Nam Thi.
Đó là một sáng cuối năm 1970 ở Sài Gòn.
Trên đường đến tòa soạn nhật báo Bưu Điện Sài Gòn ở đường Võ Tánh, như mọi ngày Yên Ba ghé quán cốc trước nhà thờ Huyện Sỹ đường Bùi Chu để điểm tâm qua loa, có khi chỉ kêu một ly café đen vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ về công việc phải làm trong ngày. Thật ra, công việc của anh ở tòa soạn chẳng có gì quan trọng phải hao tâm tổn trí, bởi anh chỉ là một phóng viên mới vào nghề, thuộc loại “thiên lôi sai đâu đánh đấy”. Sếp của anh là một tay kỳ cựu trong làng báo, nổi danh là người “ bỏ Sài Gòn trong túi”, có vô số nguồn tin trong giới chính khách, chính quyền, quân đội, cảnh sát, thương nhân và cả giới ngoại giao, báo chí nước ngoài. Ông ta chỉ ghé tòa soạn sau 9 giờ sáng và làm việc khoảng một giờ để “làm tin”, chọn tin vedette, cắt đặt công việc cho đám thiên lôi như Yên Ba. Sau khi bài đã giao cho thư ký tòa soạn, đám phóng viên tự do “tan hàng”, chờ đến 4 giờ chiều mới biết báo in có được phát hành hay bị Bộ Thông Tin “hốt, cắt, đục” – hốt là báo bị tịch thu, cắt đục là bị kiểm duyệt một số đoạn hay cả bài. Nhưng đó là chuyện của các ông chủ nhiệm, chủ bút và ban trị sự chứ không liên can trực tiếp đến đám thợ viết như Yên Ba.
Thế mà hôm nay Yên Ba có chuyện đau đầu, chưa biết phải xử lý thế nào. Đúng là ách giữa đàng mang vào cổ. Hôm qua, tay phụ trách trang văn nghệ của báo nhắc anh, “ ông kêu Thạch Bi gửi tiếp bài cho feuilleton Mùa Hoa Lửa đi nhé, chỉ còn hai kỳ nữa thôi đấy”. Thạch Bi hứa về Tuy Hòa mấy bữa thăm mẹ đau rồi vào, viết sẵn bài để lại đủ đăng bảy bữa, ấy vậy mà nay chưa thấy mặt mũi đâu cả. Chính anh là người giới thiệu Thạch Bi với tòa soạn để cái truyện tâm lý xã hội nhiều kỳ nầy được lên báo. Chẳng có nhà văn nào viết sẵn để giao cho báo tập truyện mấy trăm trang. Những người nổi tiếng như nhà văn An Khê, Tế Xuyên,…mỗi sáng xách máy đánh chữ Olympia đến tòa soạn gõ ngàn từ đủ đăng trong ngày rồi qua tòa soạn báo khác gõ truyện khác.
Anh hy vọng Thạch Bi sẽ về hôm nay. Nhưng lỡ nó không về kịp thì sao. Suy đi tính lại, giải pháp tối ưu là viết thay cho hắn, “đá câu giờ” đến khi hắn trở về. Khổ nỗi, tuy cùng có bằng cử nhân văn chương nhưng anh chưa bao giờ cầm cây bút sáng tác thơ, truyện ngắn, truyện dài nên phải làm phóng viên cò con. Còn Thạch Bi ngay từ lúc còn học trung học đã có truyện đăng báo, được thừa nhận là nhà văn trẻ với mấy đầu sách. Nhờ cái “mark” nhà văn, hắn cộng tác với mấy tờ báo, tạp chí và lai rai đi dạy mấy trường tư quanh Sài Gòn, Gia Định, Hậu Nghĩa…kiếm tiền rủng rỉnh, lâu lâu lãnh nhuận bút đãi bạn bè cà phê cà pháo, bia bọt. Riêng anh, tiền của hắn xài chung. Vì vậy, bằng mọi giá ,anh phải cứu cái “Mùa Hoa Lửa” nầy.
Sau khi làm xong công việc trong ngày, Yên Ba ở lại tòa soạn đọc hết 56 kỳ báo của “Mùa Hoa Lửa” để biết Thạch Bi đã viết gì, câu chuyện phát triển đến đâu và văn phong thế nào. Thú thật, tuy là bạn thân nhưng anh ít khi đọc văn của hắn trừ những trường hợp buộc phải “chịu khó” đọc lướt qua để tán dóc lấy lòng hắn ở bàn nhậu vì dẫu sao hắn thường chi tiền. Lần nầy, anh không thể cỡi ngựa xem hoa được mà phải đọc kỹ, ghi lại các chi tiết quan trọng và tên nhân vật trên giấy.
