Bài hát ngày về
Tháng Mười Một 12, 2011 bởi xunauvn

Ta ngồi lại soi xuống dòng suối rách
Vốc nước lên kỳ cọ mặt mày
Hồi ta ra đi hai bàn tay trắng
Giờ ta trở về trắng hai bàn tay
Giá như người xưa…gác gươm sườn đá
Tháo đôi giày cỏ thả trôi
Cởi áo vắt vai cười ha hả
Vời trông bốn hướng đất trời
Ta, một kẻ hèn – kẻ hèn đời mới
Hèn, không đáng mặt kẻ hèn
Đức bạc tài sơ, bảy chìm ba nổi
Sao còn vất vả đua chen ?
Dãy đồi bên kia là lau là cỏ
Có cây đa già tỏa mát trăm năm
Giá như người xưa … cùng bầy trẻ nhỏ
(Mặc áo Huyền Đoan đội mũ Chương Phủ)
Múa ca vui với trăng rằm
Ta còn gì chăng ? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng ? Khối óc rỗng không
Tầm mắt yếu không đủ nhìn cuối dặm
Đâu bóng con trâu nhòa nhạt giữa đồng
Mặt sạm da mồi tóc râu ngã bạc
Ta trở về quê lỡ thợ lỡ thầy
Muốn theo Lão Tiều non Du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây
.
BÀI HÁT NGÀY VỀ CỦA TRẦN HUIỀN ÂN
CUỘC HÀNH TRÌNH THẦM LẶNG TRỞ VỀ CHƠN TÂM
TÔI có duyên được đọc thơ Trần Huiền Ân từ những sáng tác đầu tiên trên tạp chí Bách Khoa, tập thơ đầu tay THUYỀN GIẤY, cho đến những sáng tác đều đặn, những tập thơ vừa được xuất bản trong vài năm gần đây. Bên cạnh cái duyên thơ ấy, tôi cũng được có cái duyên quen biết, thân tình với anh (và cả gia đình) trong những năm tôi về dạy học tại Tuy Hòa, Phú Yên. Chính vì nhờ hai “trợ duyên” đặc biệt, thâm sâu ấy tôi rất hiểu anh và thơ anh… Bài thơ “Bài hát ngày về” đã thực sự làm cho tôi thấy được cái mới, cái chuyển hóa tâm thức trong anh đang nẩy mầm, đang có chiều hướng về tâm linh, về bản chất hồn nhiên – về cái sinh hoạt nhiệm màu mà theo tư tưởng Đạo Phật gọi là “Phật Tánh”, và nhà Thiền gọi là “Bản lai diện mục” của chính mỗi con người, mà với cái tâm điên đảo, lăng xăng dính mắc… không thể hiểu và tìm thấy ra được.
Nhà thơ đã bắt đầu có giây phút (hay chỉ vài “sát na” thôi) nhìn lại nội tâm, nhìn lại “cái đích thực là mình, tuy rằng cái tâm (hay dòng sông dòng suối tâm linh) có vì bao đổi thay, bao gian truân của cõi đời vô thường bị gần khô cạn:
Ta ngồi lại soi xuống dòng suối rách
Vốc nước lên kỳ cọ mặt mày.
Đúng là anh đã có giây phút tuyệt vời mà không phải ai cũng có thể làm được. Có ai trong chúng ta có giây phút nhìn lại tận cội nguồn của chính tâm ta, để tự xét, tự hỏi một cách trung thực, nhi nhiên như thế chăng ? Kỳ cọ mặt mình cũng chính là kỳ cọ Tâm mình.
Anh cũng đã nhận ra, sau khi cái Tâm đang dần trở lại trong sáng qua cái sát na “đốn ngộ” tự tâm: Rằng đời người là quá ngắn ngủi, trăm năm ở cõi ta bà cũng chỉ như “mộng, huyễn, bào, ảnh”, con người đến với cõi trần với hai tay trắng và lúc trở về với hư vô, cũng chỉ có từng ấy mà thôi ! Đó là “Tánh KHÔNG”, cốt lõi của Phật giáo.
Tôi cho giây phút chánh niệm ấy vô cùng quý báu bởi vì, tu sĩ quên cả đời học tập kinh sách, qua bao giới luật khổ hạnh, cũng chỉ mong “tự chứng” được như thế : Lòng từ bi chân chánh cũng bắt nguồn từ đó.
Bắt nguồn từ cái “thức tỉnh” (hay nói theo Đạo Phật là giác ngộ ban đầu) nhà thơ đã ngược dòng thời gian (thời gian của tâm linh) để tự vấn lòng mình:
Giá như người xưa … gác gươm sườn đá
Tháo đôi giày cỏ thả trôi
Cởi áo vắt vai cười ha hả
Vời trông bốn hướng đất trời…
Lại có chút lòng tự sám hối : “giá như người xưa”. Nếu “người xưa” (một hình ảnh phân thân của tác giả ở quá khứ) sớm tỉnh giác, sớm hiểu ra cõi đời là “xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàn”, là “vô thường và vô ngã”, tất cả pháp hữu vi đều giả tạm (Kinh Kim Cang Bát Nhã : “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng”. Kinh Đại Thừa Kim Cang : “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng, huyễn, bào, ảnh, như lộ diệc, như điệm”), thì đã sớm trở về với cội nguồn trong sáng, an tịnh của Tâm mình rồi. Đã “cởi áo vắt vai… vời trông bốn hướng…”.
