Lê Trọng Nghĩa
.

Có những chiếc lá rơi xuống mà chẳng một lần ngoái lại
Chúng để gió dẫnđường, để trời xanh làm điểm hẹn
Chẳng hỏi: “Mình sẽ đi đâu?”
Chẳng bận lòng về những gì bỏ lại sau lưng.
.
Lá sinh ra để bay
Và khi đến lúc
Lá chỉ đơn giản là buông.
.
Nhưng đâu phải lá nào cũng có một chuyến đi nhẹ nhàng?
Có những chiếc lá bị bão vùi dập
Cuốn xoay trong cuồng phong
Trầy xước, rách nát, nhàu nhĩ…
Nhưng cũng nhờ cơn bão ấy
Lá bay xa hơn, xa khỏi những vùng trời quen thuộc.
.
Còn đá thì không
Đá nằm yên
Đá không thể bay
Đá giữ những gì nó nghĩ là của mình
Một chút tiếc nuối, một chút giận hờn, một chút không cam lòng.
.
Giữ càng lâu, đá càng nặng
Mà càng nặng, càng chẳng thể bay
.
Thế mà, có những người lòng đầy đá
Lại muốn nhập vai thành lá
Họ khao khát gió, họ mơ về một ngày tự do
Họ nghĩ rằng chỉ cần rời đi, chỉ cần bước tiếp, chỉ cần cố gắng…
Là có thể nhẹ bỗng như lá, là có thể hóa thành gió.
Nhưng họ quên mất một điều
Càng đi, lòng càng trĩu xuống
Càng bước, càng mang theo nhiều gánh nặng hơn
Những gì chưa thể buông, những gì chưa dám thả
Hóa thành từng viên đá, chồng lên nhau, kéo họ xuống.
.
Lá không cần cố gắng để bay
Lá chỉ cần buông
.
Vậy mà có những người muốn làm gió
Họ chìa tay ra, phát nguyện nâng đỡ
Họ nói rằng họ sẽ dìu lá qua bão giông
Họ nghĩ rằng họ mạnh mẽ như cơn cuồng phong
Nhưng họ quên mất một điều
Lòng họ cũng đầy đá.
.
Làm sao một kẻ còn trĩu nặng có thể nâng đỡ kẻ khác?
Làm sao đá có thể giúp lá bay?
Làm sao một người chưa thể buông
Lại có thể giúp người khác nhẹ?
.
Đá, vì không thể bay, cũng chẳng thể hiểu được lá
Không hiểu vì sao lá có thể buông mình mà rơi
Không hiểu vì sao lá không tiếc nuối những gì đã qua
Không hiểu vì sao lá không chờ ai, không cần ai giữ.
Lòng đá thì không thể hiểu gì về lá
Thì lại càng không nên trách lá.
.
Đời lá là của lá.
Đời đá là của đá.
.
Lá sinh ra để bay
Gió sinh ra để cuốn đi
Ai đủ nhẹ, người ấy tự khắc bay
Ai còn nặng, cứ nằm yên mà tự vấn
.
Không ai giữ ai
Không ai nâng ai
Chỉ có gió
Chỉ có những kẻ dám buông
Bầu trời vẫn xanh như hôm qua
.
Nhưng có lẽ hôm nay, ta hiểu
Muốn bay, phải học cách buông.
——-****—–