Đến hơn ba giờ chiều Yên Ba nghiên cứu xong phần truyện đã viết của Thạch Bi. Té ra “hoa lửa” là hoa phượng vỹ, chứ không phải khói lửa chiến tranh. Đó là một câu chuyện tình tay ba trong giới sinh viên. Thúy, sinh viên sư phạm con nhà giàu, yêu Vinh sinh viên văn khoa, gốc Phú Yên ( cùng quê của tác giả) nhưng gia đình nàng không chấp thuận vì muốn gả nàng cho bác sỹ Lương, con một ông lớn giàu có. Vinh tuy yêu nàng nhưng là người tự trọng, nên đăng ký đi lính để giúp nàng dễ dàng quyết định. Nàng cũng không muốn mang tiếng ham phú phụ bần nên khi ra trường nàng chọn nhiệm sở là trường Tăng Bạt Hổ ở Bồng Sơn, Bình Định, một nơi nàng chỉ biết trên bản đồ, trên các sách địa chí mà chưa từng đặt chân tới. Nàng lựa chọn như vậy là tỏ thái độ phản kháng với cuộc hôn nhân ép buộc của cha mẹ và dứt khoát với Bs Lương. Ngoài ra, tình yêu với Vinh từ lâu thôi thúc nàng khám phá vùng quê hương của Vinh mà nàng thường nghe anh kể, vì Bình Định và Phú Yên không khác nhau mấy về ngôn ngữ, phong tục, tập quán…Nàng không cho anh biết quyết định của mình cho đến khi nàng nhận được Sự Vụ Lịnh của Nha Trung Học Bộ Quốc Gia Giáo Dục. Biết tính nàng, Vinh không ngạc nhiên mà chỉ lưu ý nơi nàng sẽ đến là một vùng chiến sự ác liệt. Nàng cười: “Em có nghe bọn bạn nói thế. Nhưng ở đó người ta vẫn sống thì mình cũng sống được. Em nghĩ có thể ở đó người ta cần mình hơn…”. Nàng muốn Vinh cùng đi nhận nhiệm sở với nàng, giúp nàng sắp xếp chỗ ăn, ở. Vinh rất ngại nhưng không thể từ chối, nên xin đơn vị nghỉ phép thường niên để đi với nàng…
Thạch Bi viết đến đấy thì dừng …Cuối trang có ghi “Mai tiếp”. Hắn viết theo kiểu nhẩn nha để “lợi trang”, cắt những đối thoại giữa các nhân vật thật ngắn rồi xuống dòng, có khi để nhân vật độc thoại, có khi phân tích tâm lý. Mỗi trường đoạn như vậy lấp đầy ba cột báo dành cho truyện. Giống như truyện kiếm hiệp, tác giả đánh lừa sự suy đoán của độc giả để tạo sự thu hút, khiến độc giả phải bỏ tiền mua báo hằng ngày để xem câu chuyện tới đâu. Trong trường hợp nầy, độc giả sẽ đoán Thúy muốn rủ Vinh đi theo nàng để họ có điều kiện gần gũi vì nàng đã quyết tâm trao thân gửi phận cho chàng, đặt cha mẹ nàng vào sự đã rồi, đành phải chấp nhận cho họ lấy nhau. Yên Ba cũng nghĩ như vậy nhưng nếu tác giả không có ý đồ đó thì sao? Chính vì vậy, Yên Ba chỉ còn có cách “đá câu giờ” để chờ Thạch Bi, câu càng lâu càng tốt. Và đêm ấy anh bắt đầu gõ máy chữ để kịp sáng mai giao bài…
Chuyến bay DC.4 hai động cơ cánh quạt của Air Vietnam từ Tân Sơn Nhứt ra Quy Nhơn kéo dài hơn 2 giờ. Vinh hẹn Thúy ở phòng đợi phi trường. Thúy đã thận trọng không cho người nhà đưa tiễn để không ai biết có Vinh đi cùng. Chuyến bay khởi hành lúc 10 giờ sáng, họ dự định lưu lại thành phố Quy Nhơn đến hôm sau sẽ đi tiếp ra Bồng Sơn…
Đến 10 giờ tối, Yên Ba đã “vẽ” được hai kỳ báo mà máy bay vẫn chưa cất cánh. Hết tả cảnh chen lấn ở phòng đợi, rồi check-in,…Thúy gặp người quen trò chuyện, đến cảnh phi trường nhộn nhịp máy bay quân sự Mỹ lên xuống, vân vân và vân vân. Sáng hôm sau, anh nộp bài, đương nhiên anh không dại nói đó là “tác phẩm” của mình. Anh chàng phụ trách trang văn nghệ xem lướt qua, không một chút nghi ngờ mà còn khen: “ Cha Thạch Bi biết xài máy chữ rồi a, tốt lắm. Chả viết tay khó đọc thấy mồ tổ, bọn sắp chữ kêu trời luôn…”. Thật ra, Yên Ba không viết tay vì sợ lộ mặt chữ nên anh cố đùng máy chữ mặc dầu anh gõ chậm rề.
Hết hai kỳ. Yên Ba tiếp tục vẽ thêm hai kỳ nữa mà Thạch Bi vẫn chưa về. Suốt chuyến bay, do tiếng ồn của động cơ nên hai nhân vật không nói chuyện với nhau được, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng. Thúy tưởng tượng nếu máy bay rơi…Gia đình nàng sẽ rất ngạc nhiên khi được thông báo có Vinh cùng tử nạn. Nàng cảm thấy thích thú vì lúc ấy mọi người sẽ biết quyết tâm của nàng. Nhưng giá Thúy và Vinh may mắn không chết, họ trải qua những ngày trong rừng rậm chờ đợi người ta đến cứu…Biết đâu họ sẽ phải trèo đèo lội suối hàng tuần…Cứ thế, óc tưởng tượng của nàng trải dài suốt hai kỳ báo kế tiếp.
Họ thuê phòng ở khách sạn Việt Cường ở đường Gia Long, ngay trung tâm thị xã Quy Nhơn. Mai họ có thể đi bộ đến bến xe cách đó không xa, ngay đầu đường Võ Tánh. Thúy bất ngờ vì Vinh lấy hai phòng kế nhau. Nàng vẫn đinh ninh họ sẽ ở chung một phòng. Từ khi có ý nghĩ yêu cầu người yêu cùng đi với mình, nàng hồi hộp khi nghĩ đến cảnh họ lần đầu tiên ngủ chung giường. Đối với nàng đó sẽ là đêm tân hôn…Nàng thoáng thất vọng nhưng không dám nói ra với Vinh. Buổi chiều hôm ấy, họ đi loanh quanh trong thành phố, chiều tối cùng ngồi ngắm biển trước khi về khách sạn…
Vậy là Yên Ba đã “kéo” được sáu kỳ báo. Anh đâm ra khoái viết, trông về đến nhà gõ tiếp những gì anh đã nghĩ trong ngày, những hành động, đối thoại của các nhân vật chiếm trọn đầu óc anh. Anh biết đêm đầu tiên ở khách sạn Việt Cường là đêm dài bất tận của Thúy và Vinh và cũng là đêm gay go nhất của anh.
Thành phổ ngủ sớm vì giới nghiêm. Thúy và Vinh đều khó ngủ. Dĩ nhiên cả hai đều muốn gần nhau. Cả mười ngày nay, Thúy chờ đợi đêm nay. Vinh hiểu ý nàng nhưng thật khó khăn để anh quyết định ngủ riêng, vì anh nghĩ rằng Thúy sẽ là vợ anh một cách đường đường chính chính. Tuy vậy, đã mấy lần anh qua phòng nàng nhưng khi định gõ cửa thì anh lại thôi. Bên trong nàng nghe tiếng chân, chờ đợi tiếng gọi cửa để mở…Rồi nàng nghe tiếng cửa phòng anh khép lại…
Sau khi số báo chạy đoạn văn đó phát hành, tay phụ trách trang văn nghệ cằn nhằn: “Ông báo dùm cha Thạch Bi là độc giả phản đối quá trời…”. Yên Ba sốt ruột: “ Sao? Nó viết ẹ lắm sao?”. “ Đâu có. Có người gửi thư, gọi điện thoại phản đối vì chỉ có việc leo lên giường mà cả tuần chưa xong…Đây nè, ông xem đi”. Anh ta dúi cho Yên Ba mấy lá thư của độc giả, rồi nói: “ Vậy là tốt. Trước sau gì cũng xơi, dại gì gấp…Bảo Thạch Bi viết tới tới đi nhé”. Yên Ba thở phào nhẹ nhõm.