Nhưng thực tế thì không được như vậy. Hay nói theo triết lý nhà Phật thì nhà thơ đã bị “bức màn vô minh từ muôn ngàn kiếp” che phủ… Rồi phải tranh giành, bon chen, được mất, thành bại… Cuối cùng, khi chợt tỉnh “giấc mộng Nam Kha” ấy thì “Ta một kẻ hèn”. Ý chữ “kẻ hèn” ở đây phải được hiểu : Ta đã mù quáng vì vô minh, tham ái, sân si, nên không hiểu ra được cái Tâm thanh tịnh bản nhiên, hằng có, hằng sáng trong ta đã bao lâu, để không xứng đáng với “con người đích thực” như gã cùng tử con nhà giàu sang quyền quý đã “quên hạt châu vô giá trong thân” để đi lang thang sống đói khổ trong “Phẩm Thí Du” của “Kinh Pháp Hoa” vậy.
Ta, một kẻ hèn – kẻ hèn đời mới
Hèn, không đáng mặt kẻ hèn
Đức bạc tài sơ, bảy chìm ba nổi
Sao còn vất vả đua chen ?
Tôi đã rất kinh ngạc và thích thú, khi được nghe lời tâm sự (cũng là lời tự thú, lời sám hối) quá đỗi khe khắt, nghiêm túc, tận cùng nỗi “tỉnh thức” của mình. Đúng như lời các vị Thiền sư đã từng nói : “Có giác mới có ngộ”. Không giác thì chẳng bao giờ ngộ được. Ấy là lẽ huyền nhiệm không thể lấy lời lẽ, ngôn từ mà bàn luận vậy ! Có thể gọi đó là “Trí tuệ vô lậu”.
Sau giây phút “phản tỉnh” với tâm mình một cách rất trung thực, rất can đảm (vì không phải ai cũng dễ làm), nhà thơ đã lóe sáng niềm vui, niềm an lạc – có thể gọi là “Pháp hỉ” (nhờ hiểu theo Phật pháp mà có niềm vui, hạnh phúc).
Dãy đồi bên kia là lau là cỏ
Có cây đa già tỏa mát trăm năm.
Kinh Phật có dạy : “Biển khổ mênh mông, quay đầu là bén”. Bên này là vô minh, bên kia là giác ngộ. Chỉ biết hướng về, quay lại – hay vượt qua “bên kia đồi” là sẽ có an vui, thanh tịnh, sẽ không còn quay lăn trong sinh tử luân hồi, không còn “hơn, thua, được, mất”, không còn có khổ đau, phiền não do tham, sân, si, mạn, nghi, tà kiến quấy nhiễu …
Ở đây, qua đến giai đoạn tâm thức đã có chút lóe sáng, chút thanh tịnh hồn nhiên, mà nhà thơ vẫn hãy còn bị ray rứt, áy náy, hoang mang về “cái nghiệp” cũ của mình một cách hết sức đáng trân trọng :
Giá như người xưa … cùng bầy trẻ nhỏ
(Mặc áo Huyền Đoan đội mũ Chương Phủ)
Múa ca vui với trăng rằm.
Nếu như (lại nếu như) thuở xưa sớm tỉnh giác, sớm hiểu “tất cả các hành đều vô thường và khổ đau” (Kinh Pháp cú), mặc áo Thiền, đội mũ Lão Trang vui với thiên hiên, hoa lá, với “ánh trăng rằm” tròn đầy chưa từng thiếu mất của Phật Tánh, thì đâu có nỗi trầm luân, đâu còn sinh tử luân hồi nữa? Hình tượng “Trăng Rằm” trong từ ngữ Phật giáo Đức Phật thường chỉ cho “bản tâm, chơn như” của mỗi con người. Vui với cái “chơn như” hằng hữu trong sáng, tròn đầy ấy – thì có niềm vui nào lớn hơn đâu?
Lại có sự soi xét, nhìn lại thấu đáo từ chính con người mình, chính sinh hoạt tâm linh đã từng dính mắc, nhiễm ô với danh lợi bấy lâu, để tuổi già gần kề, sự vô thường biến đổi đang tiến đến hủy diệt thân tâm, mới chợt biết :
Ta còn gì chăng ? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng ? Khối óc rỗng không
Tầm mắt yếu không đủ nhìn cuối dặm
Đâu bóng con trâu nhòa nhạt giữa đồng?
Cái “có” và cái “không” ở đây phải hiểu là có phước đức, trí huệ, và không có phước đức, trí huệ, chứ chẳng phải là sự “có không” thường tình (được tính theo tiền bạc, tài sản, địa vị …). Đây là một cách “phản quan tự kỷ” nghiêm khắc thấu đạt tôn chỉ Thiền. Tự nhận mình là “đức mỏng tài hèn” hay “không có gì cả”, lời thơ tuy có hơi cường điệu (mà tính chất cuả thi ca là vậy) nhưng cho người đọc biết, nhà thơ đã có giây phút trực nhận của “trí huệ vô lậu”, đã theo cách nhìn của Đạo Phật, là nhà thơ đã “có” từ cái “không” rồi vậy!
Hình ảnh “bóng con trâu” đã nói lên rõ nét sự quay lại, trở về, tìm kiếm chân tâm bị phủ lấp, lu mờ, nhưng buồn tiếc thay – nhà thơ đã phân vân chưa thấu rõ “đâu bóng con trâu nhòa nhạt giữa đồng”. Trong nhà Thiền, người tu Phật (hay chịu ảnh hưởng của tư tưởng Phật giáo) đều phải biết mười bức tranh tu Thiền nổi tiếng “thập mục ngưu đồ”. Kẻ chăn trâu (là chính ta) đi tìm trâu, chăn giữ trâu, hàng phục trâu và đồng nhất với trâu (Tâm) là con đường đi đến giải thoát, an lạc, mà có lẽ tất cả chúng sanh đều ao ước. Tuổi đã về già, sức yếu, mắt mờ… nhà thơ đâu tìm thấy “bóng trâu” rõ ràng nữa để mà chăn giữ, hàng phục, hòa nhập với bản tâm thanh tịnh? Đây là một biểu tỏ thâm tình, chân thực nhìn nhận sự bất lực của chính mình, chứ không khoa trương, lộng ngôn, tự cho là mình đã chứng đạt.
