Nguyệt Phạm
Em đã qua những mùa ngẩn ngơ nổi gió
Bão đã qua từ lâu
Chỉ còn hoang tàn trú lại trên cây
Những buổi chiều tỉnh táo đi qua
những tàn cây lại nẩy mầm
và những chú chim theo thói quen lại về bâu đen vòm nhỏ.
Ngày chỉ còn lại là những túi nhỏ vay mượn
Những câu chuyện có đầu có cuối nhưng đôi khi chằng đi tới đâu.
Rồi thì, dần quen
Kêu ca dần thành giai điệu thân thuộc.
Em thuộc về một nơi nào khác
khác mình
khác người
Chỉ còn là một khái niệm
Em đang nói gì
Đôi khi còn không hiểu
Những mộng mơ xa như chưa từng đi qua
Chỉ là thoáng trong cơn mơ của một người khác
Em viết tên mình lên những khóc cười sân khấu
Dạọ quanh ngày vội vã đến vỡ hơi.
Một bài hát chỉ còn trong tưởng tượng
Chia ly nỗi nhớ bằng những sóng âm…
Archive for the ‘Uncategorized’ Category
Chia ly nỗi nhớ
Posted in Uncategorized, tagged Nguyệt Phạm on Tháng Một 31, 2022| Leave a Comment »
Ngơ ngác từ hôm
Posted in Uncategorized on Tháng Một 31, 2022| Leave a Comment »
nguyễn thái dương
1Chiều bớt lung linh
Biết trời thấp xuống
Bóng không nên hình
Biết trăng thắp muộn
2Mắt còn đăm chiêu
Môi chưa chịu thốt
Em biết bao điều
Mà anh chỉ một
3Anh đếm tuổi tình
Chưa thành năm tháng
Lòng cứ đinh ninh
Hồn em vô hạn
4Tay vói lên mây
Đất cầm chân mãi
Mắt đã sớm mai
Lòng khuya khoắt lại
5Người chưa hề lần
Rộn ràng then cửa
Kẻ lại thất thần
Môi hôn từ bữa…
Quà cuối năm
Posted in Uncategorized, tagged Trần Thiên Thị on Tháng Một 31, 2022| Leave a Comment »
Trần Thiên Thị
nếu hiểu được chú sẻ non hót gì
trước hiên nhà buổi sớm
thì núi cao trời thấp sẽ gần hơn
cứ như nắng không cần kìềm lòng
đổ tràn xuống phố
níu chặt lấy vai người
những điều lớn lao
gió đã nói hết rồi
này đây một trái tim bé nhỏ
gắng hồng thêm mùa nữa yêu người
những dòng sông rất trong
có nguồn từ đôi mắt
cho tôi về tắm gội
một ngày cuối năm
tóc rất xanh bén rễ vào trong gió
về đây em
tay đợi gối nằm
về đây em
chợ phiên gia lạc
trời trung phần hai cánh tay ôm
chữ đã giao thừa trong câu viết
đứng cuối mùa đông
gởi lại chút lòng
Môi ướt
Posted in Uncategorized, tagged Lê Thị Tuyết lan on Tháng Mười Một 21, 2021| Leave a Comment »
Lê Thị Tuyết Lan

.
Em hôn vào cơn mưa hôm đã sâu thẳm bóng anh
một lần và nhiều lần muốn nhìn thêm giây phút
Thịt da em đã mềm những tàn trăng
Bàn tay gọi ngón tay trên lạnh nhạt đốt mình
Anh tan ra trong ngày vừa chụp nơi mắt em từng làn sương
.
Môi em ướt từng đợi chờ
Môi em ướt đêm mơ
Má anh còn viễn du trên những sợi chỉ tay
Tiếng anh đàn vào không gian riêng em địa đàng từ cuộc giao thoa vực trời
Đong đầy làn hơi sinh sôi
Em dìu dắt mình lên bãi bồi tìm khô đặc dấu chân
.
Con đường lầy in nhịp lòng lạc lối
Ngày về chậm rãi
Người về sưởi mãi bầu nhiêu khê
Bóng Nhạt Thời Gian
Posted in Uncategorized, tagged Trần Vấn Lệ, Van Gogh on Tháng Mười Một 4, 2021| 4 Comments »
Trần Vấn Lệ

Bóng Nhạt Thời Gian
.