Để không làm độc giả “căng thẳng” quá mà vẫn có thể tiếp tục câu giờ, Yên Ba quyết định “cứu” Vinh và Thúy ra khỏi tình huống khó xử, có thể làm họ đứt gân máu như chơi. Trong khi họ đang trằn trọc thì xảy ra một cuộc pháo kích vào phi trường Quy Nhơn lúc 2 giờ sáng. Máy bay trực thăng vũ trang quần đảo. Đạn cà-nông của Mỹ phản pháo ùng oàng. Lần nầy Thúy tự mở cửa và thấy Vinh đứng hút thuốc ở hành lan. Hỏa châu từ những chiếc C.47 thả xuống nhập nhòa trong đêm. Dưới ánh sáng vàng vọt ấy, họ đứng sát bên nhau nhưng sự ham muốn đã lắng xuống tự bao giờ. Họ lan man từ chuyện nầy sang chuyện khác. Vinh nói với nàng về những đêm tiền đồn, về những chiếc C.47 Hắc Long “yểm trợ chiến trường” không chỉ thả hỏa châu nhiều giờ mà còn có súng minigun sáu nòng, bắn 6000 viên đạn/phút và 5 quả bom napalm, về những người bạn đã chết trận, về những trận đánh mà anh đã trải qua… Khi trời đã bắt đầu hừng sáng bên bán đảo Phương Mai, anh hỏi nàng: “ Em có bao giờ nghĩ anh cũng sẽ chết trận không?”, nàng đáp gọn: “Có”, rồi nàng nắm tay anh thì thầm: “ Em sẽ tiếp tục sống để nuôi con anh…”.
Với mạch truyện như thế Yên Ba có thể viết dài dài, nhưng cuối cùng Thạch Bi cũng trở về. Lẽ ra Yên Ba phải mừng vì thoát một “cái ách giữa đàng” như anh nghĩ ban đầu nhưng anh lại cảm thấy tiếc vì anh đã bắt đầu yêu thích việc viết lách và các nhân vật của “ Mùa Hoa Lửa”, giá như tác giả của nó vì lý do nào đó bỏ rơi nó thì chắc anh cũng vui vẻ tiếp tục cái “đêm dài vô tận” ấy cho đến chương cuối cùng.
Cuối năm 1975, anh mới có dịp hỏi Thạch Bi: “ Có phải lần đó mầy về căn cứ không? Mầy chưa trả tao tiền nhuận bút đó nhé”. Hắn gật đầu cười: “ Ừ, tao định đi một tuần, ai dè bị kẹt không ra được. Tiền nhuận bút gì nữa, đã nhậu với tao mấy lần rồi mà chưa đủ à. Thôi được, tao trả chầu cà phê nầy để bù lỗ…À này, hồi đó mà mầy cho hai đứa đó lên giường là kẹt tao. Hết xôi rồi việc. Còn gì để viết…”. Hắn lại cười hô hố.
Anh định hỏi hắn cặp Vinh và Thúy sau nầy thế nào nhưng lại thôi vì từ khi giao lại cho hắn“Mùa Hoa Lửa”, anh tránh không đọc truyện nên chẳng biết hắn viết tiếp ra sao. Tâm trạng của anh giống như người chủ cũ của căn nhà thân yêu đã sang nhượng cho người khác, tránh không trở lại căn nhà một thời là “của” mình*
* Nam Thi
“ Để tưởng nhớ nhà báo Huỳnh Bá Thành và nhà văn Đam San”. 22-9-2011

Anh cho em hõi nhà báo Huỳnh Bá Thành và nhà văn Đam San là bóng dáng nhân vật nào trong truyện?
@ Áo Tím.
Ba chúng tôi là ban của nhau lâu năm. Sau ngày Đam San chết, có lần Huỳnh Bà Thành kể vắn tắt rằng khi làm ở bào Điện Tín anh có viết thay Đam San một số kỳ của feuilleton Hồ Bông Súng. Trước đó Thành chỉ viết báo, vẽ biếm họa. Anh nói đùa rằng té ra viết văn không khó. Về sau anh viết truyện “như máy”, hay dở chưa biết nhưng mỗi năm xuất bản vài truyện ( thời gian làm TBT Báo CATPHCM).
Từ câu chuyện có thật đó, tôi phịa ra ĐDVT. Nhân vật nhà báo và nhà văn trong truyện không lấy hai ông bạn quá cố của tôi làm nguyên mẫu cả về tính cách và nghề nghiệp. Cho nên, tôi nói 99% hư cấu là vì vậy. Và cũng vì vậy, tôi đề tưởng nhớ họ.
Mong bạn vừa lòng với “đáp án” của tôi.
Đêm dài vô tận… Không ngủ được…Thận làm việc cũng mệt nha…?
Nhiều thứ mệt, chứ đâu chỉ thận…
Truyện ngắn giúp chúng ta hiểu thêm chút chút về hậu trường nghề báo những năm trước 1975
@ Thu Hằng à, Tôi quen nghề nói dóc rồi nên chưa chắc tôi viết đã trúng.
Truyện trong truyện của anh phi lí quá. Ai đời cả đêm chỉ biết cầm tay thôi sao ông anh Nam Thi ơi?
@ Chào admin Sáu Nẫu.
Nói vậy chít tui rùi. Chính cái “phi lý” làm nên cuộc đời nầy.
Sao lại hỏi tui. Tìm nhân vật trong truyện mà hỏi. Đã nói (hắn/tôi) ngu lâu, khó đào tạo. Học sinh cá biệt mà.
Truyện trong truyện? Đúng rồi, mình muốn tặng bạn đọc một món quà “hai trong một” ấy mà.
Cảm ơn admin đã đăng bài.
Nhờ Sáu Nẫu chỉ cho dzài chiêu hông thâu Sáu Nẫu kiu phi lý kìa anh Nam Thi quơi !
@ NOBITA, Ý hay quá. Bữa nào tốt ngày sẽ xin thọ giáo sư phụ. Cảm ơn NÔ
Cả đêm mà chỉ cầm tay thôi…Ai tin được vậy trời?
Tui chỉ thích cầm chân thôi.
@ Trong bóng đá điều gì cũng có thể xảy ra. Sân cỏ hay sân nào cũng vậy…
Hic hic giờ này tác giả đang ngủ thì làm sao biết đêm dài hả bạn? có thức mới biết đêm dài chứ?