Đoạn cuối bài thơ làm sáng tỏ lên tâm từ, tâm bao dung, tâm hỉ xả – đây chính là cái còn lại quý báu của con người: “Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây”. Tuy nhà thơ không còn gì, có gì, nhưng quả thật anh đã có cái rất lớn, đó là tấm lòng yêu thương bao la đến muôn loài, ngay cả với cỏ cây :
Mặt sạm da mồi tóc râu đã bạc
Ta trở về quê lỡ thợ lỡ thầy
Muốn theo Lão Tiều non Du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây…
Chúng ta đã hiểu nhà thơ muốn tâm sự điều này: “Đối với cỏ cây xưa nay được coi là vô tri vô giác, nhưng đã không nỡ “làm chảy máu” chúng – thì với cõi đời, với mọi người, làm sao anh không yêu thương, gắn bó, kiến tạo chúng cho tốt đẹp, để tất cả đều được hạnh phúc, an vui”. Quan yếu là ở cái Tâm từ bi chân chính ấy, chứ không phải ở những khoe trương, thủ đoạn, gian dối để mãi trôi nổi trong sinh tử khổ đau muôn ngàn kiếp.
Tuy vẫn hiểu rằng từ thơ ca đến đời sống thực là một quãng đường dài, có nhiều đổi thay cách trở – nhưng qua cái phút giây tự vấn, tự soi lại tâm mình của nhà thơ cho ta một niềm tin yêu, rằng anh còn có những thời khắc can đảm, tỉnh giác như tếh trong cuộc đời để rèn luyện tâm mình theo dõi từng bước chân tìm về với chơn tâm, sống trong cuộc đời vô thường ngắn ngủi nhưng vẫn phải làm được đôi điều có ích cho số đông, cho quê nhà…
Bài thơ thắm đượm sâu sắc tư tưởng Phật giáo, có chút âm hưởng của Lão Trang, là một sự hòa điệu rất vi tế, như cùng một dòng sông. Tóm lại, Bài ca ngày về của Trần Huiền Ân đã cho ta có được giây phút quý báu, để có thể tự nhìn lại đời mình, cõi tâm luôn luôn giao động của mình, để sống cho hữu ích một kiếp người vậy.
Huệ Thành –MANG VIÊN LONG Quê nhà
Đăng trong Nghiên cứu và phê bình văn học, Thơ ca | Thẻ Mang Viên Long, Trần Huiền Ân | 65 bình luận
Xin kính chào “thầy” Trần Huiền Ân và bác Mang Viên Long,
Xin chào toàn thể các anh chị đọc giả trang “xứ nẫu” này,
Mới vô tình được vào đây, gặp ngay bài thơ của “thầy” – cũng là cái duyên.
Thú thật, tôi được đọc qua bài thơ này của thầy T.H. qua một trang blog của cựu học sinh Đông Giang mới 2 hôm nay và vừa có comment trên đó. Rồi vô tình được đọc ở trang này qua lời bình – phải nói là tuyệt bút của bác Mang Viên Long.
Ít nhiều, xin được đăng phản hồi này như để làm quen ạ!
“Bài thơ hay lắm Thầy ơi!
Chắc chiu cả cuộc đời, qua cái tuổi thất thập cổ lai, với cái nhìn của “kẻ hèn đời mới”, tự khiêm tốn nhận mình “đức bạc tài sơ”,
“Ta ngồi lại soi xuống dòng suối rách
Vốc nước lên kỳ cọ mặt mày
Hồi ta ra đi hai bàn tay trắng
Giờ ta trở về trắng hai bàn tay”
“Đi hai bàn tay trắng” và “về trắng hai bàn tay” có phải chứa một âm hưởng cao xa của “nhân ngưu câu vong” khi “roi gậy, người, trâu thảy đều không”???
Không phải vô tình mà hình ảnh này lặp lại:
“Ta còn gì chăng? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng? Khối óc rỗng không
Tầm mắt yếu không đủ nhìn cuối dặm
Đâu bóng con trâu nhoà nhạt giữa đồng”
Riêng đoạn này con rất thích, thấy hồn thơ khí khái lắm:
Giá như người xưa… gác gươm sườn đá
Tháo đôi giày cỏ thả trôi
Cởi áo vắt vai cười ha hả
Vời trông bốn hướng đất trời
Việc” gác gươm sườn đá của người xưa” phải chăng có phản phất hình bóng Đỗ Phủ:
An đắc tráng sĩ vãn thiên hà; Tịnh tẩy giáp binh trường bất dụng.
(Ước gì có tráng sĩ kéo nước sông Ngân xuống (dịch chữ thiên hà);
Rửa sạch khí giới, mãi mãi không dùng đến nữa)
Rồi hình ảnh của “giày cỏ thả trôi” lại chứa hình ảnh của Minh Đức Triều Tâm Ảnh qua câu:
“Ta bèn giọt mực sang sông
Đỡ phiền bát nhã đỡ công sắm đò”
Không dùng giầy cỏ trả trôi làm thuyền nữa mà dùng ngay giọt mực, câu thơ này. Phải chăng tâm chơn đã đạt tới giác ngộ tối cao rồi mà “cười ha hả” sảng khoái, “Vời trông bốn hướng đất trời”. Thật là khí khái lắm ạ!