Tháng Mười, ai cũng đợi, đã tới, đã đi rồi!
Không có một nụ cười / nào mà nó để lại!
Tháng Mười như thế mãi / biết đã bao năm qua!
Một thế hệ đã già…Thế hệ sau đang xế…
Không trách tàu hỏa trễ / vì còn nằm ở ga!
Đổ tội: dịch thôi mà! Chen nhau, lây, khổ lắm!
Máy bay cũng bị cấm, sợ dịch bay tứ tung!
Tàu thủy, chậm vô cùng, thêm bão bùng, càng chậm!
Tháng Mười…tay không nắm…là bởi chân đã lìa!
Đưa người…qua bên kia / sông Nại Hà, xa lắc…
Tháng Mười tháng-nước-mắt…hai ngàn trẻ mồ côi!
Tháng Mười nhắc nhỡ hoài / một Phi Nhung dang dở!
Người đi và kẻ ở…mà đường nhỏ, hoang vu; mà đường lớn, mịt mù…không ai thấy ai nữa!
Thấy thì sẽ nói nhớ! May mà…tháng Mười quên!
Nó chỉ là cái tên: Tháng Mười Quên Đi Nhé!
Bao nhiêu lòng Cha Mẹ / tháng Mười vẫn bao la!
Tháng Mười Một hít hà…cuối năm, trời rét ngọt!
Cuối năm trời rét ngọt, lá vàng còn sót bay! Tôi vừa ngửa bàn tay, hứng, bỗng đầy nước mắt…
Sương rơi đằng trước mặt. Tuyết giăng giăng đầu non…Có người Mẹ bồng con mái tóc buồn như liễu…
.
Óng Ánh Hạt Sương Mai
.
“Tình Yêu giống như hạt sương mai sáng sớm,đứng xa nhìn cứ tưởng hạt kim cương,đến gần thì té ra là giọt nước mắt!”
*
Một tháng là một tháng trời,
thư đi, mong chớ một lời hồi âm!
Cảm ơn ngày tháng lặng câm
không mưa, không gió, âm thầm thời gian!
Cảm ơn luôn chữ Đá Vàng
Kim Bằng óng ánh như làn suơng mai!
Dĩ nhiên sương chẳng đọng hoài
Nụ hoa mấy giọt vì ai cũng tình!
Vườn tôi, tôi rất thích nhìn
mỗi ban mai thấy bình minh hiện về
sương như ngọc bích trời khoe
tôi nâng niu bỗng không dè vỡ tan!
Cảm ơn hai chữ Đá Vàng
Hạt sương đã hóa hai hàng lệ sương!
.
Bỏ Phố Về Quê
.
Nắng không phải là lửa
sao nóng đến vàng cây?
Từng con chim vụt bay
vào công viên, bay tiếp!
Nắng quá mưa không kịp
năm sáu tháng nay rồi
dịch bệnh từ khắp nơi
về tuôn ra quốc lộ…
Có người thì đi bộ
tay xách với nách mang
Có người thì vội vàng
cỡi xe máy xe gió…
Hãy ngó ra ngoài ngõ
nắng xám hết hoa kìa
màu cỏ như sẻ chia
cái màu xám buồn thảm!
Thơ từng ngày u ám
Nắng từng ngày nồng nàn..
.Chữ viết mới thẳng hàng
sao bắt đầu cong quẹo?
Thật không gì dễ chịu
cả cái gì dễ thương!
Tưởng sáng nay hoa hường
nở mà tìm không thấy…
Việt Nam mình đang chạy
liệu có vượt thời gian
để đêm nay sao vàng lấp lánh trên đầu núi?
Buồn lắm chớ câu hỏi
tràng giang trôi lê thê
người bỏ phố đi về
về lại quê…thất thểu!
.
Cái chữ về đâu
Posted in Uncategorized, tagged Nguyễn Đình Sinh on Tháng Mười 18, 2021| Leave a Comment »
Nguyễn Đình Sinh
.