Cũng có lí!
@ Không phải vậy đâu, Phương Mai. Hồi đó ngủ được mà vẫn phải thức. Bây giờ chẳng phải thức để biết đêm dài mà không ngủ được. Tóm lại:
Ngủ được (thì) không được ngủ ( hầu đó)
Được ngủ (lại) ngủ không được ( bây giờ)
Thế mới chết!!!!
Hà hà sao giúng tui quá!
@ Hi, đồng…thức.
Nghĩ mà tội cho mấy ông quá
@ Bạch Vân ( “bạch vân thiên tải không du du”)
Hồi khóc được – không được khóc
Khi được khóc – khóc không được.
Xin thay mặt “mấy ông” cảm ơn bạn quan tâm.
Xin chia buồn cùng nhà văn Mam Thi vì
Ngủ được (thì) không được ngủ ( hầu đó)
Được ngủ (lại) ngủ không được ( bây giờ)
Xin lỗi đọc lại là nhà văn Nam Thi.
Nam Thi-> Ni Tham
Mam Thi-> Mi Tham
=> Cả hai đều cay, hữ?
@ Chào Ghềnh Ráng.
Tục ngữ xứ Nẫu có câu:
Cừ ngừ chớ khá cừ lâu (cừ=cười, ngừ=người)
Cứ ngừ hôm trước, hôm sau ngừ cừ.
Hãy chờ xem!
@ Trời đất! còm lúc 3:39 AM. Minh Thành cứ lấy can đảm gõ cửa nhe. Nàng đang đợi mở đấy.
Minh Thành người ở bển anh ơi!
@ Dẫy na. Thế giới phẳng thật. Khổ.
Giờ này thì tác giả đang chìm vào Đêm dài vô tận ?
@ Theo hãng tin xunau, vào lúc 3:36 Nguyễn Thị Tường Vy đang sẵn sàng mở cửa khi có tiếng gõ đầu tiên…
Được biết, đến giờ nầy (7:12) cửa vẫn đóng im ỉm. Người ta ghi nhận ngoài cửa phòng có hai đôi dép, một nam một nữ, nằm bừa bãi, chứng tỏ các chủ nhân của nó rất vội khi bỏ chúng lại ngoài phòng.
Tán Gù tường thuật trực tiếp từ tư gia của NTTV.
Đùa chơi cho vui. Nếu làm phiền lòng, xin bạn thứ lỗi.
Chac tac gia truyen ngan cung la nha bao?
!@ Mai Thanh Thuy
Tôi không dám tự nhận là nhà báo nhưng dính líu đến nghề nầy từ 17 tuổi khi từ BĐ mới vào Sài Gòn, làm đủ thứ chuyện kể cả ấn loát và về hưu 10 năm trước từ báo Thanh Niên. Người ta cần gì mình viết nấy, nói chung là “đâm thuê diết (viết) mướn”. Mỗi thứ một chút nên chẳng cái gì ra trò. Sau nầy chơi với xunau.org tập viết truyện tình cho vui.
Cảm ơn bạn quan tâm.
Kính anh Nam Thi
Anh có còn làm “Báo Nhà Tôi” nữa không, anh Nam Thi ơi!?
Nhờ anh Nam Thi viết hộ mấy bài “Truyện Tình Tuổi Muộn” hay là “Nuối Tiếc Muộn Màng”.. cho mấy em đọc với, để rút kinh nghiệm bản thân mà chuẩn bị cho những ngày còn lại, dẫu rất mỏng manh!
Đùa với anh Nam Thi một chút cho vui, xin Anh đừng trách là cái cậu em nầy “phá đám” quá chừng đi!?
@ tiên sinh đinh tấn khương nhã giám.
Có lẽ bạn sẽ thất vọng vì sáng nay nhâm nhi cafe với Sáu Nẫu và vài bạn khác ( đều U 60) mình có ý định nhắm đến thị phần khác ( market segmentation). Mình sẽ viết cái gì đó cho độc giả khách hàng U 40 trở xuống mà “Nàng Apsara Đang Yêu” là một thử nghiệm.
Biết đâu mình sẽ cảm thấy trẻ hơn và yêu đời hơn cùng với nhân vật trong truyện. Lúc nào đó…Tại sao không?
Doc rat thu vi…
@ Đó là mong ước của tác giả. Cảm ơn bạn.
Đêm dài vô tận du noi ve hau truong nghe bao nhung co nhieu dieu de doc va suy gam
@ Nghề nào cũng có mặt trái, hay và dở…Thế đấy. Thiệt mà giỡn/ giỡn mà thiệt.
Anh Nam Thi ơi! Đọc Đêm dài vô tận của anh lại thấy mình trong đó…mới chết chứ!
Một thời vừa xót xa vừa đáng yêu, phải không anh? Rấ tiếc vừa rồi không gặp
được anh, Sáu Nẫu, Vinh Rùa…Một buổi chiều “quá đã” ? Chúc luôn vui.
@trandzalu
một thời đã xa
rất xa
như áng mây cuối trời
còn lại mình ta
màu hoàng hôn
và mùi hương dạ lý
……..
Cảm ơn nhà thơ đã đọc truyện.
Đêm dài vô tận …Đêm dài vô tận ..Đêm dài vô tận
@ katy67
Vậy là riêng bạn có tới ba “Đêm Dài Vô Tận” ? Thật đáng nể !!!!!
Tối hôm qua đọc truyện ngắn của anh rồi mất ngủ luôn hì hì!
katy67 có cần mình xin lỗi bạn không về cái sự mất ngủ ấy?
Cảm ơn nhà văn nhé…lâu lâu mất ngủ một lần cho ra vẻ nhà văn….hì hì !
Anh Nam Thi ơi câu chuyện hay quá ! Nguyentiet đọc một mạch và có rất nhiều cảm xúc nhưng không biết phải diễn tả như thế nào chỉ biết nói “rất thích” thôi. Thích vì nội dung câu chuyện và thích vì giọng văn của anh, rất lôi cuốn. Qua câu chuyện làm cho NT nhớ về những chuyện hẹn hò thuở trước: nhút nhát , giữ gìn …nhưng rất đẹp và rất dễ thương. Có lẻ vì cái “ngu” như ngày ấy nên người ta mới nhớ “lâu” đến bây giờ ! Một câu chuyện vui, nhẹ nhàng và cũng dạt dào tình . Cám ơn anh Nam Thi . Mong đọc tiếp những tác phẩm của anh. Chúc anh vui.