Rồi thầy đúc kết:
“Mặt sạm da mồi tóc râu đã bạc
Ta trở về quê lỡ thợ lỡ thầy
Muốn theo Lão Tiều non du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây”
Da diết lắm thầy ơi. Nếu được “lỡ thợ lỡ thầy” như một phần của thầy thì mấy ai không muốn?!!! Lưu luyến “trở về quê” khi “mặt sạm da mồi tóc râu đã bạc” chuyển tải một hình ảnh triết lý sâu xa, bi ai về cuộc đời dâu bể, ẩn hiện của tứ sắc vô thường. Đâu đó gợi lại hình ảnh của “Hồi hương ngẫu thư”:
“Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi” (少小離家老大回)
Rồi thầy lại kết trong cái kết khác lạ, xa với cái tầm thường, dễ nhận biết:
“Muốn theo Lão Tiều non du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây”
…
Con…
Chỉ muốn khơi ra những khái niệm, giải bày
Trong hiểu biết hạn hẹp của trò, con, hậu bối
Với cuộc sống tiền nhân, của đời thầy chìm nổi
Của “kẻ hèn” chứa dụng ý thật cao xa…
Cứ mãi xin làm trò của thầy… khi chưa một ngày chính thức là trò.
Kính thầy,
Con: Nguyễn Đăng Khoa.
Đó là bài đăng sau khi đọc thơ “thầy”. Cái lạ ở đây là “tự thấy” có cùng cảm nhận với bác Mang Viên Long. Sau khi đọc bài bình của bác, sao thấy hay & sâu sắc quá! Xin nghiêng mình bái phục 2 vị.
Xin được làm quen tất cả và xin chân thành cám ơn.
PS: – Cũng chút ở tấm lòng. Tuy nhiên, bài comment có dài, nếu sai, xin bỏ quá cho ạ!
– Sẽ kể anh MVL nghe về cái duyên “thầy” trò này sau qua e-mail ạ!
Xin kính chào “thầy” Trần Huiền Ân và bác Mang Viên Long,
Xin chào toàn thể các anh chị đọc giả trang “xứ nẫu” này,
Mới vô tình được vào đây, gặp ngay bài thơ của “thầy” – cũng là cái duyên.
Thú thật, tôi được đọc qua bài thơ này của thầy T.H. qua một trang blog của cựu học sinh Đông Giang mới 2 hôm nay và vừa có comment trên đó. Rồi vô tình được đọc ở trang này qua lời bình – phải nói là tuyệt bút của bác Mang Viên Long.
Ít nhiều, xin được đăng phản hồi này như để làm quen ạ!
“Bài thơ hay lắm Thầy ơi!
Chắc chiu cả cuộc đời, qua cái tuổi thất thập cổ lai, với cái nhìn của “kẻ hèn đời mới”, tự khiêm tốn nhận mình “đức bạc tài sơ”,
“Ta ngồi lại soi xuống dòng suối rách
Vốc nước lên kỳ cọ mặt mày
Hồi ta ra đi hai bàn tay trắng
Giờ ta trở về trắng hai bàn tay”
“Đi hai bàn tay trắng” và “về trắng hai bàn tay” có phải chứa một âm hưởng cao xa của “nhân ngưu câu vong” khi “roi gậy, người, trâu thảy đều không”???
Không phải vô tình mà hình ảnh này lặp lại:
“Ta còn gì chăng? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng? Khối óc rỗng không
Tầm mắt yếu không đủ nhìn cuối dặm
Đâu bóng con trâu nhoà nhạt giữa đồng”
Riêng đoạn này con rất thích, thấy hồn thơ khí khái lắm:
Giá như người xưa… gác gươm sườn đá
Tháo đôi giày cỏ thả trôi
Cởi áo vắt vai cười ha hả
Vời trông bốn hướng đất trời
Việc” gác gươm sườn đá của người xưa” phải chăng có phản phất hình bóng Đỗ Phủ:
An đắc tráng sĩ vãn thiên hà; Tịnh tẩy giáp binh trường bất dụng.
(Ước gì có tráng sĩ kéo nước sông Ngân xuống (dịch chữ thiên hà);
Rửa sạch khí giới, mãi mãi không dùng đến nữa)
Rồi hình ảnh của “giày cỏ thả trôi” lại chứa hình ảnh của Minh Đức Triều Tâm Ảnh qua câu:
“Ta bèn giọt mực sang sông
Đỡ phiền bát nhã đỡ công sắm đò”
Không dùng giầy cỏ trả trôi làm thuyền nữa mà dùng ngay giọt mực, câu thơ này. Phải chăng tâm chơn đã đạt tới giác ngộ tối cao rồi mà “cười ha hả” sảng khoái, “Vời trông bốn hướng đất trời”. Thật là khí khái lắm ạ!
Rồi thầy đúc kết:
“Mặt sạm da mồi tóc râu đã bạc
Ta trở về quê lỡ thợ lỡ thầy
Muốn theo Lão Tiều non du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây”
Da diết lắm thầy ơi. Nếu được “lỡ thợ lỡ thầy” như một phần của thầy thì mấy ai không muốn?!!! Lưu luyến “trở về quê” khi “mặt sạm da mồi tóc râu đã bạc” chuyển tải một hình ảnh triết lý sâu xa, bi ai về cuộc đời dâu bể, ẩn hiện của tứ sắc vô thường. Đâu đó gợi lại hình ảnh của “Hồi hương ngẫu thư”:
“Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi” (少小離家老大回)
Rồi thầy lại kết trong cái kết khác lạ, xa với cái tầm thường, dễ nhận biết:
“Muốn theo Lão Tiều non du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây”
…
Con…
Chỉ muốn khơi ra những khái niệm, giải bày
Trong hiểu biết hạn hẹp của trò, con, hậu bối
Với cuộc sống tiền nhân, của đời thầy chìm nổi
Của “kẻ hèn” chứa dụng ý thật cao xa…
Cứ mãi xin làm trò của thầy… khi chưa một ngày chính thức là trò.
Kính thầy,
Con: Nguyễn Đăng Khoa.
