Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Hai 12th, 2025

Đời lá là của lá.

Lê Trọng Nghĩa 

.

Có những chiếc lá rơi xuống mà chẳng một lần ngoái lại

Chúng để gió dẫnđường, để trời xanh làm điểm hẹn

Chẳng hỏi: “Mình sẽ đi đâu?”

Chẳng bận lòng về những gì bỏ lại sau lưng.

.

Lá sinh ra để bay

Và khi đến lúc

Lá chỉ đơn giản là buông.

.

Nhưng đâu phải lá nào cũng có một chuyến đi nhẹ nhàng?

Có những chiếc lá bị bão vùi dập

Cuốn xoay trong cuồng phong

Trầy xước, rách nát, nhàu nhĩ…

Nhưng cũng nhờ cơn bão ấy

Lá bay xa hơn, xa khỏi những vùng trời quen thuộc.

.

Còn đá thì không

Đá nằm yên

Đá không thể bay

Đá giữ những gì nó nghĩ là của mình

Một chút tiếc nuối, một chút giận hờn, một chút không cam lòng.

.

Giữ càng lâu, đá càng nặng

Mà càng nặng, càng chẳng thể bay

.

Thế mà, có những người lòng đầy đá

Lại muốn nhập vai thành lá

Họ khao khát gió, họ mơ về một ngày tự do

Họ nghĩ rằng chỉ cần rời đi, chỉ cần bước tiếp, chỉ cần cố gắng…

Là có thể nhẹ bỗng như lá, là có thể hóa thành gió.

Nhưng họ quên mất một điều

Càng đi, lòng càng trĩu xuống

Càng bước, càng mang theo nhiều gánh nặng hơn

Những gì chưa thể buông, những gì chưa dám thả

Hóa thành từng viên đá, chồng lên nhau, kéo họ xuống.

.

Lá không cần cố gắng để bay

Lá chỉ cần buông

.

Vậy mà có những người muốn làm gió

Họ chìa tay ra, phát nguyện nâng đỡ

Họ nói rằng họ sẽ dìu lá qua bão giông

Họ nghĩ rằng họ mạnh mẽ như cơn cuồng phong

Nhưng họ quên mất một điều

Lòng họ cũng đầy đá.

.

Làm sao một kẻ còn trĩu nặng có thể nâng đỡ kẻ khác?

Làm sao đá có thể giúp lá bay?

Làm sao một người chưa thể buông

Lại có thể giúp người khác nhẹ?

.

Đá, vì không thể bay, cũng chẳng thể hiểu được lá

Không hiểu vì sao lá có thể buông mình mà rơi

Không hiểu vì sao lá không tiếc nuối những gì đã qua

Không hiểu vì sao lá không chờ ai, không cần ai giữ.

Lòng đá thì không thể hiểu gì về lá

Thì lại càng không nên trách lá.

.

Đời lá là của lá.

Đời đá là của đá.

.

Lá sinh ra để bay

Gió sinh ra để cuốn đi

Ai đủ nhẹ, người ấy tự khắc bay

Ai còn nặng, cứ nằm yên mà tự vấn

.

Không ai giữ ai

Không ai nâng ai

Chỉ có gió

Chỉ có những kẻ dám buông

Bầu trời vẫn xanh như hôm qua

.

Nhưng có lẽ hôm nay, ta hiểu

Muốn bay, phải học cách buông.

——-****—–

Read Full Post »

Mưa Xuân

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

Trên con đường đi làm quen thuộc mọi ngày, sáng nay bỗng bừng dậy như một ngày hội lớn của trần gian.

Những cành cây hai bên đường tuần qua trơ trụi lá…hai hôm nay bớt lạnh, nắng vàng nghiêng ngã trên bờ cây ngọn cỏ…

Ô kìa…hình như he hé những búp non chúm chím trên cành. ngày chủ nhật đi qua, tôi không nhìn thấy chúng có một ngày ,hôm nay đã bừng lên , một màu hồng chớm chở…

Ôi cảnh vật như trong chuyện thần thoại…

Hôm nay bỗng không gian như chìm trong giấc mơ thần thoại, ở đó có những con đường ngập tràn những búp non li ti, chúm chím,

Thời tiết ở đây chan hòa theo chu kỳ “bốn mùa rõ rệt”,

Khi những cơn gió rét mùa Đông đi qua, nhường chỗ cho nắng Xuân về , cảnh vật bừng lên tươi thắm…

Bây giờ cũng chỉ mới đầu tháng hai: bây giờ nơi quê hương tôi đã chan hòa dáng Xuân, Những ngày tết đã qua , mọi người đã trở về với công việc…hàng hóa sẽ ế ẩm, mọi người lại trở về những ngày dài bên công việc..

