – Bác sĩ Nh. hỏi có vẻ nghiêm khắc.
Tôi tiến lại gần cô bác sĩ trưởng phòng: _ Chính tôi đã nài nỉ các cô giúp cho cháu… Bác sĩ thứ lỗi cho vậy!
Bác sĩ Nh. cầm lấy bàn tay tái nhợt của con gái tôi, liếc nhìn qua khuôn mặt đã dần chuyển màu xanh sậm, lắc đầu. Tôi chìa hai lọ thuốc hồi sức Solu-cortef mà dì cháu đã bỏ công một buổi đi dò tìm mới mua được, khẩn thiết nói: “Xin bác sĩ cho phép chích cho cháu…”.
Bác sĩ Nh. chậm rãi đến ngồi vào bàn làm việc, giọng lạnh lùng: – Ông có chích vào cũng vô ích!
Rồi buông thõng câu nói một cách khô cứng: “Phí phạm!”.
Vợ tôi sụt sùi khóc: – “ Xin bác sĩ hết lòng cứu cháu, chúng tôi không ngại tốn kém !”
Nhìn gương mặt con có vẻ như đang thâm tím dần, ở khóe miệng lại sùi bọt, tôi nóng lòng giục: “Bác sĩ chích hộ gấp cho cháu!”.
– Ông hãy lên xin ý kiến của bác sĩ Phó giám đốc bệnh viện…
Tôi cầm lọ thuốc chạy qua hai dãy nhà, lên tầng lầu, đẩy cửa phòng bác sĩ phó giám đốc: “Xin bác sĩ cho phép chích lọ thuốc để hy vọng cứu sống cháu…”.
Bác sĩ ngước lên nhìn tôi giây lâu. Tôi chợt thấy áo bluse trắng có thêu tên “BS. Lê Kim Quang”. Tôi kêu lên: -em là Lê Kim Quang phải không?
– Thầy! – Quang đứng dậy ôm choàng lấy tôi.
Tại phòng cấp cứu, Kim Quang nói với bác sĩ Nh: “ Người nhà có yêu cầu, tôi đồng ý cho chích, cô thông cảm giúp …”. Bước lại gần con tôi đang nằm bất động, đang có triệu chứng co giật, Quang quay lại bảo cô y tá mang cho anh ống tiêm, tự tay chích thuốc cho cháu…
Anh viết toa, nhờ y tá lên phòng dược nhận thuốc gấp. Anh dặn bác sĩ Nh: “ Cô truyền thuốc cho cháu, tôi sẽ quay lại để hội chẩn…” .
Con tôi đã qua được hai ngày nguy kịch, đang hồi tỉnh dần. Cháu có thể uống được chút sữa. Một buổi sáng, một nhân viên bệnh viện mang đến cho tôi hai bình Serium một trắng, một vàng, nói là của bác sĩ Phó giám đốc gởi. Tôi vui mừng mang hai bình Serium đến bàn bác sĩ Nh.
– Thưa bác sĩ, nhờ bác sĩ giúp cho cháu…
– Ông muốn truyền bình nào?
– Thưa, tùy bác sĩ quyết định. Tôi có biết gì về thuốc men đâu!
– Ông nói vậy chứ không phải vậy đâu!
Tôi im lặng, quay về chỗ ngồi. Từ ngày có Quang thường xuyên lui tới thăm cháu, Bác sĩ Nh. có vẻ không bằng lòng. Sáng nào Quang cũng đến sớm thăm cháu, góp ý với bác sĩ Nh. về cách điều trị,có khi mang theo sữa và cam cho cháu nữa. Tôi rất biết ơn Quang nhưng chưa biết phải làm gì, nói gì để Quang hiểu được. Vợ tôi giục nên đến thăm Quang với quà cáp.Tôi không làm thế. Tôi hiểu ý học trò mình, Quang nhiệt tình cứu con tôi không phải vì vậy. Có món quà nào xứng đáng dành cho những tấm chân tình cao quý như thế đâu?
Ngày con tôi được chuyển qua phòng hồi sức để chờ ngày xuất viện, tôi quyết định nói rõ mối quan hệ giữa tôi và Quang cho bác sĩ Nh. để tránh ngộ nhận. Một sự hiểu lầm không tốt cho Quang – người học trò cũ thật chí tình, đã mang lại cho gia đình tôi niềm vui lớn, và cho riêng tôi nguồn an ủi vô tận.