Đó là bài đăng sau khi đọc thơ “thầy”. Cái lạ ở đây là “tự thấy” có cùng cảm nhận với bác Mang Viên Long. Sau khi đọc bài bình của bác, sao thấy hay & sâu sắc quá! Xin nghiêng mình bái phục 2 vị.
Xin được làm quen tất cả và xin chân thành cám ơn.
PS: – Cũng chút ở tấm lòng. Tuy nhiên, bài comment có dài, nếu sai, xin bỏ quá cho ạ!
– Sẽ kể anh MVL nghe về cái duyên “thầy” trò này sau qua e-mail ạ!
Cảm ơn tất cả tấm lòng của thân hữu xa gần. Thật ra tôi làm thơ là làm thơ, còn những điều khác do MVL “nghĩ” ra chớ đâu phải của tôi. Tôi được biết nhiều vị tu sĩ, có đi chùa và đi nhà thờ, mà là đi chơi thôi, không biết một câu kinh nào, nói chuyện với quý thầy, quý cha cũng chuyện không đâu vào đâu. MVL cho tôi những “Phật tánh” để làm một cuộc “hàng trình” và những lời khen của bằng hữu làm tôi ngại quá. Tôi vẫn biết mình lòng đây “tham sân si”, nhưng không tu được, tuy lắm lúc cũng hiểu là “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”. (thâ)
Cảm ơn tất cả tấm lòng của thân hữu xa gần. Thật ra tôi làm thơ là làm thơ, còn những điều khác do MVL “nghĩ” ra chớ đâu phải của tôi. Tôi được biết nhiều vị tu sĩ, có đi chùa và đi nhà thờ, mà là đi chơi thôi, không biết một câu kinh nào, nói chuyện với quý thầy, quý cha cũng chuyện không đâu vào đâu. MVL cho tôi những “Phật tánh” để làm một cuộc “hàng trình” và những lời khen của bằng hữu làm tôi ngại quá. Tôi vẫn biết mình lòng đây “tham sân si”, nhưng không tu được, tuy lắm lúc cũng hiểu là “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”. (thâ)
Tình cờ vào xunau,được đọc một bài thơ bùi ngùi đầy tâm trạng của một kẻ sĩ bất đắc chí bị cuộc đời đưa đẩy nhưng vẫn giữ được thiện tâm của mình. Một bài thơ hay
Anh Mang Viên Long ơi bây giờ anh ở Bình Định hay Sài Gòn ?
Chào Minh Vũ! Tôi đang ở quê- Bình Định – xứ Nẫu ấy mà ! MV chắc là đang ở Saigon? Nghe tên quen quen, nhưng không nhớ rõ MV hiện ở đâu? Chúc MV & Gia đình an vui nhé?
Anh Long ơi ! Gần đến Ngày NGVN xin anh cho đăng bài Thầy tôi lên Trang Xứ Nẫu đi anh. Anh gửi liền cho Saunau đi nhé ! Chào Anh !
Thơ và lời bình đêu hay.
Cám ơn HERMIONE đã đồng cảm với Tác giả & tôi! Chúc ngày đầu tuần An Vui nhé?
Bài thơ chất chứa nỗi niềm.
Lời bình hay thật.
Cám ơn Cậu nha? Đã về nhà chưa dzẫy? Chúc ngày mới dzui dzẻ!
Bài thơ có quá nhiều tâm sự của một người đã trãi qua biết bao nhiêu chìm nỗi của nhân thế “Sau giây phút “phản tỉnh” với tâm mình một cách rất trung thực, rất can đảm (vì không phải ai cũng dễ làm), nhà thơ đã lóe sáng niềm vui, niềm an lạc”
Thơ hay mà lời bình thơ cũng sắc sảo không kém
Chào Nguyễn Thị Hồng! H đang sống ở Pleiku? Là ” dân chính gốc Phố Núi”
sao? Pleiku với tôi có nhiều kỷ niệm! Cám ơn H đã chia sẻ! Chúc ngày đầu tuần vui vẻ nhé?
Kính hai anh Trần Huiền Ân và anh Mang Viên Long :
Sáng Chủ nhật, ngồi một mình với li café+bao thuốc lá+máy tính_buồn!(sau những cuộc vui liên hoàn…)_nên đồng cảm nhận cái lẽ “Vô thường” trong thơ&bình thơ_của hai anh :
….” Lại có sự soi xét, nhìn lại thấu đáo từ chính con người mình, chính sinh hoạt tâm linh đã từng dính mắc, nhiễm ô với danh lợi bấy lâu, để tuổi già gần kề, sự vô thường biến đổi đang tiến đến hủy diệt thân tâm, mới chợt biết :
Ta còn gì chăng ? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng ? Khối óc rỗng không
Tầm mắt yếu không đủ nhìn cuối dặm
Đâu bóng con trâu nhòa nhạt giữa đồng?”…….
**********
Thơ anh Huiền Ân đã được anh MVL “mổ xẻ” hết trơn rồi(quá hay);nên, em chẳng biết viết gì thêm.Nhưng, em “lục lọi” được bài thơ “Chén rượu Vô thường”_thấy cũng hay_nên gửi tặng(đặc biệt cho anh MVL_mặc dù biết “không được uống rượu” là một trong “ngũ giới” của nhà Phật).Nào, đêm nay_nếu có thể được(18 âl_vẫn còn trăng đó) ta cùng nhấp “Chén rượu Vô thường”_các anh nhé?:
Chào Vinh Rùa! Cám ơn một cái com rất ấn tương! Tôi đã nghe ” Chén Rượu Vô Thường ” – không ngở rượu cũng đã giúp ta ” ngộ ” được cuộc đời là cõi tạm – vậy thì, dại gì mà không….cungj ly vời VR & các bạn nhỉ? Hà hà…Tôi mấy hôm nay – cũng cungj ly dài dài mà! Tối qua ” cụng ” ở Eden – QN/ sáng nay…” cung ” ở NK – quê Như Tuấn & NHD & quê vờ PVP…. Chúc VR chiều CN …miệt mài vậy nhé! MVL
Anh Long ơi ời! “….. – không ngở rượu cũng đã giúp ta ” ngộ ” được cuộc đời là cõi tạm – vậy thì, dại gì mà không….cungj ly vời VR & các bạn nhỉ?….”.Dzẫy thì: Xin phép, cho “nghỉ tu” vài giờ để uống rịu vô thường_anh Long há?Tối nay, em lại được tụ tập cùng bạn bè(Quảngãi).Em chúc anh tối chủ nhật và…những tối khác, đim nào cũng được nhấp chén vô thường cùng những người mình yêu thick!!!
