Lê Văn Hiếu

Hạt giống đã vùi quên hàng trăm năm
Hôm xưa vươn mình đâm chồi trỗ lá
Kết thành chiếc nậm xinh xinh
.
Chiếc nậm người bạn núi từng đựng cháo chua
Trưa khát nốc thèm còn liếm mép
.
Chiếc nậm cô sơn nữ gùi những hoàng hôn
Chiều chiều ngâm mình dưới bến
Chiếc nậm nhỏ nhắn
Ủ men
Rót một thứ tình dẻo keo sóng sánh
Sưởi nồng hơn lửa
.
Sưởi đến vụn vỡ
Sưởi đến ngộ ra
.
Chiếc nậm từ hạt giống trăm năm
Là chiếc nậm chữ
Nhà văn uống vào đẻ ra văn
Người ngu ngơ uống vào thành thông thái
.
Kẻ khom lưng uống vào đi ngay thẳng
Gã ác uống vào thành hiền nhân
.
Già uống vào hóa thanh xuân
Lời nói luôn ngát hương , thơm tràn trên cõi đất
Người đẹp càng thêm đẹp
Thế giới trong veo như lòng trẻ con
.
Hạt giống kẹt trong kẽ đá hàng trăm năm , ngàn năm
Đang trở mình trỗ lá
.
Mai kia loài người thêm trang sức lạ
Mang bên mình chiếc nậm con con …
Tho doc hay
Ô Chiếc NẬM Trang Sức LẠ!GỐC TÍCH huyền thoại xưa xa…”Người bạn NÚI đựng CHÁO CHUA…Đỡ cơn THÈM Ngày nắng HẠ….NẬM bên mình SƠN NỮ CA….CHIỀU Hoàng Hôn chợt NGỘ RA…”TÌNH non nước quê hương nhà…CHÂN theo bước VUI ĐƯỜNG XA…”ƠI Chiếc NẬM Trang Sức LẠ!CÓ Nậm khiến con người ta…Bỗng dưng nghe ĐỜI ĐẸP LẠ!Tâm hồn bỗng như NỞ HOA…?