– Thưa bác sĩ, tôi thay mặt gia đình hết sức cám ơn bác sĩ đã cứu sống cho con tôi…
– Ông nên tìm bác sĩ Quang mà nói…
– Bác sĩ à, Lê Kim Quang là học trò cũ của tôi, hơn 20 năm rồi, tình cờ gặp lại… Quang xưa kia rất hiền, tốt bụng, và nhất là học rất giỏi: bây giờ cũng vẫn vậy!
Tôi im lặng giây lâu, Bác sĩ Nh. thoáng ngước lên nhìn tôi – như thể chưa nhìn thấy tôi lần nào trước đây. Tôi nói như tâm sự:
– Quang đã tự nguyện đến thăm cháu, cho thuốc, cho quà, chớ chúng tôi không hề có yêu cầu… Lúc này, tôi không thể khước từ lòng tốt của Quang; tôi mong bác sĩ thông cảm cho!
Bác sĩ Nh. lại nhìn tôi, giọng trở nên thân mật: – “ Không có gì đâu, thưa thầy! Cháu cũng có những người thầy học cũ. Nếu có gì sơ suất, hy vọng thầy sẽ tha thứ cho cháu !”
– Xin tạm biệt và cám ơn cháu nhiều nhé!
Bác sĩ Nh. đứng dậy, tiễn tôi ra khỏi phòng.
Hai cô y tá cũng nhìn theo chúng tôi, mỉm cười.

Kính chúc anh Mang Viên Long ngày nhà giáo nhiều niềm vui
Cám ơn Gềnh Ráng nhé? Tôi chỉ…” vui ké ” bạn bè thôi mà! Ha ha…Chúc GR cũng tươi vui luôn nghen?
Cám ơn anh MVL về mẫu chuyện những quả ngọt của nghề Gíao.
TB xin chúc những ai đã, đang và sẽ gieo hạt cũng nhận được những quả ngọt như vị huynh trưởng của chúng ta.
Chào Thiên Bồng! Lời chúc ngày 20 th 11 của Cậu hay quá! Hy vọng vậy đi – cho dzui nhé?
Chao thay Mang Vien Long chuc thay 20/11 vui ve hanh phuc
Cám ơn Kim Thúy! Chúc em cùng vui nhé ?
Gần ngàỳ NGVN, anh MVL viết câu chuyện đơn giản nhưng nhiều cảm xúc.
Do tựa đề của bài có mang ý “so đo” nên các comments cũng khá nhiều chất “so đo”. Tôi làm GV cũng đã hơn 30 năm, rất có duyên nợ với nghề (chắc đó là nghiệp): Đang “mất dạy”, lại sắp vô giáo dục trở lại, xin mạn phép anh và cxác bạn có mấy ý như sau:
1. Thành ngữ “đưa đò sang sông ” bao giờ cũng đúng, thời nào cũng được dùng, nó dành cho những người Thầy luôn mong chờ sự đền đáp của xã hội. Chính xác hơn, luôn mong chờ sự đền đáp của xã hội cao hơn những gì mình đang được hưởng. Những người Thầy tận tụy cống hiến không bao giờ thấy vậy. Hãy hỏi anh Võ Xuân Phương, và những người Thầy khả kính khác nữa, xem có đúng vậy không.
2. Làm nhà giáo bao giờ cũng thiệt thòi. Mọi người vẫn nói vậy. Một cô giáo bạn tôi cũng nói vậy. Cô thuyết minh chi tiết hơn: Xếp hàng (thời bao cấp), người ta chen lấn cũng không dám nói; cân thiếu cũng không dám nói, gạo mục cũng không dám nói . . . . cũng không dám nói . . . làm nhà giáo! người ta đã tước hết vũ khí tự vệ rồi. Quá đúng. Nhưng hãy xem lại món quà tinh thần trong toàn cuộc sống của mọi hạng người.