Bài thơ của anh Trần Huiền Ân rất cảm khái rồi, qua lời bình của anh Mang Viên Long
nữa thì thơ chắp cánh bay cao.Chúc hai anh thật sức khỏe và an vui.Tình thân
Cám ơn TDL nghe? Vẫn dzui dzẻ luôn chứ, cậu? Ở Saigon chắc là dzui hơn ở quê rồi! Tôi và anh THÂ ” vẫn vậy vậy” thôi! Chúc CN cafe vui!
Đọc bài thơ của nhà thơ Trần Huiền Ân và bài viết của chú cháu mới hiểu được cái hồn của bài thơ. Mọi chuyện được mất trong đời giống như dòng nước chảy xuôi. Giữ được cái tâm sáng, thánh thiện là đáng quý nhất trong đời. Chúc nhà thơ và chú an lành, may mắn trong cuộc sống.
Thăm Minh Nguyệt! Chú THÂ cho biết đã mail cám ơn MN về tập truyện mới rồi – chúc MN mạnh giỏi & viết khỏe! Chú cám ơn MN đã đồng cảm với Tác giả & bài ghi cảm nhận của Chú nhé? Đúng vậy! ” Mọi chuyện được mất trong đời giống như dòng nước chảy xuôi. Giữ được cái tâm sáng, thánh thiện là đáng quý ! ” Chúc MN chủ nhật An Lành & Vui Vẻ nhé?
Thơ chán ngán mà vẫn giữ được cái tâm tịnh.
Hay
Cám ơn Minh Vũ cảm thấy ” hay “! Thật ra, đó là phút giây…tự nhìn lại mình- rất chân thành thôi! Chúc an vui nhé?
Buổi sáng chủ nhật được trò chuyện cùng nhà văn Mang Viên Long mà mình yêu mến quả là niềm hạnh phúc anh Long ơi
Thanks MV nghen! Chúc ngủ ngon!
Chào nhị vị Trưởng Lão,
Lời thơ đầy khí khái, người đời thường nói “lỡ thầy lỡ thợ chẳng ra chi” nhất là thời buổi hiện tại, dẫu sao lời thơ cũng rất thật, có lẽ tác giả vắt lòng ra con chữ? ít ra cũng có cái để đời…
Lời bình thơ lại dìu dắt ta vào cõi vô thường đạo hạnh của Phật pháp, ôi duyên ngộ lại làm thơ sáng tỏ và bay bổng hơn…
Cám ơn nhị vị huynh đài, may mà TB có gia đình rồi, nếu còn độc thân chắc là phải tìm Chùa tu tạm, hic…
TB mà dzô chùa tu…tạm thì chắc là cái chùa nớ toàn là tín nữ, hổng có một mống thiện nam nào ! hào … hào … !
Thiên Bồng ơi! Đâu cần gì ” vô chùa ” ?
Cậu sống hết lòng dzậy là ” ngion ” rồi!
Chúc TB an vui nhé?
Ta còn gì chăng ? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng ? Khối óc rỗng không
Tầm mắt yếu không đủ nhìn cuối dặm
Đâu bóng con trâu nhòa nhạt giữa đồng
Một bài thơ hay….một bài bình cũng hay,đọc xong tự dưng thấy lòng chùng xuống với bao nỗi u hoài về một kiếp sầu nhân thế
Cám ơn Vân Hạc! Cái nick của bạn hay quá!
Bài thơ hay , lời bình của anh Mang Viên Long sâu sắc làm YD cứ đọc đi dọc lại cả thơ và lời bình .Rất ý nghĩa !
Cám ơn YD nhé? Em đã chịu khó đọc vậy thì còn gòìdzui hơn cho tác giả nhỉ! Chúc em ngủ ngon !
Trùi ui ! Mới 8g35 mà chúc em ngủ ngon rùi ! Ai chơi kỳ dzẫy ??!! Giờ này là giờ bắt đầu …đi chơi đó anh Long quơi ! hì hì hì
Nguyentiet đọc thơ của anh Trần huiền Ân , bài bình thơ của anh Mang Viên Long và các com của các anh và các bạn với cảm giác thú vị. Đọc , nghe, biết và để học… Cám ơn hai tác giả , các anh và các bạn .Chúc tất cả mọi người luôn được an nhiên trong tâm hồn.
Khiêm tốn hè ?
Cảm ơn hữ !
Cô giáo …”tán” ?!
Chào nguyentiet! Ạnh THÂ gởi lời cám ơn em! ( còn anh thì…quen quá rồi mà! ) Chúc em ” luôn được an nhiên trong tâm hồn.” nhé?
Sáng chủ nhật đọc bài thơ của anh Trần huiền Ân đã hay rồi, bài bình thơ của anh Mang Viên Long thơ càng bay bổng giúp em hiểu thấm thía ý thơ sâu sắc thâm trầm cao siêu hơn nữa, thật thú vị vô cùng.
