Trần Vấn Lệ

.
Cõi Người Ta Một Sớm Mai
.
Hôm nay Ngày Mở Cửa…sau hai tháng-nghỉ-chơi…không phải là ngày vui! Không là ngày Nguyên Đán!
Lòng người ai cũng nản, không nét mặt hân hoan, cũng bởi cái khẩu trang vẫn còn che nửa mặt!
Tưởng là mới sau Tết, rồi nghĩ Tết chưa đâu! Hình như chim bồ câu bay hết rồi, biệt xứ…
Những con người thành phố bỏ cái tục bắt tay. Ai đó mà gặp ai chỉ cúi đầu chiếu lệ…
“Chưa bao giờ buồn thế trời mùa Đông Paris…”. Thật không biết nói chi, nhắc thơ Cung Trầm Tưởng!
Tôi làm thơ vay mượn, như thế này là buồn! Mà biết sao cho suôn khi ngày trong như đục?
Hình như Nguyễn Du khóc?
“Bao giờ gạn đục khơi trong, chỉ xin quân tử hiểu lòng người ta!”.
Ôi là xưa là xa! Ôi những ngày thân ái! Thôi, nói đi nói lại…như Vũ Hoàng Chương, ngậm ngùi:
“Gặp gỡ như là chuyện Liêu Trai, ra đi không hẹn lấy ngày mai! Đêm nay lửa tắt bình khô rượu, đời vắng em rồi, say với ai?”.
Bia, trước mặt: bia chai. Bia, trên kệ, bia hộp. Ngày từng ngày bạn bớt! Lính trẻ đều đã già!
Khui một chai bia ra, bóp méo xẹo cái nắp. Buồn nghe lạnh con mắt, tri âm ơi tri âm!
Hôm nay, ngày đầu năm? Hôm nay, ngày tháng Chạp? Hôm nay, con chó ngáp qua cánh đồng nhân gian?
Păng! Păng! Păng! Păng! Bùm…
.
Thơ Yêu Quý
.
Thơ không phải là người / sao mình yêu thơ vậy?
.
Thơ chỉ là tờ giấy. Sao mình cầm lên hôn! Khi làm thơ, bồn chồn / giữa cái quên, cái nhớ. Có ý vừa mới mở / thì ý khác chen vào…nó làm minh nao nao / rồi nôn nao, nghĩ ngợi. Có khi rất mong đợi / cái gí không đáng mong: Một chữ để nhẹ lòng / mình không ân không oán!
.
Không ai biểu mình gắng / làm bài thơ thật hay…bởi vì ai nào ai / thấy thơ là ích lợi? Thơ Đặng Dung lầy lội / nước mắt người anh hùng…có người nói “thơ khùng / ich chi cho cuộc chiến!”. Quốc thù nên đem liệng…nó vào cõi Vô Thường…thà xây nhiều chùa chiền…còn hơn đi đắp mộ!
.
Phật nói: “Ta không độ / cho ai thờ phụng ta! Ai muốn qua bờ kia / thì tìm thuyền qua đó!”. Thương hai chữ “quá độ” mang cái nghĩa thời trang, người diễn dọc, diễn ngang…chỉ là sang bờ bến! Nhiều khi lòng đau điếng / “phụ huynh” là giống gì / sao bà Cô ông Thấy bắt học trò ngơ ngác? Cả thế giới chỉ nhắc: Học Trò Có Mẹ Cha. Phụ Huynh là Quỳ Ma / tại sao mình tôn trọng?
.
Nhiều khi thấy người sống / lúc nhúc một dãy nhà…mình đứng ở xa xa / hỏi người qua, kẻ lại: “Cái gì kìa? Quan ải? Cái gì kìa? Tha ma?”. Hãy nghe này, người ta: “Đó, Chung Cư, chung đụng, chỗ người chen nhau sống, Người-Sống-Sống-Bên-Người!”. Câu đáp khiến bật cười: “Chung là Chết, chớ bộ!”.
.