3. Nhà giáo không phải là một nghề mà là một Thiên Chức. Đã là Thiên Chức thì không phải để kiếm tiền độ nhật hoặc là phương tiện ganh đua với đời. Đã là Thiên Chức thì hiển nhiên được xếp trên các ngành nghề khác, hiển nhiên được trọng vọng. Học trò thì không phải nói. Mọi học trò đều kính Thầy cũ, dù đó là “đứa học trò mất dạy nhất”.
Nhưng được hưởng sự kính trọng, yêu mến đó thì mỗi Thầy một khác. Do đâu? Do tấm lòng đối với học trò của mình.
Xét lại mình, tôi thấy điều ấy quá rõ:
Những năm đầu dạy học, tôi hết mình vì nghề, hết lòng với ngành, hết tình với học trò, kết quả là hè đến mỗi đứa học trò một bài đóng lại tặng tôi tập lưu bút, trong đó không ít nước mắt chia tay.
Những năm sau đó tôi dạy giỏi hơn nhiều nhưng chỉ thu được sự kính phục chứ không có tình yêu từ HS.
Sau khi không đồng thuận với ngành GD quê nhà, tôi vào Tp. Lúc ấy, dạy học chỉ còn là một nghề kiếm cơm. Không có một mối quan hệ thầy trò nào tồn tại sau khi HS ra khỏi trường !!! Còn tôi thì lên lớp vô hồn.
Có cần so sánh các cuộc gặp gỡ giữa tôi và 3lớp HS cũ trên không nhỉ?
4. Vậy: Ai đưa đò sẽ nhận kết quả đưa đò, ai thực hiện Thiên Chức sẽ nhận kết quả Thiên Chức: Vạn pháp tại tâm sinh.
5. Còn việc học trò đánh Thầy, theo tôi chưa hề có việc đó. Không thể nào một đứa học trò nhỏ nhoi dám đánh một Thiên Chức viên đầy những mãnh lực vô hình. Chỉ có những người đội lớp Thiên Chức và lạm dụng nó thì mới bị đánh thôi. Ai bị HT đánh hoặc bị dọa đánh thì hãy xem lại mình: Thần thí kỳ quân, tử thí kỳ phụ phi nhất triêu nhất tịch chi cố, kỳ sở do lai tiệm hĩ.
Gần ngày nhà giáo, ỷ mình cũng từng dạy học, lại gặp vấn đề tâm đắc nên đã quá dài dòng rồi. Mong anh MVL và các bạn thông cảm cho, nếu không thông cảm thì xin tha thứ.
Chúc anh MVL và các Thầy Cô Xứ Nẫu ngày NGVN vui vẻ, hạnh phúc. Chúc mừng các anh chị và bạn không phải nhà giáo đã có dịp tri ân các Thầy Cô giáo cũ của mình.
Chào phieu thach ba! Rất vui được nghe Bạn tâm sự ! Gọi ” Nghề Thầy ” là để có sự hòa nhập & công bằng với xã hội! Nghề nào cũng có đóng góp cho con người & đời sống – rất đáng trân trọng! Cám ơn PTB đã gởi lời chúc đến bà con nhà giáo XN nhân ngày vui 20 th 11 nhé? Chúc Bạn an nhiên & vui vẻ!
Cám ơn chú về câu chuyện như một niềm an ủi về nghề giáo. Nhân dịp 20.11, xin chúc chú và tất cả các thầy cô, các anh chị em đã và đang làm nghề giáo sức khỏe, an lành.
Chào Cô giáo ALV! Chúc Cô giáo vui vẻ với học trò của mình nhé?
Kính chào thầy Mang Viên Long !
Em không là học trò của Thầy nhưng có hề gì khi em muốn thưa với Thầy một câu rằng :
“Em kính dzà … IU thầy lắm Thầy ơi !”
Chúc Thầy luôn luôn hạnh phúc với tất cả những gì mà Thầy đang có và sẽ có !
Nguyễn Quy (Tán Gù)
Trời ơi! Giá như tôi mà có ….cậu học trò ” tán gù ” ( TG ) dzậy thì hạnh phúc biết chừng nào? Rất cảm động với lời chúc rất ý nghĩa mà tôi luôn mong chờ : ” …luôn luôn hạnh phúc với tất cả những gì mà Thầy đang có và sẽ có …” . Xin gởi ” cậu học trò đặc biệt ” lời chúc tương tự nghen?