Ngày ấy con mải mê cái chữ
Đỗ vào cấp ba cả xã có vài người
Cha bảo khổ quá ở nhà thôi con ạ
Ai nuôi con khi bố mẹ đã già
.
Mẹ nuốt nước mắt vào tim
Đời mẹ tảo tần tìm cơm áo
Học nữa rồi cái chữ về đâu
Ôm mộng nhiều vỡ mộng càng đau
.
Những năm hạn ruộng sâu nứt nẻ
Cây lúa khô tức tưởi nghẹn đòng
Mưa muộn về lụt ngập trắng đồng
Lúa con gái chưa chồng chết uổng
.
Để được học con phải làm kiếm sống
Cái chữ theo con dãi nắng dầm sương
Năm nào con cũng đứng nhất trường
Cầm giấy khen mẹ rưng rưng khóc
.
Cái chữ theo con lên đường đánh giặc
Rồi lại lên bục giảng cùng con
Thắp sáng bao tâm hồn trí tuệ
Chắp cánh bay cho những cuộc đời
.
Mỗi khi con trở lại thăm quê
Dù lễ hương có sắm đủ đầy
Bây giờ con báo hiếu ai đây
Cho con xin – quỳ ngàn lạy… bên Người
Mây
Posted in Uncategorized, tagged Nguyễn Hoàng Anh Thư on Tháng Bảy 22, 2021| 1 Comment »
Nguyễn Hoàng Anh Thư
.

Mây
Đó là cách chúng ta có thể đâm sầm vào
Một thế giới đang chuyển động
Mà không hề hấn gì
Em nắm mây trong tay
Kéo ngày lại giữa nỗi nhớ mùa hè oi bức
Từng câu chuyện không lời
Em ôm mây nóng bỏng
Chạy về phía mặt trời
Em nắm mây trong tay đắp ngày muốt mềm mi mắt
Đó là điều kỳ diệu nhẹ nhàng để có thể quên đi thế giới
Nơi mà chúng ta đang đứng đây
Trên sự trì nặng của đôi chân và đôi mắt mệt mỏi
Trên rất nhiều ô cửa giả
Có thể đó là một bí mật mà chúng ta có thể mang theo
Cùng với hơi thở
Của cuộc sống vốn dĩ im lặng
Có thể đó là chiếc áo em khoác cho những lúc bất chợt buồn
Em nắm mây
Chờ sự im lặng nở bung
Trôi
Trôi
Chẳng có con đường nào để biết được hết điều bất tận
Em chờ từng ngọn mây ngã rạp xuống
Trong hơi thở
Để nỗi nhớ bất động cùng đám rong rêu
Bên dưới ô cửa nhỏ
Tiếng hát Sông Hoài
Posted in Uncategorized, tagged TRẦN THOẠI NGUYÊN on Tháng Bảy 15, 2021| Leave a Comment »
Trần Thoại Nguyên
Tặng Hà Phi Bằng (Phố Cổ Hội An)
.
Sông nầy đây!
Anh vẫn nhớ Hoài
Chân trời cũ, hồn anh đắm say!
Nhớ La Hối Mùa Xuân Tuổi Trẻ
Hội An ơi! Phố cổ tình đầy!
.
Những con đường rợp bóng cây xanh
Tuổi thơ ơi!
Biết mấy yên bình.
Sáng tắm mát, chiều ngồi hứng gió
Thanh xuân ơi!
Sông hát trữ tình!
.
Anh dìu em…chùa Cầu nguyện ước
Mộng học hành, mộng đẹp tình duyên…
Phố cổ: Lòng bàn tay, chung bước
Đêm Tình Yêu thắp sáng hoa đèn.
.
Về đâu hỡi!
Phố Hoài?
Em gái?
Dòng sông trôi kỷ niệm soi lòng
Anh: Con nước xa ngoài Cửa Đại
Em: Phố buồn mái ngói rêu phong!
.
Hỡi sông Hoài Phố Cổ Hội An
Tiếng hát em … anh vỡ cung đàn!
Anh xa xứ bao mùa giông bão
Linh hồn anh còn mãi âm vang!