Cảm ơn hai anh Trần huiền Ân & anh Mang Viên Long, chúc hai anh chủ nhật tươi hồng.
Thân mến.
Chào Hoàng Kim Chi! Anh vô ý quá – em ở đây mà không thấy? Anh xin lỗi nhé? Anh THÂ gởi lời cám ơn KC đó. Được KC khen vậy – ai mà không vui nhỉ? Em đọc và đồng cảm với Thơ & lời bình thật là quý! Chúc em luôn an vui nhé? MVL
Ta còn gì chăng ? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng ? Khối óc rỗng không
______
Còn nhiều chứ anh. Đó là chữ tâm của kẻ sĩ!
Tường Vy nói rất chình xác. Cái còn lại là rất lớn mà! Nhưng vào lúc ấy – Tg đã quá khắc khe với chình mình …Chúc TV ngủ mgon nhé?
Thăm nhị vị huynh trưởng! Em xin chia sẻ cùng Anh THÂ và anh MVL về ” Bát Hát Ngày Về ” : Một đời làm thơ, mà có được 1 bài như vậy – kể cũng thật hiếm! Chúc nhị huynh mãi an vui và mạnh giỏi nghen?
Đúng dzậy, P ạ!
Anh TRẦN HUIỀN ÂN ơi,bài thơ vừa ngậm ngùi chua xót nhưng làm cho người đọc “đã thực sự làm cho tôi thấy được cái mới, cái chuyển hóa tâm thức trong anh đang nẩy mầm, đang có chiều hướng về tâm linh, về bản chất hồn nhiên – về cái sinh hoạt nhiệm màu mà theo tư tưởng Đạo Phật gọi là “Phật Tánh”, và nhà Thiền gọi là “Bản lai diện mục” của chính mỗi con người, mà với cái tâm điên đảo, lăng xăng dính mắc… không thể hiểu và tìm thấy ra được.” như phê bình của sư huynh Mang Viên Long
Cảm ơn hai anh đã cho em đọc được bài thơ hay và bài phê bình sâu sắc
Gành Ráng ơi! Cám ơn GR đã chịu khó đọc & chia sẻ cùng chúng tôi nhé?
Chua xót cay đắng và nhiều truân chuyên nhưng vẫn giữ được chất khí khái kiên cường của một kẻ sĩ,rất đáng khâm phục
Chào Minh Hồ! Bạn đã rất hiểu tác giả! Chúc an vui!
Ta trở về quê lỡ thợ lỡ thầy
Muốn theo Lão Tiều non Du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây
._________
CÂU KẾT HAY VÀ NHÂN VĂN QUÁ
Cám ơn Thui Hồng đã đồng cảm với Tác giả! Chúc ngủ ngon!
Thơ hay mà bình cũng có ý nghĩa. Chúc hai anh ngày cuối tuần bình an may mắn,sức khỏe.
Chào Áo Tím! Được em khen chắc là anh THÂ dzui lắm! ( trong đó anh cũng ” ké ” chút mà! ). Chúc AT ngày cuối tuần an vui & hạnh phúc nhé? MVL
Bài thơ hay quá
Chào Nguyễn Văn Hinh! Cám ơn Bạn đã khen! Vậy mà vì ” bài thơ hay ” này, mà anh THÂ đã một phen ” bị ” hiểu lầm – khổ tâm đấy! Chúc Bạn vui vẻ! MVL
– Xin nói trước hai huynh Mắm Ruột và Tú Gàn. Cho tui ăn theo 2 lời Còm của 2 huynh nhé !
– Bài thơ của Bác Trần Huiên Trân hay và sâu sắc ” với đời” lắm !
– Lời bình của Bác MVL lại tuyệt chiêu nữa ! chưa nói đến.hình thức…., mà xoáy sâu vào nội dung … và “mổ xẻ” … nội tâm của TG theo hướng triết lý nhà Phật- Đạo Khổng, Đây là lời bình có ” công lực thâm hậu”, Xin bái phục bác MVL .
Chào hai Bác và thân hữu Xứ nẫu !
TUTHUC ơi! Cậu lại gọi tôi bằng ” Bác ” nữa sao? Tôi đâu có gia? Hà hà…Anh em thôi nhé? Gần gũi & thân tình hơn. Cám ơn TT đã góp ý cùng anh THÂ & tôi. Chúc ngày cuối tuần cụng ly/ nhưng cấm sỉn ! MVL
Xin huynh cứ tự nhiên cho ! Tư tưởng…dzừa dzừa (hông dám lộng ngôn) gặp nhau là chỗ này đây, huynh à !
Ta, một kẻ hèn – kẻ hèn đời mới
Hèn, không đáng mặt kẻ hèn
Đức bạc tài sơ, bảy chìm ba nổi
Sao còn vất vả đua chen ?
=========================
Chúc anh Long khỏe, vui
Chào anh! Cám ơn anh đã đọc & chia sẻ! Cám ơn lời chúc. Vâng, hẹn chiều nay gặp nhau ở khách sạn Eden để cùng chia vui với gđ nhà thơ VNT nhé? Anh em cụng nhé? MVL
Kính nhị vị lão huynh,
Thơ đã hay mà bình cũng hay không kém. Mấy ngày nữa tôi định về BĐ,- chẳng có việc gì ngoài nhớ quê, nhớ bạn – mà được đọc bài thơ của bác Trần và lời bình của bác Mang thật tuyệt. Cũng là cái duyên nó thế.
Người ta thường bảo về già người ta về với Phật-Lão-Trang, có ý thức hay vô thức. Lão giả an chi. Quả tình tư tưởng của ba nhà ấy giúp người lớn tuổi tìm được cái “an”. Hoàng hôn ánh sáng nhạt dần, nhạt dần rồi tối dần, tối dần. Tuổi xế chiều cũng thế, lùi dần, lùi dần rồi tan, rồi biến vào hư vô. Ai cũng thế thôi. Sống-chết, có-không, thực-hư,…thế thôi.