Dzà !
Nếu Thầy vui vì những lời chúc thiệt lòng của em, thì em cũng dzui !
Con gái đầu của em cũng là một cô giáo Tiểu học đang dạy ở Sài Gòn đó Thầy ui !
Anh NT dzìa quãy “chiến đấu” … sung lắm hả Thầy ?
Nghề thầy không bạt bẻo nhưng cũng buồn lắm anh ơi!
Áo Tím ơi! Đúng vậy! Nhưng, hãy quên nỗi buồn kia di nhé – gắng vui với học trò của mình – bởi chính họ mới là niềm an vui duy nhất còn lại của Nghề Thầy mà! Chúc AT ngày mới vui vẻ!
Anh MVL ơi, đọc bài viết của anh thật cảm động.Nghề giáo lúc nào cũng đáng
trân trọng vì đã có công gieo chữ vào tâm hồn va trí tuệ của các thế hệ hoc sinh.
Sắp đến ngày 20.11 chúc anh Long-nhà giáo, nhà văn thật tràn đầy sức khỏe
và nhiều may mắn…
Chào Trần Dzạ Lữ! Cám ơn Cậu đã chia sẻ & đồng cảm & chúc lành! Gởi Cậu & Gia đình lời chúc An Vui nhé?
Chúc mừng ” đại huynh ” có những học trò thành đạt mà may mắn lại còn có cái tâm nữa ,và đó cũng là niềm vui của người thầy khiến Anh có cái tựa đề rất ” tình” và thong dong này ” nghề thầy không bạc bẽo “. Chúc Anh vui và mong được đọc tiếp tiếp … .
Cám ơn Hải nghen? Được Cậu ( và bà con XN ) chia sẻ & an ủi & động viên vậy là tôi dzui rồi! Chúc Hải & Gia đình ngày mới An Lành! Hẹn đủ duyên gặp nhau vậy!
May là tui không phải là nhà giáo chứ không mà dạy không biết học trò có đánh không nữa.
Bá Láp Bá Xàm…mà godautre thì…dám bị…rượt chạy lắm mà! Ha ha…Người xưa có câu : ” Giáo bất nghiêm Sư chi đọa ” đó mà! ( hay ” Tiên trách kt / hậu trách nhân ) – đó mà!
Đọc bài viết thấy cũng hay.
Cám ơn Haiauphixu thấy ” cũng hay ” !
Nghề thầy không bạc bẻo, không biết có đúng không vây?
Nhưng đọc bài viết thì cũng an ũi được phần nao.
HERMIONE ơi! Có thể có trường hợp đau lòng – nhưng xin đừng trách học tro! Hãy nhận lấy phần thua thiệt cho mình đi!
Cuộc đời của em làm rất nhiều nghề, nhưng dù như thế nào, em vẫn trân trọng cái nghề dạy học. Em rất thích câu chuyện này, đặc biệt là tựa đê NGHỀ THẦY KHÔNG BẠC BẼO, rất hay. Chúc anh sức khỏe!
Cậu cũng đã có thời ” lăn lộn ” với ” Nghề Thầy ” – nhưng tôi tin, cậu chỉ thích hợp với ” nghề ” ấy thôi! ! Những tâm hồn ” ưa lãng đãng sương khói ” như chúng mình – khó ” chen ” vào chốn khác! Chiều qua anh em lại gặp nhau ở nhà cụ YL ( LBT mời). Tin nóng : NAĐ được chở đi cấp cưu & thở oxy từ chiều hôm qua.vì tráiTim… mệt mỏi!! Đã qua lúc nguy kịch! ( nhưng đang còn ở phòng hồi sức ) Chúc cậu & gia đình an vui nhé?