@ nguyentiet
Đọc xong comment của nguyentiet (NT), NT cũng không biết reply thế nào. Chỉ có một chi tiết nhỏ viết tắt tên bạn vả bút hiệu của mình đều là NT. Haha
Nghĩa là ít nhứt có một cái giúng nheo !
Ý quynh NT nóai dzẫy hữ ?
NT của anh Nam Thi đâu có giống NT của NguyenTiet
NT của anh Nam Thi là như thế nầy đây:
Nam Thi Nhớ Tới Năm Tháng Nồng Tình, Nên Thường Nuối Tiếc Nhiều Thứ, Nghĩ Tới Những Thứ Như Thế Nam Thi Nhận Thấy Ngu Thật, Nắm Tay Nàng Thì Ngỡ Tội, Nâng Tóc Nàng Thì Nghĩ Tưởng Nàng Trách..
Nam Thi Né Tránh Người Tình Như Thế, Nàng Tức: Ngu Thế Nầy Thì Ngộ Tìm Người Tình Nào Thích Nắm Tay, Nâng Tóc Ngay Thôi. Nam Thi Nghe Thế Ngán Tình Người Thật Nên Thách Nàng Thôi, Nàng Thôi Ngay Thật!!!
@ Thế Nên/ Ngán Tình.
Thầy chạy bác Đinh Tấn…Khang !!!!
nguyentiet chỉ cần còm ngắn gọn : “rất thít” – là anh NT … “phái” mấy tiếng đồng hồ rầu ! Hông en cũng no ! ho…ho…ho…
Đọc là thấy đêm dài vô tận .
@ Tận vô dài đêm thấy là đọc.
Kính anh Nam Thi
Bài viết đã nói rất đúng, rất thật về những người chuyên viết văn cho báo để được nhận tiền nhuận bút thời đó. Viết theo kiểu nhẩn nha để lợi trang và kéo dài câu chuyện để câu giờ là điều rất phổ thông!
Đọc bài nầy thấy vui và hiểu thêm về anh nhiều hơn, anh Nam Thi à!?
Tú Gàn đoán sai bét rồi (đừng buồn Tú Gàn nhé!), Nhân vật Yên Ba không phải là hình bóng của anh Nam Thi lúc đó đâu.
Trong truyện nầy, nhân vật Vinh mới là hình bóng năm xưa của anh Nam Thi đấy., phải không anh Nam Thi?
Qua bài viết, đoán được anh Nam Thi hơi NHÁT nhưng rất biết tôn trọng người yêu của mình:
Yêu bằng cái NÃO nhiều hơn là bằng con TIM, cái mà anh đã cho là mình NGU LÂU đấy.
Giờ nầy anh cũng chưa biết yêu như vậy có đúng hay không!?(Hình như anh NT có một chút tiếc tiếc gì đó!?)
Thời ấy, tại QN có bác sĩ Lương Bảo Hoa (bây giờ đang ở Úc), phải chăng là tình địch của Vinh (NT) không?
Anh Nam Thi nói rất đúng, khách sạn Việt Cường chỉ bị hư hại có một phần và đươc sửa chữa lại sau đó.
Chủ khách sạn Việt Cường là phía vợ của một người quen, tiến sĩ Nguyễn Thượng Chánh, là thầy dạy Toán ở trường ĐH Sydney và có một trường dạy kèm riêng.ở nhà.
Anh chị Chánh có 3 người con gái, hai cô là bác sĩ nha khoa, cô lớn có chồng là bác sĩ chuyên khoa tâm thần, còn cô con gái út là bác sĩ y khoa.
Anh chị Chánh về Việt Nam mỗi năm để làm công tác từ thiện (cá thể)
Khách sạn Việt Cường đã được đổi chủ khá lâu, trong khoảng đấu thập niên 80 nên bây giờ chủ cũ tiếc ghê lắm.
Hơi dài dòng về ks Việt Cường, chẳng ăn nhập gì đến bài viết, nhưng vì ngẫu hứng muốn gởi vài thông tin để đọc cho biết vậy thôi, mong không phiền!
Kính chúc anh Nam Thi luôn khỏe và mong anh viết tiếp câu chuyện “Mùa Hoa Lửa” để trình làng xunau.org
Kính
@ Ông bạn dinh tấn khương thân mến,
Mười phút nữa tôi phải đi nấu bữa tối vì cai tù đang “câu cá” kiếm tiền chợ. Hy vọng viết xong cái reply nầy.
Anh nói chính xác về chủ nhân khách sạn Việt Cường. Ông là một trong những nhà kinh doanh người Việt có thể nói là thành đạt thời đó ở Quy Nhơn. Tuy là chi tiết nhỏ nhưng quen nghề cũ tôi luôn thận trọng để tránh sơ sót.
Anh thật tinh ý, nhân vật ngu lâu có bóng dáng của tôi thời đó, mặc dầu là nhân vật hư cấu (100%). Vinh thì dầu sao cũng yêu và được yêu. Vậy là may rồi. Thời đó có những thanh niên biết rành chuyện nam-nữ mà chẳng có mối tình nào, thậm chí lên bàn thờ mà chưa biết bàn tay của người yêu có…mấy ngón, nói chi đến nụ hôn.
Đương nhiên là tiếc rồi vì “khi yêu được thì không được yêu. Khi được yêu thì yêu hết được”.
Và anh cũng trúng luôn về nghề viết feuilleton ngày xưa ( có thể bây giờ cũng vậy). Vạch áo cho bà con xem lưng chút chơi mà, dẫu rằng như vậy là phạm luật omerta.
Chào.
Anh Đinh Tấn Khương mến,
Nếu TB nhớ không nhầm thì Gia đình bác Việt Cường kinh doanh ở đường Gia Long và ngụ tại 141 Võ Tánh? Có 1 số anh chị lớn TB ít giao tiếp, riêng anh Tôn, Diện (sinh đôi) anh Thoại và chín Bồng thì hay nói chuyện.
Anh Diện và anh Thoại bị thương trung vụ nổ Plastic rạp Kim Khánh Qui Nhơn, hính như anh Thoại bị nặng (Cụt 1 giò).
Năm 92 về QN TB có thoáng thấy Chín Bồng còn ở đó, chẳng biết anh Diện bây giờ thế nào rồi (thuở nhỏ 2 anh em là hàng xóm và rất quý nhau).
Nếu anh có gặp anh ấy thì cho TB gởi lời thăm hỏi hén anh.