. Bao nhiêu tập quán, phong tục cổ truyền đã bao qua thế kỷ qua vẫn lập lại cho mọi nhà và duy trì mãi tận ngàn sau…

Sao mà thương nhớ quá.

Những ngày Tết đi qua…Tôi nhớ lắm căn nhà cũ thân yêu nơi căn nhà ngày xưa của cha mẹ và ba chị em tôi

Chiều nay…trở về nhà ngồi bên trong khung cửa kính lặng nhìn những giọt mưa rơi vương trên bờ cỏ úa , chút đông tàn còn sót trên bờ cỏ, giọt mưa mạnh mẽ lau khô những vết bám cuộc đời phủ kín một mùa đông giá sắp lìa xa.

Tôi chợt nhớ lời Mẹ tôi trong một tháng ngày thật xa trong tiềm thức : Năm nào trời đổ mưa, ngày đầu Xuân mà có trận mưa to, hay ngày đầu của một năm mà có cơn mưa đến thì năm đó làm ăn khấm khá :” Mưa thuận gió hòa”.

Cuộc sống của những người dân quê hương tôi sống suốt đời bên bờ cây, ngọn cỏ , cuộc sống bên ruộng đồng , thì những cơn mưa đến là những niềm vui òa vỡ, những giọt nước thần rơi xuống đất làm bát cơm no đầy khi hạt lúa tắm mưa sa đúng thời vụ, ngọt mềm cho mảnh đất cằn khô.

Bây giờ cũng nơi này của một ngày đầu Xuân xứ người,

Giọt mưa Xuân làm lòng tôi buồn vô kể,

Gió cuồng phong phẩn nộ giấc mơ Xuân.

Con đường trở về nhà ngập trong gió xô nghiêng

Hòa sấm nổ tôi chợt lạnh lùng so vai xua đi những mệt mỏi sau một ngày làm việc

Ngày mai trên con đường quen thuộc, nắng lại xô nghiêng khi chân tôi đạp trên bờ cỏ úa hôm qua, nay bỗng lú vạn chồi non vừa mới thức dậy sau cơn mưa thấm đất.

Những nụ hoa Dog Wood thân thương của tôi trên con đường quen thuộc sẽ xanh hơn buổi sáng hôm qua, sẽ tưng bừng đón mừng từng đàn chim đang ríu rít quay về.

Hòa trong niềm vui cùng cây cỏ, giọt mưa xuân và tiếng gọi của những cánh chim, tôi lặng nhìn cảnh thân quen qua bao tháng năm dài không ngơi nghỉ, tôi cũng muốn được làm cây cao trơ trụi lá của ngày hôm qua nay bỗng chợt nở hoa , khoe sắc thắm và đang mỉm cười cùng nhân gian, những giọt mưa Xuân tắm mát và đang tô hồng cùng vũ trụ.

Ngày mai và những ngày kế tiếp và cũng là những ngày giống nhau ở nơi này… tôi vẫn phải đến chỗ làm,

Lại một ngày …Như mọi ngày…

Sáng tinh mơ tôi cũng sẽ đến nơi tập thể dục , bơi đúng hai mươi vòng , tắm mát cuộc đời cho từng năm vào sáng mồng một, trong làn nước ấm : mong cho cuộc sống bình an

. Mùa Xuân ngờ nghệch lại

Tắm mát sáng tinh mơ

Chồi non nhú trên cành

Bầu trời sáng trong xanh

Qua mau …ngày an lành

Tôi bỗng mơ thấy mình …

Vói cành treo lá xanh

Chao nghiêng chân bước hụt

Những lá xanh lìa cành…

Ngày mai lại qua nhanh

Vẫn hàng ngày như đã

Mơ về chuyện ngày qua…

Kiếp người già đất lạ

Cô đơn mãi đời ta

Nhưng cùng đà mãn nguyện

Đã làm được…Ý TA.

Atlanta Tháng hai năm 2025

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Read Full Post »