Cháu vào thăm chú và đọc bài viết Nghề Thầy không bạc bẽo. Học trò thời trước rất kình trọng thầy, và sống rất tình cảm. Đọc xong bài viết cháu cũng hi vọng mình cũng được học trò yêu mến như vậy. Nhưng học trò thời nay vô tình lắm chú ơi! Cháu còn nhớ một chuyện như thế này. Có một lần trời mưa cháu đi không cẩn thận bị té, đầu đập xuống nền xi măng xưng to lắm, đồng nghiệp hoảng hồn chở vào bệnh viện, và gặp một học trò cháu dạy ba năm. Nó không chào hỏi gì cháu cũng như hai thầy chở cháu đi. Mặt nó lạnh tanh thấy sợ. Sau khi dạy hơn 18 năm cháu nghĩ rằng những học sinh hoang đàn, giáo viên la nhiều lại có tình nghĩa. Cháu chúc chú ngày 20/11 vui vẻ an lành. Cảm ơn người thầy dạy cháu viết những gì cháu nghĩ. Cháu tặng chú một bản nhạc chẳng ăn nhập vào đâu, nhưng cháu thấy
thích.
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chieu-Len-Ban-Thuong-Phi-Nhung/IWZEZ0CF.html
Thăm Minh Nguyệt! Cám ơn Cháu đã đọc & đồng cảm với ” Nghề Thầy “.! Trường hợp Cháu kể lại, đây đó vẫn thường xảy ra – thời nào hình như cũng có! Nhân đây, nhắc lại mộj kỷ niệm ” cũng khó quên ” :: Chú nhận dạy thêm cho trường tư thục VM – trong giờ giảng văn, chú phát hiện có khói thuốc ờ bàn dưới cùng.. Vậy là chú rất nhã nhặn nói với cậu học sinh ấy: ” Mời em ra ngoài hút thuốc đi! Hút xong, nếu muốn học thì cứ vào! “. .Thế là cậu ta đứng dậy, ôm vở , bước ra khỏi lớp! Sau đó không thấy vào. Giờ về, khi chú ra đến cổng trường, cậu ta chận lại – nét mặt dữ tợn : ” Tại sao lúc nảy thầy đuổi không cho tôi học? “. Các bạn cùng lớp chạy lại can thiệp. xô đẩy cậu ta ra xa.(…). Do vậy- cậu học sinh ” lạnh như tiền ” khi thấy người Thầy đã từng dạy cậu ta 3 năm liền bị tai nạn – cũng là chuyện…thưởng mà! Nhưng Chú muốn ” quên hẳn ” chuyện đau lỏng ấy – để nhìn về số đông! Nhìn về Tình Thương Yêu – để hy vonj sẽ ” chuyễn hóa ” những tâm hồn ” sắt đá ” đó thôi! MN cũng là ” học trò ” của Chú – chú rất tự hào & tin tưởng, bởi vì Trái Tim của ” đệ tử ” thật tuyệt vời mà! Chúc ” cô giáo ” ngày 20 th 11 vui vẻ! MVL
Nên nhớ chuyện ấy đi Nguyệt ơi! Ông bà ta có câu : ” Tốt khoe xấu che “…. , nhưng làm nghề ” đưa đò sang sông ” không che và không khoe nhưng có nhiều điều hay – > tốt cho bản thân mình đấy em à .
chào chú,
những nghĩa cử cao đẹp của học trò đã mang lại niềm vui cho người thầy năm xưa ,
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11,lời đầu tiên rêu xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tới chú và những thầy cô giáo, chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe,vui vẻ và công tác tốt.
Chào Rêu! Cháu quả là một cô học trò ngoan ngoãn – cám ơn lời chúc tốt đẹp của Rêu dành cho Chú & quý thầy cô ( trong đó có nhà thơ- nhà giáo CVT nữa nhé ). Chúc Rêu an vui!
Truyện thể hiện tình nghĩa thấy trò rất đáng trân trọng và cảm động.
Em chúc anh Mang Viên Long hạnh phúc trong ngày 20/11.( Ngày nhà giáo Việt Nam ).
Chào cô giáo Yến Du! Thì ra, bà con XN này làm cái nghè godautre ( như VR ) cũng hơi…nhiều nhỉ? Đó là một niềm vui & an ủi còn lại cho chúng ta! Chúc YD ngày Hội Nhà Giáo vui vẻ!
Bài viết cảm động lắm anh Mang Viên Long ơi! Đúng là trong đời làm nghề dạy học không phải tất cả học sinh đều bạc bẽo . Cũng có những học sinh mang cái tâm của người Thầy đã truyền rồi vận dụng vào cuộc sống . Em cũng có nhiều kỷ niệm buồn vui trong nghề nhưng không viết được như anh. Thôi thì em xin ké vào câu chuyện của anh vậy. Chúc anh vui hơn trong dịp 20 -11 này nhé!