Sao không hỏi tui, tui rành gia đình đó lắm Thiên Bồng ơi.
OK, phone của TB 0918 097 191, anh Năm sông Kôn vui lòng nhá máy cho TB nha.Thanks’.
Kể từ lúc anh TB lên cái còm này là chú Năm Sông Côn bị bịnh đột xuất rùi ! hì hì hì …
Thiên Bồng ơi
Mình không có cơ duyên và may mắn để biết hết về gia đình của chủ nhân ks Việt Cường, cho nên mù tịt trước mấy câu hỏi của TB.
Tôi chỉ biết có một người rể của gia đình nầy mà thôi. Nhưng nếu có cơ hội thuận tiện, hỏi được thì tôi sẽ báo cho TB biết nhé!
Mến
Anh đinh tấn khương mến,
Cám ơn anh đã reply cho em, sáng nay em đã liên lạc được với Năm sông Kôn (bạn anh Thoại) rồi anh à, những người em quen viết vẫn còn ở lại QN, hy vọng sẽ có lúc em gặp lại họ.
Chúc anh Vui và Khỏe nha. Mến.
Trong cái “Đêm dài vô tận” ấy_đúng ra_cả hai cùng mong ước đìu này nè, “liền anh”Nam Thi ạ (….Lãng du khắp nơi_Anh ước mơ được ôm em trong giấc nồng….).Gửi tặng liền anh NT cùng ACE(cùng ước mơ trong “Đêm dài vô tận”) :
@ VR.
Cảm ơn VR cho nghe bản nhạc nầy và bản hỏa châu ngày xưa.
Tôi thấy bản nhạc cũ “ăn” với truyện nầy hơn vì khi viết truyện nầy tôi muốn phục hiện đôi nét về giới trẻ miền Nam trong chiến tranh ( trước 1975) mà tình yêu của họ – có thể nói “tình yêu trong cõi chết”- phảng phất chất lãng mạng cổ điển kiểu “Khung Cửa Hẹp” của Andre Gide và các giá trị truyền thông Việt Nam. Vào thời đó tuy tình yêu cao thượng vẫn được đề cao. Đây là vấn đề dễ gây tranh cãi mà một truyện ngắn chỉ có thể truyền tải một góc nhỏ của đời sống thôi.
Tôi mù về âm nhạc nhưng thấy cô ca sĩ trong bản nhạc mới mặc voan mỏng lét – “bóng gương thấp thoáng dưới mành…” , tôi lại thấy phản cảm, thậm chí “chẳng động tình mây mưa” gì cả, không biết “cỏ cây” có cảm giác thế nào.
Dzậy là quynh phải gặp quynh Đinh Tấn Khương rầu !
Tậu !
Im thì … Khác !?
Khỏi gặp BS ĐTK, xa lắm, tận bên Aus. Dzẫy là nghỉ ăn 1kg rau ram/ngày trong vòng một tuần là phục hồi 10 thành công lực ngay mà.
Nổ … ông cố lun !
Dzăng miểng qua bên Aus kìa !
Núp đi quynh ĐTK ui !
Một đêm dài cho hai người yêu nhau mà anh Nam Thi không cho họ đến với nhau, Anh Nam Thi có ý gì đây? Nghi Lâm ở Am vô Sắc tránh xa cái sự đời mà còn thấy tiếc cho họ nữa là. Một câu truyện trong truyện độc đáo. Chúc anh vui nhiều.
@ Minh Nguyệt khỏe không?
Trả lời câu hỏi của MN:”…không cho họ đến với nhau, anh Nam Thi có ý gì đây?”:
– Nhem thèm…
Chào Nam Thi! Thì ra ” đêm dài vô tận ” đã …ra lò rồi nhỉ? ” Đêm dài một đời người ” đã khổ không chịu nỏi, mà đến ĐDVT – thì có nước chết sớm, anh nhỉ?
Dzẫy thì đâu còn thấy bình minh? Anh có nhắc đến Đam San ( Trần Ngọc Minh ) – là người bạn đồng hương An Nhơn ở sát cạnh nhà tôi – cùng di thi cuongdequinh ( nk 58-59)- có rất nhiều kỷ niêm ! Hôm nào gặp – sẽ kể anh nghe chơi! Có chuyện ” cười ra nước mắt ” đây! Thăm & chúc Anh mãi tươi dzui như dzẫy nhé? MVL
@ Chào anh Mang Viên Long
Đêm thì dài mà …có chi mô, mần răng mà chết sớm. Chỉ đi qua, đi lại, rồi xem hỏa châu rơi…thế thôi.
Cái lão ĐS ấy, anh biết khúc trước, còn khúc sau tôi biết kha khá. Dầu thế nào vẫn là bạn. Cũng là người đặc biệt – kiểu special one – theo kiểu của hắn. Thế mà đã gần hai chục năm rồi. Thật “cười ra nước mắt” cho một con người, một kiếp người. Huỳnh Bá Thành cũng vậy nhưng lại theo một kiểu khác nữa – cũng là special one.
Mùa Đông ngoài mình khí hậu khắc nghiệt, anh giữ gìn sức khỏe nhé.
chuyện đọc cũng hay hay
@ Cảm ơn Tường Vy đã đọc. “hay hay” là mừng rồi.
truyện dzui xí xi -đọc còm dzui tới bến
@phanlehue
“Tới bến” là hết chuyện… Dzui “dô tận” lun.
@ Nam Thi : ““Tới bến” là hết chuyện… Dzui “dô tận” lun.”
—————————————————-
Anh đâu biết rằng(ý của phanlehue) : Không..”tới bến” là…bị phạt đó!Biết không anh chai?
Chui cha quơi, bi giờ trí óc lụt…như cái dao trành rồi. VR nhắc mới nhớ. Cho một bản nhạc có hỏa châu đi, im chai.
Nhứt thời, em chai chưa nghĩ ra… “đạn” để mà “pháo”_theo ý anh(sợ trật trìa)em gửi….theo “hỏa châu” để soi sáng đim…tân hôn, nghe?
http://www.youtube.com/watch?v=HmfC2ALoaK0&feature=related
Lâu rồi hôm nay được nghe lại bài hát Những đóm mắt hỏa châu lại nhớ đến ca sĩ Băng Châu đã hát bài này . Cám ơn Vinh Rùa.
Rất vui khi có nguyentiet đồng cảm nhận.Sao hổm rày ít thấy “xứt” hiện?Bận làm thơ hử?(thì gửi cho pà-kon đọc iiii iii i!)