Đọc thơ của bác Trần tôi thấy như tâm sự của chính mình. Đời người là một cuộc hành trình, có đi ắt có đến. Tuy mỗi người có trải nghiệm riêng nhưng đại thể thì giống nhau.
Có một chút khang khác thôi. Dường như, với tôi, chưa bao giờ, hoặc chỉ thoáng qua, tôi tự vấn về đức-tài, thành-bại, thợ-thầy, rủi-may, …Làm sao cân đo đong đếm được, càng không thể so sánh mình với người, càng không nên lấy được-mất đối chiếu những mục tiêu mình từng đặt ra cho mình.
Thôi thì ngày trở về cứ cười tràn. Mùa hè cởi quần áo tắm mát sông Côn, rủ đám con cháu chơi vài xị. Mùa Đông đơm đó, lưới cá về kho nghệ. Cao hứng rủ Trần Viết Dũng, Nguyễn Đình Lương (tay nầy mới tịch), Thỏ Con, Mèo Con,…cà phê, cà pháo, nói dóc đủ chuyện trên đời. Ra vườn hái rau. Làm thơ, viết truyện chẳng cần hay dở. Tất cả đều là cuộc chơi. À, còn quên một chuyện không lớn, không nhỏ: giamahavu-iu.
Ra đi gặp vịt cũng lùa,
Gặp duyên cũng kết,
Gặp chùa cũng tu.
Chúc hai huynh vui vẻ eeeeeeeeeeeeeeeeeeee………………
Chào Mắm Ruột! Hễ nghe có… ” mắm ruột ” là dzui rồi! Tôi khoái ăn mắm ruột lắm! Chiều hôm kia, sau tuần trà & chanh Rhum ở Gió Đồng Nội, tôi mời PVP & NHD cùng…đi ăn bán xèo chấm mắm ruột. Đứa nào cũng khen ngon! ( là ngày Mồng 1 nhưng tôi ” tạm thời “…nghỉ chay/ chơi mặm !).
Cám ơn MR đã chia sẻ tâm tình & đồng cảm với anh THÂ. Vâng, khi nào có dịp về quê – mong gặp! Chúc ngày cuối tuần An Lành nghen! MVL
Xin chào hai bác nhà thơ Trần Huiền Ân & Mang Viên Long !
Bài thơ “tự kiểm điểm” của anh THÂ và lời bình của anh MVL phải nói ngay là QUÁ HAY !
Đọc – ngẫm nghĩ … mới thấy rõ : Nhận thức là một quá trình xuyên suốt bao cuộc bể dâu đời người, đến một giới hạn nào đó – sớm hay muộn – rồi cũng sẽ lâm vào cảnh “lực bất tòng tâm” !
Nhận biết sớm – an vui sớm ! Nhận biết trễ – an vui chậm , tùy duyên và tùy phước huệ của mỗi người – của từng người …
Tôi xin bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với hai huynh trong nhân sinh quan này !
Chúc hai huynh tìm thấy an vui trong cõi tạm ngày về !
Tú Gàn ơi! Cậu gọi tui bằng ” Bác ” thì có hơi tội ! ( anh THÂ thì được. ). Lại ” gán ‘ cho cái danh ” nhà thơ ” thì càng tội hơn.( ! ) Thật ra, hồi trẻ – ai cũng bắt đầu mơ mông & làm thơ chơi! Tôi cũng có. Thơ tôi dở. Nên thôi. Chỉ làm chơi cho anh em bè bạn đọc rồi quên lúc ngầu hứng. Ví dụ, sáng qua – ngồi một mình mà không lên máy viết được- bèn nhắn 4 câu cho (..) và cho NT đọc! Bây giờ nhớ lại – ghi ra đây để cho Tú Gàn chia sẻ nhé?
” Anh như hòn đá giữa đường
Cho em ngồi nghỉ. dặm trường. Nắng trưa
Em đi còn chút hương thừa
Anh còn trơ lại, gió mưa. Măc lòng ”
Cám ơn lời chia sẻ cùng THÂ & Tôi.( anh THÂ ủy nhiệm tôi recom mà!
Hà hà…
Xin huynh MVL lượng thứ ! Nhấp chuột gửi còm lẹ quá, đọc lại mới thấy thiếu hai chữ “nhà văn” trước tên huynh – thì đã muộn rầu ! … Gọi Bác là gọi theo con mà huynh, anh của cha không là Bác thì là gì ?
Hết huynh NT nói tới “hòn đá iu” giờ tới huynh đòi làm “hòn đá giữa đường” nữa ! Hơi bị … ngộ à nghen ??? Đá này là đá gì hổng biết nữa !!!
Bốn câu thơ ngẫu hứng của huynh cũng có … lý đó chớ hợ ???
Hờ hờ …
Tôi hiểu rồi! Nói giỡn cho dzui vậy mà! Chúc TG ngủ ngon nghen? ( tôi vừa mới…cụng ly ở Eden và – rất mệt! Thông cảm nhé…cháu! )
Ta ngồi lại soi xuống dòng suối rách
Vốc nước lên kỳ cọ mặt mày
Hồi ta ra đi hai bàn tay trắng
Giờ ta trở về trắng hai bàn tay
+++++++++++++
Sao hoàn cảnh giống em quá,nhưng em không được như anh là:
+++++++++++++++++
Tháo đôi giày cỏ thả trôi
Cởi áo vắt vai cười ha hả
+++++++++
Đây là bài thơ đúng là của một kẻ sĩ,khí khái,hay quá
Cám ơn Bạn NVT đã đọc & có lời động viên nhau! Chúc ngày cuối tuần an vui nhé? MVL