Lê Thị Tuyết Lan
Đêm qua ghé thăm vì sao đem trói tôi
Có một chiếc roi và một cốc đắng lạnh lùng
Tâm trí tôi mờ ảo dưới cánh của con đốm đến mình cũng chẳng dòm qua
Tôi lục lọi và bâng quơ
Có lằn in trên lồng ngực thâu tóm bằng sợi tơ chằng chịt
Tôi bị ánh nắng giải đi trong cái chạm nám giấc mơ
Những ngón tay thô cứng chẳng cầm nắm được tôi bóc rời
Mọi thứ trống rỗng và tôi qua đời bằng cuồng si của kẻ thấy đất trời rộng mà chẳng thể đi
Chẳng thể khóc trọn vẹn như ngày đến
Bằng nhạc khúc tính tang, tính tang
Tôi muốn cuồng phong chính mình vỡ rạc những dấu tích xưa
Những tị hiềm và khúc khuỷu lại vuốt ve nếp thẳng
Cởi hết lớp dây và thổi hết lớp sương bệt chặt
Tháo tâm tư ra lao trước gió biển sông nguồn
Bầu trời tự do từ khi tôi lột sạch những lớpl á
Nhân tôi chín ngọt từ thuở bọc da
Đã đun nấu dưới lửa cầu mà nửa đời đi tìm xanh thắm.
Tôi của chìmđắm
Đời không không.
LÊ TUYẾT LAN
Trả lời