Bận lo hồ sơ giáo án .Vài hôm nữa sẽ xong . Còn làm thơ thì …hì hì…
nguyentiet mà … hát thì … sao ta ?
@ Tú Gàn
Nguyentiet mà …hát thì…thiên hạ bỏ …chạy chớ sao!
Chứ đâu như Tú Gàn..hát thì ..thiên hạ… xúm lợi….cho “chiền” hí…hí…dzọt lẹ!!
Một câu chuyện nhẹ nhàng và lôi cuốn người đọc.
@ Người đọc như Phương Mai mà nhận xét như thế là lời động viên cho tác giả.
Cảm ơn bạn.
Bài viết hấp dẫn & lôi cuốn người đọc lắm! câu chuyện dí dỏm & dễ thương!chúc anh cứ mãi dzui mhé!
@ Trần muội muội
Cảm ơn. Người đọc vui là người viết mừng. Giamahavu nhé.
Hôm nọ NT rút sớm, xem ảnh thấy bà con xơi bánh bèo thèm muốn chết. Bánh bèo mộc ( không bỏ nhưn nhị gì) chấm nước mắm nhỉ cay…là hết biết. Mắm Ruột càng ngon…hihi
@ TrânKimLoan
Đêm Dài Vô Tận thật ra đến lúc cũng phải…kết thúc. Chắc là một kết thúc vui. Nhưng trước khi kết thúc vui vẻ cũng phải lên bờ xuống ruộng. Kim Loan thích là OK rồi.
Hôm đó sao anh về sớm dzậy ! rùi bây giờ tiếc….đã nói YAMAHAMVUI nhưng rốt cuộc anh chưa trọn cuộc dzui đã lo về chắc sợ …cai tù phải không?tậu….ghơ! anh viết lúc nào em cũng thích đọc cả!cứ tiếp tục nhé!
@ Tới đó là mình “đủ” rồi, ráng nữa là tiêu. 4-5 chai là nhiều với mình. Nói thật nhe, mình không có “cai tù” mà chỉ có xếp thôi. Xếp ít can thiệp chuyện riêng của mình, chỉ tại sức mình tới đó thôi. Nếu là ăn thì các bạn tới đâu mình tới đó. Và nói dóc thì vô địch. Anginodo số 1. Cảm ơn KimLoan quan tâm.
Giamahavu.
Chào Khứa…Ni Tham ! nói tới chiện “ngu lâu” làm thằng tui muốn xổ quá…
Muôn đời dzạn sự “cũng chua”
Thấy em gái đẹp lửa khua trong lòng
Trai tân gái độc bên phòng
Gẹp cha Gàn Tú là.. xong phin rầu !
Còn chi mà nhữ với câu..
Đọc Mùa Hoa Lửa “ngu lâu” cũng…khôn liền !..hè..hè
@ Galant
Cho lão Ni Tham đứng ngoài “dzụ” nầy đi. Ủy nhiệm cho Tú LL “đáu” với Galeng, chỉ xin có thơ rằng
Ở đời muôn sự của chung
Hơn nhau ở chỗ có khùng hay không
Cứ như cái gã Võ Tòng
Xỉn quá hóa khùng bắt cọp…như chơi
Nhờ khùng nổi tiếng đời đời….
@ anh ni,tham(Nam Thi) nè :
Đọc đến hết truyện “Mùa hoa lửa” của anh,vẫn chưa thấy “chúng nó” lên…giường nữa là: “Sau khi số báo chạy đoạn văn đó phát hành, tay phụ trách trang văn nghệ cằn nhằn: “Ông báo dùm cha Thạch Bi là độc giả phản đối quá trời…”. Yên Ba sốt ruột: “ Sao? Nó viết ẹ lắm sao?”. “ Đâu có. Có người gửi thư, gọi điện thoại phản đối vì chỉ có việc leo lên giường mà cả tuần chưa xong…Đây nè, ông xem đi”. Anh ta dúi cho Yên Ba mấy lá thư của độc giả, rồi nói: “ Vậy là tốt. Trước sau gì cũng xơi, dại gì gấp…”
Thể theo iu cầu của Galant_anh Nam Thi(thay cho Yên Ba) chỉ “diệt”(việc) cho “cái cha” Vinh ấy thêm một chữ “Rùa” và “em” Thúy bởi chữ “i” ngắn thì đã…”xong ngay!” từ phia rầu; còn những ngày sau đó thì…ngày nào cũng lên đỉnh…”Bà Hỏa”. Báo sẽ “chạy” và cứ thế mà…hốt bạc cắc_Nam Thi há?
@ Vinh Rùa
Ý hay lắm. Vậy Vinh Rùa phóng bút viết “hậu” Mùa Hoa Lửa đi ( tập II), khỏi cần tả ngoại cảnh Sài Gòn, Q!uy Nhon, Pleiku,…chi cho xa, cứ tả quanh quẩn cái giường, cái toilette và cái phòng cho đến cuối truyện ( dày ít ra là 300 trang). Best seller là cái chắc, hữ. Sau đó , dựng thành phim do Galant làm đạo diễn…Mà ai làm diễn viên? Tú Gàn? Tú Tàng? Thiên Bồng?…Ai đóng vai Thúi?
@ Galant :
Đọc ” Mùa Hoa Lửa ” đâm ghiền
Nên Galant bỗng liền liền khôn nhanh
Cần gì phải tả ngọn ngành
Thông minh đột ” xứt” ai tranh được nà
Dziễn gì chứ dziễn mấy ” pha”
Bốc như lửa cháy Galant ta …đóng liền ….khưa khừa khừa …
Ông Ga leng muốn “chọt”, thì tui “chọt” cho nè !
“Cũng chua” hẫm phải của chung !?
Galeng … thấy gái “cái cung muốn khìa”
Đâu ngờ ẻm … hổng cho dzìa
Galeng ở lại … đim phia … xém khùng !!!
(Dzì phải “làm dziệc quá sức đó mà !)
Tùng … tùng …tùng …tiêu !
Họ thuê phòng ở khách sạn Việt Cường ở đường Gia Long, ngay trung tâm thị xã Quy Nhơn
KS VIỆT CƯỜNG BỊ GIẬT SẬP TỪ NĂM 1966 RỒI NHÀ VĂN ƠI!
Bạn nhớ chính xác.
BNgọc : “Bạn nhớ chính xác.”
Theo “trí nhớ” của VR(có thể không chính xác)thì : Bạn nhớ “đúng”(bỏ từ “chính xác”) vì…KS Việt Cường “có” bị giật, nhưng…không sập!(nghe là bị “giật plat-xtic”, mà “quả” í làm sao “sập” được?_hư hỏng nhẹ thôi).Sau đó,KS được tu sửa và…hoạt động bình thường!