Meocon nói sao giống nguyentiet dzậy ta!
Chúc co giáo – nhà thơ Nguyentiet ngày 20 tháng 11 thật vui nhé?
Anh Mang Viên Long ơi! Em cũng rất muốn viết những bài viết ngắn về những kỷ niệm buồn vui trong nghề dạy học của mình nhưng em không biết phải viết như thế nào. Anh có thể giúp em được không? Cám ơn anh trước ,chúc anh vui.
Em đã sống & gắn bó với nghề Thầy gần 30 năm – thì viết về kỷ niệm chắc là sâu sắc lắm Hãy viết những gì mình cần viết & chia sẻ & tâm sự ( ..)/ Vậy là hay rồi! Em viết đi nhé? Chúc em toại nguyện!
Chào Cô giáo ” mèo con ” ! Em hãy viết đi! Mỗi người có kỷ niệm khác nhau mà! Anh chỉ ghi lại ” sơ lược ” trong rất nhiều kỷ niệm – dù chỉ trong 12 năm làm Thầy! ( còn lại thì làm…thợ )! Anh có truyện ” Người Học Trõ Cũ ” – đọc cũng…vui lắm ( hay truyện THẦY TÔI )! Cám ơn lời chúc của Me! Anh cũng chúc ” Cô giáo Mèo con ” vui vẻ nhân ngày 20 th 11!
Ủa !!!
Meocon là … cô giáo ne tời ?
Biết dzẫy hầu hẩu tui làm lễ bái … sư rầu !
Chúc mừng cô giáo nhân ngày 20/11 nha ! Nha !
Chiện xưa như trái đất mờ bi giờ mí bít-hèn gì “tà..tà..ru gà” hà..hà..
Mèo con….?
Meocon bị … sụp ổ gà của “Tà tà ru gà” rầu bà con quơi !
1-0 hãy đợi đấy!
Anh Long oi em rat thich doc truyen ngan cua anh
Cám ơn Mai Thúy! Được MT ” thích ” là anh vui rồi! Cám ơn MT nghen! Chúc 20 – 11 vui vẻ!
Kính anh Mang Viên Long :
Chúc mừng anh đã có những “trò” được công thành danh toại và cũng đã… “chiếu cố” đến anh trong cơn hoạn nạn….! Em chai cũng có 15 năm godautre; có tình cảm với “nghề”_nhưng…….!!!!
Bây giờ thì….(tiếp nối) :
++ Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ, phải “iu + lấy”…cồ (Cô).
Dzẫy mờ không biết có “Cô” nào…chịu không, để cho mình “gởi thằng con”?
Nhân Ngày Nhà GiáoVN_20/11/11_Vinh Rùa gửi tặng anh MVL cùng những Thầy-Cô_người_đã góp phần “vun đắp” cho sản phẩm :Vĩ nhân, thiên tài, những “bộ óc” siêu việt v/v…:
Cám ơn Vinh Rùa chia sẻ & tâm sự về cái nghề godautre! Câu ca dao ây gọi ” Thầy ” ( trong đó có ” Cô ” ) / Nhưng VR..chỉ được .” yêu mến ” ( hay quý ” ) chứ làm gì ” yêu lấy ” Thầy? VR ” siu tầm ” ở đâu ra ban nhạc lạ lùng & tuyệt vời ấy nhỉ? Đúng là những bộ óc của thiên tài! Chúc VR ngày 20 tha 11 – cung ly với quý Thầy Cô ( tân & cựuj ) dzui dZẻ nhé?
*Hay quá! Vinh Rùa sưu tầm hay dữ.Mình sẽ đưa lên facebook đó!
*Chỉ có tình bạn học và tình thầy trò là đáng quý nhất mà mọi người đều rất trân trọng
Người thầy,người chèo đò đưa người sang sông…
Thúy L:oan ! có thể ” định nghĩa ” nghề Thầy như vậy! Hay bằng nhiều hình ảnh & danh từ nữa! Có người gọi là ” nghề bạcbẽo “! Riêng tôi – nếu được chọn lại nghề kiếm sống ở kiếp sau – tôi vẫn chọn Nghề Thầy! Bạc & Không bạc- là do ở chúng ta ( phần lớn )- những người Thầy mà! Chúc TL vui vẻ!