Những dòng thơ của người xa xứ
Posted in Thơ ca, Uncategorized, tagged Xuân Đạo on Tháng Bảy 15, 2021| 6 Comments »
.Trang xunauvn.org vừa nhận được một số bài thơ của tác giả Xuân Đạo do chị Lene Huynh ở Đan Mạch gửi đến. Xuân Đạo là tên chung của đôi vợ chồng trí thức xa quê, sống đơn độc ở nước ngoài sau năm 1975 . Trước nay họ không hề làm thơ. Những dòng này chỉ được viết sau khi người vợ , một nữ giáo sư trường Trưng Vương Sài Gòn qua đời chỉ sau hai tháng lâm trọng bệnh
Ngẫm nghĩ đôi khi thơ ra đời chính những lúc lòng ta khổ đau nhất

Xuân Đạo
.1
Còn đâu tiếng hát bến xuân
Biển xanh mặn đắng mộ phần trời cao
Điêu tàn quạnh quẽ xanh xao
Lệ nguồn tuôn chảy dội vào trong tim
Không gian chợt bỗng lặng im
Nghe hồn khấp khểnh đi tìm bóng em
Đêm nay sẽ vẫn là đêm
Mắt chong đèn mộng êm đềm ngày xưa
Em ơi em ơi em ơi
.2
Không có em như nhà không nóc vách
Ôm gối chăn lạnh buốt rợn óc tim
Những cơn bão mùa đông rùng rục thổi
Để mùa Xuân chết lịm phải không em
Nhưng em ơi tình Xuân ta vẫn sống
Bụi thời gian dù có muốn phôi pha
Màu kỷ niệm ẩn an trong ký ức
Nụ hôn đầu chất ngất hương Xuân hoa
Em ơi em ơi
.
.3
Không gian chợt bỗng lăng im
Nghe hồn khấp khểnh đi tìm bóng em
Đêm nay sẽ vẫn là đêm
Mắt chong đèn mộng êm đềm ngày xưa
.4
.Anh vẫn biết tình Xuân vẫn sống mãi
Đường trần gian riêng một mình anh thôi
Bóng hình em chỉ còn trong tâm tưởng
Tuy thật gần mà cũng rất xa xôi
Hai chúng ta tuy hai là một
Giờ còn một riêng rất đơn côi
Một chung nay đã đi rồi
Đêm ôm gối chiếc mộng môi em cười
Má Tôi Không Còn Đọc Thơ Của Tôi Nữa
Posted in Uncategorized on Tháng Tư 1, 2021| 9 Comments »
Trần Vấn Lệ
.
Chớp bể…là xa, xa lắm?
Mưa nguồn…chắc cũng không gần?
Sao mình lại cứ bâng khuâng
muốn mưa tới ngay trước cửa?
.
Chắc tại mình nhớ ai đó
xa như chớp bể mưa nguồn?
Không biết người ta có buồn
như mình đang buồn không nhỉ?
Một câu hỏi như sợi chỉ
se hoài mà chẳng luồn kim
chỉ nghe tiếng đập con tim
nỗi buồn trong lòng thao thức!
.
Muốn nhắm mắt đi đừng khóc
như khi ngồi giữa lòng ghe
Muốn bịt tai đi đừng nghe
sóng vỗ ào ào bên mạn…
.
Nếu mà trời đừng có sáng
Nếu mà trời đừng có chiều
đừng hỏi Má lo bao nhiêu
để cho con đi tìm sống…
.
Má ơi Má nuôi hy vọng
tại sao Má bỏ con rồi?
Hồn Má có bay lên trời
như bầy hải âu không vậy?
.
Xé quăng đi một tờ giấy
ở trong đó có bài thơ
nội dung là ước là mơ
cái hình là vòng tay Mẹ!
.
Hỡi ơi mưa nguồn chớp bể
chỉ nghe con mắt cay sè
rồi sẽ không nghe không nghe
bờ đê tiếng con ếch nhẩy!
.
Rồi sẽ không thấy không thấy.
Mẹ già cái bóng xiêu xiêu
sẽ không có bữa cơm chiều
“Má ơi hình như cơm khét?”.
.
Bàn tay Má như đang quẹt
con mắt Má buồn bao nhiêu!
Đố ai không có một chiều
bỗng dưng thấy mưa đầu ngõ…