Cõi đời này thật ngộ, nói bậy thì khen Hay…Thơ Con Cóc, vỗ tay; thơ Con Cọp, sợ hãi…
.
Đù mẹ đù cha cái giát giường
Đêm nằm chỉ thấy những đau xương
Mai ông mua nứa đi mần lại
Đù mẹ đù cha cái giát giường!
.
Nỗi Mừng Trong Cái Khẩu Trang
.
Chiều rất vàng ôi nắng vàng ơi
hay hoa giỡn nắng ở trên đồi?
hay ai áo lụa còn phơi nắng
nên nhớ ai lòng không thấy vơi?
.
Chiều rất chiều có sắp sửa đêm
hay trăng Phật Đản đã soi thềm?
hay ai ngồi đó chờ ai nhỉ
lát nữa rồi sao có ngước lên?
.
Chiều thế nào hỡi cổ rất thương
cổ cao ba ngấn bà Nam Phương
cổ quanh chín dải con sông Cửu
một nhớ ngàn năm mấy tỉ thương!
.
Chiều rất vàng ôi yêu dấu hoài
hình như ai nói nhỏ bên tai:
“anh về áo lụa em phơi nắng
cho tới tàn khuya sương khuya rơi!”
.
Ai nói bên tai không biết nữa
gió trên đồi len lách núi sông
hình như có bóng con kim mã
cất vó còn vang một phía rừng…
.
Chiều rất vàng ôi nắng vàng trong
cổ em khăn và tóc thơm lừng
anh về em sẽ làm sao nhỉ?
giấu nỗi mừng chăng trong khẩu trang?
.
Ở Chỗ Vô Cùng Tận Thế Gian
.
Nàng và tôi xa nhau mấy mươi năm không tính…bởi không ai dự định còn có ngày gặp nhau!
Cũng tại đời biển dâu! Sông xanh chôn ngọn núi. Giang đầu hay giang cuối biết núi nằm chỗ nao…
Hai đứa tôi xa nhau, lúc đó đều còn trẻ, cầm trái tim ra xé, máu chảy vào đại dương…
Thế là không yêu thương. Không có lời hò hẹn. Chỉ một điều tâm niệm “Hồn ai nấy giữ” thôi!
Và…như mây trắng trôi, trước mặt tôi, nàng hiện như một con chim én đôi con mắt dễ thương…
Tóc của nàng hay sương? Màu bach kim trắng tuyết…Giữa Hạ ai cũng biết sao tay nàng giá băng?
Bàn tay nàng từng cầm trái tim nàng xé bỏ…Trái tim tôi hôm đó cũng tôi cầm xé tung…
Coi như đây tận cùng – chỗ hai đứa đối diện!
Coi như đôi chim én còn bốn mắt ngó nhau!
*
Tóc của nàng trắng phau cái màu Hy Mã Lạp. Tóc của tôi nắng táp chắc cũng màu khói sương?
Cảm ơn bốn đại dương. Cảm ơn năm châu lục. Chúng tôi còn mái tóc, vò đầu đâu Cố Hương?
Và chúng tôi ôm hôn ngay giữa lòng Thế Giới…
Trần Vấn Lệ
Thơ hay, chân dung ấn tượng
Thiệt hôn? Ôi những nụ hôn tha thiết…
Thơ của anh Trần Vấn Lệ thiệt là lạ, làm thơ như là không làm mà tràn đầy cảm xúc.
Quen mà…Tôi xa ngôi nhà tôi ở ngày 8 tháng 6 năm 1975. Tôi đi và ở trong rất nhiều nhà khác, dài, rộng, âm u…Tôi rời Đất Nước không-của-riêng tôi đầu năm 1989, tôi đến Mỹ cuối năm 1989…Ở đây, tôi ở cuối đời tôi. Cuối đời tôi…cuối đời một người Lính chưa hề giải ngũ. Tôi làm thơ cho lòng tôi quen mà…Coi như chưa có một ngày tôi xa…lạ! Nhen! Cảm ơn! Ca Dao…tình trong veo như suối lệ dạt dào Nước Non!