Thúy Loan ui ! Nghề dạy học ( nôm na gọi vậy ), Bởi vì Tôi ” nói” nghề dạy học theo thiển ý của mình, là Tôi dạy những người học…. những gì tôi đã học và tôi đã nói ra để người học nghe… và Tôi cũng có học những học trò tôi một số điều hay , trong lúc xã hội cho tôi làm trọng trách người dạy học (thầy. giáo ).!
– Nếu chết .. mà có “”đầu thai” được làm người trở lai, Tui xin đăng ký với Thiên-Địa cho tôi làm Thầy dạy học lần 2 ,
Chào quí bạn , thân hữu Xứ Nẫu .
Chúc anh Mang Viên Long ngày nhà giáo hạnh phúc
Áo Tím ơi! Tôi ” vui ké ” ngày 20 thôi! Học trò ở xa. Chúng chỉ phone thăm! Lúc này đã “chuyễn nghề ” nhưng, không thể quên! Chúc AT vui vẻ nhé?
Chào anh MVL ,PLH cũng là GV nên PLH cũng cầu mong lớp lớp HS của mình có một chút gì như anh đã viết ..như.. BS Quang – hy vọng “Nghề thầy không bạc bẽo”anh hén? Chúc anh vui, khỏe
Chào PLH! Anh xin lỗi vì CN tuần trước NT & anh em NK ( NHD & PVP &…) tổ chức giới thiều tập thơ của HTT- anh phải có mặt! Ở đó suốt buổi sáng – hơn 1 giờ mới…chia tay! Em thông cảm nhé! Theo anh nghĩ – học sinh của bất ky thời nào – cũng nghĩa tinh! Nhưng, chưa có dịp bày tỏ vì nhiều lí do thôi mà! Hãy YT chúng – tuổi trẻ như trang giấy trắng ! Chúc em an vui!
Có món quà nào xứng đáng dành cho những tấm chân tình cao quý như thế đâu?
=========================================================
Một chuyện cảm động cho ngày 20-11. Chúc anh Long khỏe, vui.
Cám ơn Võ Xuân Phương nghen? Nghề Thầy – chỉ còn chút niềm an ủi vậy thôi mà! Chúc anh & gia đình an lành!
Goi Anh Mang Vien Long
Sang nay Em ” dzo” lo an ui vi doc bai cua Anh. Chuc Anh khoe (may Em chua cai font tieng Viet ).
Chào Phan Minh Chính! Cám ơn Chính đã đọc & tìm thấy niềm vui! Chúc MC & Gia đình an lành nhé?
Kính chúc thầy Mang Viên Long ngày 20/11 vui vẻ hạnh phúc
Cám ơn BNgoc! Chúc Em & Gia đình an vui & may mắn!
Sáng ngày chưa ăn sáng, vào thăm Xứ Nẫu … Em vui lắm, khi được Anh đáp lại lời mong muốn của Em đã ” thỉnh cầu” Anh vào chiều 15/11 vừa qua .
Vui lắm , khi được các ông bí thư H.U, PGĐ bệnh viện và các học trò cũ …,…, ( trong Truyện của anh…) đến thăm em. Mong được nhiều học trò cũ …xử sự với thầy có nhân có nghĩa , có tình và hợp lý như vậy . Chào Anh. Chúc Anh sức khỏe- viết khỏe .
Em TUTHUC !
Chúc mừng … “nem lon” ! Hà … hà…
Được thâu! :” nem lon ” còn …ít mà! TG dzui nhé?
Vừa trao đổi chuyện…. với Anh Thuận Nghĩa , Xóm Chùa, Mắm Ruột mới tạm chia tay đẻ NT về TS đây Tú Gàn ơi !
Cậu cũng đã ở trong ngành hơn 30 năm – chắc ” thấy & biết ” nhiều hơn tôi mà! Rất mong những người học trò cũ được trưởng thành tốt đẹp & hạnh phúc! Thầy yêu quý hết lòng dạy dỗ trò, thì tin rằng sẽ không trò nào…quên ơn thầy mà! OK? Chúc TT vui vẻ nhé!