@ Huyền Cơ& BNgoc
Sau đó sửa lại, không cho Mỹ thuê nữa mà làm khách sạn. Cuối năm 1969, tôi ngủ ở đó một đêm.
Cảm ơn hai bạn đã đọc.
Tác giả là nhân vật nào trong truyện?
@ Huyền Cơ
Nhân vật và sự kiện trong truyện hoàn toàn hư cấu. Đúng ra là 99% hư cấu, chỉ có một chút sự thật
Vào Xứ Nghệ lại lọt vào xứ Nẫu….ha ha…
@ MPK
Welcome luôn. Tổ 12 đời của tôi là dân Nghệ An mà. Bà con cả thôi.
Một truyện ngắn lôi cuốn lắm đó anh Nam Thi ui ! Em đọc và cũng …hi hi….tò mò …tò mò …nhưng rùi anh ….hi hi …” ác” quá xá nghen !
Em chúc anh dzui như những lần em ” chộ ” anh hỉ , sáng tác nhiều truyện hay cho bà con Xứ Nẫu thưởng thức .
@ Yến Du
Đảm bảo với Yến Du là mình luôn dzui dẻ – Giamahavu forever !!!!!!!!.
Mà sao lại gieo tiếng “ác” cho tui dzẫy? Tui chỉ ghi lại chuyện của thiên hạ thôi mà.
Cảm ơn Yến Du vì đã khen vì dẫu sao nghe khen vẫn sướng lỗ nhĩ hơn, hĩ ?
Quynh làm sao mà để im gái nó kiu anh “ác” – mà lại “ác wá xá” dzẫy quynh ?
Tậu gơ ! Cém đầu-cém cổ , ngầu ê … dziết cho nẫu đọc mừ lại bị nẫu … “ón” nữa chớ ! Tậu quynh wá xá wà xa lun tê !!!
“Tâm trạng của anh giống như người chủ cũ của căn nhà thân yêu đã sang nhượng cho người khác, tránh không trở lại căn nhà một thời là “của” mình*”
Thì lâu lâu anh quay lại chút xíu xiu có sao đâu anh!
@ Thúy Loan
Đúng là “có sao đâu” – no star where – nhưng theo tôi cái một thời là “của” mình nhưng nay đã là của người khác rồi nếu lâu lâu trở lại thì thêm tiếc mà không khéo còn bị chó cắn
Chào anh Nam Thi,
Cả tuần không “xơi” rồi lại “ Em sẽ tiếp tục sống để nuôi con anh…”. anh Vinh này có lẽ sợ đạn lạc nên ăn chay trường, Phải anh Ni Tham thì……
“Giá như tác giả của nó vì lý do nào đó bỏ rơi nó thì chắc anh cũng vui vẻ tiếp tục cái “đêm dài vô tận” ấy cho đến chương cuối cùng.”, Câu này TB cảm thấy quen quen, nghiệp chướng, nghiệp chướng, he he….
Truyện này có lý đó, chúc anh vui nha. Mến.
@ Thiên Bồng
Thiên Bồng vừa khen vừa chê:
– “Chuyện nầy có lý đó…” là khen, nhưng
– “Cả tuần không ‘xơi’… nghiệp chướng, nghiệp chướng…” là chê.
Nầy nguyên soái, không ‘xơi’ khó hơn xơi, dzẫy mới có chuyện, nếu…thì Út Trà Ôn không còn “tình cô bán chiếu” để ca sáu câu.
Úy chời !
Độc !
Chào nhà…dzăn “bất đắc dĩ” … Ni Tham – í lộn … Yên Ba. Quã ? Nam Thi ! (hì…hì… Phải nghĩ cả mấy chục…giây mứ … đẻ ra được câu chào tương xứng dzí nậu dung bài viết của quynh đó nhen !Cám ơn một tiếng coi nà !)
Bỏ qua chiện cha nậu Ga leng tán phét ở dzứ sang một bên .
Im noái dzí quynh dzầy nè :
“…Chỉ có việc lên giường mà cả tuần cũng chưa xong (!?) ”
Đây là chi tiết …hài hước nhất trong toàn bộ câu chiện trên ngàn chữ của quynh !
Thế thì dzì sao Tú Gàn chỉ quan tâm chi tiết này ?
(Đó ! quynh thấy chưa ? Im bét chước … Yên Ba đó nà !… hà hà… Chỉ một câu hỏi dzẫy thâu là có trên một …tỷ câu trả lời để hiểu lý do một tuần mà không “loàm en” chi được ?!) .
Tú Gàn “đánh hơi” thấy có không khí dzăn nghợ rầu đây !
Xin mời các “còm xỹ” nam-phụ-lão-…trẻ dzừa dzừa (không dám mời ẤU dzô đay) , nhập cuộc đi !
Mại dzô ! Mại dzô !!!
@ Tú Gàn
Ni Tham hay Yên Ba cũng dzẫy thâu, đều là “phịa sỹ” mua dui cho thiên hạ nhưng ai thấy mình giúng nhân vật trong truyện thì cứ việc “nhập” với nhân vật, “no can you”.
Mình còn biết có cha cả năm cũng không “lên đường” chứ không chỉ một tuần như nhân vật trong truyện đâu. Dzẫy mới dzui …hè hè…Hẹn dịp khác kể chuyện cha-một-năm nhé, Tú LL.
Úy trời ơi! anh NT kể một câu truyện hay quá! Một tình yêu cao thượng. Phải chi ngày đó đổi lại cha Tú Gàn là Vinh thì thâu….Tiêu đời cô LịU rầu…bởi chả thường hay xơi cái món xoắn xoắn dài dài có dính chút mở í mà…!
Cám ơn nhà văn NThi cho ý tưởng…(để chọt) !!
@ Galant
Thì mình “gài độ” cho bà con chọt nhau – “sướng” cái chỗ “chọt” đó, nên nhớ chọt khác “chọt chẹt” nhe.
Mà cái thời của mình thanh niên thường “NGU LÂU” như thế, tiền-hậu rõ ràng, chừng nào lấy nhau rồi hẵng hay…Bây giờ già rồi nghĩ lại chuyện ấy vẫn chưa rõ như thế là khôn hay ngu lâu.
…”sướng” cái chỗ “chọt” đó ???
Ý quynh là … ???
Nghĩ nát óc mà hổng hỉu !!!